Thâm Sơn Có Quỷ
Chương 16

“…..Này, to con, huynh rốt cuộc là——”

“Khụ khụ!!! Khụ khụ khụ——!”

Lúc Tiểu Xuân đang nói giữa chừng thì từ trong nhà truyền đến tiếng ho khan.

Tiểu Xuân chợt quay đầu lại: “Ông ơi!” Nàng vừa nghe thấy tiếng ho khan thì đầu óc đã lập tức trống rỗng, thân thể đã vội chạy vào nhà.

Trong nhà, ông lão đang ngồi dưới đất, vịn vào giường, run rẩy cả người.

Tiểu Xuân bước một bước dài xông đến.

“Ông ơi, sao ông lại ở dưới đất?”

“Khụ khụ!” Ông lão há miệng, run rẩy vịn cánh tay Tiểu Xuân đứng lên “Ta…ta định uống nước….”

Tiểu Xuân đỡ ông lão ngồi lên giường: “Ông mau nghỉ ngơi đi ạ, muốn uống nước cứ gọi một tiếng là được.”

Tiểu Xuân đi đến bên góc tường, lấy túi nước, cẩn thận đút ông lão uống.

Quay đầu lại, hóa ra Lý Thanh đã vào theo.

Ông lão uống nước xong, sắc mặt cuối cùng cũng đỡ hơn, ông nhìn Tiểu Xuân, run rẩy nói: “Cô nương, mấy ngày qua….cám ơn cháu.”

Tiểu Xuân: “Đâu có đâu có, ông không cần cám ơn đâu ạ.”

Ông lão chỉ chỉ Lý Thanh, lại nói: “Cái, cái tên hồ đồ này trộm thuốc của cô nương, cô nương không để tâm hiềm khích khi trước mà còn giúp đỡ, ta thật là, thật là thẹn với cháu.”

Tiểu Xuân được khen, mặt hơi đỏ, nàng vui vẻ lắc đầu.

“Aizz, ông đừng khách sáo như vậy, to…à, Lý Thanh với cháu là không đánh không quen biết, bây giờ huynh ấy là bạn của cháu, làm bạn giúp đỡ nhau là đương nhiên.”

Tiểu Xuân vỗ vỗ ngực, lại nói: “Ông ơi, cháu và Lý Thanh định xây một ngôi nhà mới cho ông, nhà này quá cũ rồi, ông không thể dưỡng bệnh được.”

Ông lão cảm động đến rơm rớm nước mắt: “Thật là phiền cháu quá.”

Tiểu Xuân: “Không phiền không phiền.”

Ông lão: “Ta hơi đói bụng.”

Tiểu Xuân đứng lên: “Cháu đi nấu cơm cho ông!”

Ông lão gật đầu.

Tiểu Xuân vừa đi vừa nhảy, vui vẻ ra ngoài đốt củi bắt lò.

Trong nhà chỉ còn lại ông lão và Lý Thanh.

Lý Thanh cúi đầu, không nhúc nhích đứng ở cửa.

Ông lão nằm ở trên giường, híp mắt nhìn về phía Tiểu Xuân vừa đi, nhìn một lúc lại không ngừng lắc đầu.

“Aizz, đầu năm nay, mấy cô gái vừa đơn thuần và thiện lương như vậy rất khó tìm đó.”

Lý Thanh ngẩng đầu.

Ngón tay gầy gò của ông lão tự gãi gãi cằm mình: “Con cảm thấy thế nào?”

Lý Thanh ngơ ngác đứng đó, không nói gì.

“Aizz.” Ông lão thở dài “Nếu con cứ giữ cái dáng vẻ này mãi, sau này phải làm sao chứ.”

Lý Thanh hơi ngập ngừng.

Ông lão nhìn Lý Thanh “Từ trước đến nay ta đã nói nhiều lần, đừng để lộ bản chất trước mặt người khác, con vẫn luôn làm theo, sao lúc này lại đột nhiên thay đổi.”

Lý Thanh lẳng lặng đứng, sắc mặt trầm xuống, như đứa trẻ làm sai chuyện.

Ông lão: “Không phải là ta trách con.”

“Ùng ục….”

Ông lão: “Hửm?”

Lý Thanh khẽ nói: “Nàng sẽ không hại con.”

Ông lão: “Sao con biết?”

Lý Thanh cúi đầu không nói lời nào.

Ông lão ngồi thẳng người, nhìn Lý Thanh, lại nói: “Làm sao con biết?”

Lý Thanh đứng trên đất, dáng vẻ hơi co quắp.

Ông lão lại nằm xuống.

“Con đó, không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, thế sự vô thường.”

“….Ùng ục.”

“Khụ….khụ khụ!” Ông lão nói một lúc, ngực lại khó chịu, ho khan.

Lý Thanh vội đi đến, giúp ông lão thuận khí.

Ông lão ho đến đỏ cả mặt, ông kéo cánh tay Lý Thanh, ánh mắt nhìn ra ngoài màn đêm sâu thẳm.

“Ta…sớm muộn sẽ có ngày, ta đi trước con….Con cứ như vậy, sao ta có thể yên tâm?”

Lý Thanh không nghe ông lão nói gì, hắn vội vuốt tấm lưng khô héo của ông lão, kêu mấy tiếng ùng ục gấp gáp.

“Thân phận của con, sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện, đến lúc đó….đến lúc đó….”

Ông lão nói rồi hôn mê bất tỉnh.

“Cháu có nấu canh thịt, ông uống một chút đi!”

Lúc này Tiểu Xuân đã nấu xong, vui vẻ chạy vào nhà.

“Ùng ục….”

Tiểu Xuân đi đến, thấy ông lão nằm trên giường.

“A? Ngủ thiếp đi?”

Nàng đụng đụng Lý Thanh đang ngồi trên giường, khẽ nói: “To con, sao ông lại ngủ nữa rồi?”

Lý Thanh: “….Ùng ục.”

Tiểu Xuân: “Thôi bỏ đi, để ông nghỉ ngơi cho tốt.” Nàng kéo cánh tay tráng kiện của Lý Thanh, “Đi, chúng ta ra ngoài.”

Nàng kéo Lý Thanh ra ngoài, trong không trung vẫn còn nồng hương thơm.

Tiểu Xuân kéo hắn ra sau nahf.

“To con, thơm không? Đây là thịt khô ta mua được từ thành Nam Nguyên, nấu canh là khỏi chê!”

Lý Thanh ngồi chồm hổm trên đất: “….Ùng ục”

“?” Tiểu Xuân kì lạ nhìn hắn “To con, sao huynh uể oải vậy?”

Lý Thanh lắc đầu.

Tiểu Xuân ngồi xổm trước mặt hắn, Lý Thanh cao như một ngọn núi nhỏ, khiến cả người nàng đều bị hắn che hết.

“To con, huynh sao vậy?”

“….Ùng ục”

“Nói chuyện đi.”

“….Ùng ục”

“Aizz.” TIểu Xuân thở dài, nàng vươn tay, khẽ sờ đầu Lý Thanh: “Sao lại đột nhiên ỉu xìu vậy?”

Lý Thanh cảm thấy bàn tay mềm mại nhỏ bé đó qua qua lại lại trên đầu mình, hắn rụt cổ lại.

Tiểu Xuân đứng lên: “Được rồi, ta đã múc canh thịt vào chén, chờ ông lão tỉnh thì huynh cho ông uống. Bây giờ chúng ta tranh thủ mài cọc gỗ đi.”

Lý Thanh không đứng lên.

“Nhanh lên nhanh lên, trời sắp sáng rồi.”

“Ta không phải là người.”

“?”

Lý Thanh ngồi chồm hổm trên đất, cúi đầu xuống, Tiểu Xuân không thấy được mặt hắn.

Tiểu Xuân cứ như không nghe rõ, do dự nói: “Huynh nói….cái gì?”

Lý Thanh chậm rãi nói: “Ta không phải là người.”

Tiểu Xuân há miệng, không nói thành lời.

Không phải là người?

Có ý gì?

Không ngờ, nghe thấy những lời hắn nói, trong đầu Tiểu Xuân cũng không có lộn xộn cả lên, mà lại vô cùng mạch lạc nối liền nhiều chuyện lại với nhau.

Nếu không có người giúp, không ai có thể nhảy xa đến vài chục trượng.

…..Cô có cảm thấy, một kẻ ngốc bị mù, lại không cần sự giúp đỡ của người khác, thường xuyên đi trộm thuốc, lại không để lại bất kì dấu vết nào mà chạy trốn, chuyện này hình như không tầm thường.

Không cần biết huynh có võ công hay không, với khả năng tay không chặt cây này của huynh, ta không cần vì huynh lo lắng nữa.

Ta không cần ăn gì cả….Mấy thứ này vô dụng với ta.

…….

Đến lúc này mà lại còn có thể phân tích rõ ràng như thế, Tiểu Xuân cũng thật sùng bái mình.

“Khụ…” Tiểu Xuân vội ho một tiếng, thăm dò hỏi: “Huynh không phải người, vậy là gì?”

Lý Thanh ngẩng đầu.

Dưới ánh trăng, gương mặt Lý Thanh dường như tái nhợt hơn thường ngày. Cũng có thể không phải là tái nhợt mà là do cỗ không khí lạnh băng quanh thân hắn khiến hắn thoạt nhìn như thế mà thôi.

Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy, Lý Thanh như thế hơi xa lạ.

Lý Thanh chậm rãi đứng lên, Tiểu Xuân không tự chủ được lùi về sau một bước.

Lý Thanh dường như thấy được động tác của Tiểu Xuân, thân thể hắn cứng đờ, đứng yên không nhúc nhích.

“Ta…” Lý Thanh nặng nề mở miệng: “Ta sẽ không hại cô.”

Tiểu Xuân sợ hãi kêu một tiếng: “Huynh là yêu quái à?!”

Sắc mặt Lý Thanh trắng bệch: “Ta không phải yêu quái.”

“Khụ!” Tiểu Xuân cảm thấy mình phản ứng hơi quá, có vẻ không tốt, nàng bình tĩnh lại, chậm rãi nói với Lý Thanh: “Ta không có ý đó, chỉ là….huynh là sơn quái* à?”

(*yêu quái núi =)) )

Lý Thanh lắc đầu.

Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy huynh là cái….”

Lý Thanh không nói.

Tiểu Xuân thử thăm dò: “Chẳng lẽ không phải là “cái”? Vậy huynh là cây…..”

Lý Thanh càng cúi đầu.

“À à, xem ra cũng không phải. Huynh đừng thất vọng, ta nhất định đoán được!” Tiểu Xuân nâng cằm, suy nghĩ cẩn thận; “Chẳng lẽ là con….”

“Ta không phải thú nuôi trên núi.”

“Hả?” Tiểu Xuân kì quái nói “Không phải à?”

Tiểu Xuân khoanh tay, nhìn Lý Thanh từ trên xuống dưới.

“Ta còn tưởng huynh là heo tinh trên đỉnh núi chứ.”

Lý Thanh: “……”

Đoán một lúc, lại không đoán trúng chút nào, Tiểu Xuân hơi mất kiên nhẫn.

“Này không phải, kia cũng không phải, rốt cuộc huynh là gì?!”

Lý Thanh bị nàng đoán heo núi cá chép cọc gỗ gậy gì đó cả buổi trời, tinh thần đều sa sút hẳn, hắn cúi thấp đầu đứng đó, không nói.

Tiểu Xuân đá đá một tảng đá trên đất; “Này này, đang nói với huynh đó, rốt cuộc là—-”

Tiểu Xuân đang nói một nửa chợt cảm thấy quanh thân mình chợt lạnh.

Sau khi giương mắt nhìn lên, người trước mặt đã thay đổi.

Thật ra, thành thật mà nói, Lý Thanh cũng không biến đổi gì mấy, dáng vẻ vẫn là dáng vẻ đó, vẫn gương mặt đó, chỉ là quanh thân thể cao lớn chất phác, dần nổi lên một vòng gió cuồn cuộn.

Giống như trước đây khi hắn dùng một ngón tay biểu diễn cho Tiểu Xuân xem, lần nảy đổi thành hắn dùng cả người mình. Nếu nói ngón tay lúc đó trông chỉ như một cái lông vũ nho nhỏ, thì lúc này, Lý Thanh đã hoàn toàn hóa thành một lưỡi dao gió.

Dòng xoáy gió cuốn quanh người Lý Thanh, vài sợi tóc và vạt áo của hắn bị thổi đi, bay bay trong không trung, gió xoáy tạo thành hình dáng của một thanh lợi kiếm, mỗi một luồng gió, từng vòng xoáy cũng đều rực rỡ kinh người.

Lạnh.

Thật sự là quá lạnh.

So với lúc nàng nhìn thấy Tinh Hà càng lạnh hơn.

Cả người Tiểu Xuân run lên, đứng tại chỗ, nhìn một màn kinh người trước mắt, nói không thành lời, cũng không nhúc nhích được.

Lý Thanh không động đậy, gió quanh thân hắn lặng lẽ đảo quanh, thế nhưng, dù nàng có cảm thấy người trước mắt nguy hiểm đến thế nào, như có một luồng sức mạnh của sấm sét, khiến người ta không dám tùy tiện lúng túng.

Lý Thanh ngẩng đầu, nói với Tiểu Xuân.

“Ta sẽ không hại cô.”

Tiểu Xuân lui về phía sau một bước, hai chân như nhũn ra.

Lý Thanh thấy dáng vẻ của nàng, ngực khó chịu, hắn cúi thấp đầu, cũng lui về sau một bước, giọng nói mang theo sự khổ sở.

“Ta, ta sẽ không hại cô mà….”

Tiểu Xuân nhìn gương mặt chán nản của Lý Thanh, mở to miệng, mới phát hiện hai hàm răng mình đều run lên.

“Huynh…huynh rốt cuộc là gì….”

…..

Núi rừng yên tĩnh.

Trong Bạc Mang sơn cốc này dường như cũng nhiễm cái không khí lạnh băng kia, phát ra âm thanh vù vù.

Ở một vách núi cao vút, có một bóng người, ngồi đối diện với vực thẳm của núi Bạc Mang, lẳng lặng ngồi đó. Y mặc một bộ quần áo màu xanh, không đeo thêm vật trang sức gì, thân thể cao ngất.

Bỗng dưng, y chậm rãi mở mắt.

Trước mắt là biển mây bàng bạc.

Ánh mắt của y sâu như vực thẳm, lẳng lặng nhìn biển mây kia, mặt mũi khó dò.

…..

Thâm sơn

Giấu thần kiếm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương