Tập Đoản Văn
Quyển 7 - Chương 4

Mã Mi, nam, sở thích là Diệp Trúc Thanh, 25 tuổi.

Diệp Trúc Thanh, nữ, sở thích là đùa giỡn Mã Mi, 25 tuổi, năm năm rưỡi không có gì để miêu tả.

Đừng hỏi nửa năm trải qua thế nào, con người có hai bảo bối, đôi tay và bộ não.

Vừa mới bắt đầu, cô gái nào đó nói thế nào cũng vô dụng, về sau, không nhịn được quấy rầy đòi hỏi, hết cười lại mắng, anh đành tước vũ khí đầu hàng.

Thường xuyên rơi vào trạng thái thận hư, thường xuyên sáng sớm tinh lực tràn đầy ép dầu nữ tráng sĩ, tuổi còn trẻ mà cả ngày chua xót kêu đau lưng, so với các thím còn hăng hái hơn.

Người lớn trong nhà không thúc giục, sự nghiệp đang ở thời kỳ đỉnh cao... Đủ mọi lý do, anh ngại nhắc, xem dáng vẻ của Diệp Trúc Thanh cũng không có ý định kia.

Một ngày lại lãng phí thêm một ngày, gần đây Diệp Trúc Thanh ít khi để ý đến anh, chuyện xấu hổ nóng bỏng nhất đã không làm hai tháng nay rồi.

Có vấn đề, nhất định chuyện gì đó không thể cho ai biết đang xảy ra. Nam thanh niên ngửi thấy chuyện mờ ám lần theo dấu vết để lại, dựa vào tin vỉa hè, gần nhất cô đang rất thân thiết với một thợ chụp ảnh, mấy ngày trước còn hẹn người ta uống cà phê.

Uống cà phê? Uống nước sôi cũng không được, Vương Dấm Đông Á bối rối móc một cái kính nhỏ ra, nhìn ngang nhìn dọc, có mĩ mạo, có cảm giác thanh niên ngoan hiền em trai nhà bên, thì ra khẩu vị của đối phương vẫn không thay đổi.

Hừ... anh muốn tung đại chiêu, món đồ bố anh tặng anh đang để dưới đáy hòm.

Nhưng mà... ai có thể nói cho anh biết, cái miếng vải này, cái thứ che mắt lẳng lơ này là cái quỷ gì vậy, còn có cả một cái đuổi con thỏ? Lục lạc màu đỏ? Vòng cổ cho chó?

Thanh niên nghiến răng, không bỏ con săn sắt sao bắt được con cá rô, mặt mũi gì tầm này, thời đại thay đổi, anh... anh cũng phải... lả lơi một chút.

"Tiểu Mai Mai?" Một chàng trai ngoan ngoan dịu dàng nửa ngồi nửa quỳ trên ghế sô pha là em gái ngượng ngùng thận trọng nhà cô hả? Sợ là xuyên không rồi!

"Ừm." Đôi mắt anh lóe lên một chút, mặt không tự giác đỏ như ráng chiều, đùi hơi mở rộng, động tác xấu hổ khiến anh mất tự nhiên ngẩng đầu, đôi mắt như thủy tinh ngậm nước, lặng lẽ nhìn cô.

Vừa quyến rũ vừa dụ dỗ, tiểu yêu tinh.

"Rất đẹp." Diệp Trúc Thanh không tiếc lời khen ngợi anh.

"..."

Ánh mắt cô vô cùng chăm chú, đối mặt với cái nhìn nóng bỏng này, cậu gần như không khống chế được run chân, giọng nói cũng mềm mại yếu đuối: "Đêm nay chúng ta... làm chuyện xấu đi..."

"Được!"

Làm thỏa mãn người đàn ông của mình, Diệp Trúc Thanh tỏ vẻ rất tình nguyện.

Thế là, bọn họ trải qua một đêm tràn ngập kích thích.

"Chúng ta kết hôn đi." Nhìn như lơ đãng đề nghị, nhưng thật ra mang theo suy nghĩ bị từ chối, đừng từ chối, Trúc Thanh.

"Được, thợ chụp ảnh đã tìm xong rồi, ngày mai đi nhận giấy kết hôn nhé."

Đón nhận nét mặt kích động như gặp thần tiên của chàng trai, cô tiếp tục mỉm cười: "Đúng vậy, người đàn ông kia là em tìm, chụp ảnh cô dâu chuyên nghiệp để chụp ảnh cho chúng ta, rất khó hẹn."

Biết rồi, bà xã.

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương