Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 2: Julien D. Evenus (1)
'Uh... Mình còn sống à?'
Không thể nào. Nhưng... Tôi cảm thấy hoài nghi. Rõ ràng tôi đã trút hơi thở cuối cùng rồi kia mà.
Đây là kết luận hợp lý nhất tôi có thể đưa ra khi thấy mình đang đứng trên tàn tích của một thành phố.
Các xoang của tôi bị tắc nghẽn do khói thuốc vương lại trong không khí, và tôi nghe thấy tiếng chuông nhỏ vang lên đều đặn trong đầu mình. Giống như tiếng vo ve của muỗi, nhưng khó chịu hơn thế nhiều.
Khi xem xét tất cả những gì kể trên, tôi chắc chắn rằng có gì đó cực kì không ổn trong tình huống này. Tôi cảm thấy như vậy sau một hồi suy nghĩ.
Bạn có hiểu chuyện này là sao không?
Chắc hẳn đây là một loại ảo giác mà ta phải trải qua trước khi chết hẳn.
Có lẽ vậy.
Tôi càng tin chắc vào giả thuyết này hơn khi thấy mình đang đứng giữa đống đổ nát của một thành phố mà tôi không hề biết tới, tôi hoàn toàn bối rối khi quan sát kiến trúc kỳ lạ của các tòa nhà. Chúng dường như thuộc về một thời đại khác, khác hoàn toàn những gì tôi quen.
Thật kỳ lạ.
Toàn bộ tình huống này thật kỳ lạ và tôi không tiêu hoá nổi thông tin.
Mặc dù rất muốn tìm hiểu thêm về chuyện gì đang xảy ra với tôi và thành phố này, nhưng tôi không thể làm được.
Tôi bị kẹt rồi.
Thật sự là tôi đã bị mắc kẹt.
Tôi có thể nhìn, ngửi, nghe, nếm và chạm vào bình thường. Chỉ có điều, tôi không thể kiểm soát cơ thể mình. Tôi có cảm giác cơ thể mình là một con rối, và bị một thế lực nào đó từ bên ngoài điều khiển.
Rumble! Rumble!
Tôi bị một tiếng ồn ở đằng xa gây chú ý, vì thế tôi quay đầu về phía nguồn âm. Miệng tôi tự động cất lời, bằng chất giọng lạ hoắc mà tôi chưa từng nghe qua..
"Thời khắc đã điểm… Mình cứ tưởng bọn họ sẽ tới trễ hơn chứ."
Giọng nói này hơi lạ, nghe cảm giác rất mất tự nhiên. Nói sao nhỉ, hệt như giọng đã qua chỉnh sửa bằng máy móc ấy.
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Tôi hoang mang, nhưng chẳng thể làm được gì. Việc duy nhất mà tôi có thể làm bây giờ chỉ là quan sát.
BOOOM—!
Một tòa nhà ở xa bị sụp đổ, và từ trong đống đổ nát đó xuất hiện một dáng hình khá đặc biệt.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và ngay lập tức, tôi ngạt thở vì áp lực đè nặng lên cơ thể.
"Cuối cùng... cũng tìm thấy ngươi rồi!"
Một giọng nói the thé vang vọng khắp không trung và sắc trời chuyển sang màu đỏ.
Áp lực đè nặng lên cơ thể ngày một tăng, và cô ấy nhanh chóng xuất hiện trước mắt tôi.
Cô ấy... thật áp đảo.
Hơn bất kỳ ai tôi từng gặp trong đời, khiến tôi càng nghi ngờ tính xác thực của những gì tôi đang thấy.
Được tô điểm bằng những lọn tóc đỏ rực chảy dài xuống lưng, mái tóc của cô nhảy múa dưới ánh nắng mặt trời, phô bày những sắc thái đỏ thẫm, đồng và vàng, như thể ngọn lửa đã được đan một cách khéo léo vào những sợi tóc của cô.
Nhưng chính đôi mắt của cô ấy mới thực sự thu hút sự chú ý của tôi. Lấp lánh như những quả cầu vàng, chúng có chiều sâu và rực rỡ tựa như phản chiếu cả mặt trời.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?...và tại sao cô ấy lại nhìn mình như thế?'
Cô ta cho tôi một cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng đồng thời lại vô cùng lạ lẫm. Có lẽ tôi đã từng gặp cô trước đây, chỉ là tôi không nhớ nổi đó là lúc nào.
"Ngươi không có gì muốn nói với ta à?"
Ánh mắt cô ấy chất chứa một điều gì đó. Tôi không rõ lắm... có lẽ là sự khao khát? Hay nỗi thất vọng?
"H—"
Miệng tôi vừa há hốc thì đột nhiên, bầu trời vốn đang nhuộm đỏ, chuyển sang màu tím, và những tia sét bắt đầu đánh xuống từ trên trời.
Cracka! Cracka!
Nó xé toạc mọi thứ bên dưới, phá hủy các tòa nhà và cơ sở hạ tầng với sức mạnh không thể ngăn cản.
Trong chốc lát, những đám mây tan ra, để lộ hình bóng của một người phụ nữ. Mái tóc tím rực rỡ của cô ấy đung đưa duyên dáng giữa bầu trời bao la, trong khi ánh mắt sắc bén của cô ấy, chứa đựng sự uất hận to lớn nhắm thẳng vào tôi.
Cracka! Cracka!
Bầu trời tiếp tục bị tàn phá bởi những tia sét không ngừng, làm tăng thêm áp lực đè nặng lên từng li từng tí trên cơ thể tôi. Sức mạnh khủng khiếp đến nỗi chân tôi gần như khuỵu xuống.
Tuy nhiên, bằng một cách thần kì naò đó, cơ thể mà tôi đang "chiếm hữu" lại không hề lay chuyển. Xương tôi nứt ra, và tôi ngạt thở dưới áp lực cực độ.
Nhưng...
Như thể những áp lực kia chẳng có nghĩa lý gì.
Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Vậy là... cuối cùng thì em cũng đã đến."
Giọng nói của anh vang lên, truyền đến tai người phụ nữ tóc tím óng ả đang lơ lửng giữa không trung.
Tia sét bao quanh cô nổ lách tách với cường độ ngày càng tăng, trong khi ánh mắt cô sôi sục với sự căm ghét cực đại. Có điều, cô vẫn bất động, hay có lẽ là cô không thể di chuyển được.
Đó là lúc tôi cảm thấy môi mình cong lên, và thế giới lại trải qua một sự biến đổi khác.
Từ đỏ sang tím... rồi lại chuyển sang đen.
Đột nhiên, bóng tối nuốt chửng tầm nhìn của tôi, khiến thành phố xa xôi biến mất hoàn toàn. Bầu trời tan biến, và mọi thứ xung quanh tôi đều biến mất, chỉ còn lại hai người phụ nữ trước mắt tôi.
Từ màn đêm đen kịt hiện ra tiếp một bóng người. Đôi mắt đỏ rực của cô như tỏa ra ánh sáng mãnh liệt xuyên thủng bóng tối, và một mái tóc trắng như tuyết chảy dài xuống vai.
Cả cô ta cũng...
Nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
À... Giờ thì tôi hiểu rồi.
Sự xuất hiện của cô ấy đã giúp tôi hiểu ra.
Hiểu tại sao hồi nãy tôi lại cảm thấy họ quen thuộc đến vậy.
'Họ chính là những cô gái trong trò chơi mà em trai đã từng kể với mình.'
Trước khi tôi chết. Có một trò chơi mà thằng bé yêu thích. 'Rise of the Three Calamities - Sự trỗi dậy của Ba Thảm họa.'
Tôi không biết nhiều về trò chơi này vì chưa từng chơi, nhưng em trai tôi lại ghiền nó vô cùng.
Thằng bé không ngừng nói về điều đó…
Các mảnh ghép của thắc mắc đã khớp lại với nhau ngay khi cả ba người họ xuất hiện, gợi lại cho tôi ký ức về ảnh bìa của trò chơi. Tôi mới chỉ thoáng thấy qua nó và không để tâm mấy, nên phải mất một lúc tôi mới nhớ lại được.
Và bây giờ, tôi đã chắc chắn.
Ba người phụ nữ đứng trước mặt... trừng mắt căm thù nhìn tôi khiến tim tôi đập loạn xạ, chính là Ba Thảm Họa trong trò chơi mà em trai đã cho tôi xem trước khi chết.
Nếu vậy thì... tôi vẫn đã chết nhỉ? Tôi không chắc nữa.
Có vẻ họ là phiên bản lớn tuổi của những cô gái trên ảnh bìa.
Bởi lẽ, khác xa với sự trẻ trung trên ảnh, họ trông trưởng thành hơn nhiều.
Ánh mắt của họ cũng khác với hình ảnh vui tươi đó, lúc này đang tỏa ra luồng khí khát máu vô cùng như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Đã bao lâu rồi ta không ở bên nhau?"
Miệng tôi hé mở. Lần này, tôi có thể nghe thấy giọng nói này rõ hơn. Nó có vẻ bình tĩnh lạ thường mặc dù anh đang ở trong tình cảnh bất ổn kia.
Không ai trả lời. Họ chỉ tiếp tục lườm nguýt tôi.
Khoé môi tôi cong lên sâu hơn nữa..
"Anh thích những biểu cảm đó."
Đột nhiên, bàn tay vươn về phía trước và một chiếc chén đen xuất hiện từ hư không và nằm gọn trong tay tôi. Bên trong nó là một thứ chất lỏng màu đen kỳ lạ.
Rumble—! Rumble—!
Sự xuất hiện của chiếc chén có vẻ như đã kích hoạt điều gì đó, vì đột nhiên, thế giới bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Sắc mặt của những người phụ nữ liền thay đổi và áp lực đè nặng lên tôi càng lúc càng gia tăng.
Tuy nhiên, bất chấp tất cả, 'tôi' vẫn đứng vững.
"D-dừng lại!"
"Mẹ kiếp, dừng tên điên này lại!"
Hàng loạt lời nguyền rủa bay đến tôi, nhưng tôi chỉ nhấc nhẹ chiếc chén lên.
"Khôngggg!"
Khi chiếc chén gần áp sát đôi môi, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt chất lỏng trong khoảnh khắc.
Đẹp trai.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến.
'Đây là mình sao?'
Từ người đàn ông toát ra vẻ tự tin và nét quyến rũ hoàn toàn phù hợp với tính cách.
Đôi mắt nâu sẫm mãnh liệt của anh có chiều sâu mê hồn, lấp lánh dưới màu đen của chất lỏng, nhìn rất hợp với mái tóc đen bóng. Những đường nét mạnh mẽ, sắc sảo trên khuôn mặt anh được tô điểm bởi đường viền hàm rõ nét và chiếc mũi cân đối hoàn hảo.
Cả đời tôi chưa từng thấy đẹp trai như thế.
'Ha, nếu vậy thì chắc chắn là mình hẹo mất rồi...'
Rumble—! Rumble—!
Thế giới xung quanh tôi dường như sụp đổ hoàn toàn. Nhưng trước đó, những người phụ nữ đã áp sát tôi từ mọi hướng, sức mạnh mà họ phát ra thật mạnh mẽ và áp đảo.
Dẫu vậy. 'tôi' vẫn đứng yên, khoé môi cong lên khi đưa chiếc chén lên và nhấp một ngụm.
'Đắng quá.'
Phù!
Ngay lúc đó, khi môi tôi mới chạm vào chất lỏng, một cơn đau nhói chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi cảm thấy có gì đó ộc ra từ miệng, đầu tôi từ từ quay xuống. Và rồi, tôi thấy một thanh kiếm lớn. Nó đã xuyên thẳng qua ngực tôi.
Drip... Drip...
Máu chảy ra từ khoé miệng tôi rơi xuống, và nhuộm lên đầu thanh kiếm một sắc đỏ.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, và nhìn thấy hai con mắt xám đờ đẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
"Phải rồi. Tôi quên mất anh đó."
Những lời nói tuôn ra một cách hoàn hảo từ miệng tôi. Như thể chẳng hề gì. Nhưng tôi vẫn biết rõ. Tôi biết rõ hơn ai hết rằng ‘tôi’ đang nguy kịch.
Thế nhưng…
Tôi vẫn đứng đó. Kiêu hãnh. Trước mặt tấ cả mọi người.
Ực—!
Và rồi tôi nuốt xuống, thế giới xung quanh tôi trở nên tối sầm lại.
Ngay khi tỉnh lại lần nữa, tôi nhìn thấy một màn hình lớn hiện ra ngay trước mắt.
— ●[Julien D. Evenus]● —
Cấp độ: 17 [Pháp sư bậc 1]
Exp: [0%—[16%]100%]
Chức nghiệp: Pháp Sư
﹂ Loại: Nguyên tố [Lời nguyền]
﹂ Loại : Tâm trí [Cảm xúc]
Phép thuật:
﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Anger - Phẫn Nộ
﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Sadness - Đau Buồn
﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Fear - Sợ Hãi
﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Happiness - Hạnh Phúc
﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Disgust - Ghê Tởm
﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Surprise - Bất Ngờ
﹂ Ma thuật sơ cấp [Lời nguyền]: Chains of Alakantria - Xiềng Xích của Alakantria
﹂ Ma thuật sơ cấp [Lời nguyền]: Hands of Malady - Bàn Tay của Bệnh Tật
[Bẩm sinh] - Tiên đoán
— ●[Julien D. Evenus]● —
#Vi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook