Tham lam sự ngọt ngào
-
Chương 6:
Có lẽ lúc Mạnh Ninh nói những lời này, cảm xúc không mấy biến hóa nên Hoắc Sâm nhất thời có chút đau tim. Mọi người trong trường học đều biết chú nhỏ của cậu ta là Hoắc Tư Niên, không biết có bao nhiêu người đến cầu xin cậu ta chỉ vì muốn có một chữ ký của chú cậu, nhưng Mạnh Ninh một chút phản ứng cũng không có.
Hoắc Sâm không cam lòng hừ một tiếng, chống khuỷu tay lên bàn học tiến nửa người về phía trước: “Chị không hiểu rõ giới giải trí. Chị đã từng xem phim chưa? Ví dụ như bộ phim [Vĩnh Dạ] rất nổi tiếng, chị xem nó chưa?”
[Vĩnh Dạ] là một bộ phim đã xuất hiện trên các nền tảng trực tuyến lớn và các kênh phim quá nhiều lần. Mạnh Ninh đương nhiên rất quen thuộc với nó. Mắt cô sáng rực lên một cái, gật đầu, “Chị đã xem rồi.”
Hoắc Sâm: “[Chước Lãng], bài hát chủ đề của bộ phim này là do chú nhỏ của tôi sáng tác đấy. Giờ thì chị đã biết chú ấy trâu bò như thế nào rồi chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Hoắc Sâm có chút tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc tôi không có con vi khuẩn âm nhạc nào hết. Chú nhỏ của tôi biết nhiều loại nhạc cụ như vậy, tôi lại chỉ biết có mỗi đàn dương cầm.”
Nghe vậy, tay cầm bút của Mạnh Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, trầm giọng sửa: “Là tế bào âm nhạc.”
Hoắc Sâm “À” một tiếng, lại nhíu mày nói: “Dù là vi khuẩn hay tế bào, không phải đều giống nhau sao.”
Mạnh Ninh lắc đầu, giải thích một cách nghiêm túc: “Vi khuẩn là một hệ thống độc lập, trong khi tế bào chỉ là một đơn vị.”
Hoắc Sâm: “…”
Cậu thật sự không nghĩ tới, Mạnh Ninh lại có thể chú ý tới điểm này.
Thấy Hoắc Sâm ngơ ngác nhìn mình, Mạnh Ninh nghĩ là cậu không hiểu, vì vậy cô thiện chí tìm đề cương ôn tập môn sinh học từ đống sách giáo khoa bên cạnh, lật đến chỗ kiến thức tương ứng một cách chính xác rồi chỉ vào chữ trên giấy trắng mực đen, sau đó cẩn thận giải thích từng chữ một cho cậu: “Nhìn xem, trong sách giáo khoa có viết: Tế bào là một đơn vị cấu trúc cơ bản có chức năng sinh học của sinh vật sống, tế bào có rất nhiều loại khác nhau, còn vi khuẩn chỉ là một sinh vật sơ đơn bào mà thôi.”
Đôi môi hồng của cô gái trước mặt lúc mở lúc đóng. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang lực sát thương rất cao. Hàng mi dài và rậm rủ xuống như chiếc quạt giấy, phủ lên bọng mắt một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Hoắc Sâm nhìn lướt qua sách giáo khoa dưới ngón tay của cô trước, sau đó nhướng mi nhìn Mạnh Ninh không chớp mắt, rồi lại vô thức nuốt nước miếng một cái.
Ngay khi Mạnh Ninh ngẩng đầu hỏi cậu đã hiểu chưa, Hoắc Sâm quay đầu đi với đôi tai đỏ bừng, nóng nảy ngắt lời cô: “Sao chị không nói về vi rút luôn đi.”
Mạnh Ninh sửng sốt một chút. Cô mím môi, kiên nhẫn nói: “Vi rút không có cấu tạo tế bào.”
Hoắc Sâm: “…”
Có trời mới biết vì sao lại nói tới tế bào, vi khuẩn, vi rút.
Hoắc Sâm giận quá hoá cười, sắp phát nổ đến nơi: “Đây là điểm quan trọng sao?”
Mạnh Ninh giữ im lặng, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to nhìn về phía cậu đầy nghi ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Sâm dừng một chút, buồn bực hỏi: “Chị nói thử xem, có phải chú nhỏ của tôi rất giỏi hay không?”
Mạnh Nịnh gật đầu: “Rất giỏi.”
Không hiểu vì sao, khi Hoắc Sâm nghe câu trả lời của Mạnh Ninh lại không cảm thấy hài lòng, thậm chí còn có chút cáu kỉnh. Cậu tùy tiện cào cào tóc rồi điềm nhiên nói: “Thật ra, tôi đàn dương cầm cũng tạm được, lúc học tiểu học đã đạt cấp 10 rồi.”
Nói xong, cậu khẽ nâng cằm lên một chút, nhìn cô gái trước mặt đầy ẩn ý.
Mạnh Ninh cân nhắc một hồi, trong lúc nhất thời không biết nên tán thưởng hay nghe Hoắc Sâm nói tiếp.
Bầu không khí giữa hai người rơi vào sự lúng túng. Sau một lúc im lặng, lỗ tai của Hoắc Sâm đỏ bừng lên, giọng thì thào: "Phản ứng của chị là sao?"
Cũng quá bình tĩnh rồi!
Không giống như những cô gái trong trường của cậu. Vừa biết cậu có thể chơi đàn dương cầm, bọn họ đều sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Mạnh Ninh dừng lại, vừa định khen “Hoắc Sâm thật tuyệt”, nhưng đáng tiếc người thiếu niên trước mặt đã không có chút kiên nhẫn nào. Cậu đen mặt đứng dậy, giọng nói lạnh lẽo lại cáu kỉnh: “Quên đi, tôi không muốn nói chuyện với chị nữa.”
Nói xong những lời này, Hoắc Sâm đi nhanh ra khỏi phòng sách mà không quay đầu lại.
Mãi cho đến khi bóng lưng thiếu niên cao gầy biến mất ở cửa, Mạnh Ninh mới phục hồi lại tinh thần. Hoắc Sâm đang tức giận sao? Cô suy nghĩ kỹ một chút, vừa rồi cô cũng không nói gì sai mà.
Mạnh Ninh ngẫm lại bản thân một lúc nhưng cô thực sự không thể hiểu được tại sao Hoắc Sâm lại đột nhiên tức giận, vì vậy cô dứt khoát là tiếp tục học bài.
-
Đã đến giữa trưa, Mạnh Ninh liếc nhìn thời gian rồi thu dọn bàn học, sau đó cô xuống lầu, vào bếp giúp thím Lâm như thường lệ.
“ Ninh Ninh à, không phải cháu đang học à? Sao lại tới đây giúp thím?” Thím Lâm vội vàng cầm lấy mớ rau trên tay Mạnh Ninh, sợ cô bị bẩn tay.
Mạnh Ninh cau mày, dịu giọng nói: "Cháu muốn nghỉ ngơi một lát nên tới đây giúp thím.”
Thím Lâm trong lòng ấm áp, càng ngày càng thích Mạnh Ninh. Thím nhẹ nhàng nói: “Cứ để phòng bếp cho thím. Nếu cháu rảnh thì tới phòng tập nhạc gọi Tư Niên cho thím đi, bảo cậu ấy chút ra ăn cơm trưa.”
Mạnh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, thím Lâm chỉ đường cho cô: “Từ nơi này đi ra ngoài, cháu cứ băng qua vườn hoa, đến nhà kính trồng hoa thì rẽ phải, phòng tập nhạc của Tư Niên nắm ở cuối con đường đó.”
Mạnh Ninh xoay người đi ra ngoài, sau lưng cô là tiếng lẩm bẩm của thím Lâm: “Đứa nhỏ này bận rộn đến mức ngay cả đem cơm tới cũng không thèm ăn, tiếp tục như thế này thì làm sao mà dạ dày có thể chịu được.”
Mạnh Ninh khẽ mím môi, trong vô thức tăng nhanh tốc độ, nhưng với mỗi bước đi, tim cô càng lúc càng đập càng nhanh hơn.
Mạnh Ninh hít sâu mấy hơi, cô cứ cảm thấy loại phản ứng này có chút không bình thường.
Nhà cũ của Hoắc gia thật ra rất lớn, ngoài những dãy đình đài lầu các được sắp xếp tỉ mỉ thì còn có sân vườn, nhà chứa rượu, hồ bơi. Không những thế phía sau nhà kính trồng hoa là một cái hồ nước trong vắt, ánh nắng giữa trưa chiếu xuống mặt hồ phản chiếu những gợn sóng lấp lánh, đến cá vàng trong nước cũng có thể thấy rõ ràng.
Ông cụ Hoắc đã lớn tuổi, nay đã giao hết việc của công ty cho thế hệ trẻ, giờ ông đang an hưởng tuổi già ở đây. Trong lúc rảnh rỗi, ông luôn thích ra vườn cho chim ăn, đi dạo bên hồ và câu cá, vô cùng thoải mái.
Mạnh Ninh đi ngang qua nhà kính trồng hoa rồi rẽ phải. Xa xa cô có thể nhìn thấy một hành lang dài phủ đầy hoa tử đằng. Những dây leo uốn lượn quấn quanh từng cây cột màu trắng, hương hoa thơm thoang thoảng khắp nơi, truyền tới từ khắp mọi hướng, thấm vào ruột gan, khiến người ta phảng phất như đang ở trong một giấc mơ tuyệt vời.
Cuối lối đi đó chính là phòng tập nhạc của Hoắc Tư Niên.
Tới Hoắc gia đã gần nửa năm, nhưng Mạnh Ninh rất ít khi đi dạo trong biệt thự. Một phần là cô sợ lạc, phần khác lại sợ gây thêm phiền phức cho người khác nên bình thường nơi cô giành nhiều thời gian nhất chính là phòng ngủ và phòng sách.
Mạnh Ninh đi dọc theo hành lang dài, cuối cùng nhìn thấy một tòa nhà kỳ lạ. Lối kiến trúc của tòa nhà này rất khác biệt so với nhà lớn, ẩn mình trong một vườn hoa lá khiến nó trở nên có chút lạc lõng. Bề ngoài của nó cũng không tinh tế xa hoa như trong tưởng tượng mà thậm chí còn có vẻ hơi cũ kỹ. Trên bức tường được tô vẽ đủ loại màu sắc nguệch ngoạc lại nổi bật, đánh thật mạnh vào thị giác người nhìn.
Hoắc Tư Niên đang ở đây.
Mạnh Ninh bước tới, nhịp tim giống như bị mất khống chế đập càng lúc càng nhanh, dường như một giây tiếp theo tim cô sẽ bật ra khỏi lồng ngực.
Mạnh Ninh chậm rãi thở ra một hơi. Cô đặt tay lên nắm cửa, nhưng còn chưa đẩy cửa ra, cô đã nghe thấy một giai điệu rất mạnh bên trong truyền tới. Tiếng trống xập xình khiến màng nhĩ chấn động.
Cánh cửa hé mở, động tác của Mạnh Ninh chậm rãi dừng lại.
Trước mắt là không gian rộng rãi sáng rực, một bóng dáng quen thuộc cũng theo đó trở nên rõ ràng.
Người đàn ông ngồi sau bộ trống, mái tóc vàng kiêu ngạo tuỳ ý xoã tung trước trán che đi một nửa xương lông mày ngang ngạnh, sống mũi cao thẳng, chiếc áo phông màu đen càng làm cho khuôn mặt đẹp trai trắng đến nỗi gần trong suốt.
Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu, trong tay cầm dùi trống, nhịp trống nhanh và hăng hái tựa như gió táp mưa xa, tạo ra âm thanh xuyên qua màng nhĩ. Theo nhịp điệu dồn dập, anh đánh từng hồi mạnh mẽ liên tục vào mặt trống. Tiếng trống biến hóa không ngừng xen lẫn với tiếng Cymbal(1) tươi sáng lảnh lót tràn ngập căn phòng tập nhạc to lớn và trống trải.
Mạnh Ninh ngây người đứng tại chỗ, im lặng dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình nhìn chăm chú người trong phòng đàn, tựa như đang chứng kiến một màn trình diễn cá nhân cuồng nhiệt phóng khoáng và đầy cảm xúc.
Vì hơi dùng sức mà cơ bắp trên cánh tay đang cầm dùi trống của người đàn ông căng phồng, đường nét lưu loát uyển chuyển, mang một vẻ đẹp khó có thể nói thành lời.
Khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng đón lấy ánh ban trưa, cả người đều chìm trong ánh sáng ấm áp chói mắt, nửa thật nửa giả. Khi yên tĩnh anh giống như một vị thần trên cao không thể chạm tới, khi nhịp trống vang lên trong cơ thể anh lại giống như có một con dã thú vô hình đang ẩn mình, rục rịch ngóc đầu dậy.
Mạnh Ninh yên lặng đứng tại chỗ hồi lâu. Trong lúc lơ đãng, cô bất giác thả chậm nhịp thở, chỉ sợ những cử động nhỏ nhặt cũng sẽ làm phiền người bên trong.
Tiếng trống dồn dập đã làm lu mờ nhịp tim cùng tiếng hít thở của Mạnh Ninh. Cô biết Hoắc Tư Niên đang chơi trống, mà loại nhạc cụ này trước đây cô chỉ thấy trên ti vi nên đối với cô có chút xa lạ.
Tính tình Mạnh Ninh vốn trầm lặng ít nói, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô tự mình cảm nhận được giai điệu và nhịp trống mạnh mẽ như vậy, tâm trạng cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống, không tự chủ mà bị nó thu hút. Thậm chí cô còn không để ý người bên trong đã dừng lại khi nào.
Sau một lúc im lặng, Mạnh Ninh mới nhận ra tiếng trống đã ngừng lại. Ngay lúc cô ngước mắt lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt đen láy sâu thẳm kia.
Hoắc Tư Niên cầm dùi trống dừng lại, cảm xúc trong đôi mắt đen tan dần giống như một vùng biển sâu im lặng. Hàng lông mi rậm rạp động đậy, vừa nhìn lên đã bắt gắp một bóng dáng mảnh mai đứng ở cửa.
Cô gái nhỏ không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, động tác nhẹ nhàng như một cơn gió. Lúc này cô đang mở to đôi mắt, nhìn anh chăm chú như đang bị mê hoặc.
Hoắc Tư Niên bóp bóp chiếc dùi trống có hơi nóng trong lòng bàn tay, lông mày ngang ngạnh khẽ nhếch lên, lông mi vừa dài vừa đen như lông quạ cụp xuống thật thấp, nhưng ánh mắt lại toát lên sự ôn nhu hiếm thấy.
Mạnh Ninh giật mình ngây người tại chỗ, hai tay chấp ở sau lưng có chút luống cuống, cô làm như vậy có tính là đang nhìn trộm không nhỉ?
Chắc là không đâu!
Mạnh Ninh mím môi, lần này đến lượt trái tim trong lồng ngực cô đánh trống. Người đàn ông cách đó không xa khẽ nghiêng đầu, đôi môi mỏng nhạt màu cong thành hình vòng cung dường như là đang cười mà lại không phải cười, nhìn về phía cô một cách lười biếng.
Mạnh Ninh điên cuồng động não nghĩ xem cô nên nói gì đầu tiên, nên khen anh đánh trống giỏi trước, hay gọi anh về ăn trưa trước.
Trong khi Mạnh Ninh đang xoắn xuýt trong lòng, Hoắc Tư Niên bỗng ngoắc tay về phía cô, hạ giọng chậm rãi nói: “Lại đây.”
Sau khi tiếng trống cuồng liệt tan biến, xung quanh chìm vào im lặng, trong lúc hai người đối mặt nhìn nhau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông càng thêm khuếch đại.
Mạnh Ninh mơ màng cảm nhận được nhịp tim vô cùng rõ ràng của mình . Nó giống như nhịp tim của một người vừa hoàn thành cuộc thi chạy 50 mét vậy, nhanh một cách bất thường.
Cô định thần lại, ngẩn người nhìn về phía Hoắc Tư Niên, sau đó ma xui quỷ khiến đi về phía anh.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, thậm chí Mạnh Ninh còn có thể nhìn thấy những hạt bụi lơ lửng bay lên bay xuống trong chùm sáng trong veo, giống như tâm trạng của cô vậy.
Ánh sáng rơi trên khuôn mặt đẹp trai tươi sáng của Hoắc Tư Niên, làn da như ngọc thô chưa giũa, con ngươi đen láy, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc gọt mài bởi ánh sáng.
Đột nhiên, tại thời khắc này, ánh sáng từ từ có hình dạng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi không nói ai động lòng trước đâu nha →_→
(1) Cymbal: là một nhạc cụ bộ gõ phổ biến trên thế giới còn gọi là Chũm Chọe. Nó là những tấm hợp kim mỏng, hình tròn hay xuất hiện trong bộ trống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook