Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá
-
Chương 56: Cưỡi Ngựa Bắn Cung
Có lẽ do sự lây lan của Ngụy Thanh Hoài quá mạnh, nhóm trẻ con ở thượng thư phòng tụ tập từng nhóm bắt đầu thảo luận xem tương lai chính mình muốn nương tử hoặc phu quân như thế nào.
Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ, đối với vấn đề này không có khái niệm gì, chỉ cần đối phương có thể vui chơi với mình, cũng có thể cho mình ăn nhiều điểm tâm ngon một chút là được.
"Huynh sau này muốn thú nương tử như thế nào?" Tần Cẩn Du hỏi Tô Hoành đang đứng an tĩnh ở một góc không nói chuyện.
"Ta không thú nương tử." Đúng lúc Tần Cẩn Du rất tò mò rốt cuộc Tô Hoành sẽ trả lời như thế nào, Tô Hoành lại lạnh lùng trả lời.
"Gì?" Tần Cẩn Du khó hiểu "Huynh vì sao không muốn thú nương tử?"
Tô Hoành nhìn chằm chằm sách vở trước mặt, mím môi, sau một lúc lâu mới khẽ nói hai chữ "Phiền toái."
Nghe được đáp án như vậy, Tần Cẩn Du chỉ cảm thấy kỳ quái, nàng không rõ vì sao Tô Hoành có ý nghĩa như vậy "Huynh thật sự không thú nương tử? Nhưng huynh không thú nương tử thì không có ai sinh đứa nhỏ cho huynh..."
Có lẽ là thật sự chịu không nổi Tần Cẩn Du càng không ngừng cằn nhằn, ánh mắt Tô Hoành rốt cục cũng từ sách, nhìn sang bên cạnh vách tường tự hỏi.
Tô Hoành suy nghĩ vấn đề này so với Ngụy Thanh Hoài thời gian lâu hơn nhiều, dẫn tới Tần Cẩn Du càng hiếu kỳ, không biết Tô Hoành sẽ có ý tưởng thế nào.
"Ta muốn thú người nương tử..." Tô Hoành do dự mở miệng.
"Ừ ừ ừ! Nói mau nói mau!" Tần Cẩn Du rất chờ mong.
"Không ác độc, không kiếm chuyện." Tô Hoành thản nhiên nói.
Tần Cẩn Du đang ôm má chờ phần tiếp theo, đã thấy miệng Tô Hoành ngậm lại, rõ ràng không có ý định nói tiếp, giật mình "Hết rồi?"
"Hết rồi." Tô Hoành nói.
Tần Cẩn Du: ⊙▂⊙
Đây là yêu cầu gì chứ?
Nữ tử trên đời tuyệt đại đa số đều phù hợp với điều kiện này đi?
Tô Hoành nhớ lại ký ức u ám ở Vũ quốc trước đây, vốn tâm tình đang tốt lại dần dần trầm xuống.
Mẫu thân hắn là Hoàng hậu nguyên phối của Vũ hoàng, ngoại tổ gia cả nhà đều là người trung liệt, sau khi mẫu thân bị phế, sủng phi của Vũ hoàng thượng vị, thành tân Hoàng hậu của Vũ quốc, người trong gia tộc sau lưng sủng phi cũng được trọng dụng, vây cánh cũng trải rộng khắp triều đình và dân gian.
Vũ hoàng háo sắc, phi tần trong hậu cung đặc biệt nhiều trong các quốc gia.
Tần phi hậu cung vì lời ích gia tộc mà tranh đấu, hoàng cung Vũ quốc có thể nói là chướng khí mù mịt.
Cho nên, trong suy nghĩ của cậu bé Tô Hoành, một người không ác độc, không gây chuyện là một người thê tử rất tốt.
=
Mùa đông giá lạnh sắp tới, trong nháy mắt mùa xuân hoa nở rồi tàn, không bao lâu sẽ đến mùa hạ.
Cách lần Tần Cẩn Du tiến cung, đã gần một năm.
Năm trước thời điểm Tần Cẩn Du tiến cung, đã qua sinh nhật, mà sinh nhật năm nay, cũng sắp đến.
Âu thị trước bị biếm thành Thải nữ sinh hạ hoàng tử, khiến Đức phi rất vui mừng.
Từ khi thập nhất Công chúa mất, trong cung đã sáu năm không có hoàng tử công chúa nào được hạ sinh, mà ngày thập nhị Hoàng tử ra đời trên trời tường vân trải rộng giữa không trung, là điềm lành, bởi vậy thập nhất Hoàng tử sinh ra khiến bệ hạ long tâm đại duyệt.
Quốc sư Tôn Chính Hoàn cũng đưa ra lời tiên đoán, đứa nhỏ này cực có thiên phú.
Vì trấn an Đức phi và Chu gia đã có nhiều cống hiến cho Ngụy quốc, đứa nhỏ này sau khi sinh ra, liền được ôm đến cung của Đức phi nuôi dưỡng, điều này cho thấy kỳ vọng của bệ hạ đối với Chu gia.
Thái tử phi lớn hơn một tuổi so với hoàng Thái tử, sau mấy tháng thành thân với Ngụy Thanh Cảnh, đã mang thai.
Tần Cẩn Du lúc đầu mới có năm tuổi, bởi vậy nên luôn trụ tại thiên điện Dực Khôn cung, hiện giờ sắp sáu tuổi, không thể tiếp tục ở Dực Khôn cung, Hiền phi luôn suy nghĩ, bố trí cho Tần Cẩn Du trụ tại tiểu viện gần với chỗ ở của Ngụy Thanh Hoài.
Tống Niệm Trúc quả nhiên giống như lời đồn trước khi đến từ Vũ quốc xa xôi, trở thành phu tử của các hoàng tử, chuyên giảng dạy các hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung.
Điều kiện đãi ngộ Vũ quốc không bằng Ngụy quốc, quốc thổ rộng rãi, bởi vậy quân đội Vũ quốc thiên về cưỡi ngựa bắn cung, Tống Niệm Trúc được Tư Không gia gửi nuôi, dân chúng nơi đó bưu hãn, phần lớn giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, sau khi Tống Niệm Trúc dưỡng khỏi bệnh, lúc nhàn hạ liền học cưỡi ngựa bắn cung, hắn không có thiên phú đọc sách mà có thiên phú cượi ngựa bắn cung, bởi vậy tiếp thu tinh túy rất nhanh.
Các hoàng tử và thư đồng đều phải học cưỡi ngựa bắn tên, Tần Cẩn Du thì lại bị loại bỏ ra ngoài.
Tần Cẩn Du không phục, đi tìm Hiền phi, ầm ĩ muốn đi, kết quả bởi vì tuổi còn nhỏ chân không với tới ngựa, lập tức té từ trên ngựa xuống, chân bị thương, nằm trên giường bảy ngày còn không khôi phục, từ đó về sau không còn nháo đòi đi cưới ngựa bắn tên với các hoàng tử và thư đồng nữa.
Các hoàng tử và thư đồng bướng bỉnh thấy thảm cảnh của Tần Cẩn Du, từng người đều nâng cao tinh thần, không dám xem thường.
"Công tử, ăn chút hoa quả đi." Cẩm Tịch thấy Tần Cẩn Du nằm trên giường bộ dạng rầu rĩ không vui, ôn nhu trấn an.
"Không ăn." Tần Cẩn Du dỗi quay đầu sang một bên, rầu rĩ không vui nói, không nhìn đến hoa quả mà mình thích ăn nhất.
"Sao lại tức giận rồi?" Cẩm Tịch khó hiểu đem hoa quả để xuống bàn, vỗ vỗ lưng Tần Cẩn Du, an ủi "Đừng tức giận."
"Ta chính là muốn tức giận!" Tần Cẩn Du ủy khuất "Tô Hoành thối, ta bị thương lâu như vậy mà hắn mỗi ngày không đến thăm ta! Trước hắn thương tâm, ta mỗi ngày đều đến thăm hắn!"
"Tô công tử có thể cũng có nỗi khổ riêng," Cẩm Tịch nói "Trước không phải Hiền phi đã nói rằng, không cho các ngài qua lại quá thân cận sao."
"Ta không quan tâm điều đó," Tần Cẩn Du thường đấu võ mồm với Ngụy Thanh Uyển, thế nhưng cũng có vài phần bá đạo của Ngụy Thanh Uyển, xoa thắt lưng nói "Cẩm Tịch ngươi là thị nữ của ta, không được nói giúp cho Tô Hoành, hắn không tới chính là không tới, không chỉ có hôm qua không tới hôm nay cũng không tới, ta không thích hắn nữa, về sau cũng không thèm chơi với hắn nữa."
Cẩm Tịch thở dài, đang nghĩ làm thế nào tiếp tục an ủi "Công tử" nhà mình, thì bên ngoài truyền đến tiếng gào to vô cùng hưng phấn.
Tần Cẩn Du chú ý nghe, phát hiện thanh âm này là của Ngụy Thanh Hoài.
Tiểu tử này hôm nay chắc được phu tử khen hoặc có gì đó nổi bật trước mặt huynh đệ, mới cao hứng như vậy.
Tần Cẩn Du đoán như vậy, Ngụy Thanh Hoài bên kia lại vang lên thanh âm vội vàng của Ngụy Thanh Hoài "Mau mau mau! Mau nâng ta đến chỗ Tần Cẩn Du! Ta muốn cho nàng xem xem!"
Lời còn chưa dứt, lại thanh âm thảm thiết của Ngụy Thanh Hoài lại vang lên "Tê -- chậm một chút chậm một chút! Đau quá! Đụng vào ta rồi!"
Hành vi Ngụy Thanh Hoài lúc kêu thảm thiết lúc cười ha ha thật sự là quỷ dị, Tần Cẩn Du sợ tới mức run run, chỉ vào đầu mình, kinh hãi quay đầu lại nhìn Cẩm Tịch "Ngụy Thanh Hoài thần kinh như vậy, đầu óc có vấn đề hay sao?"
Lời còn chưa dứt, Ngụy Thanh Hoài đã vào trong phòng, bất mãn nói "Ta vì ngươi hy sinh nhiều như vậy, ngươi dám nói đầu ta có vấn đề!"
Tần Cẩn Du nhìn về phía tiếng nói, nhìn thấy cảnh tượng Ngụy Thanh Hoài bị mấy tiểu thái giám nâng lên, đi đứng run rẩy.
Ngụy Thanh Hoài cho dù chân bị thương, vẫn không quên khoe với Tần Cẩn Du "Ta thấy người sau khi chân bị thương không tiện đi lại, thông cảm với ngươi, vì thế ta cũng làm cho mình bị thương, chính là đặc biệt ở bên ngươi, ngươi nói ta trượng nghĩa hay không?"
Tần Cẩn Du lúc đầu rất cảm động, đang muốn kéo tay Ngụy Thanh Hoài quan tâm, lại ẩn ẩn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
Tần Cẩn Du tự hỏi, đột nhiên hiểu được "Huynh vài ngày trước ngày nào cũng kêu cưỡi ngựa bắn cung quá mệt mỏi, còn nói hâm mộ ta, huynh không phải muốn nhàn hạ, mới làm mình bị thương đất chứ?"
Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ, đối với vấn đề này không có khái niệm gì, chỉ cần đối phương có thể vui chơi với mình, cũng có thể cho mình ăn nhiều điểm tâm ngon một chút là được.
"Huynh sau này muốn thú nương tử như thế nào?" Tần Cẩn Du hỏi Tô Hoành đang đứng an tĩnh ở một góc không nói chuyện.
"Ta không thú nương tử." Đúng lúc Tần Cẩn Du rất tò mò rốt cuộc Tô Hoành sẽ trả lời như thế nào, Tô Hoành lại lạnh lùng trả lời.
"Gì?" Tần Cẩn Du khó hiểu "Huynh vì sao không muốn thú nương tử?"
Tô Hoành nhìn chằm chằm sách vở trước mặt, mím môi, sau một lúc lâu mới khẽ nói hai chữ "Phiền toái."
Nghe được đáp án như vậy, Tần Cẩn Du chỉ cảm thấy kỳ quái, nàng không rõ vì sao Tô Hoành có ý nghĩa như vậy "Huynh thật sự không thú nương tử? Nhưng huynh không thú nương tử thì không có ai sinh đứa nhỏ cho huynh..."
Có lẽ là thật sự chịu không nổi Tần Cẩn Du càng không ngừng cằn nhằn, ánh mắt Tô Hoành rốt cục cũng từ sách, nhìn sang bên cạnh vách tường tự hỏi.
Tô Hoành suy nghĩ vấn đề này so với Ngụy Thanh Hoài thời gian lâu hơn nhiều, dẫn tới Tần Cẩn Du càng hiếu kỳ, không biết Tô Hoành sẽ có ý tưởng thế nào.
"Ta muốn thú người nương tử..." Tô Hoành do dự mở miệng.
"Ừ ừ ừ! Nói mau nói mau!" Tần Cẩn Du rất chờ mong.
"Không ác độc, không kiếm chuyện." Tô Hoành thản nhiên nói.
Tần Cẩn Du đang ôm má chờ phần tiếp theo, đã thấy miệng Tô Hoành ngậm lại, rõ ràng không có ý định nói tiếp, giật mình "Hết rồi?"
"Hết rồi." Tô Hoành nói.
Tần Cẩn Du: ⊙▂⊙
Đây là yêu cầu gì chứ?
Nữ tử trên đời tuyệt đại đa số đều phù hợp với điều kiện này đi?
Tô Hoành nhớ lại ký ức u ám ở Vũ quốc trước đây, vốn tâm tình đang tốt lại dần dần trầm xuống.
Mẫu thân hắn là Hoàng hậu nguyên phối của Vũ hoàng, ngoại tổ gia cả nhà đều là người trung liệt, sau khi mẫu thân bị phế, sủng phi của Vũ hoàng thượng vị, thành tân Hoàng hậu của Vũ quốc, người trong gia tộc sau lưng sủng phi cũng được trọng dụng, vây cánh cũng trải rộng khắp triều đình và dân gian.
Vũ hoàng háo sắc, phi tần trong hậu cung đặc biệt nhiều trong các quốc gia.
Tần phi hậu cung vì lời ích gia tộc mà tranh đấu, hoàng cung Vũ quốc có thể nói là chướng khí mù mịt.
Cho nên, trong suy nghĩ của cậu bé Tô Hoành, một người không ác độc, không gây chuyện là một người thê tử rất tốt.
=
Mùa đông giá lạnh sắp tới, trong nháy mắt mùa xuân hoa nở rồi tàn, không bao lâu sẽ đến mùa hạ.
Cách lần Tần Cẩn Du tiến cung, đã gần một năm.
Năm trước thời điểm Tần Cẩn Du tiến cung, đã qua sinh nhật, mà sinh nhật năm nay, cũng sắp đến.
Âu thị trước bị biếm thành Thải nữ sinh hạ hoàng tử, khiến Đức phi rất vui mừng.
Từ khi thập nhất Công chúa mất, trong cung đã sáu năm không có hoàng tử công chúa nào được hạ sinh, mà ngày thập nhị Hoàng tử ra đời trên trời tường vân trải rộng giữa không trung, là điềm lành, bởi vậy thập nhất Hoàng tử sinh ra khiến bệ hạ long tâm đại duyệt.
Quốc sư Tôn Chính Hoàn cũng đưa ra lời tiên đoán, đứa nhỏ này cực có thiên phú.
Vì trấn an Đức phi và Chu gia đã có nhiều cống hiến cho Ngụy quốc, đứa nhỏ này sau khi sinh ra, liền được ôm đến cung của Đức phi nuôi dưỡng, điều này cho thấy kỳ vọng của bệ hạ đối với Chu gia.
Thái tử phi lớn hơn một tuổi so với hoàng Thái tử, sau mấy tháng thành thân với Ngụy Thanh Cảnh, đã mang thai.
Tần Cẩn Du lúc đầu mới có năm tuổi, bởi vậy nên luôn trụ tại thiên điện Dực Khôn cung, hiện giờ sắp sáu tuổi, không thể tiếp tục ở Dực Khôn cung, Hiền phi luôn suy nghĩ, bố trí cho Tần Cẩn Du trụ tại tiểu viện gần với chỗ ở của Ngụy Thanh Hoài.
Tống Niệm Trúc quả nhiên giống như lời đồn trước khi đến từ Vũ quốc xa xôi, trở thành phu tử của các hoàng tử, chuyên giảng dạy các hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung.
Điều kiện đãi ngộ Vũ quốc không bằng Ngụy quốc, quốc thổ rộng rãi, bởi vậy quân đội Vũ quốc thiên về cưỡi ngựa bắn cung, Tống Niệm Trúc được Tư Không gia gửi nuôi, dân chúng nơi đó bưu hãn, phần lớn giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, sau khi Tống Niệm Trúc dưỡng khỏi bệnh, lúc nhàn hạ liền học cưỡi ngựa bắn cung, hắn không có thiên phú đọc sách mà có thiên phú cượi ngựa bắn cung, bởi vậy tiếp thu tinh túy rất nhanh.
Các hoàng tử và thư đồng đều phải học cưỡi ngựa bắn tên, Tần Cẩn Du thì lại bị loại bỏ ra ngoài.
Tần Cẩn Du không phục, đi tìm Hiền phi, ầm ĩ muốn đi, kết quả bởi vì tuổi còn nhỏ chân không với tới ngựa, lập tức té từ trên ngựa xuống, chân bị thương, nằm trên giường bảy ngày còn không khôi phục, từ đó về sau không còn nháo đòi đi cưới ngựa bắn tên với các hoàng tử và thư đồng nữa.
Các hoàng tử và thư đồng bướng bỉnh thấy thảm cảnh của Tần Cẩn Du, từng người đều nâng cao tinh thần, không dám xem thường.
"Công tử, ăn chút hoa quả đi." Cẩm Tịch thấy Tần Cẩn Du nằm trên giường bộ dạng rầu rĩ không vui, ôn nhu trấn an.
"Không ăn." Tần Cẩn Du dỗi quay đầu sang một bên, rầu rĩ không vui nói, không nhìn đến hoa quả mà mình thích ăn nhất.
"Sao lại tức giận rồi?" Cẩm Tịch khó hiểu đem hoa quả để xuống bàn, vỗ vỗ lưng Tần Cẩn Du, an ủi "Đừng tức giận."
"Ta chính là muốn tức giận!" Tần Cẩn Du ủy khuất "Tô Hoành thối, ta bị thương lâu như vậy mà hắn mỗi ngày không đến thăm ta! Trước hắn thương tâm, ta mỗi ngày đều đến thăm hắn!"
"Tô công tử có thể cũng có nỗi khổ riêng," Cẩm Tịch nói "Trước không phải Hiền phi đã nói rằng, không cho các ngài qua lại quá thân cận sao."
"Ta không quan tâm điều đó," Tần Cẩn Du thường đấu võ mồm với Ngụy Thanh Uyển, thế nhưng cũng có vài phần bá đạo của Ngụy Thanh Uyển, xoa thắt lưng nói "Cẩm Tịch ngươi là thị nữ của ta, không được nói giúp cho Tô Hoành, hắn không tới chính là không tới, không chỉ có hôm qua không tới hôm nay cũng không tới, ta không thích hắn nữa, về sau cũng không thèm chơi với hắn nữa."
Cẩm Tịch thở dài, đang nghĩ làm thế nào tiếp tục an ủi "Công tử" nhà mình, thì bên ngoài truyền đến tiếng gào to vô cùng hưng phấn.
Tần Cẩn Du chú ý nghe, phát hiện thanh âm này là của Ngụy Thanh Hoài.
Tiểu tử này hôm nay chắc được phu tử khen hoặc có gì đó nổi bật trước mặt huynh đệ, mới cao hứng như vậy.
Tần Cẩn Du đoán như vậy, Ngụy Thanh Hoài bên kia lại vang lên thanh âm vội vàng của Ngụy Thanh Hoài "Mau mau mau! Mau nâng ta đến chỗ Tần Cẩn Du! Ta muốn cho nàng xem xem!"
Lời còn chưa dứt, lại thanh âm thảm thiết của Ngụy Thanh Hoài lại vang lên "Tê -- chậm một chút chậm một chút! Đau quá! Đụng vào ta rồi!"
Hành vi Ngụy Thanh Hoài lúc kêu thảm thiết lúc cười ha ha thật sự là quỷ dị, Tần Cẩn Du sợ tới mức run run, chỉ vào đầu mình, kinh hãi quay đầu lại nhìn Cẩm Tịch "Ngụy Thanh Hoài thần kinh như vậy, đầu óc có vấn đề hay sao?"
Lời còn chưa dứt, Ngụy Thanh Hoài đã vào trong phòng, bất mãn nói "Ta vì ngươi hy sinh nhiều như vậy, ngươi dám nói đầu ta có vấn đề!"
Tần Cẩn Du nhìn về phía tiếng nói, nhìn thấy cảnh tượng Ngụy Thanh Hoài bị mấy tiểu thái giám nâng lên, đi đứng run rẩy.
Ngụy Thanh Hoài cho dù chân bị thương, vẫn không quên khoe với Tần Cẩn Du "Ta thấy người sau khi chân bị thương không tiện đi lại, thông cảm với ngươi, vì thế ta cũng làm cho mình bị thương, chính là đặc biệt ở bên ngươi, ngươi nói ta trượng nghĩa hay không?"
Tần Cẩn Du lúc đầu rất cảm động, đang muốn kéo tay Ngụy Thanh Hoài quan tâm, lại ẩn ẩn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
Tần Cẩn Du tự hỏi, đột nhiên hiểu được "Huynh vài ngày trước ngày nào cũng kêu cưỡi ngựa bắn cung quá mệt mỏi, còn nói hâm mộ ta, huynh không phải muốn nhàn hạ, mới làm mình bị thương đất chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook