Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của Vương Duy nhìn thấy một người đàn ông đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước nhanh xuống lầu.

Nhưng bởi vì người kia đi qua nhanh, không thấy rõ được mặt mũi, nhưng bộ quần áo cùng với dáng người kia, anh liền chắc chắn đó chính là Tần Hạo.

" Tần Hạo đi ra rồi, đuổi theo nhanh lên!"

Vương Duy không thèm quan tâm đến chuyện đó nữa và vội vàng nhanh chóng đi về phía thang máy với hai người thuộc hạ của mình.

Đồng thời, anh ta lấy bộ đàm ra và hét lớn: " Số 3 và số 4 chú ý, Tần Hạo đang đi xuống. Cẩn thận, không được đối đầu trực tiếp với anh ta, chỉ cần đi theo phía sau là được!"

" Vâng!"

Bên trong bộ đàm truyền đến hai câu trả lời của thanh tra.

Hai mắt của Vương Duy nhìn chăm chú bóng lưng của Tần Hạo, một khắc cũng không dám thả lỏng.

Bây giờ, anh nào dám xem anh chàng này là nhân vật nhỏ nữa, cách làm của tên này quá dơ, bạn khó có thể tưởng tượng được anh chàng này sẽ làm ra những chuyện bất ngờ nào trong giây phút tiếp theo.

Tuy nhiên, anh lại không nhìn thấy, lúc ba người bọn họ xuống lầu thì một bóng người từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Chỉ có điều, lúc này anh ấy đã thay một bộ quần áo khác.

Điểm này, ngoại trừ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cá nhân của anh ấy ra thì không một ai có thể phát hiện ra được.

.......

Trương Bạch, 26 tuổi, bình thường thích chơi game và xem phim và có một cuộc sống bình thường không có gì nổi trội cả.

Nhưng hôm nay, một tai nạn đã xảy ra!

Anh ta đang đi vệ sinh thì bị người ta bao bọc lấy.

Đúng vậy, các bạn đọc không nhầm đâu, anh đã được một thanh niên đẹp trai quấn lấy!

Bộ quần áo trên người trị giá 200 đồng, đổi lấy ba nghìn đồng. Hơn nữa trong vòng mười phút, dưới tình huống không làm ra bất kì hành vi phạm pháp hay kỉ luật nào, nghe đối phương chỉ huy qua điện thoại.

10 phút, 3000 đô!

Loại chuyện tốt như thế, biết tìm ở đâu bây giờ?

Vì vậy, Trương Bạc không chút do dự nào đồng ý, loại yêu cầu này mà không đồng ý, chả phải đó là não cá vàng hay sao.

" Đinh Đinh!"

Lúc này, điện thoại vang lên, Trương Bạch tiếp lấy, liền nghe được thanh âm của người thanh niên kia trong điện thoại.

" Ngồi xuống và giả vờ đang buộc dây giày lại!"

Nghe vậy, Trương Bạch có chút ngạc nhiên, tuy không rõ có ý tứ gì, nhưng vẫn làm theo, vị trí của anh ta đang ở trên thang máy giống như băng chuyền có bậc thang!

Có rất nhiều người đứng trước và sau đó.

Mà lúc anh ta vừa ngồi xuống thì Vương DUy và hai thanh tra chương trình lúc này mới bước lên thang máy.

Vương Duy đứng tại chỗ cao, thang máy chậm rãi từ từ đi xuống, ánh mắt anh ấy như thanh kiếm sắc bén nhìn qua mọi người trong thang máy, vài giây sau mới nhíu mày.

Người đâu?

Lúc này, đoàn thanh tra của Tôn Hiểu và các đội trưởng ở bên cạnh cũng có chút lo lắng.

Bởi vì theo quan điểm của bọn họ, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào hành động lần này.

Cửa trước của khu trung tâm mua sắm đã có người chặn, phía sau có ba thanh tra đi theo mà Tần Hạo thì ngay ở giữa.

Làm thế nào biến mất rồi?

Căn bản không thể nào chạy được.

Không có ai chú ý tới, Trần Nhã Lâm vẫn không nói gì, lúc này lông mày có chút nhíu chặt lại, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ khó hiểu.

" Người đâu? Đến cùng biến mất đi đâu rồi? Các anh ở phía dưới có thấy hay không?"

Đứng ở trên thang máy, Vương Duy nhìn xung quanh, ở đây chỉ có một cái thang máy để đi xuống, mà nhóm bọm họ vẻn vẹn cũng chỉ có chậm vài giây mà thôi.

Nhưng trong vài giây này, mục tiêu đã biến mất!

" Đội trưởng, nhóm của chúng ta không có nhìn thấy."

Hai thanh tra ngăn cản ở cửa trả lời lại.

" Kì quái!"

.......

" Ngồi xuống và vào thang máy hướng đi lên!"

Giọng nói của Tần Hạo từ trong điện thoại truyền ra.

" Ok!"

Trương Bạch gật gật đầu, vẫn không có đứng lên, ngay khi đi đến phía dưới, vẫn trực tiếp ngồi xuống và đi lên thang máy hướng lên trên.

Mà trùng hợp một cái, ở phía sau anh ta cũng có một người vừa lúc ngăn cản sự hiện diện của anh ta.

" Mẹ nó, cái này phải nói quá xuất sắc luôn đó chứ!"

" Góc chết như thế đố ai nhìn ra được?"

Khán giả nhìn vào cũng tê cả da đầu!

Bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng, Trương Bạch ngồi xuống và Vương Duy đi ngang qua. Nhưng bởi vì vấn đề về tầm nhìn, Vương Duy căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng của Trương Bạch.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không nghĩ tới còn có biện pháp thoát thân lại đẹp đến như thế.

Không, không thể nói là biện pháp chạy trốn, bởi vì Vương Duy từ đầu đến cuối, truy đuổi không phải là Tần Hạo, chẳng qua là một người thế thân mà thôi!"

" Các anh không thấy người nào đi xuống hay sao?"

Vương Duy nhíu mày đi xuống thang máy, nhìn hai thanh tra đi qua, trầm giọng hỏi.

" Không có."

Cả hai cùng lắc đầu.

" Cái này..... Tên đó nhất định đã dùng phương pháp gì đó để che giấu bản thân, thế nhưng ta có thể chắc chắn, tên đó nhất định đã tiến lên lầu một."

Vương Duy tin tưởng vào ánh mắt của mình, chẳng lẽ một người sống sót còn có thể biến mất trong không khí hay sao?

" Chia ra, tìm kiếm một lần nữa, một người canh giữ ở cửa."

Tầng một của trung tâm mua sắm rất lớn, cho dù bốn người có chia nhau ra tìm kiếm cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng lúc này là thời cơ tốt nhất để bắt giữ Tần hạo. Nếu lần này mà bỏ lỡ thì lần sau không biết khi nào mới bắt lại được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương