Thâm Sơn Có Quỷ
-
Chương 15
“Mi vừa bảo…mi tên gì cơ?”
Người nọ rất tốt tính nói lại một lần.
“Tại hạ là Hạ Hàm Chi, hôm nay vô tình gặp được hai vị ở đây, thật là vinh hạnh.”
Tiểu Xuân: “……”
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, nhìn Hạ Hàm Chi trước mắt, nàng lại nhớ đến lời của Linh Nhi.
Mặc dù ta tuyệt đối có lòng tin với đại sư huynh, nhưng cái tên Hạ Hàm Chi kia, hình như cũng không phải dạng vừa đâu….
“Khụ.” Tiểu Xuân vội ho một tiếng, vỗ vỗ Lý Thanh, nhỏ giọng nói: “To con, thả ta xuống.”
“…..Ùng ục.”
“Mau lên, thả ta xuống.”
Sắc mặt Lý Thanh trầm xuống, vô cùng không vui thả Tiểu Xuân xuống đất.
Hạ Hàm Chi cười cười nhìn bọn họ.
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Chuyện này….ta đổi ý rồi.”
Hạ Hàm Chi: “Ồ?”
Tiểu Xuân khoanh tay, nói: “Huynh nói rất đúng! Gặp nhau chính là có duyên, thật sự là chúng ta nên làm quen một chút.”
Hạ Hàm Chi: “Vô cùng vinh hạnh.”
Tiểu Xuân: “Ta lên là Lục Tiểu Xuân.” Nàng lại chỉ chỉ Lý Thanh ở đằng sau “Tên to con này là Lý Thanh, bọn ta là….” Tiểu Xuân dừng một chút rồi nói; “Chúng ta người sống trong vùng núi Bạc Mang.”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, trong lòng thầm bồn chồn.
Hóa ra y chính là Hạ Hàm Chi, Linh Nhi sau khi từ trên núi về thì bảo là đã nhiều ngày mọi người không thấy Hạ Hàm Chi đâu rồi, lẽ nào y vẫn luôn trốn trong núi này luyện công?
Quá âm hiểm, quả thật là quá âm hiểm! Tiểu Xuân thầm giẫm đạp Hạ Hàm Chi từ đầu đến chân ở trong lòng.
Nhất định là biết đại sư huynh đang bế quan, nên y sợ! Cho nên mới trốn đến cái nơi này để lén luyện công!
Không được…Tiểu Xuân thầm nghĩ, ta phải tìm cách, không thể để y luyện công được.
Nàng đứng đó cả ngày trời không nói gì, mắt đảo qua đảo lại, Hạ Hàm Chi và Lý Thanh yên tĩnh đứng chờ, cũng không lên tiếng.
“Khụ khụ.” Một lúc lâu sau, Tiểu Xuân cuối cùng cũng mở miệng.
“Bội kiếm của huynh….huynh là người môn phái nào?”
Hạ Hàm Chi: “Tại hạ là đệ tử của Kiếm Các.”
Xùy! Tiểu Xuân cười nói: “Hóa ra là đại hiệp từ Kiếm Các, thật là thất kính thất kính.”
Hạ Hàm Chi: “Quá khen quá khen.”
Đúng là không biết xấu hổ! Tiểu Xuân nói tiếp: “Nếu là đệ tử Kiếm Các, sao huynh lại chạy đến đây luyện công?”
Hạ Hàm Chi: “Trong núi rất thư thái, bóng đêm giúp tĩnh tâm.”
Sợ thì cứ nói là sợ đi! Tiểu Xuân gãi gãi ót, nói với Hạ Hàm Chi; “Ừm, kiếm Tinh Hà của Hạ đại hiệp quả là kì diệu, chắc là kiếm pháp của Hạ đại hiệp cũng cực kì lợi hại.”
Hạ Hàm Chi: “Lợi hại thì không dám nhưng cũng đủ phòng thân. Còn nữa, hai chữ đại hiệp này ta không dám nhận, tại hạ thấy cô nương vô cùng thân thiết, nếu không chê, cô nương cứ gọi ta là Hạ đại ca đi.”
“…..” Tiểu Xuân cố nuốt hết vẻ khinh bỉ vào bụng, nặn ra một ánh mắt sùng bái: “Hạ đại ca, vậy huynh cũng cứ gọi ta là Tiểu Xuân đi.”
Hạ Hàm Chi cười nhạt: “Tiểu Xuân.”
Tiểu Xuân cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt làn váy, xấu hổ nói: “Hạ đại ca….võ nghệ của huynh cao siêu, không biết có thể dạy ta không?”
Hạ Hàm Chi: “Cô muốn học kiếm?” Khóe mắt y khẽ nhìn Tiểu Xuân một lượt: “Hình như trước đây Tiểu Xuân cũng chưa từng học võ.”
Tiểu Xuân cau mày, vẻ mặt u sầu nói: “Aizz, thật không dám giấu, tiểu nữ định tháng sau sẽ lên núi bái sư.”
Hạ Hàm Chi: “Ồ?”
Tiểu Xuân một tay đè lên lồng ngực, khổ sở nói: “Tiểu nữ từ nhỏ đã sùng bái các anh hùng dùng kiếm trong thiên hạ, khát vọng một cuộc sống lưu lạc giang hồ! Đáng tiếc hoàn cảnh nhà tiểu nữ không tốt, vẫn luôn phải cực khổ kiếm sống. Trước đó không lâu tiểu nữ đã để dành đủ tiền, tháng sau định sẽ lên núi bái sư!”
Hạ Hàm Chi dựa vào thân cây, đầu nghiêng nghiêng, cười nhạt nói: “Bái sư ở Kiếm Các hình như không cần tiền đâu.”
“….” Sắc mặt Tiểu Xuân không thay đổi “Cho chắc ấy mà.”
“A.” Hạ Hàm Chi khẽ đứng thẳng người, cười nói: “Cô muốn vào Kiếm Các?”
Tiểu Xuân gật gật đầu “Chỉ tiếc thân thể tiểu nữ mảnh mai, chưa bao giờ tập võ, e là không được nhập môn.”
Hạ Hàm Chi nhìn cành cây thô to bị Tiểu Xuân ném qua một bên ban nãy, chậm rãi gật đầu “Đúng là thân thể mảnh mai….”
Tiểu Xuân ngẩng đầu, tràn đầy hi vọng nhìn Hạ Hàm Chi.
“Hạ đại ca chịu giúp ta à!”
Hạ Hàm Chi chậm rãi gật đầu “Bây giờ người một lòng theo đuổi con đường hiệp khách như Tiểu Xuân đã không còn nhiều nữa rồi, tại hạ dĩ nhiên là nghĩa bất dung từ*”
(*làm việc nghĩa không thể chối từ)
“Thật tốt quá! Vậy Hạ đại ca sẽ dạy ta võ công à!”
Nếu tiện thì mi cũng đừng luyện nữa nhé.
Hạ Hàm Chi cười nói: “Được.”
Mục đích của Tiểu Xuân đã đạt được, chỉ muốn ngửa đầu lên trời cười to một phen.
Nếu đại sư huynh biết ta vì y tốn bao nhiêu công sức như thế, chắc là sẽ cảm động chết đi được.
Chỉ là, nếu y không biết thì cũng không sao cả, Tiểu Xuân khẽ vuốt chiếc khăn lau kiếm trong lòng, tình cảm của ta sao có thể nông cạn như thế, bất kể y có biết hay không, ta cũng sẽ cố hết sức vì y.
“Không biết Tiểu Xuân định khi nào tập võ?”
Tiểu Xuân bừng tỉnh, lại bắt đầu buồn bực rồi.
Luyện võ cũng chỉ là do nàng thuận miệng nói thôi, nàng lấy đâu ra thời gian học kiếm chứ. Bây giờ ông lão bệnh nặng như thế, bản thân nàng không thể rời bỏ ông, nàng còn phải giúp to con xây nhà nữa.
“Khụ…” Tiểu Xuân ho một tiếng rồi nói: “Không biết Hạ đại ca rảnh lúc nào?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt nói; “Lúc nào ta cũng rảnh.”
“…..”
Hạ Hàm Chi liếc nhìn Lý Thanh đứng sau Tiểu Xuân, từ từ đứng lên, không nói lời nào.
“Tiểu Xuân, hay là mỗi ngày vào giờ Hợi* chúng ta lại gặp nhau ở đây, ta sẽ dạy cô kiếm pháp?”
(*9-11 giờ tối)
Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Giờ Hợi? Buổi tối à?”
Hạ Hàm Chi chỉ cười gật đầu.
Tiểu Xuân quay sang nhìn Lý Thanh, nếu là buổi tối thì cũng có thể có chút thời gian. Tiểu Xuân đến cạnh Lý Thanh, đụng đụng hắn.
“Aizz, to con, huynh cảm thấy thế nào?”
“….Ùng ục.”
“Hả? Buổi tối ta mới học kiếm với y, sẽ không làm trễ nãi việc xây nhà của huynh đâu.”
“Ùng ục….”
Tiểu Xuân cau mày “Nói đàng hoàng xem.”
“Ùng ục….”
“…..”
Ngày thường, chỉ cần Tiểu Xuân bảo Lý Thanh nói tiếng người, Lý Thanh dù tốn nhiều sức nhưng cũng sẽ nói vài lời, thế nhưng lần này, bất kể Tiểu Xuân hỏi gì, Lý Thanh cũng không chịu mở miệng. Từ lồng ngực hắn phát ra mấy tiếng ùng ục thật thấp, thật rầu rĩ.
“Hắn không vui đâu.”
“Hả?” Tiểu Xuân quay đầu, thấy Hạ Hàm Chi đang tựa trên cây, nhàn nhã nói.
“Sao huynh biết?”
Hạ Hàm Chi dùng đôi mắt dài nhỏ nhìn Lý Thanh, thản nhiên nói: “Cảm giác.”
“Hứ” Tiểu Xuân khinh thường nghiêng đầu sang “Huynh mới gặp hắn lần đầu, sao biết hắn đang nghĩ gì chứ.”
Hạ Hàm Chi không nói, ngồi thẳng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, đi đến gần, nàng nghe thấy hương thơm nhàn nhạt phát ra trên người Hạ Hàm Chi.
Hạ Hàm Chi đứng chắp tay, trên mặt cười nhạt, y nói với Lý Than: “Lý huynh, huynh có điều bất mãn với kiếm Tinh Hà?”
“Hả?” Tiểu Xuân kì quái nhìn Hạ Hàm Chi “Có liên quan gì đến Tinh Hà.” Nếu có thì cũng là bất mãn với nhà mi mới đúng….Tiểu Xuân nuốt xuống câu này, không dám nói ra.
Hạ Hàm Chi không đáp lời Tiểu Xuân, chỉ nhìn Lý Thanh, lạnh nhạt nói: “Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”
“Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“….Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi: “Không dám.”
“???” Tiểu Xuân không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hai người trước mặt “Nói gì vậy, hai người đang làm gì?”
Lý Thanh bám lấy cánh tay Tiểu Xuân, không lên tiếng.
Hạ Hàm Chi lại quay sang Tiểu Xuân, cười nhạt nói: “Nếu đều không có ý kiến gì nữa, vậy cứ quyết định như vậy đi nhé.”
“Ai?” Tiểu Xuân mở to mắt “Ai nói là “đều” không có ý kiến gì hả?”
Hạ Hàm Chi: “Giờ Hợi ngày mai, ta đợi cô ở đây.”
TIểu Xuân: “….”
Tự nói chuyện một mình đến nghiện rồi à, tên này bị ngốc à. Tiểu Xuân thầm nghĩ, nhìn y và Lý Thanh trao đổi dễ dàng như thế, không chừng là đồng loại nữa đấy.
Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân bất đắc dĩ thở dài.
Thời buổi bây giờ mấy kẻ ngốc càng lúc càng nhiều.
“Không biết cô nương có ý kiến gì không.”
“Không có!” Tiểu Xuân xòe bàn tay ra quơ quơ “Ta không có ý kiến, cứ quyết định như vậy đi!” nàng xoay người, kéo Lý Thanh, Lý Thanh đưa tay khẽ nâng nàng lên, để nàng ngồi trên người.
“To con, chúng ta đi thôi.”
“Ùng ục.”
Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân nói muốn đi, lập tức nhảy đi không chần chờ.
Hạ Hàm Chi nhìn hướng hai người rời đi, sắc mặt khinh thường như có như không. Y chậm rãi đi về phía trước, ánh trăng khiến cái bóng của y kéo thật dài thật dài.
Y giơ tay, đưa Tinh Hà lên trước mắt mình. Tinh Hà có màu trắng bạc lạnh như băng, trên vỏ kiếm còn được gắn một cái vòng cổ bằng bạch ngọc, vòng ngọc khẽ lắc lư trước mặt Hạ Hàm Chi.
“Khí lạnh đó….mi cũng cảm thấy đúng không.”
Trong đêm tối, Hạ Hàm Chi mở miệng, như đang tự nói với mình, lại như đang nói với Tinh Hà.
“Ta vốn tưởng rằng, truyền thuyết không thể tin được, không ngờ, hóa ra lại có thật.”
Gió núi thổi qua, làm tung bay vạt áo đen như mực của Hạ Hàm Chi, y lẳng lặng đứng một lúc.
“Thôi….”
Hồi lâu sau, y khẽ nói: “Bất kể thật hay giả, có thể có được cơ duyên này, cũng coi như không uổng phí.”
Hạ Hàm Chi đeo lại bội kiếm vào bên hông, quay đầu, chậm rãi đi về phía rừng sâu.
Bên này, Lý Thanh mang theo Tiểu Xuân nhảy vài chục trượng, nhanh chóng trở lại ngôi nhà nhỏ.
Đến nơi, Lý Thanh nhẹ nhàng thả Tiểu Xuân xuống.
Tiểu Xuân khoanh tay, nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh, một câu cũng không nói.
“….Ùng ục?”
Tiểu Xuân nghiêng đầu, “To con, ta cảm thấy chúng ta nên trò chuyện một chút.”
“…..Ùng ục.”
TIểu Xuân: “Huynh đừng sợ, thả lỏng đi.”
Lý Thanh cúi đầu, không nói lới nào.
TIểu Xuân: “Người ban nãy, huynh quen à?”
Lý Thanh lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Ta cũng cảm thấy hai người không quen, vậy vì sao lại nói chuyện với tên kì quái kia. Các người rốt cuộc đã nói gì?”
Lý Thanh ngây người, môi hơi nhúc nhích.
Tiểu Xuân khoanh tay, nói: “To con, huynh đừng nghĩ ta còn nhỏ tuổi, ta cũng không ngốc. Huynh vẫn cứ ùng ục qua ùng ục lại, người nọ chẳng những không cảm thấy kì quái, còn có thể trò chuyện với huynh. Huynh nói xem, chẳng phải các người có điều giấu diếm à?”
“….Ùng ục.”
Tiểu Xuân cả giận nói: “Đừng có định lấp liếm cho qua! Nói chuyện!”
Lý Thanh bị dọa đến khẽ run, cúi đầu: “Y, y hỏi ta, ta trả lời.”
Tiểu Xuân: “Huynh trả lời thế nào?”
Lý Thanh: “Ta không để ý…..nhưng nó không được lỗ mãng.”
“Ừ?” Tiểu Xuân nghe không hiểu gì cả “Huynh nói gì, lặp lại xem.”
Lý Thanh cúi đầu, lặp lại một lần.
Tiểu Xuân cau chặt mày, liều mạng hồi tưởng lại những lời Hạ Hàm Chi nói, mất bao nhiêu sức lực mới có thể nối mấy câu này lại với nhau—-
“Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”
“Ta không để ý “
“Vậy thì tốt rồi.”
“…..nhưng nó không được lỗ mãng làm càn.”
“Không dám.”
Không dám….
Tiểu Xuân tập hợp xong đoạn hội thoại này, sững sờ nhìn Lý Thanh.
“….này, to con, huynh rốt cuộc là—–”
Người nọ rất tốt tính nói lại một lần.
“Tại hạ là Hạ Hàm Chi, hôm nay vô tình gặp được hai vị ở đây, thật là vinh hạnh.”
Tiểu Xuân: “……”
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, nhìn Hạ Hàm Chi trước mắt, nàng lại nhớ đến lời của Linh Nhi.
Mặc dù ta tuyệt đối có lòng tin với đại sư huynh, nhưng cái tên Hạ Hàm Chi kia, hình như cũng không phải dạng vừa đâu….
“Khụ.” Tiểu Xuân vội ho một tiếng, vỗ vỗ Lý Thanh, nhỏ giọng nói: “To con, thả ta xuống.”
“…..Ùng ục.”
“Mau lên, thả ta xuống.”
Sắc mặt Lý Thanh trầm xuống, vô cùng không vui thả Tiểu Xuân xuống đất.
Hạ Hàm Chi cười cười nhìn bọn họ.
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Chuyện này….ta đổi ý rồi.”
Hạ Hàm Chi: “Ồ?”
Tiểu Xuân khoanh tay, nói: “Huynh nói rất đúng! Gặp nhau chính là có duyên, thật sự là chúng ta nên làm quen một chút.”
Hạ Hàm Chi: “Vô cùng vinh hạnh.”
Tiểu Xuân: “Ta lên là Lục Tiểu Xuân.” Nàng lại chỉ chỉ Lý Thanh ở đằng sau “Tên to con này là Lý Thanh, bọn ta là….” Tiểu Xuân dừng một chút rồi nói; “Chúng ta người sống trong vùng núi Bạc Mang.”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, trong lòng thầm bồn chồn.
Hóa ra y chính là Hạ Hàm Chi, Linh Nhi sau khi từ trên núi về thì bảo là đã nhiều ngày mọi người không thấy Hạ Hàm Chi đâu rồi, lẽ nào y vẫn luôn trốn trong núi này luyện công?
Quá âm hiểm, quả thật là quá âm hiểm! Tiểu Xuân thầm giẫm đạp Hạ Hàm Chi từ đầu đến chân ở trong lòng.
Nhất định là biết đại sư huynh đang bế quan, nên y sợ! Cho nên mới trốn đến cái nơi này để lén luyện công!
Không được…Tiểu Xuân thầm nghĩ, ta phải tìm cách, không thể để y luyện công được.
Nàng đứng đó cả ngày trời không nói gì, mắt đảo qua đảo lại, Hạ Hàm Chi và Lý Thanh yên tĩnh đứng chờ, cũng không lên tiếng.
“Khụ khụ.” Một lúc lâu sau, Tiểu Xuân cuối cùng cũng mở miệng.
“Bội kiếm của huynh….huynh là người môn phái nào?”
Hạ Hàm Chi: “Tại hạ là đệ tử của Kiếm Các.”
Xùy! Tiểu Xuân cười nói: “Hóa ra là đại hiệp từ Kiếm Các, thật là thất kính thất kính.”
Hạ Hàm Chi: “Quá khen quá khen.”
Đúng là không biết xấu hổ! Tiểu Xuân nói tiếp: “Nếu là đệ tử Kiếm Các, sao huynh lại chạy đến đây luyện công?”
Hạ Hàm Chi: “Trong núi rất thư thái, bóng đêm giúp tĩnh tâm.”
Sợ thì cứ nói là sợ đi! Tiểu Xuân gãi gãi ót, nói với Hạ Hàm Chi; “Ừm, kiếm Tinh Hà của Hạ đại hiệp quả là kì diệu, chắc là kiếm pháp của Hạ đại hiệp cũng cực kì lợi hại.”
Hạ Hàm Chi: “Lợi hại thì không dám nhưng cũng đủ phòng thân. Còn nữa, hai chữ đại hiệp này ta không dám nhận, tại hạ thấy cô nương vô cùng thân thiết, nếu không chê, cô nương cứ gọi ta là Hạ đại ca đi.”
“…..” Tiểu Xuân cố nuốt hết vẻ khinh bỉ vào bụng, nặn ra một ánh mắt sùng bái: “Hạ đại ca, vậy huynh cũng cứ gọi ta là Tiểu Xuân đi.”
Hạ Hàm Chi cười nhạt: “Tiểu Xuân.”
Tiểu Xuân cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt làn váy, xấu hổ nói: “Hạ đại ca….võ nghệ của huynh cao siêu, không biết có thể dạy ta không?”
Hạ Hàm Chi: “Cô muốn học kiếm?” Khóe mắt y khẽ nhìn Tiểu Xuân một lượt: “Hình như trước đây Tiểu Xuân cũng chưa từng học võ.”
Tiểu Xuân cau mày, vẻ mặt u sầu nói: “Aizz, thật không dám giấu, tiểu nữ định tháng sau sẽ lên núi bái sư.”
Hạ Hàm Chi: “Ồ?”
Tiểu Xuân một tay đè lên lồng ngực, khổ sở nói: “Tiểu nữ từ nhỏ đã sùng bái các anh hùng dùng kiếm trong thiên hạ, khát vọng một cuộc sống lưu lạc giang hồ! Đáng tiếc hoàn cảnh nhà tiểu nữ không tốt, vẫn luôn phải cực khổ kiếm sống. Trước đó không lâu tiểu nữ đã để dành đủ tiền, tháng sau định sẽ lên núi bái sư!”
Hạ Hàm Chi dựa vào thân cây, đầu nghiêng nghiêng, cười nhạt nói: “Bái sư ở Kiếm Các hình như không cần tiền đâu.”
“….” Sắc mặt Tiểu Xuân không thay đổi “Cho chắc ấy mà.”
“A.” Hạ Hàm Chi khẽ đứng thẳng người, cười nói: “Cô muốn vào Kiếm Các?”
Tiểu Xuân gật gật đầu “Chỉ tiếc thân thể tiểu nữ mảnh mai, chưa bao giờ tập võ, e là không được nhập môn.”
Hạ Hàm Chi nhìn cành cây thô to bị Tiểu Xuân ném qua một bên ban nãy, chậm rãi gật đầu “Đúng là thân thể mảnh mai….”
Tiểu Xuân ngẩng đầu, tràn đầy hi vọng nhìn Hạ Hàm Chi.
“Hạ đại ca chịu giúp ta à!”
Hạ Hàm Chi chậm rãi gật đầu “Bây giờ người một lòng theo đuổi con đường hiệp khách như Tiểu Xuân đã không còn nhiều nữa rồi, tại hạ dĩ nhiên là nghĩa bất dung từ*”
(*làm việc nghĩa không thể chối từ)
“Thật tốt quá! Vậy Hạ đại ca sẽ dạy ta võ công à!”
Nếu tiện thì mi cũng đừng luyện nữa nhé.
Hạ Hàm Chi cười nói: “Được.”
Mục đích của Tiểu Xuân đã đạt được, chỉ muốn ngửa đầu lên trời cười to một phen.
Nếu đại sư huynh biết ta vì y tốn bao nhiêu công sức như thế, chắc là sẽ cảm động chết đi được.
Chỉ là, nếu y không biết thì cũng không sao cả, Tiểu Xuân khẽ vuốt chiếc khăn lau kiếm trong lòng, tình cảm của ta sao có thể nông cạn như thế, bất kể y có biết hay không, ta cũng sẽ cố hết sức vì y.
“Không biết Tiểu Xuân định khi nào tập võ?”
Tiểu Xuân bừng tỉnh, lại bắt đầu buồn bực rồi.
Luyện võ cũng chỉ là do nàng thuận miệng nói thôi, nàng lấy đâu ra thời gian học kiếm chứ. Bây giờ ông lão bệnh nặng như thế, bản thân nàng không thể rời bỏ ông, nàng còn phải giúp to con xây nhà nữa.
“Khụ…” Tiểu Xuân ho một tiếng rồi nói: “Không biết Hạ đại ca rảnh lúc nào?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt nói; “Lúc nào ta cũng rảnh.”
“…..”
Hạ Hàm Chi liếc nhìn Lý Thanh đứng sau Tiểu Xuân, từ từ đứng lên, không nói lời nào.
“Tiểu Xuân, hay là mỗi ngày vào giờ Hợi* chúng ta lại gặp nhau ở đây, ta sẽ dạy cô kiếm pháp?”
(*9-11 giờ tối)
Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Giờ Hợi? Buổi tối à?”
Hạ Hàm Chi chỉ cười gật đầu.
Tiểu Xuân quay sang nhìn Lý Thanh, nếu là buổi tối thì cũng có thể có chút thời gian. Tiểu Xuân đến cạnh Lý Thanh, đụng đụng hắn.
“Aizz, to con, huynh cảm thấy thế nào?”
“….Ùng ục.”
“Hả? Buổi tối ta mới học kiếm với y, sẽ không làm trễ nãi việc xây nhà của huynh đâu.”
“Ùng ục….”
Tiểu Xuân cau mày “Nói đàng hoàng xem.”
“Ùng ục….”
“…..”
Ngày thường, chỉ cần Tiểu Xuân bảo Lý Thanh nói tiếng người, Lý Thanh dù tốn nhiều sức nhưng cũng sẽ nói vài lời, thế nhưng lần này, bất kể Tiểu Xuân hỏi gì, Lý Thanh cũng không chịu mở miệng. Từ lồng ngực hắn phát ra mấy tiếng ùng ục thật thấp, thật rầu rĩ.
“Hắn không vui đâu.”
“Hả?” Tiểu Xuân quay đầu, thấy Hạ Hàm Chi đang tựa trên cây, nhàn nhã nói.
“Sao huynh biết?”
Hạ Hàm Chi dùng đôi mắt dài nhỏ nhìn Lý Thanh, thản nhiên nói: “Cảm giác.”
“Hứ” Tiểu Xuân khinh thường nghiêng đầu sang “Huynh mới gặp hắn lần đầu, sao biết hắn đang nghĩ gì chứ.”
Hạ Hàm Chi không nói, ngồi thẳng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, đi đến gần, nàng nghe thấy hương thơm nhàn nhạt phát ra trên người Hạ Hàm Chi.
Hạ Hàm Chi đứng chắp tay, trên mặt cười nhạt, y nói với Lý Than: “Lý huynh, huynh có điều bất mãn với kiếm Tinh Hà?”
“Hả?” Tiểu Xuân kì quái nhìn Hạ Hàm Chi “Có liên quan gì đến Tinh Hà.” Nếu có thì cũng là bất mãn với nhà mi mới đúng….Tiểu Xuân nuốt xuống câu này, không dám nói ra.
Hạ Hàm Chi không đáp lời Tiểu Xuân, chỉ nhìn Lý Thanh, lạnh nhạt nói: “Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”
“Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“….Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi: “Không dám.”
“???” Tiểu Xuân không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hai người trước mặt “Nói gì vậy, hai người đang làm gì?”
Lý Thanh bám lấy cánh tay Tiểu Xuân, không lên tiếng.
Hạ Hàm Chi lại quay sang Tiểu Xuân, cười nhạt nói: “Nếu đều không có ý kiến gì nữa, vậy cứ quyết định như vậy đi nhé.”
“Ai?” Tiểu Xuân mở to mắt “Ai nói là “đều” không có ý kiến gì hả?”
Hạ Hàm Chi: “Giờ Hợi ngày mai, ta đợi cô ở đây.”
TIểu Xuân: “….”
Tự nói chuyện một mình đến nghiện rồi à, tên này bị ngốc à. Tiểu Xuân thầm nghĩ, nhìn y và Lý Thanh trao đổi dễ dàng như thế, không chừng là đồng loại nữa đấy.
Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân bất đắc dĩ thở dài.
Thời buổi bây giờ mấy kẻ ngốc càng lúc càng nhiều.
“Không biết cô nương có ý kiến gì không.”
“Không có!” Tiểu Xuân xòe bàn tay ra quơ quơ “Ta không có ý kiến, cứ quyết định như vậy đi!” nàng xoay người, kéo Lý Thanh, Lý Thanh đưa tay khẽ nâng nàng lên, để nàng ngồi trên người.
“To con, chúng ta đi thôi.”
“Ùng ục.”
Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân nói muốn đi, lập tức nhảy đi không chần chờ.
Hạ Hàm Chi nhìn hướng hai người rời đi, sắc mặt khinh thường như có như không. Y chậm rãi đi về phía trước, ánh trăng khiến cái bóng của y kéo thật dài thật dài.
Y giơ tay, đưa Tinh Hà lên trước mắt mình. Tinh Hà có màu trắng bạc lạnh như băng, trên vỏ kiếm còn được gắn một cái vòng cổ bằng bạch ngọc, vòng ngọc khẽ lắc lư trước mặt Hạ Hàm Chi.
“Khí lạnh đó….mi cũng cảm thấy đúng không.”
Trong đêm tối, Hạ Hàm Chi mở miệng, như đang tự nói với mình, lại như đang nói với Tinh Hà.
“Ta vốn tưởng rằng, truyền thuyết không thể tin được, không ngờ, hóa ra lại có thật.”
Gió núi thổi qua, làm tung bay vạt áo đen như mực của Hạ Hàm Chi, y lẳng lặng đứng một lúc.
“Thôi….”
Hồi lâu sau, y khẽ nói: “Bất kể thật hay giả, có thể có được cơ duyên này, cũng coi như không uổng phí.”
Hạ Hàm Chi đeo lại bội kiếm vào bên hông, quay đầu, chậm rãi đi về phía rừng sâu.
Bên này, Lý Thanh mang theo Tiểu Xuân nhảy vài chục trượng, nhanh chóng trở lại ngôi nhà nhỏ.
Đến nơi, Lý Thanh nhẹ nhàng thả Tiểu Xuân xuống.
Tiểu Xuân khoanh tay, nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh, một câu cũng không nói.
“….Ùng ục?”
Tiểu Xuân nghiêng đầu, “To con, ta cảm thấy chúng ta nên trò chuyện một chút.”
“…..Ùng ục.”
TIểu Xuân: “Huynh đừng sợ, thả lỏng đi.”
Lý Thanh cúi đầu, không nói lới nào.
TIểu Xuân: “Người ban nãy, huynh quen à?”
Lý Thanh lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Ta cũng cảm thấy hai người không quen, vậy vì sao lại nói chuyện với tên kì quái kia. Các người rốt cuộc đã nói gì?”
Lý Thanh ngây người, môi hơi nhúc nhích.
Tiểu Xuân khoanh tay, nói: “To con, huynh đừng nghĩ ta còn nhỏ tuổi, ta cũng không ngốc. Huynh vẫn cứ ùng ục qua ùng ục lại, người nọ chẳng những không cảm thấy kì quái, còn có thể trò chuyện với huynh. Huynh nói xem, chẳng phải các người có điều giấu diếm à?”
“….Ùng ục.”
Tiểu Xuân cả giận nói: “Đừng có định lấp liếm cho qua! Nói chuyện!”
Lý Thanh bị dọa đến khẽ run, cúi đầu: “Y, y hỏi ta, ta trả lời.”
Tiểu Xuân: “Huynh trả lời thế nào?”
Lý Thanh: “Ta không để ý…..nhưng nó không được lỗ mãng.”
“Ừ?” Tiểu Xuân nghe không hiểu gì cả “Huynh nói gì, lặp lại xem.”
Lý Thanh cúi đầu, lặp lại một lần.
Tiểu Xuân cau chặt mày, liều mạng hồi tưởng lại những lời Hạ Hàm Chi nói, mất bao nhiêu sức lực mới có thể nối mấy câu này lại với nhau—-
“Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”
“Ta không để ý “
“Vậy thì tốt rồi.”
“…..nhưng nó không được lỗ mãng làm càn.”
“Không dám.”
Không dám….
Tiểu Xuân tập hợp xong đoạn hội thoại này, sững sờ nhìn Lý Thanh.
“….này, to con, huynh rốt cuộc là—–”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook