Tham Tiền, Háo Em!
Chương 8: Đồng xu thứ 8

5h chiều là lúc lượng khách trong khu trung tâm thương mại đông đúc nhất, đi ngang qua một dãy cửa hàng bên ngoài cửa đã xếp một hàng người.

“Chọn đi.” Lý Chí Thành nới lỏng khuỷu tay, giống như quân vương đang chỉ điểm giang sơn, khí phách nói: “Đồ Tứ Xuyên, đồ Nhật hay là lẩu đồ nướng, em thích gì thì gọi nấy.”

Chu Dĩ nhìn một vòng, vỗ tay quyết định: “Em muốn đắt cơ, có đồ Tây hay không, em muốn ăn bít tết wellington.”

Lý Chí Thành ấn gáy cô lắc lắc, cười mắng: “Em chỉ có chút tiền đồ này thôi hả.”

Chu Dĩ rũ cụp mắt xuống, thần tình đột nhiên có chút không tự nhiên: “Hay là anh chọn đi, em cũng không biết nhà nào ngon cả.”

Cánh tay khoác lên vai cô cả quãng đường buông ra, mấy giây sau Lý Chí Thành mới trả lời: “Được, vậy anh chọn.”

Chu Dĩ siết chặt lấy dây túi xách, đi theo bước chân anh.

Trịnh Diên nói không sai, sáu năm dù sao cũng là sáu năm, trong khoảng trống ấy là vô số cơ hội bị bỏ lỡ, không thể nào bù đắp lại được.

Khi vừa lướt qua một đôi tình nhân, Lý Chí Thành ngẩn người nhìn chằm chằm bọn họ.

Chu Dĩ biết anh đang nghĩ cái gì, cô cũng giống vậy, cô cũng cảm thấy tiếc nuối.

Năm tư đại học đó vội vàng bận rộn, đứng trên đầu nguồn của một dòng nước khác, luận văn cao học giày vò cơ thể, xin việc thực tập tổn thương thần kinh, có người hối hận ba năm trước không làm gì cả, có người mê mang do dự không quyết, nhưng cũng có người, không hề hòa nhập được với những bóng dáng đang bôn ba vất vả, rảnh rỗi thoải mái tới mức quá đáng.

Chu Dĩ thấy Lý Chí Thành không chuẩn bị thi lên cao học lại cả ngày ăn chơi sa đọa, cô rất ngây thơ hỏi anh: “Đàn anh, sao ngày nào anh cũng rảnh rỗi vậy? Anh không cần đi thực tập sao?”

Cô nhớ rõ lúc đó Lý Chí Thành kiêu căng ngạo mạn, trên người được bao phủ ánh hào quang “Con cưng của trời.”, nhẹ nhàng nói: “Anh được tuyển thẳng lên rồi, ngày nào bố anh cũng giục anh tới công ty thực tập, anh lười đi.”

Khi anh nói ra những lời này giọng điệu vẫn cẩu thả như thường, không khoe khoang cũng không lộ rõ, bởi vì những thứ này anh sinh ra đã có.

Người tạo vật thiên vị, lần đầu tiên Chu Dĩ cảm nhận được chân thật nhất.

Gia đình giàu có, bộ não thông minh, anh sinh ra đã có, có những người không cần cố gắng nỗ lực cũng có thể nắm trong tay tất cả.

Ánh nắng mặt trời đầu xuân ấm áp xán lạn, chiếu lên hai má Chu Dĩ đỏ ửng, cô dùng tay che lên đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Chí Thành sắp bước sang tuổi hai mươi hai.

Anh mặc áo thun và áo khoác thể thao, trên chân là đôi giày thể thao giá trị bốn con số, hình như vẫn là thiếu niên rực rỡ sáng sủa, giữa hai hàng lông mày đã thành thục rất nhiều.

Chu Dĩ hỏi anh: “Vậy anh được tuyển thẳng đi đâu, là trường mình sao?”

Lý Chí Thành trả lời: “Không, là đại học F, muốn gần nhà hơn một chút.”

Chu Dĩ gật đầu, trường đại học F là thuộc dải Giang Nam, đó là nơi tấc đất tấc vàng trong truyền thuyết, vật giá được sánh ngang với thành phố thủ đô.

Cô cúi đầu thất thần, Lý Chí Thành vỗ nhẹ lên đầu cô: “Sao thế, muốn học lên cao học, thì tới Thân thành cũng anh nhé?”

Chu Dĩ bĩu môi, học giọng điệu của Đài Cảng oán hận nói: “Đại học F khó thi vào lắm đó nha.”

*Đài Cảng: giọng Đài Loan, Hongkong.

Lý Chí Thành trả lời: “Vậy thì em tới đại học J đi, nghe nói cũng là đôi Cp, chũng ta mỗi người một trường, vừa đẹp.”

Chu Dĩ cong khóe môi, nở nụ cười tươi đẹp như hoa mùa xuân dưới ánh mặt trời: “Được, vậy chúng ta cùng nhau tới Thân thành.”

Yêu xa cách nhau hơn một năm trời, đều là Lý Chí Thành bay tới Bắc Kinh thăm cô.

Có lúc Chu Dĩ đề nghị lần này tới lượt cô thăm anh, nhưng Lý Chí Thành không đồng ý, sợ một mình cô ra ngoài không an toàn, lúc quay về lại phiền phức.

Kết quả sau đó không còn cơ hội nữa, cô không thể nằm dưới mặt cỏ bên ngoài tòa nhà Quang Hoa sưởi nắng nữa, không thể nhìn tận mắt hoa tử đằng tháng tư và anh đào rừng, còn có món gà hầm cay ở nhà hàng Đán Uyển được anh khoác lác khen ngon nữa.

Mãi sau này cô mới từ chỗ Vân Hiện biết được, thậm chí ngay cả nhà ở Lý Chí Thành cũng xem xong rồi, cách đại học J rất gần, một căn lofter 70m2, anh vốn định làm việc ở Thân thành, đợi Chu Dĩ học xong cao học, mới đưa cô về Khê thành.

*Khê thành: hay còn gọi là Thủy thành tên gọi khác của Giang Tô, Giang Tô và Thượng Hải tiếp giáp nhau.

Anh đã quy hoạch tương lai của hai người họ đâu ra đấy rồi.

“Đàn anh.” Chu Dĩ chạy hai bước đuổi kịp anh, “Hiện giờ đại học F còn có thể vào nữa không?”

“Chắc không được, dịch bệnh thành ra như thế này, sinh viên có thể quay về trường không còn khó nói.”

Chu Dĩ có hơi thất vọng: “À, hiện giờ đại học J cũng không được, hai hôm trước em tới nhà ăn, món sườn xào chua ngọt ở đó ngon lắm, chắc chắn anh sẽ thích.

Lý Chí Thành nghiêng đầu qua, thả chậm bước chân: “Sau này đi vậy, ngày tháng còn dài, sẽ có cơ hội thôi.”

Chu Dĩ nhìn vào đôi mắt anh, đôi đồng tử đen nhánh có ảnh ngược nho nhỏ của cô.

Cô gật đầu, đáp: “Vâng.”

Hôm nay Chu Dĩ không đeo dây chuyền may mắn, nhưng có lẽ Lý Chí Thành là vật may mắn, vốn phía trước còn xếp mười mấy số, có một gia đình ba người bên cạnh không muốn đợi nữa, nhường số lại cho bọn họ.

Cuối cùng Lý Chí Thành quyết định ăn ở một nhà hàng đồ Hàn, vừa bước vào cửa mùi thịt nướng thơm phức đập vào mặt, tiếng mỡ cháy xèo xèo trên vỉ sắt, người phục vụ đi lại rộn ràng giữa từng cái bàn, trong phòng vừa náo nhiệt vừa ấm cúng.

Chu Dĩ rất thích những nhà hàng như thế này, lẩu, thịt nướng, thịt cốt lết, náo nhiệt gần gũi cô đều thích.

Lúc gọi món, Lý Chí Thành nói: “Trước kia gần trường học cũng có một nhà, diện tích cửa hàng không lớn, nhưng buôn bán rất được.”

Chu Dĩ vươn người ra nhìn thực đơn, chỉ vào cột thị ba chỉ nói: “Chỉ gọi một phần có đủ anh ăn không? Trước mặt em anh thẹn thùng gì chứ.”

Lý Chí Thành liếc cô một cái, thêm hai nét bút ở số 1.

“Cơm rang kim chi nhà này hợp với khẩu vị của em, vừa mặn vừa cay, mỗi lần anh ăn xong đều phải uống một lít nước.” Nói rồi, Lý Chí Thành đánh dấu tích xuống.

Chu Dĩ âm thầm ngồi về chỗ, với lấy cốc trà trước mặt uống một hớp.

“Có muốn uống rượu gạo không?”

Chu Dĩ nói: “Đều được.”

“Cái kia, đàn anh.” Chu Dĩ cẩn thận mở miệng, “Có phải trước kia anh đã muốn đưa em đi ăn không?”

Bàn tay đang xoay bút của Lý Chí Thành khựng lại, đầu ngòi chì rơi trên mặt bàn.

Anh ừ một tiếng rất khẽ: “Đáng tiếc nhà hàng đó đóng cửa rồi, trước kia mỗi lần tới đó bà chủ sẽ tặng anh thêm một đĩa đồ khai vị.”

Chu Dĩ cười cười: “Tại sao thế ạ, vì anh ăn nhiều thịt quá sao?”

Lý Chí Thành trợn trắng mắt nhìn cô, giọng nói thêm nặng nề: “Bởi vì anh đẹp trai.”

Chu Dĩ cười hì hì hai tiếng.

Lý Chí Thành nói không sai, cơm rang kim chi nhà này vô cùng hợp khẩu vị của Chu Dĩ.

Cô không thích ăn cơm trắng, yêu thích tất cả các hương vị của cơm rang, cơm trộn, tốt nhất là mặn một chút.

Trước kia Lý Chí Thành đã nói, những cô gái khác được làm từ nước, còn Chu Dĩ được làm từ muối.

Đáng tiếc sau khi xuất ngoại vì ẩm thực khác biệt, cô ăn nhạt khá nhiều, lượng cơm cũng nhỏ đi.

Ăn được nửa bát nhỏ, Chu Dĩ buông thìa xuống, đẩy cơm rang tới trước mặt Lý Chí Thành.

Lý Chí Thành đặt thịt vừa nướng xong vào đĩa đặt thức ăn, nói: “Hình như em ăn ít đi rồi.”

Chu Dĩ uống một ngụm nước, sau khi uống xong thở dài một tiếng vừa lòng: “Hiện giờ cả ngày cũng chẳng vận động gì, nên không ăn được nhiều nữa.”

Lý Chí Thành lấy rau xà lách gói một miếng thịt nướng đưa qua cho cô: “Không có việc gì thì vận động nhiều một chút, trường học có sân vận động thì nên ra đó chạy vài vòng.”

Chu Dĩ há miệng cắn lấy, câu nói không rõ ràng: “Biết rồi.”

Nhìn bên ngoài còn có rất nhiều người đang xếp hàng, sau khi ăn no Chu Dĩ và Lý Chí Thành mau chóng đứng dậy nhường chỗ.

“Muốn đi dạo không?” Chu Dĩ hỏi.

Lý Chí Thành bấm màn hình điện thoại sáng lên nhìn thời gian, nói: “Tối nay anh phải về Khê thành, sáng mai có cuộc họp.”

Chu Dĩ mím khóe môi: “À, vậy anh mau về đi, đã tám giờ rồi đó.”

Lý Chí Thành sải bước đi lên phía trước: “Đưa em về trường trước.”

Cuối cùng mưa cũng tạnh, dự báo thời tiết nói ngày mai trời quang, nhiệt độ lại tăng thêm vài độ.

Ra khỏi cổng lớn của trung tâm thương mại, dưới bậc thang có một vũng nước tô, Chu Dĩ chần chừ không lên trước, không biết nên sải bước như thế nào.

Lý Chí Thành ở một bên nói mát: “Ai bảo em đeo giày trắng, mau đi thôi.”

Chân dài của anh sải một bước lớn là có thể nhẹ nhàng bước qua vũng nước, nhưng Chu Dĩ không cho anh cơ hội.

Túi bánh mì trong tay bị giành mất, Lý Chí Thành chưa kịp phản ứng lại, đã bị Chu Dĩ đẩy một cái xoay người.

Cô đặt tay lên vai anh, đứng tại chỗ nhún một cái, cả người nhanh nhẹn nhảy lên lưng của Lý Chí Thành.

“Mẹ kiếp.” Một câu chửi bậy bật ra khỏi cổ họng, Lý Chí Thành bị ép cong eo xuống, trọng tâm không vững lảo đảo về phía trước mấy bước, giẫm đúng lên vũng nước.

“Mẹ kiếp, giày của ông!”

Chu Dĩ vòng chặt lấy cổ Lý Chí Thành, cười lấy lòng: “Em mua đôi mới cho anh, mua mới luôn.”

Lý Chí Thành hít sâu một hơi, túm lấy hai đùi cô xốc lên trên, dựng thẳng eo đi về phía bãi đậu xe.

“Chu Dĩ, có biết tại sao trước giờ anh không tính toán với em không?”

Chu Dĩ cười hì hì hỏi: “Tại sao?”

Lý Chí Thành khẽ cười, nói: “Mỗi khi sắp chuẩn bị tức giận anh liền nghĩ, quên đi, đây là vợ tương lai của mình, tính toán gì với vợ mình chứ?”

Dưới ánh đèn đường mờ tối, người đến người đi, Chu Dĩ vùi gương mặt đỏ bừng vào khuỷu tay.

Trong khi tâm trạng của cô đang nhấp nhô lên xuống, vừa lúng túng vừa xấu hổ, Lý Chí Thành đã lặng lẽ thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Nhưng hiện giờ em không có cái đặc quyền này nữa.”

Chưa dứt lời, anh đột nhiên buông lỏng sức trên tay, Chu Dĩ thấy sắp ngã xuống lập tức hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh, hai đùi kẹp chặt hơn.

“Đừng mà đừng mà.” Cô kinh hoảng xin tha, “Có thế nào đi nữa chúng ta vẫn là đàn anh đàn em, giày màu trắng thực sự khó giặt lắm đấy! Anh là tốt nhất!”

Lý Chí Thành lại âm thầm giữ chặt lấy cô, thở dài bất lực.

Cả thể được cân bằng trở lại, Chu Dĩ thở phào một hơi.

“Nhất định do kiếp trước anh nợ em.” Lý Chí Thành cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ.

Chu Dĩ được gió đêm mát lạnh thổi qua, nở nụ cười: “Vậy đời này anh từ từ trả nhé.”

Cõng cả đoạn đường tới bên cạnh xe, Lý Chí Thành mới buông cô xuống, còn hắng giọng vô cùng nhập vai nói: “Nương nương, hạ kiệu rồi.”

Chu Dĩ đứng vững trên mặt đất, hài lòng gật đầu: “Bình thường luyện tập không tồi đâu ha.”

Lý Chí Thành phối hợp trả lời: “Tạ ơn nương nương tán thưởng.”

Cả một chai rượu gạo Chu Dĩ đều uống sạch, Lý Chí Thành không đụng đến, thấy cô thích trước khi ra về còn gói thêm một chai.

Nghĩ tới gì đó, Lý Chí Thành sải bước tới bên cạnh xe nghiêng đầu nói với cô: “Ra ngoài một mình thì đừng uống rượu với đàn ông, nghe rõ chưa?”

“Vâng.”

“Nếu có chuyện gì, gọi điện cho anh, anh lái xe qua đây nhanh lắm.”

“Vâng.”

Cả đoạn đường thông thoáng, ngay cả đèn đỏ cũng không gặp lấy một cái, lái xe không tới hai mươi phút đã tới điểm đến.

Lý Chí Thành ấn mở khóa xe: “Quay về đi.”

Chu Dĩ cởi dây an toàn, trước khi xuống xe nói: “Trên đường anh lái chậm một chút nhé.”

Lý Chí Thành gật đầu.

Chu Dĩ xuống xe đi về phía trước hai bước lại quay người lại.

Lý Chí Thành hạ kính cửa sổ xuống, hỏi cô: “Sao thế?”

Gió mưa thổi cánh hoa ngọc lan rụng đầy mặt đất, cổng nam trường học vào ban đêm yên lặng trang nghiêm.

Chu Dĩ nở nụ cười, hét về phía anh: “Lần sau muốn hẹn em ăn cơm thì nói thẳng.”

“Biết rồi.” Giọng nói của Lý Chí Thành được cơn gió đêm đưa tới bên tai, là dịu dạng lại có chút dài dòng dặn dò: “Tối ngủ sớm một chút, phải chăm chỉ vận động, ăn cơm đúng giờ, trời mưa nhớ phải mang theo ô.”

Thấy người đi vào trong cổng trường, lúc này Lý Chí Thành mới đánh tay lái phóng xe đi.

Khi đang trên đường cao tốc, điện thoại nhận được một tin nhắn.

Chu Dĩ hỏi anh: Em tò mõ mãi, tại sao anh luôn quan tâm tới Luân Đôn có mưa hay không thế.

Lý Chí Thành thu hồi tầm mắt, tắt điều hòa, hạ kính xe xuống một nửa.

Không tiện gõ chữ nên anh trả lời bằng tin nhắn thoại: “Đồ ngốc.”

Chu Dĩ đáp lại bằng ba dấu hỏi chấm.

Lý Chí Thành cũng chẳng giải thích, chỉ thúc giục cô mau đi ngủ.

Bí mật cất giấu không thể nói ra lời trong những câu chẳng liên quan.

Ví dụ như, hôm nay Luân Đôn có mưa không?

____Bây giờ anh rất nhớ em.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương