Tham lam sự ngọt ngào
-
Chương 51:
Một tuần sau, đồ gốm của Mạnh Ninh làm cuối cùng cũng khô, nhìn bên ngoài thì chỉ là một lọ đất bình thường, không hề liên quan gì đến ly nước và bình hoa, Mạnh Ninh đang nghĩ khắc gì lên trên bề mặt.
Nếu khắc Hoắc Tư Niên lên trên thì tốt, mặc dù Mạnh Ninh nghĩ như thế, nhưng tay nghề có hạn, vì thế cầm con dao nhỏ khắc vài hoa văn đơn giản lên trên, rồi phủ một lớp men xanh nhạt lên, cuối cùng mới mang đi nung.
Buổi chiều trở về ký túc xá, Mạnh Ninh ôm đồ gốm cô tự làm về ký túc xá, Tưởng Ý Hoan thấy động tác của cô vô cùng cẩn thận giống như ôm một món bảo bối vậy, cực kỳ hứng thú hỏi: “Mau cho tớ xem cái cậu làm là gì vậy?”
Mạnh Ninh mở hộp giấy nhỏ ra, lấy cái bát cô làm cho bạn cùng phòng xem, đôi mắt Tưởng Ý Hoan hơi mở to, tỉ mỉ nhìn một lần, nhịn cười, rồi khen ngợi: “Rất đẹp, nhìn rất giống với cái bát.”
Ánh mắt của Mạnh Ninh sáng hơn, tràn đầy mong đợi hỏi: “Cậu thấy đẹp không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan không chút do dự: “Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi!”
Tưởng Ý Hoan nói vô cùng mạch lạc rõ ràng: “Không những đẹp, mà còn rất có ích, vừa có thể làm bát ăn cơm vừa có thể trồng cây, một bát hai cách dùng.”
Mạnh Ninh chầm chậm chớp mắt, nghe đến ngây ngốc, chậm rãi phát hiện Tưởng Ý Hoan nói rất đúng, một bát hai cách dùng, còn rất hữu dụng, vì thế một chút không tự tin trong đáy lòng cuối cùng cũng biến mất.
Chiều tối, lúc đi đến lớp học tiết tự học buổi tối, Mạnh Ninh mang theo đồ gốm đến trạm chuyển phát nhanh của trường, điền địa chỉ dựa theo tin nhắn mà Hoắc Tư Niên gửi đến, lúc đang chuẩn bị điền người nhận, Mạnh Ninh nghĩ một lát, sau đó chuyển đầu bút, viết thẳng người nhận “Gâu Gâu Gâu”.
Tưởng Ý Hoan đợi cô ở bên cạnh, vô tình liếc thấy tên của người nhận, lại nhìn dáng vẻ tủm tỉm của Mạnh Ninh trong toàn bộ quá trình, nhịn không được trêu ghẹo: “Cười vui vẻ vậy, có phải gửi cho bạn trai hay không?”
Mạnh Ninh cũng không phủ nhận, đuôi mày khóe mắt đều tràn đầy ý cười: “Hy vọng anh ấy sẽ thích.”
Tưởng Ý Hoan cổ vũ nhiệt tình: “Đây chính là đồ gốm do chính tay tiên nữ nặn ra, anh ấy dám nói không thích à?”
Nghĩ đến lời Hoắc Tư Niên nói với cô lúc trước, Mạnh Ninh gần như đã tưởng tượng được, sau khi nhận chuyển phát nhanh, Hoắc Tư Niên sẽ có biểu cảm như thế nào, trong lòng cô ấm áp, giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng, có chút ngượng ngùng: “Ừm, ham muốn sống của anh ấy còn rất mãnh liệt.”
Tưởng Ý Hoan “chậc” nhẹ hai tiếng: “Bạn trai của cậu đúng là hạnh phúc.”
Cô gái trước mặt chính là Mạnh Ninh đó! Không chỉ là thủ khoa đại học, bây giờ còn là hoa khôi của trường bọn cô, đúng chuẩn vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, trên diễn đàn không biết bao nhiêu người muốn xin phương thức liên hệ của cô.
Đi ra từ trạm chuyển phát nhanh, hai người đến lớp học tiết tự học buổi tối.
Mạnh Ninh lấy từ trong cặp ra ra quyển từ vựng và sách chuyên đề phiên dịch, cầm bút ghi bài vào vở, Tưởng Ý Hoan ngồi cạnh cô đang làm bài tập đọc hiểu giáo viên giao, chờ đến giờ ra chơi, Tưởng Ý Hoan thấy Mạnh Ninh vẫn đang bận nên chống đầu bằng một tay nhìn cô, hỏi: “Mạnh Ninh, cậu chăm chỉ quá luôn á, bây giờ tớ nhìn mấy từ vựng này là gai cả đầu."
Mạnh Ninh nhẹ nhàng nói: “Tớ đang chuẩn bị thi.”
Tưởng Ý Hoan “ồ” một tiếng, ngồi thẳng người lại, bất ngờ nói: “Kỳ thi gì? Sao tớ không biết?”
Vừa nhắc đến thi thố, Tưởng Ý Hoan phản xạ có điều kiện cảm thấy hơi căng thẳng, rất sợ mình bỏ lỡ thông báo quan trọng gì vì đi làm thêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan nhớ lại nói: “Tớ nhớ tháng mười hai có kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, nhưng không phải giáo viên nói sang năm chúng mới có thể đăng ký à?”
Mạnh Ninh gật đầu: “Cái tớ nói là kỳ thi năng lực dịch thuật CATTI (1).”
Nghe xong, Tưởng Ý Hoan sững sờ, ngập ngừng hỏi: “Cậu đăng ký nhanh vậy?”
Mạnh Ninh “ừm” một tiếng, bình thản nói: “Điều kiện đăng ký không hạn chế, tớ muốn thi thử trước.”
Chứng chỉ CATTI rất có giá trị trong chuyên ngành phiên dịch của các cô, mặc dù không bị hạn chế đăng ký, nhưng độ khó của kỳ thi có thể tưởng tượng được, thời gian diễn ra kỳ thi năng lực phiên dịch CATTI sáu tháng cuối năm được tổ chức vào đầu tháng một, bây giờ cách kỳ thi còn hơn ba tháng, Mạnh Ninh chuẩn bị thi biên dịch cấp hai, thời gian hơi gấp.
Bây giờ mới là sinh viên năm nhất, Tưởng Ý Hoan thấy còn quá sớm để thi CATTI, hiện tại cô ấy vừa bận học hành, ngoài ra còn bận làm thêm gia sư nữa, về mặt thời gian, cô ấy không thể làm quá nhiều việc cùng lúc, vả lại kỳ thi biên dịch cấp hai rất khó, rất nhiều đàn anh đàn chị năm ba còn không qua được, có điều đối với Mạnh Ninh, xác suất vượt qua rất lớn, dù sao vị ngồi kế bên cô ấy là học sinh xuất sắc, thi đại học tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối đấy!
Tưởng Ý Hoan chớp mắt, nghiêm túc nói: “Cậu cố lên nhé! Đi trước xem thử bài thi đó có khó không, đến lúc đó truyền lại chút kinh nghiệm học tập cho tớ thì càng tốt!”
Mạnh Ninh: “Được.”
…
Hai hôm sau, Hoắc Tư Niên nhận được đồ Mạnh Ninh gửi đến, anh vô cùng cẩn thận mở từng lớp từng lớp giấy đóng gói, cuối cùng cũng thấy món đồ gốm mà bạn gái ngàn dặm xa xôi gửi đến cho anh.
Hoắc Tư Niên cầm trên tay nhìn thật cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt đen sâu thẳm chứa ý cười, thứ này vừa giống cái bát vừa giống cái chậu, trên bề mặt còn khắc hoa văn, mặc dù không giống với tưởng tượng của anh lắm, nhưng vẫn rất dễ thương.
Viên Dịch đẩy một cái vali đi vào, thấy đồ vật trên tay ông chủ, hỏi theo bản năng: “Anh Niên, anh mua chậu hoa hồi nào vậy?”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Đây không phải là chậu hoa bình thường.”
Viên Dịch nhìn lại, cậu ta cảm thấy nó rất giống đồ gom từ chợ đồ cũ.
Hoắc Tư Niên lấy điện thoại ra, tìm góc đẹp của chậu hoa rồi chụp vài tấm ảnh: “Đây là đồ Mạnh Ninh tự tay làm.”
Viên Dịch “ồ” một tiếng, bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách trông anh Niên coi nó như báu vật.
Viên Dịch đang chuẩn bị ra ngoài, Hoắc Tư Niên gọi cậu ta lại: “Xem thử giúp tôi xem gần đây có bán hoa không, mua lấy hai chậu.”
Viên Dịch ngờ vực nhưng vẫn đồng ý.
Viên Dịch vừa đi, Hoắc Tư Niên gửi mấy tấm ảnh vừa chụp cho Mạnh Ninh, bắt đầu nịnh hót:
“Nhận được chậu hoa rồi, hoàn hảo không sứt mẻ gì.”
“Còn đẹp hơn trong tưởng tượng của anh, quạt ba tiêu trên chậu vẽ cũng rất đẹp.”
Lúc này, Mạnh Ninh đang đọc sách trong thư viện, thấy điện thoại sáng lên một chút, cô cầm lên nhìn một cái, lập tức buồn cười không nói nên lời.
“Ban đầu muốn làm ly nước cơ, kết quả lỡ tay làm thành chậu hoa.”
Còn hình vẽ trên chậu hoa, Mạnh Ninh khẽ cắn môi, chậm rì rì trả lời anh: “Đó không phải là quạt ba tiêu.”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, rồi để sát vào nhìn một cái, trong lòng lúc này đã tính xong: “Hồ lô này khắc rất tốt, vợ giỏi thật.”
Mạnh Ninh bất lực đỡ trán, sửa lại cho anh: “...Rõ ràng là đàn ghi-ta.”
Nhìn vào hộp thoại của hai người, Hoắc Tư Niên khẽ cười một tiếng, nịnh nọt sai chỗ cũng không xấu hổ, tiếp tục nói: “Chẳng trách, vợ anh đúng là sáng tạo!”
Mạnh Ninh: “...”
Trả lời xong tin nhắn của Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh tiếp tục đọc sách, chờ cô làm xong mấy bài thi, thời gian đã tối rồi, từ chỗ cô nhìn qua, vừa khéo có thể thấy được sân thể dục ở khu đông, bầu trời bao la rộng lớn được nhuộm cam bởi ánh hoàng hôn vào buổi chiều tà, rất nhiều giáo viên và sinh viên tản bộ trên con đường đỏ rực, tận hưởng gió đêm nắng chiều dễ chịu thoải mái.
Mạnh Ninh nằm sấp bên cửa sổ nhìn một hồi, nhịn không được lấy điện thoại chụp ánh chiều tà trên sân thể dục, vốn dĩ muốn chia sẻ cho Hoắc Tư Niên, trong đầu bỗng hiện lên cái gì, cô dừng một chút, bấm thẳng vào vòng bạn bè của Hoắc Tư Niên trước.
Quả vậy! Giống như cô đoán.
Trạng thái mới nhất trên vòng bạn bè của Hoắc Tư Niên đúng là cái chậu hoa mà cô gửi đến, điều khiến Mạnh Ninh vừa tức vừa buồn cười chính là, trong chậu hoa còn bị người nào đó rất có tâm trồng vài gốc cây sen đá xanh mơn mởn, phía trên hình ảnh kèm theo một dòng chữ vô cùng lộ liễu: “Nhìn đi, [chống nạnh] của vợ tôi làm đấy.”
Mạnh Ninh: “...”
Nếu như cô nhớ không nhầm, không lâu trước đó Hoắc Tư Niên còn bảo đảm với cô, sau này chắc chắn sẽ xử sự khiêm tốn, đây là khiêm tốn trong lời của anh???
Mạnh Ninh buồn bực một hồi, nếu đã không cấm được thì đành mặc kệ anh đi.
Sau bữa tối, từ nhà ăn trở về ký túc xá, ba cô bạn cùng phòng đều đang bận việc của bản thân trong phòng, Tiêu Như Vũ cũng không phát sóng trực tiếp nữa, ký túc xá rất yên lặng, Mạnh Ninh đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh rửa mặt, Tưởng Ý Hoan ở bên cạnh đang lướt điện thoại, rồi dùng vẻ mặt thần bí ngoắc ngón tay với cô, Mạnh Ninh nhíu mày ngờ vực, lập tức đi qua: “Chuyện gì thế?”
Tưởng Ý Hoan kích động nói: “Cậu xem Weibo của Hoắc Tư Niên chưa?”
Vẻ mặt Mạnh Ninh hơi cứng lại, sau đó lắc đầu: “Chưa á, sao vậy?”
Tưởng Ý Hoan nhẹ “xì” một tiếng, nhìn Mạnh Ninh với ánh mắt suy tư, sau đó nhíu nhíu lông mày một cách khó hiểu: “Vậy mà tớ nhìn thấy cái này trên Weibo của Hoắc Tư Niên, cậu có phát hiện chậu hoa trong tấm ảnh này vô cùng giống với cái cậu làm không?”
Nói rồi, Tưởng Ý Hoan đưa điện thoại đến trước mặt Mạnh Ninh: “Cậu xem nè, có phải giống với cái cậu tự tay làm chín mươi phần trăm không?”
Hôm đó, lúc Mạnh Ninh đưa món đồ gốm cho cô ấy xem, Tưởng Ý Hoan chỉ nhìn qua loa, thậm chí chi tiết trên chậu cũng không xem quá tỉ mỉ.
Nhìn vào màn hình điện thoại của Tưởng Ý Hoan, Mạnh Ninh nhịn không được mà mở to hai mắt, cô tuyệt đối không ngờ được, Hoắc Tư Niên này không chỉ đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, mà còn đăng lên Weibo!
Trên màn hình là trạng thái mới nhất của Hoắc Tư Niên, ngoại trừ ảnh chụp kia, phía trên bức ảnh chỉ có hai biểu tượng cảm xúc: [quả chanh] [quà tặng]
Hoắc Tư Niên hiếm khi đăng sinh hoạt hằng ngày của bản thân, không đến nửa tiếng, bình luận đã hơn mười nghìn:
“Anh Niên vậy mà cũng thích trồng sen đá! Cuối cùng cũng có một sở thích giống với nam thần rồi!”
“Cây sen đá này dễ thương quá! Chỉ là phối với chậu hoa thì xấu một chút [khóc cười]”
“Có phải gần đây anh Niên đang quay MV không, rốt cuộc khi nào album mới phát hành chứ? Em chờ không nổi nữa rồi áaaa!”
“Sao lại cảm thấy chậu hoa này mới là trọng điểm vậy? Nhìn không giống với cái mua ở cửa hàng, trái lại giống như tự mình làm vậy?”
“Có lẽ là anh Niên tự mình làm? Xấu một cách dễ thương, lạ một cách đáng yêu.”
“...”
Mọi người trong khu bình luận đều khen sen đá trong chậu hoa đáng yêu, chỉ có rất ít người chú ý đến chậu hoa của cô, Mạnh Ninh nhìn dòng bình luận duy nhất trào phúng chậu hoa xấu, vậy mà lại được chính chủ Hoắc Tư Niên trả lời, anh cực kỳ bao che khuyết điểm trả lời một câu: “Nói bậy, rõ ràng chậu hoa đáng yêu hơn.”
Chỉ một câu trả lời này, số lượng like vậy mà hơn năm mười nghìn, ở bên dưới câu trả lời cư dân mạng càng “hahahahaha” nhiều vô số kể.
Sau khi xem xong khu bình luận, cô gần như liếc mắt một cái liền nhìn ra được biểu cảm của người nào đó có ý gì: “Quà Chanh Nhỏ tặng.”
Trước mắt, xấu hổ hơn chính là, vậy mà lại bị bạn cùng phòng của mình phát hiện!
Đại não của Mạnh Ninh đứng hình mất hai giây, đã bắt đầu điên cuồng tưởng tượng sau khi tình yêu của hai người bị đưa ra ánh sáng thì nên làm gì, cô xấu hổ hé hé miệng, nhất thời cũng chưa nghĩ xong nên giải thích thế nào.
Tưởng Ý Hoan bên cạnh vẫn đang cau mày nghi ngờ, không ngừng phóng to bức ảnh kia, chỉ vào chậu hoa nhìn cẩn thận tỉ mỉ, nói với giọng điệu không quá chắc chắn: “Mạnh Ninh, không lẽ cậu gửi món đồ gốm của cậu cho Hoắc Tư Niên?”
Dứt lời, tim Mạnh Ninh lộp bộp nhảy dựng lên, căng thẳng đến mức ngừng thở.
Tưởng Ý Hoan nghiêng đầu đánh giá cô, tủm tỉm cười tiếp tục đoán: “Không phải cậu nói, gửi cho bạn trai cậu sao?”
Mạnh Ninh khẩy ngón tay, nuốt cổ họng khô khốc, lắp ba lắp bắp đáp lại: “Đúng, đúng vậy.”
Tưởng Ý Hoan chớp mắt, trong mắt lóe lên tia nhiều chuyện: “Không lẽ bạn trai cậu là Hoắc Tư Niên à?”
“...”
Mạnh Ninh sững sờ, cổ họng nghẹn lại, bỗng nhiên câu gì cũng không nói ra được.
Thấy cô gái trước mặt tay chân luống cuống nhìn mình, trở nên vô cùng căng thẳng, Tưởng Ý Hoan nhất thời không nhịn được, khúc khích cười thành tiếng, vội trấn an Mạnh Ninh: "Ôi chao, cậu thả lỏng đi, tớ đùa cậu thôi, xem cậu bị dọa sợ kìa.”
“...”
Mạnh Ninh không biết che giấu cảm xúc lắm, buồn vui tức giận gần như đều viết lên trên mặt, dáng vẻ lúc này hoàn toàn là biểu cảm bị cô ấy đoán trúng suy nghĩ.
Thấy Mạnh Ninh không nói chuyện, Tưởng Ý Hoan cho là Mạnh Ninh còn chưa hồi phục tinh thần lại, cho nên nhẹ vỗ lưng cô an ủi: “Đừng hoảng, tớ chỉ thuận miệng nói đùa một chút, Hoắc Tư Niên chính là ngôi sao đỉnh lưu, không phải loại người mà người thường chúng ta có thể tiếp xúc được.”
“Chậu hoa phơi nắng này của anh ấy có lẽ chỉ là trùng hợp, chậu hoa tự làm này trên Taobao nhiều lắm.”
Mạnh Ninh nhẹ cong môi, tâm trạng giống như đi tàu lượn siêu tốc, tạm thời khó mà miêu tả được, nghe xong giải thích của Tưởng Ý Hoan, trái tim như nhét đầy bông gòn, hoàn toàn không có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm chút nào.
Cô muốn nói gì đó, chỉ là ngại bây giờ còn đang ở ký túc xá, Tôn Dĩnh với Tiêu Như Vũ đều ở đó, đành phải nhỏ giọng nói: “... Lỡ như có khả năng này thì sao?”
Tưởng Ý Hoan “ồ” một tiếng, nét mặt lặng im hai giây, ngay lúc Mạnh Ninh nghĩ cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ, cô gái trước mặt đột nhiên ôm bụng, cười còn vui vẻ hơn lúc nãy, nói: “Mạnh Ninh, vừa nãy tớ nói đùa thật đấy, sao cậu còn tưởng thật chứ?”
“...”
Mạnh Ninh ngừng một lát, hạ khóe miệng xuống, bất lực thở dài, cô dần dần ý thức được, lo lắng lúc trước của mình là dư thừa, bởi vì không ai ngờ được bạn trai của Mạnh Ninh là Hoắc Tư Niên.
Chú thích:
(1) CATTI: kỳ thi kiểm tra trình độ chuyên môn quốc gia, là một trong những kỳ thi kiểm tra trình độ dịch thuật lớn nhất tại Trung Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook