Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 50:
Đàn Mạt nhìn thấy câu này, đột nhiên nhíu mày lại.
Người này học Đại học F ư?
Tặng cho cô một ngàn tệ, rồi bắt cô gửi quà ở tầng dưới ký túc xá của anh ta?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường bầu không khí buổi livestream của Đàn Mạt rất hòa thuận, cho dù trong phòng livestream có sinh viên của Đại học F, hoặc có sinh viên ngoài đời thực nhận ra cô ở trường, bọn họ cũng sẽ không làm quá, dù sao cô cũng là một blogger ẩm thực, nhưng đây là lần đầu tiên Đàn Mạt gặp phải loại người như thế này.
Không biết anh ta muốn gặp mặt thật hay là để làm nhục cô, cô cảm thấy buồn nôn, ngay lập tức từ chối: "Thật xin lỗi người bạn học này, mặc dù chúng ta học cùng trường, nhưng gần đây mình rất ít khi quay lại trường, cũng không tiện nữa, cứ để mình trực tiếp gửi túi quà lớn cho bạn đi, cũng không cần gặp mặt đâu.”
Đàn Mạt vừa mới nói xong, ai ngờ trong phòng livestream đột nhiên xuất hiện món quà có hiệu ứng đặc biệt:
“Người dùng ‘Vô Hạn’ đã tặng chiếc siêu xe cho ‘Hoa Nhài Nhỏ’ x1”
Vô Hạn lại tặng thêm một ngàn tệ, sau đó anh ta nói: "Không phải em muốn tiền sao, ghét tôi bởi vì không cho nhiều tiền sao? Cho em thêm một ngàn nữa này, còn cần bao nhiêu nữa thì mới có thể ra ngoài gặp nhau một lần?”
“Tôi là bạn học của em, bảo gặp mặt em để em đưa đồ cho tôi cũng không được sao? Đây chính là cách đối xử với người xếp hạng nhất trong phòng livestream của em ư? Chẳng lẽ tiền tôi vung ra đã đổ xuống sông xuống biển hết rồi sao?”
Trong phòng livestream, đám fan hâm mộ nhìn thấy những lời này cũng sôi máu: "Nói gì mà muốn tiền, ghét vì không cho nhiều tiền? Mày xem người phát sóng là ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người này rõ ràng là muốn gặp mặt riêng, mới cho chút tiền thôi, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình là đại gia sao? Việc này gọi là quấy rầy cuộc sống riêng tư đấy biết không?”
“Tôi nôn mất, gã khốn kiếp này ở đâu ra vậy, sao phải gặp mày chứ? Mày muốn quà thì giờ cũng đã cho mày quà rồi, còn muốn gì nữa?”
“Vợ ơi, em nhất định đừng đồng ý! Mục đích của người này là gì, hãy suy nghĩ kỹ càng! Có thể đuổi tên biến thái này ra ngoài được không!”
“Không ngờ Đại học F lại có loại người không rõ ràng như vậy, quả nhiên trình độ học tập không thể lọc được nhân cách.”
Vô Hạn: "Nhân cách của tôi thì thế nào? Tôi là người đứng xếp hạng nhất trong phòng livestream, chẳng lẽ tôi không có quyền?”
Vô Hạn vẫn tiếp tục nói huyên thuyên không ngừng như thể đang cố tình gây sự.
Phòng livestream hỗn loạn, Đàn Mạt cũng rất tức giận, vừa định thẳng tay chặn tin của đối phương thì trong phòng livestream đột nhiên xuất hiện một tin nhắn tự động:
“Người dùng ‘C’ đã vào phòng livestream.”
Tin nhắn tự động này xuất hiện giống như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ vậy.
Không lâu sau, phòng livestream đột nhiên tràn ngập quà tặng và hiệu ứng đặc biệt lấp đầy màn hình…
“Người dùng C đã tặng bản đồ kho báu cho Hoa Nhài Nhỏ × 1”
“Người dùng C đã tặng bản đồ kho báu cho Hoa Nhài Nhỏ × 1”
“Người dùng C đã tặng một món quà gồm bản đồ kho báu và du thuyền sang trọng cho Hoa Nhài Nhỏ.”
“Người dùng C đã tặng...”
Tất cả đều được tặng bởi C, số lượng quà tặng này có giá trị cao nhất trong phòng livestream, mỗi món quà có trị giá tận năm ngàn tệ.
Nhiều món quà liên tiếp như thế nên rất nhanh giá trị đã lên tới mấy vạn tệ, trực tiếp trở thành người xếp hạng nhất trong bảng tặng quà hàng ngày, Vô Hạn bị đá xuống một khoảng rất xa.
Sau khi hết các hiệu ứng đặc biệt của toàn màn hình, C nói tiếp, cũng chỉ là hai câu vô cùng đơn giản:
“Hoặc là vượt qua tôi và trở thành hạng nhất trong bảng.”
“Hoặc là ngậm mồm cho tôi.”
Tuy không chỉ mặt gọi tên người nào, nhưng tất cả mọi người đều biết đối tượng bị nói là ai.
Ngay lập tức, đám fan hâm mộ trong phòng livestream phấn khích: "A a a a con mẹ nó, vậy mà đại ca lại tới?! Cách đại ca bảo vệ Mạt Mạt thật bá đạo!”
“Tôi khóc rồi đây, vừa nãy suýt chút nữa tức đến mức muốn chết, bây giờ thì tốt rồi, đại ca đã đến làm chỗ dựa cho Mạt Mạt!”
“Cuối cùng cũng tới! Đại ca cưng chiều Mạt Mạt quá đi mất thôi!”
“Cái vả vào mặt lớn quá ha ha ha ha ha, bây giờ tên kia vẫn còn có thể vênh váo đi ra ngoài được sao, chút tiền tặng quà của anh ta chỉ là số lẻ so với những gì đại ca đã tặng, thật sự coi mình hơn người đấy à!”
“… Tôi vừa mới nạp tiền cho vợ, định đè cái tên Vô Hạn xuống nhưng đại ca lại đi trước tôi một bước, trời ạ!”
Đàn Mạt nhìn chằm chằm đại ca đã lâu không thấy, sửng sốt một chút, không ngờ anh ấy lại đột nhiên xuất hiện, còn bảo vệ cô như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp: "Đã lâu không gặp, đại ca, rất cảm ơn quà tặng của đại ca, nhưng tôi thật sự không muốn phung phí nữa, mọi người cũng không cần phải tặng quà đâu…”
C lại đăng thêm hai câu trên màn hình: "Tôi đang ở trong phòng livestream.”
“Đừng sợ.”
Đàn Mạt cảm thấy cách an ủi của anh ấy không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc, cô cười nói: "Cảm ơn!”
C: "Không cần gửi quà cho tôi, cứ theo danh sách trước đó của em.”
Các fan nhìn thấy tin nhắn, cũng nhốn nháo kích động: "Hu hu hu đại ca mới nói có anh ấy ở đây, đại ca quá tốt với Mạt Mạt rồi, lại còn không cần nhận quà.”
“Đại ca yêu thích của tôi, ấm áp quá a a a!”
“Thật ra số lượng nhận thưởng không thành vấn đề, nhưng quan trọng là không có cách nào để yêu cầu người phát sóng đáp ứng các điều kiện của đại ca thông qua phần thưởng, điều này thật quá đáng.”
Đàn Mạt nhìn bão bình luận qua một lượt, cuối cùng lạnh lùng nói: "Người dùng tên ‘Vô Hạn’ này, đầu tiên thì cảm ơn quà tặng của bạn, nhưng nếu như bạn còn muốn gặp mặt offline thông qua phần thưởng thì tôi sẽ không đồng ý. Nếu bạn cho rằng số tiền bạn đưa cho tôi là lãng phí, thì tôi sẽ trả lại tất cả số tiền tôi nhận được không bao gồm hoa hồng trên nền tảng cho bạn sau, bạn có thể kiểm tra nó ở trên nền tảng, hơn nữa tôi cũng không muốn nhận số tiền này. Để tôi nói lại lần nữa, tôi chưa bao giờ chủ động yêu cầu bạn tặng quà, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ số tiền bạn cho là không đủ nhiều, tôi rất biết ơn mỗi một fan hâm mộ sẵn sàng ủng hộ tôi. Xin hãy tự trọng, nếu như bạn vẫn tiếp tục công kích tôi trong phòng livestream, tôi sẽ thẳng tay chặn tin nhắn, nếu bạn dám quấy rối tôi khi ở trường học, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát để xử lý, hậu quả tự gánh lấy!”
Giọng điệu của Đàn Mạt vang to mạnh mẽ, thái độ đặc biệt kiên quyết, người xem trong phòng livestream nhốn nháo bày tỏ sự ủng hộ của họ.
Đàn Mạt cũng bảo mọi người không nhắn tin công kích đối phương ở tin nhắn riêng để không xảy ra bạo lực mạng, sự việc dừng tại đây là được rồi.
Nói xong lời này, cuối cùng Vô Hạn không nói chuyện trong phòng livestream nữa, cũng không biết là sợ đến mức tự rời đi, hay vẫn đang không vui nhìn màn hình.
Để cảm ơn mọi người vừa rồi nói chuyện với cô, Đàn Mạt lại tặng cho mọi người hai phần quà miễn phí.
Mọi chuyện trôi qua đi, không có chuyện gì xảy ra nữa nên cô kết thúc buổi livestream.
Máy ảnh được tắt rồi nhưng trong đầu Đàn Mạt vẫn quanh quẩn việc C đã bảo vệ cô vừa nãy một hồi lâu, cô cảm thấy vừa áy náy vừa biết ơn, đắn đo mãi, cô quyết định ấn mở cuộc trò chuyện riêng của anh ấy, gõ vài chữ: "Đại ca, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn riêng với anh, cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi, hôm nay anh vừa trùng hợp lên mạng xem livestream của tôi sao?”
Qua một phút sau, đầu dây bên kia nói: "Tôi vừa xong việc, có một fan hâm mộ nhắn tin riêng cho tôi nói là em gặp rắc rối trong phòng livestream nên tôi mới lên xem một chút.”
Đàn Mạt: "Đại ca, anh cho tôi địa chỉ đi, tôi muốn tặng quà cho anh có được không?”
C: "Không cần đâu.”
Đàn Mạt cảm thấy tò mò: "Cứ coi như tôi có chút ân huệ đi, dù sao thì đại ca cũng thường xuyên tặng quà cho tôi mà.”
C: "Không cần tặng quà đâu, sau này có cơ hội thì gặp mặt cảm ơn sau cũng được.”
Đàn Mạt:???
Mẹ nó, có chuyện gì xảy ra vậy, sao người này cũng muốn gặp cô QAQ.
Thấy hơi quá lời, C nhanh chóng nói: "Chỉ đùa chút thôi, em cứ livestream là được rồi.”
Đàn Mạt sửng sốt một chút mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Từ khi cô quen anh ấy đến nay, đối phương quả nhiên là một người rất lịch sự, anh ấy chưa bao giờ tùy tiện thăm dò cô, cũng chưa từng vì phần thưởng mà yêu cầu cô làm bất kỳ cái gì, ngày thường cũng rất ít cùng cô nói chuyện riêng, không quấy rầy cuộc sống của cô, chỉ đơn thuần là ủng hộ cô.
Nhắn mãi mà C vẫn không cho địa chỉ vậy nên Đàn Mạt đành phải từ bỏ.
Sau khi thu dọn qua phòng bếp một chút, Đàn Mạt đi tới phòng khách, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, cô lết cơ thể mệt mỏi đi tới:"Tạ Kỳ Thâm...”
Tạ Kỳ Thâm đặt điện thoại xuống ngước mắt nhìn cô, anh đưa tay về phía cô một cách tự nhiên.
Đàn Mạt bị kéo xuống ngồi nghiêng người vào trong lòng anh, người đàn ông nhẹ giọng nói: "Lại đây uống chút nước.”
Đàn Mạt uống một ngụm nước, phình quai hàm lên nhìn anh: "Hôm nay em livestream mệt quá!”
“Hử?”
Đàn Mạt nói tối nay xảy ra chút chuyện, Tạ Kỳ Thâm nghe xong thì nói là đã biết, cô tỏ vẻ kinh ngạc: "Anh biết á?”
“Vừa nãy anh vào phòng livestream của em thì nhìn thấy.”
Đàn Mạt hiểu ra: "Anh ta là học sinh trường em, em xem trang chủ của anh ta rồi, giới tính là nam.”
Đàn Mạt lại nói không biết đối phương là người hoàn toàn xa lạ với cô hay là người quen ở chiều không gian thứ ba, nếu là người quen thì cô sẽ suy nghĩ kỹ hơn về mục đích của người này.
“Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ điều tra.”
Sắc mặt Tạ Kỳ Thâm trở nên nặng nề, anh càng ôm chặt cô hơn: "Trong khoảng thời gian này cứ để tài xế ở nhà đưa đón em đi học đi, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cho anh biết, biết chưa?”
“Vâng.”
Đàn Mạt lại nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của anh:"Đúng rồi, Kỳ Thâm, em có chuyện muốn thổ lộ với anh, em sợ anh hiểu lầm.”
“Em nói đi.”
“Là vậy… Không phải bình thường trong phòng livestream của em đều có người tặng quà cho em sao, sau đó có một người tên là C, là người đã xem livestream của em từ lâu rồi, thường xuyên tặng quà cho em, tối nay anh ấy cũng giúp em giải vây, không biết lúc anh vào phòng livestream của em có nhìn thấy được hay không?”
Trong mắt Tạ Kỳ Thâm xẹt quá ý cười nhàn nhạt: "Tốt với em như thế cơ à?”
Đàn Mạt vội vàng giải thích: "Anh nhất định đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ xem livestream của em thôi, em cũng không có liên lạc riêng với anh ấy...”
Đàn Mạt tràn đầy khát vọng "sống sót", sợ ngày nào đó người đàn ông chiếm hữu này lại ăn dấm nên vội vàng chủ động thổ lộ trước.
Nghe cô giải thích xong, người đàn ông híp mắt nhìn cô ở trong lòng mình, ánh mắt nhàn nhã: "Ừ.”
Thấy phản ứng bình tĩnh của anh, cô hơi kinh ngạc, ngước mắt lên chớp chớp nhìn anh: "Anh không ghen à?”
Khóe môi anh cong lên: "Anh có thể ăn dấm qua màn hình được sao? Lúc em đang livestream có nhiều người gọi em là vợ như thế, anh có thể để tâm hết được sao?”
Đàn Mạt không nhịn được cười: "Người vợ này không phải là chỉ loại vợ kia.”
Đôi mắt đầy sao của cô cong lên thành tia cười, cô chuyên chú nhìn Tạ Kỳ Thâm, giọng nói làm nũng mềm mại: "Dù sao thì chỉ có anh mới là người chồng duy nhất của em!”
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô trở nên dịu dàng, anh giữ sau gáy của cô, ấn một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
Trao đổi ngọt ngào một hồi, cô giơ tay ôm lấy cổ anh, Tạ Kỳ Thâm ngừng hôn cô đứng dậy, thuận tiện bế ngang người cô lên, đi lên tầng: "Đi ngủ nào.”
Đàn Mạt bị anh ôm chặt, tựa vào trong ngực anh, nhất thời cảm thấy chột dạ: "Anh nói đi ngủ là kiểu đi ngủ nào…”
Anh nhìn xuống cô: "Em muốn kiểu nào?”
Đàn Mạt đỏ mặt, nghẹn ngào nói một câu: "Ngủ chay thôi là được.”
“Ngủ chay à.” Tạ Kỳ Thâm bị chọc cười: "Xem biểu hiện đêm nay của em đi.”
“Ghét quá, gì mà xem biểu hiện của em chứ…”
...
Trong biệt thự, ánh đèn vàng lờ mờ toả ra sự ấm áp ở hành lang tầng hai khiến cho bóng đêm lạnh lẽo ngoài trời kia càng thêm đối lập rõ ràng.
Ngày cuối tuần cứ thế trôi qua, lại đến ngày thứ Hai.
Lúc này đã là giữa tháng ba, nhiệt độ ở thành phố Lệ đang dần ấm lên, mùa đông tàn, mùa xuân tới, vạn vật đang dần khôi phục dưới cơn mưa xuân.
Nửa đêm hôm qua thành phố Lệ trời bắt đầu đổ mưa, đến sáng vẫn chưa tạnh, lúc đầu là mưa nhẹ rồi dần chuyển thành mưa phùn, lắc lư trong không trung.
Buổi sáng lúc Tạ Kỳ Thâm thức dậy, anh nhận được tin nhắn từ Tạ Văn Tông, ông đã nói sẽ đến tập đoàn để tham dự một cuộc họp vào sáng nay.
Từ lúc sức khỏe của Tạ Văn Tông biến đổi, về cơ bản thì trong một tháng chỉ đến tập đoàn một hoặc hai lần, thỉnh thoảng ghé đến một hoặc hai lần một tháng là bởi vì ông ấy cần đưa ra quyết định về một số vấn đề đặc biệt quan trọng, nhưng không biết nguyên nhân tại sao sáng nay ông lại đến.
Tạ Kỳ Thâm trả lời lại, đặt điện thoại xuống, từ từ đeo đồng hồ lên cổ tay.
Mặc quần áo xong, anh nhìn cô gái nhỏ còn đang ngủ mê man trên giường, hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Đi xuống dưới tầng, các bác gái cũng đã tới làm việc, người đàn ông dùng giọng nói nhẹ nhàng dặn dò bọn họ vài câu liên quan tới Đàn Mạt. Các bác gái nghe xong thì trả lời liên tục, không khỏi cảm thấy quan hệ giữa Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm ngày càng bền chặt, khiến mọi người nhìn thấy đều có chút ghen tị.
Hai mươi phút sau, Tạ Kỳ Thâm từ nhà xuất phát đến tập đoàn.
Sau khi xuống xe, anh đi vào tòa nhà, Ôn Thành đi theo phía sau, anh hỏi Ôn Thành: "Chủ tịch đến chưa?”
“Đã đến, đang ở văn phòng ạ.”
Đi thang máy lên tầng, Tạ Kỳ Thâm đến văn phòng chủ tịch trước, gõ cửa rồi đi vào, Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy bố mình đang ngồi trên sô pha pha trà, tóc hai bên thái dương của ông được nhuộm đen, trông vừa điềm tĩnh vừa trầm ổn, nhưng vì cơ thể không được khỏe nên thể hiện ra cảm giác đã già rồi.
Tạ Kỳ Thâm đi vào, Tạ Văn Tông ngẩng đầu nhìn thấy anh, ông giơ tay ngoắc: "Đến rồi à, tới uống trà đi.”
Tạ Kỳ Thâm ngồi xuống sô pha, nhẹ giọng hỏi: "Sao hôm nay bố đến sớm vậy, mới ngủ không được bao lâu.”
Tạ Văn Tông cười đặt trà ở trước mặt anh: "Bây giờ buổi đêm bố hay đi ngủ sớm, năm giờ sáng đã dậy, không giống hồi còn trẻ, thức mấy ngày mấy đêm cũng không sao, bây giờ thì bố đã già rồi.”
“Hai ngày nay sức khỏe của bố thế nào? Hôm qua bác sĩ Lý có gọi điện thoại cho con bảo bố đi kiểm tra toàn thân.”
“Những cái khác thì vẫn ổn, nhưng khối tim này vẫn bị bệnh cũ, thỉnh thoảng còn quặn đau.”
Trò chuyện vài câu, Tạ Văn Tông nói: "Mục đích bố đến hôm nay cũng liên quan đến thân thể của bố, bố muốn thông báo cho con một chuyện.”
Tạ Kỳ Thâm nhìn ông ấy.
Tạ Văn Tông ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh, ông nói tiếp: "Kỳ Thâm, bố dự định hoàn toàn nghỉ hưu để giao quyền quản lý tập đoàn cho con.”
Tạ Kỳ Thâm nghe xong, trong mắt anh hiện lên một chút kinh ngạc.
“Kỳ Thâm, thật ra bố bảo con trở về nước là để tiếp quản công ty, chính là vì hy vọng con có thể giúp bố gánh vác trọng trách này, sức khỏe của bố ngày càng sa sút, dần dần trở nên bất lực trong các công việc của tập đoàn, những việc con đã làm trong khoảng thời gian này bố đều nhìn thấy, bố biết với năng lực của con thì nhất định có thể quản lý tốt tập đoàn Cao Sáng, bố cũng định buông tay hoàn toàn để thả lỏng bản thân.”
Tạ Văn Tông dựa người vào sô pha: "Kế tiếp, bố dự định nghỉ hai tháng, tạm thời giao quyền hành cho con chuyển đổi.”
Tạ Kỳ Thâm cười: "Nếu bây giờ bố muốn sống ẩn ở vùng núi, mấy ông già trong hội đồng quản trị có thể để yên sao?”
“Bố sẽ thông báo với bọn họ trong cuộc họp hôm nay, nói cho bọn họ biết một ngày nào đó con sẽ tiếp quản Cao Sáng, hai tháng này cũng là cơ hội để con chứng tỏ bản thân mình. Vấn đề này bố đã thảo luận với dì Chân Mai của con rồi, bà ta sẽ không gây rắc rối nữa, thật ra bố vẫn lo lắng cho cơ thể của Tư Viễn hơn, cứ nghĩ đến việc đưa nó đến một nơi tốt hơn để điều trị, để nó có thể tỉnh lại thì trong lòng bố mới có thể hoàn toàn thanh thản được.”
Đứa con trai út cho đến nay vẫn chưa tỉnh lại, đây là điều khiến Tạ Văn Tông lo lắng nhất.
Tạ Văn Tông nói rất nhiều, cuối cùng nói: "Tóm lại, con thẳng tay cải cách đi, muốn làm gì thì làm.”
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook