Tặng Em Một Đời Đau Thương
-
Chương 40: Mọi chuyện đã đi quá xa
"Cái gì?"
Tiếng nói của Mai Hà vang khắp cả căn nhà, Nhã Tịnh gọi cô bạn đến vì muốn nhận được sự góp ý từ cô bạn, nhưng Mai Hà lại phản ứng thoái hóa đến như thế.
"Cậu điên thật rồi, mang thai anh ta đã làm gì cậu chưa mà cậu lại đi nói dối là mình mang thai, Nhã Tịnh ơi là Nhã Tịnh cậu bị tình yêu làm cho ngu muội rồi có đúng không."
Tâm trạng của Nhã Tịnh liền trùng xuống, cô buồn bã nói.
"Anh ấy rất vui khi tớ nói rằng mình đã mang thai, tớ cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được Tần Ngôn chăm sóc yêu thương."
Nhã Tịnh dùng ánh mắt lo lắng hỏi Mai Hà.
" Cậu nói xem bây giờ tớ phải làm sao, tớ thật sự không muốn nhìn thấy sự thất vọng của anh ấy nếu như biết mình không mang thai."
Mai Hà chỉ biết thở dài cô bạn lắc đầu nói.
"Nếu như cậu sợ anh ấy thất vọng như thế vậy cậu có nghĩ đến việc nếu anh ấy biết cậu đang lừa anh ấy thì sự thất vọng đó sẽ được nhân lên gấp ngàn lần, có khi tình yêu mà cậu đã giành cả thanh xuân để theo đuổi sẽ mãi mãi không còn đừng nói chi là sự thất vọng."
Mai Hà cố gắng khuyên Nhã Tịnh phải biết sáng suốt bây giờ cô thật sự không còn nhỏ nữa phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì mình đã làm.
"Tớ muốn khuyên cậu thật lòng, hãy nói cho anh ta biết cậu không hề mang thai, đừng để mọi chuyện đi quá xa sẽ không thể nào quay đầu lại được đâu cậu có hiểu không hả."
Nhã Tịnh buồn bã gật đầu nói.
"Tớ biết rồi."
Đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, là mẹ chồng gọi đến, Nhã Tịnh cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy đến với mình cô do dự bắt máy.
"Con chào mẹ."
Đầu dây bên kia một giọng nói vui vẻ vang lên.
"Con dâu yêu quý con giỏi lắm, mẹ không ngờ chuyện vui lại đến với nhà mình nhanh như thế, bây giờ con cảm thấy như thế nào rồi có thấy mệt mỏi ở đâu không hay là muốn ăn gì để mẹ nấu rồi mang đến cho con."
Nhã Tịnh nghe một hơi dài từ mẹ chồng khiến cho cô hoang mang, đôi mắt của Nhã Tịnh nhìn Mai Hà cầu cứu ai là người đã nói cho mẹ chồng cô biết chứ.
"Tần Ngôn đã nói cho mẹ biết hết rồi vì nó lo lắng cho con bỏ bữa không ăn uống đúng giờ, mẹ đang nấu vài món bỏ dưỡng cho người đang mang thai khi nào xong mẹ sẽ mang đến cho con."
Bây giờ thật sự mọi chuyện đã đi quá sứ tưởng tượng của cô, Nhã Tịnh không biết nên giải thích với bà như thế nào nữa, cô sợ mọi người sẽ thất vọng khi biết mình không hề mang thai.
"Mẹ à."
Nhã Tịnh chưa kịp nói tiếp mẹ chồng đã tiếp lời cô.
"Được rồi nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đã làm phiền con rồi."
Nói rồi bà tắt máy Nhã Tịnh hoang mang chưa kịp mở lời, Mai Hà ngồi bên cạnh chỉ biết thở dài.
"Bây giờ cậu phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt đừng để mọi chuyện đi quá xa."
Hết mẹ chồng bây giờ lại đến mẹ ruột của cô, Nhã Tịnh thật sự rất đau đầu, cả ngày cô cứ phải nghe điện thoại rồi lại tiếp các mẹ đến thăm mình, bọn họ dặn dò đủ điều còn đề nghị cô về ở cùng khi không có Tần Ngôn ở nhà, Nhã Tịnh nhìn cách mọi người quan tâm mình cô thật sự rất vui, nên không nỡ nói cho bọn họ biết là mình không hề mang thai.
............
Mạn Nhu lại tiếp tục đến quân khu làm phiền Tần Ngôn, cô ta ra vào nơi này vô cùng tự do, Tần Ngôn rất đau đầu anh đẩy Bạch Lãng ra tiếp Mạn Nhu, cô ta đang định đi đến phòng làm việc của Tần Ngôn thì lại bị Bạch Lãng ngăn lại.
"Này cô, đại tá đang bận không thể tiếp cô được mong cô ra về cho."
Mạn Nhu liếc nhìn Bạch Lãng gương mặt đầy kiêu ngạo nói.
" Anh có quyền ngăn cản tôi sao, có biết tôi là ai không hả."
Bạch Lãng cực kì không thích những người phụ nữ kiêu ngạo như thế này, anh thở dài tỏ vẻ khó chịu nói.
"Cô nên từ bỏ đại tá sớm đi, bây giờ anh ấy sắp làm ba rồi có biết không hả nên đừng đến đây làm phiền anh ấy nữa, tôi chưa nhìn thấy ai mặt dày như cô, biết người ta đã kết hôn rồi mà vẫn cứ đeo bám là sao."
Mạn Nhu nghe câu (sắp làm ba) qua lời nói của Bạch Lãng thì sắc mặt liền thay đổi, cô ta túm lấy cổ áo của Bạch Lãng tức giận nói.
"Chẳng phải chính anh là người đã nói với tôi bọn họ chỉ kết hôn trên danh nghĩa thôi sao, bây giờ anh lại nói Tần Ngôn sắp làm ba, đâu mới là sự thật hả."
Mạn Nhu điên cuồng lắc người Bạch Lãng khiến cho anh ấy chống mặt mà vô thức đẩy cô ta ra.
"Tôi nói bọn họ kết hôn hợp đồng khi nào?"
Mạn Nhu tức giận quát vào mặt Bạch Lãng.
"Vào ngày kết hôn của Tần Ngôn lúc anh đã say mèm chính anh là người đã nói với tôi bọn họ chỉ kết hôn trên danh nghĩa, bây giờ lại nói Tần Ngôn sắp làm ba, hay là anh đang nói dối tôi."
Bạch Lãng biết mình đã phạm phải tội lớn, khi say anh ấy đã không giữ được miệng mồm để thành ra hậu quả như thế này.
"Nhưng việc Tần Ngôn sắp làm ba là sự thật, chính anh ấy bảo tôi ra nói lại với cô để cô rời đi đấy."
Mạn Nhu trợn mắt lên nhìn Bạch Lãng rồi tức giận hét lớn vào mặt anh ấy rồi tức giận rời đi, Bạch Lãng đơ người một lúc rồi lẩm bẩm nói.
"Đúng là sư tử mà chả trách đại tá không muốn quay lại với cô."
Tiếng nói của Mai Hà vang khắp cả căn nhà, Nhã Tịnh gọi cô bạn đến vì muốn nhận được sự góp ý từ cô bạn, nhưng Mai Hà lại phản ứng thoái hóa đến như thế.
"Cậu điên thật rồi, mang thai anh ta đã làm gì cậu chưa mà cậu lại đi nói dối là mình mang thai, Nhã Tịnh ơi là Nhã Tịnh cậu bị tình yêu làm cho ngu muội rồi có đúng không."
Tâm trạng của Nhã Tịnh liền trùng xuống, cô buồn bã nói.
"Anh ấy rất vui khi tớ nói rằng mình đã mang thai, tớ cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được Tần Ngôn chăm sóc yêu thương."
Nhã Tịnh dùng ánh mắt lo lắng hỏi Mai Hà.
" Cậu nói xem bây giờ tớ phải làm sao, tớ thật sự không muốn nhìn thấy sự thất vọng của anh ấy nếu như biết mình không mang thai."
Mai Hà chỉ biết thở dài cô bạn lắc đầu nói.
"Nếu như cậu sợ anh ấy thất vọng như thế vậy cậu có nghĩ đến việc nếu anh ấy biết cậu đang lừa anh ấy thì sự thất vọng đó sẽ được nhân lên gấp ngàn lần, có khi tình yêu mà cậu đã giành cả thanh xuân để theo đuổi sẽ mãi mãi không còn đừng nói chi là sự thất vọng."
Mai Hà cố gắng khuyên Nhã Tịnh phải biết sáng suốt bây giờ cô thật sự không còn nhỏ nữa phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì mình đã làm.
"Tớ muốn khuyên cậu thật lòng, hãy nói cho anh ta biết cậu không hề mang thai, đừng để mọi chuyện đi quá xa sẽ không thể nào quay đầu lại được đâu cậu có hiểu không hả."
Nhã Tịnh buồn bã gật đầu nói.
"Tớ biết rồi."
Đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, là mẹ chồng gọi đến, Nhã Tịnh cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy đến với mình cô do dự bắt máy.
"Con chào mẹ."
Đầu dây bên kia một giọng nói vui vẻ vang lên.
"Con dâu yêu quý con giỏi lắm, mẹ không ngờ chuyện vui lại đến với nhà mình nhanh như thế, bây giờ con cảm thấy như thế nào rồi có thấy mệt mỏi ở đâu không hay là muốn ăn gì để mẹ nấu rồi mang đến cho con."
Nhã Tịnh nghe một hơi dài từ mẹ chồng khiến cho cô hoang mang, đôi mắt của Nhã Tịnh nhìn Mai Hà cầu cứu ai là người đã nói cho mẹ chồng cô biết chứ.
"Tần Ngôn đã nói cho mẹ biết hết rồi vì nó lo lắng cho con bỏ bữa không ăn uống đúng giờ, mẹ đang nấu vài món bỏ dưỡng cho người đang mang thai khi nào xong mẹ sẽ mang đến cho con."
Bây giờ thật sự mọi chuyện đã đi quá sứ tưởng tượng của cô, Nhã Tịnh không biết nên giải thích với bà như thế nào nữa, cô sợ mọi người sẽ thất vọng khi biết mình không hề mang thai.
"Mẹ à."
Nhã Tịnh chưa kịp nói tiếp mẹ chồng đã tiếp lời cô.
"Được rồi nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đã làm phiền con rồi."
Nói rồi bà tắt máy Nhã Tịnh hoang mang chưa kịp mở lời, Mai Hà ngồi bên cạnh chỉ biết thở dài.
"Bây giờ cậu phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt đừng để mọi chuyện đi quá xa."
Hết mẹ chồng bây giờ lại đến mẹ ruột của cô, Nhã Tịnh thật sự rất đau đầu, cả ngày cô cứ phải nghe điện thoại rồi lại tiếp các mẹ đến thăm mình, bọn họ dặn dò đủ điều còn đề nghị cô về ở cùng khi không có Tần Ngôn ở nhà, Nhã Tịnh nhìn cách mọi người quan tâm mình cô thật sự rất vui, nên không nỡ nói cho bọn họ biết là mình không hề mang thai.
............
Mạn Nhu lại tiếp tục đến quân khu làm phiền Tần Ngôn, cô ta ra vào nơi này vô cùng tự do, Tần Ngôn rất đau đầu anh đẩy Bạch Lãng ra tiếp Mạn Nhu, cô ta đang định đi đến phòng làm việc của Tần Ngôn thì lại bị Bạch Lãng ngăn lại.
"Này cô, đại tá đang bận không thể tiếp cô được mong cô ra về cho."
Mạn Nhu liếc nhìn Bạch Lãng gương mặt đầy kiêu ngạo nói.
" Anh có quyền ngăn cản tôi sao, có biết tôi là ai không hả."
Bạch Lãng cực kì không thích những người phụ nữ kiêu ngạo như thế này, anh thở dài tỏ vẻ khó chịu nói.
"Cô nên từ bỏ đại tá sớm đi, bây giờ anh ấy sắp làm ba rồi có biết không hả nên đừng đến đây làm phiền anh ấy nữa, tôi chưa nhìn thấy ai mặt dày như cô, biết người ta đã kết hôn rồi mà vẫn cứ đeo bám là sao."
Mạn Nhu nghe câu (sắp làm ba) qua lời nói của Bạch Lãng thì sắc mặt liền thay đổi, cô ta túm lấy cổ áo của Bạch Lãng tức giận nói.
"Chẳng phải chính anh là người đã nói với tôi bọn họ chỉ kết hôn trên danh nghĩa thôi sao, bây giờ anh lại nói Tần Ngôn sắp làm ba, đâu mới là sự thật hả."
Mạn Nhu điên cuồng lắc người Bạch Lãng khiến cho anh ấy chống mặt mà vô thức đẩy cô ta ra.
"Tôi nói bọn họ kết hôn hợp đồng khi nào?"
Mạn Nhu tức giận quát vào mặt Bạch Lãng.
"Vào ngày kết hôn của Tần Ngôn lúc anh đã say mèm chính anh là người đã nói với tôi bọn họ chỉ kết hôn trên danh nghĩa, bây giờ lại nói Tần Ngôn sắp làm ba, hay là anh đang nói dối tôi."
Bạch Lãng biết mình đã phạm phải tội lớn, khi say anh ấy đã không giữ được miệng mồm để thành ra hậu quả như thế này.
"Nhưng việc Tần Ngôn sắp làm ba là sự thật, chính anh ấy bảo tôi ra nói lại với cô để cô rời đi đấy."
Mạn Nhu trợn mắt lên nhìn Bạch Lãng rồi tức giận hét lớn vào mặt anh ấy rồi tức giận rời đi, Bạch Lãng đơ người một lúc rồi lẩm bẩm nói.
"Đúng là sư tử mà chả trách đại tá không muốn quay lại với cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook