Sau khi hai người ăn xong bát mì, bản tin buổi tối cũng bắt đầu.

Hứa Thư đứng dậy đi rửa chén, Thẩm Từ Sinh cũng đứng dậy theo cô.

“Anh Thẩm, anh ngồi đi.” Cô không muốn anh làm việc này.

Không gây rắc rối cho cô đã là sự giúp đỡ tốt nhất rồi.

“Đi rửa bát à?” Anh cố ý hỏi.

Hứa Thư gật đầu.

"Vậy anh đi cùng em."

Nhược điểm duy nhất của ngôi nhà này là nhà bếp quá nhỏ.

Cô thấy rất bình thường khi ở một mình, nhưng bây giờ...

Không biết là lần thứ bao nhiêu Hứa Thư lùi lại nửa bước liền rơi vào vòng tay của một vị sếp lớn nào đó.

Anh cười vô tội đến mức cô muốn "xấu hổ".

“Anh Thẩm.” Hứa Thư đặt bát vào trong máy khử trùng, ngữ khí bình thản nói: “Anh ra ngoài ngồi đi.”

Anh nửa dựa vào tủ lạnh không nhúc nhích.

Khi Hứa Thư quay lại, cũng tình cờ nhìn thấy anh cúi xuống xem đồng hồ đeo tay.

Trời cũng đã gần sáng.

“Có muốn em tiễn anh xuống không?” Lúc này cô mới phát hiện đã muộn như vậy rồi.

Thẩm Từ Sinh hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt xen lẫn chút tia sáng nhỏ.

"Em đuổi anh đi à?"

Hứa Thư thực sự không có ý đó.

Bây giờ thực sự đã rất muộn rồi, Sáng mai Hứa Thư còn phải dậy sớm để đi làm.

Dậy sớm hay không không quan trọng, quan trọng là cô không muốn Thẩm Từ Sinh ở lại đây qua đêm.

EM LÀ THƯ THƯ CỦA ANH

Ở đây chỉ có một phòng ngủ, để anh ngủ trên sô pha cũng không tiện.

Hứa Thư tự nhiên nắm tay anh đi ra ngoài, hỏi: "Ngày mai anh không đi làm sao?"

“Muốn thì đi, không muốn thì thôi.” mặt anh không chút thay đổi trả lời, thậm chí còn nhìn ra anh có chút đắc ý.

Hứa Thư: "..."

“Vậy thì ngồi thêm chút đi?” Hứa Thư thăm dò hỏi.

Vẻ mặt Thẩm Từ Sinh không thay đổi, khẽ "ừm" một tiếng.

Giống như đó là chuyện đương nhiên.

Bên ngoài trời mưa, ngày càng nặng hạt hơn.

"Ngày mai em có đi làm không?"

Hứa Thư gật đầu, "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, phải nhanh chóng xử lý."

Ngày mai là chủ nhật, Thẩm Từ Sinh định đưa cô ra ngoài đi dạo.

Theo lời Lục Nghiêu nói, thì yêu đương phải đi hẹn hò.

Hẹn hò là phải đi ăn uống, đi mua sắm, đi xem phim, làm tất cả những chuyện mà những cặp đôi yêu nhau nên làm.

Nhưng đúng là đáng tiếc, cô gái đó lại không cho anh cơ hội.



Sắc mặt Thẩm Từ Sinh trầm xuống, lời nói có chút bất đắt dĩ: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, không cần để ý đến anh.”

Sợ cô lo lắng, anh lại tiếp tục nói thêm: "Khi nào mưa tạnh anh sẽ về."

Hứa Thư ngáp một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô thực sự rất buồn ngủ.

Mưa chắc sẽ tạnh nhanh thôi, cô nghĩ.

Cô nói "OK" rồi lập tức quay về phòng.

Mở cửa rồi đóng lại nhanh chóng, chỉ còn lại người đàn ông ngồi trên ghế sô pha mà dấu chấm hỏi đầy đầu.

Thực sự để anh ngồi đây một mình sao?Chẳng lẽ biểu hiện không vui của anh còn chưa rõ ràng?

Hoặc...cô cố tình làm vậy.

Thẩm Từ Sinh quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng, tiếng khóa cửa đặc biệt đinh tai nhức óc.

Tính cảnh giác cao thật đấy.

Sau khi tắt TV, anh kéo rèm lại, nằm trên sô pha, hai tay gác sau đầu nhìn trần nhà trắng tinh.

Đột nhiên, anh lại không thể nhớ mục đích hôm nay của mình đến đây là gì.

Nhưng bây giờ xem ra nó đã không quan trọng nữa rồi.

*

Nửa đêm Hứa Thư tỉnh dậy, là do cô gặp ác mộng làm toát mồ hôi lạnh.

Cô xỏ dép đi ra ngoài tìm nước uống, đầu còn mơ ngủ.

Bước đến bên bàn uống một ngụm nước lớn, cô tình cờ liếc nhìn thì thấy có người nằm trên ghế sô pha.

Cô sợ đến mức suýt phun hết nước ra ngoài.

Cô kiềm nén lại nhubgw vẫn bị sặc, ho đến mức run rẩy cả người.

Tại sao anh vẫn chưa đi?

Thẩm Từ Sinh ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.

Chiếc ghế sô pha này xem ra đã làm anh khổ sở, đôi chân dài kia chỉ có thể để dưới sàn nhà.

Hứa Thư che miệng ho nhẹ một tiếng, đi vào phòng tìm chăn, vậy mà cô lại sợ đánh thức anh.

Chiếc chăn mỏng vừa phủ lên người, Thẩm Từ Sinh lập tứcmở mắt ra.

Anh vừa tỉnh dậy, hốc mắt còn đỏ, trong mắt có rất nhiều tơ máu đỏ, hiển nhiên là ngủ không ngon giấc.

“Sao vậy?” Giọng nói có chút khàn.

Hứa Thư không trả lời.

Anh nghĩ là do cô đang trách anh không chịu đi, liền nhắm mắt lại giải thích: “Mưa vẫn chưa tạnh, anh nằm trên sô pha chợp mắt một lúc vậy mà lại ngủ quên.” Thẩm Từ Sinh mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi, "Có phải làm phiền đến em không?"

Hứa Thư mặt đỏ bừng, nghẹn ngào nói.

“Không.” Cô nói tiếp, “Ngủ ở đây có lạnh không?”

Thẩm Từ Sinh nói 'không'

Hứa Thư đưa tay sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của anh, vạch trần anh nói: "Điều hòa phòng khách em bật rất thấp, anh còn nói không lạnh."

"Anh rất khỏe."

Cô hỏi: “Sao anh không vào phòng?”.



"Em không khóa cửa à?"

Khi cô khóa cửa, cô cô gắng thật nhẹ nhàng, bởi vì cô sợ Thẩm Từ Sinh suy nghĩ nhiều.

Vậy mà không ngờ anh vẫn nghe thấy.

Hứa Thư khẽ nhíu mày, "Anh có thể gõ cửa mà."

“Anh sợ quấy rầy em.” Hắn đáp.

Trong trận chiến võ mồm bày, Hứa Thư thua hoàn toàn.

"Vậy anh còn buồn ngủ không?"

Thẩm Từ Sinh nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 30 phút, tiếng mưa bên ngoài đã hết.

“Không buồn ngủ nữa.” Anh mệt mỏi đưa tay xoa xoa mi tâm, ngồi dậy nói, “Anh lái xe về.”

“Đừng đi.” Hứa Thư ngước mắt nhìn anh, thanh âm rất nhỏ.

Thẩm Từ Sinh sửng sốt nửa giây, đây là có ý gì, cô bảo anh ở lại à?

Hứa Thư vội vàng đứng lên, quay lưng về phía anh, chậm rãi nói: "Lái xe ban đêm không an toàn."

Thẩm Từ Sinh không nói gì nữa, chỉ đáp một tiếng “Ừ”.

Vốn tưởng đến đây là xong, cô sẽ để anh tiếp tục ngủ trên sô pha đã là nhiều lắm rồi.

Không ngờ, khi Hứa Thư tới cửa, cô đột nhiên dừng động tác, nửa tay nắm cửa, giống như đang đấu tranh tư tưởng vậy.

Cuối cùng cô nói, "Nếu trời lạnh, thì vào trong ngủ đi."

Nói xong, vô bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại nhưng lần này cô không khóa nưac.

Thẩm Từ Sinh chống khuỷu tay lên đùi, đưa tay lên xoa xoa mi tâm.

Lạnh hay không lạnh thực sự rất khó nói.

Nửa phút sau, anh quyết định chọn cái thứ nhất.

Anh nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng chỉ bật một bên đèn, như chỗ đó là dành cho anh.

Cô gái quay lưng về phía anh, không biết là cô đã ngủ hay chưa.

Thẩm Từ Sinh nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống mép giường, thật lâu sau cũng không động đậy.

Anh quay lại, vừa lúc Hứa Thư cũng quay đầu lại.

Hai người mặt đối mặt.

Thẩm Từ Sinh nằm xuống, nhưng không đắp chân.

Mọi thứ xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cùng với hơi thở nhè nhẹ của cô.

Lúc này nhịp tim của anh lại hỗn loạn, thất thần, trong đầu anh tràn đầy suy nghĩ.

Có nhiều thứ đã sai ngay từ đầu.

Anh tiếp cận cô là có mục đích, bởi vì cô có chút giống Ninh Ý, cho nên anh mới đối xử tốt với cô...

Nếu như.

Nếu không có Ninh Ý, liệu anh có yêu cô không?

Câu hỏi này luôn ở trong lòng anh, mà vẫn chưa có câu trả lời.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Từ Sinh đột nhiên cảm thấy.

Cô không còn giống Ninh Ý nữa, cô chính là Hứa Thư.

Thẩm Từ Sinh ôm vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm: "Thư Thư... em là Thư Thư của anh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương