Ánh mắt La Hồng thâm thúy, nhìn đám dân chúng đông nghịt đứng tại đây.  

Thở dài một hơi.  

Trong lòng tự an ủi mình một câu.  

Thực ra vẫn còn một cơ hội, dù sao thì chuyện phản Hạ... cũng sẽ tác động đến cả thiên hạ. Tuy rằng tội ác danh vọng trong huyện An Bình hắn không lấy được, nhưng tiếng xấu chắc chắn sẽ lan xa, ít nhiều gì cũng thu hoạch được không ít tội ác từ những nơi khác.  

La Hồng chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.  

Đến mức này rồi chẳng lẽ còn không phản?  

Cứ an phận thủ thường làm một Tiểu Phôi Đản ư?  

Đây không phải là phong cách của La Hồng hắn. Bây giờ, hắn đã là Đại Phôi Đản được chứng nhận, làm chút việc nhỏ sao xứng đáng chứ?  

Phải làm chuyện gì đó oanh oanh liệt liệt, vậy nrrn...  

Phả Hạ là chuyện đương nhiên.  

La Hồng nở nụ cười, quay sang nhìn Lưu Huyện lệnh thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tốt lắm"  

Kế tiếp, La Hồng giơ tay lên, kiếm chỉ nhẹ nhàng ép xuống.  

Rầm!  

Kiếm hoa xẹt ngang qua, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, như chỉ về phía trời cao nơi xa.  

"Vạn dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan!" (1)  

(1) Vạn dân ủng hộ ta dùng kiếm chỉ trời, khiến cho cả thiên địa phải đổi sắc.  

La Hồng mặc bạch y tựa như thần tiên giáng trần.  

Giọng nói chậm rãi nhưng lại như một cơn bão quét qua cả huyện An Bình.  

Khiến cho bên ngoài huyện An Bình như ngưng tụ thành một con bạch mãng ngửa đầu, rít gào với cả thiên hạ.  

Toàn thân Lưu Huyện lệnh kích động, không ngừng run rẩy.  

Ngay sau đó, hô to.  

"Chúc mừng La Hoàng của Đại Hạ!"  

Dân chúng xung quanh nghe vậy đều sững sờ cả người.  

Gì cơ?  

La Hoàng?  

Sau mấy phút do dự, sự phấn khích bên trong dân chúng lúc này mới bùng nổ thực sự, cả huyện An Bình dường như trở nên sôi sục chỉ trong nháy mắt.  

"Chúc mừng La Hoàng của Đại Hạ!"  

"La Hoàng vạn tuế"  

Tiếng hô hào lấn át mọi tiếng động xung quanh, như thổi bay ngọn núi cao, bao phủ cả mặt đất trong nháy mắt.  

La Hoàng sao?  

La Hồng nghe Lưu Huyện lệnh nói xong, mặt đỏ lên.  

Vậy mà đã xưng Hoàng rồi?  

Lưu Huyện lệnh ngươi!? Đúng là một nhân tài!  

Có thể nói khoác như vậy, ngươi chỉ làm Huyện lệnh thôi thì thật uổng phí quát!  

Giờ phút này Lưu Huyện lệnh thực sự rất phấn khích, ông ta phát hiện chính mình có thể... nổi tiếng đến mức lưu danh sử sách ngàn đời!  

Ở một bên khác.  

Rất nhiều thám tử của các thế lực nghe được tiếng hô to vang trời kia đều hoàn toàn choáng váng.  

Bọn họ vốn nghĩ rằng La gia cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.  

"La gia... tạo phản?"  

"La gia thật sự làm phản rồi."  

"Cả Trấn Bắc Vương lẫn La Nhân Đồ đều không nói gì... Chỉ là một huyện An Bình nhỏ bé thế mà lại gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ? La Hồng có thể đại diện cho toàn bộ người trong La gia sao?"  

"La Hồng là cháu trai của Trấn Bắc Vương, là nhi tử của La Nhân Đồ, là đệ tử của Phu Tử, thân phận tôn quý bao nhiêu, tại sao không thể đại diện cho La gia chứ? Mau truyền tin ngay."  

"Van dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan", La Hồng cầm kiếm chỉ trời, tự xưng là Hoàng! La gia... tạo phản!"  

Nhóm thám tử hít ngụm khí lạnh, nói.  

Ngay sau đó, tin tức nóng hổi này được vô số được bồ câu truyền đi khắp mọi nơi.  

Triệu Tinh Hà im lặng đứng trên thành lâu, hai tay bắt chéo sau lưng, bên hông giắt thanh mặc đao màu đen.  

Ông bình tĩnh nhìn những con bồ câu cắt ngang qua bầu trời kia.  

Ông biết những con chim bồ câu này muốn đưa tin tức gì nên cũng không ngăn cản.  

"Vạn dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan... Tốt lắm! Tốt lắm!"  

Triệu Tinh Hà mỉm cười, dường như vào lúc này, những uất ức mà La gia đã phải chịu, xiềng xích mà hắc kỵ phải thừa nhận đã tan thành mây khói!  

Ông siết chặt thanh đao trong tay.  

Công tử... đại nghĩa!  

Tắc Hạ học cung.  

Tại tiểu lâu Xuân Phong.  

Trên bàn trà đang bày mấy miếng dưa hấu đỏ tươi.  

Lý Tu Viễn khép lại cuốn sách vừa mới đọc xong, cảm nhận ý nghĩa của từng chữ trong đó.  

Những nội dung trong cuốn sách là cả chuỗi sự việc mà La Hồng gặp phải sau khi tới hồ Lạc Thần, được hiển thị bằng chữ viết.  

Lý Tu Viễn thở dài một tiếng, cầm miếng dưa hấu lên ăn, trong lòng cảm khái, chuyến đi tới hồ Lạc Thần lần này tiểu sư đệ có thể sóng sót trở về, thật sự là không dễ dàng.  

Phu Tử đang ngồi ở đối diện, tựa như thấu hiểu tất cả mọi chuyện, đang bình thản ăn dưa Bỗng nhiên.  

Phu tử ngồi thẳng lên.  

Dường như có tiếng chiêng mơ hồ truyền đến từ dưới chân núi.  

Lý Tu Viễn còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao.  

Phu tử đã không nhịn được phun cả một miệng dưa ra Văng hết lên người Lý Tu Viễn.  

Lý Tu Viễn vẫn bình tĩnh, đã quen rồi!  

Phu tử có chút dở khóc dở cười.  

Tại tiểu lâu Xuân Phong.  

Phu tử không nhịn được phun ra miếng dưa hấu đang ăn dở. Ông đang yên phận làm một quân chúng ăn dưa hóng chuyện, thế nhưng là, luôn có chút chuyện khiến ông không nhịn được phải phun dưa.  

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Tu Viễn, Phu tử không khỏi cười cười.  

"Tiểu tử thối La Hồng kia... Phản."  

Phu tử nói.  

Vừa dứt lời thì vẻ mặt bình thản của Lý Tu Viễn có chút biến hóa, hơi ngạc nhiên.  

Phản?  

Phản cái gì cơ?  

Tạo phản sao?  

Lý Tu Viễn hít sâu, giơ tay lật trang sách, trong trang sách, từng chữ dần dần hiện lên.  

"Tại huyện An Bình, huyện lệnh Lưu Năng là người đầu tiêng gõ hồi chuông phản Hạ, ngàn vạn bách tính quỳ gối gọi La Hồng là La Hoàng"  

Nhìn nội dung trong sách.  

Lý Tu Viễn không khỏi trợn mắt.  

"Một huyện An Bình nhỏ bé, số quân canh giữ về cơ bản có thể bỏ qua không tính, ngoài cái này ra, có thể chiến đấu cũng chỉ có năm ngàn hắc kỵ đang canh giữ... Cảm xúc kích động, phẫn nộ hiện tại của bách tính là do Lưu huyện lệnh khuếch đại, tên tiểu tử này... làm phản há nào dễ dàng như vậy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương