Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá
-
Chương 57: Ngươi Sẽ Vĩnh Viễn Ở Bên Cạnh Ta Sao?
"Nói bậy bạ gì đó đâu?" Ngụy Thanh Hoài đỏ mặt, lớn tiếng ồn ào, xâu hổ muốn che đi tâm tư bị nhìn xuyên thấu.
"Huynh không muốn đi luyện tập đến vậy sao?" Tần Cẩn Du buồn bực nói "Cưỡi ngựa bắn cung chơi rất vui, huynh trước cũng hay khoe khoang với ta, sao gần đây lại không muốn đi? Sao lại tự mình làm mình bị thương, như thế một chút cũng không có lời đâu."
"Ngươi chưa từng luyện tập nên tất nhiên không biết có bao nhiêu khổ," Ngụy Thanh Hoài tuy rằng chân rất đau, nhưng vẫn rất đắc ý, cảm thấy mình đã tránh được một kiếp "Mấy ngày nay ta mỗi ngày mệt đến nỗi eo mỏi lưng đau."
Ngụy Thanh Hoài nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, còn ôm chặt ngực, kéo dài giọng điệu "Cái cảm giác mồ hôi ướt đẫm lưng, thật sự là khó chịu chết đi được --"
Hình tượng mà Ngụy Thanh Hoài biểu hiện ra khiến cho Tần Cẩn Du vốn có tò mò với cưới ngựa bắn tên cũng có chút sợ hãi.
"Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì," sau khi Ngụy Thanh Hoài biểu diễn một màn khoa trương, thì nghiêm túc nói với Tần Cẩn Du "Dù sao ta bị thương, có thể cùng ngươi chơi, xem trên việc đường đường là một hoàng tử tự làm chân mình bị thương chỉ vì đặc biệt chơi với người, phân một phần đồ ăn ngon cho ta đi ~"
Tần Cẩn Du ở cùng Ngụy Thanh Hoài lâu rồi, nên cũng lười thảo luận tiếp chuyện Ngụy Thanh Hoài có thật sự vì mình mà tự làm mình bị thương hay không.
Tần Cẩn Du lúc đầu còn không có tinh thần nghe, đến khi nghe Ngụy Thanh Hoài muốn ăn đồ ăn của mình, nhất thời kích động đứng lên, ba bước cũng thành hai bước đi tới bên cạnh cái bàn, chắn phía trước điểm tâm và hoa quả, vẻ mặt cảnh giác "Đây là đồ của ta, bởi vì bị thương mới có, huynh nếu bị thương, Hiền phi chắc chắn cũng sẽ cho huynh, sao lại lấy của ta chứ?"
Ngụy Thanh Hoài vốn đang rất đắc ý, nghe vậy thấy thế liền uể oải, ủ rũ "Ta vừa đi tìm mẫu phi, nhưng mẫu phi biết ta cố tình làm mình bị thương, không chỉ không cho ta điểm tâm, còn phạt ta mấy ngày này không được ăn điểm tâm!"
Ngụy Thanh Hoài vừa nói vừa liếc đống đồ ăn trên bàn, cười hì hì "Cho ta một chút đi, ta cam đoan không ăn nhiều."
Tần Cẩn Du giơ tay bảo vệ điểm tâm, thiếu chút là khóc thành tiếng "Huynh còn muốn ăn? Mấy ngày nay huynh mang bao nhiêu đồ ăn ngon từ chỗ ta đi rồi?"
Tần Cẩn Du thật sự rất đau lòng điểm tâm của mình.
Nàng không phải năm ngoái không hiểu chuyện, ăn mất điểm tâm của Ngụy Thanh Hoài?
Ngụy Thanh Hoài còn ghi thù đến bây giờ?
Hiện tại số điểm tâm mà hắn ăn đã vượt xa số điểm tâm mà mình ăn của hắn trước đây!
"Keo kiệt." Thương thế lại phát tác, Ngụy Thanh Hoài có chút khó chịu khi bị đau, nói chuyện cũng nặng nề hơn "Không chơi với ngươi nữa."
Dứt lời, liền chỉ huy đám tiểu thái giám nâng hắn "Đi mau đi mau, đau chết mất, mau mời thái y đến xoa dược cho chúng ta."
Tần Cẩn Du làm mặt quỷ sau lưng Ngụy Thanh Hoài.
Ngụy Thanh Hoài đi không bao lâu, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người lén lút.
Tần Cẩn Du thấy bóng dáng quen thuộc, mắt sáng lên, hoàn toàn đã quên mất lời chính mình vừa nói không đẻ ý đến Tô Hoành nữa, trèo lên ghế bên cạnh cửa sổ, duỗi tay mở cửa sổ ra, kinh hỉ nói "Huynh tới rồi a!"
Tô Hoành trèo từ cửa sổ vào, trong tay còn cầm mấy đóa hoa không biết lấy từ đâu.
"Ta đến rồi." trên mặt Tô Hoành không có biểu tình gì, nhưng trong thanh âm lại mang chút ngữ điệu xin lỗi "Ta mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, mỗi lần về đến phòng là lăn ra ngủ, vì thế lên không thể đến thăm ngươi được."
"Những bông hoa này thật đẹp!" Tần Cẩn Du nhìn những bông hoa trong tay hắn, kinh ngạc hỏi "Huynh lấy nó từ đâu vậy?"
Tô Hoành xấu hổ ho khan một tiếng, ý bảo nàng nhỏ giọng, hắn nhìn ra bên ngoài, thuận tay kéo cửa, tiến gần về phía nàng, thấp giọng nói "Đây là ta hái trộm ở hồ Ngàn Nguyện, đừng có nói với người khác."
Theo truyền thuyết hoa cỏ bên hồ Ngàn Nguyện có linh tính, có thể hỗ trợ nguyện vọng thành hiện thực, sau này vì lời nói đó mà người đến hái hoa không ít, làm cho hoa cỏ bị giảm bớt, cho nên hiện tại có người chuyên canh gác ở đó, cấm người đến hái hoa.
Tô Hoành ngày thường chú trọng nhất hình tượng, kiểu tóc luôn cẩn thận tỉ mỉ, y phục cũng không có một chút dơ bẩn, nhưng mà hôm nay tóc hỗn độn, áo choàng lại có vết bẩn màu đen, đầy bụi đất đứng trước Tần Cẩn Du.
Hắn thấy Tần Cẩn Du ngơ ngác không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương đang mất hứng, vội vàng giải thích "Ta biết hái trộm hoa như vậy là không tốt, nhưng thương thế của ngươi luôn không khỏi, ta mới đi hái trộm, chỉ là muốn..."
Lời còn chưa nói hết mặt đã đỏ ửng, mắt liếc sang bên cạnh, quanh co nửa ngày, không có nói nữa.
Hắn thường rất ít quan tâm người khác, cũng không có thói quen nói ra sự quan tâm, lần này nhịn không được mới nói ra, hiện giờ lại đang rất hối hận.
Lời đã nói không thể rút lại, hắn cũng xấu hổ nói tiếp, cảm thấy ảnh hưởng đến hình tượng cao lãnh của mình.
"Ta sẽ không nói đâu." Tần Cẩn Du vô cùng cao hứng nhận mấy đóa hoa, cài lên đầu, khoe khoang với Tô Hoành "Đẹp không?"
Tần Cẩn Du hiện tại là một nam hài, cũng có thể tuổi còn nhỏ, nàng cài trên đầu hai đóa hoa, thế nhưng lại không khó coi, mà lại làm cho Tô Hoành cảm thấy có chút đẹp một cách khó hiểu.
Nhưng mà lời như vậy Tô Hoành sẽ không nói ra, hắn thản nhiên nói "Ngươi là một nam hài, tại sao cứ luôn thích hoa như vậy?"
Mỗi lần hắn và Tần Cẩn Du ra bên ngoài chơi, thấy Tần Cẩn Du nếu phát hiện ra bông hao nào đẹp, liền nhìn không di chuyển, hành vi này không giống nam hài mà giống nữ hài hơn.
Hoa trong cung không khác biệt lắm, hoa bên hồ Ngàn Nguyện cũng không khác gì với hoa ở địa phương khác, vì vậy Tần Cẩn Du cũng không lo lắng có người phát hiện hoa này hái ở hồ Ngàn Nguyện.
"Bởi vì hoa đẹp! Hơn nữa, cũng không có quy định nam hài không được thích hoa!" Tần Cẩn Du nói.
Nàng vốn chính là nữ hài, thích cài hoa trang điểm cũng không bị quở trách gì.
Tần Cẩn Du làm đỏm xong, liền bỏ hoa xuống, để sang một bên, thuận tay đem điểm tâm cùng hoa quả đẩy trước mặt Tô Hoành "Ăn chút đồ ăn đi!"
Tô Hoành cũng không giống như Tần Cẩn Du thích ăn đồ ngọt, bởi vậy chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.
Tần Cẩn Du vừa mở miệng ăn điểm tâm, vừa tò mò hỏi "Ta lúc đầu nhìn thấy huynh, thì huynh rất thích trèo cây hái lê, tại sao gần đây không trèo cây nữa?"
Ánh mắt Tô Hoành trong nháy mắt mờ đi, trong lòng chợt nhói đau, thật lâu sau mới nói nhỏ "Biểu muội ta thích ăn lê nhất, trước khi ta đi, nàng ấy nói chờ ta về chơi cùng, chỉ là nàng ấy không đợi được nữa."
Mấy tháng trước, hắn còn có thể nhớ một ít chi tiết về Tư Không gia tộc, nhưng theo thời gian trôi đi, Tư Không gia tộc trong trí nhớ của hắn dần dần biến mất.
Tuy nhiên sự thống hận Vũ hoàng và hình dáng sủng phi hại nương hắn bị phế lại khắc sâu vào tâm trí hắn.
Muốn nhớ đến người, lại không nhớ được, người không muốn nhớ đến, lại cố tình không thể quên được.
Tần Cẩn Du nhớ lại chuyện gia tộc Tư Không bị tịch thu gia sản trảm cả gia tộc một năm trước, nhanh chóng bỏ điểm trong tay, xoa xoa hai tay, học bộ dáng Hiền phi trong trí nhớ khi an ủi Ngụy Thanh Nguyệt, vỗ vỗ lưng Tô Hoành, nhẹ nhàng nói "Đừng khổ sở, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh."
Tô Hoành nhìn Tần Cẩn Du không biết nên cười hay tiếp tục khổ sở.
Một tiểu hài tử còn nhỏ hơn hắn một tuổi, còn đóng giả người lớn an ủi hắn.
Trừ mẫu thân, chưa có người nào thật sự quan tâm hắn, vắt hết suy nghĩ muốn an ủi hắn.
"Ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?" Tô Hoành hôm nay có lẽ quá bi thương, đầu óc rối bời, hỏi vấn đề rõ ràng không có khả năng.
"Tất nhiên!" Tần Cẩn Du không hề nghĩ ngợi, liền vỗ ngực cam đoan "Ta sẽ ở bên cạnh huynh một ngàn năm, một vạn năm! Chúng ta vẫn là huynh đệ tốt!"
"Huynh không muốn đi luyện tập đến vậy sao?" Tần Cẩn Du buồn bực nói "Cưỡi ngựa bắn cung chơi rất vui, huynh trước cũng hay khoe khoang với ta, sao gần đây lại không muốn đi? Sao lại tự mình làm mình bị thương, như thế một chút cũng không có lời đâu."
"Ngươi chưa từng luyện tập nên tất nhiên không biết có bao nhiêu khổ," Ngụy Thanh Hoài tuy rằng chân rất đau, nhưng vẫn rất đắc ý, cảm thấy mình đã tránh được một kiếp "Mấy ngày nay ta mỗi ngày mệt đến nỗi eo mỏi lưng đau."
Ngụy Thanh Hoài nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, còn ôm chặt ngực, kéo dài giọng điệu "Cái cảm giác mồ hôi ướt đẫm lưng, thật sự là khó chịu chết đi được --"
Hình tượng mà Ngụy Thanh Hoài biểu hiện ra khiến cho Tần Cẩn Du vốn có tò mò với cưới ngựa bắn tên cũng có chút sợ hãi.
"Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì," sau khi Ngụy Thanh Hoài biểu diễn một màn khoa trương, thì nghiêm túc nói với Tần Cẩn Du "Dù sao ta bị thương, có thể cùng ngươi chơi, xem trên việc đường đường là một hoàng tử tự làm chân mình bị thương chỉ vì đặc biệt chơi với người, phân một phần đồ ăn ngon cho ta đi ~"
Tần Cẩn Du ở cùng Ngụy Thanh Hoài lâu rồi, nên cũng lười thảo luận tiếp chuyện Ngụy Thanh Hoài có thật sự vì mình mà tự làm mình bị thương hay không.
Tần Cẩn Du lúc đầu còn không có tinh thần nghe, đến khi nghe Ngụy Thanh Hoài muốn ăn đồ ăn của mình, nhất thời kích động đứng lên, ba bước cũng thành hai bước đi tới bên cạnh cái bàn, chắn phía trước điểm tâm và hoa quả, vẻ mặt cảnh giác "Đây là đồ của ta, bởi vì bị thương mới có, huynh nếu bị thương, Hiền phi chắc chắn cũng sẽ cho huynh, sao lại lấy của ta chứ?"
Ngụy Thanh Hoài vốn đang rất đắc ý, nghe vậy thấy thế liền uể oải, ủ rũ "Ta vừa đi tìm mẫu phi, nhưng mẫu phi biết ta cố tình làm mình bị thương, không chỉ không cho ta điểm tâm, còn phạt ta mấy ngày này không được ăn điểm tâm!"
Ngụy Thanh Hoài vừa nói vừa liếc đống đồ ăn trên bàn, cười hì hì "Cho ta một chút đi, ta cam đoan không ăn nhiều."
Tần Cẩn Du giơ tay bảo vệ điểm tâm, thiếu chút là khóc thành tiếng "Huynh còn muốn ăn? Mấy ngày nay huynh mang bao nhiêu đồ ăn ngon từ chỗ ta đi rồi?"
Tần Cẩn Du thật sự rất đau lòng điểm tâm của mình.
Nàng không phải năm ngoái không hiểu chuyện, ăn mất điểm tâm của Ngụy Thanh Hoài?
Ngụy Thanh Hoài còn ghi thù đến bây giờ?
Hiện tại số điểm tâm mà hắn ăn đã vượt xa số điểm tâm mà mình ăn của hắn trước đây!
"Keo kiệt." Thương thế lại phát tác, Ngụy Thanh Hoài có chút khó chịu khi bị đau, nói chuyện cũng nặng nề hơn "Không chơi với ngươi nữa."
Dứt lời, liền chỉ huy đám tiểu thái giám nâng hắn "Đi mau đi mau, đau chết mất, mau mời thái y đến xoa dược cho chúng ta."
Tần Cẩn Du làm mặt quỷ sau lưng Ngụy Thanh Hoài.
Ngụy Thanh Hoài đi không bao lâu, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người lén lút.
Tần Cẩn Du thấy bóng dáng quen thuộc, mắt sáng lên, hoàn toàn đã quên mất lời chính mình vừa nói không đẻ ý đến Tô Hoành nữa, trèo lên ghế bên cạnh cửa sổ, duỗi tay mở cửa sổ ra, kinh hỉ nói "Huynh tới rồi a!"
Tô Hoành trèo từ cửa sổ vào, trong tay còn cầm mấy đóa hoa không biết lấy từ đâu.
"Ta đến rồi." trên mặt Tô Hoành không có biểu tình gì, nhưng trong thanh âm lại mang chút ngữ điệu xin lỗi "Ta mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, mỗi lần về đến phòng là lăn ra ngủ, vì thế lên không thể đến thăm ngươi được."
"Những bông hoa này thật đẹp!" Tần Cẩn Du nhìn những bông hoa trong tay hắn, kinh ngạc hỏi "Huynh lấy nó từ đâu vậy?"
Tô Hoành xấu hổ ho khan một tiếng, ý bảo nàng nhỏ giọng, hắn nhìn ra bên ngoài, thuận tay kéo cửa, tiến gần về phía nàng, thấp giọng nói "Đây là ta hái trộm ở hồ Ngàn Nguyện, đừng có nói với người khác."
Theo truyền thuyết hoa cỏ bên hồ Ngàn Nguyện có linh tính, có thể hỗ trợ nguyện vọng thành hiện thực, sau này vì lời nói đó mà người đến hái hoa không ít, làm cho hoa cỏ bị giảm bớt, cho nên hiện tại có người chuyên canh gác ở đó, cấm người đến hái hoa.
Tô Hoành ngày thường chú trọng nhất hình tượng, kiểu tóc luôn cẩn thận tỉ mỉ, y phục cũng không có một chút dơ bẩn, nhưng mà hôm nay tóc hỗn độn, áo choàng lại có vết bẩn màu đen, đầy bụi đất đứng trước Tần Cẩn Du.
Hắn thấy Tần Cẩn Du ngơ ngác không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương đang mất hứng, vội vàng giải thích "Ta biết hái trộm hoa như vậy là không tốt, nhưng thương thế của ngươi luôn không khỏi, ta mới đi hái trộm, chỉ là muốn..."
Lời còn chưa nói hết mặt đã đỏ ửng, mắt liếc sang bên cạnh, quanh co nửa ngày, không có nói nữa.
Hắn thường rất ít quan tâm người khác, cũng không có thói quen nói ra sự quan tâm, lần này nhịn không được mới nói ra, hiện giờ lại đang rất hối hận.
Lời đã nói không thể rút lại, hắn cũng xấu hổ nói tiếp, cảm thấy ảnh hưởng đến hình tượng cao lãnh của mình.
"Ta sẽ không nói đâu." Tần Cẩn Du vô cùng cao hứng nhận mấy đóa hoa, cài lên đầu, khoe khoang với Tô Hoành "Đẹp không?"
Tần Cẩn Du hiện tại là một nam hài, cũng có thể tuổi còn nhỏ, nàng cài trên đầu hai đóa hoa, thế nhưng lại không khó coi, mà lại làm cho Tô Hoành cảm thấy có chút đẹp một cách khó hiểu.
Nhưng mà lời như vậy Tô Hoành sẽ không nói ra, hắn thản nhiên nói "Ngươi là một nam hài, tại sao cứ luôn thích hoa như vậy?"
Mỗi lần hắn và Tần Cẩn Du ra bên ngoài chơi, thấy Tần Cẩn Du nếu phát hiện ra bông hao nào đẹp, liền nhìn không di chuyển, hành vi này không giống nam hài mà giống nữ hài hơn.
Hoa trong cung không khác biệt lắm, hoa bên hồ Ngàn Nguyện cũng không khác gì với hoa ở địa phương khác, vì vậy Tần Cẩn Du cũng không lo lắng có người phát hiện hoa này hái ở hồ Ngàn Nguyện.
"Bởi vì hoa đẹp! Hơn nữa, cũng không có quy định nam hài không được thích hoa!" Tần Cẩn Du nói.
Nàng vốn chính là nữ hài, thích cài hoa trang điểm cũng không bị quở trách gì.
Tần Cẩn Du làm đỏm xong, liền bỏ hoa xuống, để sang một bên, thuận tay đem điểm tâm cùng hoa quả đẩy trước mặt Tô Hoành "Ăn chút đồ ăn đi!"
Tô Hoành cũng không giống như Tần Cẩn Du thích ăn đồ ngọt, bởi vậy chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.
Tần Cẩn Du vừa mở miệng ăn điểm tâm, vừa tò mò hỏi "Ta lúc đầu nhìn thấy huynh, thì huynh rất thích trèo cây hái lê, tại sao gần đây không trèo cây nữa?"
Ánh mắt Tô Hoành trong nháy mắt mờ đi, trong lòng chợt nhói đau, thật lâu sau mới nói nhỏ "Biểu muội ta thích ăn lê nhất, trước khi ta đi, nàng ấy nói chờ ta về chơi cùng, chỉ là nàng ấy không đợi được nữa."
Mấy tháng trước, hắn còn có thể nhớ một ít chi tiết về Tư Không gia tộc, nhưng theo thời gian trôi đi, Tư Không gia tộc trong trí nhớ của hắn dần dần biến mất.
Tuy nhiên sự thống hận Vũ hoàng và hình dáng sủng phi hại nương hắn bị phế lại khắc sâu vào tâm trí hắn.
Muốn nhớ đến người, lại không nhớ được, người không muốn nhớ đến, lại cố tình không thể quên được.
Tần Cẩn Du nhớ lại chuyện gia tộc Tư Không bị tịch thu gia sản trảm cả gia tộc một năm trước, nhanh chóng bỏ điểm trong tay, xoa xoa hai tay, học bộ dáng Hiền phi trong trí nhớ khi an ủi Ngụy Thanh Nguyệt, vỗ vỗ lưng Tô Hoành, nhẹ nhàng nói "Đừng khổ sở, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh."
Tô Hoành nhìn Tần Cẩn Du không biết nên cười hay tiếp tục khổ sở.
Một tiểu hài tử còn nhỏ hơn hắn một tuổi, còn đóng giả người lớn an ủi hắn.
Trừ mẫu thân, chưa có người nào thật sự quan tâm hắn, vắt hết suy nghĩ muốn an ủi hắn.
"Ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?" Tô Hoành hôm nay có lẽ quá bi thương, đầu óc rối bời, hỏi vấn đề rõ ràng không có khả năng.
"Tất nhiên!" Tần Cẩn Du không hề nghĩ ngợi, liền vỗ ngực cam đoan "Ta sẽ ở bên cạnh huynh một ngàn năm, một vạn năm! Chúng ta vẫn là huynh đệ tốt!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook