Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 1: Prologue
Cảm xúc.
Một cảm giác mạnh mẽ (phản ứng) bắt nguồn từ hoàn cảnh, tâm trạng hay mối quan hệ giữa người này với người kia.
Tôi chưa bao giờ hiểu hết chúng.
Chúng không xa lạ với tôi—Giận dữ, Buồn bã, Sợ hãi, Tội lỗi. Tôi đã trải qua tất cả. Rất nhiều lần trước đây.
Là con người, chúng ta vốn được thiết kế để cảm nhận chúng.
...Nhưng chỉ trải nghiệm không đồng nghĩa với việc hiểu được chúng.
[Đừng lo. Sẽ xong ngay thôi.]
Một giọng nói vang lên từ không trung. Nó trầm thấp, nặng nề và đã thu hút sự chú ý của tôi.
Hai con mắt xám đục nhìn chằm chằm vào tôi.
Hay có lẽ là… tôi cảm thấy như vậy. Tôi biết điều đó là không thể vì người vừa cất tiếng đang ở bên trong màn hình TV.
Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt đó, tôi đột nhiên nghĩ rằng: 'Tại sao mình cứ có cảm giác như thể hắn đang nhìn thẳng vào mình?'
"Pftt."
Tôi lắc đầu.
Ngu ngốc thật.
[Đây là bước cuối cùng, phải không?... Bước cuối cùng trước khi địa ngục của tôi kết thúc?]
Anh đứng một mình giữa đống đổ nát. Các công trình đã sụp đổ và các mảnh vụn nằm rải rác khắp nơi. Thế giới xung quanh anh dường như đã dừng lại, đóng băng lại trong khoảnh khắc.
Ngay lúc đó, vẻ đờ đẫn trong ánh mắt anh ta biến mất, và thế chỗ nó là thứ gì đó tựa như… sự thống khổ?
Đau buồn ư?
[...Hah]
Người đàn ông nắm chặt lấy áo sơ mi khiến nó bị nhăn lại một cách chậm rãi, trong khi đó, đôi môi anh từ từ cong lên và nở một nụ cười mơ hồ.
[Tôi sẽ làm.]
Anh cúi đầu xuống để nhìn vào mắt người kia.
[...]
Người đó có tóc đen hiện đang quỳ sụp trên mặt đất, lưng quay về phía màn hình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mắt xám. Chẳng một lời nói nào được phát ra; họ chỉ nhìn nhau chằm chằm.
Có lẽ anh ta muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói được. Bởi lẽ, trên lưng anh đang có một vết thương rất lớn.
[À, đúng rồi... Tôi không nên kéo dài chuyện này nữa.]
Người đàn ông mắt xám giơ tay lên, để lộ ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm. Đôi mắt xám ảm đạm của anh khẽ dao động khi lưỡi kiếm được hạ xuống một cách dứt khoát.
CHẾT TIỆT—!
[Tôi đã chờ đợi điều này quá lâu rồi.]
Màn hình chuyển sang màu đen.
"Ừm… Vậy anh đã nghĩ gì nào?"
Mội giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi liền hạ tầm mắt xuống.
"Không tệ."
Trong khi tôi giống với cha hơn, thì rõ ràng là nó giống y như mẹ. Mái tóc màu hạt dẻ của nó nhẹ nhàng phủ trên trán, và đôi mắt màu xanh lá của nó ngước nhìn lại tôi.
Đứa trẻ này là em trai tôi đồng thời cũng là người thân duy nhất; Noel Rowe.
"Không tệ? Chỉ thế thôi á...?"
"Thế em muốn anh nói cái gì?"
Tôi không phải là một game thủ. Thực tế là tôi chưa bao giờ có thời gian để chơi game. Có những thứ tôi cần ưu tiên trong cuộc sống; và, giải trí không nằm trong số đó.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tôi thấy trò chơi này không thú vị.
"Ý em là… nhỡ may anh nói dối thì sao."
"Tại sao anh phải làm vậy?"
"Vì đây chính là trò chơi yêu thích của em đó."
"Hẳn vậy rồi…"
Đây là kiểu lý luận gì vậy?
Tôi chậm rãi chớp đôi ngươi, sau đó với tay lấyđồ uống.
"Anh này... Sẽ tốt hơn nếu anh không uống rượu."
"Anh không quan tâm."
Tôi cầm lấy chiếc cốc thủy tinh, mân mê bề ngoài thô rấp cảu nó bằng ngón tay, và sau đó, tôi từ từ đưa nó lên môi.
Khi chiếc ly đến gần hơn, sự chú ý của tôi dồn vào chất lỏng màu nâu bên trong cốc. Đó là rượu whisky, một lựa chọn có lẽ là phù hợp trong thời điểm hiện tại.
Khi tôi nhìn xuống, hình ảnh phản chiếu của tôi cũng nhìn lại tôi, và tôi thấy rõ được con người mà bản thân tôi đã trở thành.
Đôi mắt trũng sâu, tóc thưa, gò má nhô ra—khuôn mặt tôi đã trở thành thứ gì đó mà tôi không thể nhận ra nữa rồi.
Ngay cả tay tôi cũng run rẩy khi cầm chặt chiếc cốc.
'Mình từng có những ngày tốt đẹp hơn…'
Tôi mỉm cười cay đắng với chính mình.
Ung thư phổi giai đoạn IV.
Một căn bệnh không hề dễ chịu.
Đến tận hôm nay, tôi vẫn nhớ mớ cảm xúc hỗn loạn của tôi lúc nghe được tin ấy. Tôi mới có 24 tuổi thôi. Sao tôi có thể bị ung thư được chứ? Nhưng tôi chẳng thế nào chối bỏ được thứ đang trú ngụ trong cơ thể này.
Vì thế…
Tôi đã chấp nhận thực tại.
Phải rất lâu tôi mới chịu thoả hiệp. Lúc đầu, tôi đã đấu tranh. Tôi thay đổi chế độ ăn uống và trải qua liệu pháp hóa trị. Nhưng cuộc sống của tôi trở nên khốn khổ kể từ thời điểm đó.
Tôi mắc thêm cả bệnh ung thư ví, và càng ngày bệnh càng trầm trọng hơn.
Cho tới một ngày, tôi chấp nhận số phận của mình và bỏ cuộc.
Được rồi, được rồi. Tôi sắp chết rồi.
Chỉ là…
*Sip*
Sao thời gian còn lại của tôi phải như cực hình chứ?
Tôi có thể sống buông thả và thoải mái. Mặc kệ việc cái ngày tử thần gõ cửa sẽ tới sớm hơn.
"Đắng quá."
Ngực tôi nóng ran và tay tôi run rẩy.
Dù thế, tôi vẫn giữ chặt chiếc ly và tiếp tục nhấp từng ngụm. Mỗi hơi thở của tôi đều đau đớn, nhưng cơn đau trong cổ họng lại có một sức hấp dẫn an ủi kỳ lạ.
Vì vậy, tôi dồn sự chú ý của mình vào nó.
Thú vị thật.
“…Anh à, anh định cứ uống như vậy sao?”
Giọng nói lo lắng của Noel vang đến tai tôi.
Nhưng mặc kệ nỗi lo của em ấy, tôi vẫn tiếp tục uống.
"Hãy để anh... yên."
Tôi nhắm mắt lại và tận hưởng cơn đau trong cổ họng.
Chỉ bằng cách này tôi mới có thể quên đi một cơn đau khác đang gặm nhấm cơ thể tôi.
*Sip*
Đau quá.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi gần như không thể cử động được nữa, Và tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nhưng...
"Hả..."
Tôi cảm thấy thoải mái.
Đúng rồi.
Mọi việc phải như thế này.
"K, Khụ...."
Bật chợt, tôi ho mạnh. Tôi không thể kìm lại được. Ngực tôi đập dữ dội, và tay tôi run rẩy thấy rõ. Tôi phải gồng tâm trí hết mức mới không làm rơi chiếc ly.
"Anh ơi!"
"Anh... Khụ! Ổn mà."
Tôi mở mắt ra và thấy Noel đang nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Tầm nhìn của tôi rung chuyển, và tay tôi muốn buông thõng xuống nhưng tôi vẫn cố giữ lại.
Nhìn lại thằng bé, tôi thấy thật có lỗi. Nó mới chỉ 16 tuổi. Cha mẹ tôi đã mất từ lâu, và tôi là ruột thịt cuối cùng của nó.
…Tôi không muốn bỏ thằng bé lại một mình, nhưng tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nếu tôi cố sống tiếp, vậy tiền đâu để lo cho thằng bé?
Xét trên một mặt nào đó, việc ngừng hoá trị không chỉ giúp tôi rút ngắn thời gian đau khổ của mình. Đồng thời việc đó cũng giúp tôi để lại cho thằng bé một ít tiền khi tôi chết đi.
Thay vì để nó mắc nợ rồi chết, thì tôi thà chết và để lại tiền cho nó còn hơn.
Đó là nghĩa vụ của tôi.
Trách nhiệm của tôi với tư cách là anh trai của thằng bé.
Drip. Drip.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thằng bé khi nó nhìn tôi. Tiếng ù liên hồi trong đầu khiến tôi nghe nổi được lời nó nói, nhưng có vẻ như nó đang cố gọi cứu thương.
Tôi ngăn thằng bé lại và lắc đầu, sau đó tôi chỉ về phía TV.
"Hãy kể cho anh nghe… Hãy kể cho anh nghe về trò chơi."
"Trò chơi?"
Nhìn phản ứng của nó, tôi cố gắng mỉm cười.
"Ừ. Nói cho anh biết vì lý do gì mà em lại thích nó?"
Thằng bé đã từng không ngớt lời kể về nó.
"Việc đó…"
Thằng bé có vẻ không biết phải nói gì, nhưng sau khi liếc nhìn tôi lần nữa, nó lau nước mắt đi và bắt đầu kể lại mọi chuyện.
"Trò chơi có tên là Rise of the Three Calamities - Sự trỗi dậy của ba Thảm Hoạ, và nhân vật chính là Leon. Cậu ấy là một đứa trẻ mồ côi và câu chuyện bắt đầu tại Haven. Một học viện, hay đúng hơn là một Học viện nơi các học viên được đào tạo vì tương lai của Đế chế Nurs Ancifa. Một trong bốn đế chế vĩ đại..."
Thành thật mà nói, tôi chỉ có thể nghe được vài từ. Sau một lúc, tất cả những gì tôi có thể thấy là miệng thằng bé chuyển động, nhưng tôi cũng gật đầu theo.
Vì lợi ích của nó. Tôi phải giả vờ rằng mình ổn.
Vậy nên chỉ cần...
'Hãy để tôi chết sớm hơn.'
Thời gian dường như trôi đi vô tận và trước khi tôi kịp nhận ra, Noel đã đứng ở cửa căn hộ.
"Anh ơi, em đi làm bữa trưa đây. Em sẽ làm món anh thích nhất nhé."
Cái đó… tôi có thể nghe thấy.
Và ngay khi tay thằng bé chạm vào cửa, chân nó đột nhiên dừng lại.
"Gặp lại anh sớm nhé... được chứ?"
"Được rồi."
Tôi trả lời lại, mặc dù giọng yếu ớt.
"Good."
Clank—!
Cánh cửa đóng lại và sự im lặng bao trùm căn phòng.
"…"
Không rõ là vì sao, nhưng sự im lặng đó lại khiến tôi mỉm cười.
Tôi từ từ nhắm mắt lại và tận hưởng sự lặng thinh.
"Khụ!...K...Khụ!"
Nhưng khoảnh khắc bình yên đó nhanh chóng biến mất khi đột nhiên, tôi lên cơn ho một cách mất kiểm soát. Sau đó, tôi mở mắt ra và nhìn xuống, tôi thấy bàn tay mình nhuốm đầy máu.
Máu của tôi.
"Chết tiệt."
Một tiếng choang vang lên.
Chiếc cốc trong tay tôi cuối cùng đã rơi xuống đất, và thế giới trong mắt tôi bắt đầu quay cuồng..
'Có vẻ như mình không thể gắng gượng được nữa.'
Rượu whisky đổ ra sàn, và ngực tôi đau nhói dữ dội.
Lúc trước, tôi đã cố chịu đựng, nhưng giờ đây tôi đã kiệt sức, chẳng thể làm được gì ngoài dựa lưng mình vào ghế.
'May là thằng bé không thấy mình trong tình trạng này.'
Đôi khi, người ta phải cắn răng chịu đựng trong im lặng không phải vì xấu hổ mà là vì điều đó thực sự cần thiết.
Sao tôi có thể em trai tôi nhìn thấy bộ dạng này được?
"Ha.. Aha…"
Tôi cảm thấy ngực mình nhói lên như thể có thứ gì đó găm vào tim mình. Đó không phải là nỗi đau mà tôi vẫn thường nếm trải, mà là một loại nỗi đau khác.
Phẫn nộ.
Hối tiếc.
Khổ sở.
Đau buồn..
Cảm xúc.
Đó chính là nỗi đau.
Tôi cảm nhận được chúng một cách sống động.
Tôi có thể phân biệt được chúng.
Tôi đã quen thuộc với bất kì thứ gì trong số chúng.
Nhưng tôi không thể hiểu nổi chúng.
…Với dòng suy nghĩ ấy, mí mắt tôi dần dần khép lại.
"Ah…"
Và rồi tôi trút hơi thở cuối cùng.
Hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế.
#Vi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook