Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi
-
Chương 21: Vương gia sao lại nói dối
Đoạn Hành phân tán chú ý của nửa số người áo đen, mấy người vây quanh Lưu Phong rất nhanh bị giải quyết. Hắn chạy tới giúp, nhìn thấy Cố Hiểu Hiểu đang nằm trong ngực Đoạn Hành thì sợ hãi.
"Vương gia, Vương phi......"
Sắc mặt Đoạn Hành băng lãnh như sương, hắn nhìn lướt qua những người áo đen còn lại.
"Bớt nói nhảm, mau chóng giải quyết đi!"
Một lát sau, thị vệ vương phủ đuổi tới, Đoạn Hành cấp tốc rời đi, ôm Cố Hiểu Hiểu, một đường vượt nóc băng tường trở lại vương phủ.
Lưu Phong và Đoạn Hành cùng chạy về, hắn đi mời thái y tới yến trạch hiên.
Hai người mới xuất hiện ở cổng yến trạch hiên, Đoạn Hành liền đem lão thái y lôi đến bên giường: "Cứu nàng!"
Lão thái y bị khí thế trên người hắn dọa sợ đến hai chân run run, một phen xem xét, tiếng nói cũng có chút run: "Vương phi thân thể trọng thương, may mà không bị thương đến tâm mạch, tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng...... Chỉ là, mũi tên có độc, cần mau chóng giải độc......"
Sắc mặt Đoạn Hành mới hoà hoãn lại, hắn phái người đi sắc thuốc, trong phòng thuốc giải độc và dược liệu toàn bộ bị lấy ra, yến trạch hiên bị mùi thuốc nồng nặc vờn quanh.
Lưu Phong lẳng lặng quan sát lấy Đoạn Hành, mắt có hơi sâu.
Buổi trưa hôm sau, Cố Hiểu Hiểu mới chậm rãi tỉnh lại.
Lâu rồi không nghe thấy mùi thuốc nồng nặc này, nàng chậm rãi mở mắt ra, tinh thần còn có chút hoảng hốt, đã trở lại tướng phủ sao?
Đợi thấy rõ bày biện trong phòng, nàng yên lòng, bỗng nhiên lại nghĩ tới lúc gặp chuyện, giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả vết thương lại đau, sắc mặt càng trắng đi:"Vương gia...... Bão Cầm, vương gia có bị thương không?"
Bão Cầm đang ngủ ngật ngay lập tức thanh tỉnh: "Tiểu thư tỉnh rồi? Vương gia không sao, tiểu thư thấy thế nào? Người bị trúng độc đó?
A đúng rồi, nô tỳ đi bẩm báo vương gia, hắn đêm qua trông người rất lâu đấy!"
Bão Cầm nói xong, liền vội vội vàng muốn chạy đi, Đoạn Hành vừa vặn nhấc chân tiến đến, Bão Cầm vui mừng: "vương gia, tiểu thư tỉnh rồi ——"
Hắn ừ một tiếng, đi tới trước mặt Cố Hiểu Hiểu, Cố Hiểu Hiểu quan sát tỉ mỉ hắn, thấy hắn không bị tổn thương, môi trắng bệch kéo ra nụ cười" "Vương gia...... Vương gia không có việc gì là tốt rồi."
Đoạn Hành nhìn Cố Hiểu Hiểu, trong mắt lại phức tạp mấy phần.
Cố Hiểu Hiểu vừa hỏi Bão Cầm, kỳ thật hắn đều nghe được, không nghĩ tới Cố Hiểu Hiểu vừa tỉnh lại liền tìm hắn, lúc trước hắn đối với nàng thế nào, nàng sao còn có thể tâm không khúc mắc lo lắng hắn, thậm chí ngăn mũi tên cho hắn?
Đoạn Hành chỉ cảm thấy chỗ ngực có chút ngột ngạt, hắn há mồm, vốn định nói lời quan tâm hai câu, sau một khắc lại thốt ra: "Bản vương cần nữ nhân cứu à? Thân thể yếu như vậy, ngươi có thể làm gì?"
Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu tái nhợt, yếu đuối, nàng cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta cũng không có cách nào, không quản được chân của mình......"
Lưu Phong bưng một chén thuốc đến, nghiêng đầu cười trộm: "Chủ tử thích mạnh miệng, đêm qua cũng không biết là ai uy hiếp lão thái y, muốn người ta nhất định phải chữa khỏi cho Vương phi, cuối cùng còn lo lắng một đêm......"
Đoạn Hành nguýt hắn một cái: "Lắm miệng!"
Cố Hiểu Hiểu có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đoạn Hành, hắn lại lo lắng nàng sao?
Tay phải của nàng thấy đau, nhưng nhịn không kêu, chỉ là nói khẽ: "Về công, vương gia là quân, thần thiếp cứu vương gia chuyện đương nhiên; Về tư...... Vương gia là phu quân thần thiếp, thần thiếp......"
Nàng bỗng nhiên ngừng lại, đến cùng không nói ra yêu thương đối với hắn.
Đoạn Hành cũng không có chú ý nàng, trong lòng của hắn đang âm thầm hối hận, tại sao lại nhịn không được mắng nàng, nàng có phải sẽ buồn?
Hắn chú ý tới mình lại lo lắng cho Cố Hiểu Hiểu, lại nhìn nàng có chút không được tự nhiên. Chỉ có thể nói một câu khô cằn: "Uống thuốc đi."
Bão Cầm đợi ở bên cạnh, từ trong tay Lưu Phong lấy thuốc, bưng tới bên giường: "Nô tỳ tới đút cho tiểu thư......"
Đoạn Hành nhíu lông mày: "Tiểu thư cái gì, gọi Vương phi."
Cố Hiểu Hiểu ngơ ngẩn, Bão Cầm bối rối đổi giọng: "Vâng, nô tỳ hầu hạ Vương phi uống thuốc."
"Để bản vương."
Trong phòng ba người cùng nhau sửng sốt, nhìn về phía Đoạn Hành. Đoạn Hành lườm Cố Hiểu Hiểu một chút: "Nhìn cái gì?"
Hắn không nói gì, đoạt lấy chén thuốc trong tay Bão Cầm, cầm lấy muỗng nhỏ thổi thuốc, đưa tới môi của nàng.
Tiếng tim Cố Hiểu Hiểubỗng dưng đập mất khống chế, khóe môi hít hít: "Vương gia......"
Hắn nói: "Há mồm."
Nàng thật thà há mồm, hắn tỉ mỉ cho nàng uống thuốc.
Lưu Phong ở một bên trừng lớn mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
Đây là chủ tử lãnh đạm nhà mình sao?
Hầu hạ Vương phi uống thuốc còn dễ hiểu, lại còn thay nàng lau khóe miệng có nước đọng!
Bão Cầm cũng ngây dại, lại vui mừng không thôi.
Tiểu thư xem như khổ tận cam lai.
Cố Hiểu Hiểu uống xong thuốc, Đoạn Hành lại không có việc để làm.
Đang lúc hắn giằng co không xong, cân nhắc nên ra ngoài hay không, Cố Hiểu Hiểu đột nhiên lên tiếng, hỏi hắn: "Vương gia, dùng cơm chưa?"
Hắn đương nhiên là đã aen rồi. Nhưng lời vừa thốt ra lại là: "Chưa."
Quai hàm Lưu Phong cũng rơi xuống đất.
Chủ tử, sao người lại nói dối vậy?
Cố Hiểu Hiểu cũng không cảm kích, có chút thận trọng hỏi: "Không bằng vương gia, cùng thần thiếp dùng bữa, được không?"
Đoạn Hành kỳ quái ừ một tiếng.
Ăn trưa, lời nói của hắn đột nhiên nhiều hơn.
Món ăn này bất lợi cho vết thương, không cho phép ăn.
Uống nhiều canh một chút, tối đối với thân thể.
Bão Cầm ở một bên, ánh mắt u oán nhìn hắn, nàng yên lặng hầu hạ hai người dùng bữa. Nhưng mà vương gia càng quan tâm tiểu thư, nàng ấy càng vui.
Cố Hiểu Hiểu cũng không phản bác, Đoạn Hành để nàng ăn cái nào nàng liền ăn cái đó.
Động tác của nàng từ đầu đến cuối không dám quá lớn, miễn cho ảnh hưởng đến vết thương.
Trên mặt chưa bao giờ có nhu hòa của hắn, nói chuyện cùng nàng lại nhẹ giọng nói nhỏ, so với người thường ngày trào phúng nàng, giờ như một người khác vậy.
Cố Hiểu Hiểu ngơ ngác chăm chú nhìn hắn, thần sắc hoảng hốt, chỉ cảm thấy tựa như đang ở trong mộng.
Hắn có thể đối đãi nàng tốt như vậy......
Dùng cơm xong, lau xong miệng, Lưu Phong và Bão Cầm đều lui ra, mà nàng mắt thấy Đoạn Hành chuẩn bị rời đi, không khỏi níu chặt chăn bông, nàng ngóng trông hắn có thể ở cùng nàng nhiều hơn chút, liền nói: "Vương gia, thích khách đã bắt được chưa?"
Đoạn Hành nhíu mày, mắt nhìn Cố Hiểu Hiểu, dứt khoát ngồi vào bên giường, nhưng ngữ khí có chút lạnh: "Bắt được cũng vô dụng, đều là người chết, đều đã uống thuốc độc tự sát."
Cố Hiểu Hiểu ngược lại là nhẹ giọng thì thầm, trấn an nói: "Vương gia không cần lo lắng, kiểu gì cũng sẽ tra được hung thủ."
Đoạn Hành lắc đầu không nói.
Ngoại trừ người kia, ai còn dám ở hoàng thành phái người ám sát hắn?
Cố Hiểu Hiểu không có lời khác, tròng mắt nghĩ đến có nên giữ hắn lại không, thì Đoạn Hành chợt cười, hôn một cái lên mặt nàng.
"Bản vương còn có chuyện phải xử lý, ban đêm lại đến, được không?"
"Vương gia, Vương phi......"
Sắc mặt Đoạn Hành băng lãnh như sương, hắn nhìn lướt qua những người áo đen còn lại.
"Bớt nói nhảm, mau chóng giải quyết đi!"
Một lát sau, thị vệ vương phủ đuổi tới, Đoạn Hành cấp tốc rời đi, ôm Cố Hiểu Hiểu, một đường vượt nóc băng tường trở lại vương phủ.
Lưu Phong và Đoạn Hành cùng chạy về, hắn đi mời thái y tới yến trạch hiên.
Hai người mới xuất hiện ở cổng yến trạch hiên, Đoạn Hành liền đem lão thái y lôi đến bên giường: "Cứu nàng!"
Lão thái y bị khí thế trên người hắn dọa sợ đến hai chân run run, một phen xem xét, tiếng nói cũng có chút run: "Vương phi thân thể trọng thương, may mà không bị thương đến tâm mạch, tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng...... Chỉ là, mũi tên có độc, cần mau chóng giải độc......"
Sắc mặt Đoạn Hành mới hoà hoãn lại, hắn phái người đi sắc thuốc, trong phòng thuốc giải độc và dược liệu toàn bộ bị lấy ra, yến trạch hiên bị mùi thuốc nồng nặc vờn quanh.
Lưu Phong lẳng lặng quan sát lấy Đoạn Hành, mắt có hơi sâu.
Buổi trưa hôm sau, Cố Hiểu Hiểu mới chậm rãi tỉnh lại.
Lâu rồi không nghe thấy mùi thuốc nồng nặc này, nàng chậm rãi mở mắt ra, tinh thần còn có chút hoảng hốt, đã trở lại tướng phủ sao?
Đợi thấy rõ bày biện trong phòng, nàng yên lòng, bỗng nhiên lại nghĩ tới lúc gặp chuyện, giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả vết thương lại đau, sắc mặt càng trắng đi:"Vương gia...... Bão Cầm, vương gia có bị thương không?"
Bão Cầm đang ngủ ngật ngay lập tức thanh tỉnh: "Tiểu thư tỉnh rồi? Vương gia không sao, tiểu thư thấy thế nào? Người bị trúng độc đó?
A đúng rồi, nô tỳ đi bẩm báo vương gia, hắn đêm qua trông người rất lâu đấy!"
Bão Cầm nói xong, liền vội vội vàng muốn chạy đi, Đoạn Hành vừa vặn nhấc chân tiến đến, Bão Cầm vui mừng: "vương gia, tiểu thư tỉnh rồi ——"
Hắn ừ một tiếng, đi tới trước mặt Cố Hiểu Hiểu, Cố Hiểu Hiểu quan sát tỉ mỉ hắn, thấy hắn không bị tổn thương, môi trắng bệch kéo ra nụ cười" "Vương gia...... Vương gia không có việc gì là tốt rồi."
Đoạn Hành nhìn Cố Hiểu Hiểu, trong mắt lại phức tạp mấy phần.
Cố Hiểu Hiểu vừa hỏi Bão Cầm, kỳ thật hắn đều nghe được, không nghĩ tới Cố Hiểu Hiểu vừa tỉnh lại liền tìm hắn, lúc trước hắn đối với nàng thế nào, nàng sao còn có thể tâm không khúc mắc lo lắng hắn, thậm chí ngăn mũi tên cho hắn?
Đoạn Hành chỉ cảm thấy chỗ ngực có chút ngột ngạt, hắn há mồm, vốn định nói lời quan tâm hai câu, sau một khắc lại thốt ra: "Bản vương cần nữ nhân cứu à? Thân thể yếu như vậy, ngươi có thể làm gì?"
Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu tái nhợt, yếu đuối, nàng cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta cũng không có cách nào, không quản được chân của mình......"
Lưu Phong bưng một chén thuốc đến, nghiêng đầu cười trộm: "Chủ tử thích mạnh miệng, đêm qua cũng không biết là ai uy hiếp lão thái y, muốn người ta nhất định phải chữa khỏi cho Vương phi, cuối cùng còn lo lắng một đêm......"
Đoạn Hành nguýt hắn một cái: "Lắm miệng!"
Cố Hiểu Hiểu có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đoạn Hành, hắn lại lo lắng nàng sao?
Tay phải của nàng thấy đau, nhưng nhịn không kêu, chỉ là nói khẽ: "Về công, vương gia là quân, thần thiếp cứu vương gia chuyện đương nhiên; Về tư...... Vương gia là phu quân thần thiếp, thần thiếp......"
Nàng bỗng nhiên ngừng lại, đến cùng không nói ra yêu thương đối với hắn.
Đoạn Hành cũng không có chú ý nàng, trong lòng của hắn đang âm thầm hối hận, tại sao lại nhịn không được mắng nàng, nàng có phải sẽ buồn?
Hắn chú ý tới mình lại lo lắng cho Cố Hiểu Hiểu, lại nhìn nàng có chút không được tự nhiên. Chỉ có thể nói một câu khô cằn: "Uống thuốc đi."
Bão Cầm đợi ở bên cạnh, từ trong tay Lưu Phong lấy thuốc, bưng tới bên giường: "Nô tỳ tới đút cho tiểu thư......"
Đoạn Hành nhíu lông mày: "Tiểu thư cái gì, gọi Vương phi."
Cố Hiểu Hiểu ngơ ngẩn, Bão Cầm bối rối đổi giọng: "Vâng, nô tỳ hầu hạ Vương phi uống thuốc."
"Để bản vương."
Trong phòng ba người cùng nhau sửng sốt, nhìn về phía Đoạn Hành. Đoạn Hành lườm Cố Hiểu Hiểu một chút: "Nhìn cái gì?"
Hắn không nói gì, đoạt lấy chén thuốc trong tay Bão Cầm, cầm lấy muỗng nhỏ thổi thuốc, đưa tới môi của nàng.
Tiếng tim Cố Hiểu Hiểubỗng dưng đập mất khống chế, khóe môi hít hít: "Vương gia......"
Hắn nói: "Há mồm."
Nàng thật thà há mồm, hắn tỉ mỉ cho nàng uống thuốc.
Lưu Phong ở một bên trừng lớn mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
Đây là chủ tử lãnh đạm nhà mình sao?
Hầu hạ Vương phi uống thuốc còn dễ hiểu, lại còn thay nàng lau khóe miệng có nước đọng!
Bão Cầm cũng ngây dại, lại vui mừng không thôi.
Tiểu thư xem như khổ tận cam lai.
Cố Hiểu Hiểu uống xong thuốc, Đoạn Hành lại không có việc để làm.
Đang lúc hắn giằng co không xong, cân nhắc nên ra ngoài hay không, Cố Hiểu Hiểu đột nhiên lên tiếng, hỏi hắn: "Vương gia, dùng cơm chưa?"
Hắn đương nhiên là đã aen rồi. Nhưng lời vừa thốt ra lại là: "Chưa."
Quai hàm Lưu Phong cũng rơi xuống đất.
Chủ tử, sao người lại nói dối vậy?
Cố Hiểu Hiểu cũng không cảm kích, có chút thận trọng hỏi: "Không bằng vương gia, cùng thần thiếp dùng bữa, được không?"
Đoạn Hành kỳ quái ừ một tiếng.
Ăn trưa, lời nói của hắn đột nhiên nhiều hơn.
Món ăn này bất lợi cho vết thương, không cho phép ăn.
Uống nhiều canh một chút, tối đối với thân thể.
Bão Cầm ở một bên, ánh mắt u oán nhìn hắn, nàng yên lặng hầu hạ hai người dùng bữa. Nhưng mà vương gia càng quan tâm tiểu thư, nàng ấy càng vui.
Cố Hiểu Hiểu cũng không phản bác, Đoạn Hành để nàng ăn cái nào nàng liền ăn cái đó.
Động tác của nàng từ đầu đến cuối không dám quá lớn, miễn cho ảnh hưởng đến vết thương.
Trên mặt chưa bao giờ có nhu hòa của hắn, nói chuyện cùng nàng lại nhẹ giọng nói nhỏ, so với người thường ngày trào phúng nàng, giờ như một người khác vậy.
Cố Hiểu Hiểu ngơ ngác chăm chú nhìn hắn, thần sắc hoảng hốt, chỉ cảm thấy tựa như đang ở trong mộng.
Hắn có thể đối đãi nàng tốt như vậy......
Dùng cơm xong, lau xong miệng, Lưu Phong và Bão Cầm đều lui ra, mà nàng mắt thấy Đoạn Hành chuẩn bị rời đi, không khỏi níu chặt chăn bông, nàng ngóng trông hắn có thể ở cùng nàng nhiều hơn chút, liền nói: "Vương gia, thích khách đã bắt được chưa?"
Đoạn Hành nhíu mày, mắt nhìn Cố Hiểu Hiểu, dứt khoát ngồi vào bên giường, nhưng ngữ khí có chút lạnh: "Bắt được cũng vô dụng, đều là người chết, đều đã uống thuốc độc tự sát."
Cố Hiểu Hiểu ngược lại là nhẹ giọng thì thầm, trấn an nói: "Vương gia không cần lo lắng, kiểu gì cũng sẽ tra được hung thủ."
Đoạn Hành lắc đầu không nói.
Ngoại trừ người kia, ai còn dám ở hoàng thành phái người ám sát hắn?
Cố Hiểu Hiểu không có lời khác, tròng mắt nghĩ đến có nên giữ hắn lại không, thì Đoạn Hành chợt cười, hôn một cái lên mặt nàng.
"Bản vương còn có chuyện phải xử lý, ban đêm lại đến, được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook