Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.

Y Thiếu An trốn trong góc quan sát Miêu Kỳ Kỳ, thấy cô bé nhón chân nhìn vào trong phòng khách, vẻ mặt mười phần ngây thơ.

Nhưng Y Thiếu An hiểu rõ, cô bé này tuyệt đối không đơn giản, kế hoạch giết người sắp đặt hơn một năm, đến nỗi cảnh sát biết hung thủ là ai nhưng không có bằng chứng.

Y Thiếu An nghĩ, cô bé muốn cảnh sát biết chính cô là hung thủ, nhưng họ không thể tìm ra sơ hở từ cách làm của cô, từ đó cười nhạo và miệt thị.
Nghĩ tới đây, Y Thiếu An thấy Miêu Kỳ Kỳ thất vọng bĩu môi, sau đó hít một hơi thật sâu đi về phía cửa lớn.
Y Thiếu An tuy rằng không rõ mục đích của cô bé là gì, nhưng cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong chờ cô bé gõ cửa.

Suy nghĩ như thế, hắn thoải mái đi ra ngoài, mở miệng hỏi, “Xin hỏi, em tìm ai?”
Miêu Kỳ Kỳ thấy Y Thiếu An từ bên cạnh đi tới, ngây ra một lúc, chỉ chỉ hắn, “Chẳng phải anh ở bên trong sao?”
Y Thiếu An mỉm cười, hiện ra vẻ hiền hòa, chẳng qua lời nói không bỏ qua cho ai, “Em đã sớm biết anh ra ngoài, nếu không, cũng sẽ không gõ cửa.”
Lời nói của Y Thiếu An có một nửa là đoán mò, nhưng sự thay đổi trên gương mặt Miêu Kỳ Kỳ đã chứng thực.

Hắn tiến lên một bước, cười hỏi, “Em muốn gặp ai? Tư Đồ hay Lâm Diêu?”
Người bị chất vẫn chỉ vào hắn, “Gặp anh, Tiền Lạc An.” Dứt lời, thấy Y Thiếu An chẳng may may phản ứng, có chút tức giận, “Tại sao anh không kinh ngạc?”
“Có gì mà kinh ngạc? Em đã biết người nhà của Lâm Diêu, thì chắc cũng biết chút ít về tụi anh.”
Miêu Kỳ Kỳ gật đầu, chà chà tay, “Anh không muốn gọi họ quay lại sao?”
“Không, trừ khi em có yêu cầu.”
“Hay là thôi đi, bây giờ chưa phải lúc.”
Y Thiếu An thấy Miêu Kỳ Kỳ chà tay, còn hà hơi vào, liền lấy bao tay bằng da trong túi ném cho cô bé, “Mang vào đi, con gái phải giữ gìn cho kỹ.”
Nhìn đôi bao tay size nam hơi lớn, Miêu Kỳ Kỳ nghiêng đầu không hiểu được, nhưng vẫn đeo vào.

Sau đó nhìn cửa nhà, xoay người đi ra ngoài.

Y Thiếu An cũng không lên tiếng hỏi, cũng chẳng ngăn cản, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô bé.
Đi ra chừng hơn 10m, Miêu Kỳ Kỳ đột nhiên dừng bước, xoay đầu nói, “Mẹ em tên là Từ Tú Hoa.” Giơ giơ hai tay, “Coi như quà tạ lễ của đôi bao tay.”
Y Thiếu An không khống chế biểu cảm, lộ ra nét nghi ngờ, điều này khiến Miêu Kỳ Kỳ đắc ý.
Mười mấy phút sau, Tả Khôn và Đường Sóc mua đồ xong vừa vặn gặp Tư Đồ bọn họ.

Mọi người chào hỏi với Lưu Văn Đình, đều đi vào nhà Lỗ Thần.

Y Thiếu An rất lễ phép gọi một tiếng “bác gái”, Lưu Văn Đình gật đầu, mắt liếc Tả Khôn, lén nói, “Hai đứa rất xứng đôi.”
Lúc này Tư Đồ đi vào bếp, tiếp tục công việc dở dang.

Rất nhanh hắn quay lại phòng khách, gọi Y Thiếu An, “Thiếu An, qua đây một chút.”

Tả Khôn đi theo Y Thiếu An ra ngoài.

Tư Đồ mở miệng hỏi, “Lúc nãy xảy ra chuyện?”
“Sao cậu biết?” Y Thiếu An hỏi.
“Tôi thấy dấu giày của anh trên bệ cửa sổ.”
Nhớ lại tình cảnh mình nhảy ra ngoài, Y Thiếu An mỉm cười.

Kể lại chuyện gặp Miêu Kỳ Kỳ, cuối cùng nói, “Cô bé nói tên mẹ của mình cho tôi biết là có ý gì?”
Tư Đồ nhíu mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhấc chân bước vào nhà.

Trong phòng khách, Lưu Văn Đình đang nói chuyện với Diệp Từ, Lâm Diêu và Đường Sóc lục soát phòng khác, nghe Tư Đồ gọi đều tụ họp lại.
Lâm Diêu thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không khỏi hỏi, “Làm sao vậy?”
Khoan mở miệng, đầu tiên cười cười với Lâm Diêu.

Rồi mới xoay người nói với mọi người, “Sự việc có thay đổi.

Diệp Từ, anh lập tức đi điều tra tung tích của Miêu Kỳ Kỳ; Tiểu Diêu, nói với Đông Minh vụ án này phải để tổ chuyên án tiếp nhận, bảo hắn cho người đi điều tra Từ Tú Hoa ở thành phố P.”
“Rốt cuộc là sao vậy anh?” Đường Sóc ở bên cạnh không rõ, lên tiếng hỏi.
Tư Đồ tặc lưỡi, nói, “Tuy rằng bây giờ chỉ mới là suy đoán, nhưng tám chín phần là Miêu Kỳ Kỳ có mối liên quan rất sâu với hiệp hội.”
Y Thiếu An tiếp lời Tư Đồ, kể lại chuyện vừa rồi mình gặp Miêu Kỳ Kỳ, sau khi nghe xong, mọi người rơi vào trầm tư.

Lưu Văn Đình quan sát những người trẻ tuổi, cười nói, “Một cô bé mười mấy tuổi mà đã làm tụi con như gặp đại địch vậy?”
Nghe vậy, Lâm Diêu oán thầm trong lòng: Cũng không biết là ai lo quá phải chạy từ bờ bên kia thế giới về đây?
Chàng trai đứng bên cạnh hắn dở khóc dở cười hỏi, “Mẹ đang đả kích tụi con hả?”
Lưu Văn Đình mỉm cười liếc con trai, “Nếu người ta lộ mặt, nghĩa là sẽ không đánh sau lưng tụi con.

Mấy đứa các con tụ lại cả thể lực lẫn trí lực đều giỏi, còn sợ không đấu lại con bé à? Cho dù Miêu Kỳ Kỳ có liên quan tới hiệp hội, trong mắt mẹ, đối với tụi con chỉ có lợi không có hại.”
Lúc này, Tả Khôn lên tiếng, “Bác gái nói đúng.

Nếu hiệp hội chậm chạp không chịu ra tay, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ.

Chờ thêm một ngày, thực lực của họ lại tăng thêm một bậc, đối với chúng ta vô cùng bất lợi, chúng ta không thể chống đỡ được cuộc chiến không tiêu hao.

Cho nên thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Tư Đồ để tổ chuyên án nhận vụ này là vô cùng chính xác.” Sau khi nói xong, lại suy nghĩ một chút, “Cái này phải bận rộn lắm, tôi phải đưa Thiếu An và Tiểu Ny tử về Pháp rồi quay lại.”
Đường Sóc ngồi trước cửa sổ chớp mắt, thấy nét bất mãn trên mặt Y Thiếu An, hình như Tả Khôn đã đạp trúng bãi mìn rồi.

Động vật nhỏ không cảm thấy có gì căng thẳng, cười hì hì hỏi, “Thiếu An ca, anh đồng ý với quyết định của Khôn ca hông?”
Diệp Từ ở bên cạnh rất muốn xách động vật nhỏ nhà mình đi, bởi vì thằng bé này rất bướng bỉnh, cố ý khơi dậy cơn tức của Y Thiếu An.


Hắn lắc đầu, giả vờ không nghe thấy.

Nhưng Y Thiếu An bên kia lại chịu không nổi, nói, “Không đồng ý!”
Lâm Diêu xoay đầu nhìn Tả Khôn, y như mắng hắn ngu ngốc.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Diêu, Tả Khôn mới ý thức mình sai ở đâu.

Quả nhiên nghe thấy Y Thiếu An phản đối.
“Nếu người đầu tiên tiếp xúc với cô bé là em, nói không chừng sẽ còn đi tìm em, em không thể về được.”
Hai người nhìn nhau, chỉ có Tư Đồ là mặt không đổi sắc.

Hắn nói với Tả Khôn, “Lần sau có suy nghĩ này thì đừng có nói ra miệng.”
Vị boss mafia không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, nghe Lâm Diêu hỏi, “Tả Khôn, anh lo Thiếu An gặp chuyện không may?”
“Rất lo, vô cùng lo.”
Lâm Diêu ngăn Y Thiếu An muốn phản bác, lại hỏi, “Anh nghĩ chỉ với khả năng phân tích của Thiếu An, hắn có thể tự bảo vệ mình không?”
Mọi người đồng loạt nhìn Tả Khôn, hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhưng trên thực tế, Tả Khôn là một người sáng suốt, thẳng thắn nói, “Tự bảo vệ mình là chuyện không thành vấn đề.”
Hắn gật đầu với Y Thiếu An, đưa ra ý kiến trung lập, “Tôi không tán thành ý tưởng đưa Thiếu An đi lẩn trốn.

Chỉ cần bình thường chú ý hơn một chút, lúc nào cũng biết lượng sức mình là được rồi.”
Đường Sóc ở bên cạnh giơ tay lên, có ý kiến.

Động vật nhỏ đứng giữa mọi người, mở miệng, “Em cũng không đồng ý để Thiếu An ca đi về, chúng ta tụ lại với nhau thì tương đương với cái gì? Tương đương hiệp hội có thể nhân cơ hội tốt, một lưới bắt hết.

Mặc kệ vụ án này có liên quan tới hiệp hội hay không, em nghĩ bọn họ vẫn sẽ tìm chút gì đó.

Khôn ca cũng nói, chúng ta không chống nổi cuộc chiến không tiêu hao, vậy tại sao không cho đối phương cơ hội quyết đấu? Chúng ta đâu thể nào cứ chờ bọn họ tới đánh được.”
Đề nghị của động vật nhỏ mọi người đều tán thành, nhưng mà hắn vẫn chưa nói xong, “Nhưng mà chúng ta không thể hao tốn quá nhiều vào vụ án này, phải phân ra nhưng trên ý là không tiêu tán.

Em và Đại Binh ca phụ trách bảo vệ Thiếu An ca, cũng điều tra tung tích của Miêu Kỳ Kỳ.”
Tư Đồ gật đầu, chia tổ ra làm.

Diệp Từ, Đường Sóc, Y Thiếu An phụ trách điều tra tung tích của Miêu Kỳ Kỳ; Tả Khôn, Liêu Giang Vũ giúp Tư Đồ tra án, Lâm Diêu là ràng buộc liên kết giữa bọn họ và tổ chuyên án.
Thương lượng xong, Diệp Từ đưa Đường Sóc đi.

Tả Khôn và Y Thiếu An cũng đi, trong nhà Lỗ Thần chỉ còn Tư Đồ, Lâm Diêu và Lưu Văn Đình.

Lúc này, Tư Đồ mới chuyên tâm lục soát nhà nạn nhân.

Vừa đẩy cửa thư phòng, lại nghe thấy mẫu thân đại nhân cũng có ý muốn tham dự, đoán chừng cũng không ngăn được bà, liền đưa cho bà một đôi bao tay, “Từ từ chơi thôi mẹ, đừng hưng phấn quá là được.”
Lưu Văn Đình cười, vỗ vỗ lên cánh tay Tư Đồ, tham dự lục soát.

Lâm Diêu lặng lẽ đi theo Tư Đồ vào thư phòng, thấy Lưu Văn Đình ở bên ngoài không để ý tới họ, liền vung chân đạp Tư Đồ một cái.

Người nào đó kêu ui da!
“Em làm gì vậy?”
“Đồ khốn, tranh anh vẽ dán trên cửa bị nhìn thấy rồi!” Lúc nói chuyện, Lâm Diêu đỏ mặt.

Thấy Tư Đồ cười rất muốn đánh đưa tới, hắn liền đẩy đi, “Để ý chút, mẹ anh còn ở bên ngoài.”
“Bà ấy là mẹ anh, cũng không phải mẹ người nào khác, đức hạnh anh thế nào mẹ cũng biết hết rồi.” Nói xong kéo tay Lâm Diêu, “Cục cưng, nếu em có chết cũng không chịu thừa nhận mình từng nói câu này, vậy cái hôm được anh dùng miệng làm cho cảm thấy thế nào?”
Còn cái gì khiến người ta giận hơn cái này? Lâm Diêu đánh một quyền, mắng một tiếng, “Biến thái!”
“Sĩ diện hảo~”
“Anh nói ai?”
“Ai trả lời thì nói người đó đó~”
Tên chết tiệt này lại bắt đầu chơi xấu! Còn không bằng trình độ học sinh tiểu học.

Lâm Diêu gần như bị chọc cười, xoay đầu nói ra phòng khách, “Tư Đồ, mẹ mới tới đã kêu mẹ đi về rồi?”
Tư Đồ chưa kịp bịt miệng Lâm Diêu, Lưu Văn Đình đã nhanh như tia chớp xuất hiện, vọt vào đánh Tư Đồ một cái, “Thằng con thối, định đuổi mẹ đi hả!”
Tư Đồ hàm oan phải nói những lời tốt đẹp cả buổi mới làm mẫu thân đại nhân nguôi giận, nhìn bà quay lại bếp kiểm tra, lúc này mới xoay người nhìn chằm chằm cái người đang cười bên kia.

Ôm chầm người ta hôn mạnh một cái, “Em muốn chỉnh chết anh hả?”
Lâm Diêu cười đến chảy nước mắt, nhéo lỗ tai hắn, “Tôi thích nhìn anh quýnh lên như vậy, làm người ta thấy vui.”
Tư Đồ ôm hắn không buông tay, “Vậy chỉnh chết anh đi, chỉnh chết anh luôn!”
Đẩy người bám lấy mình ra, Lâm Diêu cũng không muốn đang làm việc lại đi bán cơm chó.

Vì vậy hôn một cái bồi thường, sau đó ai quay về làm việc nấy.
Qua khoảng chừng nửa tiếng, Lâm Diêu tìm thấy một két sắt trong phòng ngủ của Lỗ Thần, hắn gọi Tư Đồ tới, hai người phát hiện cái két này có vẻ rất cao cấp, không phải dân chuyên nghiệp e là sẽ không mở ra.

Liên lạc với Mạc Bân, nhờ hắn gọi người qua giúp.
Mạc Bân hành động rất nhanh, mở được két sắt, lấy đồ bên trong ra.

Những cái khác mọi người không để ý, chỉ để tâm tới bảy, tám tờ giấy nợ.

Tư Đồ tính thử, cộng lại thì cũng phải nợ tới sáu triệu, Lỗ Thần chẳng phải là đạo diễn đắt show sao, tại sao lại thiếu nhiều tiền như vậy?
Mạc Bân đem giấy nợ về, rồi lấy tư liệu hoàn chỉnh về Lỗ Thần đưa cho Tư Đồ.
Tư Đồ cẩn thận xem, nói, “Thu nhập hằng năm của hắn chí ít hơn cả triệu, các anh phải điều tra vấn đề kinh tế của hắn.

Còn nữa, ba năm trước hắn kết hôn, tại sao hai vợ chồng lại ở riêng?”
Mạc Bân nói, “Lúc trước hai vợ chồng ở thành phố G, năm ngoái thì Lỗ Thần vì công việc nên tới đây ở.

Có người nói, là do chuyện công việc của vợ hắn chậm chạp nên mãi vẫn chưa dọn tới đây sống chung.

Chúng tôi đã điều tra, vợ hắn làm trong cục thuế, công việc này đúng là rất khó để điều động.”

Lâm Diêu đi tới đầu giường, nói mấy câu, “Kết hôn ba năm, tình cảm coi như cũng không tệ, huống hồ bọn họ còn ở riêng một năm.

Nhưng tại sao trong phòng không có hình của vợ hắn?”
Tư Đồ nhìn chằm chằm vào Lâm Diêu, trong mắt ánh lên sự vui sướng, hỏi, “Em thấy điều này không bình thường?”
“Tính cách và thái độ của một người có thể nhìn ra trong thói quen sinh hoạt của họ.” Nói xong hắn chỉ ra phòng khách, “Bên ngoài treo mấy bức tranh, tuy là giả nhưng hiệu quả vẫn tương đồng.

Hoa hướng dương của Van Gogh, Vườn Luxembourg ở Paris của David, tháp Eiffel của Sarahov, cái nào cũng là tác phẩm hàng đầu thế giới? Có thể nhìn ra Lỗ Thần là một người yêu nghệ thuật, người như vậy sẽ rất cảm tính, một người cảm tính sao lại không trưng hình người mình yêu trong phòng?”
Sau khi nghe Lâm Diêu nói, Tư Đồ cởi giày leo lên giường, ngẩng đầu nhìn vết tích trên tường.

Hành động này không khiến Lâm Diêu thấy lạ, nhưng Mạc Bân thì chẳng hiểu nổi, hỏi, “Cậu làm gì vậy?”
“Tổ trưởng Mạc, anh kết hôn chưa?”
“Kết hôn rồi.”
“Đầu giường của anh không treo hình cưới à?”
Mạc Bân nhất thời nghẹn họng, nhớ tới chuyện dở khóc dở cười khi vợ hắn kêu hắn treo ảnh lên.

Lập tức hiểu ý của Tư Đồ, không đợi hỏi lại thì nghe Tư Đồ nói, “Phát hiện chỗ này có dấu đóng đinh.

Xem ra không phải không có treo, mà là đã bị tháo xuống.” Tư Đồ nhảy xuống giường, nói với Mạc Bân, “Vợ của Lỗ Thần tới chưa? Hỏi cô ta có biết chuyện này không.

Mặt khác, tăng cường điều tra các mối quan hệ khác phái của Lỗ Thần, thằng cha này không phải loại người thành thật gì đâu.”
Mạc Bân rất nghi ngờ hỏi, “Chuyện gì cũng là chúng tôi làm, vậy các cậu làm gì?”
“Chờ tin của anh đó.” Thái độ đương nhiên của Tư Đồ khiến Mạc Bân á khẩu, mang cấp dưới vội vã đi mất.
Trong phòng ngủ không có người ngoài, Tư Đồ mỉm cười hôn một cái lên mặt Lâm Diêu, “Cục cưng, từ từ sẽ tới, tổ chức xem trọng em.”
Dở khóc dở cười trừng mắt nhìn hắn, Lâm Diêu nói, “Tôi cũng nghĩ sinh hoạt cá nhân của Lỗ Thần không đứng đắn.

Nhưng mà anh không thấy lạ sao?” Thấy Tư Đồ nghiêng đầu nhìn mình, hắn nói, “Ở đây lẫn cơ thể của Mạc Bân đều đã lục soát, tại sao không phát hiện đồ của phụ nữ? Đừng hiểu lầm, ý tôi là tóc dài.”
“Anh lại thấy bình thường.”
“Không hề bình thường! Hắn đã ở riêng hơn một năm, nếu hắn không đứng đắn, nhất định sẽ đưa phụ nữ về nhà.”
“Vậy nhất định sẽ để lại tóc dài?”
“Sao lại không?”
Lúc này Lưu Văn Đình đi tới, đón lời Lâm Diêu, “Không có tóc dài của con gái thì có hai khả năng.

Một, người đó để tóc ngắn, hai, Lỗ Thần không ăn nằm với cô ta ở đây, hắn đến nhà của đối phương.”
“Khả năng sau lớn hơn, cân nhắc đến chuyện liên quan tới vụ án, có khả năng cao nhất là Vương Tú.” Lâm Diêu đi tới chỗ Lưu Văn Đình, đứng ở đó nhìn Tư Đồ.
Chớp mắt mấy cái, Tư Đồ muốn nói gì, lại bị Lưu Văn Đình đoạt lời nói trước, “Một người ly hôn, một người ở riêng, giữa bọn họ cũng đủ xảy ra nhiều chuyện không muốn để ai biết.” Nói xong, bà kéo tay Lâm Diêu, “Con nói xem có đúng không, Tiểu Diêu?”
“Dạ, hoàn toàn chính xác.”
Tư Đồ bất đắc dĩ phất tay, “Vụ này có hai người là đủ rồi.” Nói xong nhấc chân đi, còn nói thầm, “Con về nhà ngủ.”
Lâm Diêu tâm trạng cực tốt kéo tay Tư Đồ lại, nói hắn đừng nhỏ mọn như vậy, Lưu Văn Đình cũng đuổi theo kéo tay kia của Tư Đồ, nói người một nhà đừng tính toán như thế.

Tư Đồ khóc không ra nước mắt, cảm giác mình có thể tìm một nơi không người, đồng xanh nước biếc dưỡng lão được rồi.
Hết chương 9.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương