Tam Giác Tình Yêu
Chương 4


Két.

Chiếc xe thắng gấp.

Mới tờ mờ sáng mà đã ra đến đất thủ đô.

Quỳnh Anh còn đang ngái ngủ, cậu khom người, dùng tay đấm đấm vào sau lưng em, cố gắng gọi em dậy nhưng dường như không có tác dụng gì.

Vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng quan tâm, nhưng cậu lại âm thầm véo tay ai đó rồi nhanh chóng quay người lại trong vòng một giây ngắn ngủi.

Em giật mình, bả tay đau đến đứt ruột đứt gan.

Cậu cười toe toét, trong mắt cậu thì em chẳng khác gì viên ngọc quý giá, lời nói của em như tiếng đàn dương cầm du dương, sâu lắng.

Trong thời gian cực ngắn mà biểu cảm của em đã khôi phục như thường, mỉm cười đưa tay với người trước mặt.
- Đến Hà Nội rồi ạ?
- Ừ!
Mắt cậu nhìn em âu yếm như bị ma quỷ yểm bùa.

Em ngượng chín cả hai gò má, không biết giấu mặt vào đâu cho bớt xấu hổ, cảm giác nhiệt độ ngày một tăng lên trong phút chốc.

Bây giờ chỉ mời tầm 3, 4 giờ sáng, sương mù che kín đường đi, những giọt sương đêm vẫn còn đọng trên những chiếc lá hai bên vệ đường.
Đã từ rất lâu, em thèm cái cảm giác được xách ba lô đến thủ đô, rời xa nơi rẻo cao hoang vu Tây Bắc.

Nghe nói thủ đô đẹp lắm, sang lắm, khác hẳn với cảnh núi đồi trùng trùng điệp điệp ở vùng thôn quê mà em đang sống.

Trăm nghe không bằng một thấy, quả đúng như lời đồn, bây giờ em được tận mắt chứng kiến, được mở rộng kiến thức cho bản thân.

Em cũng từng nghe cậu kể nhưng cậu vốn yếu môn văn, lời kể ngập ngừng, ngắt quãng và thiếu sự liên kết, khó hiểu, làm em chả thể tưởng tượng ra nổi cảnh đẹp nơi Hà Thành nó như thế nào hết.
Cứ ngỡ vạn vật đang chìm trong giấc ngủ, ấy vậy mà những gánh hàng rong đã sớm xuất hiện, bên cạnh đó mùi hương của bát phở tái, bún chả và tào phớ xông thẳng vào mũi em, làm bụng em réo lên những âm thanh kì quặc, thi nhau hành sát thân thể em.

Không nhịn nổi khi thấy hành động gãi đầu, che mắt, véo mũi của em, cậu cười hì hì thành tiếng.


Chút dịu dàng nhàn nhạt ấy của em làm cho trái tim cậu không an phận mà nhảy lên.
- Em đói à?
- Vâng!
- Vậy em ngồi đây đợi tí, anh đi mua chút gì về ăn?
- Nhưng?
- Em sợ à, đừng sợ, ở Hà Nội an ninh tốt lắm, không âm u, mất kỉ luật như ở chỗ mình đâu.

Ở quê để em một mình anh cũng sợ, nào là trai làng lẫn bọn bắt cóc xuyên quốc gia, nhưng ở đây nó khác!
Hà Nội nổi tiếng ồn ào, tấp nập, nhộn nhịp.

Thế mà buổi sáng lại yên bình, tươi đẹp đến kì lạ.

Em sợ kể ra cũng đúng, lần đầu đến thủ đô mà.

Cậu thì một năm đi đi về về cũng phải chục lần.

Cậu cũng chẳng có nghề nghiệp gì gọi là hẳn hoi, chỉ là chạy xe chở đồ, rồi buôn bán đủ thứ, việc gì cũng làm, miễn là lành mạnh, ngay cả việc giả làm người yêu người ta hoặc đi gặp mặt hẹn hò thay người ta như lần trước cậu giúp Đăng.

Gặp được Đăng cũng gọi là tình cờ, là cái duyên trong một lần chạy xe đón khách.

Hình ảnh Hà Nội sạch đẹp khiến cậu như được tiếp thêm nguồn sinh khí mới chảy vào trong cơ thể để bắt đầu chào đón một ngày mới, quên hết mọi mệt mỏi về chuyến say xe tối qua.

Cậu vừa đi vừa nghĩ, ở trên đây cậu cũng chả quen biết nhiều người, có mỗi mình chị Sen, từ nhỏ ở cùng trại trẻ mồ côi với cậu thôi à.

Chị Sen được cái duyên dáng, thông minh nên dù hoàn cảnh khó khăn, vất vả vẫn có được công việc ổn định, đàng hoàng và đu bám được trên đất Hà Thành này.

Cũng nhờ có chị mà mỗi lần đến đây, cậu đỡ một khoản tiền khá lớn về việc thuê nhà rồi điện nước đấy.

Lúc tối, trước khi đi cậu cũng thông báo với chị Sen, chị háo hức lắm vì lần này có cả người yêu trăm năm của cậu cơ mà.

Được nghe danh đã lâu nhưng lần này mới được diện kiến, chị mừng như trẻ lên năm được phát kẹo ý.


Cậu cũng lấy thế làm hãnh diện mà gật đầu lia lịa.

Có người yêu xinh đẹp quả là phước ba đời mà.
Em ngồi đợi cậu, cậu đi đâu mà lâu thế không biết, hay là cậu quên mất đường về rồi? Em xoay ngược xoay xuôi, cũng hoang mang dữ lắm, nhưng nhớ lời cậu dặn, vẫn cố ngồi đợi thêm tí nữa.

Thế nhưng đập vô mắt em bây giờ là cảnh một người đàn ông với khuôn mặt dữ, hung hăng quát mắng, đánh đập người phụ nữ nhỏ bé.

Hai mắt em đỏ hoe, nhưng là chuyện người dưng, sao có thể xen vào được chứ? Thầm nghĩ chắc người đàn bà đó đau và khó thở lắm, nhắm chặt mắt lại, em lại thấy ghê ghê.

Cái viễn cảnh kinh hoàng ấy khiến em đau thắt, em tưởng chừng muốn ngừng thở, chỉ có nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Em đối với những việc này đã có một sự sợ hãi từ trong cốt tủy.

Cha em cũng đã từng đối xử với em tàn nhẫn như vậy.

Cuối cùng, em quyết định nhảy vào, giải thoát cho người phụ nữ tội nghiệp ấy.
- Này chú, chú không thể như thế được!
- Cái gì?
Gã đàn ông dữ tợn trừng hai mắt nhìn em.
- Á à, ranh con, nhìn được đấy.
Khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, con ngươi xinh đẹp lấp lánh, làm người ta không rời tầm mắt được.

Gã duỗi tay, nước dãi trên mép miệng gã chảy dài xuống tận cổ.

Em bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cổ họng em khát khô, cơn đói cùng lúc kéo đến.

Em tưởng chừng mình như rơi xuống vực sâu, cái chết tan xương đang chờ em phía trước.

Bàn tay to khỏe của gã từ từ hạ xuống, rắc, một tiếng động nặng nề như tiếng xương gãy vụn vỡ lọt vào tai em.


Thôi chết, em toang rồi.

Nhưng tay chân em không cảm giác đau đớn, chẳng lẽ em đã về với thế giới bên kia?
- Cô bé? Một mình ở đây? Người thân đâu?
Em ngây ngẩn cả người.

Em chợt mở mắt, không phải là gã đàn ông lúc nãy mà là một chàng trai lịch lãm, mặc bộ trang phục màu đen, nhìn rất tử tế.

Là anh đã giải cứu em ư?
- Gã đàn ông?
- Tôi đuổi đi rồi.

Đàn ông tệ đến thế là cùng, lại đi dọa trẻ con mới lớn thế này đây.
- Trẻ con?
- Ừ, lạc mẹ à? Đi theo tôi?
- Hả?
- Nhìn thảm như con nít bỏ đói mấy ngày liền ý.

Yên tâm, tôi không phải kẻ xấu như gã kia đâu.
- Nhưng?
- Nhìn tôi tệ đến thế ư? Cô ở đây, xíu nữa nắng kéo lên, người đông đúc hơn, lại thêm rối.
Anh có vẻ mất kiên nhẫn, còn Quỳnh Anh lén lút thăm dò nét mặt của anh.

Em sợ cậu bị lạc không tìm được đường về còn em mắc kẹt ở đây không lối thoát thì chết cả lũ.

Thôi thì đi theo anh này, có khi còn tìm được cậu nhanh hơn.
Tay anh đặt nhẹ lên eo em, em giật mình, ngước lên, nhìn khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt dài kéo ngược, nước da trắng, quả là tuyệt đẹp.

Em tự nhìn lại mình, vừa hôi hôi bẩn bẩn, khác xa một trời một vực.
- Tôi là Hải, còn cô?
- Là..

Quỳnh Anh.
Hải khinh khỉnh nhìn em, nở nụ cười nhẹ nhưng cũng đủ mê hoặc đến chết người.

Cách anh nói chuyện với em nhìn thì không có gì quá xa lạ, hơn nữa lại khiến em có cảm giác dịu dàng, dễ gần.


Em không nghĩ được gì, theo lực đẩy nhẹ bàn tay đang đặt cạnh eo của mình xuống.
- Vậy..

chúng ta đi nhé? Cô tin tôi?
- Vâng.
Em cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý nhanh như vậy.

Là anh có sức quyễn rũ lớn hay là em mê trai đây? Quả thật khó hiểu mà.

Anh nhìn em, em lập tức đỏ ửng lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nổi lên một tầng màu hồng phấn, bộ dáng đặc biệt ngon miệng.

Chẹp chẹp, thú vị ghê.

Mặt em lại càng đỏ hơn.

Trong hơi thở hoàn toàn là hương vị của mật ngọt, bá đạo, dễ ngửi, làm em có chút say.
Về phía cậu, đi được giữa chừng thì gặp cụ già ốm yếu lạc đường, thấy thương ghê cơ.

Cũng gọi là việc tốt, tích đức ngàn năm, cậu cùng cụ già tìm đường về nhà.

Đường quanh co phức tạp thật, lại thêm xe cộ đông đúc, tắc đường các kiểu con đà điểu, nhưng rồi mọi chuyện cũng êm đẹp, chỉ là mất khá nhiều thời gian thôi.

Cậu tin em nhanh nhẹn, ngoan hiền, em sẽ ngồi yên tại chỗ đó mà đợi cậu.

Thế nhưng, khi cậu về tới nơi lại chẳng thấy em đâu.
Reng, reng.
- Mọi chuyện ổn chứ?
- Ồ, rất thuận lợi.
Hải nhàn nhạt trả lời qua điện thoại.

Ánh mắt liếc nhìn em.

Em nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của anh, tâm tình vô cùng phức tạp.
- Chuyện công việc, cô muốn nghe không?
Em lắc đầu vội vàng, có lẽ là em quá vô duyên rồi chăng? Chuyện riêng người ta, cớ sao lại tò mò này nọ chứ? Tuy nhiên, gián tiếp nghe thấy tiếng nói ảm đạm của người phụ nữ trong điện thoại, sống lưng em bất chợt lạnh toát, cứ như một thế lực nào mãnh liệt đe dọa em, là ảo giác chăng? Hay em còn sợ vụ khi nãy? Mọi chuyện đã qua rồi mà?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương