Tham Tiền, Háo Em!
-
Chương 6: Đồng xu thứ 6
May mà lúc này có nhân viên phục vụ bưng thức ăn vào phòng, chủ đề xấu hổ bị cắt đứt, dứt khoát dừng ở chỗ này.
Bánh gạo cẩm được chiên xốp giòn, vỏ ngoài vàng ruộm, Chu Dĩ chuyển bàn xoay, nhiệt tình nói với Trương Viễn Chí: “Cậu mau ăn đi, ăn nhiều chút.”
Ý ngoài lời chính là bớt nói đi một chút, EQ này sao mà làm được giáo viên kia chứ.
Lý Chí Thành nhấc chai rượu lên rót vào trong ly của mình nửa ly, khẽ nhấp môi một hớp, ngắn ngủi trong chốc lát, trạng thái đã khôi phục lại như thường.
“Chuyện cũ từ 10 vạn tám ngàn năm trước còn nhắc tới? Trừ cái này ra không còn lời nào để nói nữa à?” Giọng điệu của anh lạnh lăng, mang theo ý cảnh cáo.
Đôi đũa dừng ở giữa khoảng không, Chu Dĩ nhìn anh, sợ anh thực sự giận rồi.
Hôm nay Trương Viễn Chí cố ý sắp xếp bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm, chắc chắn không có ý tốt, từ khi bắt đầu vào cửa Chu Dĩ đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi.
Nhưng khi thấy Lý Chí Thành bận tâmkhi nhắc về chuyện cũ như thế, cô lại cảm thấy có chút ấm ức không nói thành lời.
Dù sao cũng được coi là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, cần gì phải nói giống như vừng cũ kê thối thế chứ.
Cô gắp một miếng bánh gạo cẩm lên, chấm đầy đường trắng, đặt vào trong bát Lý Chí Thành, nở nụ cười hùa theo nói: “Đúng vậy đó, đã trôi qua bao lâu rồi chứ.”
Trương Viễn Chí không nói lên lời, nhìn Chu Dĩ rồi lại nhìn Lý Chí Thành.
_____Đúng là những kẻ khẩu thị tâm phi lại kì quặc.
Cậu ta làm một động tác đầu hàng: “Được được, là tôi không đúng.”
Lý Chí Thành rũ mắt thấy trong bát có thêm một miếng bánh gạo, cầm đũa gắp lên cắn một miếng, đường trắng tan ra, ngọt ngọt dính dính.
Chủ để nhanh chóng biến thành những thứ khác, Trương Viễn Chí hứng thú bừng bừng nói chuyện với Chu Dĩ về trường đại học J.
Lý Chí Thành lười biếng dựa lên trên ghế, thi thoảng nhìn điện thoại một cái. Đây là chủ đề chung của hai người bọn họ, nửa sau anh làm khán giả lắng nghe là được.
Một bữa cơm ăn mất gần hai tiếng đồng hồ, hình như cũng thực sự là cuộc tụ họp của đồng môn. Cuối cùng Trương Viễn Chí nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng vợ cậu ta giục về.
Lúc xuống lầu thanh toán tiền Chu Dĩ dành đi lên phía trước, nhưng nhân viên thu ngân nói rằng đã thanh toán rồi.
Cô khó xử nhìn Trương Viễn Chí: “Đã nói là để tôi mời.”
Trương Viễn Chí phất tay, chỉ vào Lý Chí Thành nói: “Là đàn anh trả, không phải tôi đâu.”
Ánh mắt Chu Dĩ chuyển qua phía Lý Chí Thành.
Anh đút hai tay vào trong túi, cổ áo sơ mi được mở ra, tay áo được xắn lên khủy tay, giàu có thô bỉ lại thiếu đòn khiến người ta giận sôi nói: “Ai kiếm được nhiều hơn người ấy mời mà, đi thôi.”
Hai người sau lưng không còn lời gì để nói, ngoan ngoãn đi theo bước chân của tổng giám đốc bá đạo.
Trương Viễn Chí không lái xe, gọi một chiếc taxi, trước khi cậu ta rời đi vỗ bả vai Lý Chí Thành, dặn dò: “Đàn anh, anh phải đưa Chu Dĩ về trường học đấy.”
Lý Chí Thành trợn trắng mắt nhìn cậu ta: “Cần cậu nói?”
Anh ấn đầu cậu ta nhét vào trong xe taxi, đóng rầm cửa lại: “Sau này sẽ tính sổ với cậu.”
Có lẽ Trương Viễn Chí cũng uống hơi nhiều, lúc này không sợ trời không sợ đất: “Nói bậy, anh phải cảm ơn em đấy.”
Lý Chí Thành hừ một tiếng, nhìn chiếc xe chạy trên đường, anh quay người đi về chỗ cũ.
Lúc này mưa đã tạnh, Chu Dĩ đứng dưới mái hiện đợi anh, trên người còn đang mặc áo khoác của anh.
Ngũ quan của cô có chiều sâu, sống mũi cao thẳng, nhất là hàng mi vừa dài vừa dày, nhưng vì xương gò má hơi cao, mặt hẹp mắt dài, cho nên cả người nhìn hơi khí kháicứng rắn một chút.
Liếc nhìn cái đầu tiên sẽ khiến người ta cảm thấy cô vừa thờ ơ vừa thanh cao lạnh nhạt.
Trước kia khi còn đi học công ty người mẫu từng tìm tới cô, nhưng bị Chu Dĩ từ chối.
Quả thực khá thích hợp làm người mẫu, dáng người cao ráo lại có cảm giác gầy gò, mặc áo khoác nam lơn hơn hai cỡ như thế này cũng có thể gánh được, không hề có cảm giác không hòa hợp, thậm chí còn có chút đẹp trai.
Lý Chí Thành vừa đi tới, vừa nhớ tới từng có người cười cợt anh, “Không ngờ cậu thích loại hình như thế này.”
Dù sao thì trên bàn của anh cũng để mô hình của Illiya và Shana’s, loại nam thẳng giống như thế này, chắc chắn sẽ thích kiểu em gái loli ngọt ngào.
*Nam thẳng: ý chỉ con trai tính cách thẳng thắn, không có sở trường tiếp xúc với người khác giới (theo baidu)
Lúc đó Lý Chí Thành dứt khoát một tiếng, trả lời đối phương bốn chữ: “Cậu hiểu cái rắm.”
Anh đắc ý nghĩ, người khác đều không biết, ____Cô gái Chu Dĩ này, thực ra cực kì biết làm nũng.
Chỉ còn lại hai bậc thang, Lý Chí Thành không sải bước lên nữa, nhìn thẳng vào cô nói: “Đi thôi.”
Mặt Chu Dĩ đỏ ửng, chẳng rõ là nóng hay rượu bốc lên mặt, cô hỏi: “Chúng ta đi thế nào?”
Lý Chí Thành đáp: “Dùng chân đi.”
Chu Dĩ: “….Em nói phương tiện giao thông.”
Lý Chí Thành à một tiếng, trả lời: “Anh gọi người lái thuê rồi, xe đỗ ở gần đây.”
Chu Dĩ gật đầu, không đi theo lên vai kề vai mà cô trước sau đều cách Lý Chí Thành khoảng cách hai bước chân.
Buổi đêm mùa hè vẫn vô cùng oi bức, không khí ẩm ướt trộn lẫn mùi cỏ xanh, trên mặt đất trải đầy những vũng nước to nhỏ.
Đi được một quãng đường, xung quanh không có bóng người, Lý Chí Thành mở miệng hỏi: “Tại sao quay về không nói với anh?”
Chu Dĩ cúi đầu nhìn đường, cẩn thận tránh khỏi chiếc lá và cánh hoa rơi, trả lời: “Muốn tìm một cơ hội thích hợp rồi mới nói.”
Trong lời nói của Lý Chí Thành mang theo vẻ oán trách: “Quay về sắp được một tháng rồi, còn không tìm thấy cơ hội? Hôm nay gặp mặt thế này, bị Trương Viễn Chi xem thành trò cười, e rằng chút nữa sẽ chia sẻ vào mấy nhóm hóng hớt luôn.”
Có con muỗi bay vo ve, Chu Dĩ vào mặt, à một tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bổ sung thêm một câu: “Em xin lỗi.”
Lý Chí Thành dừng lại, vẫn vòng về vấn đề kia: “Tại sao không nói cho anh biết? Lẽ nào em gây ra chuyện ở nước Anh, chạy trốn về đây?”
“Đương nhiên không phải.” Chu Dĩ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh sau đó lại nhanh chóng né ra, “Chỉ là, lần trước phỏng vấn trượt, bị anh cười cợt vô công rồi nghề lâu như vậy, lần này em muốn khiêm tốn một chút, đợi mọi thứ ổn thỏa rồi mới nói.”
Cô nghe thấy Lý Chí Thành biểu đạt một tiếng thở dài cạn lời.
Chu Dĩ hít mũi, còn có một nguyên nhân cô chưa nói.
____Cô sợ anh thờ ơ không quan tâm.
Lần trước lòng ôm đầy hi vọng đăng một động thái lên dòng thời gian, nói bản thân sắp quay về vòng tay của Tổ quốc, bên dưới có mấy chục dòng bình luận, đều là bạn học trước kia của cô, nói chúc mừng, nói muốn hẹn ăn bữa cơm, hỏi cô quay về làm công việc gì, định tới thành phố nào.
Chỉ có Lý Chí Thành, giống như không nhìn thấy, một chút phản ứng cũng không có.
Chu Dĩ sợ anh khách sáo nói hai câu giống như người khác, lại sợ anh căn bản chẳng thèm quan tâm.
Cứ trì hoãn kéo dài như vậy, nên mới biến thành cuộc gặp gỡ đột ngột như ngày hôm nay.
Trán bị người ta chọc một cái, Chu Dĩ ngẩng đầu, Lý Chí Thành rũ mắt xuống, nửa người đứng dưới ánh sáng vàng cam của đèn đường.
Anh hỏi: “Có nóng không?”
Chu Dĩ gật đầu, cổ họng khẽ động, lưng cô toàn là mồ hôi.
Trong lòng Lý Chí Thành nghĩ, nóng thì cởi áo khoác ra đi, còn mặc làm gì, y như đứa ngốc.
Thấy bên đường có cửa hàng tạp hóa, anh hỏi Chu Dĩ: “Có muốn ăn kem không?”
“Ăn ăn ăn.” Chu Dĩ cười lên, đôi đồng tử ánh lên ánh sáng của đèn đường, sáng rực lấp lánh, giống như cất giấu những vì sao.
Lý Chí Thành nhìn thêm hai cái sau đó mới xoay người sải bước.
“Hai hôm trước em ăn một loại vị sô cô la cực ngon.”Chu Dĩ cong eo tựa lên tủ kem, lật tìm được hai chiếc hộp tròn nhỏ, nhét một hộp vào tay Lý Chí Thành, như hiến báu vật nói: “Là nhãn hiệu này, anh thử xem, chắc chắn anh sẽ thích.”
Lý Chí Thành liếc một cái, anh đã ăn từ lâu rồi, chỉ có con rùa nhỏ này còn coi như bảo bối quý hiếm, nhưng anh vẫn rất phối hợp nói: “Thật sao?”
“Ừ ừ, em mời anh.” Chu Dĩ nói xong móc điện thoại ra mở dao diện thanh toán.
Lúc trước trời mưa, Lý Chí Thành phải chạy vài vòng mới tìm thấy một nơi đỗ xe, tới đó phải mất mười mấy phút đi đường.
Kem bơ vị sô cô la quá ngọt, Chu Dĩ ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa.
Lý Chí Thành ăn hai ba miếng đã giải quyết xong, thấy hộp kem trong tay cô sắp tan thành sữa lắc, anh giơ tay về phía Chu Dĩ.
Chu Dĩ chẳng buồn nghĩ ngợi, đưa hộp kem cho anh vô cùng tự nhiên.
Lý Chí Thành nhận lấy hộp kem, lại giơ tay, nắm lấy chiếc thìa gỗ bị cô ngậm trong miệng.
Chu Dĩ không phản ứng kịp, ngây người nhìn anh.
Lý Chí Thành kéo thìa gỗ ra nói: “Đưa cho anh, chẳng nhẽ anh dùng tay để ăn à?”
Chu Dĩ vội há miệng ra.
“Cái đó đàn anh.” trên thành hộp dính những giọt nước sau khi kem tan, Chu Dĩ quẹt một ít táp lên gương mặt nóng rực của mình.
“Hử?” Lý Chí Thành ăn thêm nửa hộp kem, cổ họng ngọt ngấy, qua quýt nuốt hết miếng cuối cùng, sau đó ném chiệc hộp không vào thùng rác.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Ban nãy anh ra ngoài, Trương Viễn Chí nói với em rồi, anh còn liên hệ một công ty nước ngoài giúp em.”
Lý Chí Thành nói: “Em cũng đâu có đi, không tính là giúp.”
Chu Dĩ tím tay áo giải thích: “Em vẫn muốn tới trường đại học hơn, em không thích hợp làm dân văn phòng.”
Lý Chí Thành gật đầu: “Khá tốt, như em mong muốn rồi.”
Chu Dĩ kiên trì nói: “Nhưng vẫn nên cảm ơn anh.”
Lý Chí Thành đi chậm lại, đợi cô đuổi kịp: “Cảm ơn thế nào?”
Chu Dĩ không ngờ anh trả lời thế này: “Hả?”
“Em mời Trương Viễn Chí ăn cơm, còn anh thì sao?”
Chu Dĩ nghĩ ngợi: “Vậy em cũng mời anh ăn cơm được không?”
“Miễn đi.” Lý Chí Thành hắng giọng, hé môi nói: “Mai anh phải gặp mấy khách hàng người nhật, em qua làm phiên dịch giúp anh.”
“Nói tiếng Anh?”
Lý Trí Thành trả lời cô bằng một ánh mắt nhìn đồ ngốc: “Đương nhiên là tiếng Nhật.”
Chu Dĩ chỉ vào bản thân nghi ngờ nói: “Anh xác định em tới? Cũng đâu phải anh không biết môn ngoại ngữ thứ hai em chưa từng học hành nghiêm túc.”
Lý Chí Thành hỏi ngược cô: “Không nghiêm túc còn đứng top 3 của chuyên ngành?”
Chu Dĩ mím môi, không có niềm tin nói: “Vậy em cũng sớm quên sạch rồi…..”
Lý Chí Thành an ủi cô nói: “Không sao, chỉ là giao tiếp thường ngày thôi, không bàn tới nội dung công việc, konichiwa, oishi mấy thứ này biết chứ?”
Chu Dĩ vẫn muốn đấu tranh: “Nhưng mà….”
Lý Chí Thành đốp lại một câu: “Không nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định vậy đi, ngày mai đừng khiến anh mất mặt đấy.”
“….Được thôi.”
Lúc đi qua sườn xe, anh chàng lái xe thuê đã tới, Lý Chí Thành đưa chìa khóa cho anh ta.
Chu Dĩ bò lên ghế sau, nhưng lại nhìn thấy Lý Chí Thành cũng đi lên từ của đối diện.
Cô không lên tiếng, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Thời gian nghỉ ngơi làm việc không quy luật lại thêm hôm nay mới uống chút rượu, chẳng bao lâu, Chu Dĩ ngáp một cái, hơi có chút buồn ngủ.
“Tới trường học phải mất bao lâu ạ?” Chu Dĩ hỏi.
Lý Chí Thành nhìn bản đồ nói: “Phải hơn nửa tiếng.”
“Vậy em chợp mắt một chút, tới nơi anh gọi em dậy nhé.” Cô cởi áo khoác ra đắp lên người, đầu nghiêng sang phía cửa sổ, khép mắt lại.
Lý Chí Thành nghiêng đầu nhìn cô một cái, điều chỉnh luồng gió lạnh nhỏ lại một chút,
Trên đường vô cùng nhàm chán, anh cầm điện thoại chơi game một người, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh lầm bầm một câu: “Sao lại không ngửi thấy nữa.”
Lý Chí Thành thấy cô vẫn đang nhắm mắt, dường như là câu nói vô thức trong giấc mơ: “Cái gì không ngửi thất nữa?”
Chu Dĩ giơ áo khoác cao lên, che kín nửa khuôn mặt, khẽ ngửi ngửi, trả lời: “Hương thơm trên người anh, không ngửi thấy nữa.”
Lý Chí Thành chưa từng dùng nước hoa cũng không cho rằng đàn ông sẽ có mùi thơm cơ thể, anh nhăn mày, khinh thường hỏi: “Mùi hương gì? Trên người anh sao?”
Chu Dĩ mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía anh, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, trước kia vẫn luôn ngửi thấy, giống như sữa bò vị cam.”
Lý Chí Thành chưa nhìn thấy sữa bò vị cam bao giờ, đang muốn chất vấn cô, đột nhiên ý thức được cái gì đó, cả người anh cứng đờ.
Tia chớp xuyên qua tầng mây, vang lên đùng một tiếng, mưa bão vội vã xuyên qua đêm hè.
Giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên cửa xe, khoang xe như một thế giới tách biệt với giông bão bên ngoài.
Chu Dĩ buồn ngủ, say rượu, không hề phòng bị.
Lý Chí Thành cảm thấy bản thân mình không nên lợi dụng người ta trong lúc gặp khó khăn, nhưng bỗng nghĩ tới bản thân mình chưa từng là quân tử.
“Trên quần áo không ngửi thấy sao?” Lý Chí Thành đè thấp giọng xuống.
Chu Dĩ gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Ừ, không còn nữa.”
Trong xe tia sáng vô cùng mờ mịt, trên xe đang bật một ca khúc tiếng Anh.
Người lái thuê vô cùng tận chức, yên lặng chuyên tâm lái xe, dường như không hề quan tâm tới những việc xảy ra xung quanh.
Lý Chí Thành tháo dây an toàn ra, đặt tay lên thành ghế, nâng người sấn tới.
“Vậy em ngửi trên người anh xem còn không.”
Tác giả có lời: nghe nói trên người mà mình thích có một mùi thơm đặc thù, mà chỉ có bản thân mình mới ngửi thấy, thần bí thân mật biết bao.
Bánh gạo cẩm được chiên xốp giòn, vỏ ngoài vàng ruộm, Chu Dĩ chuyển bàn xoay, nhiệt tình nói với Trương Viễn Chí: “Cậu mau ăn đi, ăn nhiều chút.”
Ý ngoài lời chính là bớt nói đi một chút, EQ này sao mà làm được giáo viên kia chứ.
Lý Chí Thành nhấc chai rượu lên rót vào trong ly của mình nửa ly, khẽ nhấp môi một hớp, ngắn ngủi trong chốc lát, trạng thái đã khôi phục lại như thường.
“Chuyện cũ từ 10 vạn tám ngàn năm trước còn nhắc tới? Trừ cái này ra không còn lời nào để nói nữa à?” Giọng điệu của anh lạnh lăng, mang theo ý cảnh cáo.
Đôi đũa dừng ở giữa khoảng không, Chu Dĩ nhìn anh, sợ anh thực sự giận rồi.
Hôm nay Trương Viễn Chí cố ý sắp xếp bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm, chắc chắn không có ý tốt, từ khi bắt đầu vào cửa Chu Dĩ đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi.
Nhưng khi thấy Lý Chí Thành bận tâmkhi nhắc về chuyện cũ như thế, cô lại cảm thấy có chút ấm ức không nói thành lời.
Dù sao cũng được coi là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, cần gì phải nói giống như vừng cũ kê thối thế chứ.
Cô gắp một miếng bánh gạo cẩm lên, chấm đầy đường trắng, đặt vào trong bát Lý Chí Thành, nở nụ cười hùa theo nói: “Đúng vậy đó, đã trôi qua bao lâu rồi chứ.”
Trương Viễn Chí không nói lên lời, nhìn Chu Dĩ rồi lại nhìn Lý Chí Thành.
_____Đúng là những kẻ khẩu thị tâm phi lại kì quặc.
Cậu ta làm một động tác đầu hàng: “Được được, là tôi không đúng.”
Lý Chí Thành rũ mắt thấy trong bát có thêm một miếng bánh gạo, cầm đũa gắp lên cắn một miếng, đường trắng tan ra, ngọt ngọt dính dính.
Chủ để nhanh chóng biến thành những thứ khác, Trương Viễn Chí hứng thú bừng bừng nói chuyện với Chu Dĩ về trường đại học J.
Lý Chí Thành lười biếng dựa lên trên ghế, thi thoảng nhìn điện thoại một cái. Đây là chủ đề chung của hai người bọn họ, nửa sau anh làm khán giả lắng nghe là được.
Một bữa cơm ăn mất gần hai tiếng đồng hồ, hình như cũng thực sự là cuộc tụ họp của đồng môn. Cuối cùng Trương Viễn Chí nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng vợ cậu ta giục về.
Lúc xuống lầu thanh toán tiền Chu Dĩ dành đi lên phía trước, nhưng nhân viên thu ngân nói rằng đã thanh toán rồi.
Cô khó xử nhìn Trương Viễn Chí: “Đã nói là để tôi mời.”
Trương Viễn Chí phất tay, chỉ vào Lý Chí Thành nói: “Là đàn anh trả, không phải tôi đâu.”
Ánh mắt Chu Dĩ chuyển qua phía Lý Chí Thành.
Anh đút hai tay vào trong túi, cổ áo sơ mi được mở ra, tay áo được xắn lên khủy tay, giàu có thô bỉ lại thiếu đòn khiến người ta giận sôi nói: “Ai kiếm được nhiều hơn người ấy mời mà, đi thôi.”
Hai người sau lưng không còn lời gì để nói, ngoan ngoãn đi theo bước chân của tổng giám đốc bá đạo.
Trương Viễn Chí không lái xe, gọi một chiếc taxi, trước khi cậu ta rời đi vỗ bả vai Lý Chí Thành, dặn dò: “Đàn anh, anh phải đưa Chu Dĩ về trường học đấy.”
Lý Chí Thành trợn trắng mắt nhìn cậu ta: “Cần cậu nói?”
Anh ấn đầu cậu ta nhét vào trong xe taxi, đóng rầm cửa lại: “Sau này sẽ tính sổ với cậu.”
Có lẽ Trương Viễn Chí cũng uống hơi nhiều, lúc này không sợ trời không sợ đất: “Nói bậy, anh phải cảm ơn em đấy.”
Lý Chí Thành hừ một tiếng, nhìn chiếc xe chạy trên đường, anh quay người đi về chỗ cũ.
Lúc này mưa đã tạnh, Chu Dĩ đứng dưới mái hiện đợi anh, trên người còn đang mặc áo khoác của anh.
Ngũ quan của cô có chiều sâu, sống mũi cao thẳng, nhất là hàng mi vừa dài vừa dày, nhưng vì xương gò má hơi cao, mặt hẹp mắt dài, cho nên cả người nhìn hơi khí kháicứng rắn một chút.
Liếc nhìn cái đầu tiên sẽ khiến người ta cảm thấy cô vừa thờ ơ vừa thanh cao lạnh nhạt.
Trước kia khi còn đi học công ty người mẫu từng tìm tới cô, nhưng bị Chu Dĩ từ chối.
Quả thực khá thích hợp làm người mẫu, dáng người cao ráo lại có cảm giác gầy gò, mặc áo khoác nam lơn hơn hai cỡ như thế này cũng có thể gánh được, không hề có cảm giác không hòa hợp, thậm chí còn có chút đẹp trai.
Lý Chí Thành vừa đi tới, vừa nhớ tới từng có người cười cợt anh, “Không ngờ cậu thích loại hình như thế này.”
Dù sao thì trên bàn của anh cũng để mô hình của Illiya và Shana’s, loại nam thẳng giống như thế này, chắc chắn sẽ thích kiểu em gái loli ngọt ngào.
*Nam thẳng: ý chỉ con trai tính cách thẳng thắn, không có sở trường tiếp xúc với người khác giới (theo baidu)
Lúc đó Lý Chí Thành dứt khoát một tiếng, trả lời đối phương bốn chữ: “Cậu hiểu cái rắm.”
Anh đắc ý nghĩ, người khác đều không biết, ____Cô gái Chu Dĩ này, thực ra cực kì biết làm nũng.
Chỉ còn lại hai bậc thang, Lý Chí Thành không sải bước lên nữa, nhìn thẳng vào cô nói: “Đi thôi.”
Mặt Chu Dĩ đỏ ửng, chẳng rõ là nóng hay rượu bốc lên mặt, cô hỏi: “Chúng ta đi thế nào?”
Lý Chí Thành đáp: “Dùng chân đi.”
Chu Dĩ: “….Em nói phương tiện giao thông.”
Lý Chí Thành à một tiếng, trả lời: “Anh gọi người lái thuê rồi, xe đỗ ở gần đây.”
Chu Dĩ gật đầu, không đi theo lên vai kề vai mà cô trước sau đều cách Lý Chí Thành khoảng cách hai bước chân.
Buổi đêm mùa hè vẫn vô cùng oi bức, không khí ẩm ướt trộn lẫn mùi cỏ xanh, trên mặt đất trải đầy những vũng nước to nhỏ.
Đi được một quãng đường, xung quanh không có bóng người, Lý Chí Thành mở miệng hỏi: “Tại sao quay về không nói với anh?”
Chu Dĩ cúi đầu nhìn đường, cẩn thận tránh khỏi chiếc lá và cánh hoa rơi, trả lời: “Muốn tìm một cơ hội thích hợp rồi mới nói.”
Trong lời nói của Lý Chí Thành mang theo vẻ oán trách: “Quay về sắp được một tháng rồi, còn không tìm thấy cơ hội? Hôm nay gặp mặt thế này, bị Trương Viễn Chi xem thành trò cười, e rằng chút nữa sẽ chia sẻ vào mấy nhóm hóng hớt luôn.”
Có con muỗi bay vo ve, Chu Dĩ vào mặt, à một tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bổ sung thêm một câu: “Em xin lỗi.”
Lý Chí Thành dừng lại, vẫn vòng về vấn đề kia: “Tại sao không nói cho anh biết? Lẽ nào em gây ra chuyện ở nước Anh, chạy trốn về đây?”
“Đương nhiên không phải.” Chu Dĩ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh sau đó lại nhanh chóng né ra, “Chỉ là, lần trước phỏng vấn trượt, bị anh cười cợt vô công rồi nghề lâu như vậy, lần này em muốn khiêm tốn một chút, đợi mọi thứ ổn thỏa rồi mới nói.”
Cô nghe thấy Lý Chí Thành biểu đạt một tiếng thở dài cạn lời.
Chu Dĩ hít mũi, còn có một nguyên nhân cô chưa nói.
____Cô sợ anh thờ ơ không quan tâm.
Lần trước lòng ôm đầy hi vọng đăng một động thái lên dòng thời gian, nói bản thân sắp quay về vòng tay của Tổ quốc, bên dưới có mấy chục dòng bình luận, đều là bạn học trước kia của cô, nói chúc mừng, nói muốn hẹn ăn bữa cơm, hỏi cô quay về làm công việc gì, định tới thành phố nào.
Chỉ có Lý Chí Thành, giống như không nhìn thấy, một chút phản ứng cũng không có.
Chu Dĩ sợ anh khách sáo nói hai câu giống như người khác, lại sợ anh căn bản chẳng thèm quan tâm.
Cứ trì hoãn kéo dài như vậy, nên mới biến thành cuộc gặp gỡ đột ngột như ngày hôm nay.
Trán bị người ta chọc một cái, Chu Dĩ ngẩng đầu, Lý Chí Thành rũ mắt xuống, nửa người đứng dưới ánh sáng vàng cam của đèn đường.
Anh hỏi: “Có nóng không?”
Chu Dĩ gật đầu, cổ họng khẽ động, lưng cô toàn là mồ hôi.
Trong lòng Lý Chí Thành nghĩ, nóng thì cởi áo khoác ra đi, còn mặc làm gì, y như đứa ngốc.
Thấy bên đường có cửa hàng tạp hóa, anh hỏi Chu Dĩ: “Có muốn ăn kem không?”
“Ăn ăn ăn.” Chu Dĩ cười lên, đôi đồng tử ánh lên ánh sáng của đèn đường, sáng rực lấp lánh, giống như cất giấu những vì sao.
Lý Chí Thành nhìn thêm hai cái sau đó mới xoay người sải bước.
“Hai hôm trước em ăn một loại vị sô cô la cực ngon.”Chu Dĩ cong eo tựa lên tủ kem, lật tìm được hai chiếc hộp tròn nhỏ, nhét một hộp vào tay Lý Chí Thành, như hiến báu vật nói: “Là nhãn hiệu này, anh thử xem, chắc chắn anh sẽ thích.”
Lý Chí Thành liếc một cái, anh đã ăn từ lâu rồi, chỉ có con rùa nhỏ này còn coi như bảo bối quý hiếm, nhưng anh vẫn rất phối hợp nói: “Thật sao?”
“Ừ ừ, em mời anh.” Chu Dĩ nói xong móc điện thoại ra mở dao diện thanh toán.
Lúc trước trời mưa, Lý Chí Thành phải chạy vài vòng mới tìm thấy một nơi đỗ xe, tới đó phải mất mười mấy phút đi đường.
Kem bơ vị sô cô la quá ngọt, Chu Dĩ ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa.
Lý Chí Thành ăn hai ba miếng đã giải quyết xong, thấy hộp kem trong tay cô sắp tan thành sữa lắc, anh giơ tay về phía Chu Dĩ.
Chu Dĩ chẳng buồn nghĩ ngợi, đưa hộp kem cho anh vô cùng tự nhiên.
Lý Chí Thành nhận lấy hộp kem, lại giơ tay, nắm lấy chiếc thìa gỗ bị cô ngậm trong miệng.
Chu Dĩ không phản ứng kịp, ngây người nhìn anh.
Lý Chí Thành kéo thìa gỗ ra nói: “Đưa cho anh, chẳng nhẽ anh dùng tay để ăn à?”
Chu Dĩ vội há miệng ra.
“Cái đó đàn anh.” trên thành hộp dính những giọt nước sau khi kem tan, Chu Dĩ quẹt một ít táp lên gương mặt nóng rực của mình.
“Hử?” Lý Chí Thành ăn thêm nửa hộp kem, cổ họng ngọt ngấy, qua quýt nuốt hết miếng cuối cùng, sau đó ném chiệc hộp không vào thùng rác.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Ban nãy anh ra ngoài, Trương Viễn Chí nói với em rồi, anh còn liên hệ một công ty nước ngoài giúp em.”
Lý Chí Thành nói: “Em cũng đâu có đi, không tính là giúp.”
Chu Dĩ tím tay áo giải thích: “Em vẫn muốn tới trường đại học hơn, em không thích hợp làm dân văn phòng.”
Lý Chí Thành gật đầu: “Khá tốt, như em mong muốn rồi.”
Chu Dĩ kiên trì nói: “Nhưng vẫn nên cảm ơn anh.”
Lý Chí Thành đi chậm lại, đợi cô đuổi kịp: “Cảm ơn thế nào?”
Chu Dĩ không ngờ anh trả lời thế này: “Hả?”
“Em mời Trương Viễn Chí ăn cơm, còn anh thì sao?”
Chu Dĩ nghĩ ngợi: “Vậy em cũng mời anh ăn cơm được không?”
“Miễn đi.” Lý Chí Thành hắng giọng, hé môi nói: “Mai anh phải gặp mấy khách hàng người nhật, em qua làm phiên dịch giúp anh.”
“Nói tiếng Anh?”
Lý Trí Thành trả lời cô bằng một ánh mắt nhìn đồ ngốc: “Đương nhiên là tiếng Nhật.”
Chu Dĩ chỉ vào bản thân nghi ngờ nói: “Anh xác định em tới? Cũng đâu phải anh không biết môn ngoại ngữ thứ hai em chưa từng học hành nghiêm túc.”
Lý Chí Thành hỏi ngược cô: “Không nghiêm túc còn đứng top 3 của chuyên ngành?”
Chu Dĩ mím môi, không có niềm tin nói: “Vậy em cũng sớm quên sạch rồi…..”
Lý Chí Thành an ủi cô nói: “Không sao, chỉ là giao tiếp thường ngày thôi, không bàn tới nội dung công việc, konichiwa, oishi mấy thứ này biết chứ?”
Chu Dĩ vẫn muốn đấu tranh: “Nhưng mà….”
Lý Chí Thành đốp lại một câu: “Không nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định vậy đi, ngày mai đừng khiến anh mất mặt đấy.”
“….Được thôi.”
Lúc đi qua sườn xe, anh chàng lái xe thuê đã tới, Lý Chí Thành đưa chìa khóa cho anh ta.
Chu Dĩ bò lên ghế sau, nhưng lại nhìn thấy Lý Chí Thành cũng đi lên từ của đối diện.
Cô không lên tiếng, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Thời gian nghỉ ngơi làm việc không quy luật lại thêm hôm nay mới uống chút rượu, chẳng bao lâu, Chu Dĩ ngáp một cái, hơi có chút buồn ngủ.
“Tới trường học phải mất bao lâu ạ?” Chu Dĩ hỏi.
Lý Chí Thành nhìn bản đồ nói: “Phải hơn nửa tiếng.”
“Vậy em chợp mắt một chút, tới nơi anh gọi em dậy nhé.” Cô cởi áo khoác ra đắp lên người, đầu nghiêng sang phía cửa sổ, khép mắt lại.
Lý Chí Thành nghiêng đầu nhìn cô một cái, điều chỉnh luồng gió lạnh nhỏ lại một chút,
Trên đường vô cùng nhàm chán, anh cầm điện thoại chơi game một người, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh lầm bầm một câu: “Sao lại không ngửi thấy nữa.”
Lý Chí Thành thấy cô vẫn đang nhắm mắt, dường như là câu nói vô thức trong giấc mơ: “Cái gì không ngửi thất nữa?”
Chu Dĩ giơ áo khoác cao lên, che kín nửa khuôn mặt, khẽ ngửi ngửi, trả lời: “Hương thơm trên người anh, không ngửi thấy nữa.”
Lý Chí Thành chưa từng dùng nước hoa cũng không cho rằng đàn ông sẽ có mùi thơm cơ thể, anh nhăn mày, khinh thường hỏi: “Mùi hương gì? Trên người anh sao?”
Chu Dĩ mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía anh, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, trước kia vẫn luôn ngửi thấy, giống như sữa bò vị cam.”
Lý Chí Thành chưa nhìn thấy sữa bò vị cam bao giờ, đang muốn chất vấn cô, đột nhiên ý thức được cái gì đó, cả người anh cứng đờ.
Tia chớp xuyên qua tầng mây, vang lên đùng một tiếng, mưa bão vội vã xuyên qua đêm hè.
Giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên cửa xe, khoang xe như một thế giới tách biệt với giông bão bên ngoài.
Chu Dĩ buồn ngủ, say rượu, không hề phòng bị.
Lý Chí Thành cảm thấy bản thân mình không nên lợi dụng người ta trong lúc gặp khó khăn, nhưng bỗng nghĩ tới bản thân mình chưa từng là quân tử.
“Trên quần áo không ngửi thấy sao?” Lý Chí Thành đè thấp giọng xuống.
Chu Dĩ gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Ừ, không còn nữa.”
Trong xe tia sáng vô cùng mờ mịt, trên xe đang bật một ca khúc tiếng Anh.
Người lái thuê vô cùng tận chức, yên lặng chuyên tâm lái xe, dường như không hề quan tâm tới những việc xảy ra xung quanh.
Lý Chí Thành tháo dây an toàn ra, đặt tay lên thành ghế, nâng người sấn tới.
“Vậy em ngửi trên người anh xem còn không.”
Tác giả có lời: nghe nói trên người mà mình thích có một mùi thơm đặc thù, mà chỉ có bản thân mình mới ngửi thấy, thần bí thân mật biết bao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook