Tham Gia Gameshow Ta Bị Coi Là Tội Phạm SSS
-
Chương 26
" Xin chào tất cả quý vị, tôi là Trần Qua, cảm ơn đội trưởng Tôn Hiểu đã mời tôi tới. Tôi rất bất ngờ và vinh dự khi được tham gia chương trình Thiên Nhãn!"
Bên trong bộ đàm truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên.
Cho dù là nhà vô địch thế giới, nhưng đã gây ấn tượng đầu tiên đến khán giả, không có bất kì kiêu ngạo hay là giả bộ, giống như một người bạn đang trò chuyện với nhau.
" Anh Trần, sư huynh, lần này tôi làm phiền các anh rồi!"
Tôn Hiểu cười nói.
" Đã xác định được chiếc xe taxi đã đi đến chợ phía Đông thành phố Liêu Châu!"
Lúc này, Tiểu Hắc lại mở miệng.
Tôn Hiểu gật đầu cám ơn, nói thật, anh thật sự rất là biết ơn, bởi vì tất cả tên tội phạm vượt ngục vốn thuộc về anh đều được chia đều cho bốn vị đội trưởng còn lại.
Lúc này, bốn vị đội trưởng này thực sự còn bận rộn hơn anh ta, nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn giúp đỡ không phàn nàn gì.
" Anh Trần, sư huynh, đi đến chợ phía Đông!"
" Được."
Tất cả khán giả ngay lập tức tăng sự quan tâm của bọn họ, ngay cả một số nhân viên làm việc ở trong công ty cũng chọn lưỡi biếng để theo dõi chương trình!
Bởi vì, bọn họ có linh cảm, tiếp theo sẽ là một cuộc long tranh hổ đấu sẽ xảy ra.
Tuy Trần Qua và Vương Duy đã liên thủ tạo thành một liên minh mạnh mẽ, nhưng anh Hạo cũng không phải là người ăn chay!
.......
" Cám ơn, bác tài nhé!"
Tần Hạo xuống xe taxi, cám ơn tài xế rồi đi về cổng chợ phía Đông.
Vừa mới bước vào cổng chợ, đã nhìn thấy bên trong tiếng người huyên náo, người đi qua lại vô cùng náo nhiệt, đa số là các cô chú đang rao bán và tất nhiên cũng có rất nhiều người trẻ tuổi đang mời khách.
" Wow!"
Tần Hạo hít sâu một hơi, nhìn mọi người ở trước mắt, trong lòng chợt hiện lên một ý tưởng táo bạo.
Nếu muốn tặng quà cho cục Thanh Tra, cơ hội liền nằm ở ngay trước rồi đây nè?
" Hệ thống, mở trung tâm mua sắm!"
Giao diện xuất hiện ở trước mắt anh.
Ánh mắt Tần Hạo nhìn về phía một kĩ năng.
" Kĩ năng trộm cao cấp: 8000 điểm giá trị cảm xúc!"
" Giới thiệu kĩ năng: kĩ xảo trộm cắp từ thời xưa, chia thành kĩ năng trơn tru, mượt mà, nếu so với các kĩ xảo khác, trộm bất kì thứ gì, thần không biết, quỷ cũng không hay!"
" Xin lưu ý: Pháp luật thời xưa rất nghiêm khắc, cho nên kĩ năng của tên trộm đều được truyền thừa và truyền dạy, với kĩ năng xuất thần nhập hóa! Bởi vì một cái bình khôn đủ, tên trộm lắc lư nửa cái bình sẽ chết!"
" Trao đổi!"
Khóe miệng Tần Hạo hơi cong lên, trực tiếp đổi lấy.
Đôi mắt anh nhìn toàn bộ khu chợ.
Đã đến lúc trình diễn công phu trộm cắp thật sự.
"Anh Hạo tới nơi này để làm gì?"
" Ai biết đâu, ý nghĩ của những thiên tài, người bình thường làm sao mà biết!'
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng tò mò khi nhìn thấy Tần Hạo bước vào chợ.
Những tù nhận vượt ngục khác, đều nóng lòng muốn ẩn nấp. Tần Hạo thì quá bảnh, lại dám quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt nhiều người như thế?
Chẳng lẽ không sợ mình bại lộ hay sao?
Đúng lúc này, Tần Hạo đã đi vào một cửa hàng tạp hóa.
" Ông chủ, lấy cho tôi mấy lưỡi dao, càng mỏng càng tốt!"
" Được!"
Ông chủ là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, khuôn mặt bình thường, nghe được yêu cầu của Tần Hạo, liền cúi đầu tìm kiếm mấy luõi dao.
Cửa hàng tạp hóa không có lớn, những vật dụng nhỏ như lưỡi dao thường được đặt sát quầy hàng.
Khán giả sững sờ, càng ngày càng cảm thấy khó hiểu!
Từ xa mạo hiểm đến nơi này, chỉ là muốn mua mấy lưỡi dao?
" Đây, năm lưỡi dao, khoảng mười đồng!"
Rất nhanh, ông chủ lấy ra mấy lưỡi dao và nói với một nụ cười.
" Được!"
Tần Hạo gật gật đầu, lấy ra mười đồng đặt ở quầy và xoay người rời đi.
Ông chủ mở ngăn kéo thu ngân và ném tiền vào.
Lúc này, Tần Hạo dừng lại, liếc nhìn giá thuốc ở trên thùng đựng hàng sau lưng ông chủ.
" Cho tôi hai gói thuốc là Trung Hoa đi ông chủ!"
Khán giả: "......"
Thật là người tốt!
Mẹ kiếp, ai gọi hắn là một chàng trai tốt!
Những phạm nhân vượt ngục khác còn không thể ăn một miếng cơm, còn anh ấy phải gọi đến hai gói thuốc lá Trung Hoa.
Anh đến đây để làm phạm nhân vượt ngục hay đang đi nghỉ mát?
Ông chủ ngẩn người, sau đó đi lấy thuốc lá.
Lúc này, Tần Hạo ra tay!
Khán giả chỉ cảm thấy hoa mắt, Tần Hạo nhanh chóng duỗi tay ra, hai ngón tay dài nhỏ, kéo quầy thu ngân ra, bàn tay lật qua lật lại, năm tờ tiền một trăm đồng xuất hiện ở trong tay của anh.
Sau đó, để lại chỗ cũ đóng quày thu ngân lại.
" Đây, thuốc lá của ngươi nè."
Ông chủ quay đầu lại, không để ý đến hành động vừa rồi của Tần Hạo.
" Cám ơn!"
Tần Hạo mỉm cười gật đầu, sau khi trả tiền đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, Tần Hạo đã cười và nói với máy bay không người lái: " Tổ chương trình ơi, nhanh đưa cho tôi năm trăm đồng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook