Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh
-
Chương 46: CẬU ĐÁNH GIÁ BẢN THÂN QUÁ CAO RỒI
Bầu không khí trong xe có chút tốt, nhưng lại bị một cuộc điện thoại không đúng lúc gián đoạn.
Thẩm Từ Sinh nhìn cái tên hiện trên điện thoại nói, "Tôi nghe điện thoại."
Hứa Thư gật đầu "Vâng" một tiếng, cô cần anh cho cô chút không gian riêng để sắp xếp lại tâm trạng của cô lúc này.
Đèn đường vẫn sáng, chiếu xuống mặt đất màu vàng ấm áp.
Anh nghe điện thoại một tay chống eo, mày nhíu chặt: "Nghiêm trọng hơn rồi sao?"
"Đúng vậy, tình hình hiện tại khá nguy kịch, tôi nghĩ anh nên đích thân tới đây thì hơn."
Thẩm Từ Sinh nhìn lên trời, rồi cúp điện thoại.
Vì ở trong xe, nên Hứa Thư không biết anh nói cái gì, nhưng nhìn anh rất nghiêm túc.
Anh không nói, cô cũng không lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng đầu ngón tay của Thẩm Từ Sinh gõ lên vô lăng.
Xe đột nhiên khởi động, Thẩm Từ Sinh nói: “Thắt dây an toàn.”
Hứa Thư làm theo, hỏi: "Anh muốn đi đâu à?"
“Ừ.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đến bệnh viện.”
"Anh không thoải mái sao?"
Thẩm Từ Sinh lắc đầu, nhìn thẳng phía trước: “Là cha tôi.”
Động tác thắt dây an toàn của Hứa Thư thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Xe tăng tốc, Hứa Thư nắm chặt dây an toàn, tận lực thả lỏng cở thể.
Đến bệnh viện đã hơn nửa giờ sau, Thẩm Từ Sinh trực tiếp kéo Hứa Thư đi thẳng lên lầu.
Mạc Tuần và bác sĩ điều trị đang đứng ngoài cửa nói chuyện.
“Anh Thẩm.” Bác sĩ nhìn thấy anh trước.
Mạc Tuần nghe thấy thì quay đầu lại: "Anh hai, anh tới rồi."
Thẩm Từ Sinh không đạp lại Mạc Tuần, anh chỉ bình tĩnh hỏi về tình hình, ánh mắt của Mạc Tuần rơi xuống người Hứa Thư.
Hắn từng nhìn thấy cô trong văn phòng của Mạc Tri Hàng.
"Tạm thời đã ổn định, nhưng chúng tôi cần phải quan sát thêm nữa."
Thẩm Từ Sinh gật đầu, biểu thị anh đã biết.
Chờ bác sĩ rời đi, Mạc Tuần mới đi tới cửa, xuyên qua ô cửa kính nhỏ nhìn vào, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Từ Sinh đang ngồi trên ghế, nói: “Anh yên tâm.”
Vẻ ngoài mà hắn nhìn thấy là một Thẩm Từ Sinh bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh lại khiến người nhìn thấy chúng không thể kiểm soát được mà rùng mình.
“Tôi đã cảnh cáo cậu, Mạc Tuần.” Anh đột nhiên đứng lên, từng bước một tiến tới, “Cậu đừng tưởng những trò vật vảnh mà cậu làm không ai biết tới, hiểu chưa?”
Chiều cao của Mạc Tuần khá khác biệt so với Thẩm Từ Sinh, nhìn hắn lúc này như một con chó bị dồn vào đường cùng.
“Tôi, tôi không có làm cái gì cả.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Không làm gì?” Thanh âm của Thẩm Từ Sinh càng lớn, “Cậu muốn tôi cho cậu xem camera giám sát hay ghi âm?”
Thẩm Từ Sinh tức giận, anh nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền suýt nữa thì đã đấm vào mặt Mạc Tuần.
Hứa Thư vội vàng nắm lấy cánh tay anh, "Thẩm tiên sinh."
Đây là bệnh viện, nếu hai người đánh nhau thì rất khó xử.
Mặc dù Thẩm Từ Sinh sẽ không bao giờ kiếm chuyện, nhưng nếu hắn cứ được đà lấn tới thì mọi chuyện sẽ không yên ổn nữa.
Không gian tĩnh lặng, nhưng đến cuối cùng nắm đấm của Thẩm Từ Sinh vẫn giáng mạnh vào mặt Mạc Tuần.
Người đứng đối diện chịu không nổi lực đánh của anh, lập tức ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra ít máu.
Mạc Tuần cũng không có ý định đứng dậy, hắn hừ một tiếng nói: "Có giỏi thì anh đánh chết tôi đi."
Thẩm Từ Sinh nói được làm được.
Anh vỗ vỗ tay Hứa Thư, ôn nhu nói: "Đi tìm bác sĩ giúp tôi lấy chút đồ."
Trong hoàn cảnh này, vậy mà anh vẫn bình tĩnh nhờ cô đi lấy đồ.
Như đoán được cô đang nghĩ gì, anh nói tiếp: “Em đừng lo, tôi không sao cả”.
Thẩm Từ Sinh lập tức trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác với người mới vừa rồi.
Trước khi Hứa Thư rời đi, cô còn nhìn vào phòng bệnh, rồi mới đi lên lầu.
Anh chậm rãi đi về phía trước, trước khi Mạc Tuần kịp phản ứng, anh lại bước tới đấm vào mặt hắn.
Sức lực lần này còn mạnh hơn lần trước.
Nguyên nhân khiến Thẩm Từ Sinh bao dung cho Mạc Tuần hết lần này đến lần khác là vì muốn giữ thể diện của Tần phu nhân.
Hiện tại hai người họ đã cạch mặt nhau, anh cũng không cần phải do dự nữa.
Cho dù hôm nay con chó trước mặt này bị đánh chết ở đây, Thẩm Từ Sinh vẫn cảm thấy chẳng sao cả.
Anh nắm cổ áo Mạc Tuần xách hắn lên, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Tôi có vô số cơ hội giết cậu, nhưng cậu biết tại sao toi lại không ra tay không?”
Mạc Tuần cười nói: "Là bởi vì mẹ tôi."
“Tôi cho cậu biết.” Thẩm Từ Sinh hạ giọng, tiếp tục nói: “Người nằm bên trong đó nếu có chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải đi theo làm bạn đồng hành với ông ấy.”
Mạc Tuần nhìn chằm chằm vào anh, sống lưng cảm thấy lạnh toát.
Nới lỏng lực tay trên cổ áo của hắn ra, Thẩm Từ Sinh đứng dậy, cao ngạo nhìn hắn, anh lúc này như một vị thần từ trên cao nhìn xuống một con vật thấp kém.
"Nếu cậu còn nghi ngờ khả năng làm việc của tôi, thì cậu có thể thử."
Nói xong, anh cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Khi Thẩm Từ Sinh đi lên, bác sĩ điều trị vẫn đang nói chuyện với Hứa Thư.
Anh dựa vào cửa, gõ cửa hai lần.
“Bác sĩ nói không biết anh muốn uống thuốc trị bệnh gì.” Hứa Thư nhìn anh.
Tất nhiên là ông ta không biết, đây chỉ là cái cớ của Thẩm Từ Sinh để Hứa Thư tránh đi mà thôi.
Bác sĩ nhún vai tỏ vẻ bất lực.
“Không biết cũng không sao.” Thẩm Từ Sinh cười nói.
Hứa Thư cũng không biết anh nói dối, liền ngây thơ hỏi: "Không biết bệnh gì sao? Hay là xẹt nghiệm lại đi?"
“Không quan trọng.” Anh nói, “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi ra ngoài, trên đường không một bóng người, nhưng đèn lại rất sáng.
Thẩm Từ Sinh xoa xoa đầu mũi, đột nhiên nói: “Vừa rồi em biết người kia không?”
“Người ở cửa phòng bệnh à?” Hứa Thư lắc đầu, “Tôi không biết anh ta.”
Nhưng lúc đó cô cubgx có chút bất ngờ khi Mạc Tuần gọi Thẩm Từ Sinh là anh.
Hứa Thư chưa từng nghe nói anh còn có một người em trai.
"Anh ta là em của anh à?"
Thẩm Từ Sinh lắc đầu, “Không phải.”
Hứa Thư gật đầu cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Thẩm Từ Thịnh nhìn cô, “Em không định hỏi tại sao tôi lại trả lời như vậy sao?”
Hứa Thư mỉm cười, bên môi lộ ra lúm đồng tiền ấm áp: "Không hỏi."
Xét tình hình của hai người lúc đó, nhất định có uẩn khúc trong đó.
Nguyên nhân cụ thể là chuyện riêng giữa hai người họ, sau khi cân nhắc kỹ càng, cô quyết định không hỏi tiếp nữa.
Thực ra cho dù cô có hỏi, Thẩm Từ Sinh cũng không định nói cho cô biết sự thật.
Tốt hơn hết là Hứa Thư đừng bao giờ biết được mối quan hệ giữa Mạc Tuần và Mạc Tri Hàng.
Thực ra Mạc Tri Hàng mới là lý do tại sao anh lại đến gần cô như hôm nay.
“Đưa em trở về trường học trước.” Thẩm Từ Sinh đổi chủ đề.
Hứa Thư nhìn thời gian, quả thật đã hơi muộn, cô không ngờ vừa ra ngoài lại xảy ra chuyện như vậy.
Ban đầu, cô chỉ định đi đón Triệu Niên Niên.
“Khi nào tốt nghiệp?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Nhiệt độ trong xe ấm áp, Hứa Thư cảm thấy có hơi buồn ngủ.
“Vâng.” Cô bối rối trả lời, “Sớm thôi.”
"Ở lại Nam Chiếu cảm thấy tốt chứ."
Hứa Thư gật đầu, đứng dậy nói: "Cũng rất tốt."
Thẩm Từ Sinh cười cười: “Ngủ một lát đi, khi nào gần tới tôi sẽ gọi em.”
Lời anh nói như có ma lực, anh vừa nói xong Hứa Thư đã quay đầu ngủ thiếp đi.
Thẩm Từ Sinh nhìn cái tên hiện trên điện thoại nói, "Tôi nghe điện thoại."
Hứa Thư gật đầu "Vâng" một tiếng, cô cần anh cho cô chút không gian riêng để sắp xếp lại tâm trạng của cô lúc này.
Đèn đường vẫn sáng, chiếu xuống mặt đất màu vàng ấm áp.
Anh nghe điện thoại một tay chống eo, mày nhíu chặt: "Nghiêm trọng hơn rồi sao?"
"Đúng vậy, tình hình hiện tại khá nguy kịch, tôi nghĩ anh nên đích thân tới đây thì hơn."
Thẩm Từ Sinh nhìn lên trời, rồi cúp điện thoại.
Vì ở trong xe, nên Hứa Thư không biết anh nói cái gì, nhưng nhìn anh rất nghiêm túc.
Anh không nói, cô cũng không lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng đầu ngón tay của Thẩm Từ Sinh gõ lên vô lăng.
Xe đột nhiên khởi động, Thẩm Từ Sinh nói: “Thắt dây an toàn.”
Hứa Thư làm theo, hỏi: "Anh muốn đi đâu à?"
“Ừ.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đến bệnh viện.”
"Anh không thoải mái sao?"
Thẩm Từ Sinh lắc đầu, nhìn thẳng phía trước: “Là cha tôi.”
Động tác thắt dây an toàn của Hứa Thư thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Xe tăng tốc, Hứa Thư nắm chặt dây an toàn, tận lực thả lỏng cở thể.
Đến bệnh viện đã hơn nửa giờ sau, Thẩm Từ Sinh trực tiếp kéo Hứa Thư đi thẳng lên lầu.
Mạc Tuần và bác sĩ điều trị đang đứng ngoài cửa nói chuyện.
“Anh Thẩm.” Bác sĩ nhìn thấy anh trước.
Mạc Tuần nghe thấy thì quay đầu lại: "Anh hai, anh tới rồi."
Thẩm Từ Sinh không đạp lại Mạc Tuần, anh chỉ bình tĩnh hỏi về tình hình, ánh mắt của Mạc Tuần rơi xuống người Hứa Thư.
Hắn từng nhìn thấy cô trong văn phòng của Mạc Tri Hàng.
"Tạm thời đã ổn định, nhưng chúng tôi cần phải quan sát thêm nữa."
Thẩm Từ Sinh gật đầu, biểu thị anh đã biết.
Chờ bác sĩ rời đi, Mạc Tuần mới đi tới cửa, xuyên qua ô cửa kính nhỏ nhìn vào, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Từ Sinh đang ngồi trên ghế, nói: “Anh yên tâm.”
Vẻ ngoài mà hắn nhìn thấy là một Thẩm Từ Sinh bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh lại khiến người nhìn thấy chúng không thể kiểm soát được mà rùng mình.
“Tôi đã cảnh cáo cậu, Mạc Tuần.” Anh đột nhiên đứng lên, từng bước một tiến tới, “Cậu đừng tưởng những trò vật vảnh mà cậu làm không ai biết tới, hiểu chưa?”
Chiều cao của Mạc Tuần khá khác biệt so với Thẩm Từ Sinh, nhìn hắn lúc này như một con chó bị dồn vào đường cùng.
“Tôi, tôi không có làm cái gì cả.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Không làm gì?” Thanh âm của Thẩm Từ Sinh càng lớn, “Cậu muốn tôi cho cậu xem camera giám sát hay ghi âm?”
Thẩm Từ Sinh tức giận, anh nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền suýt nữa thì đã đấm vào mặt Mạc Tuần.
Hứa Thư vội vàng nắm lấy cánh tay anh, "Thẩm tiên sinh."
Đây là bệnh viện, nếu hai người đánh nhau thì rất khó xử.
Mặc dù Thẩm Từ Sinh sẽ không bao giờ kiếm chuyện, nhưng nếu hắn cứ được đà lấn tới thì mọi chuyện sẽ không yên ổn nữa.
Không gian tĩnh lặng, nhưng đến cuối cùng nắm đấm của Thẩm Từ Sinh vẫn giáng mạnh vào mặt Mạc Tuần.
Người đứng đối diện chịu không nổi lực đánh của anh, lập tức ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra ít máu.
Mạc Tuần cũng không có ý định đứng dậy, hắn hừ một tiếng nói: "Có giỏi thì anh đánh chết tôi đi."
Thẩm Từ Sinh nói được làm được.
Anh vỗ vỗ tay Hứa Thư, ôn nhu nói: "Đi tìm bác sĩ giúp tôi lấy chút đồ."
Trong hoàn cảnh này, vậy mà anh vẫn bình tĩnh nhờ cô đi lấy đồ.
Như đoán được cô đang nghĩ gì, anh nói tiếp: “Em đừng lo, tôi không sao cả”.
Thẩm Từ Sinh lập tức trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác với người mới vừa rồi.
Trước khi Hứa Thư rời đi, cô còn nhìn vào phòng bệnh, rồi mới đi lên lầu.
Anh chậm rãi đi về phía trước, trước khi Mạc Tuần kịp phản ứng, anh lại bước tới đấm vào mặt hắn.
Sức lực lần này còn mạnh hơn lần trước.
Nguyên nhân khiến Thẩm Từ Sinh bao dung cho Mạc Tuần hết lần này đến lần khác là vì muốn giữ thể diện của Tần phu nhân.
Hiện tại hai người họ đã cạch mặt nhau, anh cũng không cần phải do dự nữa.
Cho dù hôm nay con chó trước mặt này bị đánh chết ở đây, Thẩm Từ Sinh vẫn cảm thấy chẳng sao cả.
Anh nắm cổ áo Mạc Tuần xách hắn lên, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Tôi có vô số cơ hội giết cậu, nhưng cậu biết tại sao toi lại không ra tay không?”
Mạc Tuần cười nói: "Là bởi vì mẹ tôi."
“Tôi cho cậu biết.” Thẩm Từ Sinh hạ giọng, tiếp tục nói: “Người nằm bên trong đó nếu có chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải đi theo làm bạn đồng hành với ông ấy.”
Mạc Tuần nhìn chằm chằm vào anh, sống lưng cảm thấy lạnh toát.
Nới lỏng lực tay trên cổ áo của hắn ra, Thẩm Từ Sinh đứng dậy, cao ngạo nhìn hắn, anh lúc này như một vị thần từ trên cao nhìn xuống một con vật thấp kém.
"Nếu cậu còn nghi ngờ khả năng làm việc của tôi, thì cậu có thể thử."
Nói xong, anh cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Khi Thẩm Từ Sinh đi lên, bác sĩ điều trị vẫn đang nói chuyện với Hứa Thư.
Anh dựa vào cửa, gõ cửa hai lần.
“Bác sĩ nói không biết anh muốn uống thuốc trị bệnh gì.” Hứa Thư nhìn anh.
Tất nhiên là ông ta không biết, đây chỉ là cái cớ của Thẩm Từ Sinh để Hứa Thư tránh đi mà thôi.
Bác sĩ nhún vai tỏ vẻ bất lực.
“Không biết cũng không sao.” Thẩm Từ Sinh cười nói.
Hứa Thư cũng không biết anh nói dối, liền ngây thơ hỏi: "Không biết bệnh gì sao? Hay là xẹt nghiệm lại đi?"
“Không quan trọng.” Anh nói, “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi ra ngoài, trên đường không một bóng người, nhưng đèn lại rất sáng.
Thẩm Từ Sinh xoa xoa đầu mũi, đột nhiên nói: “Vừa rồi em biết người kia không?”
“Người ở cửa phòng bệnh à?” Hứa Thư lắc đầu, “Tôi không biết anh ta.”
Nhưng lúc đó cô cubgx có chút bất ngờ khi Mạc Tuần gọi Thẩm Từ Sinh là anh.
Hứa Thư chưa từng nghe nói anh còn có một người em trai.
"Anh ta là em của anh à?"
Thẩm Từ Sinh lắc đầu, “Không phải.”
Hứa Thư gật đầu cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Thẩm Từ Thịnh nhìn cô, “Em không định hỏi tại sao tôi lại trả lời như vậy sao?”
Hứa Thư mỉm cười, bên môi lộ ra lúm đồng tiền ấm áp: "Không hỏi."
Xét tình hình của hai người lúc đó, nhất định có uẩn khúc trong đó.
Nguyên nhân cụ thể là chuyện riêng giữa hai người họ, sau khi cân nhắc kỹ càng, cô quyết định không hỏi tiếp nữa.
Thực ra cho dù cô có hỏi, Thẩm Từ Sinh cũng không định nói cho cô biết sự thật.
Tốt hơn hết là Hứa Thư đừng bao giờ biết được mối quan hệ giữa Mạc Tuần và Mạc Tri Hàng.
Thực ra Mạc Tri Hàng mới là lý do tại sao anh lại đến gần cô như hôm nay.
“Đưa em trở về trường học trước.” Thẩm Từ Sinh đổi chủ đề.
Hứa Thư nhìn thời gian, quả thật đã hơi muộn, cô không ngờ vừa ra ngoài lại xảy ra chuyện như vậy.
Ban đầu, cô chỉ định đi đón Triệu Niên Niên.
“Khi nào tốt nghiệp?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Nhiệt độ trong xe ấm áp, Hứa Thư cảm thấy có hơi buồn ngủ.
“Vâng.” Cô bối rối trả lời, “Sớm thôi.”
"Ở lại Nam Chiếu cảm thấy tốt chứ."
Hứa Thư gật đầu, đứng dậy nói: "Cũng rất tốt."
Thẩm Từ Sinh cười cười: “Ngủ một lát đi, khi nào gần tới tôi sẽ gọi em.”
Lời anh nói như có ma lực, anh vừa nói xong Hứa Thư đã quay đầu ngủ thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook