Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!
-
Chương 41: Cậu sẽ là cô dâu của tôi!
_Đây đâu phải là đường đến biệt thự Victory, ông quay xe lại đi.-cô lo lắng nhìn Minh.
_Chúng ta sẽ không đến Victory!-Minh trả lời nhàn nhạt.
_Thay đổi địa điểm rồi sao?-cô hơi bất ngờ về lời Minh.
_Ừ! Tốt nhất bà nên ngủ một tí đi.-Minh quay qua nhìn cô, ánh mắt hắt lên tia thích thú.
_À...kì thế! Sao tui chẳng nghe anh Huy báo gì...cái tên này tính bày ra trò gì nữa đây?-cô thở dài, vẫn ngã ghế ra sau thiếp đi.
_Giờ đến lượt tôi tuyên bố...Chào em đến với tôi...cô vợ bé nhỏ!-Minh liếc mắt sang cô gái kế bên đang say sưa ngủ, nét mặt nhẹ nhàng càng làm Minh dâng lên tham vọng giữ cô là của riêng mình.
***
_Oáp....đây là đâu vậy?-cô bừng tỉnh. Bất ngờ vì hai bên đường chỉ là cây và toàn là cây. Đâu đây trời?
_À! Nơi tổ chức lễ ở đây, gần đến rồi.-Minh nhẹ nhàng quay qua nhìn cô.
_Xa vậy sao? Còn là rừng rậm âm u nữa, thấy ớn ớn sao sao á.-cô rùng mình khi nhìn ra bên ngoài, dù chỉ hơn 10h sáng mà cây cối um tùm như 6h chiều. Anh đúng là quái lại, điên khùng hết nói nổi.
------------Biệt thự Victory-------------
_Ba mẹ...sao cô ấy chưa đến? Đã trễ lắm rồi mà...-anh sốt sắn hỏi ba mẹ cô, sao giờ cô chưa đến, đã qua giờ làm lễ rồi. Cánh nhà báo thì liên tục hỏi này nọ làm anh rối rắm lắm luôn.
_Nó đã đi từ 7 giờ sáng rồi mà, thằng Minh nói sẽ chịu trách nhiệm đưa con bé đến đây cơ mà.-mẹ cô thuật lại.
_Minh? Ý mẹ là Thái Minh sao? Cậu ta dám nói vậy à? Con không hề biết chuyện cậu ta sẽ đưa Linh đến đây.-anh càng lo thêm, mới có đính hôn đã bị "cướp dâu". Cái tên đó anh sẽ không tha đâu!
_Vậy thì làm sao bây giờ?-mẹ anh quấn lên luôn.
_Thôi được rồi, ba Lâm giúp con thông báo với mọi người là Linh không được khỏe. Buổi đính hôn sẽ diễn ra khi cô ấy khỏe lại. Con đi trước!-anh nói rồi lên xe Moto phóng vụt đi.
_{Phong hả? Cậu đang ở đâu?}-anh điện thoại cho Phong.
_{Tôi đang trên đường đến đấy, làm sao vậy??}
_{Linh đã bị thằng bạn chết tiệt của mấy người đưa đi đâu mất rồi...cậu giúp tôi đi!}
_{Ý anh là Thái Minh sao? Có thể hả? Thôi được, tôi sẽ tìm. Anh làm mọi thứ có thể đi.}-Phong cúp máy, Thái Minh sao? Cậu ta sao lại làm vậy? Chả lẽ...? Câu trả lời có lẽ Phong biết nhưng không chấp nhận được đâu. Sao có thể? Cậu quay đầu xe, phóng ngay đến bar "Go or Die?". Tìm gặp cậu nhóc Lâm Hoàng Phúc Luân kia(ai ko nhớ xem lại
_Cho tôi gặp Bento(biệt hiệu của Luân)-cậu lạnh lùng nói với tên bảo vệ ở ngoài.
_Anh là ai?-tên vệ sĩ nghênh mặt.
_Anh không cần biết...mau cho tôi gặp Bento.-cậu hết kiên nhẫn với cái tên không biết trên dưới này rồi.
_Anh nên xem lại lời nói, cậu chủ của chúng tôi không phải để anh muốn gặp là gặp đâu.
_Vậy nếu Nhất Gia Kiến Phong muốn gặp thì sao?-cậu hết chịu nổi, gằn giọng.
_Anh Phong...em xin lỗi!-Luân từ cầu thang đi xuống thấy mặt cậu hầm hầm là biết có chuyện rồi. Quay qua phát ra hai chữ với tê vệ sĩ không biết trên dưới kia-Cút ngay!
Cái tên kia mặt xụ xuống, hắn ta thật sự không biết cậu là ai à? Trên tivi hay internet hắn đều không sử dụng à?
_Anh đến đây có chuyện gì sao?-Luân hỏi.
_Haizzz...Linh lại bị bắt cóc, lần này là anh biết rõ kẻ đó và thời gian nào. Hoàng Thái Minh, biển số xe là XY356-87(chế đó).-cậu nhanh chóng nói rõ.
_Là anh Minh sao? Đợi em tí.-Luân móc điện thoại và bật vào cái ứng dụng gì đó. Nở nụ cười khẽ.-Chiếc xe lên hướng núi Fallest, em chỉ biết được nhiêu đó thôi.
_Cảm ơn nhóc...anh hậu tạ sau!-cậu nói rồi liền quay chạy đi.
_Đến khi nào anh mới nhận ra đây?-Luân nói nhỏ, Linh sẽ chẳng là của cậu...mãi mãi như vậy.
Chiếc xe BMW của cậu phóng vun vút trên đường cao tốc, cậu chỉ kịp nhắn một tin cho anh:{Núi Fallest!} rồi chú tâm vào chạy đi.
_Minh à...tôi chắc chắn cậu sẽ không làm gì Linh đâu!-cậu tự lẫm...dù sao Linh vào Minh cũng là bạn thân mà...sẽ không có chuyện gì đâu.
***Một nhà thờ nào sâu trong khu rừng trên núi Fallest.
_Nhà thờ sao?-cô hơi sững người, anh không phại đạo Chúa, sao lại có thể tổ chức lễ ở đây?
_Ừ! Vào nhanh đi.-Minh giục.
Cô vẫn khó hiểu, nhưng cũng đi vào trong. Nhà thờ rộng lớn với mấy chục dãy ghế hai bên, nhưnh sao không có ai vậy? Bên trong sảnh đường được trang trí rất đẹp với bong bóng và hoa hồng nhưng chẳng thấy mọi người đâu cả. Có chuyện gì sao?
Đột nhiên có tiếng người nam vang lên:
_Cậu sẽ là cô dâu của tôi!
________________End Chap___________
_Chúng ta sẽ không đến Victory!-Minh trả lời nhàn nhạt.
_Thay đổi địa điểm rồi sao?-cô hơi bất ngờ về lời Minh.
_Ừ! Tốt nhất bà nên ngủ một tí đi.-Minh quay qua nhìn cô, ánh mắt hắt lên tia thích thú.
_À...kì thế! Sao tui chẳng nghe anh Huy báo gì...cái tên này tính bày ra trò gì nữa đây?-cô thở dài, vẫn ngã ghế ra sau thiếp đi.
_Giờ đến lượt tôi tuyên bố...Chào em đến với tôi...cô vợ bé nhỏ!-Minh liếc mắt sang cô gái kế bên đang say sưa ngủ, nét mặt nhẹ nhàng càng làm Minh dâng lên tham vọng giữ cô là của riêng mình.
***
_Oáp....đây là đâu vậy?-cô bừng tỉnh. Bất ngờ vì hai bên đường chỉ là cây và toàn là cây. Đâu đây trời?
_À! Nơi tổ chức lễ ở đây, gần đến rồi.-Minh nhẹ nhàng quay qua nhìn cô.
_Xa vậy sao? Còn là rừng rậm âm u nữa, thấy ớn ớn sao sao á.-cô rùng mình khi nhìn ra bên ngoài, dù chỉ hơn 10h sáng mà cây cối um tùm như 6h chiều. Anh đúng là quái lại, điên khùng hết nói nổi.
------------Biệt thự Victory-------------
_Ba mẹ...sao cô ấy chưa đến? Đã trễ lắm rồi mà...-anh sốt sắn hỏi ba mẹ cô, sao giờ cô chưa đến, đã qua giờ làm lễ rồi. Cánh nhà báo thì liên tục hỏi này nọ làm anh rối rắm lắm luôn.
_Nó đã đi từ 7 giờ sáng rồi mà, thằng Minh nói sẽ chịu trách nhiệm đưa con bé đến đây cơ mà.-mẹ cô thuật lại.
_Minh? Ý mẹ là Thái Minh sao? Cậu ta dám nói vậy à? Con không hề biết chuyện cậu ta sẽ đưa Linh đến đây.-anh càng lo thêm, mới có đính hôn đã bị "cướp dâu". Cái tên đó anh sẽ không tha đâu!
_Vậy thì làm sao bây giờ?-mẹ anh quấn lên luôn.
_Thôi được rồi, ba Lâm giúp con thông báo với mọi người là Linh không được khỏe. Buổi đính hôn sẽ diễn ra khi cô ấy khỏe lại. Con đi trước!-anh nói rồi lên xe Moto phóng vụt đi.
_{Phong hả? Cậu đang ở đâu?}-anh điện thoại cho Phong.
_{Tôi đang trên đường đến đấy, làm sao vậy??}
_{Linh đã bị thằng bạn chết tiệt của mấy người đưa đi đâu mất rồi...cậu giúp tôi đi!}
_{Ý anh là Thái Minh sao? Có thể hả? Thôi được, tôi sẽ tìm. Anh làm mọi thứ có thể đi.}-Phong cúp máy, Thái Minh sao? Cậu ta sao lại làm vậy? Chả lẽ...? Câu trả lời có lẽ Phong biết nhưng không chấp nhận được đâu. Sao có thể? Cậu quay đầu xe, phóng ngay đến bar "Go or Die?". Tìm gặp cậu nhóc Lâm Hoàng Phúc Luân kia(ai ko nhớ xem lại
_Cho tôi gặp Bento(biệt hiệu của Luân)-cậu lạnh lùng nói với tên bảo vệ ở ngoài.
_Anh là ai?-tên vệ sĩ nghênh mặt.
_Anh không cần biết...mau cho tôi gặp Bento.-cậu hết kiên nhẫn với cái tên không biết trên dưới này rồi.
_Anh nên xem lại lời nói, cậu chủ của chúng tôi không phải để anh muốn gặp là gặp đâu.
_Vậy nếu Nhất Gia Kiến Phong muốn gặp thì sao?-cậu hết chịu nổi, gằn giọng.
_Anh Phong...em xin lỗi!-Luân từ cầu thang đi xuống thấy mặt cậu hầm hầm là biết có chuyện rồi. Quay qua phát ra hai chữ với tê vệ sĩ không biết trên dưới kia-Cút ngay!
Cái tên kia mặt xụ xuống, hắn ta thật sự không biết cậu là ai à? Trên tivi hay internet hắn đều không sử dụng à?
_Anh đến đây có chuyện gì sao?-Luân hỏi.
_Haizzz...Linh lại bị bắt cóc, lần này là anh biết rõ kẻ đó và thời gian nào. Hoàng Thái Minh, biển số xe là XY356-87(chế đó).-cậu nhanh chóng nói rõ.
_Là anh Minh sao? Đợi em tí.-Luân móc điện thoại và bật vào cái ứng dụng gì đó. Nở nụ cười khẽ.-Chiếc xe lên hướng núi Fallest, em chỉ biết được nhiêu đó thôi.
_Cảm ơn nhóc...anh hậu tạ sau!-cậu nói rồi liền quay chạy đi.
_Đến khi nào anh mới nhận ra đây?-Luân nói nhỏ, Linh sẽ chẳng là của cậu...mãi mãi như vậy.
Chiếc xe BMW của cậu phóng vun vút trên đường cao tốc, cậu chỉ kịp nhắn một tin cho anh:{Núi Fallest!} rồi chú tâm vào chạy đi.
_Minh à...tôi chắc chắn cậu sẽ không làm gì Linh đâu!-cậu tự lẫm...dù sao Linh vào Minh cũng là bạn thân mà...sẽ không có chuyện gì đâu.
***Một nhà thờ nào sâu trong khu rừng trên núi Fallest.
_Nhà thờ sao?-cô hơi sững người, anh không phại đạo Chúa, sao lại có thể tổ chức lễ ở đây?
_Ừ! Vào nhanh đi.-Minh giục.
Cô vẫn khó hiểu, nhưng cũng đi vào trong. Nhà thờ rộng lớn với mấy chục dãy ghế hai bên, nhưnh sao không có ai vậy? Bên trong sảnh đường được trang trí rất đẹp với bong bóng và hoa hồng nhưng chẳng thấy mọi người đâu cả. Có chuyện gì sao?
Đột nhiên có tiếng người nam vang lên:
_Cậu sẽ là cô dâu của tôi!
________________End Chap___________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook