Tân Giới Danh Viện, Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất
-
Chương 20: Người khác không xinh đẹp như cô
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hách Khải Mặc ngước mắt nhìn người đàn bà xinh đẹp trước mắt, anh ta mỉm cười chào hỏi: “Chu tiểu thư.”
Chu Tiêu cười xinh đẹp, cũng mặc kệ Hách Khải Mặc đã kết hôn hay chưa liền khoác tay lên vai anh ta nói: “Hách tổng, có thể nhảy với tôi một điệu hay không?”
“’Có thể chứ.” Hách Khải Mặc không hề cự tuyệt, đặt ly champagne ở trên bàn phục vụ sau đó nắm tay Chu Tiêu ra sàn nhảy.
...….
Trên lầu hai, Cố Tử Toàn nhìn cảnh trước mắt, hốc mắt cô nóng lên.
Đôi môi càng mím chặt.
Cô nhanh chóng xoay người gạt nước mắt rồi nói: “Phong tổng, thật xin lỗi.”
Phong Thành Cẩn có hơi kinh ngạc, nhưng nhìn cô muốn rời đi anh cũng không ngăn cản.
Anh cười ảm đạm: “Đàn ông xã giao bên ngoài không tránh được gặp dịp thì chơi, là anh ta không biết, nếu biết có lẽ sẽ không để đối phương bắt nạt cô như vậy.”
Lời nói trấn an của anh khiến trái tim Cố Tử Toàn run lên.
Ngoái đầu nhìn lại, cô nói: “Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy sao?”
Phong Thành Cẩn sửng sốt sau đó lắc đầu: “Tôi sẽ không như vậy.”
Khoanh hai tay trước ngực, anh dựa người vào bức tường thủy tinh nơi hành lang.
Cố Tử Toàn run rẩy hỏi: “Vì sao chứ?”
“Bởi vì...” Phong Thành Cẩn đánh giá cả người Cố Tử Toàn, bỗng nhiên cười vô cùng quyến rũ: “Người khác không xinh đẹp như cô.”
Cố Tử Toàn: “...”
...
Cố Tử Toàn bực mình rời đi lại là lái xe của Phong Thành Cẩn đưa đi.
Nhìn cô gái xinh đẹp nhưng suốt ngày trầm mặt này, lái xe quả thật không hiểu vì sao người khác thấy tiên sinh nhà anh ta đều cười sao cho đẹp nhất mà sao vị tiểu thư này lúc nào gặp cũng giận dỗi như vậy chứ?
Cố Tử Toàn ngồi đằng sau xe rất không muốn nói chuyện.
Không xinh đẹp như cô? Vậy à?
Nếu đàn ông nhìn đàn bà là xem người ta có đẹp hay không trước vậy cô thật sự hết hy vọng với đám đàn ông rồi.
...….
Lầu hai đại sảnh hội sở Hoàng gia.
Cố Tử Toàn rời đi không bao lâu thì có người đẩy cửa tiến vào.
Người phụ nữ trung niên mặc sườn xám xanh, khí chất như hoa lan từ từ nhìn bóng người đang dựa lưng nơi cửa sổ, bà cất tiếng: “Thành Cẩn.”
Phong Thành Cẩn ngước mắt, cười với người đàn bà trung niên: “Mẹ!”
Diệp Tích Lan đi tới bên người anh lại nhìn lướt qua đám tiểu thư phía dưới: “Có ưng ý được ai không?”
“Không có.” Phong Thành Cẩn cười nhẹ.
“Thành Cẩn.” Diệp Tích Lan trầm giọng: “Con đã đồng ý giải quyết chuyện đại sự năm nay của con.”
“Nhưng cũng không nhất thiết phải giải quyết ở chỗ này.”
Diệp Tích Lan khó hiểu vì sao con trai lại đồng ý mình tổ chức bữa tiệc chiêu thương tối nay làm gì.
Ngừng một chút, cửa lại bị đẩy ra, trợ lý của Phong Thành Cẩn mang tới một phần danh sách, trong lòng Diệp Tích Lan run lên, như hiểu ra gì đó nhưng bà lại không dám tin.
“Phong tổng, đây là danh sách các tiểu thư đêm nay và gia đình của họ.”
Trợ lý cung kính dâng lên cho anh.
Phong Thành Cẩn nhận lấy, tùy tiện lật vài trang, một lúc sau chính anh cũng phải buồn cười thả danh sách trở lại: “Đi làm cái khác đi, đám tiểu thư có mặt đêm nay đều không đáng để suy xét, sau này có hẹn đều lùi hết cho tôi.”
Anh tùy hứng như vậy thật khiến Diệp Tích Lan phải nhíu mày.
“Thành Cẩn, trong cái vòng này đều vì hợp tác mà liên hôn, không có ích lợi, con gái nhà ai sẽ chịu kết hôn mà chỉ có tình cảm chứ? Chỉ cần nhân cách không tồi, một chút khôn vặt có thể tha thứ được.”
Nhưng Phong Thành Cẩn lại cười nhạt, nói: “Cũng không phải con không tìm, không phải còn mấy vị tiểu thư con nhà quan chức không tới hay sao? Tiểu Tần, đi hẹn thử xem, tìm được thời gian thích hợp, tôi đi gặp mặt.”
Phong Thành Cẩn ra hiệu cho trợ lý của mình.
Trợ lý Tần Nặc không ngừng gật đầu, quét mắt phu nhân nhà mình rồi cũng chuẩn bị rời đi.
Diệp Tích Lan như hoàn toàn thất vongj về anh, cầm danh sách trong tay Tần Nặc tức giận đi ra ngoài.
“Được rồi, dù sao ép con con cũng chỉ làm bộ cho mẹ xem, mẹ mặc kệ con, chỉ cần con nhớ rõ lời trước khi ông nội con mất là được, Phong Thành Cẩn! Nếu năm nay ăn tết vẫn không mang đối tượng kết hôn về cho mẹ, mẹ sẽ cầm tinh trùng dự trữ của con đi tìm đàn bà mang thai cho con.”
“Cái đó…”
Phong Thành Cẩn ngạc nhiên nghe mẹ mình nói.
Tần Nặc nhìn phu nhân đột nhiên trâu bò quyết định cũng không nhịn được mà cúi đầu cười trộm.
Hách Khải Mặc ngước mắt nhìn người đàn bà xinh đẹp trước mắt, anh ta mỉm cười chào hỏi: “Chu tiểu thư.”
Chu Tiêu cười xinh đẹp, cũng mặc kệ Hách Khải Mặc đã kết hôn hay chưa liền khoác tay lên vai anh ta nói: “Hách tổng, có thể nhảy với tôi một điệu hay không?”
“’Có thể chứ.” Hách Khải Mặc không hề cự tuyệt, đặt ly champagne ở trên bàn phục vụ sau đó nắm tay Chu Tiêu ra sàn nhảy.
...….
Trên lầu hai, Cố Tử Toàn nhìn cảnh trước mắt, hốc mắt cô nóng lên.
Đôi môi càng mím chặt.
Cô nhanh chóng xoay người gạt nước mắt rồi nói: “Phong tổng, thật xin lỗi.”
Phong Thành Cẩn có hơi kinh ngạc, nhưng nhìn cô muốn rời đi anh cũng không ngăn cản.
Anh cười ảm đạm: “Đàn ông xã giao bên ngoài không tránh được gặp dịp thì chơi, là anh ta không biết, nếu biết có lẽ sẽ không để đối phương bắt nạt cô như vậy.”
Lời nói trấn an của anh khiến trái tim Cố Tử Toàn run lên.
Ngoái đầu nhìn lại, cô nói: “Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy sao?”
Phong Thành Cẩn sửng sốt sau đó lắc đầu: “Tôi sẽ không như vậy.”
Khoanh hai tay trước ngực, anh dựa người vào bức tường thủy tinh nơi hành lang.
Cố Tử Toàn run rẩy hỏi: “Vì sao chứ?”
“Bởi vì...” Phong Thành Cẩn đánh giá cả người Cố Tử Toàn, bỗng nhiên cười vô cùng quyến rũ: “Người khác không xinh đẹp như cô.”
Cố Tử Toàn: “...”
...
Cố Tử Toàn bực mình rời đi lại là lái xe của Phong Thành Cẩn đưa đi.
Nhìn cô gái xinh đẹp nhưng suốt ngày trầm mặt này, lái xe quả thật không hiểu vì sao người khác thấy tiên sinh nhà anh ta đều cười sao cho đẹp nhất mà sao vị tiểu thư này lúc nào gặp cũng giận dỗi như vậy chứ?
Cố Tử Toàn ngồi đằng sau xe rất không muốn nói chuyện.
Không xinh đẹp như cô? Vậy à?
Nếu đàn ông nhìn đàn bà là xem người ta có đẹp hay không trước vậy cô thật sự hết hy vọng với đám đàn ông rồi.
...….
Lầu hai đại sảnh hội sở Hoàng gia.
Cố Tử Toàn rời đi không bao lâu thì có người đẩy cửa tiến vào.
Người phụ nữ trung niên mặc sườn xám xanh, khí chất như hoa lan từ từ nhìn bóng người đang dựa lưng nơi cửa sổ, bà cất tiếng: “Thành Cẩn.”
Phong Thành Cẩn ngước mắt, cười với người đàn bà trung niên: “Mẹ!”
Diệp Tích Lan đi tới bên người anh lại nhìn lướt qua đám tiểu thư phía dưới: “Có ưng ý được ai không?”
“Không có.” Phong Thành Cẩn cười nhẹ.
“Thành Cẩn.” Diệp Tích Lan trầm giọng: “Con đã đồng ý giải quyết chuyện đại sự năm nay của con.”
“Nhưng cũng không nhất thiết phải giải quyết ở chỗ này.”
Diệp Tích Lan khó hiểu vì sao con trai lại đồng ý mình tổ chức bữa tiệc chiêu thương tối nay làm gì.
Ngừng một chút, cửa lại bị đẩy ra, trợ lý của Phong Thành Cẩn mang tới một phần danh sách, trong lòng Diệp Tích Lan run lên, như hiểu ra gì đó nhưng bà lại không dám tin.
“Phong tổng, đây là danh sách các tiểu thư đêm nay và gia đình của họ.”
Trợ lý cung kính dâng lên cho anh.
Phong Thành Cẩn nhận lấy, tùy tiện lật vài trang, một lúc sau chính anh cũng phải buồn cười thả danh sách trở lại: “Đi làm cái khác đi, đám tiểu thư có mặt đêm nay đều không đáng để suy xét, sau này có hẹn đều lùi hết cho tôi.”
Anh tùy hứng như vậy thật khiến Diệp Tích Lan phải nhíu mày.
“Thành Cẩn, trong cái vòng này đều vì hợp tác mà liên hôn, không có ích lợi, con gái nhà ai sẽ chịu kết hôn mà chỉ có tình cảm chứ? Chỉ cần nhân cách không tồi, một chút khôn vặt có thể tha thứ được.”
Nhưng Phong Thành Cẩn lại cười nhạt, nói: “Cũng không phải con không tìm, không phải còn mấy vị tiểu thư con nhà quan chức không tới hay sao? Tiểu Tần, đi hẹn thử xem, tìm được thời gian thích hợp, tôi đi gặp mặt.”
Phong Thành Cẩn ra hiệu cho trợ lý của mình.
Trợ lý Tần Nặc không ngừng gật đầu, quét mắt phu nhân nhà mình rồi cũng chuẩn bị rời đi.
Diệp Tích Lan như hoàn toàn thất vongj về anh, cầm danh sách trong tay Tần Nặc tức giận đi ra ngoài.
“Được rồi, dù sao ép con con cũng chỉ làm bộ cho mẹ xem, mẹ mặc kệ con, chỉ cần con nhớ rõ lời trước khi ông nội con mất là được, Phong Thành Cẩn! Nếu năm nay ăn tết vẫn không mang đối tượng kết hôn về cho mẹ, mẹ sẽ cầm tinh trùng dự trữ của con đi tìm đàn bà mang thai cho con.”
“Cái đó…”
Phong Thành Cẩn ngạc nhiên nghe mẹ mình nói.
Tần Nặc nhìn phu nhân đột nhiên trâu bò quyết định cũng không nhịn được mà cúi đầu cười trộm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook