Tham Tiền, Háo Em!
-
Chương 7: Đồng xu thứ 7
Khoảng cách bỗng nhiên kéo gần lại, hàng mi của Chu Dĩ run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt. Lúc này cô vừa trì độn vừa ngoan ngoãn, giống hệt như một con chó nhỏ, đưa đầu thăm dò về phía trước, cánh mũi nhăn lại khẽ hít hà nơi hõm cổ anh.
“Có không?” Giọng nói của Lý Chí Thành vừa trầm vừa gần gũi.
Chu Dĩ ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu, khách quan đánh giá nói: “Ừ, mùi thuốc, mùi rượu, đây chính là mùi thối của đàn ông trong truyền thuyết sao?”
Khóe mắt Lý Chí Thành khẽ giật, trên trán nổi lên ba vạch đen, khẽ rủa thầm một câu.
Đây là giả vờ say để giỡn mặt anh sao?
Tâm tư thân mật trong chốc lát bay sạch, Lý Chí Thành cắn răng lườm cô, ngồi thẳng người về chỗ cũ, vừa định mở miệng trách móc gì đó, cổ bị người ta ôm lấy, cả người nặng nề, trong lòng lòi thêm ra một thứ.
Nhiệt độ ấm áp, nóng bỏng tới mức Lý Chí Thành run rẩy.
Chu Dĩ dựa đầu mình vào hõm vai anh, tìm được một tư thế thoải mái tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Lọn tóc mềm mượt cọ lên cằm hơi ngứa, hô hấp của Lý Chí Thành thả chậm lại, hai tay dừng ở không trung không biết nên đặt ở chỗ nào.
“Chu Dĩ?”
Nhận được một câu trả lời lười biếng: “Hử? Em buồn ngủ quá, cho em ngủ thêm chút nữa.”
Lý Chí Thành siết chặt nắm đấm, thực sự rất muốn tẩn cho cô một trận.
Tốt nhất không phải là giả vờ.
Bởi động tác di chuyển nên chiếc áo khoác rơi xuống dưới chân, Lý Chí Thành giơ tay với được, mở ra đắp lên người cô.
Anh ho khan một tiếng, nói với người lái xe thuê: “Anh tài xế, lái chậm một chút là được.”
“À, được được.”
Lúc sắp tới cổng trường, Chu Dĩ tự tỉnh lại, cô dụi đôi mắt nhập nhèm, ngáp một cái rõ to.
Lý Chí Thành đè nén tê dại ở bả vai, hỏi: “Ngủ thế nào rồi?”
Chu Dĩ ngây người hai giây, quay đầu cười hì hì với anh: “Khá tốt, ghế da thật của anh rất thoải mái.”
Lý Chí Thành cười nhạt một tiếng, có lẽ dựa vào đệm người này là anh mới thấy thoải mái đi.
Cơn mưa vẫn chưa tạnh, thi thoảng có tiếng sấm.
Hiện tại trường học quản lý rất nghiêm, Lý Chí Thành bảo Chu Dĩ đừng động vội, bản thân anh mở cửa đội mưa đi lấy ô.
Anh bật ô lên, gõ lên cửa hai cái, ra hiệu Chu Dĩ xuống xe.
“Mau quay về đi, không còn sớm nữa.” Lý Chí Thành đưa ô cho Chu Dĩ.
Trên vai áo sơ mi của anh bị mưa thấm ướt một mảng, Chu Dĩ kiễng chân lên lồng áo khoác vào cho anh: “Vậy em đi đây, ngày mai gặp.”
Lý Chí Thành ừ một tiếng: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
Thấy cô vội vã chạy bước nhỏ đi vào, Lý Chí Thành hét với lên một câu: “Đi chậm chút, đừng chạy.”
Quay về trên xe, người lái xe thuê hỏi: “Tiên sinh, vậy tôi đưa anh về đâu?”
Lý Chí Thành nói: “Tìm một khách sạn gần đây cho tôi xuống là được.”
Thứ sáu anh tới Thân thành công tác, gặp mặt hai người chế tác, vốn định tối nay ăn cơm xong thì về luôn, hành lý cũng thu dọn đặt trên xe rồi.
Kế hoạch hiện giờ có thay đổi, phải ở thêm hai ngày, anh không định buông tha cho Chu Dĩ như vậy.
Mưa lớn gột rửa mọi thứ, phong cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ thủy tinh mờ mịt.
Một tay Lý Chí Thành chống cằm, tay kia lười biếng lật giở dòng thời gian.
Mỗi khi tới thứ bảy mọi người đều bắt đầu khoe các loại ảnh chín tấm, Lý Chí Thành lười bấm like, lướt qua coi như xong, cũng chẳng có thời gian mà mở xem từng tấm một.
Quay lại danh sách trò chuyện, Chu Dĩ vừa gửi tin nhắn tới, nói rằng cô đã về tới kí túc rồi.
Lý Chí Thành trả lời được một câu.
Anh lại lật lên trên, buổi sáng hôm nay bọn họ còn có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Lý Chí Thành nói: “Hình như hôm nay có một trận mưa.”
Chu Dĩ trả lời: Vậy anh nhớ phải mang ô đấy.
Lúc đó ai cũng không biết, vài tiếng sau, sẽ có một cuộc trùng phùng đột ngột như vậy.
Lý Chí Thành bấm tắt điện thoại, giơ tay lên lau đi tầng hơi nước ở cửa kính.
Mùa này mặt trời vừa chói chang vừa có mưa bão, ve sầu ồn ào, huyên não cả dãy phố, mỗi khi đổ mồ hôi thì dấp dính cả người.
Nhưng anh lại thích mùa hè.
Mùa hè ánh sáng đong đưa, nồng nhiệt và cháy bỏng.
Lúc Chu Dĩ về tới phòng kí túc, Đàm Tùng không ở trong phòng, có lẽ ra ngoài dạo phố rồi.
Cô tắm xong, ném quần áo bẩn vào trong máy giặt.
Trước giờ Chu Dĩ chưa từng có đồ ngủ đúng nghĩa, đa số đều thích mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần đùi.
Trong tủ lạnh còn có một hộp dưa lưới, cô cầm ra nằm trên ghế sô pha, nhàn rỗi gửi tin nhắn vào trong nhóm bạn thân.
[Chu Dĩ: Hôm nay tớ gặp Lý Chí Thành rồi.]
Nhóm nhỏ có năm người này là bạn học từ thời cấp ba của cô, hiện tại mọi người đều bận rộn sự nghiệp của mình ở những thành phố khác nhau, có việc mới nói thêm hai câu, bình thường mười ngày nửa tháng cũng không thấy có người nói câu nào.
Nhưng một câu này của Chu Dĩ, chẳng khác nào cục đá ném xuống mặt nước tạo thành ngàn lớp gợn sóng, trong nhóm bắt đầu nhao nhao tràn ra màn hình.
[Trần Văn Hoan: Ai? Mẹ kiếp cậu nói ai?]
[Lư Sam San: Sao hai người các cập lại gặp được? Anh ta hẹn cậu à?]
[Trịnh Diên: Trời!!!]
[Trần Văn Hoan: @Vương Nhược Hàm mau cút ra đây hóng chuyện nhanh!]
Chu Dĩ thấy bọn họ mỗi người một câu nói vô cùng hăng máu, cô còn chưa mở miệng đâu, mà đã viết xong kịch bản giúp cô rồi.
[Lư Sam San: Có phải anh ta dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu, kiểu muốn nói lại thôi không.]
[Lư Sam San: Tuy ngoài miệng lạnh lùng châm chọc cậu, nhưng trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.]
[Lư Sam San: Có phải bên cạnh anh ta có một cô gái dịu dàng xinh đẹp, liếc mắt một cái trông khá giống cậu, nhưng lại không phải là cậu.]
[Trần Văn Hoan: Chương thứ nhất về nước, chương thứ hai gặp lại, sau đó phải chăng nên phát hiện anh ta chính là cha ruột của đứa trẻ?]
[Vương Nhược Hàm: Đậu má! Nói cái gì đấy? Mẹ kiếp Chu Dĩ cậu có con từ bao giờ thế?]
[Chu Dĩ: Con cái rắm]
Cô tóm lược những chuyện xảy ra trong tối nay một lượt, bao gồm cả việc Lý Chí Thành hẹn cô ăn cơm vào ngày mai.
Rõ ràng bốn người còn lại có chút thất vọng.
[Lư Sam San: Hai người các cậu không xảy ra chút gì à?]
[Vương Nhược Hàm: Mẹ ôi, từ khi cậu về nước ông đây đã mong chờ một màn này, mà chỉ có thế?]
Chu Dĩ nhếch mày lên, gõ bàn phím vang lên lạch cạch, làm sao mà chỉ có vậy, coi thường cô quá rồi: Trong xe trên đường về, tớ giả vờ say rượu nằm ngủ trên người anh ấy cả quãng đường.
[Trịnh Diên:?!]
[Vương Nhược Hàm: Mau nói tiếp đi /cái tai/cái tai/]
[Trần Văn Hoan: Cậu có chút thủ đoạn đấy Chu Dĩ.]
Chu Dĩ nhếch môi lên, tự tin khẳng định: Tớ dám nói, trên thế giới này trừ mẹ anh ấy, không có người nào hiểu Lý Chí Thành hơn tớ, tớ quá hiểu anh ấy trúng chiêu nào rồi.
[Vương Nhược Hàm: Đây có tính là bug không, tớ cảm thấy cậu trêu chọc anh ta như trò đùa ấy, anh ta không thay đổi chút nào sao?]
[Lư Sam San: Ấy, Đây nào có thể gọi là bug, đây gọi là buff người yêu cũ, ai bảo cậu ấy đánh xong phó bản từ sớm rồi, trong tay nắm rõ chiến lược.]
Chu Dĩ nghĩ ngợi: Vẫn có chút biến hóa, hiện giờ anh ấy cực kì hào phóng cực lắm tiền, các cậu biết kiểu tổng giám đốc bá đạo đang trong bữa mượn cớ đi vệ sinh để thanh toán tiền chưa? Đáng tiếc, ưu điểm trước kia tớ thích ở anh ấy nhất chính là bủn xỉn.
[Vương Nhược Hàm:.]
[Lư Sam San:.]
[Trần Văn Hoan:.]
[Trịnh Diên: May mà tớ chưa gặp người thật, nếu không thực sự cho rằng cậu bị pua rồi.]
*pua: Chỉ một người rất biết cách hấp dẫn người khác giới, khiến cho người khác giới mê mệt vì họ. (Theo Baidu)
Rất lâu rồi trong nhóm không náo nhiệt ồn ào như thế này, đám con gái tụ lại một chỗ không bao giờ nói hết chuyện, bọn họ mỗi người một câu, icon quăng lung tung, Chu Dĩ không xem kịp.
Khi nói đến bộ phim truyền hình gần đây đang hot, Chu Dĩ thất Trịnh Diên gửi tin nhắn riêng cho mình.
[Trịnh Diên: Sáu năm dù sao cũng là sáu năm, cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, cậu đợi anh ta, nhưng chưa chắc anh ta đã đợi cậu.]
Cô vẫn giống như bà chị gái lo lắng không hết chuyện, Chu Dĩ cười cười, đổi sang một tư thế khác, nằm nghiêng trên ghế sô pha.
Chu Dĩ bấm lên nút tin nhắn âm thanh, mở miệng nói: “Diên Diên, trước kia Lý Chí Thành từng nói với tớ một câu, anh ấy nói: Nếu em nghi ngờ anh yêu em bao nhiêu, thì em hãy nghĩ xem em yêu anh tới mức nào, tình yêu anh dành cho em sẽ không nhiều, cũng sẽ không ít. Tớ không biết tại sao.”
Nói là giả vờ say, thực ra cũng không hoàn toàn đúng, cô chỉ mượn hơi rượu khiến mình can đảm hơn, mà thực sự cô rất mệt mỏi, hai hôm nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nằm thoải mái như thế này, cô nhanh chóng bị cơn buồn ngủ bao vây, Chu Dĩ ngấp một cái, tần suất chớp mắt ngày càng chậm, mí trên mí dưới dần dần khép chặt lại một chỗ: “Tớ rất chắc chắn, chỉ cần tớ chưa buông xuống, anh ấy cũng nhất định.”
Co khẽ cười nói: “Mà quả thực anh ấy không có thay đổi gì, nhiều tiền hơn đẹp trai hơn có tính không? Ngay cả việc anh ấy ăn kem mà tớ ăn thừa vẫn quen tay như thế, không hề thay đổi chút nào.”
Cuối cùng Trịnh Diên trả lời cô: Hình như cậu còn dại trai hơn hồi hai mươi tuổi.
Chu Dĩ không đánh giá thêm đối với câu nói này, chúc mọi người ngủ ngon trong nhóm, sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ.
Cô vừa đặt báo thức xong, thì nhìn thấy tin nhắn Lý Chí Thành gửi tới.
Anh nói: Ngày mai cũng có mưa, đừng quên mang theo ô đấy.
Chu Dĩ gõ một chữ “ừ”, nghĩ ngợi rồi lại xóa đi, tiếp tục duy trì hình tượng em gái say rượu tối này: Được nha.
Sau đó tìm thấy icon kẹo đường thỏ trong đống icon kia ra, gửi sang cho đối phương: おやすみ (oyasumi)
Lý Chí Thành giả vờ ngu: không hiểu, là gì thế?
Nhiệt độ điều hòa là 22 độ, Chu Dĩ cuộn người trong chăn, ấn vào nút gửi tin nhắn âm thanh, đọc từng chữ một: “O-ya-su-mi, chúc anh ngủ ngon.”
Lý Chí Thành cũng trả lời một tin nhắn âm thanh: “Ngủ ngon yêu tinh dính người.”
Ngày hôm sau Chu Dĩ ngủ tới trưa, Đàm Tùng để lại một miếng sandwich cho cô, Chu Dĩ tỉnh dậy ăn chút đồ lấp đầu bụng, lập tức chuẩn bị đi dạy học cho Nhạc Phỉ.
Nghĩ tới việc buổi tối còn phải đi làm một phiên dịch nghiệp dư, lúc thay quần áo Chu Dĩ bắt đầu đắn đo, dù gì thì đối phương cũng là đối tượng hợp tác của Lý Chí Thành, vẫn không nên làm mất mặt anh thì hơn.
Cô chọn lấy một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc chân váy chất liệu vest mỏng, màu sắc và kiểu dáng rất đơn giản, cô thêm một món trang sức bằng vàng để tạo điểm nhấn, cuối cùng cô đeo đôi giày vài buồn trăm năm không đổi, Chu Dĩ còn cố ý xịt một chút nước hoa.
Buổi học ngày hôm nay còn có thầy dạy biểu diễn, nhiệm vụ chủ yếu của Nhạc Phỉ là nắm bắt được tiết tấu biểu diễn và cảm xúc, Chu Dĩ chỉ có tác dụng phụ trợ, giúp cô ta trau truốt lời thoại.
Bốn rưỡi chiều, Lý Chí Thành gửi tin nhắn hỏi cô ở chỗ nào.
Chu Dĩ không nói cô dạy học cho một nữ minh tinh, thấy gần đây có một trung tâm thương mại, cô gửi vị trí sang cho Lý Chí Thành.
Lý Chí Thành nói chút nữa anh qua đón cô.
Năm giờ cô ra khỏi khách sạn, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa phùn phấp phới.
Chu Dĩ đi bộ tới trung tâm thương mại, hỏi Lý Chí Thành có muốn uống trà sữa hay không.
Đối phương cực không khách sáo trực tiếp oder: trà sữa X cho thêm nhiều thịt nho, hai phần thịt nho, ít đá, năm phần đường, anh thấy bên cạnh có nhà bán bánh sừng bò rất ngon, em đi mua thêm hai cái, loại mặn ấy.
Chu Dĩ mắng thầm anh là đồ tham ăn, gõ chữ trả lời: Biết rồi.
Việc làm ăn của cửa hàng trà sữa luôn rất tốt, Chu Dĩ đứng đợi nửa tiếng mới lấy được đồ.
Lúc này đúng là giờ cao điểm, Lý Chí Thành bị kẹt xe trên đường, lúc tới nơi Chu Dĩ vừa mua bánh xong.
Mấy cái túi trong tay cô nhét hết vào trong ngực Lý Chí Thành, mở miệng hậm hực nói người trẻ trong nước bây giờ sao lại thích uống trà sữa thế không biết.
Lý Chí Thành uống một ngụm đồ uống mát lạnh sảng khoái, thỏa mãi thở dài một hơi: “Đi thôi, đi đâu ăn cơm?”
Bước chân Chu Dĩ khựng lại, hồ nghi nhìn anh: “Chẳng phải anh phải ăn cơm với khách hàng người Nhật sao?”
“À.” Lý Chí Thành chớp mắt, “Ông ta có việc không tới được, chúng ta tự ăn với nhau.”
Chu Dĩ ôm lấy cánh tay, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
So sánh với người mặc đồ vest giày da ngày hôm qua, hôm nay Lý Chí Thành ăn mặc thoải mái hơn nhiều, áo T-shirt màu trắng quần dài màu tối, chân đeo một đôi giày thể thao bản giới hạn, nào giống với dáng vẻ đi gặp khách hàng chứ.
“Là có việc không tới ăn cơm, hay là người ta căn bản không tới Trung Quốc?”
Bị một cái liếc mắt nhìn thấu, Lý Chí Thành cũng chẳng chột dạ, liếc mắt ra chỗ khác, dùng chiến thuật đổi chủ đề: “Đói muốn chết, hôm nay nhiều người ghê, có lẽ ăn cơm phải xếp hàng đấy, em muốn ăn gì nào?”
Cô cắn chặt răng hàm: “Lý, Chí, Thành.”
Đối phương dày mặt trả lời: “Ơi, gọi anh đây làm gì?”
Chu Dĩ đạp một phát lên cẳng chân anh: “Anh có biết hôm nay sau khi dậy em còn cố ý ôn tập 100 câu nói thông dụng tiếng Nhật một lần không?”
Lý Chí Thành dùng cánh tay khoác lên cổ Chu Dĩ, kéo cô lên phía trước: “Vất vả rồi, vất vả rồi, anh đây sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon.”
“Em mà còn tin anh nữa thì em là chó con, không đúng, anh là chó!”
Lúc này Lý Chí Thành thông thạo thuận theo tính tình của cô, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, anh là chó, gâu gâu gâu.”
Tác giả có lời: Quay lại không nhanh vậy đâu, còn mất một quãng thời gian nữa.
“Có không?” Giọng nói của Lý Chí Thành vừa trầm vừa gần gũi.
Chu Dĩ ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu, khách quan đánh giá nói: “Ừ, mùi thuốc, mùi rượu, đây chính là mùi thối của đàn ông trong truyền thuyết sao?”
Khóe mắt Lý Chí Thành khẽ giật, trên trán nổi lên ba vạch đen, khẽ rủa thầm một câu.
Đây là giả vờ say để giỡn mặt anh sao?
Tâm tư thân mật trong chốc lát bay sạch, Lý Chí Thành cắn răng lườm cô, ngồi thẳng người về chỗ cũ, vừa định mở miệng trách móc gì đó, cổ bị người ta ôm lấy, cả người nặng nề, trong lòng lòi thêm ra một thứ.
Nhiệt độ ấm áp, nóng bỏng tới mức Lý Chí Thành run rẩy.
Chu Dĩ dựa đầu mình vào hõm vai anh, tìm được một tư thế thoải mái tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Lọn tóc mềm mượt cọ lên cằm hơi ngứa, hô hấp của Lý Chí Thành thả chậm lại, hai tay dừng ở không trung không biết nên đặt ở chỗ nào.
“Chu Dĩ?”
Nhận được một câu trả lời lười biếng: “Hử? Em buồn ngủ quá, cho em ngủ thêm chút nữa.”
Lý Chí Thành siết chặt nắm đấm, thực sự rất muốn tẩn cho cô một trận.
Tốt nhất không phải là giả vờ.
Bởi động tác di chuyển nên chiếc áo khoác rơi xuống dưới chân, Lý Chí Thành giơ tay với được, mở ra đắp lên người cô.
Anh ho khan một tiếng, nói với người lái xe thuê: “Anh tài xế, lái chậm một chút là được.”
“À, được được.”
Lúc sắp tới cổng trường, Chu Dĩ tự tỉnh lại, cô dụi đôi mắt nhập nhèm, ngáp một cái rõ to.
Lý Chí Thành đè nén tê dại ở bả vai, hỏi: “Ngủ thế nào rồi?”
Chu Dĩ ngây người hai giây, quay đầu cười hì hì với anh: “Khá tốt, ghế da thật của anh rất thoải mái.”
Lý Chí Thành cười nhạt một tiếng, có lẽ dựa vào đệm người này là anh mới thấy thoải mái đi.
Cơn mưa vẫn chưa tạnh, thi thoảng có tiếng sấm.
Hiện tại trường học quản lý rất nghiêm, Lý Chí Thành bảo Chu Dĩ đừng động vội, bản thân anh mở cửa đội mưa đi lấy ô.
Anh bật ô lên, gõ lên cửa hai cái, ra hiệu Chu Dĩ xuống xe.
“Mau quay về đi, không còn sớm nữa.” Lý Chí Thành đưa ô cho Chu Dĩ.
Trên vai áo sơ mi của anh bị mưa thấm ướt một mảng, Chu Dĩ kiễng chân lên lồng áo khoác vào cho anh: “Vậy em đi đây, ngày mai gặp.”
Lý Chí Thành ừ một tiếng: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
Thấy cô vội vã chạy bước nhỏ đi vào, Lý Chí Thành hét với lên một câu: “Đi chậm chút, đừng chạy.”
Quay về trên xe, người lái xe thuê hỏi: “Tiên sinh, vậy tôi đưa anh về đâu?”
Lý Chí Thành nói: “Tìm một khách sạn gần đây cho tôi xuống là được.”
Thứ sáu anh tới Thân thành công tác, gặp mặt hai người chế tác, vốn định tối nay ăn cơm xong thì về luôn, hành lý cũng thu dọn đặt trên xe rồi.
Kế hoạch hiện giờ có thay đổi, phải ở thêm hai ngày, anh không định buông tha cho Chu Dĩ như vậy.
Mưa lớn gột rửa mọi thứ, phong cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ thủy tinh mờ mịt.
Một tay Lý Chí Thành chống cằm, tay kia lười biếng lật giở dòng thời gian.
Mỗi khi tới thứ bảy mọi người đều bắt đầu khoe các loại ảnh chín tấm, Lý Chí Thành lười bấm like, lướt qua coi như xong, cũng chẳng có thời gian mà mở xem từng tấm một.
Quay lại danh sách trò chuyện, Chu Dĩ vừa gửi tin nhắn tới, nói rằng cô đã về tới kí túc rồi.
Lý Chí Thành trả lời được một câu.
Anh lại lật lên trên, buổi sáng hôm nay bọn họ còn có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Lý Chí Thành nói: “Hình như hôm nay có một trận mưa.”
Chu Dĩ trả lời: Vậy anh nhớ phải mang ô đấy.
Lúc đó ai cũng không biết, vài tiếng sau, sẽ có một cuộc trùng phùng đột ngột như vậy.
Lý Chí Thành bấm tắt điện thoại, giơ tay lên lau đi tầng hơi nước ở cửa kính.
Mùa này mặt trời vừa chói chang vừa có mưa bão, ve sầu ồn ào, huyên não cả dãy phố, mỗi khi đổ mồ hôi thì dấp dính cả người.
Nhưng anh lại thích mùa hè.
Mùa hè ánh sáng đong đưa, nồng nhiệt và cháy bỏng.
Lúc Chu Dĩ về tới phòng kí túc, Đàm Tùng không ở trong phòng, có lẽ ra ngoài dạo phố rồi.
Cô tắm xong, ném quần áo bẩn vào trong máy giặt.
Trước giờ Chu Dĩ chưa từng có đồ ngủ đúng nghĩa, đa số đều thích mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần đùi.
Trong tủ lạnh còn có một hộp dưa lưới, cô cầm ra nằm trên ghế sô pha, nhàn rỗi gửi tin nhắn vào trong nhóm bạn thân.
[Chu Dĩ: Hôm nay tớ gặp Lý Chí Thành rồi.]
Nhóm nhỏ có năm người này là bạn học từ thời cấp ba của cô, hiện tại mọi người đều bận rộn sự nghiệp của mình ở những thành phố khác nhau, có việc mới nói thêm hai câu, bình thường mười ngày nửa tháng cũng không thấy có người nói câu nào.
Nhưng một câu này của Chu Dĩ, chẳng khác nào cục đá ném xuống mặt nước tạo thành ngàn lớp gợn sóng, trong nhóm bắt đầu nhao nhao tràn ra màn hình.
[Trần Văn Hoan: Ai? Mẹ kiếp cậu nói ai?]
[Lư Sam San: Sao hai người các cập lại gặp được? Anh ta hẹn cậu à?]
[Trịnh Diên: Trời!!!]
[Trần Văn Hoan: @Vương Nhược Hàm mau cút ra đây hóng chuyện nhanh!]
Chu Dĩ thấy bọn họ mỗi người một câu nói vô cùng hăng máu, cô còn chưa mở miệng đâu, mà đã viết xong kịch bản giúp cô rồi.
[Lư Sam San: Có phải anh ta dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu, kiểu muốn nói lại thôi không.]
[Lư Sam San: Tuy ngoài miệng lạnh lùng châm chọc cậu, nhưng trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.]
[Lư Sam San: Có phải bên cạnh anh ta có một cô gái dịu dàng xinh đẹp, liếc mắt một cái trông khá giống cậu, nhưng lại không phải là cậu.]
[Trần Văn Hoan: Chương thứ nhất về nước, chương thứ hai gặp lại, sau đó phải chăng nên phát hiện anh ta chính là cha ruột của đứa trẻ?]
[Vương Nhược Hàm: Đậu má! Nói cái gì đấy? Mẹ kiếp Chu Dĩ cậu có con từ bao giờ thế?]
[Chu Dĩ: Con cái rắm]
Cô tóm lược những chuyện xảy ra trong tối nay một lượt, bao gồm cả việc Lý Chí Thành hẹn cô ăn cơm vào ngày mai.
Rõ ràng bốn người còn lại có chút thất vọng.
[Lư Sam San: Hai người các cậu không xảy ra chút gì à?]
[Vương Nhược Hàm: Mẹ ôi, từ khi cậu về nước ông đây đã mong chờ một màn này, mà chỉ có thế?]
Chu Dĩ nhếch mày lên, gõ bàn phím vang lên lạch cạch, làm sao mà chỉ có vậy, coi thường cô quá rồi: Trong xe trên đường về, tớ giả vờ say rượu nằm ngủ trên người anh ấy cả quãng đường.
[Trịnh Diên:?!]
[Vương Nhược Hàm: Mau nói tiếp đi /cái tai/cái tai/]
[Trần Văn Hoan: Cậu có chút thủ đoạn đấy Chu Dĩ.]
Chu Dĩ nhếch môi lên, tự tin khẳng định: Tớ dám nói, trên thế giới này trừ mẹ anh ấy, không có người nào hiểu Lý Chí Thành hơn tớ, tớ quá hiểu anh ấy trúng chiêu nào rồi.
[Vương Nhược Hàm: Đây có tính là bug không, tớ cảm thấy cậu trêu chọc anh ta như trò đùa ấy, anh ta không thay đổi chút nào sao?]
[Lư Sam San: Ấy, Đây nào có thể gọi là bug, đây gọi là buff người yêu cũ, ai bảo cậu ấy đánh xong phó bản từ sớm rồi, trong tay nắm rõ chiến lược.]
Chu Dĩ nghĩ ngợi: Vẫn có chút biến hóa, hiện giờ anh ấy cực kì hào phóng cực lắm tiền, các cậu biết kiểu tổng giám đốc bá đạo đang trong bữa mượn cớ đi vệ sinh để thanh toán tiền chưa? Đáng tiếc, ưu điểm trước kia tớ thích ở anh ấy nhất chính là bủn xỉn.
[Vương Nhược Hàm:.]
[Lư Sam San:.]
[Trần Văn Hoan:.]
[Trịnh Diên: May mà tớ chưa gặp người thật, nếu không thực sự cho rằng cậu bị pua rồi.]
*pua: Chỉ một người rất biết cách hấp dẫn người khác giới, khiến cho người khác giới mê mệt vì họ. (Theo Baidu)
Rất lâu rồi trong nhóm không náo nhiệt ồn ào như thế này, đám con gái tụ lại một chỗ không bao giờ nói hết chuyện, bọn họ mỗi người một câu, icon quăng lung tung, Chu Dĩ không xem kịp.
Khi nói đến bộ phim truyền hình gần đây đang hot, Chu Dĩ thất Trịnh Diên gửi tin nhắn riêng cho mình.
[Trịnh Diên: Sáu năm dù sao cũng là sáu năm, cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, cậu đợi anh ta, nhưng chưa chắc anh ta đã đợi cậu.]
Cô vẫn giống như bà chị gái lo lắng không hết chuyện, Chu Dĩ cười cười, đổi sang một tư thế khác, nằm nghiêng trên ghế sô pha.
Chu Dĩ bấm lên nút tin nhắn âm thanh, mở miệng nói: “Diên Diên, trước kia Lý Chí Thành từng nói với tớ một câu, anh ấy nói: Nếu em nghi ngờ anh yêu em bao nhiêu, thì em hãy nghĩ xem em yêu anh tới mức nào, tình yêu anh dành cho em sẽ không nhiều, cũng sẽ không ít. Tớ không biết tại sao.”
Nói là giả vờ say, thực ra cũng không hoàn toàn đúng, cô chỉ mượn hơi rượu khiến mình can đảm hơn, mà thực sự cô rất mệt mỏi, hai hôm nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nằm thoải mái như thế này, cô nhanh chóng bị cơn buồn ngủ bao vây, Chu Dĩ ngấp một cái, tần suất chớp mắt ngày càng chậm, mí trên mí dưới dần dần khép chặt lại một chỗ: “Tớ rất chắc chắn, chỉ cần tớ chưa buông xuống, anh ấy cũng nhất định.”
Co khẽ cười nói: “Mà quả thực anh ấy không có thay đổi gì, nhiều tiền hơn đẹp trai hơn có tính không? Ngay cả việc anh ấy ăn kem mà tớ ăn thừa vẫn quen tay như thế, không hề thay đổi chút nào.”
Cuối cùng Trịnh Diên trả lời cô: Hình như cậu còn dại trai hơn hồi hai mươi tuổi.
Chu Dĩ không đánh giá thêm đối với câu nói này, chúc mọi người ngủ ngon trong nhóm, sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ.
Cô vừa đặt báo thức xong, thì nhìn thấy tin nhắn Lý Chí Thành gửi tới.
Anh nói: Ngày mai cũng có mưa, đừng quên mang theo ô đấy.
Chu Dĩ gõ một chữ “ừ”, nghĩ ngợi rồi lại xóa đi, tiếp tục duy trì hình tượng em gái say rượu tối này: Được nha.
Sau đó tìm thấy icon kẹo đường thỏ trong đống icon kia ra, gửi sang cho đối phương: おやすみ (oyasumi)
Lý Chí Thành giả vờ ngu: không hiểu, là gì thế?
Nhiệt độ điều hòa là 22 độ, Chu Dĩ cuộn người trong chăn, ấn vào nút gửi tin nhắn âm thanh, đọc từng chữ một: “O-ya-su-mi, chúc anh ngủ ngon.”
Lý Chí Thành cũng trả lời một tin nhắn âm thanh: “Ngủ ngon yêu tinh dính người.”
Ngày hôm sau Chu Dĩ ngủ tới trưa, Đàm Tùng để lại một miếng sandwich cho cô, Chu Dĩ tỉnh dậy ăn chút đồ lấp đầu bụng, lập tức chuẩn bị đi dạy học cho Nhạc Phỉ.
Nghĩ tới việc buổi tối còn phải đi làm một phiên dịch nghiệp dư, lúc thay quần áo Chu Dĩ bắt đầu đắn đo, dù gì thì đối phương cũng là đối tượng hợp tác của Lý Chí Thành, vẫn không nên làm mất mặt anh thì hơn.
Cô chọn lấy một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc chân váy chất liệu vest mỏng, màu sắc và kiểu dáng rất đơn giản, cô thêm một món trang sức bằng vàng để tạo điểm nhấn, cuối cùng cô đeo đôi giày vài buồn trăm năm không đổi, Chu Dĩ còn cố ý xịt một chút nước hoa.
Buổi học ngày hôm nay còn có thầy dạy biểu diễn, nhiệm vụ chủ yếu của Nhạc Phỉ là nắm bắt được tiết tấu biểu diễn và cảm xúc, Chu Dĩ chỉ có tác dụng phụ trợ, giúp cô ta trau truốt lời thoại.
Bốn rưỡi chiều, Lý Chí Thành gửi tin nhắn hỏi cô ở chỗ nào.
Chu Dĩ không nói cô dạy học cho một nữ minh tinh, thấy gần đây có một trung tâm thương mại, cô gửi vị trí sang cho Lý Chí Thành.
Lý Chí Thành nói chút nữa anh qua đón cô.
Năm giờ cô ra khỏi khách sạn, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa phùn phấp phới.
Chu Dĩ đi bộ tới trung tâm thương mại, hỏi Lý Chí Thành có muốn uống trà sữa hay không.
Đối phương cực không khách sáo trực tiếp oder: trà sữa X cho thêm nhiều thịt nho, hai phần thịt nho, ít đá, năm phần đường, anh thấy bên cạnh có nhà bán bánh sừng bò rất ngon, em đi mua thêm hai cái, loại mặn ấy.
Chu Dĩ mắng thầm anh là đồ tham ăn, gõ chữ trả lời: Biết rồi.
Việc làm ăn của cửa hàng trà sữa luôn rất tốt, Chu Dĩ đứng đợi nửa tiếng mới lấy được đồ.
Lúc này đúng là giờ cao điểm, Lý Chí Thành bị kẹt xe trên đường, lúc tới nơi Chu Dĩ vừa mua bánh xong.
Mấy cái túi trong tay cô nhét hết vào trong ngực Lý Chí Thành, mở miệng hậm hực nói người trẻ trong nước bây giờ sao lại thích uống trà sữa thế không biết.
Lý Chí Thành uống một ngụm đồ uống mát lạnh sảng khoái, thỏa mãi thở dài một hơi: “Đi thôi, đi đâu ăn cơm?”
Bước chân Chu Dĩ khựng lại, hồ nghi nhìn anh: “Chẳng phải anh phải ăn cơm với khách hàng người Nhật sao?”
“À.” Lý Chí Thành chớp mắt, “Ông ta có việc không tới được, chúng ta tự ăn với nhau.”
Chu Dĩ ôm lấy cánh tay, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
So sánh với người mặc đồ vest giày da ngày hôm qua, hôm nay Lý Chí Thành ăn mặc thoải mái hơn nhiều, áo T-shirt màu trắng quần dài màu tối, chân đeo một đôi giày thể thao bản giới hạn, nào giống với dáng vẻ đi gặp khách hàng chứ.
“Là có việc không tới ăn cơm, hay là người ta căn bản không tới Trung Quốc?”
Bị một cái liếc mắt nhìn thấu, Lý Chí Thành cũng chẳng chột dạ, liếc mắt ra chỗ khác, dùng chiến thuật đổi chủ đề: “Đói muốn chết, hôm nay nhiều người ghê, có lẽ ăn cơm phải xếp hàng đấy, em muốn ăn gì nào?”
Cô cắn chặt răng hàm: “Lý, Chí, Thành.”
Đối phương dày mặt trả lời: “Ơi, gọi anh đây làm gì?”
Chu Dĩ đạp một phát lên cẳng chân anh: “Anh có biết hôm nay sau khi dậy em còn cố ý ôn tập 100 câu nói thông dụng tiếng Nhật một lần không?”
Lý Chí Thành dùng cánh tay khoác lên cổ Chu Dĩ, kéo cô lên phía trước: “Vất vả rồi, vất vả rồi, anh đây sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon.”
“Em mà còn tin anh nữa thì em là chó con, không đúng, anh là chó!”
Lúc này Lý Chí Thành thông thạo thuận theo tính tình của cô, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, anh là chó, gâu gâu gâu.”
Tác giả có lời: Quay lại không nhanh vậy đâu, còn mất một quãng thời gian nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook