Chương 17

 

[Tiêu diệt lính tuần tra yêu tinh cấp 10, kinh nghiệm +300]

[Tiêu diệt binh sĩ yêu tinh cấp 11, kinh nghiệm +350]

[Nhận được xương yêu tinh]

Lời nhắc nhở tràn ngập màn hình, kinh nghiệm tăng lên nhanh chóng.

44 Khô Lâu Chiến Sĩ cấp Thanh Đồng đang diệt quái trong rừng.

Kỹ năng tăng lên, Lâm Mặc Ngữ lại lần nữa cảm nhận được niềm vui thích khi one shot one kill.

Những Khô Lâu Chiến Sĩ cấp Thanh Đồng này hạ gục yêu tinh cấp 10 và cấp 11 chỉ bằng một chiêu.

Hiệu suất lại tăng lên, bắt đầu từ cấp 10, điểm kinh nghiệm yêu cầu để thăng cấp lại tăng lên, hơn nữa còn tăng gần gấp ba lần.

Thăng cấp càng ngày càng chậm.

Dựa theo tính toán này, thì ít nhất Lâm Mặc Ngữ phải giết được 5000 yêu tinh mới có thể thăng một cấp.

Khô Lâu Chiến Sĩ không biết mệt mỏi, giết gọn liên tục, nhưng vẫn chưa đủ.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Mặc Ngữ vẫn còn thiếu 30% điểm kinh nghiệm nữa mới thăng lên cấp 11 được.

Lâm Mặc Ngữ nhóm lên một đống lửa trong rừng, ăn thức đem từ nhà theo.

Cậu không có ý định quay về, thời gian có hạn, không thể lãng phí trên đường được.

"Dựa theo tốc độ thăng cấp hiện tại, có lẽ ngày mai có thể đạt tới cấp 13, ngày mốt chưa biết có thể đạt tới cấp 15 hay không."

"Sau cấp 15, tốc độ thăng cấp sẽ giảm xuống tiếp, còn phải chừa ra một ngày để quay về. Xem ra nhiều nhất thì mình có thể thăng đến cấp 16."

"Lúc đó chị thăng cấp như thế nào nhỉ? Tốc độ thăng cấp của chị không thể nhanh hơn mình."

“Chị là chức nghiệp hy hữu triệu hồi sư tinh linh, tốc độ luyện cấp hẳn là tương đương với Hạ Tuyết.”

“Chắc chắn mình đã bỏ sót gì đó rồi.”

Lâm Mặc Ngữ cố gắng nhớ lại, nhớ đến kiến thức mà cậu đã học trong trường, rồi lại kết hợp với lộ trình hành động của Lâm Mặc Hàm lúc đó để phán đoán.

Đột nhiên cậu nhận ra điều gì đó.

Phó bản khu mỏ Tây Hải.

“Lẽ nào chị với người khác tổ đội xuống phó bản?”

“Hơn nữa ít nhất cũng là phó bản cấp ác mộng.”

“Trong phó bản cấp ác mộng đều là quái tinh anh được tăng cường, chắc chắn rất nhiều kinh nghiệm.”

“Thế nên lần đó chị mới bị thương và cũng đã được trị liệu.”

“Không sai, chắc chắn là vậy.”

Lâm Mặc Ngữ nắm chặt tay, cảm thấy bản thân suy đoán không thể sai được.

“Ngày mai đi xem thử.”

Cậu âm thầm quyết định.

Trời càng ngày càng tối, tất cả quái vật trong bán kính năm trăm mét xung quanh cậu đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Khô Lâu Chiến Sĩ ẩn mình trong đêm tối, bắt đầu thiền định.

Có 44 bộ Khô Lâu Chiến Sĩ bảo vệ, lại thêm kỹ năng bị động, căn bản không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.

Khu rừng về đêm không hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sói tru từ xa.

Còn có tiếng lá cây xào xạc do gió tạo ra, âm u rùng rợn.

Nơi mà Lâm Mặc Ngữ ngồi có nhiệt độ thấp hơn những chỗ khác, sự tồn tại của Khô Lâu Chiến Sĩ đã biến gió đêm thành gió âm.

Nửa đêm, Khô Lâu Chiến Sĩ đột ngột phát ra tiếng cảnh báo, Lâm Mặc Ngữ đang ngồi thiền tỉnh lại.

Khô Lâu Chiến Sĩ phát hiện có người đang đi về phía này.

“Là chức nghiệp đến luyện cấp sao?”

“Người vào rừng luyện cấp lúc nửa đêm không nhiều, lẽ nào là lạc đường?”

Lâm Mặc Ngữ không nhúc nhích, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác.

Ở bên ngoài, không thể xem nhẹ bất cứ việc gì.

Ngọn lửa là ánh sáng dẫn đường tốt nhất trong đêm tối.

Người đó nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Lâm Mặc Ngữ.

“Là cô ta.”

“Buổi chiều Lâm Mặc Ngữ đã gặp cô ta, là người áo đen chạy trốn.

“Cho hỏi có gì để ăn không?”

Giọng nói của người áo đen rất hay.

Một đôi mắt sáng và trong vắt dưới ánh lửa.

Lâm Mặc Ngữ đưa một củ khoai lang qua.

Thức ăn mà cậu chuẩn bị chỉ có khoai lang, và một ít nước sạch.

Người mặc đồ đen không chê, cởi bỏ lớp mặt nạ rồi ăn lấy ăn để, xem ra sắp đói chết rồi.

Phía sau chiếc mặt nạ là một khuôn mặt vô cùng thanh tú, chỉ khoảng 18, 19 tuổi, có một loại khí chất tuổi trẻ.

Lâm Mặc Ngữ không sử dụng thuật thăm dò với người lạ, làm vậy sẽ rất bất lịch sự, thậm chí có thể gây thù chuốc oán.

“Cảm…”

Chưa kịp nói nốt chữ còn lại đã bắt đầu ho dữ dội.

Cô vừa ăn khoai lang vừa nói chuyện với Lâm Mặc Ngữ nên bị nghẹn rồi.

Lâm Mặc Ngữ đưa một bình nước.

Người áo đen uống liền mấy ngụm mới thuận khí.

“Cảm ơn.”

Cuối cùng cũng nói xong câu, Lâm Mặc Ngữ chỉ gật đầu nhẹ một cái, biểu thị ý không cần cảm ơn.

Người áo đen ăn từng miếng khoai lang, Lâm Mặc Ngữ không hỏi gì cả, bầu không khí trở nên trầm mặc một cách kỳ lạ.

Cô ấy ăn không nhanh, động tác rất nhã nhặn.

Trong lúc ăn, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ, trong mắt lóe lên tia sáng, không biết đang nghĩ gì.

Ăn xong, rốt cuộc cô ấy cũng mở miệng: “Cậu tên gì?”

Thấy Lâm Mặc Ngữ không trả lời, cô ấy lại nói tiếp: “Không thích nói chuyện hả? Vậy thế này có được không, chúng ta hãy sử dụng thuật thăm dò lẫn nhau.”

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.”

Đầu ngón tay của hai người đồng thời toả ra ánh sáng nhỏ, thăm dò đối phương.

Lâm Mặc Ngữ sững sờ, thuật thăm dò không có tác dụng, không nhận được bất kỳ thông tin nào.

Người áo đen bỗng cười nhẹ, giống như chiêu trò của mình đã thành công: “Hì hì, có phải là không có gì không.”

Thì ra cậu tên Lâm Mặc Ngữ, cấp 10, chức nghiệp là… Tử Linh Sư? Tôi chưa nghe bao giờ, lạ ghê.”

“Lúc chiều hình như tôi thấy bên cạnh cậu có khô lâu, đó là vật cậu triệu hồi à? Vật triệu hồi bất tử, rất hiếm đó.”

Cô ta đột nhiên nói rất nhiều, hết câu này đến câu khác.

“Sao cậu không nói chuyện vậy? Đừng nói là cậu bị câm nha, nhìn đâu có giống.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn cô ta, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao?”

Cô ta giống như nhìn thấy một đại lục mới, gương mặt kinh ngạc: “Hoá ra cậu biết nói chuyện thật à.”

“Tại sao?” Lâm Mặc Ngữ nhìn cô ta, hỏi lại một lần nữa.

Cô ta vẫn cười như cũ: “Cậu hỏi tại sao thuật thăm dò không có tác dụng hả, bởi vì cái này nè.”

Cô ta lấy ra một đạo cụ trông giống như một tấm huy hiệu: “Cái này gọi là Huy chương ngăn chặn, chỉ cần đeo nó, người có cấp bậc không vượt quá cậu 10 cấp sự dụng thuật thăm dò với đều sẽ mất hiệu lực.”

Cô ta cất Huy chương ngăn chặn đi: “Bây giờ cậu sử dụng thuật thăm dò với tôi lại lần nữa đi.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu, phóng thuật thăm dò ra.

Lần này thành công rồi.

[Ninh Y Y, cấp 19, sát thủ bóng đêm.]

Một cơn gió nhẹ thổi qua, nụ cười của Ninh Y Y lập tức biến mất, Lâm Mặc Ngữ cũng nhìn sang một hướng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương