Bóng hai người kéo dài, gió thổi nhẹ nhàng.

Thẩm Từ Sinh nhớ tới một chuyện, hỏi: “Em có vội về ký túc xá không?”

"Có chuyện gì sao?"

“Cũng không có gì to tát.” Anh nhìn thẳng về phía trước, “Món quà lần trước định tặng cho em tôi có mang theo.”

Lần trước hai người bọn họ cãi nhau, nhưng Hứa Thư vẫn nhớ rõ ngày hôm đó.

Chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe của trường, xung quanh không một bóng người.

Hứa Thư không đi theo, đứng cách đó không xa chờ anh, Thẩm Từ Sinh mở cửa xe, cầm lấy chiếc hộp đi về phía cô.

Nó vẫn nằm trong chiếc hộp, vừa tinh tế vừa sang trọng.

“Mở ra xem thử đi.” Thẩm Từ Sinh nói.

Hứa Thư cũng không từ chối, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc thượng hạng

"Thích không?"

Chiếc vòng ngọc này là do Thẩm Từ Sinh tự mình chọn, anh không có kinh nghiệm chọn quà nên chỉ có thể chọn theo bản năng.

“Tôi rất thích.” Hứa Thư cười, sau đó đóng hộp lại, “Nhưng đắt quá, tôi không thể nhận được.”

Có thể thứ này đối với Thẩm Từ Sinh chẳng là gì, nhưng đối với cô mà nói, nó quả thực rất quý giá.

Hơn nữa, nhân gian có câu "không ai cho không ai thứ gì", cô không làm gì cả, sao cô dám lấy đồ của người khác cho chứ.

“Hứa Thư.” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Thứ tôi đã tặng thì chắc chắn sẽ lấy lại.”

“Vậy tôi sẽ tặng lại cho anh món gì đó.” nhận quà mà không làm gì sẽ khiến lương tâm của cô không yên, “Anh Thẩm có thích món gì không?”

Chưa từng có ai hỏi Thẩm Từ Sinh thích cái gì, kể cả Thẩm Vi Thành cùng Tần Dung, cũng chưa từng hỏi anh thích hay muốn cái gì.

Chưa kể những người từng tặng quà cho anh thì đều có mục đích.

Thật ra thì cũng không sao cả, bản thân Thẩm Từ Sinh cũng không nghĩ đến việc mình thích cái gì.

“Có món nào mà Thẩm tiên sinh thích không?” Hứa Thư nghĩ anh không nghe thấy nên mới lặp lại câu hỏi.

“Không thích cái gì cả.” Anh nhẹ giọng nói.

Người đối diện như nhìn thấu tâm tư của Hứa Thư , cười nói: "Muốn trả lễ, thì ngày mai cùng tôi đến một bữa tiệc."

Không ngờ Thẩm Từ Sinh lại đưa ra yêu cầu này, mặc dù hai người họ từng xuất hiện cùng nhau trong bữa tiệc sinh nhật của Lục Nghiêu nhưng lúc đó không có nhiều người.

Còn một bữa tiệc thương mại thì rất khó nói.

“Em không muốn tặng tôi món quà này sao?” Hứa Thư không có cơ hội cự tuyệt.

“Khi nào.” Cô mỉm cười.

Thẩm Từ Sinh hài lòng, tâm tình trở nên rất tốt, "Ba giờ chiều mai tôi đến đón em."

Hứa Thư gật đầu, "Được."



Lúc nói ra chữ "Được", Hứa Thư còn đang suy nghĩ tại sao anh lại mang cô đến một bữa tiệc thương mại, trên mặt lộ ra vẻ không ý kiến, khá là đáng yêu.

Không biết vì sao nhìn thấy cảnh này, Thẩm Từ Sinh đột nhiên nhớ tới đoạn video mà cô gửi cho anh vào ngày đầu năm mới.

Hứa Thư trong video cũng dễ thương như bây giờ vậy.

Thẩm Từ Sinh đút hai tay vào túi quần tây, từ trên cao cụp mắt nhìn xuống Hứa Thư.

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh, anh muốn ôm cô.

*

Đèn đường lần lượt bật sáng, trên đường trở về ký túc xá Hứa Thư nhận được điện thoại của Tự Kiều.

"Hứa mỹ nhân, đã lâu không gặp."

Hứa Thư buồn cười: "Có thể đổi cách gọi khác không?"

"Sao cậu không thích." Tự Kiều lẩm bẩm, "Mình thấy cũng được mà, hơn nữa mình cũng đã gọi nhiều năm như vậy nên cũng quen rồi."

“Được, được.” Cô thật phải chịu thua rồi.

"Nghe ngữ khí của cậu, xem ra tâm trạng của cậu rất tốt."

Hứa Thư đá chân vào viên đá trên đường, chậm rãi đi về phía trước, "Không có chuyện gì đâu."

Người ở đầu bên kia điện thoại cười đùa: "Có phải cậu lém lúc yêu đương sau lưng mình không?"

“Không.” Cô cười nói: “Nếu yêu, cậu sẽ là người đầu tiên mình cho biết.”

Tự Kiều nghe vậy rất hài lòng: “Vậy người kia thì sao?”

Hứa Thư đương nhiên biết cô ấy đang nói đến ai, cho nên cô cố ý nhịn cười, cố ý giữ yên lặng.

“Xảy ra chuyện gì rồi à?” Tự Kiều đã sặp bẫy.

Con đường phía trước đột nhiên được một chiếc xe chạy phía sau chiếu sáng, Hứa Thư theo bản năng quay lại dùng tay chặn ánh sáng.

Cửa xe mở ra, Thẩm Từ Sinh bình tĩnh xuống xe.

Ánh sáng mạnh đến nỗi Hứa Thư chưa kịp làm quen, anh đã đi tới trước mặt cô.

Đầu dây bên kia điện thoại nói "Alo", nhưng lại không có người trả lời.

“Thẩm…” Cô vừa định nói, Thẩm Từ Sinh đã đưa hoa cho cô.

Những bông hoa hồng đỏ rực rất quen thuộc, xem ra là được mua từ cô bé bán hoa lần trước.

Hứa Thư ngước mắt lên nhìn anh, tim đập lỡ một nhịp.

Lúc này Thẩm Từ Sinh cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô qua bất ngờ.

Hoa hồng, ôm còn có Thẩm Từ Sinh.

Tự Kiều ở đầu bên kia điện thoại vẫn điên cuồng gọi: "Hứa Thư? Cậu còn ở đó không? Có chuyện gì rồi?"



Trong vòng ba giây, điện thoại cúp máy, là Hứa Thư cúp máy.

Thẩm Từ Sinh vẫn đang ôm cô.

“Anh Thẩm.” Cô không chắc bây giờ anh có bình tỉnh không, “Anh không sao chứ?”

“Không tốt lắm.” Giọng nói nghe ra anh đang rất cô đơn, nhưng người nói lại giang sải nhếch khóe miệng.

Hứa Thư vỗ vỗ anh lưng, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hai người mới tách ra chưa tới nửa giờ, cô không nghĩ được trong nửa giờ này có thể xảy ra chuyện gì.

Chỉ là cô không nhìn thấy được mặt của Thẩm Từ Sinh, còn ông sếp lớn nào đó vẫn đang giả vờ uất ức.

"Rất khó0 nói."

Cô nhẹ giọng an ủi: "Vậy anh đừng nói."

Thật nhẹ nhàng, không gian xung quanh được tô điểm thêm những bong bóng màu hồng.

Con đường này mặc dù ít người qua lại nhưng vẫn có, sau khi Thẩm Từ Sinh buông cô ra, hai người liền bước lên xe.

Hứa Thư ngồi ở vị trí phụ lái, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tôi không hiểu nhiều về chuyện tình cảm, thậm chí tôi còn có chút cứng nhắc.” Thẩm Từ Sinh đột nhiên nói.

Hứa Thư không thể hiểu được tình hình, 'Hả?' nói.

“Cho nên.” Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt trìu mến nhìn mọi thứ lúc này trở nên chân thành hơn, “Tôi muốn theo đuổi em, em sẽ từ chối chứ?”

Ngay lập tức, đầu óc Hứa Thư trở nên trống rỗng.

Cô không biết trả lời thế nào, do dự hồi lâu, Hứa Thư nói: "Tôi cũng không biết."

Nhưng thực ra có rất nhiều người theo đuổi Hứa Thư, khi cô nghe những lời giống vậy, trong lòng không có chút xao động nào.

Nhưng bây giờ, cô lại thấy rất đặc biệt.

Cô hơi lúng túng, không biết trả lời sao nhưng đành phải nói.

“Không sao, cứ từ từ suy nghĩ.” Thẩm Từ Sinh sợ dọa cô, ôn nhu cười nói.

Hứa Thư mím môi, nhẹ gật đầu.

Sự im lặng kéo dài, không ai nói với ai câu nào.

Cô có thể nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của người bên cạnh, tâm cô cũng đang rối bời.

“Thực xin lỗi.” Hứa Thư nhẹ giọng nói.

Thẩm Từ Sinh thấy buồn cười, “Sao lại phải xin lỗi?”

"Tôi chỉ là cảm thấy anh có chút không vui thì phải."

Anh dựa lưng vào thành ghế, thẳng thắn nói: "Đúng là có một chút."

“Nhưng mà.” Thẩm Từ Sinh đưa tay sờ đầu cô, nói tiếp: “Lần sau tôi sẽ nói trước cho em biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương