Tặng Em Một Đời Đau Thương
-
Chương 41: Lời khó nói
Mạn Nhu quay về nhà liền điên loạn đập phá đồ đạt, cô ta nhưng một kẻ điên không kiểm soát được hành động của mình, người giúp việc cũng rất sợ những cảnh này nên đã đi nơi khác trốn tránh.
"Tôi không tin tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế, anh phải là của tôi."
Mạn Nhu cứ điên cuồng la hét như một kẻ mất trí, từ trước đến nay những thứ cô ta muốn thì nhất định sẽ có được cô ta không tin rằng Tần Ngôn sẽ ruồng bỏ mình, sự cố chấp của Mạn Nhu đã lên đến đỉnh điểm, cô ta không thể nào chấp nhận Tần Ngôn không còn yêu mình nữa, vì sự kiêu ngạo của cô ta quá lớn, khiến cho Mạn Nhu càng đẩy Tần Ngôn ra xa.
....
Dạo gần đây Tần Ngôn rất vui anh cười rất nhiều còn đối xử với Bạch Lãng vô cùng tốt khiến cho anh ấy khá bất ngờ.
"Anh ta bị ai nhập rồi hay sao, còn cười với mình nữa chứ đúng là sởn gai ốc thiệt mà, cũng may mắn là vợ của anh ta mang thai đúng lúc nếu không mình sẽ bị mắng suốt ngày cho mà xem."
Bạch Lãng vừa đi vừa lẩm bẩm, đột nhiên Tần Ngôn xuất hiện ở phía sau.
"Cậu đang nói nhảm gì vậy?"
Bạch Lãng giật bắn mình như vừa làm chuyện xấu xa.
"Không có gì."
Anh ấy nở một nụ cười sượng để đối mặt với Tần Ngôn, anh không truy cứu gì thêm mà chỉ mỉm cười đập nhẹ tay vào vai của Bạch Lãng.
"Cố gắng làm việc đi."
Nói rồi thì vui vẻ rời đi, Bạch Lãng thở phào nhẹ nhõm nói.
"Chỉ biết doạ người khác."
Tần Ngôn gọi điện về cho Nhã Tịnh.
"Em ổn chứ, có thấy mệt mỏi hay khó chịu chổ nào không?"
Anh cứ hỏi dồn dập như thế Nhã Tịnh vẫn không kịp trả lời.
"Anh hỏi nhiều như thế em chưa kịp trả lời nhớ câu hỏi trước thì phải nhớ câu sau rồi, anh cứ yên tâm em vẫn ổn không sao hết sức khỏe bình thường ăn uống đầy đủ, mẹ rất thương em thường nấu đồ ăn mang qua cho em, dạo gần đây em thấy mình béo ra nhiều đấy."
Tần Ngôn mỉm cười nói.
"Béo cũng không sao miễn là em khoẻ mạnh là được, à dạo gần đây ăn có hay nôn ói không."
Nhã Tịnh cảm thấy thật sự có lỗi khi lừa dối Tần Ngôn, cô rất muốn nói là mình không hề mang thai cho anh biết nhưng nhìn cách anh nói chuyện và quan tâm mình, cô lại muốn chìm trong những giây phút ấm áp này.
"Anh à."
Đột nhiên có người gọi Tần Ngôn, anh nói với Nhã Tịnh vài câu rồi vội vàng tắt máy.
"Nhớ giữ gìn sức khỏe bây giờ anh đang bận, cuối tuần này anh sẽ về với em."
Nhã Tịnh chưa kịp nói tiếp thì Tần Ngôn đã tắt máy cô nhìn vào màn hình điện thoại gương mặt buồn bã nói.
"Em xin lỗi."
........
Tình yêu đã khiến con người trở nên ích kỷ chỉ muốn đối phương quan tâm yêu thương mình chỉ duy nhất là mình, Nhã Tịnh đã dùng cách điên rồ đó chỉ để có được trái tim và tình yêu mà Tần Ngôn giành cho mình.
"Tần ngôn đừng bỏ rơi em, em xin anh đấy em thật sự rất yêu anh."
Nước mắt của cô đã giàn giụa trên gương mặt mặc cho có gọi tên anh bao nhiêu lần Tần ngôn vẫn không quay lại, Nhã Tịnh đau đớn chỉ biết khóc lóc cầu xin anh tha thứ.
Cô tỉnh lại sau giấc mơ đó trán đổ đầy mồ hôi, có lẽ cả ngày cô suy nghĩ về chuyện này quá nhiều đến nỗi phải mơ thấy, nếu chuyện đó thật sự xảy ra đúng thật là rất kinh khủng, Nhã Tịnh bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đã đi quá xa so với sức tưởng tượng của cô, bây giờ cô phải nói thật cho Tần Ngôn biết là mình không hề mang thai, nhưng càng suy nghĩ cô lại càng mâu thuẫn trong chính suy nghĩ của mình, Nhã Tịnh thật sự không biết nên làm như thế nào mới là đúng đắn.
Tần Ngôn quay về nhà liền đưa Nhã Tịnh đi mua sắm, anh thích thú nhìn những mẫu quần áo trẻ con, Tần Ngôn quay sang hỏi Nhã Tịnh.
"Không biết con của chúng ta là con trai hay con gái?"
Nhã Tịnh định nói ra cho anh biết nhưng lại rút lại lời nói của mình.
"Vẫn chưa biết được."
Anh muốn mua sắm đồ cho trẻ em nhưng Nhã Tịnh lại ngăn Tần Ngôn.
"Đừng mua sớm quá chưa biết giới tính của con mà, đợi đến khi có kết quả chúng ta mua vẫn chưa muộn mà anh."
Tần Ngôn hơi thất vọng nhưng vẫn nghe lời vợ , hai người đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Tần Ngôn sợ Nhã Tịnh sẽ mệt nên khi mua đồ về đến nhà anh lại chủ động xuống bếp, Nhã Tịnh nhìn dáng vẻ ân cần của Tần Ngôn nội tâm lại đấu tranh dữ dội.
"Mình phải nói cho anh ấy biết."
Đến khi cô định lên tiếng thì Tần Ngôn lại đưa đĩa thức ăn đến trước mặt Nhã Tịnh mỉm cười dịu dàng nói.
"Anh xem trên mạng xã hội người ta hướng dẫn làm những món ăn tẩm bổ cho người mang thai đấy em ăn thử xem có vừa miệng không."
Lời nói lại không thể thốt ra, Nhã Tịnh đành phải im lặng ăn thử món ăn mà Tần Ngôn đã làm cho mình. Hạnh phúc này đối với cô quá mỏng manh nếu bước thêm một bước nữa Nhã Tịnh sẽ thật sự rơi xuống vượt sâu không đáy.
"Tôi không tin tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế, anh phải là của tôi."
Mạn Nhu cứ điên cuồng la hét như một kẻ mất trí, từ trước đến nay những thứ cô ta muốn thì nhất định sẽ có được cô ta không tin rằng Tần Ngôn sẽ ruồng bỏ mình, sự cố chấp của Mạn Nhu đã lên đến đỉnh điểm, cô ta không thể nào chấp nhận Tần Ngôn không còn yêu mình nữa, vì sự kiêu ngạo của cô ta quá lớn, khiến cho Mạn Nhu càng đẩy Tần Ngôn ra xa.
....
Dạo gần đây Tần Ngôn rất vui anh cười rất nhiều còn đối xử với Bạch Lãng vô cùng tốt khiến cho anh ấy khá bất ngờ.
"Anh ta bị ai nhập rồi hay sao, còn cười với mình nữa chứ đúng là sởn gai ốc thiệt mà, cũng may mắn là vợ của anh ta mang thai đúng lúc nếu không mình sẽ bị mắng suốt ngày cho mà xem."
Bạch Lãng vừa đi vừa lẩm bẩm, đột nhiên Tần Ngôn xuất hiện ở phía sau.
"Cậu đang nói nhảm gì vậy?"
Bạch Lãng giật bắn mình như vừa làm chuyện xấu xa.
"Không có gì."
Anh ấy nở một nụ cười sượng để đối mặt với Tần Ngôn, anh không truy cứu gì thêm mà chỉ mỉm cười đập nhẹ tay vào vai của Bạch Lãng.
"Cố gắng làm việc đi."
Nói rồi thì vui vẻ rời đi, Bạch Lãng thở phào nhẹ nhõm nói.
"Chỉ biết doạ người khác."
Tần Ngôn gọi điện về cho Nhã Tịnh.
"Em ổn chứ, có thấy mệt mỏi hay khó chịu chổ nào không?"
Anh cứ hỏi dồn dập như thế Nhã Tịnh vẫn không kịp trả lời.
"Anh hỏi nhiều như thế em chưa kịp trả lời nhớ câu hỏi trước thì phải nhớ câu sau rồi, anh cứ yên tâm em vẫn ổn không sao hết sức khỏe bình thường ăn uống đầy đủ, mẹ rất thương em thường nấu đồ ăn mang qua cho em, dạo gần đây em thấy mình béo ra nhiều đấy."
Tần Ngôn mỉm cười nói.
"Béo cũng không sao miễn là em khoẻ mạnh là được, à dạo gần đây ăn có hay nôn ói không."
Nhã Tịnh cảm thấy thật sự có lỗi khi lừa dối Tần Ngôn, cô rất muốn nói là mình không hề mang thai cho anh biết nhưng nhìn cách anh nói chuyện và quan tâm mình, cô lại muốn chìm trong những giây phút ấm áp này.
"Anh à."
Đột nhiên có người gọi Tần Ngôn, anh nói với Nhã Tịnh vài câu rồi vội vàng tắt máy.
"Nhớ giữ gìn sức khỏe bây giờ anh đang bận, cuối tuần này anh sẽ về với em."
Nhã Tịnh chưa kịp nói tiếp thì Tần Ngôn đã tắt máy cô nhìn vào màn hình điện thoại gương mặt buồn bã nói.
"Em xin lỗi."
........
Tình yêu đã khiến con người trở nên ích kỷ chỉ muốn đối phương quan tâm yêu thương mình chỉ duy nhất là mình, Nhã Tịnh đã dùng cách điên rồ đó chỉ để có được trái tim và tình yêu mà Tần Ngôn giành cho mình.
"Tần ngôn đừng bỏ rơi em, em xin anh đấy em thật sự rất yêu anh."
Nước mắt của cô đã giàn giụa trên gương mặt mặc cho có gọi tên anh bao nhiêu lần Tần ngôn vẫn không quay lại, Nhã Tịnh đau đớn chỉ biết khóc lóc cầu xin anh tha thứ.
Cô tỉnh lại sau giấc mơ đó trán đổ đầy mồ hôi, có lẽ cả ngày cô suy nghĩ về chuyện này quá nhiều đến nỗi phải mơ thấy, nếu chuyện đó thật sự xảy ra đúng thật là rất kinh khủng, Nhã Tịnh bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đã đi quá xa so với sức tưởng tượng của cô, bây giờ cô phải nói thật cho Tần Ngôn biết là mình không hề mang thai, nhưng càng suy nghĩ cô lại càng mâu thuẫn trong chính suy nghĩ của mình, Nhã Tịnh thật sự không biết nên làm như thế nào mới là đúng đắn.
Tần Ngôn quay về nhà liền đưa Nhã Tịnh đi mua sắm, anh thích thú nhìn những mẫu quần áo trẻ con, Tần Ngôn quay sang hỏi Nhã Tịnh.
"Không biết con của chúng ta là con trai hay con gái?"
Nhã Tịnh định nói ra cho anh biết nhưng lại rút lại lời nói của mình.
"Vẫn chưa biết được."
Anh muốn mua sắm đồ cho trẻ em nhưng Nhã Tịnh lại ngăn Tần Ngôn.
"Đừng mua sớm quá chưa biết giới tính của con mà, đợi đến khi có kết quả chúng ta mua vẫn chưa muộn mà anh."
Tần Ngôn hơi thất vọng nhưng vẫn nghe lời vợ , hai người đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Tần Ngôn sợ Nhã Tịnh sẽ mệt nên khi mua đồ về đến nhà anh lại chủ động xuống bếp, Nhã Tịnh nhìn dáng vẻ ân cần của Tần Ngôn nội tâm lại đấu tranh dữ dội.
"Mình phải nói cho anh ấy biết."
Đến khi cô định lên tiếng thì Tần Ngôn lại đưa đĩa thức ăn đến trước mặt Nhã Tịnh mỉm cười dịu dàng nói.
"Anh xem trên mạng xã hội người ta hướng dẫn làm những món ăn tẩm bổ cho người mang thai đấy em ăn thử xem có vừa miệng không."
Lời nói lại không thể thốt ra, Nhã Tịnh đành phải im lặng ăn thử món ăn mà Tần Ngôn đã làm cho mình. Hạnh phúc này đối với cô quá mỏng manh nếu bước thêm một bước nữa Nhã Tịnh sẽ thật sự rơi xuống vượt sâu không đáy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook