Tàn Thứ Phẩm
Quyển 6 - Chương 157

“Hoàng Hậu Đêm” trong vườn hoa nở rộ quá mức, dưới ánh đèn le lói, màu sắc sặc sỡ, giống như có máu vậy.

Đám robot làm vườn đang tự động điều chỉnh độ ẩm đất đai, kiểm tra thấy lượng nước không đủ, vòi tưới nhẹ nhàng lập tức đuổi theo, tiếng đàn piano như có như không vờn quanh bốn phía, một góc vườn hoa này yên tĩnh tốt đẹp đến khó tin.

Bỗng nhiên, vòi tưới khựng giữa không trung, tiếng đàn piano không biết ngừng khi nào.

Một bóng đen lóe qua, nó to khoảng bằng bàn tay, hình dạng vòng tròn, mỏng như lưỡi dao, tốc độ rất nhanh, mắt thường cơ hồ không bắt được, “vòng tròn” xuyên qua bụi hoa, dễ dàng chém đứt đầu một đóa “Hoàng Hậu Đêm”, mùi thơm hãi người nồng nặc tỏa ra, nhựa hoa vậy mà thật sự giống máu.

Hệ thống an ninh trong phủ nguyên soái Woolf quả thật như “kết giới” miêu tả trong tiểu thuyết huyền ảo, từ trên trời đến không gian dưới đất, chỉ cần có vật thể chưa cấp quyền xâm nhập, trung tâm khống chế trong một phần mười giây sẽ có phản ứng – ngoại trừ vệ binh tuần tra, nơi này tổng cộng có ba tầng an ninh, tầng thứ nhất là súng laser và nòng pháo mini bên ngoài, có thể ngắm bắn viễn trình, tầng thứ hai là cảnh vệ viên máy móc có thể phản ứng rất nhanh, tầng thứ ba là vật liệu có thể biến hình tương tự hạch cơ giáp Trạm Lư, loại vật liệu này nối với hệ thống an ninh, có thể trong chớp mắt đến bất cứ một chỗ nào của phủ nguyên soái, xuyên qua sàn nhà hoặc bụi hoa, trực tiếp xử lý kẻ xâm nhập.

Ba tầng hệ thống an ninh, khiến phủ này kiên cố như cứ điểm Bạch Ngân, ám sát cơ hồ là không thể.

Nhưng lúc này, vật thể bay không xác định kia trực tiếp nghiền qua ruộng hoa ngài Nguyên soái cưng nhất, mà an ninh giống như đã chết rồi.

Một tiếng vang nhỏ, “vòng tròn” xuyên qua ruộng hoa dán lên một cánh cửa sổ thủy tinh để mở, căn phòng quay ra ruộng hoa chính là phòng ngủ của Nguyên soái Woolf.

Woolf tuổi cao nghễnh ngãng, trong lúc ngủ say, dường như không mảy may phát hiện.

“Vòng tròn” sau khi dán lên kính cũng trong suốt theo, nhanh chóng hòa làm một thể với cửa sổ, bên trên mau chóng chớp tắt từng dòng chữ nhỏ –

“Quét gien…”

“Xác nhận.”

“Quét triệu chứng bệnh tật, phải chăng nhất trí với bệnh án.”

“Quét xong, triệu chứng bệnh tật của mục tiêu và bệnh án độ khớp 98%, khớp cao độ, xác nhận mục tiêu.”

“Nồng độ ‘Hoàng Hậu Đêm’ trong máu mục tiêu là 56mg/100ml…”

Ngay sau đó, lại có hơn mười “vòng tròn” lần lượt từ bốn phương tám hướng bay đến, tan vào cửa sổ, cửa chính, thậm chí còn có thể xuyên qua tường, tia hồng ngoại không nhìn thấy chiếu ra từ chính giữa vòng tròn, thống nhất chỉ hướng người trên giường – nếu lúc này có ai nhìn xuyên qua máy đo hồng ngoại là có thể thấy trên người Woolf kết một tấm lưới lớn rườm rà, ông ta như một con mồi bị nhốt bên trong không thể thoát ra.

Cửa phòng ngủ tự động mở, một người đàn ông lạ mặt chậm rãi bước vào, đi thẳng đến bên giường Woolf.

Woolf rốt cuộc bị tiếng bước chân ấy quấy rầy, tỉnh dậy, đồng tử ông ta giống như chưa đúng tiêu cự, ánh mắt đùng đục có vẻ hết sức mờ mịt, linh hồn trong thể xác tựa hồ đã bị cái gì hút đi, chỉ còn lại cái xác không hồn.

“Nguyên soái Woolf.” Vị khách không mời rất lịch sự gật đầu chào, “Đêm khuya đến thăm, đã quấy rầy, vốn dĩ muốn lấy mạng ngài không hề khó khăn, chỉ cần đám sát thủ đĩa bay mini đáng yêu này là có thể hoàn thành, nhưng chủ nhân của tôi cho rằng như vậy quá đáng tiếc, nàng cảm thấy ngài không nên chết trên tay một kẻ vô danh tiểu tốt, còn muốn nói chuyện với ngài.”

Ánh mắt Woolf hơi tỉnh táo hơn, nhưng đối mặt với người xa lạ đêm khuya lẻn vào, ông ta chưa hề kêu cứu, cũng không có biểu hiện hoảng sợ nào khác, không biết là thực sự điềm tĩnh hay đã ngu đần rồi.

Người đàn ông kia hắng giọng, mở miệng lần nữa, lại biến thành giọng nữ dịu dàng: “Ông Woolf, cháu là Tĩnh Xu.”

Khóe mắt Woolf khẽ co giật.

Vị khách không mời mà đến này là một người mang Nha Phiến đời thứ năm, trong Quân Đoàn Tự Do gần như là tầng đỉnh của chuỗi thức ăn. Để hắn đích thân chấp hành nhiệm vụ ám sát robot đều có thể làm, người ám sát đã rất trọng đãi Woolf.

Nhưng tầng đỉnh cũng là người chip, bất cứ một bộ phận nào của cơ thể đều có thể bị chủ nhân trưng dụng bất kỳ lúc nào. Lâm Tĩnh Xu lúc này chính là lợi dụng thân thể này nói chuyện với Woolf.

“Ba cháu từng treo một tấm ảnh trong thư phòng, là ảnh chụp chung của ông nội cháu, ông và tiến sĩ Harden, sau đó tấm ảnh ấy không thấy nữa, cháu nghĩ hẳn là bị ông lấy. Nhưng ảnh chụp dù gì cũng là vật chết, làm sao so được với người sống sờ sờ bên cạnh?” Giọng Lâm Tĩnh Xu truyền ra từ miệng một gã đàn ông cao to, có vẻ hết sức quỷ dị, “Vậy nên hơn nửa năm qua, cháu dùng ‘Hoàng Hậu Đêm’, đưa họ về bên cạnh ông một lần nữa, ông thích món quà của cháu không?”

Woolf xoay ánh mắt, chậm rãi nhìn về phía góc giường và ngoài cửa sổ, trên những “vòng tròn” xoay quanh bốn phương tám hướng đã quét ra rõ ràng sóng điện não của ông ta.

Lúc này, thế giới trong mắt Woolf, ảo giác và chân thật chồng lên nhau, ông ta nhìn thấy Lâm Ger nằm sát vào góc giường, chia cho mình một nửa chăn, sách mở trong thiết bị đầu cuối cá nhân quên tắt, còn nổi trên đầu gối, khuôn mặt ngủ say trầm tĩnh, ngoài cửa sổ, Harden bó gối ngồi trước vườn hoa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong vắt – họ đều còn là dáng dấp thời trẻ, ông ta cũng vậy.

Khi ấy họ ở cứ điểm Thành Thiên Sứ, người làm cách mạng có thể có cuộc sống tốt đẹp gì không? Họ phải tùy thời phòng bị trí tuệ nhân tạo len lỏi khắp mọi nơi của quân địch, gối giáo chờ sáng, đội lửa đạn và máu, muốn tìm một tương lai cho thế giới. Woolf không nhớ rõ họ có bao nhiêu lần cơ hồ bị diệt toàn quân, nhìn rất nhiều tiền bối chết đi, mình hốt hoảng chạy trốn, không nhớ rõ có bao nhiêu lần cảm thấy mình sợ rằng phải chết ở nơi đó…

Nhưng bây giờ nhớ đến, những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ông ta, lại chính là niên đại ăn bữa hôm lo bữa mai ấy.

Khi ấy bạn bè là bạn bè thật, tình cảm là tình cảm thật, trong mắt ông ta nhìn thấy mặt trời mọc, trong lòng là ký thác.

“Xem ra ông thích, cháu yên tâm rồi.” Lâm Tĩnh Xu vui vẻ nói, “Vậy thì tạm biệt, chúc ông ngủ ngon, cứ yên tâm giao tương lai cho cháu đi.”

Nói xong câu này nàng không lên tiếng nữa, vị khách không mời mang chip “đời thứ năm” liền khôi phục ngôn ngữ cơ thể bình thường, đâu vào đấy đeo bao tay, đâm một cây kim vào cổ Woolf: “Sẽ không cảm thấy đau đớn, ngài còn lời gì muốn nói không?”

Woolf quả thật không đau đớn, Hoàng Hậu Đêm thuốc gây ảo giác kiểu mới đã gây tê ông ta, cảm giác đau khi kim đâm vào có thể xem như không, ông ta như một lão điên trúng độc đã sâu, nằm trên đài hành hình không hề nhúc nhích, khóe mắt giãn ra cong lên, không nói gì, chỉ huýt một điệu nhạc đứt quãng –

Điệu nhạc ấy cổ xưa quá rồi, chỉ sợ còn là dân ca không biết của vùng khỉ ho cò gáy nào từ thời đại Lịch Cựu Tinh, không ai biết ông ta đang huýt cái gì.

Gió cuốn mùi thơm của Hoàng Hậu Đêm vào phòng, bao vây Woolf.

… Tiếng huýt sáo ngừng lại.

Nguyên soái Hubert Woolf, chết trong một khuya Hoàng Hậu Đêm nở hoa.

Chết bởi phản bội và âm mưu.

Không có di ngôn, tựa hồ đang tuyên bố, nhục thể đã diệt, nhưng ông ta vẫn chưa rời cuộc –

Tàu vũ trụ của nhóm Lâm Tĩnh Hằng vừa mới qua kiểm tra biên giới của trạm bổ sung, hắn đang bỏ thêm đá vào rượu, đúng lúc này, tàu đột nhiên lắc lư dữ dội, sóng hạt năng lượng cao tông lên lồng phòng hộ, cái ly trượt ra bị tay máy Trạm Lư bắt lấy, đá rơi xuống đất, trong lòng hắn hơi giật mình: “Sao thế?”

“Giới nghiêm rồi.” Lý Forlan và Lục Tất Hành từ phía trên đi xuống.

Lý Forlan nhanh chóng nói: “Đột nhiên nhận được thông báo, tàu vũ trụ đằng sau không cho vào nữa, tàu đã vào thì bị yêu cầu lập tức đáp xuống trạm bổ sung. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức nối vào quỹ đạo.”

“Tốt xấu gì cũng không bị chặn bên ngoài,” Bayer nói, “Trạm bổ sung của Thiên Hà Số 1 hoàn cảnh rất tốt, ở vài ngày cũng không hề gì…”

Hắn nghĩ rất đẹp.

Bayer còn chưa nói xong, tàu vũ trụ vốn sắp nối lên quỹ đạo đột nhiên tăng tốc phóng lên trên, tăng tốc rõ ràng vượt qua cực hạn của tàu vũ trụ phi võ trang, hệ thống phỏng trọng lực không nhạy trong chốc lát, Lục Tất Hành túm lại chiếc xe lăn trượt đi.

Lâm Tĩnh Hằng bắt lấy tay máy Trạm Lư, tạm thời quên mất mình là một “người tàn tật ốm yếu”: “Cho ta quyền hạn của người lái.”

Người lái là lão binh của Bạch Ngân Nhất, không ý kiến gì nhường quyền lái tàu vũ trụ, hai người chuyển giao hoàn thành trong chớp mắt, Lâm Tĩnh Hằng vậy mà không có tật xấu chợt lên chợt xuống do quen lái cơ giáp chiến đấu, hết sức vững vàng điều chỉnh tàu vũ trụ lên quỹ đạo của trạm bổ sung, thành thạo né một phát pháo ion năng lượng cao.

“Làm sao còn có người nã pháo vào tàu vũ trụ phi võ trang?”

“Lọt qua,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bên ngoài trạm bổ sung có một chi võ trang, xem phiên hiệu hẳn thuộc về…”

“Quân trung ương Thiên Hà Số 3.” Lý Forlan tiếp lời, Bạch Ngân Nhất đã thu thập tin tức với hiệu suất rất cao, “Tư lệnh quân trung ương Thiên Hà Số 3 năm đó là Thống soái tự tay điều xuống dưới, tập kết phi pháp, bỏ ngang ca trực, bức tới Thiên Hà Số 1, đợt pháo ion năng lượng cao vừa rồi hẳn là thị uy.”

“Hồ đồ.” Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày, gửi tín hiệu đến các tàu vũ trụ dân dụng như chim sợ cành cong xung quanh, ý bảo họ theo mình, chậm rãi đáp xuống theo quỹ đạo của trạm bổ sung.

Toàn trạm bổ sung biên cảnh bầu không khí căng như dây đàn, một loạt cơ giáp quân dụng ở bên cạnh sẵn sàng chờ điều động, các vệ binh bày trận sẵn sàng chờ đón quân địch chỉnh đội ở kế đó, robot phục vụ nên có trong trạm thu phóng của tàu vũ trụ biến hết thành robot bảo vệ, ngay cả đường không chướng ngại cũng chưa mở ra, thang máy dốc đứng dài mấy trăm mét, không nhìn thấy cuối.

Lâm Tĩnh Hằng lạnh tanh quét mắt nhìn Lý Forlan: “Ngươi bảo ta ngồi xe lăn.”

Lý Forlan không dám cãi là Thống soái tay cùi tự rút trúng, đành phải cúi đầu.

Lâm Tĩnh Hằng bực dọc khoát tay: “Trạm Lư, đi liên hệ với trung tâm thông tin liên lạc của trạm bổ sung, bảo họ…”

Hắn còn chưa dứt lời, dưới chân đột nhiên trống không, trước sự kinh hãi của Bayer và Lý Forlan sắp thăng thiên, Lục Tất Hành trực tiếp bế hắn ra khỏi xe lăn.

Hơi thở của Lâm Tĩnh Hằng suýt nữa tắc trong cổ họng.

“Chúng ta lặn lội đường xa đến Thiên Hà Số 1 là để ‘chữa bệnh’, không phải đến nổ Votaw,” Lục Tất Hành cười xấu xa ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, “‘Bệnh nhân’ tiên sinh, phía trước có kiểm tra, hãy khống chế biểu cảm và đôi tay muốn bóp chết em một chút được chứ?”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

“Thả lỏng, nhắm mắt, dựa lên vai em,” Lục Tất Hành được đằng chân lân đằng đầu, “Thôi nào, mau mau lấy tay về, gân xanh lồi ra ngoài rồi, bệnh nhân ốm yếu liệt giường mười mấy năm làm gì mà nóng tính thế – không phải tiến sĩ Harden nói anh chuyên nghề lừa đảo à, phẩm chất nghề nghiệp đâu?”

Bayer dùng khuỷu tay huých Lý Forlan: “Anh Lý này, liệu tôi có nhận được mệnh lệnh ám sát Tổng trưởng hay không?”

Lý Forlan giả câm vờ điếc, cảm thấy tương lai của Bạch Ngân Nhất tiền đồ tối tăm, phi lễ chớ nhìn mà đi theo, khuôn mặt nghiêm trang như Trạm Lư vậy.

Vệ binh trạm bổ sung nhìn lướt qua giấy tờ trên thiết bị đầu cuối cá nhân của mấy người, ánh mắt dừng một chút trên người Lâm Tĩnh Hằng, tóc Lâm Tĩnh Hằng bị bọn họ nối một đoạn, bù xù che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra khuôn cằm nhợt nhạt và đôi môi không chút máu, hắn không hề nhúc nhích giống như không có tri giác vậy.

Thiên Hà Số 1 trước nay chú trọng quan tâm nhân văn, vệ binh hết sức lịch sự hỏi: “Đến từ Thiên Hà Số 4? Đường xa lắm, bệnh nhân có chịu được không?”

“Chuyên gia của Thiên Hà Số 4 đã hội chẩn, chẳng có biện pháp nào, đành phải giới thiệu chúng tôi đến Votaw thử vận may – đây là thư giới thiệu.” Lý Forlan hơi cười khổ, do nụ cười khổ này phát ra từ nội tâm, thế nên có vẻ vô cùng chân thành, vệ binh nhìn thấy đều thông cảm.

“Bình thường tình huống này chúng tôi đều sẽ ưu tiên sắp xếp cho qua, trong thiên hà cũng sẽ có đường đặc biệt để các anh mau chóng đến Votaw chạy chữa,” Vệ binh hơi khó xử nói, “Nhưng chúng tôi vừa nhận được mệnh lệnh, tuyến đường dân dụng thông đến Votaw cần đóng tạm thời.”

Lý Forlan và Bayer nhìn nhau.

Đúng lúc này, vở nhạc kịch đang chiếu trên màn hình lập thể chính giữa trạm bổ sung đột nhiên tạm dừng, một tin tức khẩn cấp xen vào, tất cả mọi người mù tịt bị nhốt ở trạm bổ sung cùng ngẩng đầu lên.

“… Bản tin Votaw, rạng sáng hôm nay, vào lúc một giờ mười lăm phút theo giờ Votaw, phủ nguyên soái Woolf ở khu lưng chừng núi đột nhiên cúp điện, ba bộ nguồn năng lượng dự phòng đồng thời trục trặc, hệ thống an ninh chết, nghi là do người phá hoại, trước mắt…” Tiếng người dẫn chương trình hơi ngắt quãng, chừng mười giây không ra tiếng, sau đó đột nhiên lên giọng, “Cái gì? Anh xác định chứ!”

Phần lớn khu vực đại lục trung ương Votaw lúc này đều là ban đêm, tiếng cảnh báo, tiếng người, robot bay lộn xộn dệt thành âm nền ồn ào vô cùng.

Lục Tất Hành siết chặt tay.

“… Thưa các bạn, chúng tôi vừa nhận được tin tức chính xác từ người phát ngôn quân ủy, Nguyên soái Woolf rạng sáng hôm nay bị ám sát tại nhà mất mạng…”

Bên tai Lâm Tĩnh Hằng “Uỳnh” một tiếng.

Khi ba quân đoàn hải tặc lớn xâm phạm liên minh, Nguyên soái Woolf nửa về hưu đứng ra ngăn cơn sóng dữ, vất vả hơn hai mươi năm, một lần nữa đoạt lại Votaw, ở trong lòng người dân, ông ta cơ hồ đã thành vị thần bảo hộ của liên minh.

Thần bảo hộ làm sao chết được?

Ngay sau đó, tin tức “tướng quân Duke bị ám sát” bị trung ương liên minh ém mấy ngày cũng được công khai, quân trung ương đang tụ tập ở biên giới Thiên Hà Số 1 chuẩn bị đòi liên minh một lời giải thích cho cái chết của Duke đều ngớ người.

Vương Alan tổ chức họp báo ngay trong đêm, lão ta sắc mặt tiều tụy, miễn cưỡng đứng trước ống kính, nói không thành âm.

Tin tức truyền ra như một vụ nổ, hiện trường họp báo biển người đông nghìn nghịt, thiết bị kiểm tra an ninh im như thóc, không ai chú ý tới, dưới những khuôn mặt lo âu và hoang mang như nhau, có hơn năm phần đã cấy chip Nha Phiến, đang đồng bộ nghe mệnh lệnh đến từ cấp trên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương