Thái Đản Du Hí
-
Quyển 3 - Chương 42: Chương cuối vụn vỡ (hạ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt chính là một địa ngục trần gian.
Khắp nơi nhơ nhớp máu thịt đỏ tươi, trên mặt đất trải đầy những khúc thịt thối rữa, hai hàng xương sườn cao đến mười mấy mét từ giữa cơ thịt đâm ra, thoạt nhìn giống như hai hành lang sừng sững chắn trước người, trên mỗi đầu xương sườn lại ghim một dãy thi hài rữa nát.
Nhìn về phía trước nữa, một cái đầu lâu cao đến mười mét ngâm trong máu đen, con quái vật mang hình dạng bạch tuộc làm ổ trong đó, không ngừng nhúc nhích bơi qua lại giữa hốc mắt và lỗ mũi, tựa hồ cái đầu lâu đó chính là công viên nhỏ của riêng nó vậy.
Trương Tư Gia hoảng hốt nhìn tứ phía, Tả Lâm Uyên đang đứng cách đó không xa, nhưng Lâm Giác thì không thấy bóng dáng.
Cậu ta đâu rồi?
Ảo cảnh này rốt cuộc là thế nào?
Cảnh tượng xung quanh khiến cho Trương Tư Gia sợ hãi, bọn họ như thể đã rơi vào một cái xác mãnh thú thượng cổ thối rữa, thế giới trước mắt quá mức kinh khủng, dù là trong cơn ác mộng đáng sợ nhất cậu ta cũng chưa từng gặp. “Cơn mưa” đỏ thẫm từ màn trời trút xuống, tí tách rơi trên mặt đất, đây không phải nước mưa trong suốt mà là từng giọt máu loãng tanh hôi. Những khúc xương sườn trắng bệch như rừng cây mọc trên núi thịt, những thi thể bị xuyên thủng biểu hiện đủ loại tư thế giãy giụa đau đớn trong giờ khắc cuối cùng.
Tuyệt vọng, căm hận, vặn vẹo, đau khổ, hủy diệt, điên cuồng… Thế giới này chính là một bức tranh dựng nên bằng xương bằng thịt.
Đây là ảo cảnh hay sao? Không phải ảo cảnh sẽ cấu tạo dựa trên trí nhớ của người chơi sao? Vậy cái địa ngục này từ đâu rơi xuống?
“Cậu ta ở đây!” Tả Lâm Uyên đột nhiên quát lên, nhanh nhẹn rút tên ngắm bắn. Mũi tên vùn vụt lao tới con bạch tuộc đang không ngừng ngọ nguậy giữa biển máu, một kích trúng ngay mắt.
Bạch tuộc đang bơi lội trong đầu lâu rít lên the thé, bật mình “nhảy” lên giữa âm thanh chói tai, lộ ra Lâm Giác vẫn bị che khuất sau thân mình nó.
Lâm Giác ngồi trong xương sọ rạn nứt, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ. Mà con bạch tuộc khổng lồ kia dường như không hề phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cũng không có dấu hiệu nào sẽ tấn công cậu cả!
Sao có thể như vậy? Lẽ nào cậu ta có thứ gì đó khiến quái vật không chú ý tới mình sao?
Đúng rồi, lúc hai đội trao đổi thông tin về kỹ năng và phần thưởng khác mà mình có, Tống Hàn Chương nói rằng phần thưởng của họ ở các vòng trước đều đã dùng hết rồi, cho nên hiện tại chỉ còn một phần thưởng thôi. Lúc đó Trương Tư Gia đã nghi ngờ rồi, nhưng vì bọn họ chỉ tạm thời hợp tác, cậu ta không chất vấn chuyện đó, chỉ âm thầm đề phòng.
Lẽ nào Lâm Giác thật sự có loại phần thưởng này?
Thấy Tả Lâm Uyên kéo dây cung, chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Trương Tư Gia vội kêu lên: “Đừng, có lẽ cậu ta vẫn còn bị thôi miên!”.
Nếu một mũi tên này không thể bắn chết Lâm Giác, nó sẽ chính là “đồng hồ báo thức” kéo cậu ta tỉnh lại.
Phải đánh cược một lần hay sao? Trương Tư Gia cũng không chắc chắn hiện giờ Lâm Giác đã thoát khỏi trạng thái bị thôi miên hay chưa, lẽ nào vì bị thôi miên nên ý thức trong đầu Lâm Giác trở nên hỗn loạn, rốt cuộc sinh ra cái thế giới hoang đường ghê sợ này?
Hay là bởi vì Tống Hàn Chương? Cái chết của Tống Hàn Chương ảnh hưởng lớn đến Lâm Giác như vậy sao?
Trương Tư Gia quyết định đánh cược một lần, cậu ta lựa chọn mệnh lệnh có lợi cho mình nhất: “Đứng lên, bỏ vũ khí xuống.”.
Lâm Giác ngồi trong đầu lâu chậm rãi đứng lên, buông lỏng tay.
Đường đao rơi trong vũng máu, bọt nước đỏ thẫm bắn lên tung tóe.
Thành công, cậu ta quả nhiên vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bị thôi miên!
Trương Tư Gia kích động đến mức tim đập loạn: “Qua đây, đến gần tôi.”.
Lâm Giác giống như một con rối treo dây, cứng đờ đi về phía cậu ta, nhưng theo hành động của cậu, con bạch tuộc vốn vẫn núp sau xương sọ cũng bò ra, chậm rãi bám đuôi Lâm Giác tới gần hai người họ, đường đao chìm nổi giữa mặt nước cũng bị xúc tu của bạch tuộc quấn lấy, chậm chạp trôi về phía trước.
Tả Lâm Uyên đã nhắm thẳng mũi tên vào Lâm Giác, sẵn sàng bắn thủng ngực cậu bất cứ lúc nào, thế nhưng hắn cũng có đôi phần lo lắng về con bạch tuộc sau lưng cậu. Nếu hắn bắn mũi tên này, thời gian giương cung nhả tên cũng mất vài giây, hiện tại vẫn chưa biết tốc độ của con bạch tuộc này nhanh hay chậm, không thể mạo hiểm.
Đúng lúc này, mặt đất đỏ lòm lát bằng máu thịt dưới chân đột nhiên ầm ầm rung chuyển, âm thanh thảm thiết như tiếng gào rú của mãnh thú xa xưa văng vẳng đâu đây, nháy mắt trời long đất lở. “Mặt đất” mềm nhũn trào ra máu đỏ, bàn chân giẫm lọt trong thịt vụn, ồ ạt tuôn tràn chất lỏng đỏ đen.
“Cẩn thận!” Tả Lâm Uyên phát hiện bên chân Trương Tư Gia bỗng xuất hiện một vết nứt, vết nứt này tựa như có người cầm dao rạch lên da thịt, không ngừng ứa máu, hơn nữa vết tích cũng càng lúc càng sâu, chỉ sơ ý một chút sẽ lập tức bị nó nuốt chửng. Hắn nhất thời không đủ sức chú ý con quái vật bạch tuộc kia, chỉ vội vã buông dây cung kéo Trương Tư Gia lùi về bên cạnh.
Nhưng một bước lùi này cũng đủ để quái vật tìm được cơ hội rồi!
Bạch tuộc vốn vẫn chậm chạp đột nhiên tăng tốc! Hơn mười cái xúc tu thoăn thoắt bò trên nền đất nhầy nhụa, băng băng trượt tới trước mặt hai người!
Không ổn! Quá gần! Tả Lâm Uyên dứt khoát buông cây cung sở trường của mình, đổi sang loan đao chém thẳng bạch tuộc đang nhào tới bọn họ! Một đao của hắn chuẩn xác chém đứt hai xúc tu của quái vật khiến nó đau đớn rống lên, tiếng kêu sắc nhọn đinh tai nhức óc đâm thẳng vào đại não con người, khiến bọn họ choáng váng tới đất trời đảo lộn.
Bạch tuộc bị thương nháy mắt nổi điên, hung bạo tấn công bọn họ, nó cuồng loạn quơ quào đám chân uốn lượn, quật hai người ngã nhào xuống đất. Bọn họ dù sao vẫn là con người, đứng trước quái vật khổng lồ mạnh mẽ này, bất kể là ai cũng đều trở nên bé nhỏ bất lực.
Đầu óc Trương Tư Gia điên cuồng hoạt động, liều mạng tìm kiếm sơ hở của quái vật này, thế nhưng đại não hỗn độn của cậu ta đã chìm trong sợ hãi. Quái vật bạch tuộc đang cuốn chặt bắp chân cậu ta, kéo lê cậu ta trên sàn thịt trơn tuột, mùi máu tươi gay mũi xông lên khiến người ta ngộp thở.
Trong lúc nguy cấp, Tả Lâm Uyên một đao chặt đứt xúc tu đang trói chặt chân Trương Tư Gia, nhưng đổi lại chính hắn lại bị quái vật quấn lấy, đầu đập mạnh vào khung xương sườn treo đầy thi thể. Cú va đập nghiêm trọng này khiến hắn gần như ngất xỉu, ngã gục trên mặt đất không cách nào đứng lên, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ, máu chảy ròng ròng.
Trương Tư Gia vừa thoát khỏi quái vật gian nan bò dậy, hoảng hốt gọi một tiếng Tả Lâm Uyên. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ta lảo đảo chưa đứng vững kia, một cảm giác lạnh lẽo còn hơn băng đá đột ngột xuyên qua lá phổi bên phải, cậu ta ngây dại.
“Khối băng” vừa thành công ám sát cậu ta nhanh chóng rút ra khỏi thân thể, vết thương lạnh giá hốt nhiên nóng rực, tựa hồ có thứ dịch thể ấm áp đang từ nơi đó trôi đi, nhưng tuyệt không mảy may đau đớn.
Trương Tư Gia ngơ ngác quay đầu, đối diện đôi con mắt đen kịt.
Như bóng đêm kinh hãi, như vực sâu vạn trượng, như tận cùng chốn u minh, là thế giới không còn ánh sáng.
Trương Tư Gia ngã trên nền đất, sức lực đều đã bị vết thương này cướp đi, cậu ta không còn phát ra âm thanh được nữa, ngay cả hô hấp cũng vô cùng vất vả.
Cậu ta không biết Lâm Giác làm sao thoát khỏi thôi miên, cậu rõ ràng không bị thương, làm sao có thể tỉnh táo lại? Chẳng lẽ ý chí của cậu thực sự đủ để giúp cậu phá tan kỹ năng khống chế sao?
Thời khắc tử thần hạ xuống trước mắt, Trương Tư Gia chỉ thấy không cam lòng.
Rõ ràng họ sẽ thắng cơ mà, tại sao? Tại sao? Tại sao?!
Cậu ta bi phẫn truy hỏi số mệnh, thế nhưng điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, cậu ta sắp chết, vĩnh viễn nói lời tạm biệt với thế giới này.
Đời này của cậu ta, rốt cuộc sống vì cái gì chứ?!
Cậu ta đột nhiên nhớ lại cái ngày số phận mình thay đổi, cậu ta nhận lấy quả trứng màu từ tay Chu Ngọc Tú, ký tên của mình vào cuốn sổ kia, lại ngăn Tả Lâm Uyên lại: “Ký tên rồi cậu sẽ giống những người đó, từ nay về sau biến mất khỏi thế giới này, cậu không cần mạo hiểm như vậy.”.
Khi đó, Tả Lâm Uyên nói gì?
Hắn nói: “Không quan trọng, tớ muốn đi cùng cậu.”.
Sự rung động giờ khắc đó, cậu ta mãi mãi khảm trong tim.
Trương Tư Gia không cam lòng ngẩng đầu, Tả Lâm Uyên đang ở cách đó không xa, hắn gục xuống trước khung xương sườn che khuất bầu trời, vẫn đang cố chấp chống đỡ thân thể muốn đứng dậy. Đôi mắt phủ đầy máu và cảm giác choáng váng vì bị va đập khiến hắn chỉ còn thấy một màu đen, nhưng ngay cả khi rơi vào tuyệt cảnh, trực giác của hắn vẫn còn tác dụng.
Vậy nên khoảnh khắc Lâm Giác nhặt đường đao rơi dưới đất lên, hung ác đâm vào ngực hắn, Tả Lâm Uyên mắt không nhìn thấy vẫn có thể dựa vào bản năng nghiêng mình tránh đi. Cử động rất nhỏ này giúp hắn tránh được vùng ngực yếu hại, thế nhưng đao kia đã xuyên qua xương quai xanh, đóng đinh hắn vào khung xương trắng. Tả Lâm Uyên hộc ra một búng máu, bên tai ong ong từng tràng, toàn thân không còn chút sức lực, muốn nhấc tay rút lưỡi đao ra lại càng không thể.
Trương Tư Gia trơ mắt nhìn từ đầu đến cuối, hoảng sợ phát điên, bộ dạng Tả Lâm Uyên tắm trong máu đỏ khiến hắn đau đến không thở nổi.
Hối hận chôn vùi nơi đáy lòng trào dâng cuồn cuộn, tại sao cậu ta lại muốn tham gia cái trò chơi này? Tại sao cậu ta lại muốn ném trọn đời mình vào oán hận và hối tiếc? Tại sao cậu ta lại muốn hủy diệt bản thân mình, cũng hủy diệt luôn người yêu thương mình oan uổng như vậy?
Thế giới này rất lớn, nhưng người yêu thương cậu ta có mấy ai, cậu ta liều lĩnh tranh giành tình cảm của người không thương mình, lại lãng phí tình yêu của người yêu mình, để đến cuối cùng, hai bàn tay trắng.
Chí ít… Chí ít muốn nói cho hắn biết, mình…
Trương Tư Gia đã nói không ra lời nữa, một đao đâm thủng phổi kia ép cậu ta mỗi lần thở cũng như đang chịu cực hình tra tấn, cậu ta chỉ có thể dồn chút sức còn sót lại vào hai cánh tay, kéo lê thân thể từng bước tiến về phía trước, bước đầu tiên… bước thứ hai… Móng tay cắm vào mặt đất mềm mại, máu đen ồng ộc tuôn ra, thế nhưng cậu ta chỉ ngoan cường nhìn mục tiêu của mình cách đó không xa, dốc sức bò về phía trước.
Quái vật bạch tuộc yên lặng một hồi mới lần nữa tấn công, lúc này mục tiêu của nó đã đổi thành Lâm Giác – người có thuốc giúp che giấu khí tức vừa hết hiệu lực.
Lâm Giác an tĩnh đứng trước mặt nó, trong tay chỉ có một lưỡi lê lấy được từ thi thể Thiện Lượng.
Có điều, vậy cũng đủ rồi.
Mười đầu xúc tu điên cuồng đánh tới Lâm Giác, thế nhưng trong mắt cậu, thế giới đã bị chỉnh chậm tốc độ vô số lần rồi, quỹ tích ra đòn có phức tạp đến mấy cũng chỉ như trẻ con quơ gậy nhựa. Hai chân cậu nhanh nhẹn dồn sức, mẫn tiệp tránh khỏi đám xúc tua trùng điệp lẫn nhau, ung dung tiến sát bên đầu quái vật. Dao găm trong tay mạnh mẽ vung lên cắm thẳng vào da thịt con quái, tàn nhẫn kéo xuống – máu tươi phun ra như suối, quái vật cuồng nộ giãy giụa trong cái chết. Lâm Giác mặt không đổi sắc siết chặt lưỡi lê bên tay phải, lần nữa đâm xuyên đống máu thịt bầy nhầy.
Lưỡi lê kéo theo cánh tay cắm ngập trong cơ thịt mềm nhũn, đâm tới tim quái vật, hung tợn đảo một vòng.
Cứ như vậy, một kích tiêu diệt.
Lâm Giác nhẹ nhàng giết chết quái vật, rút tay phải kẹt trong thi thể bạch tuộc ra. Cánh tay cậu đẫm máu ròng ròng, mu bàn tay đã thêm một vết khắc. Cậu xoay người nhìn thoáng qua Trương Tư Gia đang cố gắng bò đi, nhấc chân tiến về phía Tả Lâm Uyên bị ghim chặt trong xương trắng.
Trương Tư Gia đã hấp hối, phổi bị thương khiến cậu ta không tài nào phát ra âm thanh, ngay cả hô hấp cũng sắp dừng lại, thế giới trước mắt dần dần tối đi, cơn buồn ngủ như đại dương sập xuống, nhấn chìm cậu ta vào hố đen tử thần.
Còn một chút, còn một chút nữa thôi, Trương Tư Gia đã không thấy rõ xung quanh nữa, chỉ có hư ảnh đọng lại nơi võng mạc sung huyết, chỉ dẫn cậu ta đến khi cạn kiệt chút sinh lực cuối cùng.
Chỉ còn một chấp niệm đang chống đỡ cậu ta: tới bên Tả Lâm Uyên đi, nắm tay cậu ấy, nói cho cậu ấy biết…
Nói cho cậu ấy biết, mình cũng thích cậu ấy.
Rõ ràng nên sớm nói ra, nên nói ra từ lâu rồi mới phải!
Tả Lâm Uyên nghe thấy, trong ý thức sắp tan biến quanh quẩn tiếng động thê lương, hắn cảm giác được người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm đang ở cách đó không xa, hắn nghe thấy tiếng hô hấp của người đó, hắn nghe thấy cổ họng người đó đã không còn phát ra thanh âm được nữa.
Nỗi đau đớn như đào móc trái tim Tả Lâm Uyên, Trương Tư Gia đáng ra không thể thê thảm như vậy, cậu ấy mãi mãi là con người xa cách như thế, ngạo mạn như thế, kiêu căng như thế, nhưng lại dễ dàng nở ra một bông hoa dịu dàng trong tâm hồn hắn. Hắn cẩn thận tỉ mỉ che chở đóa hoa kia, không dám để cậu ấy chịu mảy may va chạm, nhưng cuối cùng thì thế nào? Đến cuối cùng, hắn rốt cuộc không bảo vệ được cậu ấy.
Hắn không dám tưởng tượng bộ dạng Trương Tư Gia lúc này, cảm giác bất lực đau đớn và nỗi tự ti ám ảnh từ trước tới nay thiêu rụi chút dũng khí cuối cùng của hắn – đừng nhìn, cậu ấy sẽ không muốn mình nhìn thấy hình ảnh thê thảm của bản thân đâu.
Hãy cứ để cho tình yêu say đắm không bao giờ được hồi đáp ấy, vĩnh viễn vùi chôn ở nơi này.
Ý thức càng lúc càng phai nhạt, lưỡi hái tử thần đã gác lên cổ hắn, Tả Lâm Uyên hiểu rằng mình sắp phải đi rồi. Hắn đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, trong ái tình, họ chưa bao giờ bình đẳng, nhưng trước cái chết này, họ rốt cuộc có thể làm bạn lên đường.
Dưới ánh mặt trời tháng chín sáng tươi, người thiếu niên từ cái nhìn đầu tiên đã đi vào tim hắn… Nhưng hắn trọn đời cũng không chờ được câu trả lời xa vời mình luôn hy vọng.
Trương Tư Gia đã kiệt sức, ngọn nến chấp niệm cháy đến giọt cuối cùng.
Đã rất gần, cậu ta vươn cánh tay dài, đã sắp nắm được bàn tay Tả Lâm Uyên, nhưng giấc mơ hạnh phúc trong cơn tuyệt vọng còn chưa thành hiện thực, ác mộng đã ác độc phủ xuống rồi.
Kẻ thù mà cậu ta vẫn luôn muốn giết, kẻ thù đâm cậu ta một đao trí mạng, một cước giẫm nát bàn tay cậu ta.
Không quá đau, nhưng một cước này cướp đi của Trương Tư Gia một hơi cuối cùng còn sót lại.
Trương Tư Gia không còn cử động được nữa, giống như bao người sắp chết khác, cậu ta khổ sở hít một hơi, đầy miệng là bọt máu. Cậu ta ngã trên mặt đất, gương mặt áp trên thảm thịt nhầy nhụa, nhìn đôi chân dính máu bước đi.
Cậu ta vốn tưởng Lâm Giác sẽ bồi thêm cho mình một đao nữa, nhưng sau một bước đó, Lâm Giác vẫn tiếp tục đi về phía trước, dường như vừa rồi cũng không phải cậu cố ý giẫm vào bàn tay Trương Tư Gia.
Đúng là như vậy.
Bởi vì mục tiêu của cậu, là Tả Lâm Uyên.
Nước mắt vô thức chảy xuống, Trương Tư Gia trơ mắt nhìn thanh lưỡi lê kia dứt khoát đâm thủng trái tim Tả Lâm Uyên.
[Quân số đội 2022 giảm 1 người, số người sống sót 3 người, mất 14 vết khắc.]
Dường như mũi dao kia cũng xuyên thủng trái tim mình, vết thương vốn tê liệt không biết đau đớn của Trương Tư Gia đột nhiên co giật tựa hồ rách toạc. Cậu ta muốn gào khóc, cậu ta muốn thét lên tất cả hối hận trong lòng, thế nhưng sẽ không còn ai nghe, người duy nhất yêu thương cậu ta hơn tất thảy giờ đã mất.
Vậy mà đến cuối cùng, cậu ta vẫn chưa kịp… vẫn chưa kịp nói ra…
Tất cả đều không còn kịp nữa, câu chuyện vội vã vẽ nên một dấu chấm tròn.
Ngọn lửa đã từng dốc lòng sưởi ấm cậu ta qua đêm đông đã tắt, bởi vậy, cậu ta cũng không còn ở lại.
[Quân số đội 2022 giảm 1 người, số người sống sót 2 người, mất 9 vết khắc.]
Trước mắt chính là một địa ngục trần gian.
Khắp nơi nhơ nhớp máu thịt đỏ tươi, trên mặt đất trải đầy những khúc thịt thối rữa, hai hàng xương sườn cao đến mười mấy mét từ giữa cơ thịt đâm ra, thoạt nhìn giống như hai hành lang sừng sững chắn trước người, trên mỗi đầu xương sườn lại ghim một dãy thi hài rữa nát.
Nhìn về phía trước nữa, một cái đầu lâu cao đến mười mét ngâm trong máu đen, con quái vật mang hình dạng bạch tuộc làm ổ trong đó, không ngừng nhúc nhích bơi qua lại giữa hốc mắt và lỗ mũi, tựa hồ cái đầu lâu đó chính là công viên nhỏ của riêng nó vậy.
Trương Tư Gia hoảng hốt nhìn tứ phía, Tả Lâm Uyên đang đứng cách đó không xa, nhưng Lâm Giác thì không thấy bóng dáng.
Cậu ta đâu rồi?
Ảo cảnh này rốt cuộc là thế nào?
Cảnh tượng xung quanh khiến cho Trương Tư Gia sợ hãi, bọn họ như thể đã rơi vào một cái xác mãnh thú thượng cổ thối rữa, thế giới trước mắt quá mức kinh khủng, dù là trong cơn ác mộng đáng sợ nhất cậu ta cũng chưa từng gặp. “Cơn mưa” đỏ thẫm từ màn trời trút xuống, tí tách rơi trên mặt đất, đây không phải nước mưa trong suốt mà là từng giọt máu loãng tanh hôi. Những khúc xương sườn trắng bệch như rừng cây mọc trên núi thịt, những thi thể bị xuyên thủng biểu hiện đủ loại tư thế giãy giụa đau đớn trong giờ khắc cuối cùng.
Tuyệt vọng, căm hận, vặn vẹo, đau khổ, hủy diệt, điên cuồng… Thế giới này chính là một bức tranh dựng nên bằng xương bằng thịt.
Đây là ảo cảnh hay sao? Không phải ảo cảnh sẽ cấu tạo dựa trên trí nhớ của người chơi sao? Vậy cái địa ngục này từ đâu rơi xuống?
“Cậu ta ở đây!” Tả Lâm Uyên đột nhiên quát lên, nhanh nhẹn rút tên ngắm bắn. Mũi tên vùn vụt lao tới con bạch tuộc đang không ngừng ngọ nguậy giữa biển máu, một kích trúng ngay mắt.
Bạch tuộc đang bơi lội trong đầu lâu rít lên the thé, bật mình “nhảy” lên giữa âm thanh chói tai, lộ ra Lâm Giác vẫn bị che khuất sau thân mình nó.
Lâm Giác ngồi trong xương sọ rạn nứt, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ. Mà con bạch tuộc khổng lồ kia dường như không hề phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cũng không có dấu hiệu nào sẽ tấn công cậu cả!
Sao có thể như vậy? Lẽ nào cậu ta có thứ gì đó khiến quái vật không chú ý tới mình sao?
Đúng rồi, lúc hai đội trao đổi thông tin về kỹ năng và phần thưởng khác mà mình có, Tống Hàn Chương nói rằng phần thưởng của họ ở các vòng trước đều đã dùng hết rồi, cho nên hiện tại chỉ còn một phần thưởng thôi. Lúc đó Trương Tư Gia đã nghi ngờ rồi, nhưng vì bọn họ chỉ tạm thời hợp tác, cậu ta không chất vấn chuyện đó, chỉ âm thầm đề phòng.
Lẽ nào Lâm Giác thật sự có loại phần thưởng này?
Thấy Tả Lâm Uyên kéo dây cung, chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Trương Tư Gia vội kêu lên: “Đừng, có lẽ cậu ta vẫn còn bị thôi miên!”.
Nếu một mũi tên này không thể bắn chết Lâm Giác, nó sẽ chính là “đồng hồ báo thức” kéo cậu ta tỉnh lại.
Phải đánh cược một lần hay sao? Trương Tư Gia cũng không chắc chắn hiện giờ Lâm Giác đã thoát khỏi trạng thái bị thôi miên hay chưa, lẽ nào vì bị thôi miên nên ý thức trong đầu Lâm Giác trở nên hỗn loạn, rốt cuộc sinh ra cái thế giới hoang đường ghê sợ này?
Hay là bởi vì Tống Hàn Chương? Cái chết của Tống Hàn Chương ảnh hưởng lớn đến Lâm Giác như vậy sao?
Trương Tư Gia quyết định đánh cược một lần, cậu ta lựa chọn mệnh lệnh có lợi cho mình nhất: “Đứng lên, bỏ vũ khí xuống.”.
Lâm Giác ngồi trong đầu lâu chậm rãi đứng lên, buông lỏng tay.
Đường đao rơi trong vũng máu, bọt nước đỏ thẫm bắn lên tung tóe.
Thành công, cậu ta quả nhiên vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bị thôi miên!
Trương Tư Gia kích động đến mức tim đập loạn: “Qua đây, đến gần tôi.”.
Lâm Giác giống như một con rối treo dây, cứng đờ đi về phía cậu ta, nhưng theo hành động của cậu, con bạch tuộc vốn vẫn núp sau xương sọ cũng bò ra, chậm rãi bám đuôi Lâm Giác tới gần hai người họ, đường đao chìm nổi giữa mặt nước cũng bị xúc tu của bạch tuộc quấn lấy, chậm chạp trôi về phía trước.
Tả Lâm Uyên đã nhắm thẳng mũi tên vào Lâm Giác, sẵn sàng bắn thủng ngực cậu bất cứ lúc nào, thế nhưng hắn cũng có đôi phần lo lắng về con bạch tuộc sau lưng cậu. Nếu hắn bắn mũi tên này, thời gian giương cung nhả tên cũng mất vài giây, hiện tại vẫn chưa biết tốc độ của con bạch tuộc này nhanh hay chậm, không thể mạo hiểm.
Đúng lúc này, mặt đất đỏ lòm lát bằng máu thịt dưới chân đột nhiên ầm ầm rung chuyển, âm thanh thảm thiết như tiếng gào rú của mãnh thú xa xưa văng vẳng đâu đây, nháy mắt trời long đất lở. “Mặt đất” mềm nhũn trào ra máu đỏ, bàn chân giẫm lọt trong thịt vụn, ồ ạt tuôn tràn chất lỏng đỏ đen.
“Cẩn thận!” Tả Lâm Uyên phát hiện bên chân Trương Tư Gia bỗng xuất hiện một vết nứt, vết nứt này tựa như có người cầm dao rạch lên da thịt, không ngừng ứa máu, hơn nữa vết tích cũng càng lúc càng sâu, chỉ sơ ý một chút sẽ lập tức bị nó nuốt chửng. Hắn nhất thời không đủ sức chú ý con quái vật bạch tuộc kia, chỉ vội vã buông dây cung kéo Trương Tư Gia lùi về bên cạnh.
Nhưng một bước lùi này cũng đủ để quái vật tìm được cơ hội rồi!
Bạch tuộc vốn vẫn chậm chạp đột nhiên tăng tốc! Hơn mười cái xúc tu thoăn thoắt bò trên nền đất nhầy nhụa, băng băng trượt tới trước mặt hai người!
Không ổn! Quá gần! Tả Lâm Uyên dứt khoát buông cây cung sở trường của mình, đổi sang loan đao chém thẳng bạch tuộc đang nhào tới bọn họ! Một đao của hắn chuẩn xác chém đứt hai xúc tu của quái vật khiến nó đau đớn rống lên, tiếng kêu sắc nhọn đinh tai nhức óc đâm thẳng vào đại não con người, khiến bọn họ choáng váng tới đất trời đảo lộn.
Bạch tuộc bị thương nháy mắt nổi điên, hung bạo tấn công bọn họ, nó cuồng loạn quơ quào đám chân uốn lượn, quật hai người ngã nhào xuống đất. Bọn họ dù sao vẫn là con người, đứng trước quái vật khổng lồ mạnh mẽ này, bất kể là ai cũng đều trở nên bé nhỏ bất lực.
Đầu óc Trương Tư Gia điên cuồng hoạt động, liều mạng tìm kiếm sơ hở của quái vật này, thế nhưng đại não hỗn độn của cậu ta đã chìm trong sợ hãi. Quái vật bạch tuộc đang cuốn chặt bắp chân cậu ta, kéo lê cậu ta trên sàn thịt trơn tuột, mùi máu tươi gay mũi xông lên khiến người ta ngộp thở.
Trong lúc nguy cấp, Tả Lâm Uyên một đao chặt đứt xúc tu đang trói chặt chân Trương Tư Gia, nhưng đổi lại chính hắn lại bị quái vật quấn lấy, đầu đập mạnh vào khung xương sườn treo đầy thi thể. Cú va đập nghiêm trọng này khiến hắn gần như ngất xỉu, ngã gục trên mặt đất không cách nào đứng lên, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ, máu chảy ròng ròng.
Trương Tư Gia vừa thoát khỏi quái vật gian nan bò dậy, hoảng hốt gọi một tiếng Tả Lâm Uyên. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ta lảo đảo chưa đứng vững kia, một cảm giác lạnh lẽo còn hơn băng đá đột ngột xuyên qua lá phổi bên phải, cậu ta ngây dại.
“Khối băng” vừa thành công ám sát cậu ta nhanh chóng rút ra khỏi thân thể, vết thương lạnh giá hốt nhiên nóng rực, tựa hồ có thứ dịch thể ấm áp đang từ nơi đó trôi đi, nhưng tuyệt không mảy may đau đớn.
Trương Tư Gia ngơ ngác quay đầu, đối diện đôi con mắt đen kịt.
Như bóng đêm kinh hãi, như vực sâu vạn trượng, như tận cùng chốn u minh, là thế giới không còn ánh sáng.
Trương Tư Gia ngã trên nền đất, sức lực đều đã bị vết thương này cướp đi, cậu ta không còn phát ra âm thanh được nữa, ngay cả hô hấp cũng vô cùng vất vả.
Cậu ta không biết Lâm Giác làm sao thoát khỏi thôi miên, cậu rõ ràng không bị thương, làm sao có thể tỉnh táo lại? Chẳng lẽ ý chí của cậu thực sự đủ để giúp cậu phá tan kỹ năng khống chế sao?
Thời khắc tử thần hạ xuống trước mắt, Trương Tư Gia chỉ thấy không cam lòng.
Rõ ràng họ sẽ thắng cơ mà, tại sao? Tại sao? Tại sao?!
Cậu ta bi phẫn truy hỏi số mệnh, thế nhưng điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, cậu ta sắp chết, vĩnh viễn nói lời tạm biệt với thế giới này.
Đời này của cậu ta, rốt cuộc sống vì cái gì chứ?!
Cậu ta đột nhiên nhớ lại cái ngày số phận mình thay đổi, cậu ta nhận lấy quả trứng màu từ tay Chu Ngọc Tú, ký tên của mình vào cuốn sổ kia, lại ngăn Tả Lâm Uyên lại: “Ký tên rồi cậu sẽ giống những người đó, từ nay về sau biến mất khỏi thế giới này, cậu không cần mạo hiểm như vậy.”.
Khi đó, Tả Lâm Uyên nói gì?
Hắn nói: “Không quan trọng, tớ muốn đi cùng cậu.”.
Sự rung động giờ khắc đó, cậu ta mãi mãi khảm trong tim.
Trương Tư Gia không cam lòng ngẩng đầu, Tả Lâm Uyên đang ở cách đó không xa, hắn gục xuống trước khung xương sườn che khuất bầu trời, vẫn đang cố chấp chống đỡ thân thể muốn đứng dậy. Đôi mắt phủ đầy máu và cảm giác choáng váng vì bị va đập khiến hắn chỉ còn thấy một màu đen, nhưng ngay cả khi rơi vào tuyệt cảnh, trực giác của hắn vẫn còn tác dụng.
Vậy nên khoảnh khắc Lâm Giác nhặt đường đao rơi dưới đất lên, hung ác đâm vào ngực hắn, Tả Lâm Uyên mắt không nhìn thấy vẫn có thể dựa vào bản năng nghiêng mình tránh đi. Cử động rất nhỏ này giúp hắn tránh được vùng ngực yếu hại, thế nhưng đao kia đã xuyên qua xương quai xanh, đóng đinh hắn vào khung xương trắng. Tả Lâm Uyên hộc ra một búng máu, bên tai ong ong từng tràng, toàn thân không còn chút sức lực, muốn nhấc tay rút lưỡi đao ra lại càng không thể.
Trương Tư Gia trơ mắt nhìn từ đầu đến cuối, hoảng sợ phát điên, bộ dạng Tả Lâm Uyên tắm trong máu đỏ khiến hắn đau đến không thở nổi.
Hối hận chôn vùi nơi đáy lòng trào dâng cuồn cuộn, tại sao cậu ta lại muốn tham gia cái trò chơi này? Tại sao cậu ta lại muốn ném trọn đời mình vào oán hận và hối tiếc? Tại sao cậu ta lại muốn hủy diệt bản thân mình, cũng hủy diệt luôn người yêu thương mình oan uổng như vậy?
Thế giới này rất lớn, nhưng người yêu thương cậu ta có mấy ai, cậu ta liều lĩnh tranh giành tình cảm của người không thương mình, lại lãng phí tình yêu của người yêu mình, để đến cuối cùng, hai bàn tay trắng.
Chí ít… Chí ít muốn nói cho hắn biết, mình…
Trương Tư Gia đã nói không ra lời nữa, một đao đâm thủng phổi kia ép cậu ta mỗi lần thở cũng như đang chịu cực hình tra tấn, cậu ta chỉ có thể dồn chút sức còn sót lại vào hai cánh tay, kéo lê thân thể từng bước tiến về phía trước, bước đầu tiên… bước thứ hai… Móng tay cắm vào mặt đất mềm mại, máu đen ồng ộc tuôn ra, thế nhưng cậu ta chỉ ngoan cường nhìn mục tiêu của mình cách đó không xa, dốc sức bò về phía trước.
Quái vật bạch tuộc yên lặng một hồi mới lần nữa tấn công, lúc này mục tiêu của nó đã đổi thành Lâm Giác – người có thuốc giúp che giấu khí tức vừa hết hiệu lực.
Lâm Giác an tĩnh đứng trước mặt nó, trong tay chỉ có một lưỡi lê lấy được từ thi thể Thiện Lượng.
Có điều, vậy cũng đủ rồi.
Mười đầu xúc tu điên cuồng đánh tới Lâm Giác, thế nhưng trong mắt cậu, thế giới đã bị chỉnh chậm tốc độ vô số lần rồi, quỹ tích ra đòn có phức tạp đến mấy cũng chỉ như trẻ con quơ gậy nhựa. Hai chân cậu nhanh nhẹn dồn sức, mẫn tiệp tránh khỏi đám xúc tua trùng điệp lẫn nhau, ung dung tiến sát bên đầu quái vật. Dao găm trong tay mạnh mẽ vung lên cắm thẳng vào da thịt con quái, tàn nhẫn kéo xuống – máu tươi phun ra như suối, quái vật cuồng nộ giãy giụa trong cái chết. Lâm Giác mặt không đổi sắc siết chặt lưỡi lê bên tay phải, lần nữa đâm xuyên đống máu thịt bầy nhầy.
Lưỡi lê kéo theo cánh tay cắm ngập trong cơ thịt mềm nhũn, đâm tới tim quái vật, hung tợn đảo một vòng.
Cứ như vậy, một kích tiêu diệt.
Lâm Giác nhẹ nhàng giết chết quái vật, rút tay phải kẹt trong thi thể bạch tuộc ra. Cánh tay cậu đẫm máu ròng ròng, mu bàn tay đã thêm một vết khắc. Cậu xoay người nhìn thoáng qua Trương Tư Gia đang cố gắng bò đi, nhấc chân tiến về phía Tả Lâm Uyên bị ghim chặt trong xương trắng.
Trương Tư Gia đã hấp hối, phổi bị thương khiến cậu ta không tài nào phát ra âm thanh, ngay cả hô hấp cũng sắp dừng lại, thế giới trước mắt dần dần tối đi, cơn buồn ngủ như đại dương sập xuống, nhấn chìm cậu ta vào hố đen tử thần.
Còn một chút, còn một chút nữa thôi, Trương Tư Gia đã không thấy rõ xung quanh nữa, chỉ có hư ảnh đọng lại nơi võng mạc sung huyết, chỉ dẫn cậu ta đến khi cạn kiệt chút sinh lực cuối cùng.
Chỉ còn một chấp niệm đang chống đỡ cậu ta: tới bên Tả Lâm Uyên đi, nắm tay cậu ấy, nói cho cậu ấy biết…
Nói cho cậu ấy biết, mình cũng thích cậu ấy.
Rõ ràng nên sớm nói ra, nên nói ra từ lâu rồi mới phải!
Tả Lâm Uyên nghe thấy, trong ý thức sắp tan biến quanh quẩn tiếng động thê lương, hắn cảm giác được người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm đang ở cách đó không xa, hắn nghe thấy tiếng hô hấp của người đó, hắn nghe thấy cổ họng người đó đã không còn phát ra thanh âm được nữa.
Nỗi đau đớn như đào móc trái tim Tả Lâm Uyên, Trương Tư Gia đáng ra không thể thê thảm như vậy, cậu ấy mãi mãi là con người xa cách như thế, ngạo mạn như thế, kiêu căng như thế, nhưng lại dễ dàng nở ra một bông hoa dịu dàng trong tâm hồn hắn. Hắn cẩn thận tỉ mỉ che chở đóa hoa kia, không dám để cậu ấy chịu mảy may va chạm, nhưng cuối cùng thì thế nào? Đến cuối cùng, hắn rốt cuộc không bảo vệ được cậu ấy.
Hắn không dám tưởng tượng bộ dạng Trương Tư Gia lúc này, cảm giác bất lực đau đớn và nỗi tự ti ám ảnh từ trước tới nay thiêu rụi chút dũng khí cuối cùng của hắn – đừng nhìn, cậu ấy sẽ không muốn mình nhìn thấy hình ảnh thê thảm của bản thân đâu.
Hãy cứ để cho tình yêu say đắm không bao giờ được hồi đáp ấy, vĩnh viễn vùi chôn ở nơi này.
Ý thức càng lúc càng phai nhạt, lưỡi hái tử thần đã gác lên cổ hắn, Tả Lâm Uyên hiểu rằng mình sắp phải đi rồi. Hắn đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, trong ái tình, họ chưa bao giờ bình đẳng, nhưng trước cái chết này, họ rốt cuộc có thể làm bạn lên đường.
Dưới ánh mặt trời tháng chín sáng tươi, người thiếu niên từ cái nhìn đầu tiên đã đi vào tim hắn… Nhưng hắn trọn đời cũng không chờ được câu trả lời xa vời mình luôn hy vọng.
Trương Tư Gia đã kiệt sức, ngọn nến chấp niệm cháy đến giọt cuối cùng.
Đã rất gần, cậu ta vươn cánh tay dài, đã sắp nắm được bàn tay Tả Lâm Uyên, nhưng giấc mơ hạnh phúc trong cơn tuyệt vọng còn chưa thành hiện thực, ác mộng đã ác độc phủ xuống rồi.
Kẻ thù mà cậu ta vẫn luôn muốn giết, kẻ thù đâm cậu ta một đao trí mạng, một cước giẫm nát bàn tay cậu ta.
Không quá đau, nhưng một cước này cướp đi của Trương Tư Gia một hơi cuối cùng còn sót lại.
Trương Tư Gia không còn cử động được nữa, giống như bao người sắp chết khác, cậu ta khổ sở hít một hơi, đầy miệng là bọt máu. Cậu ta ngã trên mặt đất, gương mặt áp trên thảm thịt nhầy nhụa, nhìn đôi chân dính máu bước đi.
Cậu ta vốn tưởng Lâm Giác sẽ bồi thêm cho mình một đao nữa, nhưng sau một bước đó, Lâm Giác vẫn tiếp tục đi về phía trước, dường như vừa rồi cũng không phải cậu cố ý giẫm vào bàn tay Trương Tư Gia.
Đúng là như vậy.
Bởi vì mục tiêu của cậu, là Tả Lâm Uyên.
Nước mắt vô thức chảy xuống, Trương Tư Gia trơ mắt nhìn thanh lưỡi lê kia dứt khoát đâm thủng trái tim Tả Lâm Uyên.
[Quân số đội 2022 giảm 1 người, số người sống sót 3 người, mất 14 vết khắc.]
Dường như mũi dao kia cũng xuyên thủng trái tim mình, vết thương vốn tê liệt không biết đau đớn của Trương Tư Gia đột nhiên co giật tựa hồ rách toạc. Cậu ta muốn gào khóc, cậu ta muốn thét lên tất cả hối hận trong lòng, thế nhưng sẽ không còn ai nghe, người duy nhất yêu thương cậu ta hơn tất thảy giờ đã mất.
Vậy mà đến cuối cùng, cậu ta vẫn chưa kịp… vẫn chưa kịp nói ra…
Tất cả đều không còn kịp nữa, câu chuyện vội vã vẽ nên một dấu chấm tròn.
Ngọn lửa đã từng dốc lòng sưởi ấm cậu ta qua đêm đông đã tắt, bởi vậy, cậu ta cũng không còn ở lại.
[Quân số đội 2022 giảm 1 người, số người sống sót 2 người, mất 9 vết khắc.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook