Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.

Rời khỏi nhà Lỗ Thần, Lưu Văn Đình nói muốn đi gặp mấy người bạn, Lâm Diêu đưa xe cho bà, cuối cùng cùng Tư Đồ đi trước.

Trên đường đi, Lâm Diêu hỏi người bên cạnh định đi đâu, Tư Đồ suy nghĩ một lúc, hỏi, “Còn em?”
“Tôi định đi gặp Vương Tú một lần.”
“Bây giờ không phải lúc, anh nhờ Tiểu Ny tử đi thăm dò rồi, chúng ta để bữa khác.

Đi xem nhà Lưu Nghị, thế nào?”
Thấy Lâm Diêu gật đầu, Tư Đồ liền vọt xe đi.

Trong lúc đi, Lâm Diêu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền thảo luận về tính liên quan giữa hiệp hội và vụ án, theo góc nhìn của Lâm Diêu, vụ án này nhất định có liên quan tới hiệp hội, cho dù người khởi xướng không phải bác sĩ thì người đó cũng nhất định tìm cách để nhúng tay.

Việc cấp bách là phải hiểu rõ, bên trong vụ án này có thời cơ gì để lợi dụng, phải tìm ra điểm này thì mới chuẩn bị kế hoạch rung cây đợi thỏ được.
Nghe ý kiến của Lâm Diêu, Tư Đồ lại nói, “Anh chỉ lo là vụ này không chỉ có hiệp hội giở trò quỷ, sự tồn tại của Miêu Kỳ Kỳ cũng rất kì lạ, nếu như là người của bác sĩ, tại sao cô bé lại chủ động tiếp cận chúng ta? Không hợp với tác phong của hiệp hội.

Nếu như nói cô bé không phải người của hiệp hội, vậy là thuộc thế lực nào? Tại sao biết chuyện cũ của chúng ta, còn biết tên thật của Thiếu An?”
Có mấy lời Lâm Diêu không muốn nói.

Bên trong liên lụy tới quá khứ giữa Tư Đồ và ba hắn, Tư Đồ và Miêu Kỳ Kỳ đều đi ra từ viện quản giáo, Miêu Kỳ Kỳ vào ngày hết hạn một mình rời khỏi viện quản giáo, trong một tuần liền xuất hiện trước mặt mẹ mình, có thể, lúc cô bé rời khỏi viện có người cho cô bé biết tư liệu về Tư Đồ.

Là ai đưa? Người của viện quản giáo hay là người của bác sĩ? Mục đích của bọn họ là gì? Miêu Kỳ Kỳ không theo lẽ thường ra quân, rất nhanh đã tiếp xúc Y Thiếu An, mà cô bé nói ra tên của mẹ mình để đáp lễ đôi bao tay, tám chín phần đã sớm nghĩ xong từ lâu.

Vậy có thể cho rằng Miêu Kỳ Kỳ đưa đơn khiêu chiến không?
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu nói, “Nếu Miêu Kỳ Kỳ có liên quan tới hiệp hội, vậy lần này bọn họ đã thay đổi cách đấu.”
Tư Đồ cười, bảo hắn nói chi tiết một chút.
“Bác sĩ cũng được, Đồng phu nhân hay Đồng Chấn Thiên cũng được, so chiêu với chúng ta đều là so ngầm.

Chúng ta cũng thích ứng cách làm của bọn họ, nói ra thì không dễ nghe nhưng sách lược đối phó và cách tư duy của chúng ta cũng cố định theo.

Nhưng nếu bọn họ đột nhiên đổi cách đấu thì sao? Chúng ta phải làm lại từ đầu, coi như bắt đầu từ con số không.”

Vô tình xe giảm tốc độ, Tư Đồ vừa suy tư vừa nói, “Nếu như vậy, chúng ta cũng giống như rơi vào bẫy.

Em nghĩ đi, anh vì sự xuất hiện của Miêu Kỳ Kỳ mà khiến mọi người nhập cuộc, Tiểu Đường hưng phấn nghĩ ra ý kiến cùng nhau đối chiến.

Có lẽ, bác sĩ là chờ kết quả này.”
“Có là vậy thì cũng không sao.” Lâm Diêu cười nói, “Đối với chúng ta không phải chuyện xấu, Tiểu Đường có thể phản ứng tích cực, nói rõ khả năng thích ứng của nó rất mạnh.

Sao, anh còn chuyện gì lo lắng nữa?”
Trong lòng Tư Đồ nghĩ: Có thể không có sao? Lo lắng của anh là em đó! Suy nghĩ một chút, tay lại không yên, sờ sờ lên đùi Lâm Diêu, “Cục cưng à, mẹ cũng tới rồi, lãnh cung của anh mất chỗ rồi.”
“Nói chuyện đứng đắn.”
“Cái này còn không đủ đứng đắn á?”
“Anh không đứng đắn.”
“Anh đứng đắn thì sao em thoải mái được?”
Trong lòng quá nhiều chuyện, không rảnh rỗi cãi nhau vui đùa với hắn, đơn giản vuốt lên tay hắn, tựa vào cửa sổ thủy tinh, “Tư Đồ, mấy hôm nữa…”
“Cái gì?”
Lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, hắn muốn bảo Tư Đồ đi tảo mộ, nhưng thấy bây giờ không phải lúc.
Không phải lúc? Trong đầu đột nhiên bật sáng, định nói những khả năng vừa nghĩ tới cho Tư Đồ, nhưng lại cảm thấy không nắm chặt, không thể làm gì hơn là tặc lưỡi quay mặt đi.

Chỉ là Tư Đồ nhìn thấu sự do dự của hắn, cười hỏi, “Sao thế? Nghĩ tới cái gì?”
“Không có gì, anh lái xe đi.” Dứt lời, Lâm Diêu nhắm mắt lại.
Người tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong thật ra rất rối, trên thực tế, không chỉ có Lưu Văn Đình lo lắng cho Tư Đồ, hắn cũng lo.

Chỉ là vấn đề của bọn họ khác nhau, hắn càng quan tâm tới chuyện năm đó Tư Đồ để lại phiền phức.
Nhớ lại mấy buổi tối vừa dọn vào nhà mới, bị hắn làm cho bủn rủn cả người, hắn vừa xoa bóp cho mình vừa kể lại chuyện năm xưa.

Lúc đó khó mà miêu tả tâm trạng của mình, trên mặt tình cảm thì không phải nói rồi, mặc dù biết năm hắn 15 tuổi đã giết chết ba người nhưng vẫn thương hắn vô cùng.

Chỉ kinh ngạc là, năm đó cảnh sát bó tay, người bắt hắn là đầu quỷ, càng không ngờ sau đó đầu quỷ tìm mọi cách cùng Tư Đồ Văn Đào cứu hắn ra, từ đó, hắn và đầu quỷ trở thành bạn.
Số người biết chân tướng năm xưa chỉ có bốn.

Đầu quỷ, Lưu Văn Đình, Tư Đồ Văn Đào và bác sĩ tâm lý Cố Mẫn.


Tư Đồ Văn Đào đã chết, Lưu Văn Đình không có khả năng bán đứng Tư Đồ, cũng chỉ còn lại đầu quỷ và Cố Mẫn, nhưng hai người đó càng sẽ không hại Tư Đồ.

Chẳng lẽ biết chân tướng năm đó còn một người khác?
Nếu quả thật có một người như thế tồn tại, đáng sợ không phải là người nắm giữ sự thật năm xưa, mà là người nắm giữ điểm yếu của Tư Đồ.
Nghĩ tới điểm đó, hắn đột nhiên lên tinh thần, khẽ mỉm cười nhìn người đàn ông của mình.

Tư Đồ bị nhìn có chút mất tự nhiên, hỏi, “Sao đột nhiên dịu dàng nhìn anh vậy? Không sao chứ?”
“Tư Đồ, tối nay ra khách sạn ngủ đi, tôi có chuyện muốn nói.”
“Có cái gì không thể nói bây giờ sao?”
“Không khí bây giờ không hợp, để tối nói chuyện tình cảm hơn.”
Lúc đang nói chuyện, đã đến nhà Lưu Nghị.

Tư Đồ đậu xe, truy hỏi Lâm Diêu rốt cuộc muốn nói gì, đối phương chỉ cười, bước xuống xe.
Lưu Nghị vốn ở một mình, sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát để trống căn nhà hai ngày để lục soát, ba mẹ của Lưu Nghị mới dọn vào hôm nay.

Mời hai người Tư Đồ vào nhà, ba của Lưu Nghị chỉ vào một căn phòng đóng kín cửa, nói vợ mình vì quá đau lòng mà bị bệnh nằm liệt giường.

Tư Đồ nói vài câu an ủi, sau đó hỏi, “Gần đây Lưu Nghị có tranh chấp với ai không?”
Ông lắc đầu, nói cuộc đời con trai mình thật ngắn ngủi.

Đối với phụ huynh, hắn là một người con hiếu thảo, đối với bạn bè, hắn là bạn tốt.

Nói rất lâu nhưng vẫn không nhắc tới Vương Tú, Lâm Diêu không khỏi thấy lạ, liền hỏi nguyên do bên trong.
Ông thở dài một tiếng, kể về một cuộc hôn nhân sai lầm.
Tổng hợp lại lý do thoái thác của đoàn kịch, Tư Đồ gần như có thể hình dung được lịch sử của cuộc ly hôn này.

Sau khi kết hôn mà chưa tìm hiểu kỹ, Vương Tú quanh năm ở ngoài quay phim, gần như không về nhà, chỉ để cục tiền thật to làm bạn với chồng.

Mà Lưu Nghị là chồng lẫn đàn ông mà nói, tâm lý tự ái khiến hắn càng phản cảm với chuyện vợ mình ra ngoài quay phim.


Về mặt khác, trong giới giải trí lúc nào cũng có tin đồn Vương Tú và bạn diễn phim giả thành thật.
Đối với Vương Tú mà nói, bước ngoặt lớn nhất chính là có thai với Lưu Nghị.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, cô ăn nhầm món lưu thông máu gì đó mà bị xuất huyết sinh non, nhận được tin từ đó về sau rất khó có thai lại.
Hy vọng mong manh cuối cùng tan vỡ, hai bên cha mẹ chỉ trích, cuộc hôn nhân này đứt đoạn tại đây.
“Lúc đó Lưu Nghị đề nghị chia tay?” Tư Đồ hỏi.
“Không phải, là chúng tôi, cha mẹ của Vương Tú cũng đồng ý.”
“Bác nghĩ tình cảm giữa Lưu Nghị và Vương Tú như thế nào?”
“Vốn vì chuyện có thai mà hai đứa cũng tốt hơn, nhưng sau khi sảy thai, cũng biết Vương Tú không thể có con nữa, trong lòng Tiểu Nghị cũng luống cuống, có chút dao động, dưới sự thúc đẩy của chúng tôi thì cũng chịu ly hôn.”
Tư Đồ suy nghĩ, xem ra lúc đó hai người ly hôn căn bản là do hai bên cha mẹ thúc ép.

Giờ nhìn lại, tình cảm theo Vương Tú nói là cũng không tệ, rất có khả năng tái hôn.

Nhưng nhìn thái độ của người lớn, rõ ràng không biết chuyện này.
“Lưu tiên sinh, gần đây tình hình kinh tế của Lưu Nghị như thế nào?” Tư Đồ hỏi.
“Cũng ổn.

Nửa năm trước có bạn gái mới, con gái nhà người ta cũng nghĩ cho nó, thường xuyên…”
“Bạn gái mới?”
“Bạn gái mới?”
Cả hai cùng đồng thanh hỏi, khiến ông hơi hoảng sợ.
“Bác nói Lưu Nghị có bạn gái mới?”
“Đúng vậy, cũng hơn nửa năm rồi, Tiểu Nghị, haiz…” Thở dài một hơi, ông nói tiếp, “Không may mắn, Tiểu Nghị còn định hè sang năm kết hôn.

Nhưng mà…”
“Có thể cho cháu liên lạc của đối phương không?” Tư Đồ cố gắng nói dễ dàng một chút, không đến mức làm ông nghi ngờ.
Tạm biệt hai ông bà họ Lưu, hai người không ngừng nghỉ tìm được bạn gái mới của Lưu Nghị, là quản lý của một công ty quảng cáo.

Đó là một cô gái thanh tú, trên gương mặt mơ hồ nhìn thấy nét tang thương, đôi mắt đỏ bừng giống như đã lâu rồi không nghỉ ngơi cho tốt, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, nói vậy đã khóc rất lâu.
Đối với một cô gái như vậy, Tư Đồ tự nhiên sẽ nhượng bộ lui binh, hắn không hợp nói chuyện với kiểu người này.

Cho nên lần này là Lâm Diêu ra ngựa.
Vô cùng đơn giản nói những chuyện bên ngoài vụ án, hỏi tình cảm giữa Lưu Nghị và cô như thế nào.

Sau đó mới hỏi, “Lần cuối cô gặp Lưu Nghị là lúc nào?”
“Nửa tháng trước.”
“Sao lại lâu như vậy?”

Cô gật đầu nói, “Nửa tháng trước tôi phải đi công tác, vốn là còn hơn mười ngày nữa mới về.

Nhưng sáng hôm qua nghe tin Lưu Nghị bị hại nên mới tức tốc về đây.”
Suy nghĩ một chút, Lâm Diêu uyển chuyển hỏi, “Cô có rõ về cuộc hôn nhân trước của hắn không?”
Cô gái lắc đầu, “Cũng không rõ lắm.

Tôi chỉ biết vợ trước của anh ấy rất nổi tiếng, Lưu Nghị có áp lực với cổ.”
“Giữa bọn họ còn lui tới không?”
“Có.

Dù sao cũng làm chung, đều sẽ phải chạm mặt.

Ban đầu tôi cũng để ý tới, nhưng mà Lưu Nghị ảnh, ảnh cầu hôn tôi, hứa là sau khi kết hôn sẽ rút khỏi đoàn.

Hai chúng tôi cùng làm ăn buôn bán.

Hạng mục đầu tư cũng thương lượng xong rồi, nhưng không nghĩ đột nhiên lại xảy ra chuyện này.”
Lâm Diêu hỏi, “Lần cuối Lưu Nghị liên lạc với cô là khi nào?”
“Sáu giờ chiều ngay hôm gặp nạn.

Anh ấy gọi điện cho tôi, không nói chuyện gì quan trọng, nói chuyện phiếm mấy câu thì cúp.”
Bận cả ngày, tới bảy giờ tối hai người mới đi ăn cơm ở nhà hàng dưới khách sạn.

Giữa bàn cơm cả hai đều trầm mặc, ăn hơi no rồi, Lâm Diêu mới nói về quan hệ giữa Vương Tú và Lưu Nghị.

Theo manh mối đến xem, Lưu Nghị hoàn toàn không có ý định tái hôn với Vương Tú, Vương Tú dựa vào đâu mà hiểu thành như vậy? Chuyện này có cần nói dối không? Nói dối vì cái gì?
Xét thấy những điểm đáng ngờ, Tư Đồ thật ra cũng khá rõ ràng.

Hắn nghĩ, Vương Tú có ý định liên hệ chuyện mất sợi dây chuyền với Lưu Nghị, từ lúc bắt đầu cô có chiều hướng nói cuộc hôn nhân cải tử hoàn sinh sau đó sợi dây chuyền bị mất, trong chuyện này Lưu Nghị đóng một vai trò quan trọng.

Bây giờ nghĩ lại, những gì Vương Tú truyền cho hắn đều là ‘khái niệm’.
Giương mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, Lâm Diêu biết Tư Đồ không thể nào không nhận ra ý đồ của Vương Tú, có lẽ, hắn vẫn có quyết định của mình, cho nên mới chậm chạp không tiếp xúc thêm với Vương Tú, đánh con bài Trương Ny, sờ Vương Tú một cái.
Vậy thì, mưu tính của Tư Đồ là gì?
Hết chương 10.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương