*******

An Nhị gia sửa sang lại quan phục, Tôn thị đang ngủ say mê trong phòng, ông không nỡ quấy rầy bà nghỉ ngơi. Tôn thị chính là một thùng dấm chua, không thích có nữ nhân nào tới gần phu quân bà, về phần nam nhân, căn cứ vào lực hấp dẫn kỳ lạ của An Nhị gia đối với nam nhân, gã sai vặt cũng chỉ có thể ở xa xa hầu hạ, cho nên ông đều phải tự lực cánh sinh làm mọi chuyện.

“Nhị gia......” Tôn thị mơ mơ hồ hồ dụi dụi mắt, mở ra, “Người ta hầu hạ Nhị gia vào triều sớm.”

An Nhị gia nhìn dáng điệu đáng yêu đơn thuần của thê tử, đã hơn ba mươi rồi mà thoạt nhìn ngây thơ chẳng khác gì tiểu thư mười mấy tuổi, làm cho ông cảm thấy mềm nhũn, “Được rồi, ta đã chuẩn bị xong rồi, nàng ngủ tiếp đi, khi nào hạ triều ta sẽ mua điểm tâm ở Nhất Phẩm trai về cho nàng.”

“Được.” Ánh mắt Tôn thị không mở ra được, buồn ngủ nặng nề nói, “Nếu có kẻ không có mắt dám khi dễ Nhị gia, trở về nói với thiếp, thiếp báo thù cho chàng.”

“Được rồi, mau đi ngủ đi, đừng lo lắng.” Ông cũng không kết thù với ai, bình thường nếu có thù oán gì ông đều sẽ báo ngay lập tức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương