******

​“Cha, chúng con đi.” An tam lang xin lỗi nhìn An Tam gia, gần đây chân của cha đang tiến hành châm cứu phối hợp uống thuốc, chân đã hơi tốt hơn, nhưng vẫn chưa thể đi bộ, đương nhiên ông không có hứng thú tham gia cung yến để cho người ta vây xem.

An Tam gia dặn dò nói “Đừng quên lời cha nói, cẩn thận trông chừng Thập Nhất Nương, đừng để con bé chạy loạn va chạm quý nhân.” Người gọi là quý nhân chính là chỉ Thái tử, tuyệt đối, tuyệt đối phải cẩn thận đừng cho Thập Nhất Nương cùng Thái tử tiếp xúc gần.

Thập Nhất Nương mở to hai mắt, thở phì phò nói “Cha, con cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không chạy loạn đâu.”

An tam lang vội vàng dỗ dành nói “Cha chỉ là lo lắng thôi mà, trong cung nhiều người bận rộn, lần trước không phải muội nói nhiều chuyện cung đấu sao?” Đơn giản lấy lời của nàng dọa nàng, tốt nhất làm cho muội muội có ấn tượng không tốt với hoàng cung, cả đời cũng không muốn vào trong đó.

Thập Nhất Nương đắc ý vung roi xuống đất ‘vút’ một tiếng xẹt qua không khí, lại thêm một tiếng, chiếc roi lại khéo léo vòng quanh trên lưng “Yên tâm, đấu thì đấu cũng không sợ, muội có vũ khí.”

An Tam gia vui vẻ, “Cách dùng roi của Thập Nhất Nương càng ngày càng tốt, ai không có ánh mắt, thì con cứ quất hắn, quất xong rồi cha giúp con giải quyết hậu quả.”

Thập Nhất Nương đắc ý dào dạt “Cha không cần lo lắng, cho dù con đánh người cũng sẽ không lưu lại chứng cớ, roi này là đặc chế, đánh người rất đau, nhưng sẽ không lưu lại vết thương.” Nhị lang ca thật sự hiểu nàng, đưa roi cũng không giống người thường.

“Tốt lắm, cho dù lưu lại chứng cớ cũng không sợ, nhanh chóng trở về nói cho cha biết, cha hủy chúng cớ cho con.”

An tam lang toát mồ hồi, cha, như vậy có được không, thật sự không sợ sẽ nuôi ra một tiểu thư đanh đá ngang ngược sao?

Thập Nhất Nương cầm vũ khí chiến đấu: Roi,

Chuẩn bị sẵn chiến lương: Hà bao đầy điểm tâm cùng kẹo ăn vặt, khí thế bừng bừng hướng chiến trường – hoàng cung xuất phát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương