Hôm nay đi làm Tiêu Chước nhận được thông báo của cấp trên rằng gần đây khách sạn sẽ rất bận, quầy lễ tân lại vừa có hai người nghỉ nên thực sự bận tối tăm mặt mày.
Vì vậy sau khi thông qua nhiều lần cân nhắc, cấp trên quyết định tạm thời chuyển Tiêu Chước sang vị trí quầy lễ tân làm việc, đợi đến khi kết thúc khoảng thời gian bận rộn này hoặc là tìm được người mới sẽ điều cậu về vị trí cũ, nếu Tiêu Chước muốn ở lại làm vị trí này cũng được.
Tiêu Chước rất ngạc nhiên, cậu chưa làm lễ tân bao giờ cũng không có kinh nghiệm, tại sao khách sạn lại chuyển một người không biết cái gì sang làm lễ tân?
Chúc Hưu An nhìn Tiêu Chước nói: “Nguyên nhân không phải rất rõ ràng à, bởi vì cậu đẹp trai đó, cả cái công ty này còn có ai đẹp hơn cậu nữa đâu? Từ khi cậu đến bộ phận nhà hàng, các cô gái đi qua bộ phận mình nhiều hơn rất nhiều, bọn họ đều tìm cách để được nhìn cậu đó. Xã hội này, có một câu nói rất đúng.”
“Câu gì?”
“Đẹp trai là chính nghĩa.”
Tiêu Chước nhất thời không nói nên lời, thật ra cậu không muốn rời khỏi đây, nhưng vì công ty đã ra thông báo, hiện tại quầy lễ tân quả thực đang thiếu người, cậu định sẽ đi sang bên đó trợ giúp xong đợi đến lúc công ty tuyển được người mới rồi cậu sẽ quay lại.
Trước khi đi, Chúc Hưu An còn không quên dặn dò Tiêu Chước: “Ở bên quầy lễ tân có thể tiếp xúc với rất nhiều cô gái, cậu nhớ để ý giúp tôi, nếu có cô nào hợp với tôi thì giới thiệu cho tôi nha.”
Tiêu Chước nhớ đến những tiêu chuẩn Chúc Hưu An đã đưa ra trước đó, cậu cảm thấy e rằng khó có thể tìm được người phù hợp với cậu ta, nhưng cậu không dập tắt niềm tin của Chúc Hưu An chỉ gật đầu đồng ý.
“Có nghĩa khí!” Chúc Hưu An vui vẻ ôm lấy Tiêu Chước: “Hạnh phúc cả đời của tôi nhờ cả vào cậu.”
Ở quầy lễ tân có tổng cộng bốn người thay phiên nhau trực tính cả cậu, lúc Tiêu Chước chuyển đến, một cô gái mũm mĩm dễ thương đang trực ở đó.
Từ sáng đến giờ, khách đến check in phòng đông vô số kể, cô gái nọ bận đến mức vừa phải check in cho khách, vừa phải trả lời thiện thoại.
Cô ta xong việc vừa lúc nhìn thấy Tiêu Chước, hai mắt sáng lên, thở dài một hơi: “Cuối cùng anh cũng đến, em sắp điên rồi đây, nhanh, nhân lúc chưa có khách, em sẽ dạy anh check in cho khách thế nào.”
Tiêu Chước vào quầy lễ tân từ cửa sau, hoài nghi hỏi: “Cô biết tôi à?”
Cô ta mỉm cười với cậu: “Anh là Tiêu Chước, cả cái khách sạn này không ai là không biết anh. Em tên là Thái Cầm Cầm, anh có thể gọi em là Cầm Cầm.”
Tiêu Chước không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy, nhưng cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều thêm, nhân lúc còn rảnh rỗi nhanh chóng học hỏi.
Check in không khó, toàn thao tác trên máy tính, đưa chứng minh thư vào quét một thì thông tin cơ bản của khách hàng đã hiện ra.
Tiêu Chước chỉ cần nhìn qua một lần đã biết làm, rồi tự mình làm lại một lần, Thái Cầm Cầm thấy Tiêu Chước thực sự đã biết, nhìn ánh mắt của cậu có chút nóng rực.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài khách sạn có thêm vài vị khách bước vào, Thái Cầm Cầm để Tiêu Chước làm thử trước, nếu có gì không hiểu thì hỏi cô ta.
Vị khách kia đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt khẩu trang, che kín người đứng trước mặt Tiêu Chước. Tiêu Chước cầm lấy chứng minh thư, không nghĩ ngợi gì nhiều, nhập thông tin của khách xong cậu yêu cầu khách tháo kính râm và bỏ khẩu trang ra… để hệ thống nhận diện khuôn mặt.
Người đàn ông kia cao lớn, trên người còn có mùi nước hoa thoang thoảng, nhưng không làm người khác khó chịu. Anh ta từ từ tháo kính râm và bỏ khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai, lông mày kiếm, mũi cao, tai còn đeo đinh tán sáng bóng, anh ta chỉ đứng đó cũng lập tức thu hút ánh mắt của người xung quanh.
Tiêu Chước liếc nhìn người đàn ông một cái rồi tập trung làm việc, vẻ bề ngoài không hề ảnh hưởng đến cậu.
“Cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi à?” Người kia ngạc hỏi kinh. Trong lúc hỏi anh ta tiến gần về phía trước một cách đầy tự tin.
Tiêu Chước âm thầm lùi về phía sau một bước, cậu cau mày nhìn anh ta: “Tôi phải ngạc nhiên à?”
Khi nghe thấy vậy, vẻ mặt của người kia trở nên kỳ lạ: “Cậu không biết tôi?”
Tiêu Chước không trả lời câu hỏi của anh ta, mà đưa thẻ phòng cho anh ta cùng với lời chào tạm biệt: “Tầng 5, phòng 5104, mời quý khách đi lên từ thang máy bên kia.”
Người đàn ông nọ cầm lấy thẻ phòng, dường như anh ta chưa bao giờ gặp người nào cự tuyệt mình như vậy, anh ta đột nhiên có hứng thú với Tiêu Chước, liếc nhìn cậu rồi nhếch môi cười, sau đó đeo lại kính và khẩu trang đi thẳng về phía thang máy.
Tiêu Chước nhìn bóng lưng người kia đã đi xa, trên mặt cậu đầy vẻ khó hiểu. Chỉ là một con công xanh thôi, cũng không hẳn là chưa gặp qua, cậu không ngạc nhiên kỳ lạ lắm sao?
Lúc này, Thái Cầm Cầm cũng đã xong việc, nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu, không hỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh thực sự không biết anh ta à?”
Tiêu Chước lắc đầu.
Hồ Cầm Cầm nhanh chóng nói cho cậu một chút thông tin cơ bản, cô ta nói người đó tên Trương Diệp, không những đẹp trai, kỹ năng diễn xuất còn rất tốt, anh ta mới đoạt giải ảnh đế cách đây không lâu, là ngôi sao hot nhất hiện giờ.
Ngay cả mẹ cô ta còn biết Trương Diệp, còn là fan cuồng của anh ta, đêm nào bà cũng xem phim của Trương Diệp.
Cô ta vừa nói vừa kích động: “Em thấy trên TV anh ấy đã rất đẹp trai rồi, không ngờ ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn, còn tiếp xúc gần với em như vậy, nếu để fan của anh ấy biết chắc chắn sẽ ngưỡng mộ em chết mất.”
Vẻ mặt của Tiêu Chước rất bình tĩnh, cậu không nói gì về vấn đề này. Mặc dù cậu không hiểu Thái Cầm Cầm kích động cái gì, nhưng cũng không phủ nhận sở thích của cô ta.
Sau khi tan làm, Tiêu Chước chưa vội về nhà ngay mà mang chiếc nhẫn trả lại cho Lưu Ngọc Trân.
Sau khi Lưu Ngọc Trân biết Mạnh Nguyên đã qua đời, cô ấy nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này, vì vậy cô ấy đã xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc Tiêu Chước tìm đến, cô ấy vừa ra khỏi nhà, nói với em của mình rằng muốn đi ra ngoài thư giãn. Em cô vốn rất lo lắng khi một mình cô ấy đi ngoài, nhưng Lưu Ngọc Trân kiên quyết một mình đi, vì vậy họ chỉ có thể dặn dò Lưu Ngọc Trân cẩn thận, đừng đi xa quá, nhớ trở về sớm.
Ngay khi Lưu Ngọc Trân đi ra khỏi con hẻm bên ngoài ngôi nhà thuê đã chạm mặt Tiêu Chước.
Nhìn thoáng qua, cô ấy đã nhận ra Tiêu Chước là người đã cứu cô ấy lần trước, dường như không ngờ Tiêu Chước lại đến tìm mình, cô miễn cưỡng nở nụ cười buồn, hỏi cậu có phải có chuyện gì không.
Lúc này trời đã xế chiều, bên đường đều đã lên đèn, ánh đèn mờ ảo đổ xuống mặt đất.
Tiêu Chước liếc mắt thấy Mạnh Nguyên xuất hiện bên cạnh, cậu bước tới đưa chiếc nhẫn cho Lưu Ngọc Trân: “Chuyện của Mạnh Nguyên chị biết cả rồi chứ. Đây là chiếc nhẫn anh ấy đặc biệt mua cho chị vào đúng hôm xảy ra chuyện.”
Lưu Ngọc Trân kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn, hai tay cô run rẩy cầm lấy, mở chiếc hộp ra nhìn thấy chiếc nhẫn vàng cô ngay lập tức bật khóc.
Tiêu Chước không giỏi an ủi người khác, cậu chỉ có thể khuyên cô vài câu.
Lưu Ngọc Trân vội vàng lau nước mắt, cố lấy bình tĩnh, cô hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi, chiếc nhẫn này là thế nào, được không?”
Tiêu Chước liếc nhìn Mạnh Nguyên đang buồn bã bi thương, cậu gật đầu nói với Lưu Ngọc Trân những gì đã xảy ra.
Lúc Lưu Ngọc Trân kết hôn với Mạnh Nguyên, anh ta không có gì trong tay, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không tặng nỗi cho cô ấy, Lưu Ngọc Trân không quan tâm, nói rằng chỉ cần hai người yêu thương nhau là được, vì vậy Mạnh Nguyên luôn cảm thấy áy náy với Lưu Ngọc Trân.
Sau khi lên thành phố, anh ta luôn muốn tặng Lưu Ngọc Trân một chiếc nhẫn. Những người phụ nữ khác đều có, anh ta hi vọng vợ mình cũng có.
Để có tiền mua nhẫn, anh cố ý lừa Lưu Ngọc Trân nói gần đây phải tăng ca, sau dó anh ta đến quán ăn đêm cạnh công trường làm thêm. Cứ như vậy hơn một tháng, cộng với số tiền dành dụm trước đó, cuối cùng cũng anh ta có đủ tiền mua chiếc nhẫn.
Đêm hôm đó, sau khi mua nhẫn xong, anh ta vui mừng chuẩn bị về nhà cho Lưu Ngọc Trân một bất ngờ.
Lại không hề biết rằng lúc đi qua con hẻm đã bị ba người gã mặt sẹo chặn lại. Bọn chúng sớm đã để ý đến Mạnh Nguyên, đe dọa Mạnh Nguyên đưa nhẫn cho bọn chúng.
Chiếc nhẫn để tặng cho vợ, Mạnh NGuyên nhất quyết không đưa, cuối cùng chọc giận ba người gã mặt sẹo, bị bọn chúng đánh đến chết.
Trước khi chết, anh ta còn ôm chặt chiếc hộp nhung trong lòng. Gã mặt sẹo phải dùng sức mãi mới tách được từng ngón tay của anh ta ra rồi lấy nhẫn đi.
Nói đến đây, Tiêu Chước dừng lại, chuyện còn lại Lưu Ngọc Trân rõ ràng cũng đã biết.
“Dù thế nào, anh ấy luôn hi vọng chị có thể sống tốt.” Tiêu Chước nói nhỏ.
Lưu Ngọc Trân nghe những lời này, cô không thể nhịn được nữa, cô khóc thảm thiết.
“Tại sao anh ấy lại ngốc như vậy! Những người đó muốn lấy nhẫn thì đưa cho bọn họ là được. Điều mà tôi muốn là một gia đình bình yên vui vẻ bên nhau. Bây giờ anh ấy đi rồi, bỏ lại tôi một mình, tôi còn lấy chiếc nhẫn này để làm gì?”
Tuy cô ấy nói như vậy, nhưng vẫn xiết chiếc nhẫn rất chặt, chặt đến nỗi lòng bàn tay rướm máu.
Dù sao đó cũng là thứ mà chồng cô liều mạng để tặng cho cô.
Tiêu Chước không ở lại lâu, cậu tạm biệt cô rồi rời đi. Mạnh Nguyên không đi cùng cậu, anh ta muốn ở lại cùng với vợ trong những thời khắc cuối cùng.
Chiếc nhẫn đó là nỗi ám ảnh trong lòng anh ta, khiến sau khi chết anh ta không thể xuống âm phủ mà phải ở lại nhân gian.
Nhưng hiện giờ tâm nguyện đã hoàn thành, cũng là lúc anh ta phải rời đi.
*
Lúc Tiêu Chước về đến biệt thự, vừa lúc Trịnh Kình tan làm về. Hai người gặp nhau ở phòng khách, Trịnh Kình bất ngờ lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ từ phía sau. Chiếc bánh nhỏ được bọc một lớp kem tươi, xung quanh là được vẽ viền hoa, bên trên còn trang trí hoa quả tươi.
“Cho tôi?” Tiêu Chước không dám tin nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, cậu hỏi.
Trịnh Kình lập tức thu tay lại, nhẹ nhàng nói: “Không lấy thì thôi vậy.”
“Lấy lấy lấy.” Tiêu Chước nhào đến, cậu nở nụ cười: “Ai không lấy chứ? Sao đột nhiên anh lại mua bánh kem cho tôi?”
Trịnh Kình mỉm cười nhìn vẻ nóng lòng muốn mở bánh kem của cậu, nghe lời này có chút mất tự nhiên, anh nói bừa: “Lúc tôi tan làm đi qua tiệm bánh ngọt nhìn thấy nên tiện tay mua thôi.”
May mà Tiêu Chước không nghĩ nhiều, chỉ chú ý đến chiếc bánh kem, cậu gật đầu cảm ơn Trịnh Kình rồi vội vàng thưởng thức bánh.
Cậu vừa ăn vừa nghĩ thầm, trước đây cậu đã hiểu lầm Trịnh Kình rồi. Tuy anh keo kiệt, nhưng vẫn đối xử tốt với cậu, còn mua bánh kem cho cậu này.
Tiêu Chước ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn vừa hơi nheo mắt lại, từ từ nhấm nháp chiếc bánh như con thú nhỏ ngoan ngoãn.
Trịnh Kình biết Tiêu Chước không phải là con thú nhỏ, nhưng vẫn vô thức dịu dàng nhìn cậu.
Tiêu Chước chỉ lo ham ăn, ăn đến mức dính kem ở khóe môi, Trịnh Kình không thể khống chế nhìn vào nơi dính kem đó, bàn tay anh có chút ngứa ngáy, muốn giúp Tiêu Chước lau đi.
Vừa nghĩ đến, trái tim của Trịnh Kình ngay lập tức đập loạn nhịp, anh nhanh chóng đứng dậy, phải đi tắm để bình tĩnh lại.
Lúc này, Tiêu Chước đột nhiên đặt bánh kem xuống, quay đầu nhìn ra phía ngoài biệt thự, lẩm bẩm: “Ồ, đến nhanh thế à?”
Trịnh Kình cũng dừng lại, cùng Tiêu Chước nhìn về phía bóng đêm nặng nề ngoài biệt thự.
Là Mạnh Nguyện, vừa nhìn thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình, anh ta cúi đầu nói: “Tôi không tìm thấy đường về âm phủ, cậu có thể giúp tôi không?”
“Không ở lại cùng với chị ấy lâu thêm chút?”
“Không.” Mạnh Nguyên cố cười: “Ở lại thêm mấy hôm, e rằng tôi không đi nổi.”
Tiêu Chước gật đầu, từ trong túi lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị từ trước. Tờ giấy màu đen, chỉ có con dấu hình cá màu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.
Con dấu được khắc bằng những nét cực kỳ phức tạp, sau khi cháy nó hóa thành một làn khói nhẹ bay lên.
Trịnh Kình anh cũng không nói gì thêm chỉ phức tạp nhìn Tiêu Chước. Tờ giấy cháy chưa lâu, đã nghe thấy tiếng xích sắt kéo dưới đất. Hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía xa, sắc mặt bọn họ tái nhợt, đầu đội mũ cao nhọn. Một đen một trắng, là Hắc Bạch Vô Thường của âm phủ chuyên đi câu hồn người chết.
Hắc Bạch Vô Thường đến gần chào hỏi Trịnh Kình, rồi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chước.
Thứ mà cậu đốt có thể là tín hiệu của Diêm Vương.
Hắc Bạch Vô Thường đưa linh hồn của Mạnh Nguyên đi, Trịnh Kình hỏi: “Cậu còn có quan hệ gì với Diêm Vương?”
“Tôi không quen ông ta.” Tiêu Chước lắc đầu nói: “Chỉ là tôi có một người bạn, thích lo chuyện bao đồng, cũng giúp đỡ Diêm Vương rất nhiều lần, hai người họ thường chơi với nhau, rất hợp. Những bức thư truyền tin này là cậu ấy đưa cho, tôi chỉ tiện tay lấy vài tờ, vừa chỉ định thử xem, nào ngờ lâu vậy rồi mà vẫn sử dụng được.”
Trịnh Kình vừa nghe vừa nhìn Tiêu Chước, anh nhận ra khi cậu nhắc đến người bạn đó, giọng điệu của cậu đầy bất mãn, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng, đầy hoài niệm.
“Cậu quan tâm đến con người như vậy cũng bị ảnh hưởng bởi cậu ta à?”
Tiêu Chước lập tức phủ nhận: “Tôi khác cậu ta. Cậu ta là một kẻ ngốc, có thể hi sinh bản thân vì người khác, còn tôi thì không.”
Trịnh Kình không có ý kiến gì, anh cũng không hỏi tiếp nữa, anh có thể cảm thấy Tiêu Chước không muốn nhắc đến khoảng thời gian đó. Có lẽ đối với cậu, đó là những ký ức vừa đẹp đẽ vừa đau buồn.
*
Hội tuyển võ của yêu quái đang đến gần, những ngày sau đó khách check in khách sạn đều là yêu quái.
Tiêu Chước cảm thấy rất kỳ lạ, sao cậu lại cảm thấy dường như những yêu quái này đều rất đoàn kết vậy, cả khách sạn Gia Nguyên đều chật kín, hiện tại các phòng của khách sạn Gia Nguyên đều đã kín, có thể nói dù giá đắt nhưng vẫn có người ở.
Hầu hết những yêu quái này đều có vẻ ngoài xinh đẹp, làm mấy ngày nay Thái Cầm Cầm nhìn đến đã mắt, cô ta có chút kích động đến mức không tìm được phương hướng, ngày nào đi làm cũng vui vẻ phấn khởi.
“Trương ảnh đế, đạo diễn Giả Đại, còn có biên kịch nổi tiếng Vệ A Dạ, sách của anh ấy viết rất hay, em còn từng tham gia buổi ký tặng sách của anh ấy…” Thái Cầm Cầm vui vẻ nói: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy, sao các nhân vật lớn đều đến đây, nếu không phải bận làm việc em đã đến xin chữ ký của họ rồi.”
Đương nhiên Tiêu Chước biết rõ vì sao bọn họ đến, nhưng ở trước mặt Thái Cầm Cầm, cậu chỉ có thể nói bừa “có thể là trùng hợp.”
Cũng may, Thái Cầm Cầm cũng không hỏi sâu thêm nữa, vẫn còn bận u mê trai đẹp, nhân lúc chưa có người đến, cô ta đi vệ sinh một lát, để Tiêu Chước trực.
Sau khi Thái Cầm Cầm rời đi, vẫn không có ai đến, Tiêu Chước đứng ngơ ngác ở quầy lễ tân, đột nhiên một cái muôi bay vút đến.
Cái muôi được làm bằng sắt, nó lao đến rất nhanh, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được.
Ở cửa khách sạn, Trương Diệp mang vẻ mặt nghiêm trọng bước vào, vừa nhìn thấy cảnh này anh ta nhất thời sửng sốt sau đó vội vàng xông tới muốn ngăn cái muôi lại.
Nhưng cái muôi đã gần Tiêu Chước đến nỗi anh ta không có thời gian để ngăn lại. Giây phút đó, dường như Trương Diệp có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khủng khiếp khi nó đâm lủng một lỗ trên mặt Tiêu Chước.
Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp, trong chớp mắt, Trương Diệp tiếc nuối nghĩ.
Nhưng thật bất ngờ, mọi chuyện lại không diễn ra như anh ta nghĩ, chính vào giây phút cái muôi sắp đập vào mặt Tiêu Chước, cậu đột nhiên giơ tay lên, thản nhiên nắm lấy.
Cách đó không xa, một người phụ nữ suýt làm tổn thương Tiêu Chước vì tức giận ném cái muôi vào mặt bạn trai, cô ta thay đổi giọng điệu rối rít xin lỗi Tiêu Chước sau đó phẫn nộ kéo tai bạn trai đi về phía thang máy, có vẻ chuẩn bị về phòng xử lý anh ta.
Trương Diệp nhìn Tiêu Chước với ánh mắt kỳ quái, anh ta đi thẳng về phía cậu, cẩn thận quan sát cậu, một lúc sau mới hỏi: “Cậu cũng là yêu à?”
Hơn nữa, anh ta không nghĩ ra tại sao Tiêu Chước lại có thể bắt được cái muôi. Nhưng điều kỳ lạ chính là anh ta không hề nhận thấy một chút yêu khí nào từ trên người cậu.
Nghe anh ta hỏi Tiêu Chước không hề phủ nhận.
Trương Diệp đột nhiên hiểu ra, trong phút chốc anh ta tự hỏi liệu Tiêu Chước có phải là một con đại yêu nào đó không, nhưng anh ta đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Nếu Tiêu Chước thực sự là đại yêu, sao cậu có thể làm nhân viên lễ tân, còn làm shipper, điều này thực sự không phù hợp với phong cách của một đại yêu.
Chỉ còn lại một lời giải thích. Tiêu Chước thực sự chỉ là một tiểu yêu, bởi vì yêu lực quá thất nên ngay cả yêu khí anh cũng không cảm nhận được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Diệp nhìn Tiêu Chước có chút đồng cảm.
Anh ta hỏi: “Cậu có đăng ký tham gia Hội tuyển võ không?”
Tiêu Chước để cái muôi sang bên cạnh, nhìn anh ta với vẻ hoài nghi, lắc đầu nói: “Không.”
“Cậu đi đăng ký tham gia đi.” Trương Diệp hứa hẹn: “Đừng sợ, mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần lúc đó cậu đi theo tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cậu.”
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Chước nhìn Trương Diệp càng kỳ lạ hơn.
Nhưng anh ta lại không hề cảm nhận thấy điều đó, vẫn khuyên nhủ: “Với năng lực của cậu, mặc dù không thể có được thứ hạng cao, nhưng chỉ cần cậu luyện tập thì chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích. Hơn nữa khi cậu có thể sống sót ra khỏi đó, dựa những kinh nghiệm đó, cậu cũng có thể tìm được một công việc tốt.”
Anh ta nói rất hay, còn tự mình lấy làm xúc động, cũng cảm thấy Tiêu Chước nghe xong nhất định sẽ không từ chối, không chừng còn đội ơn anh ta, cảm ơn anh ta đã tình nguyện bảo vệ mình.
“Cảm ơn. Nhưng tôi không cần.” Tiêu Chước lạnh nhạt cắt đứt hoang tưởng của Trương Diệp.
Trương Diệp ngạc nhiên nhìn cậu, như thể không ngờ Tiêu Chước sẽ từ chối.
Anh ta chủ động giúp vì Tiêu Chước có vẻ ngoài ưa nhìn, cũng khá hợp với anh ta, nếu là tiểu yêu quái khác, ngay cả cái liếc mắt Trương Diệp cũng không thèm.
“Có công mài sắt có ngày nên kim. Nếu cậu đã tham sống sợ chết như vậy khi nào mới có thể tu luyện thành đại yêu?” Giọng điệu của Trương Diệp tràn đầy thất vọng: “Thôi được. Cậu đã không có chí khí tôi cũng không còn gì để nói nữa.”
Nói xong, anh ta quay người đi, vừa đi vừa lắc đầu, dáng vẻ như Tiêu Chước đã hết thuốc chữa rồi.
Tiêu Chước im lặng không nói gì. Cậu thực sự không cần đến sự giúp đỡ của anh ta mà!
Hơn nữa, Hội tuyển võ của yêu quái cũng đã quy định rõ ràng, yêu quái qua một nghìn năm tuổi không được tham gia. Dù cậu muốn đi cũng không đi được.
*
Tất cả các phòng của khách sạn Gia Nguyên đều đã kín, khách check in đều là yêu quái, hổ, báo, rắn, vẹt…sắp biến nơi đây thành cái sở thú.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là Tiêu Chước còn nhìn thấy một con gấu trúc khổng lồ ở đây. Con gấu trúc này có hình người mũm mĩm, anh ta không cao lắm, quầng thâm mắt đen, đứng trước quầy lễ tân như chưa tỉnh ngủ, chỉ mấy phút đã ngáp vài cái.
Ngay khi con gấu trúc bước vào, những con yêu quái có thể nhìn ra nguyên hình của anh ta, lập tức ánh mắt của bọn họ như thể đang nhìn động vật quý hiếm. Gấu trúc thân là quốc bảo, là động vật được bảo vệ hàng đầu, có địa vị rất cao quý. Cục quản yêu cũng quy định rõ quốc gia phải bảo vệ động vật, không được phép làm hại, ai vi phạm sẽ bị xử phạt.
Tiêu Chước cũng biết rõ vị trí của gấu trúc hiện giờ, cậu lặng lẽ nhìn con gấu trúc đang uống sữa trên điện thoại mình, siêu mũm mĩm siêu đáng yêu, sờ vào chắc chắn rất mềm mại.
Trong đại sảnh khách sạn, có một số yêu thì thầm bàn tán: “Gấu trúc cũng có thể tham gia Hội tuyển võ à? Nếu bị thương thì làm sao?”
“Ai dám làm tổn thương anh ta chứ? Ai mà không biết gấu trúc là động vật được bảo vệ hàng đầu chứ, chẳng lẽ muốn ngồi tù?”
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng không dám động vào anh ta.”
Lúc con gấu trúc khổng lồ nghe thấy cuộc nói chuyện này, anh ta quay đầu lại liếc nhìn hai con chim đang ríu rít, lại lười xử lý bọn họ, chỉ ngáp một cái rồi cầm thẻ phòng đi vào thang máy.
Tiêu Chước nhìn con gấu trúc khổng lồ bỏ đi, cậu lại bắt đầu bận rộn với công việc.
Ban đầu cậu còn thấy kỳ lạ, tại sao những con yêu quái này lại chen chúc vào khách sạn Gia Nguyên, nhưng sau đó cậu mới biết được ông chủ của khách sạn Gia Nguyên này chính là Trịnh Kình.
Lý do tại sao những con yêu quái này lựa chọn khách sạn Gia Nguyên là vì bọn họ muốn hưởng một chút long khí, mặc dù không biết có long khí hay không. Dù sao thì làm việc ở đây lâu như vậy, Tiêu Chước cũng chưa từng thấy Trịnh Kình tới.
Bạn cùng phòng bỗng nhiên trở thành ông chủ lớn, Tiêu Chước đột nhiên cảm thấy rất áp lực, mới chợt nhớ ra trước đây mình đã nói với Trịnh Kình việc mình bỏ bê công việc.
Chẳng trách lúc đó Trịnh Kình lại nhìn cậu với ánh mặt kỳ quái như thế, bây giờ nghĩ lại, Trịnh Kình không nhân cơ hội trừ lương của cậu đã là tốt lắm rồi.
Bận bịu xong Tiêu Chước sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cậu nhìn thấy Trương Diệp trang bị đầy đủ đi qua quầy lễ tân, có vẻ chuẩn bị ra ngoài.
Đi được nửa đường, anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi quay lại, nhoài người về phía trước quầy lễ tân hỏi Tiêu Chước: “Ngay cả gấu cũng dám tham gia Hội tuyển võ, cậu vẫn không dám?”
Tiêu Chước cũng sợ anh ta rồi, nghiêm túc hỏi lại: “Anh với gấu trúc có khuất mắc gì à?”
Không để Trương Diệp trả lời, cậu nói tiếp: “Gấu trúc vốn là loài thú ăn sắt, là vật cưỡi của Xuy Vưu, trong trận chiến với Ưng Long, Hình Thiên, Khõa Phụ, thực lực rất mạnh mẽ, không thể xem nhẹ.”
Trương Diệp kỳ lạ nhìn Tiêu Chước, anh ta im lặng quay đi không nói một lời.
Rõ ràng anh ta cho rằng đây chỉ là cái cớ của Tiêu Chước.
Tiêu Chước dở khóc dở cười, bỏ qua việc tranh luận vấn đề này với Trương Diệp. Nếu Trương Diệp đã nghĩ cậu không dám đi cứ tùy anh ta vậy.
Tan làm Tiêu Chước đi xe đạp điện đi ra khỏi khách sạn từ cửa sau. Chưa được bao lâu, cậu nhìn thấy một nhóm yêu quái đang đứng cãi nhau giữa đường. Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là bọn họ đã cản đường của Tiêu Chước.
Tiêu Chước đi đường tắt, đi qua con hẻm sẽ về nhà nhanh hơn rất nhiều, cậu vừa định bóp còi để báo hiệu đám yêu quái kia nhường đường. Đột nhiên cậu nhận thấy, đối tượng mà bọn chúng đang tranh cãi lại là mình. Cậu nhanh chóng dừng lại, đứng im lặng ở phía sau nghe lén.
Tiêu Chước rất ngạc nhiên, câu phát hiện một mình Trương Diệp đang đấu với lũ yêu quái kia.
Cuộc tranh luận được chia làm hai phe, một phe cho rằng người mới nhận chức Tư yêu chỉ là một cái tên giả mạo, bôi nhọ cậu ta đủ kiểu, nói với giọng điệu đầy chế giễu. Phe còn lại là Trương Diệp kiên quyết bảo vệ danh tiếng của Tư yêu đại nhân, tin rằng Bạch Trạch đại nhân và đội trưởng Triệu tuyệt đối không hề nhìn nhầm người.
Cuộc cãi nhau dần trở nên ồn ào và quyết liệt hơn, bầu không khí căng thẳng, Trương Diệp bị một đám yêu quái quây quanh, có vẻ như anh đang chuẩn bị ra tay.
Tiêu Chước liếc nhìn đám yêu quái, Trương Diệp là người có thực lực mạnh nhất, nhưng không có nghĩa là anh ta có lợi thế.
Trong lúc bất lực, Tiêu Chước chỉ có thể giơ điện thoại lên cảnh cáo: “Các người đang làm gì đấy? Đang tụ tập đánh nhau à? Nếu còn không giải tán tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lúc này đám yêu quái mới chú ý đến Tiêu chước, nhận ra cậu làm tại khách sạn Gia Nguyên, con rắn cầm đầu nghĩ đến đội trưởng Trịnh, chỉ có thể giận giữ trừng Tiêu Chước sau đó dẫn bọn tiểu yêu đi.
Bây giờ là thời khắc quan trọng của Hội tuyển võ, vuốt mặt phải để mũi, nếu làm đội trưởng Triệu để mát đến bọn chúng sẽ gặp rắc rối.
Sau khi đám yêu giải tán, chỉ còn Tiêu Chước và Trương Diệp ở đó.
Anh ta vẫn còn đeo kính râm, khẩu trang, đang xắn tay áo lên, không ngờ người giải vây giúp mình lại là Tiêu Chước, anh ta bất giác ho khan một tiếng, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Không phải cậu nghĩ rằng tôi không đấu lại bọn họ chứ?”
Tiêu Chước nói thật: “Anh giỏi hơn bọn họ.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Trương Diệp tươi rói, anh ta chậm rãi thả ống tay áo xuống, tức giận nói: “Chỉ là tôi thấy ngứa mắt lũ chó mèo này, chúng là cái quái gì mà dám dị nghị Tư yêu đại nhân. Nếu bọn chúng có bản lĩnh sao không bàn tán một cách quang minh chính đại đi sao phải nói xấu sau lưng như thế, kinh tởm!”
Anh ta nói xong nhìn Tiêu Chước, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Không phải cậu cũng có thành ý với Tư yêu đại nhân chứ?”
“Đương nhiên là không.” Tiêu Chước thành khẩn nói: “Tôi tuyệt đối đứng về phía Tư yêu đại nhân.”
Cậu chính là Tư yêu đại nhân, còn có thể đối đầu với chính mình à?
Trương Diệp rất hài lòng, như thể cuối cùng cũng tìm được một người cùng chung tiếng nói: “Cậu không biết thôi, hiện tại trên trang yêu quái toàn là bài đăng xấu về Tư yêu đại nhân, vô cùng rối loạn. Thậm chí còn có yêu tự tổ chức, nói rằng muốn thay đổi vị trí Tư yêu đại nhân khác, đúng là khiến người ta tức chết mà?”
Tiêu Chước nhướng mày có chút bất ngờ: “Thay đổi vị trí Tư yêu đại nhân? Thay ai?”
“Côn Bằng đại nhân.” Trương Diệp nói: “Con rắn vừa đen vừa gầy vừa nãy là Dư Bằng, cũng là người muốn Côn Bằng đại nhân thay thế. Cũng không biết anh ta nghe ai kể, nói Côn Bằng đại nhân vẫn còn sống, ngài vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, anh ta cho rằng vị trí Tư yêu chắc chắn thuộc về Côn Bằng.”
Tiêu Chước nghe lời này, vẻ mặt có chút trầm tư.
Trương Diệp nói xong, anh ta khịt mũi: “Anh ta làm như thế vì muốn Côn Bằng đại nhân bảo vệ mình, cũng không tự nhìn lại bản thân, làm như bọn họ ủng hộ Côn Bằng đại nhân thì Côn Bằng đại nhân sẽ để ý đến bọn họ vậy.”
Tiêu Chước không ý kiến gì, chỉ nói vài câu với Trương Diệp rồi nhà ai người nấy về.
Lúc cậu đi ngang qua, Tiêu Chước nhận ra điều gì đó, cậu quay đầu lại gọi Trương Diệp.
“Anh tu luyện đạt đến giai đoạn mấu chốt rồi à?”
Nghe cậu hỏi, Trương Diệp ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
“Cái đó không quan trong.” Tiêu Chước nói: “Tôi có một cách, có lẽ có thể giúp anh.”
Thấy Trương Diệp ủng hộ cậu như vậy, Tiêu Chước chỉ tiện tay giúp đỡ anh ta, cũng không phải chuyện gì to tát.
Cậu vừa nói vừa bảo Trương Diệp đưa tay ra, úp lòng bàn tay xuống, Trương Diệp tùy ý làm theo.
Tiêu Chước cắn một lỗ nhỏ trên đầu ngón tay, sau đó vẽ một trận pháp phức tạp lên mu bàn tay của Trương Diệp. Sau khi vẽ xong, trận pháp nhanh chóng ẩn vào mu bàn tay Trương Diệp, chỉ còn lại một dấu chấm đỏ.
Trương Diệp không hề tin Tiêu Chước có thể giúp đỡ mình, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nó có thể giúp đỡ anh phát vỡ nút thắt. Đêm trăng tròn, tìm một nơi vắng vẻ, tĩnh tâm tu luyện, hiệu quả sẽ gấp đôi.”
Tiêu Chước có thể nhận ra, lúc này Trương Diệp không thể phá vỡ nút thắt vì linh khí loãng. Nếu có thể giúp đỡ anh ta hấp thụ nhiều linh khí thì thăng cấp chỉ là chuyện nhỏ.
Nghe xong, Trương Diệp thản nhiên gật đầu, rõ ràng anh ta không để tâm đến lời nói của cậu, nếu không cân nhắc đến lòng tốt của Tiêu Cước, anh ta đã hỏi đối phương học tà đạo ở đâu rồi.
Sau khi nghe Trương Diệp nói, Tiêu Chước đăng nhập vào trang yêu quái xem, quả thực giống như những gì anh ta đã nói, đại đa số là những bài đăng ủng hộ Côn Bằng, nói xấu Tư yêu hiện tại.
Đặc biệt sau khi phát hiện ra tình trạng này, Tư yêu hiện tại vẫn không có phản ứng gì, những người ủng hộ Côn Bằng càng trắng trợn hơn, cho rằng người đương nhiệm đang sợ sệt nên không dám đứng ra giải thích rõ ràng.
Ảnh đại diện của Tiêu Chước là hình một con mèo đen đáng yêu, tên của cậu là “Meo meo meo”, cậu chọn những bình luận ác ý nhất để trả lời.
Có lẽ Tư yêu đương nhiệm đang bận rộn? Các người đã không rõ thực hư ra sao đã tùy tiện bàn tán như thế?
Bây giờ trong diễn đàn, hầu như tất cả những người dám ủng hộ Tư yêu đương nhiệm đều bị ‘vây đánh’, vì vậy Tiêu Chước ngay lập tức bị một lượng fan lớn của Côn Bằng tấn công. Cậu một mình tranh cãi với một đám người, và sự thật là cậu không thể chống lại sự tấn công của những anh hùng bàn phím này, cậu đã khỏi trang, không thèm tranh cãi với bọn họ nữa.
Nhưng Tiêu Chước không ngờ rằng sau khi mình đấu với fan của Côn Bằng một trần, hai ngày sau Côn Bằng lại xuất hiện trước mặt mình.
Ánh mắt Tiêu Chước nhìn Côn Bằng lúc đó khiến anh ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, luôn cảm thấy Tiêu Chước như đang muốn nhổ trụi lông của mình.
Anh ta trở nên cảnh giác, thì thầm hỏi sợ chọc giận Tiêu Chước, thái độ này của Tiêu Chước là ý gì?
“À.” Đối với câu hỏi của Côn Bằng, Tiêu Chước chỉ trả lời bằng một nụ cười nhạt.
Côn Bằng ngơ ngác: “???”
Nhưng anh ta là một người phóng khoáng, không hề để trong lòng mà cười nhìn Tiêu Chước: “Tôi nhớ ra cậu là ai rồi. Hóa ra là cậu, chẳng trách lúc gặp mặt, tôi cứ cảm thấy quen quen.”
Đang trên đường về Tiêu Chước đột nhiên bị Côn Bằng chặn lại, bên cạnh là công viên, cây cối rậm rạp, hồ nước trong xanh, không gian rất yên tĩnh.
Nghe xong, Tiêu Chước hỏi ngược lại: “Chúng ta từng gặp nhau?”
“Từng gặp rồi, nhưng chỉ có một lần. Tại trận chiến Trác Lộc, có lẽ cậu không để ý tới tôi, nhưng tôi lại rất để ý đến cậu.”
Tất nhiên lúc đó Tiêu Chước cũng để ý tới. Trong trận chiến Trác Lộc, Hoàng đế và Viêm đế đối chiến đấu Xuy Vưu, vô số thần thú ở cả hai bên đều hỗ trợ. Lúc trận chiến đang diễn ra gay cấn, Tiêu Chước đột nhiên xuất hiện, làm xáo trộn hoàn toàn.
Cậu ta không thuộc Hoàng Viêm, cũng không về phe Xuy Vưu, lý do cậu đến Trác Lộc là vì bị thu hút bởi long khí của Ưng Long, muốn ăn con mồi này, Ưng Long là thần long mà Hiên Viên Hoàng đế mời xuống trần gian, Tiêu Chước dám coi thần thú như thức ăn, điều này đã đủ ông ta sợ hãi.
Sau đó, nếu như Nữ Oa và Phục Hy không hợp lực để đánh bại Tiêu Chước, khiến cậu bị thương nặng, trong trận chiến Trác Lộc đó, người chiến thắng chắc chắn không phải là bên Hiên Viên Hoàng đế.
Tiêu Chước nghe Côn Bằng nhắc lại những chuyện trong quá khứ, ánh mắt của cậu đột nhiên trở nên sắc bén, hơi thở của đại yêu thần cổ trên người cậu tỏa ra.
Côn Bằng bất động, sau đó kinh ngạc nói: “Lúc đó gặp cậu, tôi thấy cậu rất hung dữ, kiêu ngạo bất phàm, làm việc chỉ dựa vào bản năng, so với hiện tại thực sự…”
Anh ta suy nghĩ một hồi, nói: “Một trời một vực.”
“Lúc đó cậu bị thương nặng. Tuy rằng may mắn thoát chết, nhưng bọn tôi đều cho rằng cậu khó qua khỏi. Nhưng không ngờ cậu vẫn còn sống, thậm chí còn có thể áp chế bản tính.”
Tiêu Chước không hề giải thích lý do, chỉ hỏi Côn Bằng: “Khi đó tôi không biến thành người, làm sao anh có thể nhận ra?”
Côn Bằng nói: “Thực ra trước đó tôi đã từng tận mắt nhìn thấy cậu biến nguyên hình.” Chỉ là lúc đó anh ta không quan tâm nhiều.
Tiêu Chước gật đầu, không ngờ cậu lại để lộ sơ hở, trước khi trận chiến Trác Lộc bắt đầu, cậu không hề thích biến thành người, vì vậy rất ít người nhìn thấy hình dạng con người của cậu.
Côn Bằng nói xong, ý cười của anh ta không có ý tốt: “Cho nên cậu che giấu thân phận để ở bên cạnh Trịnh Kình, là muốn tìm cơ hội để ăn cậu ta chứ gì? Lúc đó cậu bảo vệ cậu ta như thế, tôi còn tưởng quan hệ của hai người không đơn giản. Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã cùng chung mục đích, chi bằng hợp tác cùng nhau? Đến khi đạt được mục tiêu chia đôi đồ ăn, thế nào?”
Tiêu Chước nhíu mày, nghe Côn Bằng nói đến việc chia Trịnh Kình, cậu lập tức nổi giận lao về phía Côn Bằng.
“Không được.” Tiêu Chước không chút thương lượng nói: “Ngoài tôi ra, không ai được động vào anh ấy. Nếu anh dám động vào một sợi lông của anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Côn Bằng không ngờ Tiêu Chước lại phản ứng gay gắt như vậy, một lúc sau anh ta lẩm bẩm: “Thì tôi cũng chỉ nói vậy tôi, sao phải nghiêm túc thế. Hiện giờ cậu ta là thần thú được ông trời và con người công nhận, ai dám động vào chứ? Đụng vào cậu ta khác nào đối đầu với trời đâu.”
Tiêu Chước trầm mặc, sắc mặt cậu vẫn rất khó chịu. Bây giờ cậu mới nhận ra, khát vọng độc chiếm Trịnh Kình của mình lại lớn như vậy, nếu ai dám cướp Trịnh Kình khỏi tay cậu, cậu nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Côn Bằng quan sát Tiêu Chước, lẩm bẩm cậu thật keo kiệt, nhưng Tiêu Chước lại coi như không có chuyện gì, chỉ cảnh cáo Côn Bằng không được nói thân phận của cậu với Trịnh Kình.
Côn Bằng gật đầu đồng ý, anh ta nói đã đồng ý với Trịnh Kình sẽ đến cục quản yêu đăng ký, sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng anh ta luôn cảm thấy Tiêu Chước luôn nhìn mình với ánh mắt mang sát khí kỳ lạ khiến anh ta kinh hãi.
Sau khi Côn Bằng đi, Tiêu Chước cũng nhanh chân về nhà.
Sáng nay, Trịnh Kình gửi tin nhắn cho cậu, nói tối nay sẽ anh sẽ nấu cơm, nghe được tin này, từ sáng cậu đã bắt đầu thèm ăn, mong ngóng có thể về nhanh để được ăn bữa cơm này.
Thái độ của Trịnh Kình đối với cậu đã thay đổi rất nhiều, anh thường nấu ăn cho cậu, thỉnh thoảng còn mua cho cậu sô cô la, bánh ngọt…
Tiêu Chước cho rằng tất cả những điều này đều do những nỗ lực kiên trì của cậu vì vun đắp tình cảm tốt đẹp.
Đồng thời, ở phòng 5104 của khách sạn Gia Nguyên.
Cửa sổ trong phòng mở toang, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời.
Trương Diệp ngồi khoanh chân trên giường tu luyện, ánh trăng len qua cửa sổ sáng chiếu vào người anh.
Cùng với ánh trăng, toàn thân Trương Diệp như được bao phủ bởi tia sáng màu xanh. Anh ta cau mày, giống như gặp đang rất khó chịu, mồ hôi tuôn ra đầm đìa trên trán.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Diệp mở mắt ra.
Anh ta uể oải thở dài một hơi mạnh, gương mặt đầy thất vọng, xen lẫn lo lắng và không cam tâm.
Anh ta có thể cảm nhận được rằng mình còn một bước nữa là có thể phá vỡ nút thắt. Tuy nhiên, bước đi này lại bước mãi không qua. Mỗi khi vào thời khắc quan trọng, linh khí đột nhiên cạn kiệt.
Việc cạn kiệt linh khí cũng là nguyên nhân chủ chốt khiến cho thực lực của yêu quái ngày càng giảm sút và khó có thể tu luyện thành đại yêu.
Trương Diệp biết rất rõ, anh ta cần rất nhiều linh khí.
Anh ta đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Khi rửa mặt, anh ta vô tình nhìn thấy một trận pháp màu đỏ ẩn dưới mu bàn tay. Không hiểu sao lại đột nhiên nhớ lại những gì lúc nãy Tiêu Chước nói.
Trận pháp này thực sự có thể giúp anh ta phá vỡ nút thắt sao?
Trương Diệp cảm thấy thực sự đã bước đến đường cùng, anh ta lựa chọn tin vào lời nói của một tiểu yêu.
Mang theo tâm thế còn nước còn tát, anh ta nhảy ra khỏi cửa sổ, dịch chuyển vài vòng, đi thẳng đến ngọn núi gần nhất.
Lúc lên đến đỉnh núi, Trương Diệp tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi khoanh chân ở đó. Nơi này cách xa thành phố nên rất yên tĩnh, ánh trăng sáng rực rọi từ trên xuống, vừa vặn bao trùm lấy anh ta.
Trương Diệp nhắm mắt lại, bình tĩnh điều chỉnh lại hơi thở.
Điều mà anh ta không thấy trong suốt quá trình này là trận pháp màu đỏ ẩn trong trên bàn tay đột nhiên sáng lên một màu đỏ tươi, sau đó trận pháp tiếp tục mở rộng, nó như có sự sống bắt đầu chuyển động.
Với sự kích hoạt của trận pháp, ánh trăng chiếu trên người Trương Diệp càng sáng. Cùng lúc đó, linh khí xung quanh người anh ta cũng ngày càng dày đặc, linh khí nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể Trương Diệp. Trong một sát na, như được thần hổ trợ anh ta bất ngờ phá vỡ nút thắt bấy lâu nay.
Sau khi phá vỡ nút thắt, Trương Diệp vui vẻ đứng lên, anh ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, yêu lực cũng mạnh hơn so với trước kia rất nhiều. Anh giơ mu bàn tay lên xem, thấy rằng trận pháp màu đỏ trước đó đã biến mất.
Thời gian tu luyện tưởng có vẻ ngắn, nhưng thực tế đã qua rất lâu.
Lúc Trương Diệp mở mắt ra đã là hai giờ sáng rồi. Nhân lúc trời vẫn còn tối, anh ta nhanh chóng về khách sạn, cả người lân lân trong miềm vui sướng vì đã phá vớ nút thắt làm cả đêm anh ta không ngủ được, đợi đến lúc Tiêu Chước đi làm, anh ta vội vàng xuống lầu tìm cậu.
Anh tưởng rằng trận pháp mà Tiêu Chước vẽ không có tác dụng, nhưng ai ngờ lại giúp anh phá vỡ nút thắt, đúng là một niềm vui bất ngờ, cũng khiến Trương Diệp tràn đầy sự hiếu kỳ đối với Tiêu Chước.
Tiêu Chước vừa nhìn thấy Trương Diệp, cậu đoán ra anh ta đã phá vỡ được nút thắt, mỉm cười nói: “Chúc mừng.”
Trương Diệp vui vẻ gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi Tiêu Chước sao trận pháp lại biến mất.
Tiêu Chước không giải thích nhiều, chỉ nói trận pháp đó do cậu tình cờ thấy trong một cuốn sách, cậu nghĩ có thể nó sẽ có ích vậy nên đã để Trương Diệp thử.
Ban đầu Trương Diệp còn cho rằng Tiêu Chước gặp phải kỳ ngộ gì, hoặc là cậu có một ai đó chống lưng, nghe cậu nói như vậy anh ta có hơi thất vọng nhưng cũng hiểu rõ, nên cũng không nghĩ nhiều nữa
Dù sao Tiêu Chươc cũng đã giúp anh ta phá vỡ được nút thắt, anh ta nên cảm ơn câu, anh ta cho Tiêu Chước vài tấm danh thiếp có chữ ký của mình, còn nói với cậu cái này có thể bán kiếm tiền, ngoài ra anh ta vẫn chưa từ bỏ việc khuyên Tiêu Chước thâm gia hội tuyển võ.
“Cậu đã giúp tôi một việc lớn như vậy, sau khi đột phá yêu lực của tôi đã thăng cấp rất nhiều, bảo vệ cậu tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu may mắn còn có thể lấy được thứ hạng.”
Trương Diệp nói một tràng nhưng vẫn bị Tiêu Chước im lặng từ chối.
Trương Diệp thấy thái độ của Tiêu Chước kiên quyết như vậy anh ta cũng không còn cánh nào khác. Chỉ có thể hứa với cậu, sau khi anh ta thi đấu xong, Tiêu Chước cứ việc dựa vào anh ta, bất kể cậu gặp phải chuyện gì cũng đừng khách sáo, cứ trực tiếp nói với anh ta là được.
Tiêu Chước nghe xong, vẻ mặt cậu phức tạp thầm nghĩ, nếu cậu gặp phải phiền toái chưa chắc Trương Diệp đã có thể giúp đỡ, Nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta, cậu vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Trương Diệp thấy cậu gật đầu thì vô cùng hài lòng, ánh mắt anh ta nhìn cậu nghiễm nhiên biến thành ánh mắt nhìn đàn em mình.
Vì vậy sau khi thông qua nhiều lần cân nhắc, cấp trên quyết định tạm thời chuyển Tiêu Chước sang vị trí quầy lễ tân làm việc, đợi đến khi kết thúc khoảng thời gian bận rộn này hoặc là tìm được người mới sẽ điều cậu về vị trí cũ, nếu Tiêu Chước muốn ở lại làm vị trí này cũng được.
Tiêu Chước rất ngạc nhiên, cậu chưa làm lễ tân bao giờ cũng không có kinh nghiệm, tại sao khách sạn lại chuyển một người không biết cái gì sang làm lễ tân?
Chúc Hưu An nhìn Tiêu Chước nói: “Nguyên nhân không phải rất rõ ràng à, bởi vì cậu đẹp trai đó, cả cái công ty này còn có ai đẹp hơn cậu nữa đâu? Từ khi cậu đến bộ phận nhà hàng, các cô gái đi qua bộ phận mình nhiều hơn rất nhiều, bọn họ đều tìm cách để được nhìn cậu đó. Xã hội này, có một câu nói rất đúng.”
“Câu gì?”
“Đẹp trai là chính nghĩa.”
Tiêu Chước nhất thời không nói nên lời, thật ra cậu không muốn rời khỏi đây, nhưng vì công ty đã ra thông báo, hiện tại quầy lễ tân quả thực đang thiếu người, cậu định sẽ đi sang bên đó trợ giúp xong đợi đến lúc công ty tuyển được người mới rồi cậu sẽ quay lại.
Trước khi đi, Chúc Hưu An còn không quên dặn dò Tiêu Chước: “Ở bên quầy lễ tân có thể tiếp xúc với rất nhiều cô gái, cậu nhớ để ý giúp tôi, nếu có cô nào hợp với tôi thì giới thiệu cho tôi nha.”
Tiêu Chước nhớ đến những tiêu chuẩn Chúc Hưu An đã đưa ra trước đó, cậu cảm thấy e rằng khó có thể tìm được người phù hợp với cậu ta, nhưng cậu không dập tắt niềm tin của Chúc Hưu An chỉ gật đầu đồng ý.
“Có nghĩa khí!” Chúc Hưu An vui vẻ ôm lấy Tiêu Chước: “Hạnh phúc cả đời của tôi nhờ cả vào cậu.”
Ở quầy lễ tân có tổng cộng bốn người thay phiên nhau trực tính cả cậu, lúc Tiêu Chước chuyển đến, một cô gái mũm mĩm dễ thương đang trực ở đó.
Từ sáng đến giờ, khách đến check in phòng đông vô số kể, cô gái nọ bận đến mức vừa phải check in cho khách, vừa phải trả lời thiện thoại.
Cô ta xong việc vừa lúc nhìn thấy Tiêu Chước, hai mắt sáng lên, thở dài một hơi: “Cuối cùng anh cũng đến, em sắp điên rồi đây, nhanh, nhân lúc chưa có khách, em sẽ dạy anh check in cho khách thế nào.”
Tiêu Chước vào quầy lễ tân từ cửa sau, hoài nghi hỏi: “Cô biết tôi à?”
Cô ta mỉm cười với cậu: “Anh là Tiêu Chước, cả cái khách sạn này không ai là không biết anh. Em tên là Thái Cầm Cầm, anh có thể gọi em là Cầm Cầm.”
Tiêu Chước không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy, nhưng cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều thêm, nhân lúc còn rảnh rỗi nhanh chóng học hỏi.
Check in không khó, toàn thao tác trên máy tính, đưa chứng minh thư vào quét một thì thông tin cơ bản của khách hàng đã hiện ra.
Tiêu Chước chỉ cần nhìn qua một lần đã biết làm, rồi tự mình làm lại một lần, Thái Cầm Cầm thấy Tiêu Chước thực sự đã biết, nhìn ánh mắt của cậu có chút nóng rực.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài khách sạn có thêm vài vị khách bước vào, Thái Cầm Cầm để Tiêu Chước làm thử trước, nếu có gì không hiểu thì hỏi cô ta.
Vị khách kia đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt khẩu trang, che kín người đứng trước mặt Tiêu Chước. Tiêu Chước cầm lấy chứng minh thư, không nghĩ ngợi gì nhiều, nhập thông tin của khách xong cậu yêu cầu khách tháo kính râm và bỏ khẩu trang ra… để hệ thống nhận diện khuôn mặt.
Người đàn ông kia cao lớn, trên người còn có mùi nước hoa thoang thoảng, nhưng không làm người khác khó chịu. Anh ta từ từ tháo kính râm và bỏ khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai, lông mày kiếm, mũi cao, tai còn đeo đinh tán sáng bóng, anh ta chỉ đứng đó cũng lập tức thu hút ánh mắt của người xung quanh.
Tiêu Chước liếc nhìn người đàn ông một cái rồi tập trung làm việc, vẻ bề ngoài không hề ảnh hưởng đến cậu.
“Cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi à?” Người kia ngạc hỏi kinh. Trong lúc hỏi anh ta tiến gần về phía trước một cách đầy tự tin.
Tiêu Chước âm thầm lùi về phía sau một bước, cậu cau mày nhìn anh ta: “Tôi phải ngạc nhiên à?”
Khi nghe thấy vậy, vẻ mặt của người kia trở nên kỳ lạ: “Cậu không biết tôi?”
Tiêu Chước không trả lời câu hỏi của anh ta, mà đưa thẻ phòng cho anh ta cùng với lời chào tạm biệt: “Tầng 5, phòng 5104, mời quý khách đi lên từ thang máy bên kia.”
Người đàn ông nọ cầm lấy thẻ phòng, dường như anh ta chưa bao giờ gặp người nào cự tuyệt mình như vậy, anh ta đột nhiên có hứng thú với Tiêu Chước, liếc nhìn cậu rồi nhếch môi cười, sau đó đeo lại kính và khẩu trang đi thẳng về phía thang máy.
Tiêu Chước nhìn bóng lưng người kia đã đi xa, trên mặt cậu đầy vẻ khó hiểu. Chỉ là một con công xanh thôi, cũng không hẳn là chưa gặp qua, cậu không ngạc nhiên kỳ lạ lắm sao?
Lúc này, Thái Cầm Cầm cũng đã xong việc, nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu, không hỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh thực sự không biết anh ta à?”
Tiêu Chước lắc đầu.
Hồ Cầm Cầm nhanh chóng nói cho cậu một chút thông tin cơ bản, cô ta nói người đó tên Trương Diệp, không những đẹp trai, kỹ năng diễn xuất còn rất tốt, anh ta mới đoạt giải ảnh đế cách đây không lâu, là ngôi sao hot nhất hiện giờ.
Ngay cả mẹ cô ta còn biết Trương Diệp, còn là fan cuồng của anh ta, đêm nào bà cũng xem phim của Trương Diệp.
Cô ta vừa nói vừa kích động: “Em thấy trên TV anh ấy đã rất đẹp trai rồi, không ngờ ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn, còn tiếp xúc gần với em như vậy, nếu để fan của anh ấy biết chắc chắn sẽ ngưỡng mộ em chết mất.”
Vẻ mặt của Tiêu Chước rất bình tĩnh, cậu không nói gì về vấn đề này. Mặc dù cậu không hiểu Thái Cầm Cầm kích động cái gì, nhưng cũng không phủ nhận sở thích của cô ta.
Sau khi tan làm, Tiêu Chước chưa vội về nhà ngay mà mang chiếc nhẫn trả lại cho Lưu Ngọc Trân.
Sau khi Lưu Ngọc Trân biết Mạnh Nguyên đã qua đời, cô ấy nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này, vì vậy cô ấy đã xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc Tiêu Chước tìm đến, cô ấy vừa ra khỏi nhà, nói với em của mình rằng muốn đi ra ngoài thư giãn. Em cô vốn rất lo lắng khi một mình cô ấy đi ngoài, nhưng Lưu Ngọc Trân kiên quyết một mình đi, vì vậy họ chỉ có thể dặn dò Lưu Ngọc Trân cẩn thận, đừng đi xa quá, nhớ trở về sớm.
Ngay khi Lưu Ngọc Trân đi ra khỏi con hẻm bên ngoài ngôi nhà thuê đã chạm mặt Tiêu Chước.
Nhìn thoáng qua, cô ấy đã nhận ra Tiêu Chước là người đã cứu cô ấy lần trước, dường như không ngờ Tiêu Chước lại đến tìm mình, cô miễn cưỡng nở nụ cười buồn, hỏi cậu có phải có chuyện gì không.
Lúc này trời đã xế chiều, bên đường đều đã lên đèn, ánh đèn mờ ảo đổ xuống mặt đất.
Tiêu Chước liếc mắt thấy Mạnh Nguyên xuất hiện bên cạnh, cậu bước tới đưa chiếc nhẫn cho Lưu Ngọc Trân: “Chuyện của Mạnh Nguyên chị biết cả rồi chứ. Đây là chiếc nhẫn anh ấy đặc biệt mua cho chị vào đúng hôm xảy ra chuyện.”
Lưu Ngọc Trân kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn, hai tay cô run rẩy cầm lấy, mở chiếc hộp ra nhìn thấy chiếc nhẫn vàng cô ngay lập tức bật khóc.
Tiêu Chước không giỏi an ủi người khác, cậu chỉ có thể khuyên cô vài câu.
Lưu Ngọc Trân vội vàng lau nước mắt, cố lấy bình tĩnh, cô hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi, chiếc nhẫn này là thế nào, được không?”
Tiêu Chước liếc nhìn Mạnh Nguyên đang buồn bã bi thương, cậu gật đầu nói với Lưu Ngọc Trân những gì đã xảy ra.
Lúc Lưu Ngọc Trân kết hôn với Mạnh Nguyên, anh ta không có gì trong tay, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không tặng nỗi cho cô ấy, Lưu Ngọc Trân không quan tâm, nói rằng chỉ cần hai người yêu thương nhau là được, vì vậy Mạnh Nguyên luôn cảm thấy áy náy với Lưu Ngọc Trân.
Sau khi lên thành phố, anh ta luôn muốn tặng Lưu Ngọc Trân một chiếc nhẫn. Những người phụ nữ khác đều có, anh ta hi vọng vợ mình cũng có.
Để có tiền mua nhẫn, anh cố ý lừa Lưu Ngọc Trân nói gần đây phải tăng ca, sau dó anh ta đến quán ăn đêm cạnh công trường làm thêm. Cứ như vậy hơn một tháng, cộng với số tiền dành dụm trước đó, cuối cùng cũng anh ta có đủ tiền mua chiếc nhẫn.
Đêm hôm đó, sau khi mua nhẫn xong, anh ta vui mừng chuẩn bị về nhà cho Lưu Ngọc Trân một bất ngờ.
Lại không hề biết rằng lúc đi qua con hẻm đã bị ba người gã mặt sẹo chặn lại. Bọn chúng sớm đã để ý đến Mạnh Nguyên, đe dọa Mạnh Nguyên đưa nhẫn cho bọn chúng.
Chiếc nhẫn để tặng cho vợ, Mạnh NGuyên nhất quyết không đưa, cuối cùng chọc giận ba người gã mặt sẹo, bị bọn chúng đánh đến chết.
Trước khi chết, anh ta còn ôm chặt chiếc hộp nhung trong lòng. Gã mặt sẹo phải dùng sức mãi mới tách được từng ngón tay của anh ta ra rồi lấy nhẫn đi.
Nói đến đây, Tiêu Chước dừng lại, chuyện còn lại Lưu Ngọc Trân rõ ràng cũng đã biết.
“Dù thế nào, anh ấy luôn hi vọng chị có thể sống tốt.” Tiêu Chước nói nhỏ.
Lưu Ngọc Trân nghe những lời này, cô không thể nhịn được nữa, cô khóc thảm thiết.
“Tại sao anh ấy lại ngốc như vậy! Những người đó muốn lấy nhẫn thì đưa cho bọn họ là được. Điều mà tôi muốn là một gia đình bình yên vui vẻ bên nhau. Bây giờ anh ấy đi rồi, bỏ lại tôi một mình, tôi còn lấy chiếc nhẫn này để làm gì?”
Tuy cô ấy nói như vậy, nhưng vẫn xiết chiếc nhẫn rất chặt, chặt đến nỗi lòng bàn tay rướm máu.
Dù sao đó cũng là thứ mà chồng cô liều mạng để tặng cho cô.
Tiêu Chước không ở lại lâu, cậu tạm biệt cô rồi rời đi. Mạnh Nguyên không đi cùng cậu, anh ta muốn ở lại cùng với vợ trong những thời khắc cuối cùng.
Chiếc nhẫn đó là nỗi ám ảnh trong lòng anh ta, khiến sau khi chết anh ta không thể xuống âm phủ mà phải ở lại nhân gian.
Nhưng hiện giờ tâm nguyện đã hoàn thành, cũng là lúc anh ta phải rời đi.
*
Lúc Tiêu Chước về đến biệt thự, vừa lúc Trịnh Kình tan làm về. Hai người gặp nhau ở phòng khách, Trịnh Kình bất ngờ lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ từ phía sau. Chiếc bánh nhỏ được bọc một lớp kem tươi, xung quanh là được vẽ viền hoa, bên trên còn trang trí hoa quả tươi.
“Cho tôi?” Tiêu Chước không dám tin nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, cậu hỏi.
Trịnh Kình lập tức thu tay lại, nhẹ nhàng nói: “Không lấy thì thôi vậy.”
“Lấy lấy lấy.” Tiêu Chước nhào đến, cậu nở nụ cười: “Ai không lấy chứ? Sao đột nhiên anh lại mua bánh kem cho tôi?”
Trịnh Kình mỉm cười nhìn vẻ nóng lòng muốn mở bánh kem của cậu, nghe lời này có chút mất tự nhiên, anh nói bừa: “Lúc tôi tan làm đi qua tiệm bánh ngọt nhìn thấy nên tiện tay mua thôi.”
May mà Tiêu Chước không nghĩ nhiều, chỉ chú ý đến chiếc bánh kem, cậu gật đầu cảm ơn Trịnh Kình rồi vội vàng thưởng thức bánh.
Cậu vừa ăn vừa nghĩ thầm, trước đây cậu đã hiểu lầm Trịnh Kình rồi. Tuy anh keo kiệt, nhưng vẫn đối xử tốt với cậu, còn mua bánh kem cho cậu này.
Tiêu Chước ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn vừa hơi nheo mắt lại, từ từ nhấm nháp chiếc bánh như con thú nhỏ ngoan ngoãn.
Trịnh Kình biết Tiêu Chước không phải là con thú nhỏ, nhưng vẫn vô thức dịu dàng nhìn cậu.
Tiêu Chước chỉ lo ham ăn, ăn đến mức dính kem ở khóe môi, Trịnh Kình không thể khống chế nhìn vào nơi dính kem đó, bàn tay anh có chút ngứa ngáy, muốn giúp Tiêu Chước lau đi.
Vừa nghĩ đến, trái tim của Trịnh Kình ngay lập tức đập loạn nhịp, anh nhanh chóng đứng dậy, phải đi tắm để bình tĩnh lại.
Lúc này, Tiêu Chước đột nhiên đặt bánh kem xuống, quay đầu nhìn ra phía ngoài biệt thự, lẩm bẩm: “Ồ, đến nhanh thế à?”
Trịnh Kình cũng dừng lại, cùng Tiêu Chước nhìn về phía bóng đêm nặng nề ngoài biệt thự.
Là Mạnh Nguyện, vừa nhìn thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình, anh ta cúi đầu nói: “Tôi không tìm thấy đường về âm phủ, cậu có thể giúp tôi không?”
“Không ở lại cùng với chị ấy lâu thêm chút?”
“Không.” Mạnh Nguyên cố cười: “Ở lại thêm mấy hôm, e rằng tôi không đi nổi.”
Tiêu Chước gật đầu, từ trong túi lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị từ trước. Tờ giấy màu đen, chỉ có con dấu hình cá màu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.
Con dấu được khắc bằng những nét cực kỳ phức tạp, sau khi cháy nó hóa thành một làn khói nhẹ bay lên.
Trịnh Kình anh cũng không nói gì thêm chỉ phức tạp nhìn Tiêu Chước. Tờ giấy cháy chưa lâu, đã nghe thấy tiếng xích sắt kéo dưới đất. Hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía xa, sắc mặt bọn họ tái nhợt, đầu đội mũ cao nhọn. Một đen một trắng, là Hắc Bạch Vô Thường của âm phủ chuyên đi câu hồn người chết.
Hắc Bạch Vô Thường đến gần chào hỏi Trịnh Kình, rồi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chước.
Thứ mà cậu đốt có thể là tín hiệu của Diêm Vương.
Hắc Bạch Vô Thường đưa linh hồn của Mạnh Nguyên đi, Trịnh Kình hỏi: “Cậu còn có quan hệ gì với Diêm Vương?”
“Tôi không quen ông ta.” Tiêu Chước lắc đầu nói: “Chỉ là tôi có một người bạn, thích lo chuyện bao đồng, cũng giúp đỡ Diêm Vương rất nhiều lần, hai người họ thường chơi với nhau, rất hợp. Những bức thư truyền tin này là cậu ấy đưa cho, tôi chỉ tiện tay lấy vài tờ, vừa chỉ định thử xem, nào ngờ lâu vậy rồi mà vẫn sử dụng được.”
Trịnh Kình vừa nghe vừa nhìn Tiêu Chước, anh nhận ra khi cậu nhắc đến người bạn đó, giọng điệu của cậu đầy bất mãn, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng, đầy hoài niệm.
“Cậu quan tâm đến con người như vậy cũng bị ảnh hưởng bởi cậu ta à?”
Tiêu Chước lập tức phủ nhận: “Tôi khác cậu ta. Cậu ta là một kẻ ngốc, có thể hi sinh bản thân vì người khác, còn tôi thì không.”
Trịnh Kình không có ý kiến gì, anh cũng không hỏi tiếp nữa, anh có thể cảm thấy Tiêu Chước không muốn nhắc đến khoảng thời gian đó. Có lẽ đối với cậu, đó là những ký ức vừa đẹp đẽ vừa đau buồn.
*
Hội tuyển võ của yêu quái đang đến gần, những ngày sau đó khách check in khách sạn đều là yêu quái.
Tiêu Chước cảm thấy rất kỳ lạ, sao cậu lại cảm thấy dường như những yêu quái này đều rất đoàn kết vậy, cả khách sạn Gia Nguyên đều chật kín, hiện tại các phòng của khách sạn Gia Nguyên đều đã kín, có thể nói dù giá đắt nhưng vẫn có người ở.
Hầu hết những yêu quái này đều có vẻ ngoài xinh đẹp, làm mấy ngày nay Thái Cầm Cầm nhìn đến đã mắt, cô ta có chút kích động đến mức không tìm được phương hướng, ngày nào đi làm cũng vui vẻ phấn khởi.
“Trương ảnh đế, đạo diễn Giả Đại, còn có biên kịch nổi tiếng Vệ A Dạ, sách của anh ấy viết rất hay, em còn từng tham gia buổi ký tặng sách của anh ấy…” Thái Cầm Cầm vui vẻ nói: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy, sao các nhân vật lớn đều đến đây, nếu không phải bận làm việc em đã đến xin chữ ký của họ rồi.”
Đương nhiên Tiêu Chước biết rõ vì sao bọn họ đến, nhưng ở trước mặt Thái Cầm Cầm, cậu chỉ có thể nói bừa “có thể là trùng hợp.”
Cũng may, Thái Cầm Cầm cũng không hỏi sâu thêm nữa, vẫn còn bận u mê trai đẹp, nhân lúc chưa có người đến, cô ta đi vệ sinh một lát, để Tiêu Chước trực.
Sau khi Thái Cầm Cầm rời đi, vẫn không có ai đến, Tiêu Chước đứng ngơ ngác ở quầy lễ tân, đột nhiên một cái muôi bay vút đến.
Cái muôi được làm bằng sắt, nó lao đến rất nhanh, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được.
Ở cửa khách sạn, Trương Diệp mang vẻ mặt nghiêm trọng bước vào, vừa nhìn thấy cảnh này anh ta nhất thời sửng sốt sau đó vội vàng xông tới muốn ngăn cái muôi lại.
Nhưng cái muôi đã gần Tiêu Chước đến nỗi anh ta không có thời gian để ngăn lại. Giây phút đó, dường như Trương Diệp có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khủng khiếp khi nó đâm lủng một lỗ trên mặt Tiêu Chước.
Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp, trong chớp mắt, Trương Diệp tiếc nuối nghĩ.
Nhưng thật bất ngờ, mọi chuyện lại không diễn ra như anh ta nghĩ, chính vào giây phút cái muôi sắp đập vào mặt Tiêu Chước, cậu đột nhiên giơ tay lên, thản nhiên nắm lấy.
Cách đó không xa, một người phụ nữ suýt làm tổn thương Tiêu Chước vì tức giận ném cái muôi vào mặt bạn trai, cô ta thay đổi giọng điệu rối rít xin lỗi Tiêu Chước sau đó phẫn nộ kéo tai bạn trai đi về phía thang máy, có vẻ chuẩn bị về phòng xử lý anh ta.
Trương Diệp nhìn Tiêu Chước với ánh mắt kỳ quái, anh ta đi thẳng về phía cậu, cẩn thận quan sát cậu, một lúc sau mới hỏi: “Cậu cũng là yêu à?”
Hơn nữa, anh ta không nghĩ ra tại sao Tiêu Chước lại có thể bắt được cái muôi. Nhưng điều kỳ lạ chính là anh ta không hề nhận thấy một chút yêu khí nào từ trên người cậu.
Nghe anh ta hỏi Tiêu Chước không hề phủ nhận.
Trương Diệp đột nhiên hiểu ra, trong phút chốc anh ta tự hỏi liệu Tiêu Chước có phải là một con đại yêu nào đó không, nhưng anh ta đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Nếu Tiêu Chước thực sự là đại yêu, sao cậu có thể làm nhân viên lễ tân, còn làm shipper, điều này thực sự không phù hợp với phong cách của một đại yêu.
Chỉ còn lại một lời giải thích. Tiêu Chước thực sự chỉ là một tiểu yêu, bởi vì yêu lực quá thất nên ngay cả yêu khí anh cũng không cảm nhận được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Diệp nhìn Tiêu Chước có chút đồng cảm.
Anh ta hỏi: “Cậu có đăng ký tham gia Hội tuyển võ không?”
Tiêu Chước để cái muôi sang bên cạnh, nhìn anh ta với vẻ hoài nghi, lắc đầu nói: “Không.”
“Cậu đi đăng ký tham gia đi.” Trương Diệp hứa hẹn: “Đừng sợ, mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần lúc đó cậu đi theo tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cậu.”
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Chước nhìn Trương Diệp càng kỳ lạ hơn.
Nhưng anh ta lại không hề cảm nhận thấy điều đó, vẫn khuyên nhủ: “Với năng lực của cậu, mặc dù không thể có được thứ hạng cao, nhưng chỉ cần cậu luyện tập thì chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích. Hơn nữa khi cậu có thể sống sót ra khỏi đó, dựa những kinh nghiệm đó, cậu cũng có thể tìm được một công việc tốt.”
Anh ta nói rất hay, còn tự mình lấy làm xúc động, cũng cảm thấy Tiêu Chước nghe xong nhất định sẽ không từ chối, không chừng còn đội ơn anh ta, cảm ơn anh ta đã tình nguyện bảo vệ mình.
“Cảm ơn. Nhưng tôi không cần.” Tiêu Chước lạnh nhạt cắt đứt hoang tưởng của Trương Diệp.
Trương Diệp ngạc nhiên nhìn cậu, như thể không ngờ Tiêu Chước sẽ từ chối.
Anh ta chủ động giúp vì Tiêu Chước có vẻ ngoài ưa nhìn, cũng khá hợp với anh ta, nếu là tiểu yêu quái khác, ngay cả cái liếc mắt Trương Diệp cũng không thèm.
“Có công mài sắt có ngày nên kim. Nếu cậu đã tham sống sợ chết như vậy khi nào mới có thể tu luyện thành đại yêu?” Giọng điệu của Trương Diệp tràn đầy thất vọng: “Thôi được. Cậu đã không có chí khí tôi cũng không còn gì để nói nữa.”
Nói xong, anh ta quay người đi, vừa đi vừa lắc đầu, dáng vẻ như Tiêu Chước đã hết thuốc chữa rồi.
Tiêu Chước im lặng không nói gì. Cậu thực sự không cần đến sự giúp đỡ của anh ta mà!
Hơn nữa, Hội tuyển võ của yêu quái cũng đã quy định rõ ràng, yêu quái qua một nghìn năm tuổi không được tham gia. Dù cậu muốn đi cũng không đi được.
*
Tất cả các phòng của khách sạn Gia Nguyên đều đã kín, khách check in đều là yêu quái, hổ, báo, rắn, vẹt…sắp biến nơi đây thành cái sở thú.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là Tiêu Chước còn nhìn thấy một con gấu trúc khổng lồ ở đây. Con gấu trúc này có hình người mũm mĩm, anh ta không cao lắm, quầng thâm mắt đen, đứng trước quầy lễ tân như chưa tỉnh ngủ, chỉ mấy phút đã ngáp vài cái.
Ngay khi con gấu trúc bước vào, những con yêu quái có thể nhìn ra nguyên hình của anh ta, lập tức ánh mắt của bọn họ như thể đang nhìn động vật quý hiếm. Gấu trúc thân là quốc bảo, là động vật được bảo vệ hàng đầu, có địa vị rất cao quý. Cục quản yêu cũng quy định rõ quốc gia phải bảo vệ động vật, không được phép làm hại, ai vi phạm sẽ bị xử phạt.
Tiêu Chước cũng biết rõ vị trí của gấu trúc hiện giờ, cậu lặng lẽ nhìn con gấu trúc đang uống sữa trên điện thoại mình, siêu mũm mĩm siêu đáng yêu, sờ vào chắc chắn rất mềm mại.
Trong đại sảnh khách sạn, có một số yêu thì thầm bàn tán: “Gấu trúc cũng có thể tham gia Hội tuyển võ à? Nếu bị thương thì làm sao?”
“Ai dám làm tổn thương anh ta chứ? Ai mà không biết gấu trúc là động vật được bảo vệ hàng đầu chứ, chẳng lẽ muốn ngồi tù?”
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng không dám động vào anh ta.”
Lúc con gấu trúc khổng lồ nghe thấy cuộc nói chuyện này, anh ta quay đầu lại liếc nhìn hai con chim đang ríu rít, lại lười xử lý bọn họ, chỉ ngáp một cái rồi cầm thẻ phòng đi vào thang máy.
Tiêu Chước nhìn con gấu trúc khổng lồ bỏ đi, cậu lại bắt đầu bận rộn với công việc.
Ban đầu cậu còn thấy kỳ lạ, tại sao những con yêu quái này lại chen chúc vào khách sạn Gia Nguyên, nhưng sau đó cậu mới biết được ông chủ của khách sạn Gia Nguyên này chính là Trịnh Kình.
Lý do tại sao những con yêu quái này lựa chọn khách sạn Gia Nguyên là vì bọn họ muốn hưởng một chút long khí, mặc dù không biết có long khí hay không. Dù sao thì làm việc ở đây lâu như vậy, Tiêu Chước cũng chưa từng thấy Trịnh Kình tới.
Bạn cùng phòng bỗng nhiên trở thành ông chủ lớn, Tiêu Chước đột nhiên cảm thấy rất áp lực, mới chợt nhớ ra trước đây mình đã nói với Trịnh Kình việc mình bỏ bê công việc.
Chẳng trách lúc đó Trịnh Kình lại nhìn cậu với ánh mặt kỳ quái như thế, bây giờ nghĩ lại, Trịnh Kình không nhân cơ hội trừ lương của cậu đã là tốt lắm rồi.
Bận bịu xong Tiêu Chước sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cậu nhìn thấy Trương Diệp trang bị đầy đủ đi qua quầy lễ tân, có vẻ chuẩn bị ra ngoài.
Đi được nửa đường, anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi quay lại, nhoài người về phía trước quầy lễ tân hỏi Tiêu Chước: “Ngay cả gấu cũng dám tham gia Hội tuyển võ, cậu vẫn không dám?”
Tiêu Chước cũng sợ anh ta rồi, nghiêm túc hỏi lại: “Anh với gấu trúc có khuất mắc gì à?”
Không để Trương Diệp trả lời, cậu nói tiếp: “Gấu trúc vốn là loài thú ăn sắt, là vật cưỡi của Xuy Vưu, trong trận chiến với Ưng Long, Hình Thiên, Khõa Phụ, thực lực rất mạnh mẽ, không thể xem nhẹ.”
Trương Diệp kỳ lạ nhìn Tiêu Chước, anh ta im lặng quay đi không nói một lời.
Rõ ràng anh ta cho rằng đây chỉ là cái cớ của Tiêu Chước.
Tiêu Chước dở khóc dở cười, bỏ qua việc tranh luận vấn đề này với Trương Diệp. Nếu Trương Diệp đã nghĩ cậu không dám đi cứ tùy anh ta vậy.
Tan làm Tiêu Chước đi xe đạp điện đi ra khỏi khách sạn từ cửa sau. Chưa được bao lâu, cậu nhìn thấy một nhóm yêu quái đang đứng cãi nhau giữa đường. Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là bọn họ đã cản đường của Tiêu Chước.
Tiêu Chước đi đường tắt, đi qua con hẻm sẽ về nhà nhanh hơn rất nhiều, cậu vừa định bóp còi để báo hiệu đám yêu quái kia nhường đường. Đột nhiên cậu nhận thấy, đối tượng mà bọn chúng đang tranh cãi lại là mình. Cậu nhanh chóng dừng lại, đứng im lặng ở phía sau nghe lén.
Tiêu Chước rất ngạc nhiên, câu phát hiện một mình Trương Diệp đang đấu với lũ yêu quái kia.
Cuộc tranh luận được chia làm hai phe, một phe cho rằng người mới nhận chức Tư yêu chỉ là một cái tên giả mạo, bôi nhọ cậu ta đủ kiểu, nói với giọng điệu đầy chế giễu. Phe còn lại là Trương Diệp kiên quyết bảo vệ danh tiếng của Tư yêu đại nhân, tin rằng Bạch Trạch đại nhân và đội trưởng Triệu tuyệt đối không hề nhìn nhầm người.
Cuộc cãi nhau dần trở nên ồn ào và quyết liệt hơn, bầu không khí căng thẳng, Trương Diệp bị một đám yêu quái quây quanh, có vẻ như anh đang chuẩn bị ra tay.
Tiêu Chước liếc nhìn đám yêu quái, Trương Diệp là người có thực lực mạnh nhất, nhưng không có nghĩa là anh ta có lợi thế.
Trong lúc bất lực, Tiêu Chước chỉ có thể giơ điện thoại lên cảnh cáo: “Các người đang làm gì đấy? Đang tụ tập đánh nhau à? Nếu còn không giải tán tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lúc này đám yêu quái mới chú ý đến Tiêu chước, nhận ra cậu làm tại khách sạn Gia Nguyên, con rắn cầm đầu nghĩ đến đội trưởng Trịnh, chỉ có thể giận giữ trừng Tiêu Chước sau đó dẫn bọn tiểu yêu đi.
Bây giờ là thời khắc quan trọng của Hội tuyển võ, vuốt mặt phải để mũi, nếu làm đội trưởng Triệu để mát đến bọn chúng sẽ gặp rắc rối.
Sau khi đám yêu giải tán, chỉ còn Tiêu Chước và Trương Diệp ở đó.
Anh ta vẫn còn đeo kính râm, khẩu trang, đang xắn tay áo lên, không ngờ người giải vây giúp mình lại là Tiêu Chước, anh ta bất giác ho khan một tiếng, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Không phải cậu nghĩ rằng tôi không đấu lại bọn họ chứ?”
Tiêu Chước nói thật: “Anh giỏi hơn bọn họ.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Trương Diệp tươi rói, anh ta chậm rãi thả ống tay áo xuống, tức giận nói: “Chỉ là tôi thấy ngứa mắt lũ chó mèo này, chúng là cái quái gì mà dám dị nghị Tư yêu đại nhân. Nếu bọn chúng có bản lĩnh sao không bàn tán một cách quang minh chính đại đi sao phải nói xấu sau lưng như thế, kinh tởm!”
Anh ta nói xong nhìn Tiêu Chước, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Không phải cậu cũng có thành ý với Tư yêu đại nhân chứ?”
“Đương nhiên là không.” Tiêu Chước thành khẩn nói: “Tôi tuyệt đối đứng về phía Tư yêu đại nhân.”
Cậu chính là Tư yêu đại nhân, còn có thể đối đầu với chính mình à?
Trương Diệp rất hài lòng, như thể cuối cùng cũng tìm được một người cùng chung tiếng nói: “Cậu không biết thôi, hiện tại trên trang yêu quái toàn là bài đăng xấu về Tư yêu đại nhân, vô cùng rối loạn. Thậm chí còn có yêu tự tổ chức, nói rằng muốn thay đổi vị trí Tư yêu đại nhân khác, đúng là khiến người ta tức chết mà?”
Tiêu Chước nhướng mày có chút bất ngờ: “Thay đổi vị trí Tư yêu đại nhân? Thay ai?”
“Côn Bằng đại nhân.” Trương Diệp nói: “Con rắn vừa đen vừa gầy vừa nãy là Dư Bằng, cũng là người muốn Côn Bằng đại nhân thay thế. Cũng không biết anh ta nghe ai kể, nói Côn Bằng đại nhân vẫn còn sống, ngài vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, anh ta cho rằng vị trí Tư yêu chắc chắn thuộc về Côn Bằng.”
Tiêu Chước nghe lời này, vẻ mặt có chút trầm tư.
Trương Diệp nói xong, anh ta khịt mũi: “Anh ta làm như thế vì muốn Côn Bằng đại nhân bảo vệ mình, cũng không tự nhìn lại bản thân, làm như bọn họ ủng hộ Côn Bằng đại nhân thì Côn Bằng đại nhân sẽ để ý đến bọn họ vậy.”
Tiêu Chước không ý kiến gì, chỉ nói vài câu với Trương Diệp rồi nhà ai người nấy về.
Lúc cậu đi ngang qua, Tiêu Chước nhận ra điều gì đó, cậu quay đầu lại gọi Trương Diệp.
“Anh tu luyện đạt đến giai đoạn mấu chốt rồi à?”
Nghe cậu hỏi, Trương Diệp ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
“Cái đó không quan trong.” Tiêu Chước nói: “Tôi có một cách, có lẽ có thể giúp anh.”
Thấy Trương Diệp ủng hộ cậu như vậy, Tiêu Chước chỉ tiện tay giúp đỡ anh ta, cũng không phải chuyện gì to tát.
Cậu vừa nói vừa bảo Trương Diệp đưa tay ra, úp lòng bàn tay xuống, Trương Diệp tùy ý làm theo.
Tiêu Chước cắn một lỗ nhỏ trên đầu ngón tay, sau đó vẽ một trận pháp phức tạp lên mu bàn tay của Trương Diệp. Sau khi vẽ xong, trận pháp nhanh chóng ẩn vào mu bàn tay Trương Diệp, chỉ còn lại một dấu chấm đỏ.
Trương Diệp không hề tin Tiêu Chước có thể giúp đỡ mình, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nó có thể giúp đỡ anh phát vỡ nút thắt. Đêm trăng tròn, tìm một nơi vắng vẻ, tĩnh tâm tu luyện, hiệu quả sẽ gấp đôi.”
Tiêu Chước có thể nhận ra, lúc này Trương Diệp không thể phá vỡ nút thắt vì linh khí loãng. Nếu có thể giúp đỡ anh ta hấp thụ nhiều linh khí thì thăng cấp chỉ là chuyện nhỏ.
Nghe xong, Trương Diệp thản nhiên gật đầu, rõ ràng anh ta không để tâm đến lời nói của cậu, nếu không cân nhắc đến lòng tốt của Tiêu Cước, anh ta đã hỏi đối phương học tà đạo ở đâu rồi.
Sau khi nghe Trương Diệp nói, Tiêu Chước đăng nhập vào trang yêu quái xem, quả thực giống như những gì anh ta đã nói, đại đa số là những bài đăng ủng hộ Côn Bằng, nói xấu Tư yêu hiện tại.
Đặc biệt sau khi phát hiện ra tình trạng này, Tư yêu hiện tại vẫn không có phản ứng gì, những người ủng hộ Côn Bằng càng trắng trợn hơn, cho rằng người đương nhiệm đang sợ sệt nên không dám đứng ra giải thích rõ ràng.
Ảnh đại diện của Tiêu Chước là hình một con mèo đen đáng yêu, tên của cậu là “Meo meo meo”, cậu chọn những bình luận ác ý nhất để trả lời.
Có lẽ Tư yêu đương nhiệm đang bận rộn? Các người đã không rõ thực hư ra sao đã tùy tiện bàn tán như thế?
Bây giờ trong diễn đàn, hầu như tất cả những người dám ủng hộ Tư yêu đương nhiệm đều bị ‘vây đánh’, vì vậy Tiêu Chước ngay lập tức bị một lượng fan lớn của Côn Bằng tấn công. Cậu một mình tranh cãi với một đám người, và sự thật là cậu không thể chống lại sự tấn công của những anh hùng bàn phím này, cậu đã khỏi trang, không thèm tranh cãi với bọn họ nữa.
Nhưng Tiêu Chước không ngờ rằng sau khi mình đấu với fan của Côn Bằng một trần, hai ngày sau Côn Bằng lại xuất hiện trước mặt mình.
Ánh mắt Tiêu Chước nhìn Côn Bằng lúc đó khiến anh ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, luôn cảm thấy Tiêu Chước như đang muốn nhổ trụi lông của mình.
Anh ta trở nên cảnh giác, thì thầm hỏi sợ chọc giận Tiêu Chước, thái độ này của Tiêu Chước là ý gì?
“À.” Đối với câu hỏi của Côn Bằng, Tiêu Chước chỉ trả lời bằng một nụ cười nhạt.
Côn Bằng ngơ ngác: “???”
Nhưng anh ta là một người phóng khoáng, không hề để trong lòng mà cười nhìn Tiêu Chước: “Tôi nhớ ra cậu là ai rồi. Hóa ra là cậu, chẳng trách lúc gặp mặt, tôi cứ cảm thấy quen quen.”
Đang trên đường về Tiêu Chước đột nhiên bị Côn Bằng chặn lại, bên cạnh là công viên, cây cối rậm rạp, hồ nước trong xanh, không gian rất yên tĩnh.
Nghe xong, Tiêu Chước hỏi ngược lại: “Chúng ta từng gặp nhau?”
“Từng gặp rồi, nhưng chỉ có một lần. Tại trận chiến Trác Lộc, có lẽ cậu không để ý tới tôi, nhưng tôi lại rất để ý đến cậu.”
Tất nhiên lúc đó Tiêu Chước cũng để ý tới. Trong trận chiến Trác Lộc, Hoàng đế và Viêm đế đối chiến đấu Xuy Vưu, vô số thần thú ở cả hai bên đều hỗ trợ. Lúc trận chiến đang diễn ra gay cấn, Tiêu Chước đột nhiên xuất hiện, làm xáo trộn hoàn toàn.
Cậu ta không thuộc Hoàng Viêm, cũng không về phe Xuy Vưu, lý do cậu đến Trác Lộc là vì bị thu hút bởi long khí của Ưng Long, muốn ăn con mồi này, Ưng Long là thần long mà Hiên Viên Hoàng đế mời xuống trần gian, Tiêu Chước dám coi thần thú như thức ăn, điều này đã đủ ông ta sợ hãi.
Sau đó, nếu như Nữ Oa và Phục Hy không hợp lực để đánh bại Tiêu Chước, khiến cậu bị thương nặng, trong trận chiến Trác Lộc đó, người chiến thắng chắc chắn không phải là bên Hiên Viên Hoàng đế.
Tiêu Chước nghe Côn Bằng nhắc lại những chuyện trong quá khứ, ánh mắt của cậu đột nhiên trở nên sắc bén, hơi thở của đại yêu thần cổ trên người cậu tỏa ra.
Côn Bằng bất động, sau đó kinh ngạc nói: “Lúc đó gặp cậu, tôi thấy cậu rất hung dữ, kiêu ngạo bất phàm, làm việc chỉ dựa vào bản năng, so với hiện tại thực sự…”
Anh ta suy nghĩ một hồi, nói: “Một trời một vực.”
“Lúc đó cậu bị thương nặng. Tuy rằng may mắn thoát chết, nhưng bọn tôi đều cho rằng cậu khó qua khỏi. Nhưng không ngờ cậu vẫn còn sống, thậm chí còn có thể áp chế bản tính.”
Tiêu Chước không hề giải thích lý do, chỉ hỏi Côn Bằng: “Khi đó tôi không biến thành người, làm sao anh có thể nhận ra?”
Côn Bằng nói: “Thực ra trước đó tôi đã từng tận mắt nhìn thấy cậu biến nguyên hình.” Chỉ là lúc đó anh ta không quan tâm nhiều.
Tiêu Chước gật đầu, không ngờ cậu lại để lộ sơ hở, trước khi trận chiến Trác Lộc bắt đầu, cậu không hề thích biến thành người, vì vậy rất ít người nhìn thấy hình dạng con người của cậu.
Côn Bằng nói xong, ý cười của anh ta không có ý tốt: “Cho nên cậu che giấu thân phận để ở bên cạnh Trịnh Kình, là muốn tìm cơ hội để ăn cậu ta chứ gì? Lúc đó cậu bảo vệ cậu ta như thế, tôi còn tưởng quan hệ của hai người không đơn giản. Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã cùng chung mục đích, chi bằng hợp tác cùng nhau? Đến khi đạt được mục tiêu chia đôi đồ ăn, thế nào?”
Tiêu Chước nhíu mày, nghe Côn Bằng nói đến việc chia Trịnh Kình, cậu lập tức nổi giận lao về phía Côn Bằng.
“Không được.” Tiêu Chước không chút thương lượng nói: “Ngoài tôi ra, không ai được động vào anh ấy. Nếu anh dám động vào một sợi lông của anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Côn Bằng không ngờ Tiêu Chước lại phản ứng gay gắt như vậy, một lúc sau anh ta lẩm bẩm: “Thì tôi cũng chỉ nói vậy tôi, sao phải nghiêm túc thế. Hiện giờ cậu ta là thần thú được ông trời và con người công nhận, ai dám động vào chứ? Đụng vào cậu ta khác nào đối đầu với trời đâu.”
Tiêu Chước trầm mặc, sắc mặt cậu vẫn rất khó chịu. Bây giờ cậu mới nhận ra, khát vọng độc chiếm Trịnh Kình của mình lại lớn như vậy, nếu ai dám cướp Trịnh Kình khỏi tay cậu, cậu nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Côn Bằng quan sát Tiêu Chước, lẩm bẩm cậu thật keo kiệt, nhưng Tiêu Chước lại coi như không có chuyện gì, chỉ cảnh cáo Côn Bằng không được nói thân phận của cậu với Trịnh Kình.
Côn Bằng gật đầu đồng ý, anh ta nói đã đồng ý với Trịnh Kình sẽ đến cục quản yêu đăng ký, sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng anh ta luôn cảm thấy Tiêu Chước luôn nhìn mình với ánh mắt mang sát khí kỳ lạ khiến anh ta kinh hãi.
Sau khi Côn Bằng đi, Tiêu Chước cũng nhanh chân về nhà.
Sáng nay, Trịnh Kình gửi tin nhắn cho cậu, nói tối nay sẽ anh sẽ nấu cơm, nghe được tin này, từ sáng cậu đã bắt đầu thèm ăn, mong ngóng có thể về nhanh để được ăn bữa cơm này.
Thái độ của Trịnh Kình đối với cậu đã thay đổi rất nhiều, anh thường nấu ăn cho cậu, thỉnh thoảng còn mua cho cậu sô cô la, bánh ngọt…
Tiêu Chước cho rằng tất cả những điều này đều do những nỗ lực kiên trì của cậu vì vun đắp tình cảm tốt đẹp.
Đồng thời, ở phòng 5104 của khách sạn Gia Nguyên.
Cửa sổ trong phòng mở toang, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời.
Trương Diệp ngồi khoanh chân trên giường tu luyện, ánh trăng len qua cửa sổ sáng chiếu vào người anh.
Cùng với ánh trăng, toàn thân Trương Diệp như được bao phủ bởi tia sáng màu xanh. Anh ta cau mày, giống như gặp đang rất khó chịu, mồ hôi tuôn ra đầm đìa trên trán.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Diệp mở mắt ra.
Anh ta uể oải thở dài một hơi mạnh, gương mặt đầy thất vọng, xen lẫn lo lắng và không cam tâm.
Anh ta có thể cảm nhận được rằng mình còn một bước nữa là có thể phá vỡ nút thắt. Tuy nhiên, bước đi này lại bước mãi không qua. Mỗi khi vào thời khắc quan trọng, linh khí đột nhiên cạn kiệt.
Việc cạn kiệt linh khí cũng là nguyên nhân chủ chốt khiến cho thực lực của yêu quái ngày càng giảm sút và khó có thể tu luyện thành đại yêu.
Trương Diệp biết rất rõ, anh ta cần rất nhiều linh khí.
Anh ta đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Khi rửa mặt, anh ta vô tình nhìn thấy một trận pháp màu đỏ ẩn dưới mu bàn tay. Không hiểu sao lại đột nhiên nhớ lại những gì lúc nãy Tiêu Chước nói.
Trận pháp này thực sự có thể giúp anh ta phá vỡ nút thắt sao?
Trương Diệp cảm thấy thực sự đã bước đến đường cùng, anh ta lựa chọn tin vào lời nói của một tiểu yêu.
Mang theo tâm thế còn nước còn tát, anh ta nhảy ra khỏi cửa sổ, dịch chuyển vài vòng, đi thẳng đến ngọn núi gần nhất.
Lúc lên đến đỉnh núi, Trương Diệp tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi khoanh chân ở đó. Nơi này cách xa thành phố nên rất yên tĩnh, ánh trăng sáng rực rọi từ trên xuống, vừa vặn bao trùm lấy anh ta.
Trương Diệp nhắm mắt lại, bình tĩnh điều chỉnh lại hơi thở.
Điều mà anh ta không thấy trong suốt quá trình này là trận pháp màu đỏ ẩn trong trên bàn tay đột nhiên sáng lên một màu đỏ tươi, sau đó trận pháp tiếp tục mở rộng, nó như có sự sống bắt đầu chuyển động.
Với sự kích hoạt của trận pháp, ánh trăng chiếu trên người Trương Diệp càng sáng. Cùng lúc đó, linh khí xung quanh người anh ta cũng ngày càng dày đặc, linh khí nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể Trương Diệp. Trong một sát na, như được thần hổ trợ anh ta bất ngờ phá vỡ nút thắt bấy lâu nay.
Sau khi phá vỡ nút thắt, Trương Diệp vui vẻ đứng lên, anh ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, yêu lực cũng mạnh hơn so với trước kia rất nhiều. Anh giơ mu bàn tay lên xem, thấy rằng trận pháp màu đỏ trước đó đã biến mất.
Thời gian tu luyện tưởng có vẻ ngắn, nhưng thực tế đã qua rất lâu.
Lúc Trương Diệp mở mắt ra đã là hai giờ sáng rồi. Nhân lúc trời vẫn còn tối, anh ta nhanh chóng về khách sạn, cả người lân lân trong miềm vui sướng vì đã phá vớ nút thắt làm cả đêm anh ta không ngủ được, đợi đến lúc Tiêu Chước đi làm, anh ta vội vàng xuống lầu tìm cậu.
Anh tưởng rằng trận pháp mà Tiêu Chước vẽ không có tác dụng, nhưng ai ngờ lại giúp anh phá vỡ nút thắt, đúng là một niềm vui bất ngờ, cũng khiến Trương Diệp tràn đầy sự hiếu kỳ đối với Tiêu Chước.
Tiêu Chước vừa nhìn thấy Trương Diệp, cậu đoán ra anh ta đã phá vỡ được nút thắt, mỉm cười nói: “Chúc mừng.”
Trương Diệp vui vẻ gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi Tiêu Chước sao trận pháp lại biến mất.
Tiêu Chước không giải thích nhiều, chỉ nói trận pháp đó do cậu tình cờ thấy trong một cuốn sách, cậu nghĩ có thể nó sẽ có ích vậy nên đã để Trương Diệp thử.
Ban đầu Trương Diệp còn cho rằng Tiêu Chước gặp phải kỳ ngộ gì, hoặc là cậu có một ai đó chống lưng, nghe cậu nói như vậy anh ta có hơi thất vọng nhưng cũng hiểu rõ, nên cũng không nghĩ nhiều nữa
Dù sao Tiêu Chươc cũng đã giúp anh ta phá vỡ được nút thắt, anh ta nên cảm ơn câu, anh ta cho Tiêu Chước vài tấm danh thiếp có chữ ký của mình, còn nói với cậu cái này có thể bán kiếm tiền, ngoài ra anh ta vẫn chưa từ bỏ việc khuyên Tiêu Chước thâm gia hội tuyển võ.
“Cậu đã giúp tôi một việc lớn như vậy, sau khi đột phá yêu lực của tôi đã thăng cấp rất nhiều, bảo vệ cậu tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu may mắn còn có thể lấy được thứ hạng.”
Trương Diệp nói một tràng nhưng vẫn bị Tiêu Chước im lặng từ chối.
Trương Diệp thấy thái độ của Tiêu Chước kiên quyết như vậy anh ta cũng không còn cánh nào khác. Chỉ có thể hứa với cậu, sau khi anh ta thi đấu xong, Tiêu Chước cứ việc dựa vào anh ta, bất kể cậu gặp phải chuyện gì cũng đừng khách sáo, cứ trực tiếp nói với anh ta là được.
Tiêu Chước nghe xong, vẻ mặt cậu phức tạp thầm nghĩ, nếu cậu gặp phải phiền toái chưa chắc Trương Diệp đã có thể giúp đỡ, Nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta, cậu vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Trương Diệp thấy cậu gật đầu thì vô cùng hài lòng, ánh mắt anh ta nhìn cậu nghiễm nhiên biến thành ánh mắt nhìn đàn em mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook