Xe ngựa gỗ trầm hương của Tần Vương Đoạn Hành, dừng ở trước cửa tướng phủ, gã sai vặt nhanh chân đã chạy vào thông báo, chưa đến một lát, Cố Thanh cùng phu nhân liền ra ngoài nghênh đón.

Cố Hiểu Hiểu thấy Cố Thanh không tổn hao gì, lại cẩn thận hỏi tình trạng của ông ta, Cố Thanh cười nói: "Không sao, phụ thân vẫn tốt."

Nàng mới yên lòng.

Đoạn Hành thu vào đáy mắt cảm xúc của nàng, môi nhàn nhạt nhấp nháy, đáy mắt lướt qua nhìn Cố Hiểu Hiểu.

Hai người theo thường lệ một người đi theo Cố phu nhân về phòng, một người theo Cố Thanh đến thư phòng.

Một cước bước vào phòng, Cố phu nhân liền giữ chặt tay Cố Hiểu Hiểu, nước mắt rơi như mưa.

Hiểu Hiểu, con có biết biểu ca con ở đâu không? Ta phái người ra ngoài tìm hắn cả ngày rồi, lâu như vậy rồi, một chút tin tức cũng không có. Phụ thân con cũng thật là nhẫn tâm, nói cái gì không cho phép Hoài An gặp lại con, đuổi người ta ra ngoài. Con nói Hoài An trên người không có đồng nào, còn bị người ta đánh thành như thế, cái này lỡ như......"

Cố Hiểu Hiểu khẽ thở dài, từ ngày biết được Đoạn Hành đánh gãy một cái chân của biểu ca, nàng liền phái người đi tìm Thẩm Hoài An, chỉ là nàng phái người đi chậm một bước, tiểu nhị nói Thẩm Hoài an đã rời đi, lại không biết đi đâu.

Cố Hiểu Hiểu cân nhắc nói hai câu, Cố phu nhân trực tiếp khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Hiểu Hiểu, con nhất định phải giúp mẫu thân tìm Hoài An! Mẫu thân chỉ có một người cháu trai như vậy, nếu như hắn có nguy hiểm gì, ta đâu còn mặt mũi đi gặp cữu phụ cữu mợ con......"

Cố Hiểu Hiểu vỗ nhẹ phía sau lưng Cố phu nhân, ôn nhu an ủi: "Biểu ca từ nhỏ rất nhạy bén, hắn không chịu tìm chúng ta, nhất định là có tính toán của mình. Mẫu thân đừng quá lo lắng......"

"Nhưng hắn đi ra bên ngoài, người lại không có đồng nào, ta có thể nào không lo lắng? Huống chi hắn bây giờ còn bị thương, con nói xem, lúc trước nếu là gả cho......"

Cố Hiểu Hiểu vội vàng ngắt lời Cố phu nhân: "Mẫu thân, về sau những lời này không thể nhắc lại, nữ nhi bây giờ đã gả vào phủ Tần Vương, không còn khả năng khác nữa. Con đồng ý người sẽ để cho người đi tìm biểu ca, nhưng con chỉ tra tung tích của hắn, còn lại, con cũng mặc kệ."

Cố phu nhân xoa xoa nước mắt, dùng lực gật đầu: "Còn lại giao cho ta xử lí, con không cần phải để ý đến."

Cuối cùng trấn an được Cố phu nhân, Cố Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Mẫu thân, tỷ tỷ trong cung, như thế nào?"

Cố Hiểu Hiểu suy đi nghĩ lại, vẫn là hỏi tới tin tức của Cố Phán Phán.

Cố phu nhân than thở: "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, phụ thân con nói là hôm nay hậu cung nghiêm tra, truyền không nổi một tia tin tức ra. Tiến cung thật như theo vào ổ sói, nếu bị trượng trách lại là cấm túc, tỷ tỷ con từ nhỏ được chiều chuộng, sao chịu được những khổ này? Nghĩ đến nó trong cung, nhất định là một ngày bằng một năm......

...... Ban đầu là chúng ta xin lỗi nó, bây giờ không thể không lo lắng cho nó. Phụ thân con mấy ngày nay sai người đi bốn phía, nhưng không thấy một chút hiệu quả. Đêm qua còn nói có nên gọi ngươi đi cầu xin Tần Vương, cầu xin hắn mau cứu Phán Phán......"

Cố Hiểu Hiểu nghe vậy, lông mày cau lại.

Bọn họ còn ở đây xin lỗi Cố Phán Phán, rõ ràng là nàng ta ham quyền thế, sửa lại hạ chỉ, không kịp chờ vị hôn phu về, đã chui vào trong cung. Hôm đó Cố Phán Phán vào cung, vui vẻ muốn để người trong thiên hạ biết được, nàng là quý phi cao cao tại thượng không có nửa phần khổ sở ——

Suy nghĩ kỹ một chút, năm đó Cố Phán Phán mong bám lấy Tần Vương, sợ cũng chỉ là bởi vì, lúc ấy Tần Vương đang có thực lực có thể đoạt được chức vị thái tử thôi......

Cố phu nhân thấy Cố Hiểu Hiểu nhíu mày không nói, cũng không dám bức bách nàng. Dù sao yêu cầu phu quân mình, đi cứu vị hôn thê hồi trước, chuyện này chung quy là có chút làm khó......

Bà nhỏ giọng trấn an Cố Hiểu Hiểu vài câu, liền có hạ nhân đến báo, nói Đoạn Hành và tướng gia đã ra khỏi thư phòng, hai người đang đi đến chính phủ.

Cố phu nhân nghe vậy, vội vàng kéo Cố Hiểu Hiểu đi ra ngoài: "Đi mau đi mau, cũng không thể để vương gia đợi lâu."

......

Cố Hiểu Hiểu theo Đoạn Hành hồi phủ, Cố Thanh một đường đưa đến cổng, lúc Đoạn Hành muốn lên xe ngựa, lại nói hắn tiếng cảm tạ. Nàng nhìn thấy trên mặt Cố Thanh không che giấu được ý cười, lại nhìn Đoạn Hành gật đầu, tâm không khỏi chìm xuống.

Là...... Đáp ứng phụ thân, chuẩn bị ra tay cứu Cố Phán Phán sao?

Nàng không hỏi, cùng Đoạn Hành lên xe ngựa.

Đoạn Hành vừa lên xe ngựa liền nhắm mắt dưỡng thần, Cố Hiểu Hiểu lẳng lặng thật sâu nhìn chăm chú hắn, vô cùng yên tĩnh.

Xe ngựa đi nhanh, lúc đến hẻm phủ Tần Vương sắc trời đã tối xuống.

Tiếng xé gió truyền đến, Cố Hiểu Hiểu giật nảy mình, ý thức được liền bận bịu hô: "Vương gia......"

Lời còn chưa dứt, Đoạn Hành liền mở mắt, hắn rõ ràng là tay vén rèm lên, nhìn ra ngoài, Lưu Phong đã cùng một đám người áo đen đánh nhau.

Đoạn Hành híp mắt, có người áo đen lao đến, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, Cố Hiểu Hiểu lo lắng căn dặn hắn: "Vương gia, nhất định phải cẩn thận."

Hắn không nói gì, nâng đao bổ tới người áo đen, lại một cước đạp bay, phi thân mà xuống.

Nam nhân bay xuống, dung mạo tuyệt hảo, lại chiêu chiêu trí mạng, càng ngày càng nhiều người áo đen đánh tới chỗ hắn.

Hiển nhiên, bọn hắn là được tổ chức nghiêm chỉnh, vây quanh Đoạn H,ành mười mấy người phối hợp với nhau, cả công lẫn thủ.

Một người áo đen cầm trong tay lưỡi dao, thẳng tắp phóng tới Đoạn Hành, Đoạn Hành né tránh, chủy thủ sát cổ họng của hắn lướt qua, nếu có mảy may sai lầm, mang này của hắn coi như thôi vậy.

Phía sau lưng Cố Hiểu Hiểu chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, mắt thấy người áo đen không muốn sống phóng tới Đoạn hành càng ngày càng nhiều, chân của nàng hoàn toàn không nghe sai khiến, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, vọt tới.

Người áo đen thấy là một nữ nhân kiều diễm xuống xe, chỉ phái một người đi giải quyết nàng, những người còn lại thì tấn công Đoạn Hành điên cuồng.

Người áo đen một thanh hướng Cố Hiểu Hiểu chộp tới, nàng thấp người vừa trốn, nhấc chân liền đạp giữa hai chân người kia, tiếp theo khuỷu tay hướng eo hắn, nhìn giống như không có lực đạo, mà người kia lại đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, một lát liền ngã không dậy nổi.

Cố Hiểu Hiểu xông phá trở ngại, lại ngẩng đầu một cái, liền thấy hai người áo đen một trái một phải hướng Đoạn Hành đâm tới, bên cạnh còn có những người khác đang nhìn chằm chằm.

"Vương gia, cẩn thận ——" Nàng theo bản năng chạy nhào qua, đẩy Đoạn Hành ra, sau một khắc, hai thanh chủy thủ liền từ phía sau lưng cắm vào, một thanh trúng ngay ngực, một thanh cắm vào cánh tay phải......

Đồng tử Đoạn Hành đột nhiên co lại, một tay giải quyết hết hai người áo đen kia, một tay bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của Cố Hiểu Hiểu, nữ nhân bất lực đổ vào trong ngực của hắn.

"Đáng chết!" Lông mày đột nhiên hiện lên lệ khí, thanh âm kêu nàng lại có chút hoảng: "Cố Hiểu Hiểu? Cố Hiểu Hiểu......"

Chủy thủ hiện ra u quang, hiển nhiên có độc, vết thương của nàng đang chảy máu, mà nàng đã bất tỉnh nhân sự......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương