Vừa dứt lời, xung quanh im lặng trong giây lát, nụ cười trên mặt Hoắc Sâm liền đông cứng lại, kinh hãi nhìn chú nhỏ của mình.
Mạnh Ninh cũng sững sờ hai giây giống như bị trò đùa của Hoắc Tư Niên làm cho hoảng sợ, hai gò má trắng nõn lập tức đỏ bừng, vết đỏ phơn phớt lan đến tận mang tai. Ngay lúc này, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ông nội Hoắc nghe vậy giận đến mức hàng lông mày lập tức cau lại, suýt chút nữa đã vung một bạt tay: “Hoắc Tư Niên! Con đang nói những lời vô sỉ gì thế?”
Tên nhóc thối này không khác gì Hoắc Sâm, suốt ngày chẳng đứng đắn gì cả, mở miệng thì toàn những lời gì đâu không!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông cụ nén cơn giận của mình lại, nhìn con trai và cháu trai bằng ánh mắt cảnh cáo rồi quay sang nói một cách thân thiện với Mạnh Ninh: “Ninh Ninh, đừng sợ, chú nhỏ chỉ đang đùa với cháu thôi.”
Hoắc Tư Niên cong khóe môi chỉ cười nhưng không nói. Hoắc Sâm đỏ mặt liếc mắt tỏ thái độ oán trách với Hoắc Tư Niên, những lời này đều là do lúc trước trong lúc than thở cậu đã từng nói, thật không ngờ chú nhỏ vậy mà lại trực tiếp bán cậu trước mặt ông nội!
Vẻ mặt Mạnh Ninh sững sờ, sắc mặt của ông cụ cũng trở nên xanh xao, đây là điềm báo của một trận giông bão sắp ập đến. Hoắc Sâm có dự cảm không lành, lập tức nhảy tọt ra sau lưng Hoắc Tư Niên như một con khỉ, sau đó thò đầu ra ngoài vội vàng biện bạch: “Lời, lời này tuyệt đối không phải do cháu nói!”
Mạnh Ninh cắn chặt môi dưới không nói gì, gương mặt xinh đẹp thuần khiết khẽ giật, giống như một chậu cây thiếu nước. Đôi mắt quả hạnh màu đen trắng rõ ràng nhìn người vừa mới dứt lời một cách bất an.
Đối mặt với ánh mắt rụt rè của cô gái, ánh mắt của Hoắc Tư Niên hơi khựng lại, nụ cười biếng nhác nơi khóe miệng vụt tắt. Anh đột nhiên cảm thấy hối hận vì trò đùa vừa rồi, đáng lý anh không nên nói những lời tùy tiện như vậy với một đứa trẻ.
Anh cúi người, đặt tầm mắt ngang hàng với cô gái, yên lặng nhìn cô. Hàng lông mày tuấn tú có vẻ vô cùng chân thành, anh xin lỗi vì hành động trêu chọc vừa rồi: “Có phải đã dọa em sợ rồi không?”
Giọng của người đàn ông rất dễ nhận ra, nghe hay không thể tả, giọng nói trầm thấp rất rõ ràng và trong trẻo, nếu so với đêm qua thì đã bớt uể oải và khàn khàn hơn phần nào.
Mạnh Ninh vốn đã cảm thấy hai gò má của mình rất nóng, nhưng khi Hoắc Tư Niên cúi người lại gần, nhiệt độ trên má lại tăng vọt không thể kiểm soát được.
Cô từ từ điều chỉnh nhịp thở, hơi ngả người ra sau, mím đôi môi mềm mại hồng hào, khẽ gật đầu.
Mí mắt của Hoắc Tư Niên khẽ giật, ánh mắt dừng lại trên mái tóc bồng bềnh của cô gái. Nhìn thêm khoảng chừng là hai giây, anh luôn cảm thấy cô gái trước mặt giống như một con mèo.
Có chút gì đó dễ thương.

Hoắc Tư Niên kiềm lại khóe miệng hơi nhếch lên của mình, chậm rãi nói: “Vậy cho tôi xin lỗi em nhé?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của ông nội Hoắc trở nên hòa nhã hơn. Ông chắp tay sau lưng, mặt lộ vẻ yên tâm. Hoắc Sâm còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hai mắt trợn còn to hơn cả chuông đồng nhìn Hoắc Tư Niên. Đôi mắt cáo dài và dẹt của người đàn ông sâu thẳm và đen láy, đuôi mắt mang một tia cười nhàn nhạt, khi nói câu “Cho tôi xin lỗi em”, anh giống như biến thành một con người khác.
Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?
Hoắc Sâm nhíu mày ấm ức. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu thấy chú nhỏ của mình chủ động xin lỗi người khác, phải biết rằng chú nhỏ của cậu còn thích gây sự hơn nhiều so với cậu, đã lớn như vậy rồi cậu chưa từng thấy anh mềm lòng với ai bao giờ, ngoại trừ ông nội của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, đối tượng xin lỗi của Hoắc Tư Niên lúc này lại là Mạnh Ninh, người mà cậu luôn coi như một con nhỏ quê mùa.
Hoắc Tư Niên nói lời xin lỗi với một thái độ vô cùng chân thành. Hơi thở của anh sạch sẽ thơm tho tựa như cây tùng bách mát rượi trong những ngày đầu tuyết rơi, nhẹ nhàng bay đến xộc vào mũi của Mạnh Ninh. Cô khẽ mím môi, ngước mắt đón nhận ánh mắt của người đàn ông nhìn xuống.
Giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn về chiều cao, đặc biệt là khi Hoắc Tư Niên đứng thẳng dậy. Mạnh Ninh hơi ngửa đầu ra sau, có cảm giác như thể bị người khác nhìn từ trên cao xuống.
Hoắc Tư Niên nghĩ ngợi đôi chút, không biết xuất phát từ ý muốn gì mà anh lại thấp giọng nói: “À đúng rồi, em không cần gọi tôi là chú nhỏ như Hoắc Sâm thường gọi.”
Mạnh Ninh sững sờ một lúc, cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông tên Hoắc Tư Niên trước mặt chính là chú nhỏ của Hoắc Sâm.
Hoắc Tư Niên rủ mắt: “Gọi tôi là anh được rồi.”
Hóa ra anh chính là chú nhỏ mà Hoắc Sâm vẫn thường hay nhắc đến. Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, mặc dù Mạnh Ninh rất ngạc nhiên nhưng cô đã hoàn toàn tiếp nhận điều đó, chỉ cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này không giống như những gì Hoắc Sâm miêu tả, không hề giống một dã thú chút nào.
Mạnh Ninh ngoan ngoãn gọi một tiếng “Anh”, nhưng vết đỏ hây hây trên vành tai cô không chịu biến mất, như thể cô đang bị sốt cao vậy.
Hoắc Tư Niên hơi nhíu mày. Sau đó, anh cười nhẹ một tiếng, không nhịn được vươn tay xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của cô gái, nói một cách vô cùng tự nhiên:
“Ngoan lắm.”

Ông nội Hoắc rất yên tâm, nhất là khi thấy thái độ của con trai mình đối với Mạnh Ninh thân thiện như vậy, ông cụ vui mừng khôn xiết. Hoắc Sâm ở bên cạnh khẽ cong môi, đôi mắt đen trắng đảo qua đảo lại giữa Mạnh Ninh và chú nhỏ của cậu. Cậu luôn cảm thấy người chú nhỏ trước mặt mình dường như biến thành một người khác.
Hoắc Sâm chu môi đứng bên cạnh lẩm bẩm với thái độ không phục: “Bắt cháu gọi chị ta là chị, lại bảo chị ta gọi chú nhỏ là anh, đây chẳng phải là chênh lệch vai vế rồi sao.”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, đôi mắt cáo đen láy theo thói quen nhướng lên, lười biếng liếc nhìn Hoắc Sâm: “Cháu vừa nói gì đó? Nói lớn hơn xem nào.”
Hoắc Sâm cười: “Cháu đang khen chú nhỏ trẻ trung ấy chứ, bảo người ta gọi chú là anh cơ mà.”
Hoắc Tư Niên thu tầm mắt lại, nâng cằm nhìn cậu: “Có ý kiến ​​gì à?”
Hoắc Sâm chớp chớp mắt rồi lắc đầu như trống bỏi nói: “Không có!”
Ông cụ không ở lại được bao lâu thì dặn họ đừng quên ăn sáng, sau đó chắp tay sau lưng đi về phía vườn, tiếp tục cho chim ăn.
Ông cụ vừa mới rời khỏi, Hoắc Tư Niên cầm cây guitar trong góc lên chuẩn bị đi đến phòng tập nhạc, không có ý định ăn sáng. Mạnh Ninh trở lại chỗ của mình, chậm rãi ăn tiếp nửa miếng bánh mì còn đang ăn dở.
Khi Hoắc Tư Niên vừa đi ra ngoài, Hoắc Sâm liếc mắt nhìn Mạnh Ninh. Cậu không thèm ăn sáng, lon ton chạy theo anh.
“Chú nhỏ, chú sao vậy?” Hoắc Sâm bước nhanh về phía trước, nhanh chóng đuổi kịp Hoắc Tư Niên.
Hoắc Tư Niên quay sang, thản nhiên hỏi: “Sao là sao?”
Hoắc Sâm nhìn sang phía nhà lớn, sau đó xoay đầu lại: “Mạnh Ninh ở trong phòng ngủ của chú, sao chú lại chẳng hề tức giận chút nào?”
Hoắc Sâm tuy là hư hỏng, cứng đầu và có phần nóng nảy, nhưng so với Hoắc Tư Niên thì cậu lại ngoan ngoãn hơn một chút. Nói cho cùng khi Hoắc Tư Niên còn đi học, hút thuốc, đánh nhau, trốn tiết, đi bar, anh chẳng hề thua ai, là một học sinh cá biệt điển hình. Ngay cả khi anh đã bước vào làng giải trí như bây giờ, trường cấp hai của họ vẫn còn lan truyền những việc làm ngỗ ngược ấy. Và bây giờ những chuyện này đã trở thành thứ mà gọi là tai tiếng của Hoắc Tư Niên.
Hoắc Tư Niên nhếch đôi môi mỏng, khẽ nói: “Tức giận với một cô gái làm gì chứ?”

Hoắc Sâm sửng sốt, vẻ mặt càng thêm buồn bực: “Lúc trước cháu muốn đổi phòng ngủ với chú, suýt nữa bị chú đánh cho một trận tơi bời.”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, nâng cây guitar trên vai lên: “Đi so đo với con gái, cháu chỉ được như vậy thôi hả?”
Hoắc Sâm nghẹn ngào muốn phản bác nhưng không tìm được lý do nên đành bất mãn ậm ừ: “Chú phân biệt đối xử rõ ràng quá rồi đấy! Sao chú cứ bênh người ngoài hoài thế?”
Nghe được lời than thở của Hoắc Sâm, Hoắc Tư Niên khựng lại, nhàn nhạt nhìn cháu trai nhỏ của mình, đôi mắt híp lại hơi nhướng lên: “Cháu nói xong chưa?”
Giọng điệu của Hoắc Tư Niên vẫn như mọi lần, nhưng Hoắc Sâm không giải thích được tại sao cậu lại nghe thấy bên trong như chất chứa một luồng khí nguy hiểm. Cậu dừng lại trả lời: “Nói xong rồi.”
Hoắc Tư Niên: “Vậy giờ đến lượt chú nói nhé.”
Hoắc Sâm ngước mắt nhìn anh, nghi hoặc “Hả” một tiếng.
Hoắc Tư Niên: “Sau này đừng bắt nạt cô bé ấy nữa.”
Đôi mắt đen láy của người đàn ông trước mặt lạnh lùng, lãnh đạm nhưng lại dường như có thể nhìn thấu mọi thứ. Hoắc Sâm hít một hơi, cảm thấy có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “... Cháu nào có bắt nạt chị ta.”
“Trong lòng cháu tự rõ.”
Nói xong, Hoắc Tư Niên mặc kệ cậu, đi vào phòng tập nhạc rồi không trở ra nữa. Hoắc Sâm tự chuốc họa vào thân, đành phải quay trở về.

Cả buổi sáng, Mạnh Ninh đều làm bài tập trong phòng sách. Để khiến cho Hoắc Sâm thành thật mà tập trung hơn vào việc học của mình, ông cụ chỉ đơn giản sắp xếp cậu và Mạnh Ninh vào cùng một phòng sách.
Trên chiếc bàn học bằng gỗ du tờ lớn, hai người ngồi đối diện nhau. Mạnh Ninh lật sách giáo khoa để ghi chép, còn Hoắc Sâm ở đối diện dùng một tay chống đầu nhìn đống hàm số khó hiểu trong sách bài tập, đầu óc rối bời. Cậu nhanh nhẹn xoay cây bút bằng đầu ngón tay, chưa đọc được mấy câu thì sự chú ý của cậu đã chuyển sang Mạnh Ninh, người đang ở phía đối diện, với một ánh mắt thăm dò trắng trợn.
Phản ứng của chú nhỏ hôm nay lạ quá!
Không những không giận Mạnh Ninh, thậm chí còn dặn dò cậu không được bắt nạt Mạnh Ninh.
Hoắc Sâm nhìn chằm chằm Mạnh Ninh một lúc lâu, dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Mạnh Ninh ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp ánh nhìn khó hiểu của Hoắc Sâm. Cô nghiêng đầu nhìn về phía đối diện với vẻ nghi hoặc.
Hoắc Sâm ngồi thẳng người bên bàn học, bút trên đầu ngón tay xoay nhanh, lười biếng nói: “Sao nào? Thấy chú nhỏ của tôi là Hoắc Tư Niên, ngạc nhiên với kích động lắm phải không?”

Suy cho cùng trước khi chuyện này xảy ra, không ai nói cho Mạnh Ninh biết rằng chú nhỏ của cậu chính là Hoắc Tư Niên - một ngôi sao lớn trong làng giải trí.
Hoắc Sâm đột nhiên nhắc tới chuyện này, Mạnh Ninh ngẩn người một lúc rồi hỏi lại một cách rất nghiêm túc: “Tại sao phải ngạc nhiên?”
Và tại sao phải kích động?
Hoắc Sâm: “...”
Câu trả lời của Mạnh Ninh khiến Hoắc Sâm ngạc nhiên. Cậu chậc một tiếng, đặt cây bút đang quay trên tay xuống, bắt đầu kể những ưu điểm của chú nhỏ mình với Mạnh Ninh: “Chú nhỏ của tôi cao 1m88, đẹp trai, hát hay, tài năng, là đỉnh lưu trong làng giải trí với hàng chục triệu người hâm mộ trên Weibo. Có rất nhiều người thích chú ấy đấy.”
Những lời này Mạnh Ninh đã nghe quen rồi.
Thấy cô gái trước mặt không đáp lại, Hoắc Sâm không cam tâm: “Chị biết giải GMA không? Chú nhỏ của em đã giành được giải thưởng ấy vào năm đầu tiên khi vừa ra mắt. Khi đó chú ấy chỉ mới 17 tuổi thôi.”
Nhắc đến chú của mình, đôi mắt của Hoắc Sâm sáng như sao, trông cậu giống như một fanboy chân chính vậy.
Mạnh Ninh sau khi nghiêm túc nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu rồi chân thành khẳng định: “Mấy chuyện mà em nói, chị đều biết.”
Hoắc Sâm có chút không vui: “Vậy sao chị lại bình tĩnh như vậy.”
Thực ra, sau khi tan học hồi thứ Sáu, Mạnh Ninh đã nghe Hứa Dữu Dữu nói rồi.
Cô thực sự rất ngạc nhiên. Một giây trước người đó còn là thần tượng được tất cả bạn cùng lớp của cô tôn sùng, được ca tụng như một điều gì đó rất kỳ diệu, nhưng một giây sau ngôi sao lớn được vô số người thích ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Dù vậy Mạnh Ninh không cảm thấy ngạc nhiên hay vui mừng. Cô chỉ nghĩ rằng điều đó thật kỳ diệu.
Hóa ra những ngôi sao lớn cũng giống như người bình thường, đều có hai mắt, một mũi và một miệng.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Mạnh Ninh đã từng tuổi này rồi mà vẫn chưa từng thấy người nào đẹp trai như Hoắc Tư Niên.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương