Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!
-
Chương 42: Em xin lỗi!
_Cô sẽ là cô dâu của tôi!-giọng của Minh vang lên, cô xoay người lại đằng sau thì bắt gặp Minh đã thay bộ veston xám thành bộ vest trắng tinh khiết. Mái tóc đen óng ánh, đôi mắt to tròn nhìn cô đầy giễu cợt.
_Ông bị điên à?-cô giờ mới hiểu chuyện.
_Ừ thì điên đó, do em...tất cả là do em tôi mới điên thế này...em có biết không hả?-Minh thu lại ánh mắt, hét lên như thằng điên.
_Đừng có bệnh nữa, rốt cuộc là ông muốn gì?-cô đứng khoanh tay, chân nhịp ra vẻ bà hoàng. Giây phút nào rồi mà còn chảnh hả chị?
_Em cũng biết mà...em phải là cô dâu của tôi! Có đồng ý hay không thì tùy em, tôi yêu em và nhất định em cũng sẽ yêu tôi.-Minh khẳng định chắc nịch.
_Ông nghĩ mình là ai? Ông sẽ đem lại tình yêu cho tui hả...nếu như vậy thì tui sẽ không đồng ý đính hôn với anh Huy. Đừng có hoang tưởng để sau này hối hận!
_Em thôi đi...tôi có gì không bằng nó hả? Phong...nó buông em vì nó không đủ can đảm để làm điều đó, nó hèn lắm. Tình yêu của mình mà không dám dành lại...còn tôi thì khác...tôi đã muốn cái gì thì tôi phải có cho bằng được...em hiểu chưa?-Minh như người điên...giống như sắp vồ vào cắn xé cô ra hàng trăm mãnh.
_Ông thôi đi...Phong không hèn nhát! Cậu ấy đã sớm nhận ra tui sẽ mãi mãi chẳng thuộc về cậu ấy...có chạy theo cũng đem lại đau khổ nên cậu ấy mới vứt cái tình cảm điên khùng ấy đi để giữ lại cái tình bạn đáng trân trọng. Còn ông...ông nghĩ ông dũng cảm...ông muốn chứng tỏ mình sao? Cái đó chẳng phải can đảm gì mà chỉ là ông đang hoang tưởng...mà ông biết không? Cái bệnh đó mà không trị sớm thì nó sẽ trở thành điên dại đó. Nhưng xin lỗi nha, ông đã hơn cái chữ điên ấy rồi.-cô buông những lời cay độc...phải làm vậy để Minh tỉnh ngộ chứ.
_Em im cho tôi...em tưởng cách đó của em sẽ làm tôi thay đổi suy nghĩ sao? Nhưng em sai rồi, tôi không phải loại người dễ dãi như Phong...em nói cái gì cũng nghe theo như chó nghe chủ.
_Tùy ông...nhưng ông nhớ đây! Tôi sẽ mãi mãi...không bao giờ thuộc về cái thằng bệnh hoạn như ông. Đời đúng là không lường trước được điều gì, 1 mặt 2 lòng.-cô lắc đầu ngao ngán, cái tên này điên thật rồi.
***
Anh nhận được tin nhắn của cậu thì chỉ biết vặn ga chạy thật nhanh lên hướng núi Fallest, nhưng anh đâu biết được có một cái bẫy đang đợi sẵn để anh lọt vào.
Chạy vào con đường hay bên toàn là thông cao, âm u quái đản. Nhìn khung cảnh anh càng lo cho cô, không biết cô có chuyện gì không. Nếu cô mất 1 cọng tóc thôi thì cái đầu của tên ấy sẽ không còn lấy một cọng tóc.(tg: hơi kì...tại vì tg hết ý r nên nghĩ đại!)
_Em ở đâu hả?-anh hét lớn, tiếng anh vang vọng cả khu rừng như báo hiệu con mồi đã lọt lưới. Bỗng chiếc bánh xe của anh cán phải gì đó và xẹp lép nhưng anh đang phóng với tốc độ 90km/h nên chỉ nghe được tiếng *rầm* và tiếng máy moto đang rú lên dữ dội.
Anh bất tỉnh, tay vẫn cầm chặt hộp nhẫn bọc nhung đỏ siêu sang trọng. Từ trong mắt rơi ra thứ nước gì đó nóng hổi, anh đang khóc...khóc vì người con gái ấy hay khóc vì hối hận cho bản thân đã để cô ấy đợi lâu như vậy? Tất cả dần chìm trong bóng tối, chỉ cảm nhận được là anh bị đưa đi. Đến đâu đây?
***
_Em sẽ hối hận vì lời nói đó!-Minh khẽ cười khẩy, dùng tay bật màn hình khá lớn ở sau Minh.
Hình ảnh anh trong bộ vest đen sang trọng đang bị trói hai tay lại, gương mặt dính đầy máu, trong tay có cái gì đó nhưng anh vẫn nắm chặt.
_Ông làm cái gì đó? Sao anh ấy lại như thế?-cô bắt đầu lo lắng, liệu có phải là cái trò photoshop không? Không đâu, trên tay trái của anh vẫn là chiếc nhẫn đó mà, mái tóc đó, đôi môi đó. Nét mặt đó chính là anh mà, cái tên khốn này.
_Cái giá phải trả cho cái sự ngu xuẩn của nó...cướp đồ của người khác là tội nặng lắm đó!-Minh cười khẩy, nói gì đó vô điện thoại và trên màn hình. Những tên áo đen bịt mặt đi lại đấm đá vào người anh như xả stress trên bao cát.
_Dừng lại đi...tui xin ông. Đừng làm hại anh ấy, anh ấy chết mất. Xin ông đấy...đừng mà!-cô quỳ xuống, nước mắt thật sự rơi. Cái sự mạnh mẽ lúc nãy đâu mất rồi, tại sao khi thấy anh như vậy cô chỉ muốn chết oách cho xong.
_Oh! Muốn tôi tha cho hắn thì dễ thôi, tuyên bố em sẽ lấy tôi thì hắn sẽ tự do.-Minh cười đểu, cuối cùng cũng hoàn thành mục đích.
_Ông phải giữ lời....nhất định phải giữ lời.-cô quẹt nước mắt, đứng lên. Mắc mớ gì phải cầu xin hắn, thật sự khinh...cô thật sự khinh Minh. Ác quỷ thực sự đã nhập Minh rồi, thôi được. Cô vốn dĩ đâu phải thiên thần gì, Minh muốn gì cũng được miễn sao anh đừng bị hành hạ như thế nữa. Nhìn anh như vậy thật sự cô rất đau, tim cô như muốn nát ra khi đồng ý cái điều kiện vô lí kia của Minh.-Huy.....em xin lỗi.-cô hét trong đau đớn.
__________End Chap_______
_Ông bị điên à?-cô giờ mới hiểu chuyện.
_Ừ thì điên đó, do em...tất cả là do em tôi mới điên thế này...em có biết không hả?-Minh thu lại ánh mắt, hét lên như thằng điên.
_Đừng có bệnh nữa, rốt cuộc là ông muốn gì?-cô đứng khoanh tay, chân nhịp ra vẻ bà hoàng. Giây phút nào rồi mà còn chảnh hả chị?
_Em cũng biết mà...em phải là cô dâu của tôi! Có đồng ý hay không thì tùy em, tôi yêu em và nhất định em cũng sẽ yêu tôi.-Minh khẳng định chắc nịch.
_Ông nghĩ mình là ai? Ông sẽ đem lại tình yêu cho tui hả...nếu như vậy thì tui sẽ không đồng ý đính hôn với anh Huy. Đừng có hoang tưởng để sau này hối hận!
_Em thôi đi...tôi có gì không bằng nó hả? Phong...nó buông em vì nó không đủ can đảm để làm điều đó, nó hèn lắm. Tình yêu của mình mà không dám dành lại...còn tôi thì khác...tôi đã muốn cái gì thì tôi phải có cho bằng được...em hiểu chưa?-Minh như người điên...giống như sắp vồ vào cắn xé cô ra hàng trăm mãnh.
_Ông thôi đi...Phong không hèn nhát! Cậu ấy đã sớm nhận ra tui sẽ mãi mãi chẳng thuộc về cậu ấy...có chạy theo cũng đem lại đau khổ nên cậu ấy mới vứt cái tình cảm điên khùng ấy đi để giữ lại cái tình bạn đáng trân trọng. Còn ông...ông nghĩ ông dũng cảm...ông muốn chứng tỏ mình sao? Cái đó chẳng phải can đảm gì mà chỉ là ông đang hoang tưởng...mà ông biết không? Cái bệnh đó mà không trị sớm thì nó sẽ trở thành điên dại đó. Nhưng xin lỗi nha, ông đã hơn cái chữ điên ấy rồi.-cô buông những lời cay độc...phải làm vậy để Minh tỉnh ngộ chứ.
_Em im cho tôi...em tưởng cách đó của em sẽ làm tôi thay đổi suy nghĩ sao? Nhưng em sai rồi, tôi không phải loại người dễ dãi như Phong...em nói cái gì cũng nghe theo như chó nghe chủ.
_Tùy ông...nhưng ông nhớ đây! Tôi sẽ mãi mãi...không bao giờ thuộc về cái thằng bệnh hoạn như ông. Đời đúng là không lường trước được điều gì, 1 mặt 2 lòng.-cô lắc đầu ngao ngán, cái tên này điên thật rồi.
***
Anh nhận được tin nhắn của cậu thì chỉ biết vặn ga chạy thật nhanh lên hướng núi Fallest, nhưng anh đâu biết được có một cái bẫy đang đợi sẵn để anh lọt vào.
Chạy vào con đường hay bên toàn là thông cao, âm u quái đản. Nhìn khung cảnh anh càng lo cho cô, không biết cô có chuyện gì không. Nếu cô mất 1 cọng tóc thôi thì cái đầu của tên ấy sẽ không còn lấy một cọng tóc.(tg: hơi kì...tại vì tg hết ý r nên nghĩ đại!)
_Em ở đâu hả?-anh hét lớn, tiếng anh vang vọng cả khu rừng như báo hiệu con mồi đã lọt lưới. Bỗng chiếc bánh xe của anh cán phải gì đó và xẹp lép nhưng anh đang phóng với tốc độ 90km/h nên chỉ nghe được tiếng *rầm* và tiếng máy moto đang rú lên dữ dội.
Anh bất tỉnh, tay vẫn cầm chặt hộp nhẫn bọc nhung đỏ siêu sang trọng. Từ trong mắt rơi ra thứ nước gì đó nóng hổi, anh đang khóc...khóc vì người con gái ấy hay khóc vì hối hận cho bản thân đã để cô ấy đợi lâu như vậy? Tất cả dần chìm trong bóng tối, chỉ cảm nhận được là anh bị đưa đi. Đến đâu đây?
***
_Em sẽ hối hận vì lời nói đó!-Minh khẽ cười khẩy, dùng tay bật màn hình khá lớn ở sau Minh.
Hình ảnh anh trong bộ vest đen sang trọng đang bị trói hai tay lại, gương mặt dính đầy máu, trong tay có cái gì đó nhưng anh vẫn nắm chặt.
_Ông làm cái gì đó? Sao anh ấy lại như thế?-cô bắt đầu lo lắng, liệu có phải là cái trò photoshop không? Không đâu, trên tay trái của anh vẫn là chiếc nhẫn đó mà, mái tóc đó, đôi môi đó. Nét mặt đó chính là anh mà, cái tên khốn này.
_Cái giá phải trả cho cái sự ngu xuẩn của nó...cướp đồ của người khác là tội nặng lắm đó!-Minh cười khẩy, nói gì đó vô điện thoại và trên màn hình. Những tên áo đen bịt mặt đi lại đấm đá vào người anh như xả stress trên bao cát.
_Dừng lại đi...tui xin ông. Đừng làm hại anh ấy, anh ấy chết mất. Xin ông đấy...đừng mà!-cô quỳ xuống, nước mắt thật sự rơi. Cái sự mạnh mẽ lúc nãy đâu mất rồi, tại sao khi thấy anh như vậy cô chỉ muốn chết oách cho xong.
_Oh! Muốn tôi tha cho hắn thì dễ thôi, tuyên bố em sẽ lấy tôi thì hắn sẽ tự do.-Minh cười đểu, cuối cùng cũng hoàn thành mục đích.
_Ông phải giữ lời....nhất định phải giữ lời.-cô quẹt nước mắt, đứng lên. Mắc mớ gì phải cầu xin hắn, thật sự khinh...cô thật sự khinh Minh. Ác quỷ thực sự đã nhập Minh rồi, thôi được. Cô vốn dĩ đâu phải thiên thần gì, Minh muốn gì cũng được miễn sao anh đừng bị hành hạ như thế nữa. Nhìn anh như vậy thật sự cô rất đau, tim cô như muốn nát ra khi đồng ý cái điều kiện vô lí kia của Minh.-Huy.....em xin lỗi.-cô hét trong đau đớn.
__________End Chap_______
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook