" Anh hai, tôi nên làm gì nữa bây giờ?"

Đứng trên thang máy đi lên, Trương Bạch có chút lo lắng hỏi.

" Đợi đã!"

Tần Hạo nhìn bốn người thanh tra dần dần tách ra, khóe miệng có chút nhếch lên.

Những gì anh ấy đang chơi, chính là chiến thuật tâm lý.

Thứ anh mặc là một chiếc áo sơ mi để tra xét, tuy nhìn nó không có bắt mắt nhưng nó cũng không khác quá nhiều so với đồng phục trong tù của phạm nhân.

Chính vì điều này, anh chắc chắn xác định, khi không nhìn thấy mặt mũi, đoàn thanh tra chương trình sẽ dựa vào quần áo của mình để làm ra phán đoán.

Tuy nhiên, quần áo của anh ấy đã thay đổi từ lâu với một người khác.

" Được rồi, đi thang máy xuống lầu và đi theo phía sau đám người bước ra ngoài."

Tần Hạo nhìn thấy bốn người thanh tra đã biến mất, chỉ còn lại một người ở cửa, nhất thời nói.

" Ok!"

Trương Bạch trả lời một tiếng, một lần nữa đứng ở thang máy xuống lầu, hành động kì lạ của anh ta cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Dù sao người bình thường làm gì có thể đi qua lại thang máy như thế?

Mười mấy giây sau, thang máy đến, Trương Bạch đi theo phía sau đám người đi về phía cổng.

Không biết vì sao, anh càng ngày càng lo lắng hơn.

" Anh hai, anh không phải tội phạm gì hết đúng không? Để tôi nói cho anh biết, mặc dù Trương Bạch tôi đây thiếu tiền, nhưng tôi sẽ không giúp những người xấu đâu."

Trương Bạch không khỏi nhỏ giọng nói trong điện thoại.

Anh càng ngày càng cảm giác giống như mình đang làm chuyện xấu nào đó, bằng không lúc nãy đi qua đi lại làm cái gì đây?

" Hahaha, Trương Bạch, không ngờ anh lại phản ứng chậm như thế?"

" Đúng thế, anh chính là đang hỗ trợ cho kẻ xấu, hơn nữa còn là người xấu độc ác nhất.

" Trương Bạch à, chúc mừng anh đã là tòng phạm của kẻ xấu xa này!"

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả sau khi nghe Trương Bạch nói, nhất thời bật cười.

" Tần Hạo nhịn không được cười lên, chậm rãi nói: " Yên tâm đi, tôi là người tốt, anh cứ làm theo sự hướng dẫn của tôi, việc còn lại đành phải phó mặc cho trời vậy."

Trương Bạch: "......."

Con bà nó chứ ngươi là người tốt.

Bất quá, chuyện đã đến nước này rồi, do dự sẽ bại trận, hơn nữa cũng không có thời gian để mà chần chừ.

Bởi vì, giờ phút này, anh đã đi xuống thang máy rồi.

Tần Hạo nhìn Trương Bạch cách cửa càng ngày càng gần, hai mắt nheo lại.

Đúng lúc viên thanh tra chương trình đang quay đầu nhìn về hướng khác.

"Chạy!!"

Tần Hạo trầm giọng nói.

Nghe vậy, cơ thể Trương Bạch theo bản năng run lên, não bộ còn chưa kịp phản ứng gì, nhưng cơ thể đã bắt đầu hành động.

Anh bước rất nhanh, vượt qua đám đông và đi vài bước đã tới cửa.

Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của thanh tra kiểm tra của chương trinh, anh ta đột nhiên chạy nhanh ra ngoài.

"Anh??"

Thanh tra đứng chết trân tại chỗ, bởi vì tốc độ quá nhanh, anh căn bản cũng không tháy rõ mặt mũi, chờ anh kịp thời phản ứng lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng kia đang chạy trốn thật nhanh.

" Đừng quay đầu lại, liều mạng chạy là được, chúc cậu chơi vui vẻ, có duyên chúng ta sẽ gặp lại."

Tần Hạo nói xong liền cúp điện thoại.

Tuy nhiên, toàn bộ tần một đã náo loạn.

"Tần Hạo !!! Đừng chạy!”

Người thanh tra chương trình cuối cùng phản ứng lại và hét to một tiếng.

Bốn vị thanh tra đang tìm kiếm ở tầng một đều dừng lại và vội vàng chạy như điên tới cửa trước.

" Nghiêm túc mà nói, hiện tại, tôi thực sự nghi ngơ anh Hạo chính là một tên tội phạm vượt ngục."

" Đúng vậy, những hành động, chiêu trò như thế, người bình thường làm sao có thể làm ra được?"

" Đề nghị tổ chương trình nhanh chóng xác định thân phận càng nhanh càng tốt và đừng bao giờ để tội phạm vượt ngục thật sự cải tranh thành kẻ vượt ngục trong chương trình."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị Tần Hạo ngầu lòi làm cho tê cả người.

Bởi vì, hầu hết khán giả đều mở hai phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ nhìn thấy rõ ràng, mỗi lần Tần Hạo chỉ huy, đều có thể để cho Trương Bạch đi vào góc chết trong tầm nhìn của các thanh tra.

Thậm chí, ngay cả tầm mắt của Vương Duy cũng không thể nào phát hiện.

Không thể không nói, nếu thật sự suy nghĩ kĩ thì thật đáng sợ.

Nếu thật sự là tội phạm, bọn họ không chút nghi ngờ, ngay trong nháy mắt thang máy đi lên lệch một chút, Vương Duy có khả năng sẽ chết.

" Haha, nhóm của các anh chậm rãi chơi đi nhá."

Tần Hạo vừa cười vừa nhìn thanh tra chương trinh dần dần đi xa, sau đó cất điện thoại di động đi.

" Bộ quần áo này giá bao nhiêu tiền?"

Anh lấy ra một bộ vest trắng đẹp và nhìn người phục vụ ở bên cạnh.

" 2300."

Người nhân viên là một tiểu thư, lúc này vẻ mặt sùng bái nhìn lấy Tần Hạo.

Bởi vì biểu hiện vừa rồi của Tần Hạo, cô hoàn toàn nhìn thấy.

" Xin hỏi, anh đến từ chương trình của Thiên Nhãn phải không?"

Do dự một chút, tiểu cô nương có chút tò mò hỏi.

" Chà, cô biết nó sao?"

Tần Hạo gật đầu với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn bộ dáng hâm mộ của đối phương, ít nhất cô ấy có tiềm chất làm fan của mình!

" Đương nhiên là tôi biết chứ, chương trình Thiên Nhãn, ai ai cũng đều biết hết trơn, chỉ tiếc là hôm nay tôi phải đi làm, không có thời gian để xem, chỉ có thể sau khi đi làm về mới xem một chút."

Em gái nói điều này với sự phấn khích ở trên khuôn mặt của cô ấy.

" Tôi rất thích chị Trần Nhã Lâm. Chị ấy trưởng thành về mặt trí tuệ và xinh đẹp. Chị ấy là trưởng khoa của một bệnh viện tỉnh khi còn rất trẻ, quả thực chính là đại diện cho những người phụ nữ thành đạt như chúng ta. Không biết khi nào tôi mới có thể giỏi được như chị Trần Nhã Lâm."

Co gái bô lô ba la nói chuyện hồi lâu, càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta càng phấn khích.

Nụ cười của Tần Hạo dần dần biến sắc, sắc mặt cũng dần tối đen lại.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả nhìn hết mọi chuyện ở trong mắt, không khỏi cười như điên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương