Thái Đản Du Hí
-
Quyển 3 - Chương 41: Chương cuối vụn vỡ (trung)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mũi tên xé gió lao đi, căng lên ngọn cờ khai chiến.
Tuy mũi tên đó bị phát hiện kịp thời nên không trúng được mục tiêu, nhưng vẫn đủ làm Trương Tư Gia hoảng hốt.
Lâm Giác, người sống sót vậy mà là Lâm Giác!
Tại sao lại là cậu ta?!
Sự thực rành rành trước mắt, Trương Tư Gia chỉ có thể chấp nhận cái “kinh hỉ” ngoài ý muốn này, mặc cho Tả Lâm Uyên kéo mình nép dưới mái hiên an toàn tránh tầm ngắm bắn.
Tả Lâm Uyên nhét loan đao vào tay Trương Tư Gia, gỡ cung hợp kim trên lưng xuống, nhanh nhẹn rút từ túi đeo phía sau ra một mũi tên, chuẩn bị liều mạng so tài bắn cung với Lâm Giác. Tuy Lâm Giác ở mái nhà, hắn đứng dưới mặt đất, nhưng chút bất lợi về hoàn cảnh này so với sự chênh lệch trình độ cung nỏ của hai người thì chẳng thấm vào đâu.
Song khi Tả Lâm Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng, giương cung lao ra khỏi góc chết, quyết liệt đến vết thương trên vai cũng nứt ra thì Lâm Giác trên nóc nhà lại đột ngột quăng nỏ nhảy xuống!
Nóc nhà cao đến ba bốn mét, cậu cứ thế nhảy xuống! Cậu dùng tư thế nửa ngồi vững vàng tiếp đất, không trầy một miếng da, đường đao trên tay va chạm với nền đất cứng vang lên âm thanh chúa chát.
Dưới ánh trăng, cậu ngẩng đầu. Khuôn mặt ngược sáng gần như bị phá hủy bởi vết thương sâu hoắm, con mắt phải còn sót lại chằm chằm nhìn hai kẻ đối địch.
Ánh mắt kia… Tả Lâm Uyên không nén được kinh ngạc trong lòng, đây mà là ánh mắt của người sống sao?
Không phải ánh mắt hung ác sắc bén khi nhìn thấy kẻ thù, không phải ánh mắt nghiêm túc tập trung sẵn sàng chiến đấu, đôi mắt đen kịt tối tăm như ao tù nước đọng, nhưng chính nó lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi không gì sánh nổi, bởi nơi đó, có sát ý không chết không thôi.
Khí thế khủng khiếp bộc phát ra từ cậu, cảm giác cường đại này Tả Lâm Uyên chỉ từng thấy trên người những bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến.
Hai người giống như hai mãnh thú chạm mặt chốn rừng sâu, dùng khứu giác phán đoán thực lực của đối phương, thâm trầm quan sát từng chi tiết nhỏ, suy tính mọi cách tìm nhược điểm trí mạng, sau đó một đòn cắn đứt cổ họng kẻ thù.
Lâm Giác chậm rãi đứng dậy, đao trong tay chỉ thẳng về phía hắn.
Tả Lâm Uyên không do dự nữa, hắn mặc kệ vết thương, giương cung bắn. Khoảng cách giữa hai người hiện giờ chỉ năm sáu mét, mũi tên vun vút chớp mắt đã tới mục tiêu.
Ngay thời khắc buông dây cung, Tả Lâm Uyên đã có dự cảm mạnh mẽ.
Khoảng cách như vậy, mục tiêu như vậy, hắn không thể nào bắn trượt.
Mũi tên xé gió bắn tới đích ngắm đứng yên giữa màn đêm, mắt thấy sẽ xuyên vào ngực người đó, nhưng ngay trong nháy mắt này, Lâm Giác vẫn cứng đờ như bức điêu khắc đột nhiên cử động!
“Keng” một tiếng, đao trong tay cậu bất ngờ quét ngang, kỳ tích gạt bay mũi tên, động tác nhẹ nhàng lưu loát như thể chỉ vừa gạt một con muỗi vo ve bên tai vậy.
Giờ phút này, dù là Tả Lâm Uyên hay Trương Tư Gia đều bị tốc độ và sức phán đoán không phải của con người này dọa cho ngơ ngác. Một người mắt mù thì ngay cả thứ trước mắt cách mình bao xa cũng không ước lượng được chứ đừng nói đến chuyện dùng đao cản tên điệu nghệ như thế, ấy vậy mà cậu ta làm được rồi!
Lâm Giác nắm chặt thanh đao vừa đỡ mũi tên, từng bước tới gần Tả Lâm Uyên.
Áp lực tinh thần nặng nề ép Tả Lâm Uyên lùi về sau hai bước, tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng ban đầu của hắn. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị chiến đấu tầm xa với người kia, dù sao lúc đó cậu ta chiếm lợi thế về độ cao, thế nhưng đối thủ này lại không xuất chiêu theo lẽ thường, ngay cả thực lực cũng khác xa dự đoán của họ.
“Lâm Giác!” Trương Tư Gia đột nhiên gọi to.
Lâm Giác dừng bước, sững lại hai ba giây rồi mới chậm chạp quay đầu.
Tốc độ phản ứng hiện tại với tốc độ khi gạt mũi tên vừa rồi của cậu ta chênh lệch quá lớn, Trương Tư Gia trong đầu vừa nảy ra một ý nghĩ đã bất ngờ bị ánh mắt của Lâm Giác chiếu tới làm cho kinh ngạc.
Người đó đang nhìn cậu ta, nhưng chỉ như nhìn vào không khí, đôi mắt ấy không chứa bất kỳ cảm xúc nào của loài người, không nghi hoặc, không thù ghét, không căm hận, không có gì cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lâm Giác lại biến thành thế này?
Trương Tư Gia rất muốn biết, nhưng cậu ta cũng hiểu đây không phải lúc thỏa mãn trí tò mò, nếu không mau chóng giết Lâm Giác, hai người họ sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy vẫn chưa rõ thực lực của Lâm Giác sâu cạn ra sao, thế nhưng một chút công phu vừa rồi cậu thể hiện vẫn khiến Trương Tư Gia kiêng kỵ. Tả Lâm Uyên đang bị thương, cậu ta không muốn mạo hiểm cứng đối cứng, chỉ có thể… khiến Lâm Giác rối loạn, đối thủ bị chọc giận, suy sụp không kiểm soát được chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Trương Tư Gia hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nhịp tim dồn dập, giả bộ bình thản cười nói: “Tống Hàn Chương chết rồi hả? Thú vị thật, hắn chết thế nào?”.
Ong ong ong…
Âm thanh… Rất nhiều âm thanh vang lên bên tai Lâm Giác, bốn phương tám hướng đều là những âm thanh huyễn thính, không có trực giác hỗ trợ, cậu mất một chút thời gian mới có thể tìm ra được tiếng người nói giữa không gian huyên náo. Kẻ địch đang đứng cách cậu chỉ vài mét, ác ý gọi tên Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương.
Cậu muốn hồi sinh Tống Hàn Chương.
Vậy nhất định phải giết họ, giết sạch họ!
Dục vọng chiến đấu của Lâm Giác nháy mắt kích động, bất thình lình vung đao lao về phía Trương Tư Gia. Khoảng cách vài mét đường ngắn ngủi không đủ cho một cú bật nhảy của cậu, đao trên tay vừa quét đã dễ dàng quật ngã Trương Tư Gia không kịp đề phòng, nhưng đúng lúc mũi đao sắp đâm tới Trương Tư Gia, trực giác chiến đấu lại phát tin cảnh báo.
Nguy hiểm, tránh ra!
Lâm Giác không chút nghĩ ngợi lăn sang một bên, tránh được mũi tên vừa nhắm thẳng lưng cậu.
Tả Lâm Uyên cau chặt đôi mày, lại rút thêm một mũi tên hướng vào Lâm Giác.
Trương Tư Gia khó khăn bò dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Một giây vừa rồi, cậu ta căn bản không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Giác nhào tới như hổ vồ mồi, thiếu chút nữa đã kết thúc cậu ta ngay tại chỗ.
Sức bật đáng sợ đó khiến đáy lòng cậu ta run sợ.
Người này chỉ là người bình thường, tại sao lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy? Trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Vốn dĩ Trương Tư Gia còn cho rằng có thể ung dung mà giải quyết đối thủ này, giờ xem ra không nghiêm túc không được. Cứng rắn đối chiến với cậu ta quá nguy hiểm, dùng ngôn ngữ kích thích có vẻ hữu dụng, nhưng ngược lại lại khiến cậu ta càng thêm điên cuồng… Tại sao? Chẳng lẽ là vì mình đã đâm trúng chỗ đau của cậu ta?
Quả nhiên, cậu ta rất để ý Tống Hàn Chương.
Nếu như vậy, Trương Tư Gia bất động thanh sắc chạm vào đồ đằng trên cổ tay, đã đến lúc cho kỹ năng thôi miên này phát huy tác dụng rồi.
“Đáng tiếc thật, tôi còn cho là Tống Hàn Chương sẽ sống đến cuối cùng, không ngờ anh ta lại chết, là do quái vật hay do các cậu lục đục nội bộ thế?” Trương Tư Gia chăm chú nhìn Lâm Giác, tim hắn đang đập như sấm rền, nhưng lời bên miệng lại không nhanh không chậm, hấp dẫn lực chú ý của Lâm Giác.
Quả nhiên, Lâm Giác không chớp mắt nhìn cậu ta, một giây… hai giây… ba giây… Đôi mắt Trương Tư Gia như hai hố đen sâu hoắm, như một đáy vực chỉ tuyền bóng đêm nuốt chửng tất cả, bất kể là ánh sáng hay suy nghĩ của con người.
Chẳng biết tự lúc nào, những ảo giác xung quanh đã biến mất, âm thanh cũng không còn xao động, Lâm Giác ngơ ngác nhìn môi Trương Tư Gia lúc khép lúc mở, vậy nhưng không tiếp nhận được bất kỳ thanh âm nào. Đầu óc càng lúc càng nhẹ, thân thể bắt đầu mất cảm giác, những đau khổ, cuồng bạo, những cảm xúc tan vỡ đều chìm xuống đáy vực sâu, cậu tựa hồ chỉ là một tượng đá, dưới bóng trăng lặng yên không nhúc nhích.
Được rồi!
Trương Tư Gia hưng phấn buông cổ tay, một khi thôi miên thành công, cậu ta có thể khống chế đối phương trong vòng năm phút, trừ phi đối phương bị công kích về thân thể, nếu không sẽ khó mà thoát khỏi tầm kiểm soát của cậu ta. Cậu ta đã từng thí nghiệm kỹ năng này trên đồng đội của mình, cũng rất tự tin với nó, bởi vậy khi họ ở vũ hội thi thể cậu ta mới quyết định không để lộ nó ra.
“Không sao, tớ thôi miên cậu ta rồi.” Trương Tư Gia bước nhanh tới bên Tả Lâm Uyên “Chờ tớ hỏi mấy câu đã rồi sẽ giết cậu ta.”.
Tả Lâm Uyên mím môi, hắn cảm thấy lúc này còn hỏi đáp thì quá nguy hiểm, ra tay sớm tránh đêm dài lắm mộng vẫn hơn. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trương Tư Gia, hắn lại nuốt ngược lời muốn nói vào lòng, chỉ nhận lấy loan đao từ tay cậu ta đi tới kề lên cổ Lâm Giác, chỉ cần Lâm Giác có dấu hiệu tỉnh lại, hắn sẽ lập tức hạ đao.
Tạm thời đã an toàn, Trương Tư Gia liếm đôi môi khô khốc, hỏi bức tượng người Lâm Giác câu đầu tiên: “Ai giết Tống Hàn Chương?”.
Thông báo nói người chết mất 6 vết khắc đã rõ ràng chỉ ra Tống Hàn Chương bị người khác giết, Trương Tư Gia đã không nén nổi tò mò lập tức muốn biết anh chết như thế nào.
Lâm Giác trầm mặc, sự im lặng quái dị khiến Tả Lâm Uyên nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm, nhưng cậu trừ im lặng cũng không có phản ứng gì khác.
“… Không biết.” Hồi lâu sau, Lâm Giác khàn khàn đáp lại.
Không biết? Câu trả lời một lần nữa khiến Trương Tư Gia bất ngờ, thậm chí cả hung thủ là ai cũng không biết sao?
Không thể nào, trên thi thể Tống Hàn Chương phải có vết thương trí mạng nào đó, nhìn vào sẽ đoán ngay ra là do vũ khí hay kỹ năng gì tạo thành, cả đêm chơi chỉ có mấy người như thế, làm gì có chuyện đoán không ra hung thủ?
Nghĩ vậy, Trương Tư Gia tiếp tục hỏi: “Miêu tả tử trạng của Tống Hàn Chương đi.”.
Lần im lặng này còn dài hơn lần trước, lâu đến mức Trương Tư Gia sắp cạn kiệt kiên nhẫn, lúc này Lâm Giác mới mở miệng.
“… Anh ấy nhắm mắt, ngồi dưới đất, ngực thủng một lỗ, đang chảy máu. Rất nhiều máu, không cầm được, chảy thành một dòng sông đỏ, trong sông…”
Lâm Giác đã không còn phân biệt được đâu là hư đâu là thực gằn lên từng chữ, trong tâm trí bị thôi miên chỉ nổi bật một hình ảnh kia. Hình ảnh xuất hiện, thanh âm cũng theo tới, sau đó là cảm giác từ từ trở lại, nhưng cùng với ý thức tỉnh táo, những ảo giác như lũ sâu mọt ăn vào xương tủy lại lần nữa xuất hiện, vô số cảnh tượng máu me đầm đìa lướt qua trước mắt cậu, cuối cùng dừng lại ở Tống Hàn Chương chìm vào nham tương.
Đây là cơn ác mộng trọn đời ám ảnh cậu.
Bóng tối xung quanh bỗng nhiên đặc quánh, Tả Lâm Uyên và Trương Tư Gia bên cạnh Lâm Giác dường như không phát hiện ra tín hiệu nguy hiểm này, bọn họ chỉ kinh ngạc nhìn vào mắt Lâm Giác. Con mắt phải vô hồn dâng lên một dòng lấp lánh, dưới ánh trăng đọng lại thành giọt lệ trong veo, chầm chậm trào ra khóe mi đỏ quạch.
Trong khoảnh khắc, bóng đêm vô tận nuốt chửng mảnh đất thấm đẫm ánh trăng, cuốn ba người vào ảo cảnh khủng khiếp!
—
Mũi tên xé gió lao đi, căng lên ngọn cờ khai chiến.
Tuy mũi tên đó bị phát hiện kịp thời nên không trúng được mục tiêu, nhưng vẫn đủ làm Trương Tư Gia hoảng hốt.
Lâm Giác, người sống sót vậy mà là Lâm Giác!
Tại sao lại là cậu ta?!
Sự thực rành rành trước mắt, Trương Tư Gia chỉ có thể chấp nhận cái “kinh hỉ” ngoài ý muốn này, mặc cho Tả Lâm Uyên kéo mình nép dưới mái hiên an toàn tránh tầm ngắm bắn.
Tả Lâm Uyên nhét loan đao vào tay Trương Tư Gia, gỡ cung hợp kim trên lưng xuống, nhanh nhẹn rút từ túi đeo phía sau ra một mũi tên, chuẩn bị liều mạng so tài bắn cung với Lâm Giác. Tuy Lâm Giác ở mái nhà, hắn đứng dưới mặt đất, nhưng chút bất lợi về hoàn cảnh này so với sự chênh lệch trình độ cung nỏ của hai người thì chẳng thấm vào đâu.
Song khi Tả Lâm Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng, giương cung lao ra khỏi góc chết, quyết liệt đến vết thương trên vai cũng nứt ra thì Lâm Giác trên nóc nhà lại đột ngột quăng nỏ nhảy xuống!
Nóc nhà cao đến ba bốn mét, cậu cứ thế nhảy xuống! Cậu dùng tư thế nửa ngồi vững vàng tiếp đất, không trầy một miếng da, đường đao trên tay va chạm với nền đất cứng vang lên âm thanh chúa chát.
Dưới ánh trăng, cậu ngẩng đầu. Khuôn mặt ngược sáng gần như bị phá hủy bởi vết thương sâu hoắm, con mắt phải còn sót lại chằm chằm nhìn hai kẻ đối địch.
Ánh mắt kia… Tả Lâm Uyên không nén được kinh ngạc trong lòng, đây mà là ánh mắt của người sống sao?
Không phải ánh mắt hung ác sắc bén khi nhìn thấy kẻ thù, không phải ánh mắt nghiêm túc tập trung sẵn sàng chiến đấu, đôi mắt đen kịt tối tăm như ao tù nước đọng, nhưng chính nó lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi không gì sánh nổi, bởi nơi đó, có sát ý không chết không thôi.
Khí thế khủng khiếp bộc phát ra từ cậu, cảm giác cường đại này Tả Lâm Uyên chỉ từng thấy trên người những bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến.
Hai người giống như hai mãnh thú chạm mặt chốn rừng sâu, dùng khứu giác phán đoán thực lực của đối phương, thâm trầm quan sát từng chi tiết nhỏ, suy tính mọi cách tìm nhược điểm trí mạng, sau đó một đòn cắn đứt cổ họng kẻ thù.
Lâm Giác chậm rãi đứng dậy, đao trong tay chỉ thẳng về phía hắn.
Tả Lâm Uyên không do dự nữa, hắn mặc kệ vết thương, giương cung bắn. Khoảng cách giữa hai người hiện giờ chỉ năm sáu mét, mũi tên vun vút chớp mắt đã tới mục tiêu.
Ngay thời khắc buông dây cung, Tả Lâm Uyên đã có dự cảm mạnh mẽ.
Khoảng cách như vậy, mục tiêu như vậy, hắn không thể nào bắn trượt.
Mũi tên xé gió bắn tới đích ngắm đứng yên giữa màn đêm, mắt thấy sẽ xuyên vào ngực người đó, nhưng ngay trong nháy mắt này, Lâm Giác vẫn cứng đờ như bức điêu khắc đột nhiên cử động!
“Keng” một tiếng, đao trong tay cậu bất ngờ quét ngang, kỳ tích gạt bay mũi tên, động tác nhẹ nhàng lưu loát như thể chỉ vừa gạt một con muỗi vo ve bên tai vậy.
Giờ phút này, dù là Tả Lâm Uyên hay Trương Tư Gia đều bị tốc độ và sức phán đoán không phải của con người này dọa cho ngơ ngác. Một người mắt mù thì ngay cả thứ trước mắt cách mình bao xa cũng không ước lượng được chứ đừng nói đến chuyện dùng đao cản tên điệu nghệ như thế, ấy vậy mà cậu ta làm được rồi!
Lâm Giác nắm chặt thanh đao vừa đỡ mũi tên, từng bước tới gần Tả Lâm Uyên.
Áp lực tinh thần nặng nề ép Tả Lâm Uyên lùi về sau hai bước, tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng ban đầu của hắn. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị chiến đấu tầm xa với người kia, dù sao lúc đó cậu ta chiếm lợi thế về độ cao, thế nhưng đối thủ này lại không xuất chiêu theo lẽ thường, ngay cả thực lực cũng khác xa dự đoán của họ.
“Lâm Giác!” Trương Tư Gia đột nhiên gọi to.
Lâm Giác dừng bước, sững lại hai ba giây rồi mới chậm chạp quay đầu.
Tốc độ phản ứng hiện tại với tốc độ khi gạt mũi tên vừa rồi của cậu ta chênh lệch quá lớn, Trương Tư Gia trong đầu vừa nảy ra một ý nghĩ đã bất ngờ bị ánh mắt của Lâm Giác chiếu tới làm cho kinh ngạc.
Người đó đang nhìn cậu ta, nhưng chỉ như nhìn vào không khí, đôi mắt ấy không chứa bất kỳ cảm xúc nào của loài người, không nghi hoặc, không thù ghét, không căm hận, không có gì cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lâm Giác lại biến thành thế này?
Trương Tư Gia rất muốn biết, nhưng cậu ta cũng hiểu đây không phải lúc thỏa mãn trí tò mò, nếu không mau chóng giết Lâm Giác, hai người họ sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy vẫn chưa rõ thực lực của Lâm Giác sâu cạn ra sao, thế nhưng một chút công phu vừa rồi cậu thể hiện vẫn khiến Trương Tư Gia kiêng kỵ. Tả Lâm Uyên đang bị thương, cậu ta không muốn mạo hiểm cứng đối cứng, chỉ có thể… khiến Lâm Giác rối loạn, đối thủ bị chọc giận, suy sụp không kiểm soát được chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Trương Tư Gia hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nhịp tim dồn dập, giả bộ bình thản cười nói: “Tống Hàn Chương chết rồi hả? Thú vị thật, hắn chết thế nào?”.
Ong ong ong…
Âm thanh… Rất nhiều âm thanh vang lên bên tai Lâm Giác, bốn phương tám hướng đều là những âm thanh huyễn thính, không có trực giác hỗ trợ, cậu mất một chút thời gian mới có thể tìm ra được tiếng người nói giữa không gian huyên náo. Kẻ địch đang đứng cách cậu chỉ vài mét, ác ý gọi tên Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương.
Cậu muốn hồi sinh Tống Hàn Chương.
Vậy nhất định phải giết họ, giết sạch họ!
Dục vọng chiến đấu của Lâm Giác nháy mắt kích động, bất thình lình vung đao lao về phía Trương Tư Gia. Khoảng cách vài mét đường ngắn ngủi không đủ cho một cú bật nhảy của cậu, đao trên tay vừa quét đã dễ dàng quật ngã Trương Tư Gia không kịp đề phòng, nhưng đúng lúc mũi đao sắp đâm tới Trương Tư Gia, trực giác chiến đấu lại phát tin cảnh báo.
Nguy hiểm, tránh ra!
Lâm Giác không chút nghĩ ngợi lăn sang một bên, tránh được mũi tên vừa nhắm thẳng lưng cậu.
Tả Lâm Uyên cau chặt đôi mày, lại rút thêm một mũi tên hướng vào Lâm Giác.
Trương Tư Gia khó khăn bò dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Một giây vừa rồi, cậu ta căn bản không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Giác nhào tới như hổ vồ mồi, thiếu chút nữa đã kết thúc cậu ta ngay tại chỗ.
Sức bật đáng sợ đó khiến đáy lòng cậu ta run sợ.
Người này chỉ là người bình thường, tại sao lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy? Trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Vốn dĩ Trương Tư Gia còn cho rằng có thể ung dung mà giải quyết đối thủ này, giờ xem ra không nghiêm túc không được. Cứng rắn đối chiến với cậu ta quá nguy hiểm, dùng ngôn ngữ kích thích có vẻ hữu dụng, nhưng ngược lại lại khiến cậu ta càng thêm điên cuồng… Tại sao? Chẳng lẽ là vì mình đã đâm trúng chỗ đau của cậu ta?
Quả nhiên, cậu ta rất để ý Tống Hàn Chương.
Nếu như vậy, Trương Tư Gia bất động thanh sắc chạm vào đồ đằng trên cổ tay, đã đến lúc cho kỹ năng thôi miên này phát huy tác dụng rồi.
“Đáng tiếc thật, tôi còn cho là Tống Hàn Chương sẽ sống đến cuối cùng, không ngờ anh ta lại chết, là do quái vật hay do các cậu lục đục nội bộ thế?” Trương Tư Gia chăm chú nhìn Lâm Giác, tim hắn đang đập như sấm rền, nhưng lời bên miệng lại không nhanh không chậm, hấp dẫn lực chú ý của Lâm Giác.
Quả nhiên, Lâm Giác không chớp mắt nhìn cậu ta, một giây… hai giây… ba giây… Đôi mắt Trương Tư Gia như hai hố đen sâu hoắm, như một đáy vực chỉ tuyền bóng đêm nuốt chửng tất cả, bất kể là ánh sáng hay suy nghĩ của con người.
Chẳng biết tự lúc nào, những ảo giác xung quanh đã biến mất, âm thanh cũng không còn xao động, Lâm Giác ngơ ngác nhìn môi Trương Tư Gia lúc khép lúc mở, vậy nhưng không tiếp nhận được bất kỳ thanh âm nào. Đầu óc càng lúc càng nhẹ, thân thể bắt đầu mất cảm giác, những đau khổ, cuồng bạo, những cảm xúc tan vỡ đều chìm xuống đáy vực sâu, cậu tựa hồ chỉ là một tượng đá, dưới bóng trăng lặng yên không nhúc nhích.
Được rồi!
Trương Tư Gia hưng phấn buông cổ tay, một khi thôi miên thành công, cậu ta có thể khống chế đối phương trong vòng năm phút, trừ phi đối phương bị công kích về thân thể, nếu không sẽ khó mà thoát khỏi tầm kiểm soát của cậu ta. Cậu ta đã từng thí nghiệm kỹ năng này trên đồng đội của mình, cũng rất tự tin với nó, bởi vậy khi họ ở vũ hội thi thể cậu ta mới quyết định không để lộ nó ra.
“Không sao, tớ thôi miên cậu ta rồi.” Trương Tư Gia bước nhanh tới bên Tả Lâm Uyên “Chờ tớ hỏi mấy câu đã rồi sẽ giết cậu ta.”.
Tả Lâm Uyên mím môi, hắn cảm thấy lúc này còn hỏi đáp thì quá nguy hiểm, ra tay sớm tránh đêm dài lắm mộng vẫn hơn. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trương Tư Gia, hắn lại nuốt ngược lời muốn nói vào lòng, chỉ nhận lấy loan đao từ tay cậu ta đi tới kề lên cổ Lâm Giác, chỉ cần Lâm Giác có dấu hiệu tỉnh lại, hắn sẽ lập tức hạ đao.
Tạm thời đã an toàn, Trương Tư Gia liếm đôi môi khô khốc, hỏi bức tượng người Lâm Giác câu đầu tiên: “Ai giết Tống Hàn Chương?”.
Thông báo nói người chết mất 6 vết khắc đã rõ ràng chỉ ra Tống Hàn Chương bị người khác giết, Trương Tư Gia đã không nén nổi tò mò lập tức muốn biết anh chết như thế nào.
Lâm Giác trầm mặc, sự im lặng quái dị khiến Tả Lâm Uyên nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm, nhưng cậu trừ im lặng cũng không có phản ứng gì khác.
“… Không biết.” Hồi lâu sau, Lâm Giác khàn khàn đáp lại.
Không biết? Câu trả lời một lần nữa khiến Trương Tư Gia bất ngờ, thậm chí cả hung thủ là ai cũng không biết sao?
Không thể nào, trên thi thể Tống Hàn Chương phải có vết thương trí mạng nào đó, nhìn vào sẽ đoán ngay ra là do vũ khí hay kỹ năng gì tạo thành, cả đêm chơi chỉ có mấy người như thế, làm gì có chuyện đoán không ra hung thủ?
Nghĩ vậy, Trương Tư Gia tiếp tục hỏi: “Miêu tả tử trạng của Tống Hàn Chương đi.”.
Lần im lặng này còn dài hơn lần trước, lâu đến mức Trương Tư Gia sắp cạn kiệt kiên nhẫn, lúc này Lâm Giác mới mở miệng.
“… Anh ấy nhắm mắt, ngồi dưới đất, ngực thủng một lỗ, đang chảy máu. Rất nhiều máu, không cầm được, chảy thành một dòng sông đỏ, trong sông…”
Lâm Giác đã không còn phân biệt được đâu là hư đâu là thực gằn lên từng chữ, trong tâm trí bị thôi miên chỉ nổi bật một hình ảnh kia. Hình ảnh xuất hiện, thanh âm cũng theo tới, sau đó là cảm giác từ từ trở lại, nhưng cùng với ý thức tỉnh táo, những ảo giác như lũ sâu mọt ăn vào xương tủy lại lần nữa xuất hiện, vô số cảnh tượng máu me đầm đìa lướt qua trước mắt cậu, cuối cùng dừng lại ở Tống Hàn Chương chìm vào nham tương.
Đây là cơn ác mộng trọn đời ám ảnh cậu.
Bóng tối xung quanh bỗng nhiên đặc quánh, Tả Lâm Uyên và Trương Tư Gia bên cạnh Lâm Giác dường như không phát hiện ra tín hiệu nguy hiểm này, bọn họ chỉ kinh ngạc nhìn vào mắt Lâm Giác. Con mắt phải vô hồn dâng lên một dòng lấp lánh, dưới ánh trăng đọng lại thành giọt lệ trong veo, chầm chậm trào ra khóe mi đỏ quạch.
Trong khoảnh khắc, bóng đêm vô tận nuốt chửng mảnh đất thấm đẫm ánh trăng, cuốn ba người vào ảo cảnh khủng khiếp!
—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook