“Chào buổi tối, người đẹp.” Bên đường, một gã đàn ông mặt sẹo bước ra chặn đường người cô gái: “Trời tối như vậy, em đi một mình nguy hiểm lắm, anh đưa em về nhà nhé?”
Cô gái sợ hãi nhìn gã mặt sẹo, cô cảnh giác lùi lại phía sau. Cô gái quay người định chạy đi, nhưng không ngờ trong bóng tối lại xuất hiện thêm hai người đàn ông không có ý tốt chặn đường cô.
“Không cần.” Cô gái vừa nói vừa bước sang một bên, cố gắng tránh xa nhóm người kia.
Gã mặt sẹo nheo mắt lại cũng bước sang một bên theo cô, gã ta không ngừng áp sát lại.
Cô gái hoảng sợ bối rối tựa lưng vào tường, cầm túi xách che trước người mình, yếu ớt cảnh cáo: “Các người muốn làm gì? Tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy!”
Đám người gã mặt sẹo nghe thấy vậy bật cười càn rỡ, còn gã đầu trọc phía sau thản nhiên nói: “Kêu lên đi, dù có kêu thế nào cũng không có người đến cứu em đâu.”
Cô gái ý thức được những người này không phải hạng tử tế, cô mở miệng định hét lên, nhưng đột nhiên bị gã mặt sẹo bịt miệng lại.
Cô ta cố gắng giãy giụa, nhưng chút sức lực của cô ta không thể đủ để gã mặt sẹo bận tâm.
Gã mặt sẹo bịt miệng cô gái, ngửi ngửi mùi thơm trên cơ thể cô ta, tay còn lại vội vàng cởi cúc áo sơ mi của cô.
Cô gái trợn tròn hai mắt, khuôn mặt đầy sợ hãi, nhưng không thể ngăn cản những chuyện đang xảy ra.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng ầm lớn vang lên, hóa ra một thúng rác bên đường bị đổ xuống đất.
Đám gã mặt sẹo bị làm giật mình, ngạc nhiên nhìn vào thùng rác kia.
Thùng rác vẫn đứng vững ở bãi rác, nếu không có ngoại lực nào tác động làm sao có thể đổ được. Nhưng điều kỳ lạ là ở đây, ngoài bọn họ ra thì không còn ai trong con hẻm này cả.
“Lão…lão đại…” Một gã trẻ hơn căng thẳng nhìn thấy một màn này.
Gã đầu trọc vỗ vào người anh ta một cái, trấn an: “Có mỗi cái thùng rác mà đã bị dọa đến mức này? Nhát cáy!”
Gã mặt sẹo liếc nhìn cái thùng rác, gã ta cũng không quan tâm lắm, ánh mặt lại hướng về phía cô gái, hùng hổ muốn hôn cô ta.
“Ào ào ào…”
Nơi mà gã mặt sẹo đang đứng có một cái cây lớn, lúc này không có gió nhưng cây lại rung lên, một chùm táo xanh nào to nào nhỏ rơi xuống đập lên mặt gã ta.
Gã ta thấy vậy lập tức lùi lại phía sau, còn cô gái kia nhân cơ hội này vội vàng bỏ chạy về phía cuối hẻm.
Thấy vậy, gã đầu trọc vội vàng đuổi theo, gã ta sắp đuổi kịp cô gái nhưng đột nhiên dưới chân xuất hiện rất nhiều viên bi, gã ta không kịp tránh đi trực tiếp “rầm” một tiếng ngã xuống đất, lúc đứng dậy trên trán đã đầm đìa máu.
“Quỷ…” Gã đầu trọc hoảng sợ ù té chạy ra khỏi nơi có viên bi.
Cho dù là những viên bị đột nhiên xuất hiện trước mắt, hay thùng rác bất ngờ đổ xuống và cả cây táo rung dữ dội dù không có chút gió, đều vô cùng quỷ dị bất thường.
Gã đầu trọc kinh hoảng nói: “Đại ca, chúng ta mau đi thôi, nơi này có gì đó không ổn, có thể thực sự có quỷ đang lộng hành!”
Rõ ràng gã mặt sẹo cũng nhận ra, gã ta sờ sờ cánh tay mình, đột nhiên phát hiện nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống.
“Mau, mau đi thôi!” Sắc mặt gã ta lập tức thay đổi, còn chưa kịp nói xong đã bỏ chạy trước.
Nhưng vừa chạy được vài bước, trên mặt đất lại xuất hiện rất nhiều viên bị bắn vào chân gã ta.
Gã mặt sẹo đã không tránh được bị ngã gãy tay, gã ta sợ hãi bò dậy, không dám dừng lại thêm một giây nào điên cuồng bỏ chạy.
Trong ngõ, Mạnh Nguyên thờ ơ, anh ta lạnh lùng nhìn đám người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, cũng không đuổi theo.
*
Chập tối ngày hôm sau, dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Nguyên Tiêu Chước và Trịnh Kình tìm thấy căn nhà thuê của đám người gã mặt sẹo.
Khu vực này trông thực sự vừa sơ sài vừa hỗn loạn, xung quanh có nhiều con hẻm xen kẽ thác loạn, khắp nơi trên mặt đất đều là rác, trong đống rác chuột chui qua rúc lại, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Đi vào sâu trong con hẻm, hai người họ bắt gặp vài tên lưu manh xăm trổ và vài cô gái trang điểm lòe loẹt mặc quần áo mỏng dính, nháy mắt với họ, dụ dỗ họ vào trong chơi đùa.
Rõ ràng ở những chỗ thế này, Tiêu Chước và Trịnh Kình đều là kẻ lạc loài.
Càng đi vào trong mày của Trịnh Kình càng nhíu chặt, anh nhắc nhở Tiêu Chước: “Cậu không được nhìn.”
“Không nhìn, không nhìn đâu.” Tiêu Chước nhìn thẳng về phía trước, mắt không nhìn loạn, cậu thì thầm với Trịnh Kình: “Bọn họ không đẹp bằng anh.”
Trịnh Kình nghe vậy, tai anh hơi đỏ lên, một lúc sau anh mới nghiên túc nói: “Cậu mang tôi ra so sánh với bọn họ?”
“Bọn họ sao có thể so sánh với anh?” Tiêu Chước rất thành khẩn: “Tôi chỉ đơn giản khen anh đẹp trai thôi.”
Trịnh Kình “Ừ” một tiếng, nở một nụ cười che dấu tâm tình đang lân lân, rồi không nói gì thêm nữa.
Mạnh Nguyên đi phía trước, nghe cuộc nói chuyện của Tiêu Chước và Trịnh Kình ở phía sau, anh ta cảm thấy có gì đó là lạ. Sao lại có cảm giác như đang nghe cuộc nói chuyện của đôi vợ chồng vậy?
Anh ta nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói gì chỉ chăm chú dẫn đường.
Ba người nhanh chóng đi đến trước một tòa nhà cũ nát, Mạnh Nguyên dẫn bọn họ đi lên tầng ba, dừng lại trước cửa phòng 304, nói: “Đến rồi.”
Trong căn phòng trọ, ba người gã mặt sẹo đang đánh bài trên một cái bàn nhỏ, mặt bàn thẩn thỉu đầy dầu mỡ, những chai bia, vỏ hạt dưa rơi vãi khắp sàn nhà, mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi hôi thối bay khắp lượn lờ, bọn họ vẫn thản nhiên nhưng không mà nghiên cứu lá bài trên tay.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Gã đầu trọc đánh xuống một lá bài, khó chịu hỏi “ai vậy”, nhưng ngoài cửa không có ai trả lời chỉ có tiếng gõ cửa không ngừng.
Gã đầu trọc bực bội, mắng một câu chửi thề, gã ta ném bài trên tay xuống bàn, hùng hổ đứng dậy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa, gã ta nhìn Tiêu Chước với Trịnh Kình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, hằn học hỏi: “Các người là ai? Muốn làm gì?”
Tiêu Chước gửi thấy những mùi hôi thối trong phòng, cậu lùi lại một bước, mỉm cười thân thiện nói: “Một tuần trước, vào rạng sáng, một người đàn ông trung niên bị sát hại ở sau con hẻm và bị lấy đi những vật có giá trị, là các anh làm phải không?”
Nghe cậu nói trong lòng gã đầu trọc kinh hoảng, gã ta không ngờ hai người họ lại tìm đến đây vì chuyện này.
Khuôn mặt gã ta tối sầm xuống, dơ tay đẩy Tiêu Chước ra, hung ác nói: “Tụi mày tìm nhầm người rồi, nhanh cút đi, nếu không, coi chừng bọn tao.”
Tiêu Chước bị đẩy ra nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ cả người không hề nhúc nhích.
Ngược lại, Trịnh Kình đột nhiên nhấc chân lên đá bay gã đầu trọc, giọng anh đầy sát khí cảnh cáo: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào cậu ấy.”
Tiêu Chước ngạc nhiên nhìn Trịnh Kình, vẻ mặt cậu có chút khó hiểu. Người mà gã kia đẩy là cậu chứ có phải Trịnh Kình đâu, cậu còn chưa tức giận, sao Trịnh Kình lại tức giận đến thế?
Gã đầu trọc bị đá văng đập trúng bàn, quỳ rạp trên mặt đất nôn ra một ngụm máu lớn.
Thấy vậy, hai gã còn lại đột nhiên đứng dậy, lôi hai thanh sắt từ góc tường ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người Tiêu Chước.
Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề hoảng sợ, hai người chậm rãi bước vào trong phòng.
“Tao khuyên chúng mày không nên ra tay.” Tiêu Chước cười nói: “Chúng mày cũng thấy rồi đấy, người anh em này của tao không được tốt tính cho lắm, nếu chọc giận anh ấy thì, toang.”
Trịnh Kình liếc nhìn Tiêu Chước, trong ánh mắt anh như đang nói–tôi còn có thể nóng tính hơn cậu à?
Tiêu Chước giả vờ như thể không nhìn thấy, tiếp tục tra hỏi: “Nói đi, rốt cuộc chúng mày đã vứt thi thể của Mạnh Nguyên…”
Tiêu Chước chưa kịp dứt lời cây gậy sắt trong tay gã mặt sẹo đã lao đến mặt cậu, rõ ràng bọn họ không hề nghe lời cảnh cáo.
Tiêu Chước không nói nữa, bày ra vẻ vậy thì hết cách rồi, cậu đứng yên tại chỗ, khi cây sát sắp đập xuống đỉnh đầu, cậu mới đột nhiên đưa ngón tay lên búng.
Thoạt nhìn cậu dùng lực rất nhẹ, sau đó tùy ý né sang bên cạnh. Nhưng đối với gã mặt sẹo, đó là một sức mạnh vô cùng lớn vô cùng đáng sợ, gã ta bị phản lực chấn bay ra lên đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, gã xăm trổ cũng giơ gậy sắt lên tấn công Trịnh Kình, nhưng cuối cùng gã ta còn chưa kịp đụng đến Trịnh Kình đã bị anh hất tay búng ra ngoài.
Chỉ sau một trận đánh, ba kẻ kia đã ngay lập tức cảm nhận được sự đáng sợ của hai người Tiêu Chước.
Hai người này chắc chắn không phải là người mà bọn chúng có thể đụng vào, rất có thể không phải là người thường, người bình thường cũng không thể không cần đánh mà người đã bay được.
“Chúng mày… chúng mày là ai?” Gã mặt sẹo kinh hồn táng đảm, chân của gã ta đã bị gãy, sợ hãi nhìn Tiêu Chước và Trịnh Kình, như thể nhìn thấy quái vật.
“Tao đã nói rồi, tốt nhất đừng ra tay, tại chúng mày không nghe thôi.” Tiêu Chước cười nói.
Nhưng trong mắt những kẻ kia, nụ cười của cậu rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả khi không cười.
Tiêu Chước nói tiếp: “Chúng mày giấu xác của Mạnh Nguyên ở đâu?”
Gã mặt sẹo cân nhắc lợi hại, ánh mắt gã ta đảo quanh, có vẻ còn muốn ngụy biện.
Tiêu Chước mở lòng bàn tay ra, một chùm lửa đỏ rực xuất hiện. Ngón tay cậu cử động nhẹ, ngọn lửa đó như có sự sống bay đến bên cạnh ba người gã mặt sẹo, tạo thành một vòng lửa bao quang bọn họ.
“Ngọn lửa này có thể thiêu chúng mày thành tro, không để lại chút dấu vết.” Tiêu Chước nói: “Nếu chúng mày dám nói dối, cứ thử xem.”
Ba người gã mặt sẹo không ngờ Tiêu Chước lại có thể sử dụng yêu thuật, cả ba đều dọa đến mức mặt mày tím tái.
Gã xăm trổ ngồi dưới đất, kinh hãi nhìn ngọn lửa, vội vàng cầu xin: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết! Xác của Mạnh Nguyên bị ném xuống sông, cách đây không xa, tôi có thể đưa hai người đến đó.”
Gã ta run rẩy nói: “Nhưng hai người có thể đừng thiêu tôi không? Chuyện này không hề liên quan đến tôi, là bọn họ! Là bọn họ giận cá chém thớt mà giết người, tôi đã khuyên bọn họ, nhưng bọn họ không nghe tôi…”
“Mẹ mày, thằng ba, mày đợi đấy!” Gã mặt sẹo nghe vậy lập tức ngắt lời.
Tiêu Chước không thèm nghe những lời vô nghĩa của bọn chúng, để gã xăm trổ nhanh chóng dẫn đường.
Ba kẻ kia đưa hai người Tiêu Chước đến bên bờ sông. Nơi này được gọi là sông nhưng thực chất nó giống như cái mương nước bẩn hơn, nước trong mương là nước thải từ những nơi gần đó, phủ đầy bùn đen như mực, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Xung quanh không ai muốn đến gần con mương hôi thối này, xác của Mạnh Nguyên bị ném xuống đây, ngay cả mùi thối rửa cũng che giấu được. Ba người gã mặt sẹo suy nghĩ quả rất chu đáo.
Con mương bẩn thỉu hôi thối đến mức này, hiển nhiên Tiêu Chước và Trịnh Kình không muốn đến gần.
Tiêu Chước nhìn ba người gã mặt sẹo, ra lệnh: “Hai người xuống đó, vớt xác lên.”
Ba người gã mặt sẹo không muốn xuống nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng gã đầu trọc và gã xăm trổ xuống vớt xác.
Nước dưới mương không sâu, chỉ ngập đến eo nhưng hai gã lưu manh tìm xác rất khó khăn. Quá trình tìm xác kéo dài khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đã tìm thấy xác, vớt lên.
Xác chết bị bao phủ trong bùn đen dày đặc, bốc lên mùi hôi thối, quần áo trên xác chết giống y hệt Mạnh Nguyên, có thể chắc chắn đây chính là thi thể của Mạnh Nguyên.
Gã đầu trọc và gã xăm trổ mang cái xác đang phân hủy lên bờ, khắp người cũng dính đầy bùn đen, quỳ xuống bên cạnh nôn mửa như thể chưa từng đến nơi này.
Tiêu Chước liếc nhìn thi thể, sau đó nhìn Mạnh Nguyên, cậu thở dài, rồi với với gã mặt sẹo: “Trả lại đồ các người đã lấy của anh ta cho tôi.”
Lúc này gã mặt sẹo đã hoàn toàn sợ Tiêu Chước nên không dám hỏi tại sao cậu biết bọn họ đã lấy đồ gì, gã ta nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ đưa cho cậu.
Tiêu Chước mở chiếc hộp ra, thấy bên trong là một chiếc nhẫn vàng được chế tạo rất tinh xảo.
Cậu hỏi Mạnh Nguyên: “Có phải là cái này không?”
Mạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, gật đầu trong vô thức.
Gã mặt sẹo sợ hãi nhìn nơi Tiêu Chước đang nói chuyện, nơi đó rõ ràng không bóng người. Trong lòng gã ta như có suy đoán, lại không dám nghĩ nhiều, kinh hãi hỏi: “Cậu… cậu đang nói chuyện với ai?”
Tiêu Chước cười với gã ta một cái, nhưng ánh mắt lạnh lùng: “Không phải mày đã đoán được rồi à?”
Gã mặt sẹo trợn tròn hai mắt, không dám tin lắc đầu: “Không thể, làm sao có thể? Rõ ràng anh ta đã chết rồi!”
“Trên đời ngày có rất nhiều chuyện mày không thể hiểu được?” Tiêu Chước không muốn nói thêm lập tức ra lệnh: “Bây giờ nhanh chóng gọi cảnh sát, nói chúng mày đã giết người, muốn tự thú.”
Gã mặt sẹo vẫn muốn phản kháng, nhưng vừa nhích được một bước, ngọn lửa kia đã xẹt qua đầu ngón tay. Đầu ngón tay đột nhiên đau đớn, gã mặt sẹo sợ hãi mở to hai mắt, phát hiện ra ngón út của mình đã biến thành không khí. Nó thực sự đã biến mất í, không để lại chút dấu vết nào.
“Nếu còn động thêm thần nữa thì không chỉ mất một ngón tay đâu.” Tiêu Chước đe dọa.
Nghe thấy vậy, gã mặt sẹo lập tức không dám có suy nghĩa phản kháng nữa, gã ta lấy điện thoại ra báo cảnh sát, đối với gã ta Tiêu Chước trước mặt còn đáng sợ hơn cả cảnh sát.
Trịnh Kình nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bốc cháy, thầm tự hỏi loại yêu quái nào giỏi khống chế lửa.
Có lẽ ngọn lửa đã nhận ra được sự chú ý của Trịnh Kình, nó đột nhiên tách làm hai, một nửa còn lại bay thẳng đến Trịnh Kình xoay qua xoay lại trước mặt anh.
Trịnh Kình cảm thấy buồn cười, mở lòng bàn tay ra.
Ngọn lửa nhỏ đó lập lức bay vào lòng bàn tay anh, khôn kéo lấy lòng anh rồi vui vẻ lăn lộn.
Trịnh Kình không rõ tại sao anh có thể nhìn thấy cảm xúc của một ngọn lửa.
Sau khi gã mặt sẹo báo cảnh sát, tiếng còi cảnh sát lập tức vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của khu nhà cho thuê giá rẻ này.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đã nhanh chóng rời đi trước khi cảnh sát đến, nhưng để đề phòng, Tiêu Chước vẫn để ngọn lửa lại canh trừng ba người gã mặt sẹo tránh bọn chúng đổi ý.
“Bây giờ chỉ cần đưa chiếc nhẫn cho vợ anh nữa thôi.” Tiêu Chước nói với Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên cảm kích nhìn Tiêu Chước, một lần nữa cúi đầu cảm ơn cậu. Nếu không có sự giúp đỡ của Tiêu Chước e rằng thi thể của anh ta sẽ mãi chìm trong mương nước hôi thối đó không bao giờ được tìm thấy.
Lúc này đã gần 11 giờ, đêm đã rất khuya, giờ mà đi tìm vợ Mạnh Nguyên thì có vẻ không thích hợp, Tiêu Chước ngay lập tức quyết định cùng Trịnh Kình về nhà trước, ngày mai sẽ tìm cơ hội để trả lại chiếc nhẫn sau.
Xe đỗ ở bên ngoài con hẻm, hai người đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc này, Tiêu Chước không biết rằng một bài đăng liên quan đến mình trên trang yêu quái chớp mắt đã đứng đầu trang chủ.
《Lẽ nào Tư yêu nắm vị trí lớn nhất cục quản yêu chỉ là hư danh?》
Ps: Có yêu nào chú ý đến không? Người chủ trì Hội tuyển võ năm vẫn sẽ là đội trưởng Trịnh chứ không phải người mới nhận chức Tư yêu, các yêu không cảm thấy kỳ lạ à?
Dưới bài đăng này có rất nhiều yêu tích cực bày tỏ ý kiến.
—— Tôi tôi tôi! Tôi sớm đã cảm thấy kỳ lạ rồi, kìm nén bấy lâu nay không dám nói ra! Tôi công nhận rằng thực lực của đội trưởng Trịnh rất mạnh, nhưng anh ấy đã làm trấn thủ mấy trận rồi, Tư yêu đại nhân cũng mới nhận chức, theo lý phải do anh ta chủ trì chứ?
—— Hơn nữa từ khi nhận chức đến nay, vị Tư yêu đại nhân thần bí này vẫn chưa lộ diện lần nào, ngay cả anh ta trông như thế nào chúng ta cũng còn chưa gặp. Tôi to gan đoán, có lẽ anh ta không muốn lộ diện cũng không dám lộ diện? dù sao một khi lộ diện cái gì cũng đều lộ tẩy!
—— Lầu trên đừng có nói bừa, Tư yêu đại nhân đã được Bạch Trạch đại nhân và đội trưởng Triệu đã thừa nhận rồi, bạn đang nghi ngờ quyết định của họ sao?
—— Haha. Lầu trên không hổ là fan cuồng của Tư yêu, nếu anh ta thực sự có bản lĩnh, tại sao không thể tự mình chủ trì? Suy cho cùng vẫn là không dám, không có bản lĩnh. Hiện tại tôi thực sự rất nghi ngờ tại sao anh ta lại có thể ngồi vào vị trí đó.
…
*
Tiêu Chước vẫn chưa phát hiện những bài đăng nhảm nhí này trên trang yêu quái, ngoại trừ dùng điện thoại cho công việc cậu cũng chỉ nghe gọi, nhắn tin, thỉnh thoảng đăng một bài, những công năng khác của điện dường như đều đóng mạng nhện cả rồi.
Trịnh Kình cũng thỉnh thoảng lên trang yêu quái, nhưng gần đây anh không có hứng thú nên cũng anh không thấy bài đăng đó.
Ngày hôm sau đến cục quản yêu, Trịnh Kình tiện thể ghé qua đội đặc chiến.
Cửa văn phòng đội đặc chiến hơi khép hờ, Trịnh Kình đứng trước cửa phòng, anh nghe thấy Chúc Dư đang bênh vực cho ai đó, hình như đang nhắc đến “Tư yêu đại nhân”.
Trịnh Kình có chút ngạc nhiên, đẩy cửa đi vào trong hỏi Chúc Dư: “Cậu đang nói gì? Xảy ra chuyện gì à?”
“Không…không có gì, một chút chuyện linh tinh thôi.” Theo quan điểm của Chúc Dư, chắc chắn lão đại và cậu Tiêu có mâu thuẫn, nếu để lão đại biết chuyện này không chừng sự việc sẽ nghiêm trọng hơn, vì vậy anh ta vội vàng giấu nhẹm đi chỉ nói qua loa cho qua chuyện.
Trịnh Kình hoài nghi liếc nhìn anh ta, thấy Chúc Dư rụt rè giấu giếm, nhưng lúc nào cũng nhắc đến tên thần tượng Tiêu Chước của mình, vậy nên anh cũng không thấy lạ, cũng không nghĩ nhiều thêm nữa mà chuyển sang chủ đề khác, hỏi bọn họ đã chuẩn bị hiện trường ở núi Bạch Li như thế nào rồi.
Hồ Uyển Uyển trả lời: “Tất cả đã ổn thỏa, núi Bạch Li vốn là núi hoang, chưa nói đến yêu quái, ngay cả một con vật cũng không có. Tuy nhiên chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng, không phát hiện ra điều gì bất thường. Chỉ đợi đến thời gian sẽ mở hiện trường thi đấu. Tuy nhiên kết giới vẫn phải nhờ lão đại đích thân bố trí, chúng tôi bố trí dễ bị yêu quái phá vỡ.”
Nói đến việc kết giới dễ bị phá vỡ, Hồ Uyển Uyển mặt không đỏ tim đập, dáng vẻ rất tự nhiên. Dù sao cô ta cũng chỉ là hồ ly chín đuôi, làm sao có thể so sánh với long tộc sinh ra đã được trời ban ưu ái và công nhận được.
Nói xong, Hồ Uyển Uyển còn đưa cho Trịnh Kình hai cuốn sách, một cuốn là danh sách yêu quái tham gia hội tuyển võ năm nay, cuốn còn lại ghi những yêu quái sẽ được cử đến núi Bạch Li làm nhiệm vụ mục tiêu.
Những con yêu quái này đều mắc tội ác tày trời, cực kỳ độc ác, không có ý định hối cải, sau khi bị bắt đã được gian giữ ở cục quản yêu, nếu thả ra chỉ hại người dân vô tội.
Trịnh Kình lật xem danh sách yêu quái tham gia hội thi, nhìn thấy mấy cái tên đầu tiên ở trang thứ hai, anh luôn cảm thấy dường như đã từng nghe những cái tên này ở đâu rồi.
“Vệ Hề Dạ, Cổ Thanh, đặc biệt là Trương Diệp, hiện giờ rất hot trong ngành giải trí của loài người, chưa đầy 3 năm sau khi bước vào ngành giải trí, anh ta đã nhận được giải ảnh đế, trong giới yêu quái anh ta được coi là rất lợi hại. Nếu để fan của anh ta biết thì lúc ấy núi Bách Li có thể sẽ chật như nêm cối.”
Khi nói về Trương Diệp, trên mặt Hồ Uyển Uyển luôn tươi cười, không thể giấu được sự phấn khích và vui mừng.
Lê Hoa Thanh thấy cảnh này cảm thấy khó chịu, cau mày châm chọc nói: “Cũng chỉ là một con chim công, có gì lợi hại.”
Hồ Uyển Uyển lạnh lùng nói: “Người ta đẹp trai đã lợi lại rồi, làm sao nào. Cậu không ăn được nho thì nói nho chua à.”
Lê Hoa Thanh nghe xong nghĩ đến nguyên hình của mình, ngây người một lúc, mỉa mai nói: “Vậy thì đã làm sao? Cô hung dữ như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không thèm để ý đến cô.”
Hồ Uyển Uyển tức giận trừng mắt nhìn Lê Hoa Thanh: “Cậu nói lại một lần xem!”
Nháy mắt trong phòng làm việc ngập tràn khói súng, nỏ đã giương dây, những yêu quái vẫn đang làm việc bỗng trở nên căng thẳng.
Trịnh Kình cầm hai cuốn sách quay người đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến hai con yêu suốt ngày vật lộn nhau.
Diễn biến tiếp theo không hề nằm ngoài dự đoán của lũ yêu, Trịnh Kình vừa bước ra ngoài, Hồ Uyển Uyển đã nhấc cái ghế xông về phía Lê Hoa Thanh.
Cô gái sợ hãi nhìn gã mặt sẹo, cô cảnh giác lùi lại phía sau. Cô gái quay người định chạy đi, nhưng không ngờ trong bóng tối lại xuất hiện thêm hai người đàn ông không có ý tốt chặn đường cô.
“Không cần.” Cô gái vừa nói vừa bước sang một bên, cố gắng tránh xa nhóm người kia.
Gã mặt sẹo nheo mắt lại cũng bước sang một bên theo cô, gã ta không ngừng áp sát lại.
Cô gái hoảng sợ bối rối tựa lưng vào tường, cầm túi xách che trước người mình, yếu ớt cảnh cáo: “Các người muốn làm gì? Tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy!”
Đám người gã mặt sẹo nghe thấy vậy bật cười càn rỡ, còn gã đầu trọc phía sau thản nhiên nói: “Kêu lên đi, dù có kêu thế nào cũng không có người đến cứu em đâu.”
Cô gái ý thức được những người này không phải hạng tử tế, cô mở miệng định hét lên, nhưng đột nhiên bị gã mặt sẹo bịt miệng lại.
Cô ta cố gắng giãy giụa, nhưng chút sức lực của cô ta không thể đủ để gã mặt sẹo bận tâm.
Gã mặt sẹo bịt miệng cô gái, ngửi ngửi mùi thơm trên cơ thể cô ta, tay còn lại vội vàng cởi cúc áo sơ mi của cô.
Cô gái trợn tròn hai mắt, khuôn mặt đầy sợ hãi, nhưng không thể ngăn cản những chuyện đang xảy ra.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng ầm lớn vang lên, hóa ra một thúng rác bên đường bị đổ xuống đất.
Đám gã mặt sẹo bị làm giật mình, ngạc nhiên nhìn vào thùng rác kia.
Thùng rác vẫn đứng vững ở bãi rác, nếu không có ngoại lực nào tác động làm sao có thể đổ được. Nhưng điều kỳ lạ là ở đây, ngoài bọn họ ra thì không còn ai trong con hẻm này cả.
“Lão…lão đại…” Một gã trẻ hơn căng thẳng nhìn thấy một màn này.
Gã đầu trọc vỗ vào người anh ta một cái, trấn an: “Có mỗi cái thùng rác mà đã bị dọa đến mức này? Nhát cáy!”
Gã mặt sẹo liếc nhìn cái thùng rác, gã ta cũng không quan tâm lắm, ánh mặt lại hướng về phía cô gái, hùng hổ muốn hôn cô ta.
“Ào ào ào…”
Nơi mà gã mặt sẹo đang đứng có một cái cây lớn, lúc này không có gió nhưng cây lại rung lên, một chùm táo xanh nào to nào nhỏ rơi xuống đập lên mặt gã ta.
Gã ta thấy vậy lập tức lùi lại phía sau, còn cô gái kia nhân cơ hội này vội vàng bỏ chạy về phía cuối hẻm.
Thấy vậy, gã đầu trọc vội vàng đuổi theo, gã ta sắp đuổi kịp cô gái nhưng đột nhiên dưới chân xuất hiện rất nhiều viên bi, gã ta không kịp tránh đi trực tiếp “rầm” một tiếng ngã xuống đất, lúc đứng dậy trên trán đã đầm đìa máu.
“Quỷ…” Gã đầu trọc hoảng sợ ù té chạy ra khỏi nơi có viên bi.
Cho dù là những viên bị đột nhiên xuất hiện trước mắt, hay thùng rác bất ngờ đổ xuống và cả cây táo rung dữ dội dù không có chút gió, đều vô cùng quỷ dị bất thường.
Gã đầu trọc kinh hoảng nói: “Đại ca, chúng ta mau đi thôi, nơi này có gì đó không ổn, có thể thực sự có quỷ đang lộng hành!”
Rõ ràng gã mặt sẹo cũng nhận ra, gã ta sờ sờ cánh tay mình, đột nhiên phát hiện nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống.
“Mau, mau đi thôi!” Sắc mặt gã ta lập tức thay đổi, còn chưa kịp nói xong đã bỏ chạy trước.
Nhưng vừa chạy được vài bước, trên mặt đất lại xuất hiện rất nhiều viên bị bắn vào chân gã ta.
Gã mặt sẹo đã không tránh được bị ngã gãy tay, gã ta sợ hãi bò dậy, không dám dừng lại thêm một giây nào điên cuồng bỏ chạy.
Trong ngõ, Mạnh Nguyên thờ ơ, anh ta lạnh lùng nhìn đám người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, cũng không đuổi theo.
*
Chập tối ngày hôm sau, dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Nguyên Tiêu Chước và Trịnh Kình tìm thấy căn nhà thuê của đám người gã mặt sẹo.
Khu vực này trông thực sự vừa sơ sài vừa hỗn loạn, xung quanh có nhiều con hẻm xen kẽ thác loạn, khắp nơi trên mặt đất đều là rác, trong đống rác chuột chui qua rúc lại, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Đi vào sâu trong con hẻm, hai người họ bắt gặp vài tên lưu manh xăm trổ và vài cô gái trang điểm lòe loẹt mặc quần áo mỏng dính, nháy mắt với họ, dụ dỗ họ vào trong chơi đùa.
Rõ ràng ở những chỗ thế này, Tiêu Chước và Trịnh Kình đều là kẻ lạc loài.
Càng đi vào trong mày của Trịnh Kình càng nhíu chặt, anh nhắc nhở Tiêu Chước: “Cậu không được nhìn.”
“Không nhìn, không nhìn đâu.” Tiêu Chước nhìn thẳng về phía trước, mắt không nhìn loạn, cậu thì thầm với Trịnh Kình: “Bọn họ không đẹp bằng anh.”
Trịnh Kình nghe vậy, tai anh hơi đỏ lên, một lúc sau anh mới nghiên túc nói: “Cậu mang tôi ra so sánh với bọn họ?”
“Bọn họ sao có thể so sánh với anh?” Tiêu Chước rất thành khẩn: “Tôi chỉ đơn giản khen anh đẹp trai thôi.”
Trịnh Kình “Ừ” một tiếng, nở một nụ cười che dấu tâm tình đang lân lân, rồi không nói gì thêm nữa.
Mạnh Nguyên đi phía trước, nghe cuộc nói chuyện của Tiêu Chước và Trịnh Kình ở phía sau, anh ta cảm thấy có gì đó là lạ. Sao lại có cảm giác như đang nghe cuộc nói chuyện của đôi vợ chồng vậy?
Anh ta nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói gì chỉ chăm chú dẫn đường.
Ba người nhanh chóng đi đến trước một tòa nhà cũ nát, Mạnh Nguyên dẫn bọn họ đi lên tầng ba, dừng lại trước cửa phòng 304, nói: “Đến rồi.”
Trong căn phòng trọ, ba người gã mặt sẹo đang đánh bài trên một cái bàn nhỏ, mặt bàn thẩn thỉu đầy dầu mỡ, những chai bia, vỏ hạt dưa rơi vãi khắp sàn nhà, mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi hôi thối bay khắp lượn lờ, bọn họ vẫn thản nhiên nhưng không mà nghiên cứu lá bài trên tay.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Gã đầu trọc đánh xuống một lá bài, khó chịu hỏi “ai vậy”, nhưng ngoài cửa không có ai trả lời chỉ có tiếng gõ cửa không ngừng.
Gã đầu trọc bực bội, mắng một câu chửi thề, gã ta ném bài trên tay xuống bàn, hùng hổ đứng dậy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa, gã ta nhìn Tiêu Chước với Trịnh Kình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, hằn học hỏi: “Các người là ai? Muốn làm gì?”
Tiêu Chước gửi thấy những mùi hôi thối trong phòng, cậu lùi lại một bước, mỉm cười thân thiện nói: “Một tuần trước, vào rạng sáng, một người đàn ông trung niên bị sát hại ở sau con hẻm và bị lấy đi những vật có giá trị, là các anh làm phải không?”
Nghe cậu nói trong lòng gã đầu trọc kinh hoảng, gã ta không ngờ hai người họ lại tìm đến đây vì chuyện này.
Khuôn mặt gã ta tối sầm xuống, dơ tay đẩy Tiêu Chước ra, hung ác nói: “Tụi mày tìm nhầm người rồi, nhanh cút đi, nếu không, coi chừng bọn tao.”
Tiêu Chước bị đẩy ra nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ cả người không hề nhúc nhích.
Ngược lại, Trịnh Kình đột nhiên nhấc chân lên đá bay gã đầu trọc, giọng anh đầy sát khí cảnh cáo: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào cậu ấy.”
Tiêu Chước ngạc nhiên nhìn Trịnh Kình, vẻ mặt cậu có chút khó hiểu. Người mà gã kia đẩy là cậu chứ có phải Trịnh Kình đâu, cậu còn chưa tức giận, sao Trịnh Kình lại tức giận đến thế?
Gã đầu trọc bị đá văng đập trúng bàn, quỳ rạp trên mặt đất nôn ra một ngụm máu lớn.
Thấy vậy, hai gã còn lại đột nhiên đứng dậy, lôi hai thanh sắt từ góc tường ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người Tiêu Chước.
Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề hoảng sợ, hai người chậm rãi bước vào trong phòng.
“Tao khuyên chúng mày không nên ra tay.” Tiêu Chước cười nói: “Chúng mày cũng thấy rồi đấy, người anh em này của tao không được tốt tính cho lắm, nếu chọc giận anh ấy thì, toang.”
Trịnh Kình liếc nhìn Tiêu Chước, trong ánh mắt anh như đang nói–tôi còn có thể nóng tính hơn cậu à?
Tiêu Chước giả vờ như thể không nhìn thấy, tiếp tục tra hỏi: “Nói đi, rốt cuộc chúng mày đã vứt thi thể của Mạnh Nguyên…”
Tiêu Chước chưa kịp dứt lời cây gậy sắt trong tay gã mặt sẹo đã lao đến mặt cậu, rõ ràng bọn họ không hề nghe lời cảnh cáo.
Tiêu Chước không nói nữa, bày ra vẻ vậy thì hết cách rồi, cậu đứng yên tại chỗ, khi cây sát sắp đập xuống đỉnh đầu, cậu mới đột nhiên đưa ngón tay lên búng.
Thoạt nhìn cậu dùng lực rất nhẹ, sau đó tùy ý né sang bên cạnh. Nhưng đối với gã mặt sẹo, đó là một sức mạnh vô cùng lớn vô cùng đáng sợ, gã ta bị phản lực chấn bay ra lên đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, gã xăm trổ cũng giơ gậy sắt lên tấn công Trịnh Kình, nhưng cuối cùng gã ta còn chưa kịp đụng đến Trịnh Kình đã bị anh hất tay búng ra ngoài.
Chỉ sau một trận đánh, ba kẻ kia đã ngay lập tức cảm nhận được sự đáng sợ của hai người Tiêu Chước.
Hai người này chắc chắn không phải là người mà bọn chúng có thể đụng vào, rất có thể không phải là người thường, người bình thường cũng không thể không cần đánh mà người đã bay được.
“Chúng mày… chúng mày là ai?” Gã mặt sẹo kinh hồn táng đảm, chân của gã ta đã bị gãy, sợ hãi nhìn Tiêu Chước và Trịnh Kình, như thể nhìn thấy quái vật.
“Tao đã nói rồi, tốt nhất đừng ra tay, tại chúng mày không nghe thôi.” Tiêu Chước cười nói.
Nhưng trong mắt những kẻ kia, nụ cười của cậu rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả khi không cười.
Tiêu Chước nói tiếp: “Chúng mày giấu xác của Mạnh Nguyên ở đâu?”
Gã mặt sẹo cân nhắc lợi hại, ánh mắt gã ta đảo quanh, có vẻ còn muốn ngụy biện.
Tiêu Chước mở lòng bàn tay ra, một chùm lửa đỏ rực xuất hiện. Ngón tay cậu cử động nhẹ, ngọn lửa đó như có sự sống bay đến bên cạnh ba người gã mặt sẹo, tạo thành một vòng lửa bao quang bọn họ.
“Ngọn lửa này có thể thiêu chúng mày thành tro, không để lại chút dấu vết.” Tiêu Chước nói: “Nếu chúng mày dám nói dối, cứ thử xem.”
Ba người gã mặt sẹo không ngờ Tiêu Chước lại có thể sử dụng yêu thuật, cả ba đều dọa đến mức mặt mày tím tái.
Gã xăm trổ ngồi dưới đất, kinh hãi nhìn ngọn lửa, vội vàng cầu xin: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết! Xác của Mạnh Nguyên bị ném xuống sông, cách đây không xa, tôi có thể đưa hai người đến đó.”
Gã ta run rẩy nói: “Nhưng hai người có thể đừng thiêu tôi không? Chuyện này không hề liên quan đến tôi, là bọn họ! Là bọn họ giận cá chém thớt mà giết người, tôi đã khuyên bọn họ, nhưng bọn họ không nghe tôi…”
“Mẹ mày, thằng ba, mày đợi đấy!” Gã mặt sẹo nghe vậy lập tức ngắt lời.
Tiêu Chước không thèm nghe những lời vô nghĩa của bọn chúng, để gã xăm trổ nhanh chóng dẫn đường.
Ba kẻ kia đưa hai người Tiêu Chước đến bên bờ sông. Nơi này được gọi là sông nhưng thực chất nó giống như cái mương nước bẩn hơn, nước trong mương là nước thải từ những nơi gần đó, phủ đầy bùn đen như mực, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Xung quanh không ai muốn đến gần con mương hôi thối này, xác của Mạnh Nguyên bị ném xuống đây, ngay cả mùi thối rửa cũng che giấu được. Ba người gã mặt sẹo suy nghĩ quả rất chu đáo.
Con mương bẩn thỉu hôi thối đến mức này, hiển nhiên Tiêu Chước và Trịnh Kình không muốn đến gần.
Tiêu Chước nhìn ba người gã mặt sẹo, ra lệnh: “Hai người xuống đó, vớt xác lên.”
Ba người gã mặt sẹo không muốn xuống nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng gã đầu trọc và gã xăm trổ xuống vớt xác.
Nước dưới mương không sâu, chỉ ngập đến eo nhưng hai gã lưu manh tìm xác rất khó khăn. Quá trình tìm xác kéo dài khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đã tìm thấy xác, vớt lên.
Xác chết bị bao phủ trong bùn đen dày đặc, bốc lên mùi hôi thối, quần áo trên xác chết giống y hệt Mạnh Nguyên, có thể chắc chắn đây chính là thi thể của Mạnh Nguyên.
Gã đầu trọc và gã xăm trổ mang cái xác đang phân hủy lên bờ, khắp người cũng dính đầy bùn đen, quỳ xuống bên cạnh nôn mửa như thể chưa từng đến nơi này.
Tiêu Chước liếc nhìn thi thể, sau đó nhìn Mạnh Nguyên, cậu thở dài, rồi với với gã mặt sẹo: “Trả lại đồ các người đã lấy của anh ta cho tôi.”
Lúc này gã mặt sẹo đã hoàn toàn sợ Tiêu Chước nên không dám hỏi tại sao cậu biết bọn họ đã lấy đồ gì, gã ta nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ đưa cho cậu.
Tiêu Chước mở chiếc hộp ra, thấy bên trong là một chiếc nhẫn vàng được chế tạo rất tinh xảo.
Cậu hỏi Mạnh Nguyên: “Có phải là cái này không?”
Mạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, gật đầu trong vô thức.
Gã mặt sẹo sợ hãi nhìn nơi Tiêu Chước đang nói chuyện, nơi đó rõ ràng không bóng người. Trong lòng gã ta như có suy đoán, lại không dám nghĩ nhiều, kinh hãi hỏi: “Cậu… cậu đang nói chuyện với ai?”
Tiêu Chước cười với gã ta một cái, nhưng ánh mắt lạnh lùng: “Không phải mày đã đoán được rồi à?”
Gã mặt sẹo trợn tròn hai mắt, không dám tin lắc đầu: “Không thể, làm sao có thể? Rõ ràng anh ta đã chết rồi!”
“Trên đời ngày có rất nhiều chuyện mày không thể hiểu được?” Tiêu Chước không muốn nói thêm lập tức ra lệnh: “Bây giờ nhanh chóng gọi cảnh sát, nói chúng mày đã giết người, muốn tự thú.”
Gã mặt sẹo vẫn muốn phản kháng, nhưng vừa nhích được một bước, ngọn lửa kia đã xẹt qua đầu ngón tay. Đầu ngón tay đột nhiên đau đớn, gã mặt sẹo sợ hãi mở to hai mắt, phát hiện ra ngón út của mình đã biến thành không khí. Nó thực sự đã biến mất í, không để lại chút dấu vết nào.
“Nếu còn động thêm thần nữa thì không chỉ mất một ngón tay đâu.” Tiêu Chước đe dọa.
Nghe thấy vậy, gã mặt sẹo lập tức không dám có suy nghĩa phản kháng nữa, gã ta lấy điện thoại ra báo cảnh sát, đối với gã ta Tiêu Chước trước mặt còn đáng sợ hơn cả cảnh sát.
Trịnh Kình nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bốc cháy, thầm tự hỏi loại yêu quái nào giỏi khống chế lửa.
Có lẽ ngọn lửa đã nhận ra được sự chú ý của Trịnh Kình, nó đột nhiên tách làm hai, một nửa còn lại bay thẳng đến Trịnh Kình xoay qua xoay lại trước mặt anh.
Trịnh Kình cảm thấy buồn cười, mở lòng bàn tay ra.
Ngọn lửa nhỏ đó lập lức bay vào lòng bàn tay anh, khôn kéo lấy lòng anh rồi vui vẻ lăn lộn.
Trịnh Kình không rõ tại sao anh có thể nhìn thấy cảm xúc của một ngọn lửa.
Sau khi gã mặt sẹo báo cảnh sát, tiếng còi cảnh sát lập tức vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của khu nhà cho thuê giá rẻ này.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đã nhanh chóng rời đi trước khi cảnh sát đến, nhưng để đề phòng, Tiêu Chước vẫn để ngọn lửa lại canh trừng ba người gã mặt sẹo tránh bọn chúng đổi ý.
“Bây giờ chỉ cần đưa chiếc nhẫn cho vợ anh nữa thôi.” Tiêu Chước nói với Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên cảm kích nhìn Tiêu Chước, một lần nữa cúi đầu cảm ơn cậu. Nếu không có sự giúp đỡ của Tiêu Chước e rằng thi thể của anh ta sẽ mãi chìm trong mương nước hôi thối đó không bao giờ được tìm thấy.
Lúc này đã gần 11 giờ, đêm đã rất khuya, giờ mà đi tìm vợ Mạnh Nguyên thì có vẻ không thích hợp, Tiêu Chước ngay lập tức quyết định cùng Trịnh Kình về nhà trước, ngày mai sẽ tìm cơ hội để trả lại chiếc nhẫn sau.
Xe đỗ ở bên ngoài con hẻm, hai người đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc này, Tiêu Chước không biết rằng một bài đăng liên quan đến mình trên trang yêu quái chớp mắt đã đứng đầu trang chủ.
《Lẽ nào Tư yêu nắm vị trí lớn nhất cục quản yêu chỉ là hư danh?》
Ps: Có yêu nào chú ý đến không? Người chủ trì Hội tuyển võ năm vẫn sẽ là đội trưởng Trịnh chứ không phải người mới nhận chức Tư yêu, các yêu không cảm thấy kỳ lạ à?
Dưới bài đăng này có rất nhiều yêu tích cực bày tỏ ý kiến.
—— Tôi tôi tôi! Tôi sớm đã cảm thấy kỳ lạ rồi, kìm nén bấy lâu nay không dám nói ra! Tôi công nhận rằng thực lực của đội trưởng Trịnh rất mạnh, nhưng anh ấy đã làm trấn thủ mấy trận rồi, Tư yêu đại nhân cũng mới nhận chức, theo lý phải do anh ta chủ trì chứ?
—— Hơn nữa từ khi nhận chức đến nay, vị Tư yêu đại nhân thần bí này vẫn chưa lộ diện lần nào, ngay cả anh ta trông như thế nào chúng ta cũng còn chưa gặp. Tôi to gan đoán, có lẽ anh ta không muốn lộ diện cũng không dám lộ diện? dù sao một khi lộ diện cái gì cũng đều lộ tẩy!
—— Lầu trên đừng có nói bừa, Tư yêu đại nhân đã được Bạch Trạch đại nhân và đội trưởng Triệu đã thừa nhận rồi, bạn đang nghi ngờ quyết định của họ sao?
—— Haha. Lầu trên không hổ là fan cuồng của Tư yêu, nếu anh ta thực sự có bản lĩnh, tại sao không thể tự mình chủ trì? Suy cho cùng vẫn là không dám, không có bản lĩnh. Hiện tại tôi thực sự rất nghi ngờ tại sao anh ta lại có thể ngồi vào vị trí đó.
…
*
Tiêu Chước vẫn chưa phát hiện những bài đăng nhảm nhí này trên trang yêu quái, ngoại trừ dùng điện thoại cho công việc cậu cũng chỉ nghe gọi, nhắn tin, thỉnh thoảng đăng một bài, những công năng khác của điện dường như đều đóng mạng nhện cả rồi.
Trịnh Kình cũng thỉnh thoảng lên trang yêu quái, nhưng gần đây anh không có hứng thú nên cũng anh không thấy bài đăng đó.
Ngày hôm sau đến cục quản yêu, Trịnh Kình tiện thể ghé qua đội đặc chiến.
Cửa văn phòng đội đặc chiến hơi khép hờ, Trịnh Kình đứng trước cửa phòng, anh nghe thấy Chúc Dư đang bênh vực cho ai đó, hình như đang nhắc đến “Tư yêu đại nhân”.
Trịnh Kình có chút ngạc nhiên, đẩy cửa đi vào trong hỏi Chúc Dư: “Cậu đang nói gì? Xảy ra chuyện gì à?”
“Không…không có gì, một chút chuyện linh tinh thôi.” Theo quan điểm của Chúc Dư, chắc chắn lão đại và cậu Tiêu có mâu thuẫn, nếu để lão đại biết chuyện này không chừng sự việc sẽ nghiêm trọng hơn, vì vậy anh ta vội vàng giấu nhẹm đi chỉ nói qua loa cho qua chuyện.
Trịnh Kình hoài nghi liếc nhìn anh ta, thấy Chúc Dư rụt rè giấu giếm, nhưng lúc nào cũng nhắc đến tên thần tượng Tiêu Chước của mình, vậy nên anh cũng không thấy lạ, cũng không nghĩ nhiều thêm nữa mà chuyển sang chủ đề khác, hỏi bọn họ đã chuẩn bị hiện trường ở núi Bạch Li như thế nào rồi.
Hồ Uyển Uyển trả lời: “Tất cả đã ổn thỏa, núi Bạch Li vốn là núi hoang, chưa nói đến yêu quái, ngay cả một con vật cũng không có. Tuy nhiên chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng, không phát hiện ra điều gì bất thường. Chỉ đợi đến thời gian sẽ mở hiện trường thi đấu. Tuy nhiên kết giới vẫn phải nhờ lão đại đích thân bố trí, chúng tôi bố trí dễ bị yêu quái phá vỡ.”
Nói đến việc kết giới dễ bị phá vỡ, Hồ Uyển Uyển mặt không đỏ tim đập, dáng vẻ rất tự nhiên. Dù sao cô ta cũng chỉ là hồ ly chín đuôi, làm sao có thể so sánh với long tộc sinh ra đã được trời ban ưu ái và công nhận được.
Nói xong, Hồ Uyển Uyển còn đưa cho Trịnh Kình hai cuốn sách, một cuốn là danh sách yêu quái tham gia hội tuyển võ năm nay, cuốn còn lại ghi những yêu quái sẽ được cử đến núi Bạch Li làm nhiệm vụ mục tiêu.
Những con yêu quái này đều mắc tội ác tày trời, cực kỳ độc ác, không có ý định hối cải, sau khi bị bắt đã được gian giữ ở cục quản yêu, nếu thả ra chỉ hại người dân vô tội.
Trịnh Kình lật xem danh sách yêu quái tham gia hội thi, nhìn thấy mấy cái tên đầu tiên ở trang thứ hai, anh luôn cảm thấy dường như đã từng nghe những cái tên này ở đâu rồi.
“Vệ Hề Dạ, Cổ Thanh, đặc biệt là Trương Diệp, hiện giờ rất hot trong ngành giải trí của loài người, chưa đầy 3 năm sau khi bước vào ngành giải trí, anh ta đã nhận được giải ảnh đế, trong giới yêu quái anh ta được coi là rất lợi hại. Nếu để fan của anh ta biết thì lúc ấy núi Bách Li có thể sẽ chật như nêm cối.”
Khi nói về Trương Diệp, trên mặt Hồ Uyển Uyển luôn tươi cười, không thể giấu được sự phấn khích và vui mừng.
Lê Hoa Thanh thấy cảnh này cảm thấy khó chịu, cau mày châm chọc nói: “Cũng chỉ là một con chim công, có gì lợi hại.”
Hồ Uyển Uyển lạnh lùng nói: “Người ta đẹp trai đã lợi lại rồi, làm sao nào. Cậu không ăn được nho thì nói nho chua à.”
Lê Hoa Thanh nghe xong nghĩ đến nguyên hình của mình, ngây người một lúc, mỉa mai nói: “Vậy thì đã làm sao? Cô hung dữ như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không thèm để ý đến cô.”
Hồ Uyển Uyển tức giận trừng mắt nhìn Lê Hoa Thanh: “Cậu nói lại một lần xem!”
Nháy mắt trong phòng làm việc ngập tràn khói súng, nỏ đã giương dây, những yêu quái vẫn đang làm việc bỗng trở nên căng thẳng.
Trịnh Kình cầm hai cuốn sách quay người đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến hai con yêu suốt ngày vật lộn nhau.
Diễn biến tiếp theo không hề nằm ngoài dự đoán của lũ yêu, Trịnh Kình vừa bước ra ngoài, Hồ Uyển Uyển đã nhấc cái ghế xông về phía Lê Hoa Thanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook