Tam Giác Tình Yêu
-
Chương 5
Một cô gái tóc đen dài, thẳng mượt mà, mặc một chiếc đầm đen ôm sát, trên cơ thể hở rất nhiều da thịt.
Đôi môi đỏ mọng, mắt to tròn, khuôn mặt góc cạnh, cá tính.
Đặt nhẹ điện thoại xuống bàn, nhếch mép.
- Mới sáng ra đã có mồi ngon, chắc vui lắm đây?
Tuy cô biết anh là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, yêu ra yêu, ghét ra ghét, nhưng đối với cái đẹp thì cô tin là anh cũng không cách nào cưỡng lại được.
Đàn ông mà, khác gì nhau đâu.
Ánh mắt tà ác khiến gì Hoa run rẩy.
Hạ Linh trong mắt gì vẫn là một đứa trẻ nhỏ, dại khờ.
Gì cười nhẹ, tự trẫn tĩnh bản thân, chắc là gì lo nghĩ quá nhiều rồi, cái con bé này thì nghĩ kế hại được ai cơ chứ?
- Này, nghĩ gì mà nhìn con thâm độc thế?
- Ủa, gì từ đâu đến vậy ạ?
- Gớm, cô làm như tôi là người vô hình ý.
Từ nãy giờ nè.
- Này gì, con có việc vui lắm.
Con sắp trả đũa con rắn độc ấy cho gì được rồi.
- Trả đũa? Rắn độc?
- Vâng.
Ả hồ ly muốn nhảy vào gia đình mình, con chặt đầu phanh thây.
- CON ĐÃ LÀM GÌ VỚI Ả TA?
Linh ngạc nhiên, trợn tròn mắt trước phản ứng dữ dội của gì Hoa.
Cứ ngỡ gì sẽ vui sướng lắm chớ? Phải rồi, gì vốn hiền lành mà, có chơi ác ai bao giờ được đâu? Linh tặc lưỡi, đáp gỏn gọn một câu.
- Gì đừng quá lo, với hạng người như ả ta, không phải là con gây họa, mà đang cho ả ta được vui chơi một ngày thỏa thích đấy chứ?
- Là sao?
- Ha ha, thú vui mà lũ đàn ông xấu xa và bọn con gái không biết gì là liêm sỉ vẫn thường mê mệt sớm tối đấy ạ?
- Lẽ nào?
- Vâng?
- DỪNG LẠI NGAY!
Kí ức đen tối xa xưa bỗng ùa về.
Gì Hoa sợ hãi nhớ đến gương mặt đen tối, dâm tặc của thằng cha ấy.
Thân thể trong trắng ngọc ngà ngày ấy của gì, đã bị hắn bôi đen nhớp nhúa.
Từ một cô gái trinh trắng, hắn đã đẩy gì vào bước đường cùng.
Bỏ rơi con ruột, tự tử không thành, điều đó làm gì ám ảnh đến tận bây giờ, mãi mãi không quên.
Giờ đây, nghe từ chính miệng đứa trẻ mình săn sóc nuôi dưỡng như con ruột thoát ra, cảm giác ghê tởm lên tận sống lưng.
Lẽ nào là nghiệp quật? Là báo ứng? Gì xem Hạ Linh như máu thịt, cố nuôi lớn thành đứa trẻ ngoan, dù khác giới tính với đứa con gì đứt ruột sinh ra, nhưng phần nào cũng giúp gì tĩnh tâm, giải thoát tội lỗi ngày xưa gì tạo ra.
Thế mà, sao Hạ Linh lại có thể làm nên chuyện tày trời ấy? Ngày thường con bé vẫn lễ phép, ngoan hiền, dạ dạ vâng vâng cơ mà? Ánh mắt của gì tuy không có gì khác thường nhưng lại đủ sức để thiêu đốt từng tấc da từng tấc thịt của cô.
Gì đột nhiên hét lên một tiếng.
- CON ĐỪNG LÀM VẬY.
GÌ XIN CON.
Việc cô giao, Hải sao có thể quên? Hải thích thú nhìn em ăn với tốc độ vũ bão.
Đẩy đĩa của mình về phía em, Hải nói trong ánh mắt cười.
- Cô ăn nốt phần này giúp tôi nhé?
Em vô tư ăn luôn đĩa thịt của Hải trong tích tắc.
Lúc này em mới cảm giác bụng mình đã bớt trống.
- Nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về?
Hải im lặng chờ em nói, cũng không thúc giục, chỉ ngồi ở đó, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của em.
Em lo lắng, nhưng quyết định vẫn phải nói thật với anh, anh hiện là ân nhân của em, không nên giấu anh điều gì.
Em hít sâu một hơi, quay sang nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cuối cùng em cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói toàn bộ sự việc.
Hải nhíu mày, chăm chú lắng nghe.
Là thật hay là giả? Sao khác với những gì Hạ Linh kể vậy? Hạ Linh vốn thẳng tính, không bao giờ đặt điều với người khác.
Ả đàn bà này, còn nhỏ mà nói dối giỏi vậy ư? Anh chúa ghét kiểu người giả tạo như vậy.
Thà cứ công khai ác độc như Hạ Linh còn hơn tỏ vẻ đáng thương nhưng dao găm thủ sẵn bên trong.
Thật là ghê tởm mà.
Em kể xong câu chuyện, anh vòng tay ôm lấy em, vỗ lưng, an ủi.
Ngón tay em run rẩy, anh cũng không có động tác gì thêm khiến em yên lòng hơn, thở phào nhẹ nhõm.
- Tối nay cô không có chỗ nào để ở rồi.
Tôi đưa cô về chỗ tôi vậy.
Có gì sáng mai tính tiếp.
Xe chạy một đoạn ngắn, rẽ vào tòa nhà cao cao.
Chỉ trong vòng hai mươi phút, anh đã dẫn Quỳnh Anh về đến nhà của mình.
Ngôi nhà kiểu dáng biệt thự gồm 5 tầng, được xây kiên cố, khang trang.
Ánh đèn xanh đỏ chiếu sáng cả tòa nhà, em như chìm trong thế giới cổ tích kì diệu, mơ màng không chớp mắt.
Đèn rải dọc hành lang làm nổi bật các chi tiết vừa cổ kính vừa hiện đại của tòa nhà.
Anh mở một căn phòng ở phía tay phải, tiệc rượu đã bày sẵn ở trên bàn, em ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh nghi hoặc.
- À, đúng ra hôm nay là sinh nhật tôi.
Nhưng cô ấy không nhớ!
- Cô ấy?
- Là người tôi thương thầm!
- Là cô gái khi nãy?
- Đúng vậy.
Cô ấy còn giao nhiệm vụ quan trọng cho tôi, món quà sinh nhật thật khó đỡ mà!
- Chúc mừng sinh nhật anh.
Có lẽ người anh mong chờ không phải là tôi nhưng?
- Có người chúc còn hơn không..
cảm ơn cô rất nhiều.
Quỳnh Anh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, lơ đãng nhìn ngắm xung quanh, thật đẹp, thật diệu kì.
Chất lỏng màu đỏ đậm từ từ được rót vào hai cốc pha lê.
- Tôi..
không biết uống?
- Sinh nhật tôi, cô nhấp một tý..
được chứ?
- Vâ..
âng!
Hải nhìn làn da trắng nõn nà của em, lại nhớ đến ai đó, thở dài một cái rồi tua sạch ly rượu vào cổ họng.
Đầu óc em bỗng lơ lửng tận chín tầng mây, em hiểu anh đang rất buồn nhưng uống nhiều rượu như vậy quả thật không tốt chút nào.
Anh uống ly này đến ly khác, miệng không nói lời nào và em chỉ biết nhìn rồi nhìn, ly rượu trên tay em vẫn còn đó, chưa mất một giọt nào.
Anh bất ngờ quỳ gối trước em, thân thể không còn chút sức lực đổ nhào xuống người em, ôm thật chặt.
- A..
a..
anh làm..
gì gì vậy?
- Yên nào!
- Sao?
- Yên nào! Anh chưa từng..
một lần được ôm em!
- Hả?
Anh cúi người, hôn lấy em, môi chạm môi, quấn quanh cái lưỡi thơm mềm.
Đôi má em ửng hồng, cố gượng dậy khỏi tay anh nhưng sức em lại quá yếu.
Hơi thở khó nhọc cùng giọng nói thủ thỉ nỉ non.
- Anh..
say rồi..
tôi..
không phải cô ấy!
- Em muốn thoát khỏi anh..
nhanh đến vậy ư?
- Tôi?
- Nhiệm vụ em giao..
tôi không làm được.
- Hả?
- Vì..
ngoài em ra..
chạm vào ai tôi cũng thấy kinh tởm.
Môi anh rời khỏi môi em, cúi đầu nhìn em.
- Tôi không thể thiếu em..
nhưng em lại..
lạnh nhạt và đối xử với tôi tệ bạc như này..
tôi có thể nói..
rằng..
tôi hận em không?
Cả người em mềm nhũn, cắn chặt răng.
Đầu óc u mê của em chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh bế xốc em lên rồi thả một cái thật mạnh.
Anh ép chặt môi mình vào môi em, điên loạn xâm chiếm.
Một đợt rùng mình như điện giật theo lưng em chạy dọc xuống toàn thân, thở dốc sợ hãi.
Bàn tay thô bạo của anh giữ chặt tay em, cởi từng nút áo.
Bầu ngực căng tràn lộ ra trước mắt anh, nóng bỏng, cả người anh căng cứng, miệng mở một nụ cười nguy hiểm.
- Thật đẹp!
Anh nhanh chóng áp sát cơ thể vào em, ngón tay dài xoa nắn, đầu ngón tay cọ nhẹ.
Em đột nhiên run lên, cả người cao trào, dư vị trong cơ thể làm cho em run nhè nhẹ.
Em choáng váng, nước mũi chảy ròng, từ khóe mi giọt lệ sầu lăn xuống cổ rồi xuống ga giường, bàn tay lạnh ngắt đến tím tái như kẻ sắp chết.
Anh nếm được mùi vị mặn chát của nước mắt, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hãm hiếp tàn bạo một ai, các cô gái trước đây đều là tự nguyện, mà anh cũng chỉ để thỏa mãn thứ tình dục trong người mình thôi.
Rất tỉnh nhưng lại giả vờ say, không muốn nhưng lại tỏ ra rất phấn kích, rốt cuộc là sao đây? Anh cảm thấy vừa chua xót vừa đau đớn, thật sự quá mệt mỏi.
Bỗng người anh bật dậy bất ngờ như lò xo.
- Xin lỗi..
là tôi nhầm!
Anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Em tuôn trào nước mắt không ngừng.
- Đừng khóc nữa, tôi đã làm gì đâu? Phiền quá đi.
Cánh cửa phòng ngủ bật ra, em hoảng hốt nhìn theo bóng lưng anh đi xa dần, xa dần.
Đúng lúc ấy, Hạ Linh ba chân bốn cẳng chạy tới.
- Là em? Em đến kiểm tra kết quả à?
- Cái gì?
- Xong hết rồi, rất ngon.
Tuyệt vời.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi Linh, thức ăn từ trong dạ dạy như muốn trào ra dồn dập.
- Đàn ông các anh, chỉ biết vậy thôi ư?
- Thì đúng rồi, quà sinh nhật em dành tặng, thơm ngon hơn tất cả món đồ nào.
Cô hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của anh.
- Sinh nhật? Hôm nay là?
- Haiiz, là trí nhớ em kém? Hay với em tôi chỉ là rác rưởi đây?
- Em xin lỗi..
nhưng..
cô gái ấy đâu?
- Phía trong ấy!
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng rực của em.
Khuôn mật ấy với đường nét rõ ràng, bờ môi gợi cảm.
Quả đúng là một mĩ nhân vạn người say đắm.
Thấy Hạ Linh váy áo lộng lẫy bước đến nhìn em không cảm xúc, em như gặp được vị cứu tinh, dù mệt mỏi nhưng vẫn cố vùng chạy, lao vào người cô.
- Cứu..
cứu!
Cô hơi ngạc nhiên.
Cô chưa từng thấy tiểu tam nào lại đòi bỏ chạy như thế này.
Là cô đã nhầm ư? Có lẽ nào? Cô nhìn bộ dạng thảm hại ấy, hơi không đành lòng.
- Cô..
là?
- Tôi..
là..
tất cả đều là hiểu lầm..
nhưng!
Khuôn mặt em càng thêm đỏ bừng như trái cà chua chín, em cảm thấy hô hấp cũng không được thoải mái cho lắm.
- Hiểu lầm?
Hiểu lầm? Có thể sao? Trai gái giờ là vậy ư? Cô đảo mắt, dù rồi gì Hoa cũng không muốn làm lớn mọi chuyện lên, gì bằng lòng để cha đưa ả hồ ly này về nhà.
Được thôi, cô cũng không muốn dính vào đống chuyện hôi tanh này nữa.
Coi như dĩ hòa vi quý, người ta cố giả ngây, thôi thì từ cáo già cô cũng chuyển thành cừu non vậy.
- Để tôi đưa cô về? Mong cô thứ lỗi cho bạn tôi.
Anh ấy rất tốt, chỉ là?
- Tôi hiểu!
- Liệu rằng cô có báo cảnh sát?
- Báo cảnh sát? Anh ấy đã làm gì quá đáng với tôi đâu, chỉ là nhầm lẫn, tôi có phần hoảng sợ!
- Chưa làm gì?
Một người khen thịt ngon tươi tốt? Một người cố chối bỏ, phủ nhận? Là sao đây? Mạch suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn, không nói gì, rốt cuộc cũng không hiểu và không muốn tìm hiểu gì thêm.
Chiếc siêu xe màu vàng chanh lao vun vút trên đường.
Em đã quá thấm mệt nên chẳng biết nói gì.
Em cũng không trách oán gì anh, bởi tất cả đều là việc ngoài ý muốn, người mà anh muốn chẳng phải là em mà là cô gái cao sang, quý phái đang lái xe chở cô về đây.
Em cũng không nhớ rõ số nhà chị Sen, nhưng cô gái ấy có vẻ rất hoạt bát, thông minh, thoáng chốc đã tìm đến nơi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook