Thái Thượng Hoàng
-
Chương 38
Hắn căn bản không cần đến Sở Liệt nhắc nhở người bên cạnh mình hiện tại có bao nhiêu ít ỏi, thẹn quá hỏa giận liền một mình rời đi, cước bộ phù phiếm bước loạn đến cạnh hồ nhỏ cách đó không xa, cô độc bình tĩnh đón gió mát.
Trên mặt hồ gợn sóng sinh quang, hắn chậm rãi thở dài, đêm nay ánh trăng thậm mỹ, thập phần thanh minh.
“Bệ hạ…” Giọng nói lão thái rất quen thuộc, hắn nhìn lại, dưới bóng cây ***g lộng đi ra một người khoác quan bào nhất phẩm, lưng đã hơi còng, chính là Hữu thừa tướng Thái Hạ.
Người tuổi tác đã cao kia rầm một tiếng quỳ xuống đất, vài phần xấu hổ vài phần vướng mắc: “Bệ hạ, cựu thần thực xin lỗi ngài…”
Rượu nhiều khó nghĩ chuyện, hắn suy nghĩ cả buổi mới nga một tiếng, tựa vào tảng đá lớn bên hồ: “Ngươi đời này cũng không tính là làm thất vọng Khánh quốc, ân, cũng không tính là làm thất vọng quả nhân, cho nên đừng quỳ ở nơi này nữa, trở về đi.”
Dù sao, loại yến hội này ngươi cũng đã tham gia không biết bao nhiêu lần, Sở Tang rất đại độ nghĩ.
Hắn nửa tháng nay bị nửa giam lỏng ở Cam Tuyền cung, cũng không phải đoán không được trong triều là ai trợ giúp Sở Liệt một tay, nếu không thanh niên sẽ không thuận lợi như vậy mà đăng cơ thượng vị.
Hữu tướng sớm đã đến tuổi thoái ẩn, chỉ là có vài người a, tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, dám không chấp nhận già nua.
Hữu tướng quỳ rạp xuống đất. toàn thân không khống chế được hơi hơi phát run: “Tiên hoàng cùng Nhiếp chính vương phó thác bệ hạ cho lão thần, lão thần hiện giờ…”
Hắn phiền chán phất tay, đánh gãy lời Hữu tướng: “Đừng nhắc đến những chuyện vô nghĩa đó nữa, ngươi nếu còn nhớ rõ lời bọn họ thì đã không giựt dây Liệt nhi bức vua thoái vị. Quả nhân niệm tình ngươi hai triều, nga, hiện đã là ba triều…Xem cái trí nhớ hỏng bét của quả nhân này…”
Tự giễu xong xuôi, hắn vẫn nhẹ giọng nói: “Tóm lại, Hồng Môn Yến hôm nay trong lòng ngươi hiểu rõ, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi giúp ai, người đó sẽ vẫn nhớ rõ ngươi. Người cũ luôn tranh không được với người mới, còn không bằng sớm về nhà đậu tôn dưõng điểu...ít nhất cũng còn một mạng.’’
Lời tâm huyết này coi như là hắn báo đáp Hữu tướng vì triều đình bán mạng mấy mươi năm.
“Thế nhưng lão thần không cam lòng a…” Hữu tướng vừa dập đầu vừa nói: ‘Lão thần không cam lòng cứ vậy mà đi.”
Hắn hơi thấy buồn cười, ho khan vài tiếng: “Ngươi có cái gì mà không cam lòng? Tiên hoàng năm đó một đường đề bạt ngươi, Nhiếp chính vương nể trọng ngươi,tay cầm quyền cao, môn hạ đệ tử cũng nhiều, được người tôn kính, ngươi còn có điểm nào không như ý? Quả nhân nhớ rõ mấy nhi tử của ngươi kia đều rất có tiền đồ, lại hiếu thảo, nhi tôn nhu thuận nghe lời. Lâm lão a…Làm người có thể vẹn toàn trước sau không phải là chuyện dễ dàng, quyền thế trong tay thật đúng là tốt, nhưng không có chúng ngươi cũng không phải sống không nổi.”
“Nhượng hiền đi, thiên hạ chung quy là của người trẻ tuổi.”
Rõ ràng là đang khuyên người khác, chính mình lại trở nên thương cảm trước tiên.
Nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu, trở lại Cam Tuyền cung rồi hắn liền lui về hậu điện, không buồn thay y phục nằm dài trên xích đu. Bên kia yến hội có lẽ đang lúc náo nhiệt, bất quá này cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn cũng không phải quá mức tức giận, chỉ là có chuyện đã nghĩ rõ có chuyện chưa xem tường mà thôi.
Giữa lúc buồn ngủ mông lung, cảm giác có người đến ôm hăn. Hắn muốn mở to mắt nhìn xem là ai, bất quá cố gắng thật nhiều lần đều thất bại, vì thế chỉ có thể ờ trong ***g ngực kia chọn một tư thế xem chừng thoải mái nhất, nắm y phục đối phương, mơ hồ không rõ ân vài tiếng.
Nửa ngủ nửa tỉnh hắn cảm giác được nhiệt độ của nụ hôn lưu luyến bên mặt, loại cảm giác này là hắn yêu mến, vui thích không thể kháng cự làm cho người ta thân thể nóng lên, đầu óc mê muội, mềm thành một mảnh.
Vì thế hắn nhận định mình đang ở trong một giấc mộng đầy tình sắc, tửu sắc vốn chính là hảo huynh đệ Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.
Trong mộng tựa hồ có người đang cởi y phục, đường cong rất đẹp, nhưng cử chi lại đầy lực áp bức như mảnh thú, khí lực xoa nắn bên hông hắn cũng thực lớn.
Loại mộng làm người ta đỏ mặt này khiến hắn trở nên thực ngượng ngùng, tầm hoan tác lạc ở chừng mực lớn như vậy hắn chưa từng thử qua. Đường đi của đôi tay đa dạng không dứt, làm cho hắn không có cách nào không rên rỉ thành tiếng.
Bất quá, mộng này có điểm không đúng a…Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào mà?
Hôn môi liên miên không dứt, thân thể tự nhiên cũng có phản ứng, xuân mộng dường như không có chừng mực. Đối phương hương rượu dày đặc, đầy miệng đều là vị rượu hoa quế trong cung nhưỡng thành, mà hương rượu hoa quế tựa hồ thấm đầm khắp người, tê tê dại dại, ngọt ngào ngấy ngấy, cảm giác lúc khoái cảm thổi quét lên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, xa lạ đến nỗi làm cho hắn cơ hồ muốn mở miệng hô dừng.
Nhưng nếu đã là trong mộng, vậy thì cũng cứ tùy vào tình triều dâng trào đi thôi.
Người đè trên thân tùy ý lật mình hắn lại…Từ từ, hắn không nhớ cánh tay của Ngọc phi lại hữu lực như vậy a!
Cảm giác tuy rằng không tệ, nhưng bởi vì cảnh trong mộng quá mức chân thực, loại chuyện bị đặt dưới thân người khác này làm cho hắn rất căm tức, nhưng vô luận ồn ào hay giãy giụa thế nào tựa hồ cũng không có bất cứ tác dụng gì, đối phương ngược lại càng thêm nặng nề ra sức.
Không được…Giữa cơn chìm chìm nổi nổi, Sở Tang dùng một tia lý trí còn sót lại nhắc nhở chính mình, có phải hay không nên kiêng rượu ăn chay hạ bớt hỏa khí.
Khi tỉnh lại, Sở Tang phải mất thật lâu mới cố định được tầm mắt. Đại khái là vì say rượu, đầu đau như muốn nứt ra, môi khô cạn, tay chân cũng gần như vô dụng, xích thân lõa thể được bọc chăn khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác ngứa ngáy. Cọ rồi lại cọ, chợt thấy không ổn, bên hông tựa hồ có cái gì đang đó đè nặng chính mình, hắn cố gắng quay đầu sang, liền thấy bên cạnh còn nằm một người, tay chắn trên lưng hắn, đầu tựa lên áo ngủ bằng gấm ngay sau gáy hắn.
Gương mặt quá mức quen thuộc cùng thân thể không quá quen thuộc làm cho hắn lại một lần nữa trở nên hồ đồ, Sở Tang sau khi xác định mình thật không già nua mờ mắt liền có một cỗ cảm giác hoang đường phi thường kinh khủng theo đó dâng lên, chậm rãi bao phủ cả tâm hồn hắn.
Chỗ hoang đường của giấc mộng này đương nhiên không chỉ như thế, cảm giác xỏ xuyên xa lạ nào đó làm cho hắn thập phần mờ mịt luống cuống.
Thanh niên còn đang ngủ say chưa tỉnh giấc, giữa đệm chăn còn giữ lại tàn hương rượu hoa quế, mùi hương gợi lên trong hắn mộng cảnh hoang đường quỷ dị tối hôm qua, vì thế hắn thử giật giật thân thể.
Đầu trướng xa lạ phần dưới thắt lưng lập tức làm cho hắn đỏ mắt, hắn cũng không phải hài tử chưa nhân sự, liên tưởng đến giấc mộng kia, hắn tự nhiên hiểu được loại đau này là như thế nào mà có.
Nhưng hắn không có cách nào tiêu hóa nổi sự thực này.
Trước kia không phải chưa từng nghe qua có những công chúa hoàng tử mất nước sẽ bị tân hoàng đế thu vào trong cung tùy ý đùa giỡn làm như sủng vật quý giá, dù sao những người đó so với thành hoa cỏ bên ngoài cũng tốt hơn nhiều lắm, về thể diện cũng sáng rọi hơn. Nhưng việc đó hắn cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, tuy rằng cảm thấy được những hoàng tử hoàng nữ cặp rủi ro đó đáng thương, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cũng sẽ rơi vào loại hoàn cảnh này.
Nhưng nếu là bị người xa lạ bắt nạt. còn có lý do mà oán hận báo thù.
Thanh niên nằm giữa đệm chăn hỗn độn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cơn buồn ngủ còn triền miên bên sườn mặt, mắt đen ướt át, vẻ mặt còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, biểu tình ngoài ý muốn có chút ôn nhu trĩ khí.
Thanh niên hơi phản ứng lại được, sau một lúc luống cuống tay chân ngắn ngủi, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Phụ hoàng?”
Vết tích tình sắc kéo đến giờ chưa hề biến mất, hắn không biết phải xử lý loại tình huống này như thế nào. Thế nhưng hắn cả đời này căn bản không giỡn được loại trò xiếc như cái gì mà gào thét khàn giọng đến kiệt súc của bát phụ (người đàn bà chanh chua), ngay cả từ ngữ mắng người cũng chỉ dừng lại ở con số vài ba từ mà mười mấy năm trước hảo hữu đã dạy.
Cho dù hiện tại thật sự mũi xót mắt đau, Sở Tang vẫn ném không được phong từ khí độ liêm sỉ của hoàng gia trăm năm mà khóc rống lên được.
Hắn nhìn thanh niên trước mắt cho dù y phục không chỉnh đầu tóc hỗn độn nhưng vẫn anh tuấn như thường ngày, khóa chặt hàng mày, gằn từng tiếng khản đặc từ trong cổ họng hỏi: “Ngươi…xem quả nhân như nữ nhân mà hưởng dụng?”
Trên mặt hồ gợn sóng sinh quang, hắn chậm rãi thở dài, đêm nay ánh trăng thậm mỹ, thập phần thanh minh.
“Bệ hạ…” Giọng nói lão thái rất quen thuộc, hắn nhìn lại, dưới bóng cây ***g lộng đi ra một người khoác quan bào nhất phẩm, lưng đã hơi còng, chính là Hữu thừa tướng Thái Hạ.
Người tuổi tác đã cao kia rầm một tiếng quỳ xuống đất, vài phần xấu hổ vài phần vướng mắc: “Bệ hạ, cựu thần thực xin lỗi ngài…”
Rượu nhiều khó nghĩ chuyện, hắn suy nghĩ cả buổi mới nga một tiếng, tựa vào tảng đá lớn bên hồ: “Ngươi đời này cũng không tính là làm thất vọng Khánh quốc, ân, cũng không tính là làm thất vọng quả nhân, cho nên đừng quỳ ở nơi này nữa, trở về đi.”
Dù sao, loại yến hội này ngươi cũng đã tham gia không biết bao nhiêu lần, Sở Tang rất đại độ nghĩ.
Hắn nửa tháng nay bị nửa giam lỏng ở Cam Tuyền cung, cũng không phải đoán không được trong triều là ai trợ giúp Sở Liệt một tay, nếu không thanh niên sẽ không thuận lợi như vậy mà đăng cơ thượng vị.
Hữu tướng sớm đã đến tuổi thoái ẩn, chỉ là có vài người a, tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, dám không chấp nhận già nua.
Hữu tướng quỳ rạp xuống đất. toàn thân không khống chế được hơi hơi phát run: “Tiên hoàng cùng Nhiếp chính vương phó thác bệ hạ cho lão thần, lão thần hiện giờ…”
Hắn phiền chán phất tay, đánh gãy lời Hữu tướng: “Đừng nhắc đến những chuyện vô nghĩa đó nữa, ngươi nếu còn nhớ rõ lời bọn họ thì đã không giựt dây Liệt nhi bức vua thoái vị. Quả nhân niệm tình ngươi hai triều, nga, hiện đã là ba triều…Xem cái trí nhớ hỏng bét của quả nhân này…”
Tự giễu xong xuôi, hắn vẫn nhẹ giọng nói: “Tóm lại, Hồng Môn Yến hôm nay trong lòng ngươi hiểu rõ, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi giúp ai, người đó sẽ vẫn nhớ rõ ngươi. Người cũ luôn tranh không được với người mới, còn không bằng sớm về nhà đậu tôn dưõng điểu...ít nhất cũng còn một mạng.’’
Lời tâm huyết này coi như là hắn báo đáp Hữu tướng vì triều đình bán mạng mấy mươi năm.
“Thế nhưng lão thần không cam lòng a…” Hữu tướng vừa dập đầu vừa nói: ‘Lão thần không cam lòng cứ vậy mà đi.”
Hắn hơi thấy buồn cười, ho khan vài tiếng: “Ngươi có cái gì mà không cam lòng? Tiên hoàng năm đó một đường đề bạt ngươi, Nhiếp chính vương nể trọng ngươi,tay cầm quyền cao, môn hạ đệ tử cũng nhiều, được người tôn kính, ngươi còn có điểm nào không như ý? Quả nhân nhớ rõ mấy nhi tử của ngươi kia đều rất có tiền đồ, lại hiếu thảo, nhi tôn nhu thuận nghe lời. Lâm lão a…Làm người có thể vẹn toàn trước sau không phải là chuyện dễ dàng, quyền thế trong tay thật đúng là tốt, nhưng không có chúng ngươi cũng không phải sống không nổi.”
“Nhượng hiền đi, thiên hạ chung quy là của người trẻ tuổi.”
Rõ ràng là đang khuyên người khác, chính mình lại trở nên thương cảm trước tiên.
Nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu, trở lại Cam Tuyền cung rồi hắn liền lui về hậu điện, không buồn thay y phục nằm dài trên xích đu. Bên kia yến hội có lẽ đang lúc náo nhiệt, bất quá này cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn cũng không phải quá mức tức giận, chỉ là có chuyện đã nghĩ rõ có chuyện chưa xem tường mà thôi.
Giữa lúc buồn ngủ mông lung, cảm giác có người đến ôm hăn. Hắn muốn mở to mắt nhìn xem là ai, bất quá cố gắng thật nhiều lần đều thất bại, vì thế chỉ có thể ờ trong ***g ngực kia chọn một tư thế xem chừng thoải mái nhất, nắm y phục đối phương, mơ hồ không rõ ân vài tiếng.
Nửa ngủ nửa tỉnh hắn cảm giác được nhiệt độ của nụ hôn lưu luyến bên mặt, loại cảm giác này là hắn yêu mến, vui thích không thể kháng cự làm cho người ta thân thể nóng lên, đầu óc mê muội, mềm thành một mảnh.
Vì thế hắn nhận định mình đang ở trong một giấc mộng đầy tình sắc, tửu sắc vốn chính là hảo huynh đệ Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.
Trong mộng tựa hồ có người đang cởi y phục, đường cong rất đẹp, nhưng cử chi lại đầy lực áp bức như mảnh thú, khí lực xoa nắn bên hông hắn cũng thực lớn.
Loại mộng làm người ta đỏ mặt này khiến hắn trở nên thực ngượng ngùng, tầm hoan tác lạc ở chừng mực lớn như vậy hắn chưa từng thử qua. Đường đi của đôi tay đa dạng không dứt, làm cho hắn không có cách nào không rên rỉ thành tiếng.
Bất quá, mộng này có điểm không đúng a…Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào mà?
Hôn môi liên miên không dứt, thân thể tự nhiên cũng có phản ứng, xuân mộng dường như không có chừng mực. Đối phương hương rượu dày đặc, đầy miệng đều là vị rượu hoa quế trong cung nhưỡng thành, mà hương rượu hoa quế tựa hồ thấm đầm khắp người, tê tê dại dại, ngọt ngào ngấy ngấy, cảm giác lúc khoái cảm thổi quét lên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, xa lạ đến nỗi làm cho hắn cơ hồ muốn mở miệng hô dừng.
Nhưng nếu đã là trong mộng, vậy thì cũng cứ tùy vào tình triều dâng trào đi thôi.
Người đè trên thân tùy ý lật mình hắn lại…Từ từ, hắn không nhớ cánh tay của Ngọc phi lại hữu lực như vậy a!
Cảm giác tuy rằng không tệ, nhưng bởi vì cảnh trong mộng quá mức chân thực, loại chuyện bị đặt dưới thân người khác này làm cho hắn rất căm tức, nhưng vô luận ồn ào hay giãy giụa thế nào tựa hồ cũng không có bất cứ tác dụng gì, đối phương ngược lại càng thêm nặng nề ra sức.
Không được…Giữa cơn chìm chìm nổi nổi, Sở Tang dùng một tia lý trí còn sót lại nhắc nhở chính mình, có phải hay không nên kiêng rượu ăn chay hạ bớt hỏa khí.
Khi tỉnh lại, Sở Tang phải mất thật lâu mới cố định được tầm mắt. Đại khái là vì say rượu, đầu đau như muốn nứt ra, môi khô cạn, tay chân cũng gần như vô dụng, xích thân lõa thể được bọc chăn khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác ngứa ngáy. Cọ rồi lại cọ, chợt thấy không ổn, bên hông tựa hồ có cái gì đang đó đè nặng chính mình, hắn cố gắng quay đầu sang, liền thấy bên cạnh còn nằm một người, tay chắn trên lưng hắn, đầu tựa lên áo ngủ bằng gấm ngay sau gáy hắn.
Gương mặt quá mức quen thuộc cùng thân thể không quá quen thuộc làm cho hắn lại một lần nữa trở nên hồ đồ, Sở Tang sau khi xác định mình thật không già nua mờ mắt liền có một cỗ cảm giác hoang đường phi thường kinh khủng theo đó dâng lên, chậm rãi bao phủ cả tâm hồn hắn.
Chỗ hoang đường của giấc mộng này đương nhiên không chỉ như thế, cảm giác xỏ xuyên xa lạ nào đó làm cho hắn thập phần mờ mịt luống cuống.
Thanh niên còn đang ngủ say chưa tỉnh giấc, giữa đệm chăn còn giữ lại tàn hương rượu hoa quế, mùi hương gợi lên trong hắn mộng cảnh hoang đường quỷ dị tối hôm qua, vì thế hắn thử giật giật thân thể.
Đầu trướng xa lạ phần dưới thắt lưng lập tức làm cho hắn đỏ mắt, hắn cũng không phải hài tử chưa nhân sự, liên tưởng đến giấc mộng kia, hắn tự nhiên hiểu được loại đau này là như thế nào mà có.
Nhưng hắn không có cách nào tiêu hóa nổi sự thực này.
Trước kia không phải chưa từng nghe qua có những công chúa hoàng tử mất nước sẽ bị tân hoàng đế thu vào trong cung tùy ý đùa giỡn làm như sủng vật quý giá, dù sao những người đó so với thành hoa cỏ bên ngoài cũng tốt hơn nhiều lắm, về thể diện cũng sáng rọi hơn. Nhưng việc đó hắn cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, tuy rằng cảm thấy được những hoàng tử hoàng nữ cặp rủi ro đó đáng thương, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cũng sẽ rơi vào loại hoàn cảnh này.
Nhưng nếu là bị người xa lạ bắt nạt. còn có lý do mà oán hận báo thù.
Thanh niên nằm giữa đệm chăn hỗn độn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cơn buồn ngủ còn triền miên bên sườn mặt, mắt đen ướt át, vẻ mặt còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, biểu tình ngoài ý muốn có chút ôn nhu trĩ khí.
Thanh niên hơi phản ứng lại được, sau một lúc luống cuống tay chân ngắn ngủi, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Phụ hoàng?”
Vết tích tình sắc kéo đến giờ chưa hề biến mất, hắn không biết phải xử lý loại tình huống này như thế nào. Thế nhưng hắn cả đời này căn bản không giỡn được loại trò xiếc như cái gì mà gào thét khàn giọng đến kiệt súc của bát phụ (người đàn bà chanh chua), ngay cả từ ngữ mắng người cũng chỉ dừng lại ở con số vài ba từ mà mười mấy năm trước hảo hữu đã dạy.
Cho dù hiện tại thật sự mũi xót mắt đau, Sở Tang vẫn ném không được phong từ khí độ liêm sỉ của hoàng gia trăm năm mà khóc rống lên được.
Hắn nhìn thanh niên trước mắt cho dù y phục không chỉnh đầu tóc hỗn độn nhưng vẫn anh tuấn như thường ngày, khóa chặt hàng mày, gằn từng tiếng khản đặc từ trong cổ họng hỏi: “Ngươi…xem quả nhân như nữ nhân mà hưởng dụng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook