Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
-
Chương 107: Chương 107
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Trong sân cũng không thiếu người của tổ trọng án, sự chú ý của bọn họ chuyển từ Cát Đông Minh sang Lâm Diêu, mọi người đều nghĩ, Lâm Diêu sẽ nổi giận.
Tư Đồ nhìn người yêu đứng bên cạnh, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hai tay buông xuông nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, cả người khẽ run.
Tư Đồ dịu dàng nắm tay hắn, nói nhỏ, “Muốn phát hỏa thì cũng chọn chỗ khác, Đông Minh cũng không ổn.”
Lâm Diêu hít một hơi thật sâu, giọng của Tư Đồ kéo lý trí của hắn về, ánh mắt dừng lại trên người Đàm Ninh và Cát Đông Minh, đang định mở miệng thì thấy Cát Đông Minh ngẩng đầu.
Quẹt đi dòng nước mắt, đôi mắt đỏ hoe.
Hắn nói, “Tiểu Lâm, cậu và Tư Đồ lập tức tới phòng pháp y kiểm tra hiện trường, Đàm Ninh, cậu gọi cho Đường Sóc bảo nó liên lạc với Đường cảnh giam, ngay lập tức! Những người khác đợi lệnh.” Dứt lời, Cát Đông Minh đi tới chỗ Tư Đồ, giơ tay ra, “Cho tôi mượn xe của cậu.”
Tư Đồ không nói gì, đưa chìa khóa cho hắn.
Mọi người thấy Cát Đông Minh đi về phía chiếc xe của Tư Đồ, ai cũng không dám lên tiếng, Cát Đông Minh lúc này vô cùng xa lạ, như là một người khác, cả người tỏa ra sát khí không ai dám đến gần.
Một cơn gió lớn thổi đến, mang theo tro bụi làm cay mắt, bóng lưng xa xa đi trong ánh lửa, toát lên vẻ quyết liệt của phong tiêu tiêu hề d1ch thủy hàn(1).
(1) Xuất xứ từ của Tư Mã Thiên, đại ý diễn tả tráng sĩ mang quyết tâm liều chết.
Không ai dám nói gì, chỉ có Đàm Ninh vẫn mãi nhìn theo, rốt cuộc nhịn không được hô một tiếng, “Tôi đi với anh!”
Cát Đông Minh không xoay đầu lại, bước chân kiên định vững vàng.
“Tổ trưởng, chờ đã!” Đàm Ninh chạy theo, rất nhanh.
Cát Đông Minh vẫn không hề xoay đầu, tay cầm chìa khóa xe run run, mở cửa xe.
Mọi người biết, trong tổ trọng án Đàm Ninh không phải người thông minh nhất, cũng không phải có năng lực nhất, hắn là một cảnh viên rất bình thường, điều hắn giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt người khác, đồng thời có một trái tim rất biết quan tâm.
Ngay vừa rồi, Đàm Ninh còn nói với bản thân nên cho tổ trưởng chút thời gian để hắn tỉnh táo lại, nhưng nhìn bóng lưng dần xa của hắn, Đàm Ninh không thể khống chế sự khủng hoảng trong lòng, giống như lần này hắn đi sẽ không quay lại nữa.
Nhìn bước chân không chút do dự của Cát Đông Minh, Đàm Ninh vọt tới, nắm cánh tay hắn, gọi một tiếng “Đông Minh!” nhói lòng.
Cát Đông Minh không quay đầu, Đàm Ninh cố gắng nhịn xuống tiếng nức nở, nói với hắn, “Muốn đến được mục đích thì phải nhẫn nại, cho dù mình đau khổ tổn thương đến cỡ nào, cũng phải nhịn.
Đây là điều anh nói với tôi, bây giờ đến lượt tôi nhắc cho anh tỉnh.”
Người luôn luôn không biểu lộ nghe câu này xong, cơ thể hơi run lên, cắn răng nói, “Tối nay, là tôi bảo cô ấy đi khám nghiệm.”
“Vậy chịu trách nhiệm, với chị ấy, với tổ chuyên án, với tổ trọng án, cũng là với chúng ta.
Anh ra ngoài thì có thể làm được gì? Anh đừng quên, kề vai chiến đấu với anh không chỉ có một người, mà là một đội! Manh mối trong tay anh cũng không phải do một mình anh tìm được, mà là cả một đội liều mạng tìm về!”
“Vậy cậu nói đi tôi phải làm gì đây?” Cát Đông Minh rốt cuộc cũng xoay người, hung hăng đẩy Đàm Ninh ra.
Trút lửa giận trong lòng lên người đối phương.
Ngực vừa đau vừa buồn, Đàm Ninh lảo đảo một lúc mới đứng vững, nhỏ giọng nói, “Nghe tôi, để tôi đi cùng anh.
Nhờ Tư Đồ thông báo với Đường cảnh giam.”
“Cậu cho là tôi sẽ làm chuyện xấu?”
Đàm Ninh lắc đầu, “Anh làm chuyện gì tôi không đoán được, tôi cũng không muốn suy đoán hành động của anh, tôi chỉ muốn bảo đảm sự an toàn cho anh.”
“Không cần!” Nói xong Cát Đông Minh leo lên xe, lần thứ hai bị Đàm Ninh kéo ra.
Lửa giận làm mê muội đầu óc, Cát Đông Minh mang đầu óc trống rỗng đánh một quyền vào Đàm Ninh.
Tư Đồ đứng xa xa nhìn thấy mọi chuyện, kéo Lâm Diêu lại, nói với hắn, “Đừng dính vào, Đông Minh chắc chắn có vấn đề, ngoại trừ Đàm Ninh không ai có thể cản được hắn.”
Đúng như Tư Đồ nói, Cát Đông Minh nhìn Đàm Ninh miệng chảy máu lùi lại mấy bước, nhưng vẫn quật cường nhìn mình, lửa giận trong lòng bị dập một chút.
Người này mấy năm qua vẫn luôn tình nguyện đi theo hắn, vượt qua mức giá trị của đồng nghiệp, lúc này trong đôi mắt đó có sầu lo và không cam lòng, Đàm Ninh như vầy rất hiếm thấy.
Cát Đông Minh buồn khổ thở dài, ném chìa khóa xe qua, “Cậu lái đi.”
Sau khi xe rời khỏi chừng một phút, Tư Đồ liền nhận được điện thoại của Đàm Ninh, hắn đáp vài câu thì cúp máy.
Sau đó kéo Lâm Diêu đến chỗ vắng người, nói, “Anh đi tìm ba của Tiểu Đường, em kiểm tra hiện trường đi.
À tổ chuyên án có một chuyên gia và vết tích học đang trên đường tới, lần đầu hai người hợp tác, Tiểu Diêu em…”
“Yên tâm, tôi sẽ không giống tổ trưởng tùy tiện nổi cáu.
Anh mau đi đi.”
Khi chuyên gia vết tích học Hồ Miêu chạy đến, tổ phòng cháy chữa cháy cũng đang làm bước kiểm tra cuối cùng trong phòng pháp y, cô thấy Lâm Diêu mặc quần áo đắt tiền nhưng lại nằm dưới đất kiểm tra cẩn thận từng chỗ một, không khỏi nảy sinh một chút hảo cảm.
Cô đeo bao tay vào đi tới, “Anh làm vậy quá phiền phức, ngọn nguồn của quả bom đã tìm ra chưa?”
Lâm Diêu ngẩng đầu nhìn, nói, “Ở trên bàn.”
“Theo tôi qua đây, à tốt nhất bảo tổ chữa cháy ra ngoài đi.”
Lâm Diêu không nói nhiều lời đuổi tổ chữa cháy ra ngoài.
Xoay người đi tới bên cạnh Hồ Miêu, hỏi, “Có thể nhìn ra cái gì?”
“Có manh mối đầu tiên chưa?”
“Có, người bên tổ trọng án báo lại tin tức.
Bom được trang bị trong một hộp đựng bánh ngọt, lúc đi qua camera ghi hình có thể nhìn thấy là Đặng Tiệp mua từ bên ngoài mang đến.
Có thể suy đoán, tối nay Đặng Tiệp phải tăng ca, chị ấy rất thích ăn bánh ngọt, thuận tiện mua trên đường đi.
Sáng mai tôi sẽ đi điều tra tiệm bánh ngọt.”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Hồ Miêu cầm một cục đen thùi lùi lên, nhìn một lúc lâu mới nói, “Kì lạ, đây là thiết bị điều khiển từ xa.”
“Điều khiển từ xa? Không phải kíp nổ tự động khi bị tiếp xúc sao?”
“Không, tôi có thể khẳng định đây là thiết bị điều khiển từ xa.
Lâm Diêu, giúp tôi kiểm tra xem có gì sót lại từ hộp bánh ngọt không, hy vọng là còn một chút.”
Sau đó cả hai cùng nằm xuống bắt đầu tìm, mặc dù hy vọng mong manh, bọn họ vẫn không bỏ cuộc, tìm hơn hai tiếng đồng hồ, Hồ Miêu rốt cuộc cũng tìm được một miếng vỏ hộp bên dưới chiếc tủ.
Mở đèn pin được đặc chế trong tay, ánh sáng màu tím rọi ra một chút dấu vết khó có thể nhận ra, Lâm Diêu nhìn không rõ, hỏi Hồ Miêu cái này có ích không?
“Bây giờ khó mà nói, nếu như tôi không nhìn nhầm, đây là phần nằm bên trên chiếc hộp được đóng dấu giảm giá.
Kì lạ là…”
“Là cái gì?”
“Anh xem chỗ này, hai bên có dấu hằn, dấu này cho thấy hộp bánh ngọt đã bị mở.”
Lâm Diêu sửng sốt, truy hỏi, “Cô nghĩ xem có khả năng không? Nếu Đặng Tiệp mở ra, nhất định sẽ phát hiện bên trong có bom.
Cho dù không cản được quả bom phát nổ thì cũng có cơ hội bỏ chạy.
Trừ khi trong lúc mở, trái bom lập tức phát nổ, nhưng cô cũng đã nói, đây là thiết bị điều khiển từ xa, người cầm điều khiển phải theo dõi Đặng Tiệp mới được.”
Hồ Miêu hít sâu một hơi, “Tôi không thể cho anh đáp án, trách nhiệm của tôi là phục hồi dấu vết về nguyên vẹn, những chuyện khác là của các anh.”
Lâm Diêu nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn nhếch môi, “Được rồi, trước tiên đánh số những vết khả nghi, sau đó cô có thể chuyên tâm làm việc.”
“Anh muốn giúp tôi?”
“Ở đây hình như chỉ có hai chúng ta thôi?”
“Không cần, tôi tự làm được.”
“Hai người làm nhanh hơn.” Dứt lời, Lâm Diêu bắt tay vào làm.
Đúng lúc này Dương Lỗi phụ trách điều tra Ngô Đại Hoa gọi điện tới, hắn cũng vô cùng phẫn nộ và bi thương với sự hy sinh của Đặng Tiệp, nhưng quan trọng là phải nắm chặt thời gian phá án, bắt được hung thủ! Cho nên hắn nói đơn giản những gì mình biết với Lâm Diêu, lúc Tống Nguyệt bị giết, Ngô Đại Hoa nói mình tới văn phòng sửa chữa giấy tờ, ở mặt này có vấn đề.
“Cụ thể một chút.” Lâm Diêu nói.
“Tôi đã kiểm tra máy vi tính của hắn, đúng như lời Ngô Đại Hoa nói, giấy tờ có dấu hiệu bị sửa trong đêm xảy ra vụ án.
Nhưng tôi phát hiện thời gian trong máy tính đã từng bị thay đổi.
Trước ngày 19 thì dùng chế độ 24 tiếng, sau ngày 19 thì lại dùng chế độ 12 tiếng.”
“Nói chính xác là, thời gian hắn cung cấp không thể xác nhận?”
“Đúng vậy.
Hắn nói với Tư Đồ 4 giờ sáng rời khỏi văn phòng, thời gian kết thúc chỉnh sửa ghi lại là 3:48AM, nhưng nếu chế độ hiện thị thời gian đã từng bị chỉnh sửa, vậy hoàn toàn không có cách nào xác nhận thời gian là thật hay giả.
Bằng chứng Ngô Đại Hoa không có mặt lúc vụ án xảy ra là không thành lập.”
“Cám ơn tổ trưởng Dương.
Làm phiền anh kiểm tra toàn bộ máy vi tính của hắn.”
Cúp điện thoại, Lâm Diêu lại gọi cho người khác, đối phương là Diệp Từ.
“Tôi đang ở nhà ba Đường, chuyện ở cảnh cục tôi biết rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Người trong tổ chuyên án tôi không quen, nhờ bọn họ thì tôi cũng lo.
Diệp Từ, giúp tôi điều tra mối quan hệ giữa Tống Nguyệt và Ngô Đại Hoa.
Phạm vi điều tra thì tôi không nói, anh làm việc tôi rất yên tâm.”
“Được.”
Diệp Từ cúp điện thoại, ánh mắt hướng về phòng khách.
Đường cảnh giam ngồi trên sô pha cũng vừa cúp điện thoại, lúc này nói với Tư Đồ, “Người này đáng giá dùng một lát, ngày mai cậu đi nhận cô ta.
Bây giờ nói cách nhìn của cậu thử.”
Tư Đồ hít một hơi thuốc, mắt híp lại, “Tiểu Đường, em với Đại Binh ca của em ra ngoài một lát đi.”
Đường Sóc trợn mắt, đương nhiên không muốn đi, mà Diệp Từ thì không nói gì kéo tay hắn, động vật nhỏ ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Tư Đồ dập điếu thuốc, nhìn Đường cảnh giam, hỏi, “Người của tổ chuyên án được sàng lọc bao nhiêu lần?”
“Năm lần.”
“Tôi có quen một chuyên gia tâm lý học, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sắp xếp một người tới gặp bác sĩ.”
“Người trong tổ cậu có vấn đề?”
Tư Đồ mỉm cười, “Chú nghĩ đi, ban ngày Đông Minh vừa ra lệnh cho Đặng Tiệp khám nghiệm tử thi, thế nào buổi tối lại gặp chuyện liền?”
“Tất cả mọi người?”
“Đúng vậy, kể cả Tiểu Diêu và Đông Minh.”
Nghe Tư Đồ phân tích, sắc mặt Đường cảnh giam trầm xuống.
Rời khỏi nhà Đường cảnh giam, Tư Đồ chạy về cảnh cục, trên đường đi gọi điện cho Lâm Diêu, mới biết Lâm Diêu đã về tổ chuyên án.
Đang cùng Hồ Miêu phân tích kết quả.
Lâm Diêu hỏi Tư Đồ, bên phía Đàm Ninh có liên lạc gì không, Tư Đồ nói với hắn, “Không có, em đừng lo, trời vừa sáng hai người họ sẽ xuất hiện.
Sao vậy, sợ Đông Minh không qua khỏi?”
“Tôi biết hắn sẽ ổn, chỉ là trong lòng hơi hoảng thôi.”
Tư Đồ bật cười, “Tiểu Diêu, có bạn cùng trải qua nguy hiểm như vậy.
Trước khi gặp em, có chết anh cũng sẽ không cộng tác.”
“Hòa thượng thì sao? Không tính à?”
“Mỗi lần xài hắn xong anh đều phải trả tiền, cả hai cũng không phải cộng tác.” Nói tới đây ánh mắt của Tư Đồ ảm đạm, như tự nhủ, “Hắn dạy cho anh một chuyện, chính là đừng cộng tác, vì khi mất đi sẽ rất đau khổ.
Cho nên…”
“Cho nên?”
“Lúc gặp em, dù anh không có sức chống cự với sắc đẹp của em, nhưng anh vẫn tự nói với mình, em chỉ là một lưỡi dao sắc bén đã rỉ sét rồi.”
Lâm Diêu bất chợt im bặt.
Hết chương 18.
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook