Thẩm Tổng Tôi Không Muốn Làm Thế Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh Nữa
-
Chương 68: Nghe Theo Em
Khi Thẩm Từ Sinh tỉnh dậy, Hứa Thư đã đi làm.
Trên người anh có một chiếc chăn, trên đó có vài hoa văn hoạt hình nhỏ.
Tối hôm qua do ánh đèn không nhìn kỹ, không ngờ cô gái này lại có tâm hồn thiếu nữ như vậy.
Anh đi giày bước ra ngoài, thoáng thấy một tờ giấy ghi chú dán trên bàn.
Chữ rất đẹp.
“Anh Thẩm, trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, em cũng đã làm bữa sáng cho anh rồi, anh muốn ăn thì lấy trong tủ lạnh ra hâm nóng lại nhe…”
Có lẽ là bởi vì lo lắng Thẩm Từ Sinh làm không được, cô còn viết thệt chi tiết các bước làm nóng đồ ăn.
Chữ ký cuối cùng là tên của cô, Hứa Thư.
Ánh nắng chiếu vào, anh cảm thấy lòng mình được sưởi ấm.
Dọn giường xong, Thẩm Từ Sinh đi vào phòng tắm.
Các sản phẩm chăm sóc da thường xuyên sử dụng của Hứa Thư đều được đặt trên bồn rửa sạch sẽ, tiếp theo là hai bàn chải đánh răng điện.
Của cô màu trắng, còn của Thẩm Từ Sinh màu đen.
Sợ anh không thể phân biệt được, cô còn cố tình viết tên lên cốc bằng bút dạ.
Hai chiếc cốc đặt cạnh nhau như thế này, Thẩm Từ Sinh nhìn một lúc rồi ngẩng đầu nhìn vào gương.
Nụ cười đó... cần phải kiềm chế lại mới được.
*
Đến trưa, Hứa Thư nhận được tin nhắn của anh, nói anh đã đến công ty, buổi tối sẽ đến đón cô.
Hứa Thư còn đang vò đầu bức tóc.
"Con đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Thư xoay người, cười nói: "Không có gì ạ."
Trên tay Cốc Nghiên còn đang cầm cốc giữ nhiệt, trong đó có trà tăng cường sức khỏe mà Đường Lan pha cho anh.
"Đang nghĩ đến nhị thiếu gia nhà họ Thẩm à?"
Cô cười gật nhẹ đầu.
"Đã phát triển rồi." Cốc Nghiên nghiêm túc nói: "Dì Đường Lan của con ở tuổi của con đã sinh cho ta hai đứa rồi đấy."
Hứa Thư xấu hổ.
“Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.” Người đối diện tiếp tục nói: “Mấy ngày nay con cũng vất vả rồi, tuần sau ta cho con nghỉ ngơi, để con với người nào đó có nhiều thời gian hơn, bằng không thì đứa trẻ kia sẽ kéo người của ta đi mất."
Hứa Thư có chút kinh ngạc: "Anh ấy tìm thầy ạ?"
"Đúng vậy." Cốc Nghiên nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười: "Nó nói mấy ngày nay con không nghe điện thoại của nó, cũng không gặp được con, cho nên nó còn tưởng là ta nhốt con lại."
Câu sau tuy là nói đùa, nhưng hai câu đầu lại là sự thật.
Thẩm Từ Sinh đến đây vài lần cũng không gặp được Hứa Thư, vậy nên anh l chỉ có thể đi gặp Cốc Nghiên để "than phiền".
Cốc Nghiên cũng có thể hiểu được, dù sao bây giờ cũng là khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, thời điểm nên gắn bó với nhau thật tốt.
"Anh ấy..." Hứa Thư mỉm cười.
Cốc Nghiên ngắt lời cô: "Nhìn cậu ta tuy rất sắc bén, nhưng thực ra cậu ta cũng có một mặt trẻ con như vậy."
Hứa Thư có thể hiểu chuyện này.
“Cũng tốt.” Cốc Nghiên đứng dậy đi ra ngoài, lại để lại một câu: “Ta chờ uống rượu mừng của các con.”
Hứa Thư và Cốc Nghiên đã làm việc với nhau một khoản thời gian nên tự nhiên có thể nắm bắt được tính khí của đối phương.
Cô hiểu Cốc Nghiên thích nói những lời này, những lời chưa thành hiện thực.
Chỉ là khi nói đến rượu mừng, khiến Hứa Thư không khỏi suy nghĩ băn quơ.
Câu nói của Triệu Niên Niên vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Loại người như bọn họ chỉ có thể yêu, nhưng không thể kết hôn.”
*
Ánh chiều tà buông xuống, những tia nắng chiều bao trùm cả con hẻm.
Hôm nay Thẩm Từ Sinh đã đổi xe, Hứa Thư đeo túi trên vai đi ra, nhìn thấy anh đang dựa vào đầu xe buồn chán đá mấy viên đá nhỏ trên mặt đất.
Xem ra anh đợi lâu rồi.
“Hôm nay tan làm sớm vậy?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Hứa Thư vừa thắt dây an toàn vừa vui vẻ đáp lại: "Chà, thầy Cốc nói rằng anh đích thân đến gặp thầy ấy để than phiền, nên mới cho em về sớm."
"Ông ấy đã nói với em rồi à?"
Cô gật đầu.
Thẩm Từ Sinh không ngờ Cốc Nghiên sẽ nói với Hứa Thư, những gì anh nói lúc đó thực sự chỉ là phàn nàn mà thôi.
Nếu anh có nói ra yêu cầu gì, thì có lẽ là nên để cô tan làm sớm hơn.
“Em muốn ăn gì?” Thẩm Từ Sinh đổi chủ đề.
"Gì cũng được."
Anh không vội lái xe, dựa vào ghế nhìn về phía trước, không biết vô tình hay cố ý mà gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng.
Một cái gõ, một cái gõ, lại thêm một cái gõ khác.
Vẫn không thể làm cho tâm trí của anh bình tĩnh lại.
Hứa Thư lẳng lặng chờ anh đưa ra quyết định, người bên cạnh đột nhiên nói: "Em còn nhớ, em từng nói muốn mời anh đến nhà ăn cơm không?"
Tất nhiên là cô nhớ, nhưng nếu như đi bây giờ...
Hứa Thư nhìn anh, "Anh Thẩm muốn đi à?"
Thẩm Từ Sinh hỏi: "Anh có thể đi không?"
Hơi khó nói.
“Hay là đi chỗ khác được không?” Hứa Thư thăm dò.
“Ừ.” Anh sảng khoái nói, “Em quyết định đi, hôm nay anh chỉ muốn ăn đồ tự nấu.”
Cái này... có ý gì chứ?
Hứa Thư chớp chớp mắt, vẫn là thăm dò hỏi: "Vậy em làm cho anh?"
Lời vừa dứt, Thẩm Từ Sinh đột nhiên nổ máy.
Khi mặc cả lại thấy anh rất đẹp trai, dừng giọng khó xử nói: "Tất cả nghe theo em"
Hứa Thư chợt hiểu ra, anh đi một vòng lớn như vậy, hóa ra ý anh là như vậy.
Xe chạy ra khỏi ngõ nhỏ, cô chợt nhớ ra: "Đi siêu thị trước đi, trong nhà không còn gì cả."
Cô không nhận ra điều cô nói tự nhiên như thế nào.
Đương nhiên, lúc này bầu không khí trong xe lập tức trở nên khác thường, trong xe có vài tia ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Thẩm Từ Sinh mỉm cười nhìn cô, Hứa Thư cũng tình cờ nhìn sang.
“Đừng nhìn em.” Cô giơ tay ra hiệu phía trước, “Nhìn đường đi.”
Không phải là cô không tin tưởng vào kỹ năng lái xe của vị sếp lớn nào đó, nhưng con đường này là một khu vực dễ xảy ra tai nạn nhất.
Anh nhìn lại, nụ cười không hề giảm đi.
Sắp vào tháng bảy, ngoài cửa sổ gió chiều oi ả, thành phố ồn ào.
Hơi thở hai người hòa quyện trong xe, nhưng không có chút mờ ám nào.
Trong thế giới của hai người họ càng bình thường hơn, có cảm giác họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.
Như vậy rất tốt, Thẩm Từ Sinh nghĩ.
*
Trong siêu thi không quá nhiều người, Thẩm Từ Sinh đẩy xe đẩy đi theo Hứa Thư.
Anh không ngờ sẽ có một ngày nào đó anh lại sống một cuộc sống bình thường như thế này.
Cô gái của anh chọn nguyên liệu phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay lại hỏi ý kiến của anh.
Nhưng cũng không có tác dụng gì, Hứa Thư biết anh không biết, chỉ hỏi anh có thích hay không thôi.
Ví dụ, cô lấy hai củ cà rốt hỏi: "Cái này được không?"
Thẩm Vi Thành lắc đầu.
"Cái này thì sao?"
Thẩm Từ Sinh lại lắc đầu.
Hứa Thư cũng không nản lòng, dù sao thì Hứa Gia Diệu còn kén chọn hơn cả anh.
Không ăn cái này, không chạm vào cái kia.
“Vậy anh Thẩm, anh muốn ăn cái gì?” Hứa Thư đi một vòng khu rau củ, cô đã hỏi anh gần nửa loại rau trên đó vậy mà vẫn chưa chọn được món nào.
Thẩm Từ Sinh nhìn xung quanh trả lời: "Em có thể chọn theo sở thích của mình, anh đều có thể ăn được."
Những gì anh nói như người mấy phút trước cái gì cũng không ăn không liên quan gì đến anh vậy.
Hứa Thư gật đầu, quay lưng về phía anh, hai tay chống nạnh.
Đúng là khó phục vụ mà.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến chuyện uống rượu mừng mà Cốc Nghiên nhắc đến
Lúc này, cô rất muốn biết, sau này có phải cô gái nào gả vào nhà anh cũng sẽ xui xẻo như vậy hay không.
Thẩm Từ Sinh đột nhiên đi tới, “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” Cô nói nhảm: “Em đang nghĩ đến em trai mình, nó cũng rất kén ăn.”
Trên người anh có một chiếc chăn, trên đó có vài hoa văn hoạt hình nhỏ.
Tối hôm qua do ánh đèn không nhìn kỹ, không ngờ cô gái này lại có tâm hồn thiếu nữ như vậy.
Anh đi giày bước ra ngoài, thoáng thấy một tờ giấy ghi chú dán trên bàn.
Chữ rất đẹp.
“Anh Thẩm, trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, em cũng đã làm bữa sáng cho anh rồi, anh muốn ăn thì lấy trong tủ lạnh ra hâm nóng lại nhe…”
Có lẽ là bởi vì lo lắng Thẩm Từ Sinh làm không được, cô còn viết thệt chi tiết các bước làm nóng đồ ăn.
Chữ ký cuối cùng là tên của cô, Hứa Thư.
Ánh nắng chiếu vào, anh cảm thấy lòng mình được sưởi ấm.
Dọn giường xong, Thẩm Từ Sinh đi vào phòng tắm.
Các sản phẩm chăm sóc da thường xuyên sử dụng của Hứa Thư đều được đặt trên bồn rửa sạch sẽ, tiếp theo là hai bàn chải đánh răng điện.
Của cô màu trắng, còn của Thẩm Từ Sinh màu đen.
Sợ anh không thể phân biệt được, cô còn cố tình viết tên lên cốc bằng bút dạ.
Hai chiếc cốc đặt cạnh nhau như thế này, Thẩm Từ Sinh nhìn một lúc rồi ngẩng đầu nhìn vào gương.
Nụ cười đó... cần phải kiềm chế lại mới được.
*
Đến trưa, Hứa Thư nhận được tin nhắn của anh, nói anh đã đến công ty, buổi tối sẽ đến đón cô.
Hứa Thư còn đang vò đầu bức tóc.
"Con đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Thư xoay người, cười nói: "Không có gì ạ."
Trên tay Cốc Nghiên còn đang cầm cốc giữ nhiệt, trong đó có trà tăng cường sức khỏe mà Đường Lan pha cho anh.
"Đang nghĩ đến nhị thiếu gia nhà họ Thẩm à?"
Cô cười gật nhẹ đầu.
"Đã phát triển rồi." Cốc Nghiên nghiêm túc nói: "Dì Đường Lan của con ở tuổi của con đã sinh cho ta hai đứa rồi đấy."
Hứa Thư xấu hổ.
“Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.” Người đối diện tiếp tục nói: “Mấy ngày nay con cũng vất vả rồi, tuần sau ta cho con nghỉ ngơi, để con với người nào đó có nhiều thời gian hơn, bằng không thì đứa trẻ kia sẽ kéo người của ta đi mất."
Hứa Thư có chút kinh ngạc: "Anh ấy tìm thầy ạ?"
"Đúng vậy." Cốc Nghiên nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười: "Nó nói mấy ngày nay con không nghe điện thoại của nó, cũng không gặp được con, cho nên nó còn tưởng là ta nhốt con lại."
Câu sau tuy là nói đùa, nhưng hai câu đầu lại là sự thật.
Thẩm Từ Sinh đến đây vài lần cũng không gặp được Hứa Thư, vậy nên anh l chỉ có thể đi gặp Cốc Nghiên để "than phiền".
Cốc Nghiên cũng có thể hiểu được, dù sao bây giờ cũng là khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, thời điểm nên gắn bó với nhau thật tốt.
"Anh ấy..." Hứa Thư mỉm cười.
Cốc Nghiên ngắt lời cô: "Nhìn cậu ta tuy rất sắc bén, nhưng thực ra cậu ta cũng có một mặt trẻ con như vậy."
Hứa Thư có thể hiểu chuyện này.
“Cũng tốt.” Cốc Nghiên đứng dậy đi ra ngoài, lại để lại một câu: “Ta chờ uống rượu mừng của các con.”
Hứa Thư và Cốc Nghiên đã làm việc với nhau một khoản thời gian nên tự nhiên có thể nắm bắt được tính khí của đối phương.
Cô hiểu Cốc Nghiên thích nói những lời này, những lời chưa thành hiện thực.
Chỉ là khi nói đến rượu mừng, khiến Hứa Thư không khỏi suy nghĩ băn quơ.
Câu nói của Triệu Niên Niên vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Loại người như bọn họ chỉ có thể yêu, nhưng không thể kết hôn.”
*
Ánh chiều tà buông xuống, những tia nắng chiều bao trùm cả con hẻm.
Hôm nay Thẩm Từ Sinh đã đổi xe, Hứa Thư đeo túi trên vai đi ra, nhìn thấy anh đang dựa vào đầu xe buồn chán đá mấy viên đá nhỏ trên mặt đất.
Xem ra anh đợi lâu rồi.
“Hôm nay tan làm sớm vậy?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Hứa Thư vừa thắt dây an toàn vừa vui vẻ đáp lại: "Chà, thầy Cốc nói rằng anh đích thân đến gặp thầy ấy để than phiền, nên mới cho em về sớm."
"Ông ấy đã nói với em rồi à?"
Cô gật đầu.
Thẩm Từ Sinh không ngờ Cốc Nghiên sẽ nói với Hứa Thư, những gì anh nói lúc đó thực sự chỉ là phàn nàn mà thôi.
Nếu anh có nói ra yêu cầu gì, thì có lẽ là nên để cô tan làm sớm hơn.
“Em muốn ăn gì?” Thẩm Từ Sinh đổi chủ đề.
"Gì cũng được."
Anh không vội lái xe, dựa vào ghế nhìn về phía trước, không biết vô tình hay cố ý mà gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng.
Một cái gõ, một cái gõ, lại thêm một cái gõ khác.
Vẫn không thể làm cho tâm trí của anh bình tĩnh lại.
Hứa Thư lẳng lặng chờ anh đưa ra quyết định, người bên cạnh đột nhiên nói: "Em còn nhớ, em từng nói muốn mời anh đến nhà ăn cơm không?"
Tất nhiên là cô nhớ, nhưng nếu như đi bây giờ...
Hứa Thư nhìn anh, "Anh Thẩm muốn đi à?"
Thẩm Từ Sinh hỏi: "Anh có thể đi không?"
Hơi khó nói.
“Hay là đi chỗ khác được không?” Hứa Thư thăm dò.
“Ừ.” Anh sảng khoái nói, “Em quyết định đi, hôm nay anh chỉ muốn ăn đồ tự nấu.”
Cái này... có ý gì chứ?
Hứa Thư chớp chớp mắt, vẫn là thăm dò hỏi: "Vậy em làm cho anh?"
Lời vừa dứt, Thẩm Từ Sinh đột nhiên nổ máy.
Khi mặc cả lại thấy anh rất đẹp trai, dừng giọng khó xử nói: "Tất cả nghe theo em"
Hứa Thư chợt hiểu ra, anh đi một vòng lớn như vậy, hóa ra ý anh là như vậy.
Xe chạy ra khỏi ngõ nhỏ, cô chợt nhớ ra: "Đi siêu thị trước đi, trong nhà không còn gì cả."
Cô không nhận ra điều cô nói tự nhiên như thế nào.
Đương nhiên, lúc này bầu không khí trong xe lập tức trở nên khác thường, trong xe có vài tia ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Thẩm Từ Sinh mỉm cười nhìn cô, Hứa Thư cũng tình cờ nhìn sang.
“Đừng nhìn em.” Cô giơ tay ra hiệu phía trước, “Nhìn đường đi.”
Không phải là cô không tin tưởng vào kỹ năng lái xe của vị sếp lớn nào đó, nhưng con đường này là một khu vực dễ xảy ra tai nạn nhất.
Anh nhìn lại, nụ cười không hề giảm đi.
Sắp vào tháng bảy, ngoài cửa sổ gió chiều oi ả, thành phố ồn ào.
Hơi thở hai người hòa quyện trong xe, nhưng không có chút mờ ám nào.
Trong thế giới của hai người họ càng bình thường hơn, có cảm giác họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.
Như vậy rất tốt, Thẩm Từ Sinh nghĩ.
*
Trong siêu thi không quá nhiều người, Thẩm Từ Sinh đẩy xe đẩy đi theo Hứa Thư.
Anh không ngờ sẽ có một ngày nào đó anh lại sống một cuộc sống bình thường như thế này.
Cô gái của anh chọn nguyên liệu phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay lại hỏi ý kiến của anh.
Nhưng cũng không có tác dụng gì, Hứa Thư biết anh không biết, chỉ hỏi anh có thích hay không thôi.
Ví dụ, cô lấy hai củ cà rốt hỏi: "Cái này được không?"
Thẩm Vi Thành lắc đầu.
"Cái này thì sao?"
Thẩm Từ Sinh lại lắc đầu.
Hứa Thư cũng không nản lòng, dù sao thì Hứa Gia Diệu còn kén chọn hơn cả anh.
Không ăn cái này, không chạm vào cái kia.
“Vậy anh Thẩm, anh muốn ăn cái gì?” Hứa Thư đi một vòng khu rau củ, cô đã hỏi anh gần nửa loại rau trên đó vậy mà vẫn chưa chọn được món nào.
Thẩm Từ Sinh nhìn xung quanh trả lời: "Em có thể chọn theo sở thích của mình, anh đều có thể ăn được."
Những gì anh nói như người mấy phút trước cái gì cũng không ăn không liên quan gì đến anh vậy.
Hứa Thư gật đầu, quay lưng về phía anh, hai tay chống nạnh.
Đúng là khó phục vụ mà.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến chuyện uống rượu mừng mà Cốc Nghiên nhắc đến
Lúc này, cô rất muốn biết, sau này có phải cô gái nào gả vào nhà anh cũng sẽ xui xẻo như vậy hay không.
Thẩm Từ Sinh đột nhiên đi tới, “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” Cô nói nhảm: “Em đang nghĩ đến em trai mình, nó cũng rất kén ăn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook