Tham lam sự ngọt ngào
-
Chương 52:
Trong suốt tháng chín, Mạnh Ninh và Hoắc Tư Niên chỉ gặp nhau được đúng một lần, Hoắc Tư Niên bận việc quay phim, giờ giấc thường xuyên đảo lộn, còn Mạnh Ninh ban ngày thì bận lên lớp, hễ rảnh liền chạy đến thư viện, lúc hai người nói chuyện qua điện thoại đều bị chênh lệch múi giờ.
May là đến cuối tháng chín, Mạnh Ninh cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ ngắn ngày mà cô hằng mong ước, cô bắt đầu thu dọn hành lý trở về nhà cổ của nhà họ Hoắc, Tưởng Ý Hoan thấy Mạnh Ninh bận thu dọn đồ đạc, vừa cắn táo vừa thở dài với vẻ đầy ghen tị: “Quốc khánh và Trung thu được nghỉ tám ngày liên tiếp, thật ngưỡng mộ các cậu vì nhà gần.”
Hai người bạn cùng phòng khác vì buổi chiều không có tiết nên đã rời đi, trong kỳ nghỉ ngắn ngày này chỉ có mỗi Tưởng Ý Hoan ở lại trường.
Giọng điệu của Tưởng Ý Hoan quá đáng thương, Mạnh Ninh không nhịn được mà ôm chầm lấy cô ấy, cười tươi nói: “Nếu ở một mình mà thấy cô đơn quá, mỗi ngày cậu có thể trò chuyện với tớ, nếu muốn ra ngoài chơi, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhắn tin cho tớ, tớ chắc chắn sẽ đi cùng cậu!”
Thấy Mạnh Ninh nói nghiêm túc như vậy, Tưởng Ý Hoan khẽ cười, choàng tay qua vai cô: “Yên tâm, tớ sẽ không cô đơn đâu, kỳ nghỉ ngắn ngày của tớ đã được lên lịch kín hết rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan bắt đầu xòe bàn tay đếm ngón tay cho Mạnh Ninh xem: “Ba ngày đầu tớ sẽ đến quán trà sữa làm thêm, mấy ngày sau tớ sẽ đi làm gia sư, nghĩ đến đầu cũng phình to luôn rồi.”
Nhưng vừa nghĩ đến tiền lương, Tưởng Ý Hoan mím chặt môi, mệt mỏi chút cũng đáng, như vậy cô ấy có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt trong một tháng, mẹ cô ấy cũng đỡ phần nào áp lực khi chu cấp cho cô ấy.
Nghe vậy Mạnh Ninh nhướng mắt nhìn Tưởng Ý Hoan, có chút kinh ngạc xen lẫn chút đau lòng, cô bất giác nhớ đến mình của trước đây, lúc ông nội Mạnh chưa qua đời, cô cũng từng như vậy, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, vào cuối tuần và những kỳ nghỉ dài, cô sẽ ra đường để phát tờ rơi và đi làm thêm.
Cho đến khi cô đến thủ đô, có người xoa đầu cô và bảo với cô rằng, cô vẫn còn là một đứa trẻ, không cần phải sống mệt mỏi như vậy.
Mạnh Ninh nghĩ đến đây, liền nhìn về phía Tưởng Ý Hoan, khẽ nói: “Cậu chỉ mới 17 tuổi, còn nhỏ hơn cả tớ, vẫn còn là một đứa trẻ, đừng khiến bản thân cực khổ quá.”
Mạnh Ninh bắt chước giọng điệu mà Hoắc Tư Niên thường nói với cô để an ủi Tưởng Ý Hoan, Tưởng Ý Hoan nghe xong có chút giật mình, mũi đột nhiên thấy chua xót, tùy tiện nói: “Mạnh Ninh, cậu là người đầu tiên nói rằng tớ vẫn còn nhỏ.”
Mạnh Ninh chu môi, đôi mắt quả hạnh màu đen trắng sáng lấp lánh: “Tớ đâu có nói sai…”
Tưởng Ý Hoan cười hì hì: “Mạnh Ninh, cậu đúng là một thiên sứ nhỏ!”
Mạnh Ninh thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường, trước khi đi còn cười nói: “Vậy thiên sứ nhỏ chúc cậu có một kỳ nghỉ vui vẻ còn kiếm được nhiều tiền?”
Tưởng Ý Hoan: “Tớ xin nhận lời chúc tốt lành này…”
Bước ra khỏi ký túc xá, Mạnh Ninh đẩy chiếc vali nhỏ 18 inch của mình đi về hướng cổng phía Bắc. Chú Trương tài xế đã đợi sẵn bên đường, khi nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Ninh, đầu tiên ông vẫy tay, sau đó nhanh chân bước xuống xe giúp Mạnh Ninh xách hành lý.
“Chú Trương, chú vất vả rồi.” Mạnh Ninh vừa lễ phép vừa khách sáo nói.
Chú Trương cất vali vào cốp sau xe, ấm áp nói: “Cô Mạnh, cô đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi đã nhìn cô thay đổi từ một học sinh cấp ba thành sinh viên đại học, như thể nhìn đứa con của mình vậy.”
Mạnh Ninh mím môi cười khẽ, sau đó ngồi vào ghế sau, rồi lấy điện thoại trong cặp ra nhìn, trong danh sách liên lạc không có tin nhắn gì mới, còn nhật ký trò chuyện giữa cô và Hoắc Tư Niên kết thúc vào tối qua, tức 14 giờ trước.
Nghe anh nói, anh sẽ dành thời gian về nhà trong kỳ nghỉ ngắn ngày này, nhưng không nói cụ thể là khi nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, đuôi mắt dài và hẹp của Mạnh Ninh rũ xuống, trong lòng trống rỗng, im lặng một lúc, cô ngước mắt lên nhìn chú Trương ở hàng ghế trước, khẽ hỏi: “Chú Trương, chú có biết khi nào anh Tư Niên về không ạ?”
Chú Trương cau mày suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút khó xử: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, bình thường cậu chủ Tư Niên rất ít khi về, một năm về được ba lần đã là hiếm lắm rồi.
“Nhưng mà, năm nay cậu ấy về nhà thường xuyên hơn mọi năm một chút, chỉ nửa năm đầu đã về được vài lần, lần nào cũng đúng ngay lúc cô ở nhà, cô nói xem có phải trùng hợp không?” Chú Trương tay cầm vô lăng, mắt nhìn về phía trước, nói xong tự cười một mình.
Mạnh Ninh chớp mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của người nào đó, ý cười cất giấu giữa hàng lông mày vô thức hiện ra.
Quả thật rất trùng hợp.
Sau gần một giờ lái xe, cuối cùng chiếc xe cũng nhẹ nhàng dừng lại trước cánh cổng sắt của căn nhà cổ, Mạnh Ninh đẩy vali bước vào, sống ở đây lâu như vậy, quay về lần nữa vậy mà lại nhung nhớ khôn nguôi, trong khoảng thời gian sống ở trường, căn nhà trước mặt vô thức dần trở thành dáng dấp của một tổ ấm.
Sau khi chào hỏi ông cụ, Mạnh Ninh đi vòng quanh nhà, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Sâm, sau đó mới nghe thím Chu bảo rằng cậu vừa về đến nhà đã vứt cặp sách xuống rồi chạy ra ngoài đi chơi đánh bóng rồi.
Mạnh Ninh trầm ngâm gật đầu, ngồi một mình trong phòng ngủ một lúc lâu, vốn định tiếp tục đọc sách, nhưng sự chú ý của cô thi thoảng lại lướt sang chiếc điện thoại, trong lòng dấy lên sự mong đợi mơ hồ, không tài nào bình tĩnh lại.
Cảm thấy lòng mình đang bồn chồn, Mạnh Ninh cũng không cưỡng cầu nữa, cô lập tức đứng dậy đi ra vườn hoa giúp thím Chu.
Khu vườn hoa rực rỡ sắc màu, những bông hoa tử đằng màu hồng tím đều đã nở, bên cạnh còn có những bông hoa dành dành đang nở rộ, cả khu vườn tràn ngập trong hương thơm nồng nàn của hoa dành dành, Mạnh Ninh cầm cây kéo nhỏ theo sau thím Chu, trên chân váy nhuốm một mùi thơm tao nhã và ngọt ngào của hoa.
Thím Chu cắt bỏ một đóa hoa dành dành đang nở trên cành, sau đó ném sang một bên, Mạnh Ninh liếc mắt nhìn, thì ra là không cần nữa, cô có chút tò mò, nghiêm túc hỏi: “Dì Chu, hoa này đang nở tốt, tại sao phải cắt bỏ?”
Thím Chu cười hiền từ: “Cái này dì học được từ một nghệ nhân làm vườn, ông ấy nói: “Vào tháng mười chịu cắt bỏ hoa dành dành, năm tới hoa sẽ nở gấp đôi, hơn nữa còn không có lá vàng!”.”
“Năm ngoái dì đã thử phương pháp này của ông ấy, không ngờ rằng hoa dành dành năm nay quả thật nở tốt hơn năm ngoái.”
Mạnh Ninh trầm ngâm gật đầu, rồi cô cũng cắt một vài bông hoa giống như thím Chu đã làm.
Thím Chu ở bên cạnh nhìn cô rồi cười: “Bé con lên đại học rồi cũng khác đi nhiều.”
Mạnh Ninh nhìn sang, hai mắt sáng lấp lánh: “Khác chỗ nào vậy ạ?”
Thím Chu: “Ngày càng xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.”
Trước lời khen bất ngờ của thím Chu, Mạnh Ninh suýt nữa không kịp phản ứng, cô hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cười.
Sau khi tỉa hoa xong, thím Chu lại bắt đầu tưới cây, công việc này một người làm là được, Mạnh Ninh cảm thấy tiếc khi thấy những bông hoa dành dành bị vứt trên mặt đất, nghĩ ngợi một lúc, thế là nhặt từng đóa một lên, dùng tay lau sạch bùn đất trên cánh hoa, rồi lại nhẹ nhàng thổi bay lớp bụi phía trên.
“Dì Chu, trong nhà còn bình hoa nào không ạ? Cháu muốn cắm những bông hoa này vào đó.”
Thím Chu không quay đầu, cao giọng đáp: “Trong tủ thứ ba ở nhà kho, cháu mở ra sẽ thấy.”
Mạnh Ninh đáp lại một tiếng, sau đó cầm hoa đi vào nhà kho.
Sau khi cắm hoa xong, Mạnh Ninh cảm thấy như mình đã bỏ sót thứ gì đó, sau đó cô mới nhớ ra rằng mình đã quên thêm một ít nước vào.
Nhìn hoa dành dành trong bình, Mạnh Ninh luôn cảm thấy nên đặt nó ở nơi đẹp một chút, sau khi nghĩ xong, trong đầu cô chợt hiện ra một nơi, khóe miệng của Mạnh Ninh bỗng nở một nụ cười, sau đó cô đi tìm thím Chu để xin chìa khóa phòng tập nhạc của Hoắc Tư Niên.
Những bông hoa dành dành này nếu đặt trên cây đàn piano màu đen của anh chắc chắn sẽ rất đẹp.
Mạnh Ninh cầm lấy bình hoa đi thẳng tới phòng tập nhạc, thời điểm cô mở cửa ra, cách bài trí bên trong giống hệt như lúc trước, không hề di dời.
Kể từ sau lần anh dạy cô chơi trống ở đây, có vẻ như anh đã không bước vào đây nữa.
Nếu không có sự cho phép của Hoắc Tư Niên, những người làm trong nhà không bao giờ bước vào đây, đến mức mà các nhạc cụ đều đóng đầy bụi.
Mạnh Ninh đặt hoa dành dành trong tay lên giá đàn, sau đó đi vào phòng Vệ sinh tìm một miếng giẻ lau, sau khi chà rửa sạch sẽ, cô dùng giẻ lau trống qua một lần.
Khi lau đến cây đàn piano, Mạnh Ninh ngồi lên ghế đẩu lau một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ phím đàn nào, đầu ngón tay chạm vào nó, tiếng đàn du dương phát ra rất êm tai, nghe như tiếng nước chảy.
Mạnh Ninh rũ mắt xuống, đôi mắt trong sáng sạch sẽ lặng lẽ nhìn vào những phím đàn, cô bỗng thất thần, hình ảnh Hoắc Tư Niên chơi piano trên sân khấu hôm đó chợt hiện lên trong đầu cô, anh rất giỏi, thậm chí anh còn giành được cho cô một cây đàn guitar phiên bản đặt làm riêng, khung cảnh tại nhà hàng Âm nhạc Thụy Sĩ giống như một thước phim tua ngược, từng đoạn một hiện ra trước mắt cô.
Vừa nghĩ đến Hoắc Tư Niên, trái tim Mạnh Ninh chợt dịu lại, khóe miệng bất giác nở một nụ cười, tựa như có một luồng điện nhỏ âm thầm đánh thẳng vào tim, sau đó lan ra cả người.
Ngay khi Mạnh Ninh đang nhìn chằm chằm vào cây đàn piano trước mặt, cô không biết rằng người mà cô đang nhớ nhung đang đi về phía phòng tập nhạc.
Điều đầu tiên sau khi Hoắc Tư Niên trở về và nhìn thấy thím Chu là ngay lập tức hỏi Mạnh Ninh ở đâu, biết được cô bé đang ở phòng tập nhạc, Hoắc Tư Niên ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vui như trẩy hội, sau đó anh bỏ hành lý xuống, sải đôi chân dài bước tới chỗ của Mạnh Ninh.
Đợi đến khi anh đi đến trước cửa phòng tập nhạc, bước chân anh vô thức chậm lại cho đến khi dừng hẳn.
Đôi mắt Hoắc Tư Niên khựng lại một chút, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Mạnh Ninh đang ngồi trước cây đàn piano, cả người như được ấn nút dừng.
Cách một khung cửa sát đất trước mặt, anh thấy bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai của cô gái đang hòa trong ánh chiều rực rỡ, cánh tay thon dài trắng nõn của cô được bao phủ bởi một luồng sáng dịu nhẹ, mái tóc dài đen mềm mại của cô đã dài đến tận eo, làn gió ấm nhẹ nhàng thổi qua mép váy của cô làm nó đung đưa theo gió, trông như một bức tranh sơn dầu động lòng người, khoảnh khắc này đẹp đến mức khiến người ta run sợ.
Không khí tràn ngập hương thơm tao nhã và yên bình của hoa dành dành đọng lại trên chóp mũi, kích thích dây thần kinh nhạy cảm của Hoắc Tư Niên, cổ họng của anh thắt lại, ánh mắt trực tiếp dừng lại trên người Mạnh Ninh, bàn tay đang buông thõng bên người bỗng nắm chặt, im lặng hai giây rồi mới cất bước đi thẳng tới.
Mạnh Ninh đang nhấn nhẹ từng phím đàn, tự mình phát huy tài năng sáng tác của mình, tưởng tượng bản thân cũng lên sân khấu biểu diễn như Hoắc Tư Niên, tự mình chơi đùa rất vui vẻ, tiếng đàn du dương át cả tiếng bước chân phía sau, mãi đến khi dừng lại, cô mới để ý có người bước vào.
Cô còn tưởng là thím Chu, vừa định quay đầu lại thì người phía sau chợt cúi người, không nhanh không chậm tiến sát lại gần, ngoài ra còn mang theo một hơi thở sạch sẽ và sảng khoái rất thơm, mùi bạc hà the mát, quen thuộc đến nỗi khiến trái tim Mạnh Ninh đập loạn nhịp.
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngay cả hơi thở cũng bỗng trở nên hỗn loạn.
Người đàn ông phía sau cúi xuống, hơi ấm nóng bừng tỏa ra từ người anh như thiêu đốt cô, anh nửa ôm cô vào lòng, bàn tay lạnh lẽo, trắng trẻo và thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đàn một giai điệu ngắn nhẹ nhàng và êm tai.
Ngay khi Mạnh Ninh ngơ ngác nhìn bàn tay đó, giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông từ trên đầu cô vang lên: “Nếu em muốn học, anh dạy em nhé?”
Mạnh Ninh không hề quay đầu, cô nhẹ nhàng nuốt nước bọt trong cổ họng khô khan, rũ mắt nhìn những phím đàn piano đen trắng trước mặt, cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay đang bị anh nắm chặt đều nóng bừng.
Cô nói: “Nhưng, em không có năng khiếu âm nhạc.”
Hoắc Tư Niên chậm rãi cong môi cười một tiếng: “Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Người đàn ông tiến sát lại gần hơn, bàn tay vừa rồi dạy cô chơi đàn, lúc này đang nắm lấy cô từ từ siết chặt, hơi thở giữa môi răng phà nhẹ bên vành tai đỏ bừng của Mạnh Ninh, chơi đùa với làn da nhạy cảm và mỏng manh sau tai cô.
Trái tim Mạnh Ninh lại bắt đầu đập loạn xạ, cả người cô như đang bốc khói.
Hoắc Tư Niên thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại tới phòng tập nhạc?”
Mạnh Ninh nhắm nghiền mắt, cố lấy lại sự tỉnh táo, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “... Đã lâu rồi anh không về, phòng tập nhạc đã đóng đầy bụi.”
Cô từ từ điều chỉnh nhịp thở, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Thím Chu vừa hay đang bận, nên em tới giúp thím ấy dọn dẹp…”
Hoắc Tư Niên nghiêm túc lắng nghe cô bé giải thích, trái tim bỗng mềm nhũn đến mơ hồ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng từ phía sau, môi mỏng khẽ mấp máy, lười biếng nở nụ cười: “Bạn nhỏ, nói một câu “em nhớ anh” khó đến vậy sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook