Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 49:
Đàn Mạt được Tạ Kỳ Thâm dịu giọng trấn an, cuối cùng cô tựa vào lòng anh, an ổn đi vào giấc ngủ.
Những lời mà người đàn ông nói với cô mang theo sự chân thành và dịu dàng, từng chút một khâu lại những vết thương có lớn có nhỏ trong lòng cô.
Có người nói rằng người bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành thời thơ ấu, cô rất may mắn vì đời này cô vẫn gặp được một người chữa lành cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thấu hiểu toàn bộ quá khứ của cô, hiểu được tất cả những đau đớn của cô, và cũng dắt theo cô hoàn toàn lật sang trang mới với quá khứ.
Đến cuối cùng, Đàn Mạt nằm mơ một giấc mộng.
Dường như cô chợt trở lại thời cấp Ba, khi cô bị cái loại như Đàn Chi Uyển và đám bạn kia bắt nạt, khi cô hoảng hốt sợ hãi vì bị vây kín trong góc, trong mộng đột nhiên xuất hiện một bàn tay kéo cô lên, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, giống như một tia sáng chiếu vào bóng tối, lấp lánh chói mắt, làm sáng lên tất cả màu sắc ảm đạm xung quanh.
Một buổi tối trôi qua.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất, chúng hơi chói lóa, đánh nhẹ lên mí mắt đang nhắm của cô.
Hồi lâu sau, Đàn Mạt trở người, cuối cùng tỉnh ngủ.
Dụi dụi mắt, cô từ từ ngồi dậy, tầm nhìn còn chưa hoàn toàn rõ ràng thì phía trước chợt có một giọng nam nhu hòa vang lên:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dậy rồi à?”
Cô mở mắt ra, nhìn thấy người trong giấc mộng.
Trong phòng, Tạ Kỳ Thâm ngồi trước bàn làm việc thấy cô tỉnh ngủ, buông tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, quan sát trạng thái của cô:
“Sao vậy, ngủ đủ giấc chưa em?”
Đàn Mạt đảo mắt chú ý tới thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, thấy anh còn xuất hiện trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang: “Sao anh chưa đến tập đoàn…”
“Hôm nay anh ở nhà với em.”
Anh vươn tay kéo eo cô, ôm cô qua, giơ tay hất mái tóc lộn xộn dính trên mặt cô ra: "Ngủ xong một giấc, đỡ hơn chút nào chưa?”
Đàn Mạt nhìn sang anh, áy náy lẩm bẩm: “Em không sao rồi, tối hôm qua đúng lúc cảm xúc có hơi không kìm nén được, anh ở nhà làm sao mà được, chuyện của tập đoàn quan trọng hơn…”
“Không sao, chuyện sáng nay không nhiều lắm, anh ở nhà làm việc, buổi chiều lại vào sau.”
Trong lòng Đàn Mạt ấm áp, tựa vào vai anh, anh xoa xoa đầu cô: “Tối qua khóc một trận như vậy rất tốt, có chuyện gì sau này không cần nín nhịn, có thể nói hết với anh, hửm?”
Tạ Kỳ Thâm vuốt ve mái tóc dài của cô: “Mạt Mạt tin tưởng anh, anh sẽ rất vui.”
Đàn Mạt nhìn về phía anh, lúm đồng tiền lờ mờ hiện ra: “Vâng… Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ một mình gánh vác hết mọi chuyện giống như trước đây nữa, em biết rằng anh ở đây, em có thể không tin người khác, nhưng em sẽ luôn tin anh.”
Giống như anh đã nói tối hôm qua, cô có thể làm một đứa trẻ không hoàn hảo trước mặt anh, vậy cô còn gì phải sợ nữa đâu.
Người đàn ông nhếch môi: "Phải, anh luôn ở đây.”
Sau đó anh bế cô lên, đi về phía phòng tắm bên cạnh phòng ngủ chính: "Đi rửa mặt, đợi lát nữa xuống lầu ăn sáng cùng em.”
Đàn Mạt treo trên người anh như bạch tuộc: "Vâng.”
Đánh răng rửa mặt xong, Đàn Mạt tỉnh táo hơn nhiều, trạng thái cũng khôi phục lại.
Trở lại phòng ngủ phụ, cô cầm di động ở đầu giường lên, phát hiện hai mươi phút trước mẹ Đàn gọi tới, chỉ là tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm tắt tiếng di động của cô nên cô không nghe thấy.
Đàn Mạt do dự một chút rồi gọi điện lại, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy:
“Mạt Mạt, con ngủ dậy rồi à?”
“Vâng, mới dậy ạ, vừa thấy mẹ gọi điện cho con, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, mẹ chỉ là muốn tìm con nói chuyện tào lao…”
Mẹ Đàn nói, tối hôm qua bố Đàn kể nội dung cuộc trò chuyện giữa Tạ Kỳ Thâm và ông với bà làm bà cả đêm không ngủ ngon, nghĩ đến mấy năm nay đối xử tệ bạc với Đàn Mạt, bà vừa áy náy vừa đau lòng, cảm thấy có lỗi với cô, cho nên sáng sớm hôm nay không nhịn được gọi điện thoại tới.
Đàn Mạt nghe mẹ Đàn bên kia nói rất nhiều lời áy náy, trong lòng cũng rất khó chịu: “Mẹ ơi, mẹ và bố vì cớ gì lại xin lỗi con? Lúc trước nếu không phải hai người nhận nuôi con, hiện giờ con sống ra sao cũng không biết, hai người đã vô cùng tốt với con rồi.”
Sau đó mẹ Đàn cũng nói cho cô biết chuyện tối hôm qua bố Đàn mắng Đàn Chi Uyển, cùng với sự trừng phạt mà Đàn Chi Uyển phải nhận.
Thì ra ngày hôm qua thật sự là Đàn Chi Uyển làm kẻ xấu lại đi tố cáo trước, kỳ thật chuyện Tạ Kỳ Thâm làm lần này không tính là tàn nhẫn, nhà họ Đàn người nhiều sản nghiệp lớn, hai vụ án hợp tác mà thôi, nhưng cũng đủ để cho Đàn Chi Uyển yêu danh mê lợi giậm chân, mấu chốt nhất chính là, hiện tại bố Đàn thật sự tức giận rồi.
Đàn Mạt không muốn can thiệp vào chuyện này nữa, cũng sẽ không xin tha thứ cho Đàn Chi Uyển: "Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi, dù sao bây giờ Kỳ Thâm đã ở bên cạnh con, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Cô đảo mắt nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đi về phía cô, khóe môi nhếch cao.
Mẹ Đàn cười: “Ừ, có Kỳ Thâm che chở cho con, mẹ cũng yên tâm.”
Sau khi cúp điện thoại, Đàn Mạt cười khanh khách ngước mắt nhìn Tạ Kỳ Thâm trước mặt, người đàn ông thấy cô ngốc đến đáng yêu, nắm lấy tay cô, cũng nở nụ cười:
“Ngốc nghếch, đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”
“Ừm.”
Đàn Mạt được anh dắt xuống lầu, trong lòng không nghĩ tới chuyện này nữa.
Đi ăn sáng ở nhà hàng, Đàn Mạt uống sữa bò, trò chuyện với Tạ Kỳ Thâm: “Thời gian trước quá nhiều việc cũng không quay video ẩm thực đàng hoàng, đã nghỉ lâu lắm rồi, gần đây phải bắt đầu ghi hình lại thôi.”
Người đàn ông trộn salad xong rồi đẩy đến trước mặt cô: “Ừ, em muốn làm cái gì cũng có thể nói chuyện với đầu bếp trong nhà.”
“Ừ, ngược lại em có mấy tư liệu thực tế muốn chụp, tìm cho anh xem thử một chút…”
Cô lướt di động, chợt trong nhóm ký túc xá nhảy ra mấy tin nhắn ——
Thường Nguyệt: [[Hình ảnh]]
Thường Nguyệt: [Mạt Mạt, cậu thấy cái vòng bạn bè Diệp Dao đăng lên này chưa? Cái quái gì vậy.]
Đàn Mạt sững ra, ấn mở ảnh chụp màn hình khung chat, là một cái vòng bạn bè mà Diệp Dao đăng lúc hơn mười một giờ tối qua.
Cậu ta đăng kèm một tấm ảnh trên mặt bàn bày đầy bình rượu rỗng, lời văn bên dưới là:
“Quá là buồn cười, thì ra hết thảy cố gắng, đổi lại được chính là khinh miệt cùng cực.”
Đàn Mạt: ? Cái thứ gì vậy trời?
Cô bấm vào vòng bạn bè gốc, thấy phía dưới có hơn mười bình luận quan tâm, hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, còn có người hỏi cậu ta có phải bị tổn thương vì tình yêu không, Diệp Dao chỉ trả lời một câu: [Không muốn nói, thật sự chẳng có nghĩa lý gì nữa.]
Lời này hơi có cảm giác gián tiếp ngầm thừa nhận.
Người phía dưới cũng rất buồn cười: [Tôi thật sự sa mạc lời, tôi còn chưa phát hiện Diệp Dao hẹn hò bao giờ, cậu ấy đã thất tình rồi?]
Đàn Mạt nhìn đến độ mặt mày đần thối, quay lại nhóm WeChat, hai người bạn cùng phòng khác cũng xuất hiện, nói tối hôm qua cũng bị cái tin chẳng đâu ra đâu lúc đêm khuya này làm cho đớ người, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Một lúc lâu sau, Đàn Mạt gõ mấy chữ: [Tối hôm qua sau khi tớ xuống lầu gặp Diệp Dao.]
Ba người: [???]
Đàn Mạt: [Tớ nói với cậu ta là đang hẹn hò, cậu ta cũng thấy tớ và bạn trai tớ ở bên nhau.]
Ba người: ???!
[Cái đệt, nói như vậy, sao mà thấy cái bình luận này của cậu ta đang móc mỉa cậu?]
[Đúng vậy, mấu chốt là ai mà chẳng biết cậu ta thích Mạt Mạt, sao lại hơi giống như tấm chân tình của cậu ta bị phụ bạc, quan trọng là không phải cậu đã sớm tỏ rõ thái độ rồi sao?]
[Người không biết thì cho rằng cậu ta oan ức lắm [cười khóc]]
[Đúng là làm lố, không cua được cậu thì không cua được thôi chứ, còn cố tình đăng một cái vòng bạn bè, không thấy xấu hổ hả…]
Cuối cùng, Đàn Mạt khóa màn hình di động, xoa xoa huyệt thái dương, đau nhức cả đầu.
Sẽ không phải tối hôm qua Diệp Dao nhìn thấy cô và Tạ Kỳ Thâm hôn nhau nên lập tức bị kích thích rồi đó chứ…
Nhưng quan trọng là, trước đây cô cũng không có gì với Diệp Dao mà…
Tạ Kỳ Thâm đảo mắt nhìn cô ở bên cạnh, hỏi: “Sao vậy, không muốn ăn?”
“Không phải…”
Đàn Mạt vừa bó tay lại vừa muốn cười, không muốn nghĩ nữa, dù sao cô cũng không thẹn với lương tâm.
Lúc này, di động của Tạ Kỳ Thâm cũng rung lên, là tin nhắn của Tuân Hoắc:
[Đại ca, chuyện tối qua tôi nói cậu suy nghĩ thế nào rồi? Tôi chốt thời gian là vào thứ bảy này, đã hỏi đám Lục Tử An rồi, mọi người đều nói có thời gian, cậu phải đến nha.]
Tối hôm qua khi Tuân Hoắc nói chuyện này, Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt đang hứng thú dạt dào, cúp điện thoại xong thì ném chuyện này ra sau đầu, làm sao mà nhớ rõ cho được.
Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy tin nhắn, tay vòng qua eo cô gái nhỏ: “Hôm qua Tuân Hoắc gọi điện thoại nói cuối tuần đến nhà máy sản xuất rượu vang của anh trai cậu ấy chơi, còn nhớ không?”
“Vâng, sao vậy?”
“Muốn đi không?”
Đàn Mạt sửng sốt, lộ vẻ do dự, Tạ Kỳ Thâm đoán được suy nghĩ trong lòng cô, dịu dàng nói rằng: “Chỉ có mấy người bạn chơi thân thôi, không có những người lung tung lộn xộn trong hôn lễ, yên tâm, lần này anh ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không để em chịu tủi thân như lần trước nữa.”
Đàn Mạt nghe anh nói vậy cũng an tâm: “Được thôi.”
Hiện tại trạng thái giữa cô và Tạ Kỳ Thâm đã thay đổi, cô sẽ không còn cảm giác sợ hãi và khó chịu như lúc trước nữa.
Sau đó, người đàn ông gửi một tin nhắn thoại sang: [Có thể đến, cuối tuần tôi sẽ đưa Mạt Mạt đi cùng.]
Tuân Hoắc: [Được đó, tôi còn đang định nói cậu dẫn em gái Đàn Mạt đến chơi cùng đây, vậy cụ thể thì gần cuối tuần sẽ nói chuyện.]
Tạ Kỳ Thâm buông di động xuống, nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh: “Cuối tuần anh đi cùng em toàn bộ hành trình, coi như đi nghỉ.”
Trong lời nói của anh dịu dàng mang theo ý cười: “Chủ yếu là bây giờ vất vả lắm mới chân chính theo đuổi được em, cũng phải khoe khoang đôi chút đúng không nào?”
Đàn Mạt hơi giật mình, ngơ ngác hỏi anh: “Anh muốn… công khai tình cảm hả?”
“Bà Tạ có phê chuẩn không?”
Hai gò má Đàn Mạt đỏ hồng: “Em vẫn tưởng là anh rất khiêm tốn…”
Đuôi lông mày Tạ Kỳ Thâm nhướng lên: “Trước kia chẳng phải cũng không có ai khiến anh phải phách lối đấy ư?”
Đàn Mạt cười đến độ mắt cong cong:
“Được… Vậy bây giờ anh có rồi đó.”
…
Thứ hai trôi qua, cuộc sống của Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm xem như chính thức đi vào quỹ đạo.
Tạ Kỳ Thâm tiếp tục thúc đẩy cải cách tập đoàn và nghiên cứu phát triển sản phẩm mới. Về phía Đàn Mạt, chương trình cô quay ở núi An Huệ phải đợi một thời gian ngắn nữa mới phát sóng, hiện tại mỗi ngày cô đều làm đồ án tốt nghiệp, quay video, cuộc sống vẫn coi như là nhàn nhã.
Chỉ có điều, giữa chừng Đàn Chi Uyển có gọi điện cho cô một lần, vừa khéo cô không nhận được, phỏng chừng đầu bên đó lại gọi tới mắng cô, cô cũng không muốn quay lại.
Bố Đàn cố ý dặn cô rằng, nếu Đàn Chi Uyển lại tới tìm cô gây rối thì trước hết nói cho ông biết.
Vì vậy, thời gian một tuần trôi qua trong nháy mắt, nhanh chóng đến cuối tuần.
Tối thứ Sáu, Tuân Hoắc gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Thâm, thông báo địa điểm nhà máy sản xuất rượu vang cho anh, ở vùng ngoại ô thành phố Lệ, bên đó giống như một trang viên nghỉ dưỡng, ở trong có đủ loại hình giải trí và nghỉ ngơi, sáng mai mọi người xuất phát, có thể chơi hai ngày, chủ nhật lại trở về.
Vì thế Đàn Mạt thu dọn đơn giản hành lý của cô và Tạ Kỳ Thâm, hôm sau hơn tám giờ sáng xuất phát đi nhà máy sản xuất rượu vang.
Hôm nay Tạ Kỳ Thâm muốn dẫn Đàn Mạt đi chơi thoải mái một chút, vì thế lựa chọn tự lái xe.
Vào buổi sáng, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, không có mây, Aston Martin chạy trên đường nhựa.
Ngồi ở ghế lái phụ, hôm nay Đàn Mạt mặc váy màu xanh đậm, đón gió ngoài cửa sổ nhẹ thổi vào, vui vẻ thoải mái, mỉm cười thì thầm với Tạ Kỳ Thâm: “Đây vẫn là lần đầu tiên em ngồi trên xe anh lái từ sau khi anh về nước đấy.”
Người đàn ông uyên bác kiệt xuất nhìn về phía trước, cầm vô lăng, lên tiếng với giọng điệu nhàn tản:
“Ừm, hiện giờ mỗi ngày đều xử lý công việc của tập đoàn, không muốn quá mệt mỏi trên đường, vậy nên rất ít khi lái xe.”
Đàn Mạt chống cằm nhìn anh: “Em nhớ hồi cấp Ba em biết anh, anh còn chơi đua xe đến mức rất là siêu nữa.”
Tạ Kỳ Thâm có rất nhiều phương diện chói lòa con mắt, Đàn Mạt từng thấy dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc khi anh viết chương trình, cũng từng thấy dáng vẻ hormone bùng nổ khi anh đua xe cực nhanh trên đường đua, tính tình khi lạnh khi nóng, khó nắm bắt, nếu không thì sao đến mức có thể khiến tâm hồn thiếu nữ của nhiều cô gái như thế chao đảo chứ.
Tạ Kỳ Thâm nói: “Bây giờ không chơi thường xuyên nữa, sau này em muốn chơi, anh có thể dẫn em đi dạo một vòng.”
Đàn Mạt chạm lên lúm đồng tiền tròn tròn: “Được đó, chỉ là không biết bây giờ kỹ thuật lái xe của anh thế nào, có thụt lùi hay không.”
Xe dừng lại trước đèn đỏ, người đàn ông cầm vô lăng bằng một tay, đảo mắt nhìn cô, giọng nói hỏi vặn lại cô mang theo đôi phần ý cười ——
“Kỹ thuật của anh có được không, không phải buổi tối em đều biết hết đó ư?”
Cái này sao buổi tối cô có thể biết được…
Cô gái nhỏ trong sáng ngớ ra một chút, hai giây sau kịp phản ứng với ý trong lời nói, gương mặt bùm phát đỏ ửng, tức xì khói trách anh:
“Tạ Kỳ Thâm anh lưu manh…”
Sau đó bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, thả thính đến mức hai má Đàn Mạt toát ra hơi nóng.
Cô nghĩ đến khoảng thời gian gần đây từ sau khi người đàn ông thực hiện được ý đồ, dường như đã có tinh lực và đủ loại mánh khóe dùng hoài không hết, lần nào cũng tàn phá đến mức cô bủn rủn kiệt sức, hộp nhỏ thì cứ trống hộp này rồi lại trống hộp khác.
Đàn Mạt vốn còn rất ngây ngô thẹn thùng với phương diện này, nhưng gần đây cũng dần dà bị anh dạy hư, hưởng thụ mùi vị bên trong nó, bắt đầu học cách nắm giữ quyền chủ động, chọc cho người đàn ông càng lúc càng thèm khát.
Lần tệ nhất là buổi tối một ngày nào đó khi Tạ Kỳ Thâm từ tập đoàn trở về, đi vào phòng ngủ tìm cô đang cắt video.
Hai người anh anh em em, thả thính đến mức người đàn ông không quan tâm nổi bây giờ là mấy giờ đã trực tiếp mặt đối mặt ôm cô vào lòng.
Sau đó dì đi lên gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh và tiếng vang cực kỳ rõ ràng.
Người bình thường vừa nghe là đã biết bên trong đang làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook