Trong bóng đêm, chỉ có một chút ánh trăng cực kỳ hà tiện lướt qua nơi đó.

“Này, không phải nói đêm nay có sao sao? Ngươi dám lừa ta?”

“Ai lừa ngươi a…Ngươi cho ta là lôi thần điện mẫu cái gì cũng biết chắc?”

Hắn nhìn tầng mây rất nặng kia thập phần bất mãn oán giận: “Leo núi mệt chết đi được, ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm…Ta khó được đi ra ngoài một lần liền lãng phí như vậy…”

Thanh niên ngậm một cây cỏ cầu vĩ ba, nằm dài trong bụi, ghé mắt thoáng nhìn, chẳng hề để ý: “Mới một chút đường như vậy đã nói mệt, cẩn thận sớm già. Còn có…ai bảo ngươi theo tới a? Ta cũng không bức ngươi.”

“Ngươi… ngươi… ngươi…” Biết rất rõ ràng đối phương miệng mồm không khóa, hắn vẫn nhịn không được mà phản bác: “Ngươi cho là ta rất muốn đến sao? Là lần trước ngươi nói nơi này rất đẹp ta mới thật vất vả tới được rồi…”

Thanh niên gối đầu lên cánh tay mình, lười biếng ân một tiếng, nhìn bầu trời đêm không có dù chỉ nửa điểm tinh quang, nói: ‘Tiểu Sở a, làm người đừng nghiêm túc như vậy. Ngươi xem lúc chúng ta leo lên không phải là rất vui vẻ một chút tỳ vết nho nhỏ này nào có là cái gì?”

Sở Tang rút một cọng cỏ dại ném lên mặt thanh niên: “Ta đi ra ngoài một lần rất khó.”

Hắn cùng Vĩnh Trữ cơ hội gặp mặt rất ít, đại khái một tháng chỉ có một lần. Mỗi lần bọn họ đều hẹn gặp mặt trong một trà quán hẻo lánh, thời gian quỷ giá, nhưng hai người vẫn luôn tiêu phí nó vào chuyện đánh đánh nháo nháo, ăn ăn uống uống, ầm ầm ỹ ỹ.

Bất quá giữa bằng hữu với nhau, đùa giỡn cũng là một loại lạc thú phi thường khó có được.

Vĩnh Trữ ai một tiếng, chậm rãi hất mành cỏ dại đi, phun cây cẩu vỹ ba trong miệng ra, thở dài: “Đúng vậy, đại thiếu gia a đại thiếu gia, tiểu nhân ta chính là một hòn vọng phu, mỗi ngày rưng rưng ngóng quân trở về…ngóng quân về…” Cố ý hừ hừ vài câu ngân nga trong cổ họng, hát xong rồi còn thật sự làm bộ lau lau khóe mắt, ra vẻ đáng thương.

“Ngươi…Ngươi làm ta nổi hết da gà…” Hắn vĩnh viễn đều theo không kịp tiết tấu của đối phương, ngay cả phản bác cũng chỉ có thể đơn bạc vô lực như vậy.

Hắn đương nhiên không nói cho Vĩnh Trữ thân phận của mình, đối phương đại khái cũng chỉ nghĩ hắn là một thiếu gia nhà quan bình thường. Hai người quen biết một năm có hơn. Hắn cũng biết Vĩnh Trữ là kiểu người sẽ không dây dưa tư ẩn của người khác, loại ngay thẳng cùng tín nhiệm này làm cho người ta thập phần an lòng.

Hắn biết thanh niên là nhân sĩ kinh thành, về phần chuyện khác đều không quá rõ ràng,bất quá hắn luôn cảm thấy thanh niên rất giống nhân vật trong những cố sử kỳ hiệp đương thời trên phố, tiêu sái không kiềm chế, vui cười giận mắng tùy tính mà làm, giữa lúc đàm tiếu thì phong lưu đại khí, trong bụng lại kỳ văn thú sự luôn luôn từng bồ lại từng bồ.

Hắn có chút hướng tới loại cuộc sống bừa bãii này, nói thí dụ như có thể bốc đồng đợi cho mây đen tán đi, tan vân ngắm nguyệt.

Sở Tang cũng học Vĩnh Trữ nằm dài trong bụi cỏ, lưng bị đâm vào có chút đau, kêu rên vài tiếng rồi cũng quen.

Cũng không biết có phải là quá nhàm chán hay không, thanh niên lấy khuỷu tay đụng đụng hắn, sau đó một cái xoay người nhích lại gần, cười nói: “Này…”

Hắn nhìn thẳng lên bầu trời đêm, ân một tiếng: “Chuyện gì?”

“Ngươi nói…chúng ta có thể làm hảo huynh đệ cà đời sao?” Thanh niên cợt nhã, lãng phí một bộ da mặt tốt.

“Đương nhiên có thể a, vì sao lại không được?” Tuy rằng không thể thường xuyên ra cung, nhưng hắn cảm thấy tình cảm nếu là thật sự, tuyệt không cần phải sớm sớm chiều chiều.

Thanh niên cười đến càng thêm xấu xa, lấy một cây cỏ dại vuốt vuốt gương mặt hắn, vừa vuốt vừa cười: “Ta chính là sợ khi dễ người quá ngoan, ngươi lại không để ý tới ta… Ai, ta sợ nhất là ngươi sinh khí.”

Lướt đến mũi, ngứa ngáy làm hắn muốn đánh hắt xì.

“Tiểu Sở?” Vĩnh Trữ nhoài người trong bụi cỏ gọi hắn, thanh âm mềm như hư vô

“Không có việc gì, chính là muốn gọi ngươi…” Thanh niên cười, tay chống đầu nhìn hắn: ‘Tiểu Sở a…”

“Ngươi…sao bỗng nhiên lại dông dài như vậy?” Làm hắn thực không quen.

Thanh niên đĩnh đạc hỏi: “Nói thật đi, lúc ở với ta rất khoái hoạt, đúng không?”

Người ta một khi mặt đã dày đến một trình độ nhất định thì thật là cái gì cũng có thể nói, hắn mặt nóng bừng, vẫn ân một tiếng.

Tri âm tri kỷ như Bá Nha Tử Kỳ, tuyệt đối cũng không khoái hoạt vui vẻ bằng bọn họ, hắn nghĩ như vậy.

Thanh niên ý cười rất sâu, cũng thực thành tâm nói: “Ta cũng rất vui vẻ a, Tiểu Sở, thật sự, cảm ơn ngươi.”

Hai người đối diện nhau dưới ánh trăng mờ nhạt. Hắn biết tính tình của Vĩnh Trữ. Người này nói chuyện láu cá thường xuyên ăn nói lung tung, hiện tại bỗng nhiên đến một câu đứng đắn, lập tức khiến cho hắn tim đập nhanh hẳn lên,càng nhanh lại càng ấm áp.

Hắn từ trong nhãn đồng của thanh niên nhìn thấy chính mình, hình bóng nho nhỏ gợn sóng trong nhãn đồng như mực, vài phần mơ hồ vài phần quen thuộc sau đó hắn nhìn thấy cái mơ hồ kia cách mình càng ngày càng gần, chậm rãi mở rộng…cơ hồ gần trong gang tấc.

Lại sau đó, hắn bình phục hô hấp, nhịn không được lấy tay chạm lên gương mặt mơ hồ của chính mình…

Đầu ngón tay lạnh lẽo, trong gương đồng là khuôn mặt thực đường hoàng quen thuộc. Kỳ thật mặt có tinh xảo đến đâu, qua đi vài thập niên cũng không thể mong gì nhiều nữa, trừ bỏ có thể làm cho người sầu não ra, không hề có tác dụng.

“Bệ hạ, đã chải tóc tốt lắm, người muốn hiện tại thay y phục sao?” Thái giám vừa rồi chải đầu cho hắn còn cầm lược ngọc, hơi bất an hỏi.

Làm thượng hoàng mấy tháng, Sở Liệt rốt cuộc cũng chịu thả hắn ra…Ân, không, là mời hắn đi tham gia bách hoa yến gặp mặt bá quan. Nếu không phải như thế. hắn mới không cần lưu ý bộ dạng trạng thái cùa mình đến như vậy.

Vô luận xốc lại tinh thần như thế nào cũng vẫn còn một ánh mắt nặng nề, tnrớc sau như một làm cho người ta nhụt chí căm tức, da mặt có tốt cũng chi có thể dần đi về già lão.

Thu hồi bàn tay đặt trên mặt gương, hắn nhìn thấy các cung nữ trên tay cầm hoa phục màu đen, Khánh quốc lấy sắc đen làm quý, mặc một thân này. thỏa đáng thì thỏa đáng, chính là càng làm người ta hiện vẻ già nua.

Hắn hôm nay khó được lại muốn có vẻ trẻ trung tinh thần một chút, thứ nhất thôi, miễn cho kẻ dưới nói tân hoàng đế không hiếu thuận, thứ hai, hắn cũng không muốn trước mặt người ngoài mất mặt mũi.

“Đi đổi kiện nào tươi sáng một chút, quả nhân không thích nhìn màu sắc này.”

Các cung nữ lại vội vàng lần nữa đi lấy vài kiện áo choàng đến. Hắn cố ý chọn một kiện đại bào ống tay rộng màu son khảm tơ vàng, thoạt nhìn thập phần hớn hở,đáng tiếc vừa khoác lên người lại cảm thấy chẳng ra sao, rất giống như ép trang phục của tân lang lên người vừa mất thê tử.

Còn kiện màu trắng kia, rìa có hoa văn hoa rơi nước chảy quấn quýt, tao nhã thì tao nhã, nhưng lại mất đại khí. Hắn không đành lòng nhìn thêm, thấy thế nào cũng giống như một kẻ đáng thương thất thế hoặc là vội về chịu tang vậy.

“Thôi, vẫn là kiện vừa rồi kia là được.”

Tinh thần thật vất vả mới xốc lên cứ như vậy bị hủy hết cả rồi, đã đến tuổi này thì cũng đừng nghĩ muốn có thứ không thể có, lão khí thì đã sao, nào có ai dám nói cái gì.

Được rồi, xét đến cùng hắn chỉ là không muốn ở trước mặt Sở Liệt có vẻ quá khốn quẫn, quá lão thái, rồi thì sẽ mất luôn chút tôn nghiêm còn dư không nhiều lắm của người làm phụ thân.

Tiệc rượu đã bắt đầu một lúc, ca múa chính hưng, đèn hoa rạng tiếng vui mừng, nhưng một cảnh ca múa thái bình đó lại bởi vì hắn đến mà đột ngột im bặt.

Hắn tự khen mình đúng là lão ôn thần,da mặt dày quét mắt qua những kẻ đang vội vàng,dừng lại ở ngôi chủ tịch thẳng ngay trước mắt, thanh niên buông chén rượu trong tay,tiếu nhan hơi lộ đi xuống, tự tay đỡ lấy hắn.

“Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn chờ ngài.” Sở Liệt nương ống tay rộng rãi của đại bào che lấp, ngón tay gãi lên lòng bàn tay hắn, mặt ngoài vẫn là một phái đứng đắn uy nghiêm. Hắn không có cách nào ở trường hợp này rút tay về, cũng liền tùy thanh niên đùa giỡn một ít trò vui.

Thả tầm mắt qua một bên, trong số đủ loại quan lại dự yến có thêm rất nhiều luôn mặt mới, xem bộ dạng là lần đẩu tiên tới trường hợp này, đương nhiên cũng là lần đầu tiên thấy vị thái thượng hoàng này. Cây non tinh tế thực nhiều, khiến cho hắn có chút cảm khái.

“Sóng sau đè sóng trước, người mới thay người cũ, rất tốt a…” Hắn vừa cười vừa ngồi xuống, vị trí hiện tại của hắn là ở bên cạnh Sở Liệt, so với trước kia thật không có gì khác nhau, chính là…

Này….có thể đừng gãi gãi long trảo của hắn nữa có được không?

Da mặt dày không có nghĩa là lòng bàn tay cũng da dày thịt béo, hắn dùng hết khí lực nâng ổn chén rượu, thẳng phóng mắt lạnh về Sở Liệt, bất đắc dĩ thanh niên trụ khí thập phần bình thản, nhìn không chớp mắt, một bộ tư thái thật sự thưởng thức ca múa.

Nghiệt tử, đừng tưởng rằng quả nhân nhìn không ra ngươi đang cười trộm…Hắn nhịn lão lệ xuống, bấm một bụng mật vàng, mí mắt cứ nháy mãi. Lần yến hội này rất nhiều quan viên đều mang theo khuê nữ chưa xuất các cùa nhà mình đến, dịp này thanh niên tài tuấn thật nhiều, dụng tâm đào, cũng có thể đào được một người nữ nhi của mình thích.

Ai, đáng thương lòng phụ mẫu trong thiên hạ a. Trước kia hắn vì hôn sự của Sờ Liệt mà thao hết tâm tư, hiện tại phủi tay không đụng nữa. Việc này trăm triệu lần đừng quản, vạn nhất lại tìm được ruột mẫu lão hổ thì làm sao bây giờ?

Vừa nhớ đến tiên pháp oai vũ sinh uy của Ngọc phi, hắn cũng có chút răng run lập cập.

Bị vây trong điện đã lâu, một lần vui vẻ liền khó tránh khỏi uống nhiều một chút, rượu ấm xuống bụng rồi tính tình lại phát lớn lên, lúc tửu ý chính thịnh liền trực tiếp hất bàn tay dây dưa của thanh niên ra, dùng ánh mắt đỏ bừng lăng trì đối phương.

Trên gương mặt đoan chính anh tuấn của thanh niên khắp nơi đều viết rõ ràng hai chữ vô tội, một bộ hiếu tử nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã nói với người rồi, đừng uống quá nhiều rượu.”

“Quả nhân không cần ngươi quản!” Thanh âm hơi cất cao, may mắn dưới kia ti trúc loạn nhĩ, kẻ dưới không chú ý đến sóng ngầm mãnh liệt của hai bề trên.

Sở Liệt ân một tiếng, nói như trần thuật sự thật: “Vậy phụ hoàng muốn ai quản? Trừ bỏ nhi thần, ai còn có thể chiéu cố người? Cưng chiều người?”

Huyết khí dâng lên não, trong đầu hai quân giao chiến, hỏa hoa kịch liệt.

Thanh niên khóe miệng hơi cong lên, nói: “Ân? Phụ hoàng nói không nên lời rồi.”

Chén đĩa bày trên mặt bàn rớt xuống đất, Sở Tang tay trái đỡ bàn, lắc lư bất ổn phất tay áo đứng lên, mặc kệ bách quan hoàn toàn yên tĩnh nghẹn họng nhìn trân trối phía dưới, thản nhiên nói: “Quả nhân say, hồi cung trước.”

Hắn vẫn dùng tự xưng không còn hợp thời. Biết làm sao được, thói quen hơn ba mươi năm căn bản nhất thời không thể sửa kịp. Kỳ thật nói đến mới thấy châm chọc, bất quá mấy tháng, bên ngoài đã sớm phong vân biến đổi, cảnh còn người mất.

Ngu ngốc đứng tại chỗ không có cách nào thay đổi cũng chỉ có hắn mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương