Tân Giới Danh Viện, Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất
-
Chương 19: Người khác đi xem mắt đúng một đối tượng còn anh đi xem mắt xem cả đám?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cuối cùng may mắn cô không làm ra hành động gì thất lễ.
Cô ngậm rượu trong miệng thật không biết nên phun ra hay nuốt xuống bụng.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt màu đồng sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên phản ứng lại, anh cười thành tiếng: “Đương nhiên không phải là nói tôi với cô rồi.”
Cố Tử Toàn đỏ mặt, cô cúi đầu vừa cắt gan ngỗng vừa nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy mà, sao có thể xui xẻo như thế, tám năm trước đi xem mắt với anh, tám năm sau gặp lại vẫn thế.”
Phong Thành Cẩn sửng sốt cảm thấy buồn cười.
“Đi xem mắt với tôi hạ giá lắm hả?”
Cố Tử Toàn lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy tôi đã kết hôn rồi, nếu buổi tối Phong tiên sinh vẫn còn chờ tôi vậy thì đúng là không biết làm sao.”
Phong Thành Cẩn bật cười: “Cô không giống người sẽ tự hạ thấp bản thân.”
“Nhưng tôi cũng không kiêu ngạo mà.”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất mê người chính là hai người đang ngồi hưởng dụng bữa tiệc tối dưới ánh nến.
Phong Thành Cẩn thu hồi tầm mắt ăn đồ ăn của mình.
Nhưng đối với Cố Tử Toàn mà nói, cô cảm thấy hiếu kỳ, cuối cùng cũng không kìm nén được.
Nhìn ngoại hình hoàn mỹ của Phong Thành Cẩn, lại nghĩ hiện tại anh là người đứng đầu một cõi, cô trầm ngâm một lúc mới cẩn thận hỏi: “Nhưng nhiều năm như vậy rồi anh vẫn chưa kết hôn sao?”
“Vẫn chưa.” Anh trả lời vô cùng dứt khoát.
“Cũng không có bạn gái sao?”
“Không có.”
“Vì sao chứ?”
Lúc hỏi ra lời này Cố Tử Toàn đã cảm thấy hối hận rồi, bởi vì cô cảm nhận được ý cười trong mắt anh.
Cố Tử Toàn xấu hổ không thôi, cô cúi đầu nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, anh có thể không trả lời.”
Phong Thành Cẩn nhìn cô, một lúc sau anh mới nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là làm ăn quá bận rộn, trước kia không lo lắng nhưng lúc này không muốn tạm chấp nhận mà thôi.”
Không nghĩ tạm chấp nhận, trái tim cô run rẩy, Cố Tử Toàn ngẩng đầu nhìn người đàn ông thành thục, ổn trọng trước mặt mình.
Đôi mắt anh như thấm nhuần lòng người giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, dù anh rất thích cười nhưng trong lòng lại che giấu vô cùng kín đáo.
Căn bản không cách nào nhìn ra cảm xúc trong lòng anh.
Phong Thành Cẩn cũng lẳng lặng nhìn cô, hình như tối nay cô cảm thấy tò mò vì anh đi xem mắt, anh buông dao nĩa, vươn tay với cô: “Đi, tôi mang cô lên đó xem.”
….
Cố Tử Toàn hoàn toàn không dám tin tưởng khung cảnh trước mắt, bước lên lầu hai, có thể thoải mái nhìn bữa tiệc chiêu thương tối nay, nhìn đám tiểu thư nhà giàu trang điểm muôn hình muôn vẻ đi tới di lui như đang chọn đối tượng.
Cô kinh ngạc quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh cao hơn mình nửa cái đầu: “Bữa tiệc chiêu thương tối nay là anh tổ chức sao?”
Phong Thành Cẩn nhún vai nhưng không phủ nhận.
Cố Tử Toàn thật có chút bực bội: “Người khác đi xem mắt một đối tượng còn anh đi xem mắt một đám?”
Phong Thành Cẩn mỉm cười, khoanh tay dưa vào lan can, bộ dạng vô cùng lười biếng lại không mất đi sự cao quý của mình: “Tôi chỉ nói tối nay có tiệc chiêu thương, cô cảm thấy đám tiểu thư nhà giàu kia là tôi mời tới sao?”
“…” Cố Tử Toàn không nói gì.
Đúng là con người luôn biết xu lợi tị hại.
Xu lợi tị hại: “Hướng về cái tốt, tránh cái xấu.
Trong cái vòng thượng lưu này trước giờ chỉ có lợi ích, làm gì có tình yêu và sự thật lòng.
Ví dụ như cô.
Cười chua xót, Cố Tử Toàn cúi đầu muốn rời đi lại phát hiện ở giữa hội trường đột nhiên xuất hiện một bóng người.
....
Trong phòng tiệc dưới tầng 1.
Hách Khải Mặc vừa mới trò chuyện cùng một vị quan chức về chuyện thu mua đất đai, vừa vào đại sảnh, anh ta phát hiện không khí bữa tiệc là lạ.
Nhất là một số người quen biết đều vô tình hoặc hữu ý nhìn anh ta.
Nhìn xung quanh, trong lòng phát hiện tối nay Cố Tử Toàn không ở nhà làm anh ta cảm thấy nhiều ánh mắt đầy thâm ý.
Nhưng không chờ nhìn thấy kết quả, một người đàn bà mặc váy dài đỏ yểu điệu di tới, nhìn thấy anh ta liền cười dỗi: “Hách tổng, là tôi, Tiêu Tiêu đây.”
Nhưng cuối cùng may mắn cô không làm ra hành động gì thất lễ.
Cô ngậm rượu trong miệng thật không biết nên phun ra hay nuốt xuống bụng.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt màu đồng sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên phản ứng lại, anh cười thành tiếng: “Đương nhiên không phải là nói tôi với cô rồi.”
Cố Tử Toàn đỏ mặt, cô cúi đầu vừa cắt gan ngỗng vừa nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy mà, sao có thể xui xẻo như thế, tám năm trước đi xem mắt với anh, tám năm sau gặp lại vẫn thế.”
Phong Thành Cẩn sửng sốt cảm thấy buồn cười.
“Đi xem mắt với tôi hạ giá lắm hả?”
Cố Tử Toàn lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy tôi đã kết hôn rồi, nếu buổi tối Phong tiên sinh vẫn còn chờ tôi vậy thì đúng là không biết làm sao.”
Phong Thành Cẩn bật cười: “Cô không giống người sẽ tự hạ thấp bản thân.”
“Nhưng tôi cũng không kiêu ngạo mà.”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất mê người chính là hai người đang ngồi hưởng dụng bữa tiệc tối dưới ánh nến.
Phong Thành Cẩn thu hồi tầm mắt ăn đồ ăn của mình.
Nhưng đối với Cố Tử Toàn mà nói, cô cảm thấy hiếu kỳ, cuối cùng cũng không kìm nén được.
Nhìn ngoại hình hoàn mỹ của Phong Thành Cẩn, lại nghĩ hiện tại anh là người đứng đầu một cõi, cô trầm ngâm một lúc mới cẩn thận hỏi: “Nhưng nhiều năm như vậy rồi anh vẫn chưa kết hôn sao?”
“Vẫn chưa.” Anh trả lời vô cùng dứt khoát.
“Cũng không có bạn gái sao?”
“Không có.”
“Vì sao chứ?”
Lúc hỏi ra lời này Cố Tử Toàn đã cảm thấy hối hận rồi, bởi vì cô cảm nhận được ý cười trong mắt anh.
Cố Tử Toàn xấu hổ không thôi, cô cúi đầu nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, anh có thể không trả lời.”
Phong Thành Cẩn nhìn cô, một lúc sau anh mới nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là làm ăn quá bận rộn, trước kia không lo lắng nhưng lúc này không muốn tạm chấp nhận mà thôi.”
Không nghĩ tạm chấp nhận, trái tim cô run rẩy, Cố Tử Toàn ngẩng đầu nhìn người đàn ông thành thục, ổn trọng trước mặt mình.
Đôi mắt anh như thấm nhuần lòng người giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, dù anh rất thích cười nhưng trong lòng lại che giấu vô cùng kín đáo.
Căn bản không cách nào nhìn ra cảm xúc trong lòng anh.
Phong Thành Cẩn cũng lẳng lặng nhìn cô, hình như tối nay cô cảm thấy tò mò vì anh đi xem mắt, anh buông dao nĩa, vươn tay với cô: “Đi, tôi mang cô lên đó xem.”
….
Cố Tử Toàn hoàn toàn không dám tin tưởng khung cảnh trước mắt, bước lên lầu hai, có thể thoải mái nhìn bữa tiệc chiêu thương tối nay, nhìn đám tiểu thư nhà giàu trang điểm muôn hình muôn vẻ đi tới di lui như đang chọn đối tượng.
Cô kinh ngạc quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh cao hơn mình nửa cái đầu: “Bữa tiệc chiêu thương tối nay là anh tổ chức sao?”
Phong Thành Cẩn nhún vai nhưng không phủ nhận.
Cố Tử Toàn thật có chút bực bội: “Người khác đi xem mắt một đối tượng còn anh đi xem mắt một đám?”
Phong Thành Cẩn mỉm cười, khoanh tay dưa vào lan can, bộ dạng vô cùng lười biếng lại không mất đi sự cao quý của mình: “Tôi chỉ nói tối nay có tiệc chiêu thương, cô cảm thấy đám tiểu thư nhà giàu kia là tôi mời tới sao?”
“…” Cố Tử Toàn không nói gì.
Đúng là con người luôn biết xu lợi tị hại.
Xu lợi tị hại: “Hướng về cái tốt, tránh cái xấu.
Trong cái vòng thượng lưu này trước giờ chỉ có lợi ích, làm gì có tình yêu và sự thật lòng.
Ví dụ như cô.
Cười chua xót, Cố Tử Toàn cúi đầu muốn rời đi lại phát hiện ở giữa hội trường đột nhiên xuất hiện một bóng người.
....
Trong phòng tiệc dưới tầng 1.
Hách Khải Mặc vừa mới trò chuyện cùng một vị quan chức về chuyện thu mua đất đai, vừa vào đại sảnh, anh ta phát hiện không khí bữa tiệc là lạ.
Nhất là một số người quen biết đều vô tình hoặc hữu ý nhìn anh ta.
Nhìn xung quanh, trong lòng phát hiện tối nay Cố Tử Toàn không ở nhà làm anh ta cảm thấy nhiều ánh mắt đầy thâm ý.
Nhưng không chờ nhìn thấy kết quả, một người đàn bà mặc váy dài đỏ yểu điệu di tới, nhìn thấy anh ta liền cười dỗi: “Hách tổng, là tôi, Tiêu Tiêu đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook