Tàn Thứ Phẩm
-
Quyển 6 - Chương 156
Quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 8 và Thiên Hà Số 1 vẫn tương đối hữu hảo, song phương đều hết sức khách khí, trước khi đóng lỗ hổng thời gian, Thiên Hà Số 8 gửi ba lượt cảnh cáo, sau đó bắt đầu phóng ra sóng quấy nhiễu đặc thù.
Do suy tính an toàn, quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 toàn tuyến rút khỏi Mân Côi Chi Tâm.
Thế là, trong vùng cấm Mân Côi Chi Tâm không một bóng người, trước là thân tháp tín hiệu vũ trụ thật lớn run bần bật, kế tiếp nó bắt đầu gấp khúc biến dạng về hướng Mân Côi Chi Tâm, đột nhiên gãy thành hai đoạn từ chính giữa, vô số linh kiện lắt nhắt bắn ra như bọt nước, toàn bộ bị hút vào trong vùng cấm.
Không biết là ai rơi một nguồn năng lượng dự phòng của cơ giáp, trong phạm vi nhỏ không ngừng phát nổ, lại bởi vì khí thể trôi đi mà nhanh chóng im lìm, va vào xác vụn trong vũ trụ, dính liền nhau tiến vào bãi tha ma vũ trụ.
Tất cả trang thiết bị tạm thời nhân tạo không mang đi đều đang sụp đổ, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ.
Nếu có ai có thể nhìn thấy tất cả, chắc lại không khỏi cảm thấy khủng bố, bởi vì sinh mạng carbon yếu đuối dưới sức mạnh khiến người ngạt thở này chỉ như con kiến, thế mà sau lưng loại sức mạnh này không ngờ có bóng dáng nhân tạo.
Cả quá trình sụp đổ kéo dài ba tiếng, Mân Côi Chi Tâm vốn đã có vết chân lại lần nữa trở thành một vùng đất cấm hoang vu.
Khả năng là kỹ thuật không tốt lắm, lần này Thiên Hà Số 8 đóng lỗ hổng thời gian động tĩnh vô cùng lớn, từng đợt sóng hạt năng lượng cao hỗn loạn như thủy triều, quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 rút đến cách hơn sáu ngày hành trình, còn bị sóng năng lượng rối loạn ảnh hưởng, ngay cả điểm nhảy vũ trụ gần đó cũng bị trục trặc, để an toàn, họ đành phải rút hoàn toàn khỏi khu vực Mân Côi Chi Tâm.
Bởi vậy không ai nhìn thấy, sau một đợt động tĩnh lớn Thiên Hà Số 8 đóng lỗ hổng thời gian này, khoảng mười ngày Votaw tiêu chuẩn, “lốc xoáy” của Mân Côi Chi Tâm yên tĩnh giây lát ngắn ngủi, liền sau đó, cơ giáp đông nghìn nghịt từ bên trong lao ra, là một chiến đội trọng cơ giáp siêu thời không, tập kết trong Mân Côi Chi Tâm.
Các cơ giáp này mô phỏng lỗ hổng thời gian quấy nhiễu, phóng ra sóng hạt năng lượng cao đủ để lấy giả tráo thật, sau khi được thiết bị đặc thù khuếch đại, lại rải rác ra mỗi một nơi của Thiên Hà Số 1, mạ một tầng rìa đen nguy hiểm cho Mân Côi Chi Tâm, phảng phất Thiên Hà Số 8 vẫn là thời khắc “đóng cửa”.
Chiến đội trọng giáp nấp trong Mân Côi Chi Tâm đợi lệnh, tiếp đó, một đội ngũ ngụy trang thành tàu vũ trụ dân dụng từ trong một trọng giáp trượt ra, xe nhẹ đường quen từ một phương hướng khác lách qua Mân Côi Chi Tâm, yên ắng trà trộn vào một trạm bổ sung dân dụng rất xa xôi, xếp hàng chờ đợi tiến vào Thiên Hà Số 1.
“Theo tốc độ này, chắc còn phải xếp hai tiếng, hiệu suất của Thiên Hà Số 1 thật làm người ta tán thán, luôn như vậy à?”
Chàng trai vừa nói vừa từ tầng đỉnh tàu vũ trụ rảo bước đi xuống.
Cậu mặc sơ mi vô cùng vừa vặn, cắt may rất khéo, vạt áo rộng một phân là không thấy rõ thắt lưng, mà ôm một phân lại sẽ hơi bó, thoạt nhìn là sơ mi trắng lạnh lùng, dưới ánh đèn quầy bar u ám, lại lóe một chút ánh sáng đặc biệt, màu sắc cơ hồ có chút mờ ám. Tròng đen của cậu ta dùng thủ đoạn kỹ thuật đặc biệt xử lý thành màu xanh lục sẫm, mái tóc vốn hơi xoăn tẩy thành màu đay nhạt hơn và vuốt thẳng ra sau, ngoan ngoãn định hình, càng tôn ngũ quan vài năm gần đây vì gầy đi mà có góc cạnh, khí chất vốn ôn hòa và chín chắn không còn sót lại chút nào.
Nếu không phải người quen gặp nhau mỗi ngày, thật sự sẽ không nhận ra vị này chính là Tổng trưởng Lục giống như vĩnh viễn đáng tin cậy của Thiên Hà Số 8.
Tầng dưới chót tàu vũ trụ có một quầy bar, Lâm Tĩnh Hằng từ đằng sau quầy bar đẩy cho cậu một ly rượu, ánh mắt tỉnh rụi quanh quẩn một vòng trên người cậu: “Bình thường kiểm tra biên giới Thiên Hà Số 1 quả thật sẽ hơi nghiêm, nhưng thế này cũng hơi quá rồi.”
Kiểm tra biên giới đương nhiên đều là trí tuệ nhân tạo, những nhân viên robot này kho số liệu nối mạng, hiệu suất rất cao, theo lý thuyết, một phút đồng hồ đủ để quét xong một tàu buôn, thật sự không nên trì hoãn lâu như vậy.
“Rất có thể là sau máy móc kiểm tra tăng thêm một tầng nhân công.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Thời đại Lịch Cựu Tinh lạm dụng trí tuệ nhân tạo, tạo thành rất nhiều mối họa, thế nên bắt đầu từ kỷ niên Lịch Tân Tinh, liên minh vẫn rất chú ý an toàn trí tuệ nhân tạo, ngành học trí tuệ nhân tạo thẩm tra chính trị rất nghiêm, động một chút là bị điều tra đình chỉ, nghiên cứu phát triển mạo hiểm rất cao, vậy nên đầu tư cũng ít, mà tấn công, thao túng và quản lý trí tuệ nhân tạo ngược lại thành ngành học hấp dẫn. Phát triển mất cân bằng như thế ba trăm năm, trí tuệ nhân tạo loại làm việc bình thường rất dễ bị hacker tấn công, cho nên nếu bất ngờ xảy ra sự kiện an toàn, không kịp nâng cấp tổng thể tính an toàn của các robot, sẽ thêm một cửa người… Không khí căng thẳng như vậy, xem ra Duke đã gặp chuyện thật rồi.”
Lục Tất Hành vừa nghe thấy “nhân công”, đã nhíu mày trước: “Nhân công kiểm tra? Thế chúng ta liệu có vấn đề gì hay không?”
“Không cần lo lắng, Tổng trưởng.” Trong góc tối đột nhiên vang lên một giọng nói, nếu không phải Lục Tất Hành nhờ chip mà thính lực vượt xa người thường, sớm nghe thấy có người ở đó, chắc đã bị hắn dọa nhảy dựng lên – mở miệng nói chuyện là Bayer của Bạch Ngân Đệ Thập Vệ, “Lão Lý xử lý được, nghề của hắn mà.”
“Sau khi Vườn Địa Đàng sụp đổ, Lý Forlan dẫn Bạch Ngân Nhất lang thang khắp nơi, nhân loạn tạo rất nhiều thân phận giả, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào,” Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên nói, “Tàu vũ trụ hiện giờ chúng ta đi và người em đóng vai đều có gốc gác hoàn chỉnh, nếu có thể để một đợt kiểm tra biên giới tùy tiện điều tra ra, hắn cũng khỏi cần làm tiếp nữa.”
Lục Tất Hành gật đầu, sau đó cậu đột nhiên chống hai tay trên quầy bar, ghé vào tai Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng cho rằng Tổng trưởng có chỉ thị gì quan trọng, đang định rửa tai lắng nghe, liền nghe Lục Tất Hành nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Anh muốn nhìn, cứ thoải mái mà nhìn, liếc tới liếc lui, đã cấu thành tội quấy rối anh biết không? Tiên sinh.”
Thân phận giả là tự động phối hợp từ kho số liệu của Bạch Ngân Nhất, nguyên tắc cơ bản chính là “thay đổi ít nhất, khí chất tương phản nhất”, lúc này ánh mắt thật sự của Lục Tất Hành giấu sau tròng đen giả màu xanh, lờ mờ, thật thật giả giả hỗn hợp lại, có cảm giác mâu thuẫn và cảm giác thần bí nào đó khiến người ta khiếp vía, đúng thật là có độc.
Song xét thấy bên cạnh còn có một đội trưởng Đệ Thập Vệ dỏng tai ở lì không đi, Lâm Tĩnh Hằng đành phải duy trì khắc chế và trang trọng một cách rất khó khăn, nắm cằm Lục Tất Hành mà đẩy cậu ra: “Qua bên kia mà làm trò, đừng quấy rầy tôi.”
Nói đoạn hắn giấu đầu hở đuôi mở thiết bị đầu cuối cá nhân, cấp tốc lật xem nhật báo Votaw trong vòng mười ngày: “Đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vô vị, nhật báo Votaw quen lòe thiên hạ, trước nay không có mâu thuẫn là đâm bị thóc chọc bị gạo, lần gần nhất im lặng như vậy, hẳn là thời điểm vụ bê bối nổ ra, Woolf dùng võ lực hạ quản ủy hội – cũng chính là bọn họ ngửi được nguy cơ, còn chưa biết nên đứng bên nào.”
“Tướng quân Duke bị ám sát trên đường về sao thủ đô, quân trung ương muốn đòi một lời giải thích từ liên minh, bầu không khí căng thẳng là rất bình thường,” Lục Tất Hành đứng thẳng dậy, nghiêm túc lại, chậm rãi nói, “Nhìn ngoài mặt, trung ương liên minh không có lý do đi giết Duke trên địa bàn của mình, mà thế cục hiện tại cũng chưa ổn định đến bước có thể an tâm mượn cối xay giết lừa, thế nên rất rõ ràng là hải tặc rắp tâm xấu gây ly gián, mọi người đều sẽ nghĩ như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng ngước mắt lên: “Cho nên?”
“Cho nên nếu em là trung ương liên minh, em cảm thấy thế cục bất ổn, hải tặc rục rịch, mà giữa liên minh và quân trung ương các thiên hà đã bắt đầu có rạn nứt, phải làm thế nào đây? Vấn đề quyền lực và lợi ích, ‘lấy đức phục người’ chắc chắn là không thể thực hiện được, thế em đành phải đẩy ra một kẻ địch chung, khiến thế cục trở nên rối ren và căng thẳng, dựa vào loại sức dãn này một lần nữa tụ tập những con người rời rạc,” Lục Tất Hành bưng ly rượu lên, cầm trong tay lắc nhẹ, cậu mặc trang phục tiên phong đến có chút sắc sảo, bề ngoài là một tay công tử ăn chơi mười phần, nhưng mở miệng nói chuyện lại thành Tổng trưởng Lục, “Cứ như vậy, ‘hải tặc ám sát Duke’ sẽ thành một đề tài rất tốt, bật lên sự hung hăng ngang ngược của hải tặc, kích khởi bi phẫn của quân trung ương các thiên hà, chuyển dời mâu thuẫn – đến hải tặc cũng cảm thấy liên minh và quân trung ương cần gây xích mích, mọi người không phải nên đoàn kết hơn sao?”
Bayer thò đầu ra: “Tổng trưởng, ý ngài là, sau lưng vụ ám sát này có thể còn là trung ương liên minh chủ đạo.”
“Nếu vụ ám sát này chụp mũ lên đầu Quân Đoàn Tự Do, vậy rất có khả năng chính là thủ đoạn của trung ương liên minh.” Lục Tất Hành trầm giọng nói, “Nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là, trong tin tức lúc ấy truyền đến Thiên Hà Số 8 nói, ám sát Duke là Hiệp hội chống Utopia – Hiệp hội chống Utopia bí mật bị Woolf khống chế, chúng ta đều biết, theo Lý tướng quân nói, Hiệp hội chống Utopia sau khi tổn thất nặng nề vẫn rất im lặng, lúc này đột nhiên để họ nhảy ra chịu tiếng xấu thay, không đột ngột lắm sao? Woolf không sợ thao tác không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân à?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Vậy nên em cho rằng, cách nói Woolf bị khống chế này, rất có thể là thật.”
Bayer nói xen vào: “Nhưng Tổng trưởng, chuyện này nghe thật sự rất không thực tế, Woolf đã già thành tinh rồi, lão có thể bị ai khống chế?”
“Tiến sĩ Harden từng nhiều lần nói với tôi về người này,” Lục Tất Hành nói, “Nghe nói Woolf năm xưa quả quyết từ chối vào danh sách Trái Cấm, hơn nữa hết sức phản cảm việc Harden phản bội liên minh, nhưng cũng là cùng một người, rất nhiều năm sau, vì che giấu sự thật mình nằm trên danh sách Trái Cấm, lại không tiếc hi sinh hai thiên hà – anh cảm thấy sao? Tương phản lớn như vậy, nghe không giống như là bị cái gì khống chế sao? Bất luận là bị chấp niệm của mình khống chế, hay bị ngoại lực khống chế, kỳ thực đều giống nhau, trong lòng ông ta có nhược điểm. Một người, bất kể thoạt nhìn lớn mạnh cỡ nào, thủ đoạn lợi hại bao nhiêu, đều không bù lại được nhược điểm trong lòng, bị người ta chọc nhẹ là có khả năng chết không chỗ chôn.”
Tim Lâm Tĩnh Hằng hơi hơi động, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tất Hành.
Lục Tất Hành rất thoải mái cười với hắn: “Có điều lạc đà gầy còn to hơn ngựa, Woolf không có khả năng mặc người chi phối lắm, rất có thể ông ta đã có chuẩn bị, chúng ta hai lần nhận được tin tức ‘Woolf bị khống chế’ có thể chính là phục bút của ông ta.”
Bayer nghe mà đầu căng lên, tủy não sắp bục ra, cảm thấy làm một sát thủ vũ trụ quèn ngây thơ đơn thuần vẫn vui hơn. Do đầu óc mù tịt, hắn không dám tùy tiện tiếp lời, chỉ rất đỗi ưu sầu nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái, từ thuở chào đời lần đầu tiên lo lắng Thống soái tinh ranh như cáo nhà họ liệu có bị người ta bán rồi hay không.
Lục Tất Hành cầm một hộp bánh nhỏ đưa cho Bayer ưu sầu: “Thế nên chúng ta mới phải tự mình đi xem.”
Thời gian quay lại khi hai tin tức khó phân biệt thật giả truyền đến trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành –
Một cầu viện khẩn cấp, một cảnh báo trịnh trọng, phòng họp ầm lên, các tướng quân Bạch Ngân Thập Vệ thì tập thể nhìn về phía Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng im lặng không tỏ thái độ.
Lục Tất Hành khoát tay dằn tạp âm xuống: “Xem ra song phương đánh cược ép chúng ta lập tức lựa chọn rồi.”
“Tổng trưởng, lựa chọn bảo thủ chính là lựa chọn an toàn.” Người của bộ tài chính Thiên Hà Số 8 nói, lại quay sang Lâm Tĩnh Hằng, “Thống soái, đúng không? Chuyện tương tự đã xảy ra một lần, chúng ta suýt nữa mất đi ngài, để không giẫm lên vết xe đổ, cẩn thận hơn cũng không quá, đúng không?”
Lâm Tĩnh Hằng còn chưa kịp mở miệng, Lục Tất Hành đã trả lời thay hắn: “Lựa chọn bảo thủ không nhất định là lựa chọn an toàn, bởi vì chúng ta bây giờ đều không thể phán đoán, có phải kẻ địch nào đang hi vọng chúng ta co đầu rụt cổ về Thiên Hà Số 8 hay không.”
Đại thần bộ tài chính nói: “Kẻ địch hi vọng chúng ta đóng Thiên Hà Số 8 có thể có tổn hại gì với chúng ta? Tôi tin có Thống soái và Bạch Ngân Thập Vệ, khu lỗ hổng thời gian tự nhiên dù cho bị người ta thông từ bên ngoài, cũng có thể thủ được an toàn không lo.”
“Thế nếu chúng tôi đều không còn?” Lục Tất Hành lại lần nữa xen ngang trước khi Lâm Tĩnh Hằng mở miệng, “Huống chi cho dù thủ được khu lỗ hổng thời gian, chúng ta cũng không phải sống trong chân không, dẫu không có mạng bước nhảy vũ trụ, từ liên minh đến sao Khải Minh chỉ mất trăm năm, suy xét đến tốc độ bùng nổ kỹ thuật cơ giáp vũ trụ, thời gian cũng có thể rút ngắn đến mức ông khó lòng tưởng tượng, năm mươi năm… thậm chí có khả năng là hai mươi năm, mười năm.”
Đại thần tài chính nhất thời á khẩu.
“Chúng ta đồng thời tính đến khả năng xấu nhất,” Lục Tất Hành nói, “Không đóng Thiên Hà Số 8, hậu quả xấu nhất rất có thể là chuyện năm đầu tái diễn, nhưng hiện giờ tốt hơn năm đầu ở chỗ, chúng ta rốt cuộc đã có võ trang thành hình và quân đội chính quy, không giật gấu vá vai như năm ấy. Đóng Thiên Hà Số 8, hậu quả xấu nhất thì rất khó nói… E rằng sẽ có một lực lượng chúng ta cũng không hi vọng nhìn thấy nắm liên minh trong tay, biến bên ngoài thành một thế giới chúng ta đều không hi vọng nhìn thấy, tôi nêu một ví dụ cụ thể – tựa như Quân Đoàn Tự Do vậy.”
Đại thần tài chính lại lần nữa nhìn về phía Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng cảm giác được Lục Tất Hành không muốn để hắn nói chuyện, vì thế không nói một lời.
“Một plot khoa học viễn tưởng kinh dị kinh điển thời đại Địa Cầu, chính là chiến tranh của loài người và ‘tộc sâu’, trong đây phản chiếu nỗi sợ hãi của người nguyên thủy Địa Cầu với sâu bọ, sâu sở dĩ đáng sợ, hình dạng gớm ghiếc là một mặt, mặt khác chính là kết cấu xã hội ‘không có cá thể’ của nó. Nếu có một xã hội hình người tương tự tộc sâu, mỗi một cá thể sức chiến đấu đều mạnh mẽ, mà họ trong tình huống có trí tuệ, còn có thể hoàn toàn phục tùng cấp bậc xã hội của mình, không màng sống chết phục tùng mọi mệnh lệnh, ông cảm thấy chúng ta chống lại họ sẽ có kết cục gì? Đừng nhìn Thống soái, đến lúc ấy mười Thống soái cũng chẳng đủ.”
Lục Tất Hành ở dưới bàn cầm tay Lâm Tĩnh Hằng, bẻ từng ngón tay nắm vào nhau ra.
“Anh đừng phát biểu quan điểm trái lòng nữa.” Lục Tất Hành nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, “Nếu em cũng ở liên minh tham gia hoạt động đánh cược của họ, em nhất định cược anh sẽ ra tay.”
Tổng trưởng Lục dứt khoát quyết định: “Chúng ta không thể vứt bỏ cơ hội lựa chọn lịch sử.”
Bởi vậy mới có chuyện Thiên Hà Số 8 âm thầm xuất binh Mân Côi Chi Tâm, quân chủ lực Bạch Ngân Lục áp trận, do đội viễn chinh vũ trụ cung cấp kỹ thuật, dùng trang bị đặc biệt ngụy tạo sóng năng lượng khi đóng lỗ hổng thời gian.
Bạch Ngân Cửu vẫn là phòng tuyến cuối cùng của Thiên Hà Số 8, trú thủ bên kia khu lỗ hổng thời gian tự nhiên.
Bạch Ngân Nhất làm tổ đặc cần, cung cấp ngụy trang, dẫn theo một bộ phận tinh anh Bạch Ngân Thập giỏi tiềm hành đánh lén nhất, lặng lẽ lẻn vào Thiên Hà Số 1.
Lục Tất Hành từ thuở chào đời – không tính lần trước đi một vòng ở Mân Côi Chi Tâm, lần đầu tiên tiếp xúc với xã hội loài người bên ngoài Thiên Hà Số 8, một đôi mắt không đủ dùng, chạy xuống ăn một chút, nói mấy câu với Lâm Tĩnh Hằng, lại về tầng đỉnh tàu vũ trụ, quan sát trạm bổ sung và tàu vũ trụ phi võ trang của Thiên Hà Số 1, không ngừng nhắn tin qua lại với các hạm đội trước sau trái phải, trong hai tiếng xếp hàng nói chuyện rôm rả, moi hết ba đời trên dưới nhà người khác, hơn nữa thông qua nước đắng một thương nhân hàng xa xỉ phun ra, đoán được tình hình kinh tế hậu chiến của Thiên Hà Số 1.
Lâm Tĩnh Hằng không tiện ra theo, bởi vì hệ thống cùi bắp của Bạch Ngân Nhất chọn cho hắn làm một con ma ốm, cần ngồi xe lăn, cố hết sức giảm bớt hoạt động – vốn không làm biếng như vậy, nhưng mà Lục Tất Hành kiên quyết không đồng ý cho hắn dùng thuốc tan cơ, không dùng thêm thuốc, bảo hắn thời gian dài bắt chước hành vi cử chỉ của bệnh nhân dễ bị lộ, để “suy yếu” chân thật hơn, Lý Forlan đành phải đề nghị hắn đừng hoạt động.
Bayer đi tới, nắm tay Trạm Lư hình dạng tay máy từ trên quầy bar thòng xuống: “Ngài đã hơn hai mươi năm không về Thiên Hà Số 1 nhỉ, trở lại chốn cũ, cảm giác thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng thở dài: “Chỉ nhớ bản đồ tuyến đường vũ trụ của Thiên Hà Số 1 và bố phòng năm đó… Ta có một chút dự cảm xấu.”
Lời cát tường của Lâm Tĩnh Hằng chẳng khác nào nguyền rủa, mà dự cảm xấu thì quá nửa sẽ trở thành sự thật.
Votaw, khu lưng chừng núi, phủ nguyên soái, thủ vệ cửa sau thay ca, ánh sáng trong mắt cảnh vệ viên robot chớp tắt giây lát rồi đột nhiên tắt ngấm.
Do suy tính an toàn, quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 toàn tuyến rút khỏi Mân Côi Chi Tâm.
Thế là, trong vùng cấm Mân Côi Chi Tâm không một bóng người, trước là thân tháp tín hiệu vũ trụ thật lớn run bần bật, kế tiếp nó bắt đầu gấp khúc biến dạng về hướng Mân Côi Chi Tâm, đột nhiên gãy thành hai đoạn từ chính giữa, vô số linh kiện lắt nhắt bắn ra như bọt nước, toàn bộ bị hút vào trong vùng cấm.
Không biết là ai rơi một nguồn năng lượng dự phòng của cơ giáp, trong phạm vi nhỏ không ngừng phát nổ, lại bởi vì khí thể trôi đi mà nhanh chóng im lìm, va vào xác vụn trong vũ trụ, dính liền nhau tiến vào bãi tha ma vũ trụ.
Tất cả trang thiết bị tạm thời nhân tạo không mang đi đều đang sụp đổ, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ.
Nếu có ai có thể nhìn thấy tất cả, chắc lại không khỏi cảm thấy khủng bố, bởi vì sinh mạng carbon yếu đuối dưới sức mạnh khiến người ngạt thở này chỉ như con kiến, thế mà sau lưng loại sức mạnh này không ngờ có bóng dáng nhân tạo.
Cả quá trình sụp đổ kéo dài ba tiếng, Mân Côi Chi Tâm vốn đã có vết chân lại lần nữa trở thành một vùng đất cấm hoang vu.
Khả năng là kỹ thuật không tốt lắm, lần này Thiên Hà Số 8 đóng lỗ hổng thời gian động tĩnh vô cùng lớn, từng đợt sóng hạt năng lượng cao hỗn loạn như thủy triều, quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 rút đến cách hơn sáu ngày hành trình, còn bị sóng năng lượng rối loạn ảnh hưởng, ngay cả điểm nhảy vũ trụ gần đó cũng bị trục trặc, để an toàn, họ đành phải rút hoàn toàn khỏi khu vực Mân Côi Chi Tâm.
Bởi vậy không ai nhìn thấy, sau một đợt động tĩnh lớn Thiên Hà Số 8 đóng lỗ hổng thời gian này, khoảng mười ngày Votaw tiêu chuẩn, “lốc xoáy” của Mân Côi Chi Tâm yên tĩnh giây lát ngắn ngủi, liền sau đó, cơ giáp đông nghìn nghịt từ bên trong lao ra, là một chiến đội trọng cơ giáp siêu thời không, tập kết trong Mân Côi Chi Tâm.
Các cơ giáp này mô phỏng lỗ hổng thời gian quấy nhiễu, phóng ra sóng hạt năng lượng cao đủ để lấy giả tráo thật, sau khi được thiết bị đặc thù khuếch đại, lại rải rác ra mỗi một nơi của Thiên Hà Số 1, mạ một tầng rìa đen nguy hiểm cho Mân Côi Chi Tâm, phảng phất Thiên Hà Số 8 vẫn là thời khắc “đóng cửa”.
Chiến đội trọng giáp nấp trong Mân Côi Chi Tâm đợi lệnh, tiếp đó, một đội ngũ ngụy trang thành tàu vũ trụ dân dụng từ trong một trọng giáp trượt ra, xe nhẹ đường quen từ một phương hướng khác lách qua Mân Côi Chi Tâm, yên ắng trà trộn vào một trạm bổ sung dân dụng rất xa xôi, xếp hàng chờ đợi tiến vào Thiên Hà Số 1.
“Theo tốc độ này, chắc còn phải xếp hai tiếng, hiệu suất của Thiên Hà Số 1 thật làm người ta tán thán, luôn như vậy à?”
Chàng trai vừa nói vừa từ tầng đỉnh tàu vũ trụ rảo bước đi xuống.
Cậu mặc sơ mi vô cùng vừa vặn, cắt may rất khéo, vạt áo rộng một phân là không thấy rõ thắt lưng, mà ôm một phân lại sẽ hơi bó, thoạt nhìn là sơ mi trắng lạnh lùng, dưới ánh đèn quầy bar u ám, lại lóe một chút ánh sáng đặc biệt, màu sắc cơ hồ có chút mờ ám. Tròng đen của cậu ta dùng thủ đoạn kỹ thuật đặc biệt xử lý thành màu xanh lục sẫm, mái tóc vốn hơi xoăn tẩy thành màu đay nhạt hơn và vuốt thẳng ra sau, ngoan ngoãn định hình, càng tôn ngũ quan vài năm gần đây vì gầy đi mà có góc cạnh, khí chất vốn ôn hòa và chín chắn không còn sót lại chút nào.
Nếu không phải người quen gặp nhau mỗi ngày, thật sự sẽ không nhận ra vị này chính là Tổng trưởng Lục giống như vĩnh viễn đáng tin cậy của Thiên Hà Số 8.
Tầng dưới chót tàu vũ trụ có một quầy bar, Lâm Tĩnh Hằng từ đằng sau quầy bar đẩy cho cậu một ly rượu, ánh mắt tỉnh rụi quanh quẩn một vòng trên người cậu: “Bình thường kiểm tra biên giới Thiên Hà Số 1 quả thật sẽ hơi nghiêm, nhưng thế này cũng hơi quá rồi.”
Kiểm tra biên giới đương nhiên đều là trí tuệ nhân tạo, những nhân viên robot này kho số liệu nối mạng, hiệu suất rất cao, theo lý thuyết, một phút đồng hồ đủ để quét xong một tàu buôn, thật sự không nên trì hoãn lâu như vậy.
“Rất có thể là sau máy móc kiểm tra tăng thêm một tầng nhân công.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Thời đại Lịch Cựu Tinh lạm dụng trí tuệ nhân tạo, tạo thành rất nhiều mối họa, thế nên bắt đầu từ kỷ niên Lịch Tân Tinh, liên minh vẫn rất chú ý an toàn trí tuệ nhân tạo, ngành học trí tuệ nhân tạo thẩm tra chính trị rất nghiêm, động một chút là bị điều tra đình chỉ, nghiên cứu phát triển mạo hiểm rất cao, vậy nên đầu tư cũng ít, mà tấn công, thao túng và quản lý trí tuệ nhân tạo ngược lại thành ngành học hấp dẫn. Phát triển mất cân bằng như thế ba trăm năm, trí tuệ nhân tạo loại làm việc bình thường rất dễ bị hacker tấn công, cho nên nếu bất ngờ xảy ra sự kiện an toàn, không kịp nâng cấp tổng thể tính an toàn của các robot, sẽ thêm một cửa người… Không khí căng thẳng như vậy, xem ra Duke đã gặp chuyện thật rồi.”
Lục Tất Hành vừa nghe thấy “nhân công”, đã nhíu mày trước: “Nhân công kiểm tra? Thế chúng ta liệu có vấn đề gì hay không?”
“Không cần lo lắng, Tổng trưởng.” Trong góc tối đột nhiên vang lên một giọng nói, nếu không phải Lục Tất Hành nhờ chip mà thính lực vượt xa người thường, sớm nghe thấy có người ở đó, chắc đã bị hắn dọa nhảy dựng lên – mở miệng nói chuyện là Bayer của Bạch Ngân Đệ Thập Vệ, “Lão Lý xử lý được, nghề của hắn mà.”
“Sau khi Vườn Địa Đàng sụp đổ, Lý Forlan dẫn Bạch Ngân Nhất lang thang khắp nơi, nhân loạn tạo rất nhiều thân phận giả, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào,” Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên nói, “Tàu vũ trụ hiện giờ chúng ta đi và người em đóng vai đều có gốc gác hoàn chỉnh, nếu có thể để một đợt kiểm tra biên giới tùy tiện điều tra ra, hắn cũng khỏi cần làm tiếp nữa.”
Lục Tất Hành gật đầu, sau đó cậu đột nhiên chống hai tay trên quầy bar, ghé vào tai Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng cho rằng Tổng trưởng có chỉ thị gì quan trọng, đang định rửa tai lắng nghe, liền nghe Lục Tất Hành nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Anh muốn nhìn, cứ thoải mái mà nhìn, liếc tới liếc lui, đã cấu thành tội quấy rối anh biết không? Tiên sinh.”
Thân phận giả là tự động phối hợp từ kho số liệu của Bạch Ngân Nhất, nguyên tắc cơ bản chính là “thay đổi ít nhất, khí chất tương phản nhất”, lúc này ánh mắt thật sự của Lục Tất Hành giấu sau tròng đen giả màu xanh, lờ mờ, thật thật giả giả hỗn hợp lại, có cảm giác mâu thuẫn và cảm giác thần bí nào đó khiến người ta khiếp vía, đúng thật là có độc.
Song xét thấy bên cạnh còn có một đội trưởng Đệ Thập Vệ dỏng tai ở lì không đi, Lâm Tĩnh Hằng đành phải duy trì khắc chế và trang trọng một cách rất khó khăn, nắm cằm Lục Tất Hành mà đẩy cậu ra: “Qua bên kia mà làm trò, đừng quấy rầy tôi.”
Nói đoạn hắn giấu đầu hở đuôi mở thiết bị đầu cuối cá nhân, cấp tốc lật xem nhật báo Votaw trong vòng mười ngày: “Đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vô vị, nhật báo Votaw quen lòe thiên hạ, trước nay không có mâu thuẫn là đâm bị thóc chọc bị gạo, lần gần nhất im lặng như vậy, hẳn là thời điểm vụ bê bối nổ ra, Woolf dùng võ lực hạ quản ủy hội – cũng chính là bọn họ ngửi được nguy cơ, còn chưa biết nên đứng bên nào.”
“Tướng quân Duke bị ám sát trên đường về sao thủ đô, quân trung ương muốn đòi một lời giải thích từ liên minh, bầu không khí căng thẳng là rất bình thường,” Lục Tất Hành đứng thẳng dậy, nghiêm túc lại, chậm rãi nói, “Nhìn ngoài mặt, trung ương liên minh không có lý do đi giết Duke trên địa bàn của mình, mà thế cục hiện tại cũng chưa ổn định đến bước có thể an tâm mượn cối xay giết lừa, thế nên rất rõ ràng là hải tặc rắp tâm xấu gây ly gián, mọi người đều sẽ nghĩ như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng ngước mắt lên: “Cho nên?”
“Cho nên nếu em là trung ương liên minh, em cảm thấy thế cục bất ổn, hải tặc rục rịch, mà giữa liên minh và quân trung ương các thiên hà đã bắt đầu có rạn nứt, phải làm thế nào đây? Vấn đề quyền lực và lợi ích, ‘lấy đức phục người’ chắc chắn là không thể thực hiện được, thế em đành phải đẩy ra một kẻ địch chung, khiến thế cục trở nên rối ren và căng thẳng, dựa vào loại sức dãn này một lần nữa tụ tập những con người rời rạc,” Lục Tất Hành bưng ly rượu lên, cầm trong tay lắc nhẹ, cậu mặc trang phục tiên phong đến có chút sắc sảo, bề ngoài là một tay công tử ăn chơi mười phần, nhưng mở miệng nói chuyện lại thành Tổng trưởng Lục, “Cứ như vậy, ‘hải tặc ám sát Duke’ sẽ thành một đề tài rất tốt, bật lên sự hung hăng ngang ngược của hải tặc, kích khởi bi phẫn của quân trung ương các thiên hà, chuyển dời mâu thuẫn – đến hải tặc cũng cảm thấy liên minh và quân trung ương cần gây xích mích, mọi người không phải nên đoàn kết hơn sao?”
Bayer thò đầu ra: “Tổng trưởng, ý ngài là, sau lưng vụ ám sát này có thể còn là trung ương liên minh chủ đạo.”
“Nếu vụ ám sát này chụp mũ lên đầu Quân Đoàn Tự Do, vậy rất có khả năng chính là thủ đoạn của trung ương liên minh.” Lục Tất Hành trầm giọng nói, “Nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là, trong tin tức lúc ấy truyền đến Thiên Hà Số 8 nói, ám sát Duke là Hiệp hội chống Utopia – Hiệp hội chống Utopia bí mật bị Woolf khống chế, chúng ta đều biết, theo Lý tướng quân nói, Hiệp hội chống Utopia sau khi tổn thất nặng nề vẫn rất im lặng, lúc này đột nhiên để họ nhảy ra chịu tiếng xấu thay, không đột ngột lắm sao? Woolf không sợ thao tác không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân à?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Vậy nên em cho rằng, cách nói Woolf bị khống chế này, rất có thể là thật.”
Bayer nói xen vào: “Nhưng Tổng trưởng, chuyện này nghe thật sự rất không thực tế, Woolf đã già thành tinh rồi, lão có thể bị ai khống chế?”
“Tiến sĩ Harden từng nhiều lần nói với tôi về người này,” Lục Tất Hành nói, “Nghe nói Woolf năm xưa quả quyết từ chối vào danh sách Trái Cấm, hơn nữa hết sức phản cảm việc Harden phản bội liên minh, nhưng cũng là cùng một người, rất nhiều năm sau, vì che giấu sự thật mình nằm trên danh sách Trái Cấm, lại không tiếc hi sinh hai thiên hà – anh cảm thấy sao? Tương phản lớn như vậy, nghe không giống như là bị cái gì khống chế sao? Bất luận là bị chấp niệm của mình khống chế, hay bị ngoại lực khống chế, kỳ thực đều giống nhau, trong lòng ông ta có nhược điểm. Một người, bất kể thoạt nhìn lớn mạnh cỡ nào, thủ đoạn lợi hại bao nhiêu, đều không bù lại được nhược điểm trong lòng, bị người ta chọc nhẹ là có khả năng chết không chỗ chôn.”
Tim Lâm Tĩnh Hằng hơi hơi động, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tất Hành.
Lục Tất Hành rất thoải mái cười với hắn: “Có điều lạc đà gầy còn to hơn ngựa, Woolf không có khả năng mặc người chi phối lắm, rất có thể ông ta đã có chuẩn bị, chúng ta hai lần nhận được tin tức ‘Woolf bị khống chế’ có thể chính là phục bút của ông ta.”
Bayer nghe mà đầu căng lên, tủy não sắp bục ra, cảm thấy làm một sát thủ vũ trụ quèn ngây thơ đơn thuần vẫn vui hơn. Do đầu óc mù tịt, hắn không dám tùy tiện tiếp lời, chỉ rất đỗi ưu sầu nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái, từ thuở chào đời lần đầu tiên lo lắng Thống soái tinh ranh như cáo nhà họ liệu có bị người ta bán rồi hay không.
Lục Tất Hành cầm một hộp bánh nhỏ đưa cho Bayer ưu sầu: “Thế nên chúng ta mới phải tự mình đi xem.”
Thời gian quay lại khi hai tin tức khó phân biệt thật giả truyền đến trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành –
Một cầu viện khẩn cấp, một cảnh báo trịnh trọng, phòng họp ầm lên, các tướng quân Bạch Ngân Thập Vệ thì tập thể nhìn về phía Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng im lặng không tỏ thái độ.
Lục Tất Hành khoát tay dằn tạp âm xuống: “Xem ra song phương đánh cược ép chúng ta lập tức lựa chọn rồi.”
“Tổng trưởng, lựa chọn bảo thủ chính là lựa chọn an toàn.” Người của bộ tài chính Thiên Hà Số 8 nói, lại quay sang Lâm Tĩnh Hằng, “Thống soái, đúng không? Chuyện tương tự đã xảy ra một lần, chúng ta suýt nữa mất đi ngài, để không giẫm lên vết xe đổ, cẩn thận hơn cũng không quá, đúng không?”
Lâm Tĩnh Hằng còn chưa kịp mở miệng, Lục Tất Hành đã trả lời thay hắn: “Lựa chọn bảo thủ không nhất định là lựa chọn an toàn, bởi vì chúng ta bây giờ đều không thể phán đoán, có phải kẻ địch nào đang hi vọng chúng ta co đầu rụt cổ về Thiên Hà Số 8 hay không.”
Đại thần bộ tài chính nói: “Kẻ địch hi vọng chúng ta đóng Thiên Hà Số 8 có thể có tổn hại gì với chúng ta? Tôi tin có Thống soái và Bạch Ngân Thập Vệ, khu lỗ hổng thời gian tự nhiên dù cho bị người ta thông từ bên ngoài, cũng có thể thủ được an toàn không lo.”
“Thế nếu chúng tôi đều không còn?” Lục Tất Hành lại lần nữa xen ngang trước khi Lâm Tĩnh Hằng mở miệng, “Huống chi cho dù thủ được khu lỗ hổng thời gian, chúng ta cũng không phải sống trong chân không, dẫu không có mạng bước nhảy vũ trụ, từ liên minh đến sao Khải Minh chỉ mất trăm năm, suy xét đến tốc độ bùng nổ kỹ thuật cơ giáp vũ trụ, thời gian cũng có thể rút ngắn đến mức ông khó lòng tưởng tượng, năm mươi năm… thậm chí có khả năng là hai mươi năm, mười năm.”
Đại thần tài chính nhất thời á khẩu.
“Chúng ta đồng thời tính đến khả năng xấu nhất,” Lục Tất Hành nói, “Không đóng Thiên Hà Số 8, hậu quả xấu nhất rất có thể là chuyện năm đầu tái diễn, nhưng hiện giờ tốt hơn năm đầu ở chỗ, chúng ta rốt cuộc đã có võ trang thành hình và quân đội chính quy, không giật gấu vá vai như năm ấy. Đóng Thiên Hà Số 8, hậu quả xấu nhất thì rất khó nói… E rằng sẽ có một lực lượng chúng ta cũng không hi vọng nhìn thấy nắm liên minh trong tay, biến bên ngoài thành một thế giới chúng ta đều không hi vọng nhìn thấy, tôi nêu một ví dụ cụ thể – tựa như Quân Đoàn Tự Do vậy.”
Đại thần tài chính lại lần nữa nhìn về phía Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng cảm giác được Lục Tất Hành không muốn để hắn nói chuyện, vì thế không nói một lời.
“Một plot khoa học viễn tưởng kinh dị kinh điển thời đại Địa Cầu, chính là chiến tranh của loài người và ‘tộc sâu’, trong đây phản chiếu nỗi sợ hãi của người nguyên thủy Địa Cầu với sâu bọ, sâu sở dĩ đáng sợ, hình dạng gớm ghiếc là một mặt, mặt khác chính là kết cấu xã hội ‘không có cá thể’ của nó. Nếu có một xã hội hình người tương tự tộc sâu, mỗi một cá thể sức chiến đấu đều mạnh mẽ, mà họ trong tình huống có trí tuệ, còn có thể hoàn toàn phục tùng cấp bậc xã hội của mình, không màng sống chết phục tùng mọi mệnh lệnh, ông cảm thấy chúng ta chống lại họ sẽ có kết cục gì? Đừng nhìn Thống soái, đến lúc ấy mười Thống soái cũng chẳng đủ.”
Lục Tất Hành ở dưới bàn cầm tay Lâm Tĩnh Hằng, bẻ từng ngón tay nắm vào nhau ra.
“Anh đừng phát biểu quan điểm trái lòng nữa.” Lục Tất Hành nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, “Nếu em cũng ở liên minh tham gia hoạt động đánh cược của họ, em nhất định cược anh sẽ ra tay.”
Tổng trưởng Lục dứt khoát quyết định: “Chúng ta không thể vứt bỏ cơ hội lựa chọn lịch sử.”
Bởi vậy mới có chuyện Thiên Hà Số 8 âm thầm xuất binh Mân Côi Chi Tâm, quân chủ lực Bạch Ngân Lục áp trận, do đội viễn chinh vũ trụ cung cấp kỹ thuật, dùng trang bị đặc biệt ngụy tạo sóng năng lượng khi đóng lỗ hổng thời gian.
Bạch Ngân Cửu vẫn là phòng tuyến cuối cùng của Thiên Hà Số 8, trú thủ bên kia khu lỗ hổng thời gian tự nhiên.
Bạch Ngân Nhất làm tổ đặc cần, cung cấp ngụy trang, dẫn theo một bộ phận tinh anh Bạch Ngân Thập giỏi tiềm hành đánh lén nhất, lặng lẽ lẻn vào Thiên Hà Số 1.
Lục Tất Hành từ thuở chào đời – không tính lần trước đi một vòng ở Mân Côi Chi Tâm, lần đầu tiên tiếp xúc với xã hội loài người bên ngoài Thiên Hà Số 8, một đôi mắt không đủ dùng, chạy xuống ăn một chút, nói mấy câu với Lâm Tĩnh Hằng, lại về tầng đỉnh tàu vũ trụ, quan sát trạm bổ sung và tàu vũ trụ phi võ trang của Thiên Hà Số 1, không ngừng nhắn tin qua lại với các hạm đội trước sau trái phải, trong hai tiếng xếp hàng nói chuyện rôm rả, moi hết ba đời trên dưới nhà người khác, hơn nữa thông qua nước đắng một thương nhân hàng xa xỉ phun ra, đoán được tình hình kinh tế hậu chiến của Thiên Hà Số 1.
Lâm Tĩnh Hằng không tiện ra theo, bởi vì hệ thống cùi bắp của Bạch Ngân Nhất chọn cho hắn làm một con ma ốm, cần ngồi xe lăn, cố hết sức giảm bớt hoạt động – vốn không làm biếng như vậy, nhưng mà Lục Tất Hành kiên quyết không đồng ý cho hắn dùng thuốc tan cơ, không dùng thêm thuốc, bảo hắn thời gian dài bắt chước hành vi cử chỉ của bệnh nhân dễ bị lộ, để “suy yếu” chân thật hơn, Lý Forlan đành phải đề nghị hắn đừng hoạt động.
Bayer đi tới, nắm tay Trạm Lư hình dạng tay máy từ trên quầy bar thòng xuống: “Ngài đã hơn hai mươi năm không về Thiên Hà Số 1 nhỉ, trở lại chốn cũ, cảm giác thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng thở dài: “Chỉ nhớ bản đồ tuyến đường vũ trụ của Thiên Hà Số 1 và bố phòng năm đó… Ta có một chút dự cảm xấu.”
Lời cát tường của Lâm Tĩnh Hằng chẳng khác nào nguyền rủa, mà dự cảm xấu thì quá nửa sẽ trở thành sự thật.
Votaw, khu lưng chừng núi, phủ nguyên soái, thủ vệ cửa sau thay ca, ánh sáng trong mắt cảnh vệ viên robot chớp tắt giây lát rồi đột nhiên tắt ngấm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook