Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
-
Chương 106: Chương 106
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Kéo mạnh Lâm Diêu lên, xoay thân đè người lên tường.
Không đợi Lâm Diêu phát ra tiếng phản đối, tay trái lập tức tắt đèn, vô cùng nhanh lẹ.
“Tư Đồ, anh…”
Tư Đồ hôn hắn, chặn tất cả những lời hắn muốn nói.
Tay bên dưới cởi qu@n đối phương, dùng chân không tính là dịu dàng chen vào hai chân Lâm Diêu.
Lâm Diêu nghiêng đầu để Tư Đồ hôn, hai tay theo bản năng chống tường, thân thể bắt đầu run lên.
Hắn cảm thấy bản thân mình đâu có trêu chọc gì đâu, sao lại đột nhiên nổi cuồng lên như thế? Nhìn hắn bây giờ tám trên mười là không dừng lại được, mà trên thực tế, mình cũng muốn làm.
Tư Đồ mỗi lần bị yêu tình nhà hắn chọc tới nổi lửa là không thể kiểm soát lý trí, không hề chuẩn bị liền đưa vào.
“Khốn nạn!” Lâm Diêu đau tới mắng người, sắc mặt cũng trắng đi.
Lúc này từ phía sau có một bàn tay vỗ nhẹ lên mông hắn, giọng của Tư Đồ lẩm bẩm bên tai, “Xin lỗi, anh nhịn không được.
Cục cưng, em chịu khó một chút.”
“Lần sau anh dám làm vậy nữa, tôi sẽ thiến anh!”
“Lát nữa anh phải đi theo dõi, sẽ không làm quá đáng.
Đừng nóng vội, sẽ dễ chịu ngay thôi, Ngoan, mở rộng chân ra một chút.”
“A, a, Tư Đồ, anh muốn chết, nhẹ một chút.”
Lại một lần nữa dùng sức không cho hắn một chút chuẩn bị, đâm vào cơ thể, Tư Đồ triệt để đắm chìm trong cơ thể người yêu, hắn giữ hông Lâm Diêu, không ngừng đong đưa.
“Tiểu Diêu, em càng ngày càng giỏi.” Nói xong, cúi xuống đè lên lưng Lâm Diêu, đầu độc, “Làm ở chỗ này có k1ch thích không?”
“Cút đi.”
“Bây giờ đâu có được, anh cút rồi em phải làm sao? Cục cưng, thoải mái hay khó chịu?”
Không có cách nói một câu hoàn chỉnh, thân thể hắn bị đâm lắc lư, cảm giác dạt dào đến từ phía sau khiến hắn mất hồn, càng làm hắn h@m muốn nhiều hơn, càng không biết đủ.
Hắn nắm tay Tư Đồ, kéo tới phía trước, đặt lên v@t cứng đang nóng hổi, nghiêng đầu chỗ khác, yêu cầu, “Sờ, sờ đi.”
Khi Tư Đồ nắm d*c vọng của Lâm Diêu, hắn đồng thời cảm thấy bên trong co thắt lại, Tư Đồ nắm cơ hội đẩy vào, chỉ nghe Lâm Diêu kinh hô, “A… a…”
“Cục cưng, nhỏ nhỏ một chút.”
Lâm Diêu che miệng, cứ tiếp tục thế này sẽ nguy mất.
Chưa từng thấy Lâm Diêu mỏng manh như vậy, vì cố gắng không phát ra âm thanh, đè nén bản thân, đôi mắt bắt đầu ứa nước, nửa là cầu xin tha, nửa là trách móc bản thân, tư duy con người của Tư Đồ “Vút!” một tiếng bay xa, ôm sát Lâm Diêu dùng sức đâm vào cơ thể hắn, lực xâm chiếm mạnh tới độ dường như muốn cướp đoạt cả thân xác người yêu.
Khô nóng trong cơ thể gần như không thể chống đỡ, Lâm Diêu cắn môi, rất sợ mình phát ra tiếng, thật sự không nhịn được, xoay đầu ôm cổ Tư Đồ hôn môi.
Hai bên dây dưa, nước bọt tiết ra, lửa nóng càng tăng, tình cảm triền miên giữa tình nhân càng bị bọn họ nhuộm thêm màu lửa, Lâm Diêu m*t lưỡi Tư Đồ, nói, “Nhanh lên, a, a, tôi, tôi muốn bắn.”
“Đừng giục anh, tự sờ mình đi.”
“A, Tư Đồ, thoải mái quá, để tôi bắn, nhanh lên.”
“Yêu tinh, không cho anh tận hứng.”
“Về nhà, tôi, tôi cho anh làm đủ.”
Tư Đồ tặc lưỡi, lực trên tay tăng thêm, người trong lòng hắn mau chóng đến cực hạn.
Nhìn hông Lâm Diêu hơi sụt xuống, cả người hơi đong đưa, nhìn xuống mông của hắn và vật nóng của mình dính chặt, Tư Đồ cắn lên đầu vai đối phương, tốc độ thúc đẩy càng tăng thêm.
“A, a, muốn, muốn ra, nhanh lên, dùng sức, a…”
Cả hai đều sắp sửa đạt kh0ái cảm, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, hình như là có ai gặp nhau nên chào hỏi.
Điều này khiến Lâm Diêu hoảng sợ, không có tâm trạng cảm thụ, đổ mồ hôi lạnh ướt cả áo trong.
“Đừng nhúc nhích, có người.” Lâm Diêu giữ tay Tư Đồ, nhỏ giọng nói.
Chàng trai đang ở thế chủ động thật muốn ra ngoài bóp cổ hai người kia, sớm không đến chậm không đến lại đến ngay lúc này, sắp tới nơi rồi tự nhiên bị cắt ngang, còn gì khó chịu hơn.
Nhưng nhìn sắc mặt của người yêu, còn khó nhìn hơn cả hắn.
Bọn họ dán chặt vào nhau, lửa nóng của Tư Đồ vẫn còn trong cơ thể Lâm Diêu, hai người ngoài kia vẫn nói chuyện phiếm, giờ làm sao đây.
Lâm Diêu muốn đẩy Tư Đồ ra, nhưng cái chỗ đang cương của hai người thì giải quyết làm sao? Nếu tiếp tục thì người bên ngoài có nghe thấy không?
Chính lúc này, tinh thần vô lại của Tư Đồ bắt đầu phát huy, hắn giữ chặt hông của Lâm Diêu, một tay che miệng Lâm Diêu, bên dưới xâm chiếm càng mãnh liệt hơn! Lâm Diêu vừa tức vừa gấp, giãy dụa không biết nên làm gì.
“Chỉ cần em không phát ra tiếng sẽ không sao, cục cưng, muốn thoải mái thì cứ để bản thân cảm nhận, đừng oan ức chính mình.”
Lâm Diêu cố gắng lắc lắc người tỏ ra kháng nghị, kết quả đổi lấy nụ cười đáng ghét của Tư Đồ, “Tiếp đi, tiếp tục đi cưng, em lắc một cái anh càng cứng thêm một lần, đừng khách sáo, cứ tiếp tục.”
Tên chết tiệt này! Có phải ăn hùm gấu rồi không? Đây là phòng làm việc của hắn, hắn đã cho làm một lần là không tệ lắm rồi, bây giờ còn dám mạo hiểm chơi trò k1ch thích nữa chứ!
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu không cam lòng, tay che miệng hắn càng thêm dùng sức, đến sát bên tai hắn, nói thầm, “Sao cứ có cảm giác anh đang ngược đãi em nhỉ?”
Lâm Diêu trừng mắt, trong lòng nghĩ: Tên bi3n thái này, muốn lộn xộn cái gì đây.
Suy nghĩ này còn chưa biến mất đã nghe Tư Đồ nói, “Anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy, em là trân bảo duy nhất của anh.”
Một lần nữa mãnh liệt xông tới, ý thức của Lâm Diêu hoảng hốt một chút, lòng nói: Dịu dàng chết tiệt!
Lúc Lâm Diêu tỉnh lại, trong phòng vẫn tắt đèn, hắn nhớ lại tình cảnh trước khi ngủ, Tư Đồ ngồi dưới đất xoa eo cho mình, cảm thấy thoái mái đến ngủ quên mất khi nào không biết.
Vốn còn muốn hung hăng mắng hắn, nhưng sau khi được phục vụ chu đáo thật sự khó mà mở miệng chửi người, nghĩ tới đây, Lâm Diêu nhịn không được bật cười.
Cho dù Tư Đồ hồ đồ thế nào, hắn vẫn sẽ xử lý tất cả vấn đề rất thích đáng, trấn an tính tình nóng nảy của mình cũng càng ngày càng giỏi.
Đứng dậy nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng, lúc này Tư Đồ đã đi theo dõi Ngô Đại Hoa.
Không biết vì sao, đột nhiên muốn gặp hắn, muốn nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn khi làm việc.
Vì vậy, Lâm Diêu cầm áo khoác và chìa khóa, vội vãi rời khỏi phòng làm việc.
Trong khu vui chơi cho trẻ em ở một khu phố nhỏ, Tư Đồ đang núp dưới cây nấm cầm ống nhòm, lúc điện thoại trong túi rung lên, suy nghĩ đầu tiên của hắn là nghĩ tới Lâm Diêu.
Quả nhiên trên màn hình điện thoại hiện hai từ “bà xã”.
Tư Đồ híp mắt cười, bắt máy, “Dậy rồi?”
“Nói nhảm, không dậy sao có thể gọi điện cho anh?”
“Sao còn xúc động vậy, anh rất khiêm tốn luôn đó.”
“Hai chuyện khác nhau.
Sau này đừng làm bữa ở phòng làm việc của tôi, bị ai phát hiện là không phải chuyện đùa đâu.”
“Đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu anh chứ, nếu em không tình nguyện thì một mình anh cũng đâu có làm gì được.”
Câu này làm Lâm Diêu á khẩu không trả lời được, dừng mấy giây, rốt cuộc cũng thừa nhận, “Được rồi, tôi nhận một nửa trách nhiệm.
Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Gần nhà Ngô Đại Hoa.”
“Tôi tới nơi rồi, cho tôi biết vị trí cụ thể.”
Tư Đồ biết bây giờ bảo hắn đi về là nằm mơ, bởi vậy dứt khoát nói địa điểm, khoảng chừng bảy tám phút sau, tiếng bước chân của Lâm Diêu vang lên, Tư Đồ ló đầu ra khỏi cái nấm, vẫy tay gọi Lâm Diêu.
Lâm Diêu cúi người nhìn xuống bên dưới cái nấm, “Chỗ này chứa nổi hai người không?”
“Ngồi sát xíu là được, vào đi.” Nói xong Tư Đồ kéo Lâm Diêu chui vào, để hắn dựa vào ngực, công việc theo dõi coi vậy mà vẫn ngọt ngào.
Gió đêm thổi qua, mang theo cảm giác mát rượi, Tư Đồ siết chặt cánh tay ôm Lâm Diêu.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp mang theo mùi hương thoang thoảng kéo Lâm Diêu vào thế giới riêng của Tư Đồ, hắn tựa trong l ồng ngực, đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng, nhớ lại khoảng thời gian mù mờ của cả hai ngày trước.
“Nghĩ gì thế?” Tư Đồ hỏi.
“Nhớ tới ngày xưa, lúc đó tôi không thể tựa vào lòng anh vô lo như thế này.”
“Thời điểm đẹp nhất là khi còn mơ hồ.”
“Sao, còn muốn tiếp tục mơ hồ? Để tôi cho anh toại nguyện.”
“Đừng đừng, em cho anh sống thêm vài năm nữa đi.
Mấy chiêu của em lăn anh mấy lần thôi nếu không trở thành người cõi trên thì cũng thành người chết.
Bây giờ chúng ta rất tốt, trò chơi cũng rất đa dạng.”
Lâm Diêu cười, xoay đầu hôn lên má Tư Đồ, ánh mắt dịu dàng của Tư Đồ đủ để nhấn chìm bất kì ai, Lâm Diêu cũng vô cùng hưởng thụ.
“Sao anh không nghiêm túc xíu nào hết, anh đang làm việc đó.”
“Ôm vợ mình sao có thể mang mặt nghiêm túc được? Anh là người không biết phong tình hả? Còn nữa, hôm nay anh mới tiếp xúc với Ngô Đại Hoa, hắn cũng sẽ không hành động nhanh như thế.
Nhìn qua đã biết là người nhát gan, có thể trong mấy năm lấy đi nhiều tiền của chủ mình như thế, chắc chắn không hề đơn giản, có thể là đang trầm đắc trụ khí(1).
Cho nên, anh đoán ít nhất phải mất ba ngày hắn mới có hành động, anh tới theo dõi trước là để phòng ngừa mà thôi.”
(1) Ý chỉ người gặp chuyện sẽ tỏ ra bình tĩnh, đối mặt với hiểu lầm sẽ tỏ ra hững hờ.
“Vậy anh thấy vấn đề giữa Diêu Kỳ Kỳ và Hứa Thận thế nào?”
Từ Đồ cười một tiếng, “Chó tranh mồi thôi.
Trong mối quan hệ tam giác này, Diêu Kỳ Kỳ chắc chắn nói dối, nhưng những lời Hứa Thận nói chưa chắc là thật.
Đầu tiên, hắn biết được chuyện của Ông Thần từ miệng của Tống Nguyệt đã đủ đáng ngờ rồi, em nghĩ đi, có cô bạn gái nào sẽ nói cho bạn trai hiện tại của mình biết chuyện bạn trai cũ với mình là vui đùa? Tống Nguyệt là ngu ngốc hay ngu xuẩn?”
Lâm Diêu bình tâm lại suy nghĩ, nói theo, “Có lý, chúng ta giả thiết, nếu chuyện của Ông Thần, Hứa Thận chẳng biết từ miệng của Tống Nguyệt, có phải là do Diêu Kỳ Kỳ nói không? Anh nghĩ đi, Diêu Kỳ Kỳ muốn cướp Hứa Thận đi, nói bậy về Tống Nguyệt thì cũng là chuyện bình thường.
Nếu giả thiết này thành lập, tại sao Hứa Thận muốn giấu sự thật này?”
“Tương đối mà nói, anh tin những lời Diêu Kỳ Kỳ nói hơn, còn Hứa Thận không phải muốn giấu diếm mà là bóp méo sự thật.
Tại sao hắn muốn đổi Diêu Kỳ Kỳ thành Tống Nguyệt? Rốt cuộc hắn đang nói cho ai? Rốt cuộc là đang che chở cho ai? Ở mặt này còn rất nhiều vấn đề, chúng ta phải chú ý điều tra rõ.”
Lâm Diêu gật đầu, nghĩ đến Tư Đồ gặp vụ án một cái là sẽ liều mạng hơn cả mình, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, vì vậy nói, “Vầy đi, từ ngày mai tôi bảo Tiểu Đường đi theo dõi Ngô Đại Hoa, chúng ta điều tra manh mối khác.”
“Không được để Tiểu Đường đi, Diệp Từ sẽ giết anh đó.
Tìm Đàm Ninh đi, chí ít Đông Minh cũng chỉ muốn nửa cái mạng của anh thôi.”
“À, lúc nãy tôi đã muốn hỏi anh, Hoàng Chính đang ở đâu?”
“Ở nước ngoài rồi.”
Lâm Diêu sửng sốt, quên mất mình đang ở đâu, ngồi bật dậy, đầu đụng trúng cây nấm, đau tới nhe răng.
Tư Đồ ôm hắn xoa xoa đầu, mắng hắn sao lại xung động vậy.
“Đụ má, đau quá.
Anh nói trước đi, tại sao Hoàng Chính lại đi nước ngoài?”
“Hắn thấy cảnh sát quốc tế chậm quá, tự bay đi tìm Ans gì gì đó rồi.
Đoán chừng ngày mai sẽ tới chỗ Tả Khôn gặp Hàn Cương.”
Lâm Diêu đột nhiên cảm thấy sóng yên biển lặng hiện tại là điềm báo cho dòng nước xiết, ở nước ngoài có Tả Khôn và Hoàng Chính trấn giữ, hơn nữa cảnh sát quốc tế cũng coi như là cao thủ, tập hợp lại đánh với hiệp hội thì xem như sức cũng ngang nhau.
Nhưng vấn đề là…
“Tư Đồ, Hoàng Chính có định trở lại trước khi kết án không?”
“Không, ở bên ngoài do hắn toàn quyền phụ trách, cắt đứt đường lui của bọn người kia.”
“Một mình cũng được?”
Tư Đồ cười haha, “Lão tướng xuất mã, nhất cá đính lưỡng(2).”
(2) Người dày dặn kinh nghiệm ra tay, một mình chống cả mấy người.
Lâm Diêu cười thành tiếng, lúc đó điện thoại của hắn rung lên, nhìn màn hình là Cát Đông Minh, liền bắt máy.
“Chạy về cục ngay, xảy ra chuyện.”
“Gặp chuyện gì?”
“Phòng pháp y bị nổ, Đặng Tiệp còn ở bên trong.”
Nghe được tin này Tư Đồ cũng đứng ngồi không yên, hai người vội vàng rời khỏi chỗ theo dõi, lái xe như bay về cục cảnh sát.
Lúc bọn hắn đến nơi, thấy Cát Đông Minh ngồi trên bồn hoa dùng hai tay đỡ trán, Đàm Ninh ngồi xổm bên cạnh không biết nói gì, còn có vài đồng nghiệp đang bận trong bận ngoài gào thét, đèn xe cứu thương và cứu hỏa lập lòe khiến lòng Lâm Diêu nặng trĩu.
Tư Đồ kéo Lâm Diêu chạy tới trước mặt Cát Đông Minh, vội hỏi, “Sao rồi?”
Cát Đông Minh không nói tiếng nào, Đàm Ninh ngẩng đầu nhìn bọn họ, nén bi thương, “Đặng tỷ… chết rồi.”
Bốn từ đơn giản nhưng lại khiến đầu Lâm Diêu muốn nổ tung, hắn nhìn người và xe đậu đầy xung quanh, đột nhiên trong lòng bộc phát sự phẫn nộ cùng cực!
Hết chương 17.
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook