Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
-
Chương 82
-Ông chủ, ông chủ. Nguy rồi. Biệt thự của chúng ta …..bị thằng Chọc Tiết bao vây rồi ông chủ……-Một người đàn ông mặc đồ đen thở dốc, gấp gáp nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo sợ
-CÁI GÌ ?- Ba hắn gầm lên, bàn tay định tát nó lập tức hạ xuống, định cầm vũ khí lên chiến đấu thì có 3 người khác chạy xuống hốt hoảng, run rẩy.
-Ông chủ, ông chủ à, chúng ta …. đừng lên nữa…. tất cả bị giết hết …. giết hết rồi ông chủ. – Dì Tanaka một tay xách váy kimono, một tay che miệng khóc lóc bi thương.
-Không thể nào – Lão Mổ Xẻ còn kinh hoàng, giật nảy mình.
-Chúng tôi là những người duy nhất sống sót thưa ông chủ. - Một người đàn ông khác đứng cạnh dì Tanaka lên tiếng.
-Không … Không thể … không thể…. – Ba hắn vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt vô thức thẫn thờ, loạng choạng về phía sau.
-Mau khóa mật mã, đóng cửa tầng hầm lại. Mau lên – Lão Mổ Xẻ vội vàng, rối rít ra lệnh.
Nó nhíu mày, lẩm bẩm hai chữ Chọc Tiết trong đầu. Đúng rồi, như phát hiện ra điều gì đó, mắt nó sáng lên đầy thâm ý. Chọc Tiết chính là chú nó - người của gia tộc Wilson hoạt động ở Nhật Bản, là một mafia khét tiếng không kém gì ông trùm Yukir Tekion – ba hắn. Chú ấy giết người, máu chảy ra như tiết lợn nên mọi người gọi chú là Chọc Tiết. Chính chú đã rèn luyện cho anh em nó kĩ thuật tấn công khi anh Kai bắt đầu bước sang tuổi thứ 10.
Điều này không thoát khỏi sự nhạy bén, lão luyện, mưu mô của ba hắn và lão Mổ Xẻ.
-Thằng Chọc Tiết … Thằng đó là người của nhà mày phải không? – Tay ba hắn vẫn còn run run giật tóc nó ra đằng sau, quát lớn.
-Đúng thế - Nó vẫn bình thản đáp.
-Mày…. CON KHỐN NẠN * Chát * – Ba hắn tức giận, vung tát mạnh vào mặt nó như trút luôn nỗi sợ hãi. Biệt thự nhà Tekion được bảo vệ rất nghiêm ngặt từ người đến công nghệ mà tất cả đều bị giết. Chỉ có thể là ông già Wilson giật dây ra lệnh mà thôi.
Một dòng máu từ khóe miệng nó chảy ra, tay đang bị trói lên nó không thể lau được. Nó cười khẩy, khinh thường.
-Từ bé tới lên, ngay cả ông nội tôi cũng chưa dám đánh tôi một cái.
Nó nhìn sang hắn cũng đang bị trói đầy đau khổ, bế tắc. Hắn cũng đang nhìn nó chua xót. Phải làm thế nào đây? Nếu như ngay lúc đầu nó không gặp hắn thì mọi chuyện đâu thế này. Người làm cho hắn có 18 năm đau khổ, cho hắn một quá khứ như cơn ác mộng ấy chính là ông nội nó. Lẽ ra hắn đã có một cuộc sống công tử hạnh phúc nhưng ông nội nó gián tiếp khiến gia đình hắn tan vỡ. Nói xem, nó phải làm thế nào đây? Khi mà chính nó lại tiếp tục làm tổn thương hắn?
Hắn giờ đến cả cổ họng cũng khô rát, muốn hét lên rằng ba hắn dừng tay nhưng không thể hét nổi. Hắn như tượng sống, không một chút phản ứng gì, chỉ trân trân nhìn nó. Khuôn mặt tiều tụy, hốc hác, khổ sở. Hóa ra , người bao năm hắn tìm kiếm để báo thù chính là gia đình nhà nó. Bây giờ, hắn phải yêu hay hận nó đây?
-Mày, mày mau lên. Tao sẽ lấy mày làm con tin – Ba hắn cố giữ bình tĩnh dùng khẩu súng hạng nặng tân tiến nhất dí sát vào đầu nó. Nó chỉ liếc qua cũng có thể nhận dạng được khẩu súng này đắt tiền và được thiết kế đặc biệt cỡ nào.
Hắn đột nhiên phì cười, mà khóe mắt như sắp ứa lệ. Khẩu súng đó do chính tay hắn thiết kế lại sắp dùng để giết người con gái hắn yêu nhất. Trái tim hắn vỡ vụn, tan chảy dường như có một bàn tay đang bóp nát nó.
-Mày cười cái gì hả? – Ba hắn giận dữ quay lại quắt.
-Ken à, con có đau ở đâu không? – Dì Tanaka lo lắng, tiến đến vỗ về, cởi trói cho hắn. Nó không thèm để ý đến khẩu súng trên đầu mà chăm chú nhìn cách dì Tanaka và hắn thân mật như mẹ con. Hai lần đến ngôi biệt thự này, nó đủ hiểu dì Tanaka yêu thương và quan trọng với hắn cỡ nào.
-KHông được cởi trói cho nó – Lão Mổ Xẻ lớn tiếng ra lệnh.
-Thiếu gia Ken là người đứng đầu bang Vũ Phong. Nếu để thiếu gia ra tay, may ra chúng ta còn có cơ hội thắng. - Một cao thủ còn sống sót của ba hắn lên tiếng.
-Đúng thế - Dì Tanaka khuôn mặt vẫn chưa giãn ra, hết lo lắng, liên tục gật đầu.
Hắn được tháo trói xong, hai tay buông thõng, chết lặng ngồi đó không cảm xúc gì.
-Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu lên đi. – Ba hắn vừa đẩy nó, vừa dí khẩu súng ra lệnh.
-Tôi sẽ không đi. Nếu không thả trói cho cô ấy. - Hắn ngồi như trời chồng, lạnh lùng mấp máy môi nói.
- THẰNG CHẾT MẸ. GIA ĐÌNH CON ĐÓ HẠI MÀY SỐNG MÀ TAN XƯƠNG NÁT THỊT THẾ MÀ MÀY CÒN YÊU THƯƠNG NÓ À? MÀY YÊU HAY MÀY CUỒNG SI NÓ RỒI HẢ? – Ba hắn tức quá, như điên dại định xông lên tấn công hắn thì cao thủ lúc nãy của ba hắn ngăn lại.
-Chúng ta chỉ còn thiếu gia là chủ chốt thôi. Ông chủ. Việc này đợi khi dẹp loạn xong rồi tính.
Ba hắn đành hậm hực bỏ qua, tức tối ra lệnh mở nắp hầm. Ánh sáng nhè nhẹ bắt đầu chiếu xuống, nhưng chỉ có hắn và nó biết rằng, thứ ánh sáng đó lại bắt đầu cho cái khác - bắt đầu cho chiến tranh xung đột, bắt đầu cho chém giết, bắt đầu cho đau thương….
Tất cả người ở dưới hầm bước lên, không ai khỏi kinh hoàng trước cảnh máu me khắp nhà, xác chết la liệt. Ba hắn cuồng lên như hổ gầm. Trước nay, mọi thứ yên phận dưới trướng của ba hắn, giờ lại dám to gan nổi loạn, dám to gan đụng đến hang ổ chính.
-CHỌC TIẾT. MÀY Ở ĐÂU?
-Sao? Trốn lủi thủi nãy giờ mới ngoi lên à? Không ngờ ông Yukir Tekion cũng có ngày hôm nay nhỉ? - Chọc Tiết mặc bộ trang phục cổ Nhật Bản nhưng lại có hơi hướng của hiện đại nhàn nhã vác cây súng trên vai cùng gần trăm tên áo đen đi tới. Đám áo đen nhanh chóng bao vây gia đình hắn.
-Mày thử làm gì xem! – Ba hắn thách thức - Mối thù này dù có giết con bé này tao cũng chưa thỏa lòng đâu.
-Jasmin. Cháu xem cháu đi đến đâu gây rối đến đó. - Chọc Tiết chống nạnh, chẹp miệng lắc đầu - Về Việt Nam thì phá quấy Bar Thiên Ưng, về Pháp thì quậy tung tổ chức Lemison, đến Nhật Bản thì thế này đây.
-Được rồi, được rồi. Các người muốn gì? – Tên Chọc Tiết phẩy tay, nhanh gọn nói.
Ba hắn hừ lạnh, dù biết ba nó sẽ chẳng dễ dàng để nó bị hành hạ nhưng không lường trước được cảnh chết chóc thua cuộc , nhẹ nhàng bị đẩy vào thế bí là mình. Chọc Tiết cũng biết gia tộc Wilson chỉ có duy nhất hai người thừa kế. Tốt nhất không nên manh động.
-Ngươi làm hại toàn bộ người của ta. Ngươi bảo xem cái giá nào cho phải đây?
-Cái này sao? - Chọc Tiết nhếch mép nhàn nhạt – Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết mang cháu tôi về an toàn thôi.
-THẰNG KHỐN – Ba hắn phẫn nộ đến nỗi chỉ muốn xông lên giết chết tất cả bọn người kia.
-Khốn gì cũng được. Nói nhanh nhanh tôi còn về. - Chọc Tiết vẫn nhàn nhã dựa người vào tường thản nhiên nói.
-Món nợ này tao sẽ tính từ từ. Đầu tiên, mang toàn bộ hợp đồng của Wendy Site đến đây.
-Ông định bắt thóp kinh tế nhà Wilson sao? Tập đoàn The Time rồi Wendy Site. Nực cười. - Chọc Tiết bật cười khanh khách đáng sợ - Tập đoàn Wendy Site tôi không quản lý. Biết đâu mà lấy, chi bằng chúng ta cứ chém giết lẫn nhau đi nhỉ? Ông giết được cháu tôi, tôi cũng cho ông tài - Chọc Tiết nhẹ nhàng nói nhưng chứa đầy mùi hiếu thắng, chết chóc.
-Nói với thì, ta không còn gì để nói – Ba hắn giữ chặt cò súng. Người gia đình hắn bắt đầu nâng vũ khí lên. Đám vệ sĩ của Chọc Tiết cũng bắt đầu vào tư thế chiến đấu.
* Đoàng *
Khẩu súng trên tay ba hắn được nổ, vang lên rợn người. Máu bắt đầu chảy lênh láng ra sàn nhà. Nhưng máu không phải của nó…. Lúc biết ba hắn chuẩn bị nổ súng, hắn nhanh chóng ôm chặt nó né sang một bên, song thời gian quá ít trong vài giây, viên đạn đã ghim chặt vào cánh tay trái của hắn.
Nó thở dốc, kinh hoàng nhìn hắn đang nằm đè lên người nó. Hơi thở của hắn yếu dần, mắt mờ mờ, môi khô tếch toác, nứt nẻ.
-Anh …. – Nó khó nhọc gọi, nhìn máu của hắn đang chảy ra xối xả. Nó biết, nó biết chứ, khẩu súng kia hạng nặng, sức công phá, sát thương của nó gấp rất nhiều lần bình thường. Nó càng run rẩy hơn, liên tục lay lay người hắn.
-KHÔNG, THIẾU GIA – Dì Tanaka hét lên, sợ hãi.
-Hôm nay, tôi tạm thời bỏ qua. Lần sau, tôi sẽ trả nợ và tính sổ lần hai với ông. - Chọc Tiết hạ lệnh đàn em rút. Ba hắn biết mình yếu thế nên dù lòng tự trọng cao thế nào cũng để cho hắn đi.
-Jasmin, chúng ta về thôi,
-Không, cháu không về - Nó giữ chặt bàn tay phải của hắn, hoang moang, đôi mắt hàng ngày đẹp tựa sao Khuê giờ chỉ nhìn thấy một màu cô tịch, đen thẳm.
-Người đâu. Lôi tiểu thư về.- Chọc Tiết chau mày, không hài lòng.
-KHÔNG, CHÁU KHÔNG VỀ ĐÂU – Nó giẫy dụa khi bị hai tên vệ sĩ kéo đi, tay vẫn giữ chặt lấy hắn.
-Tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi – Hai tên vệ sĩ vẫn cố hết sức kéo nó ra.
-CHÁU KHÔNG VỀ, CHÁU KHÔNG VỀ - Nước mắt nó trào ra, kiên quyết không buông tay hắn. – Cháu không về mà – Nó cố cự quậy thoát ra.
-Jasmin, cháu nghĩ sao nếu ta nói với ông cháu hả? - Chọc Tiết vừa nói vừa hất cằm ra lệnh cho cận vệ của mình.
Lúc này nó chẳng nghĩ gì được nữa ngoài hơi thở của hắn đang yếu dần như sắp tắt. Máu vẫn không ngừng chảy ra đến cả một vùng loang lổ toàn máu.
Cận vệ của Chọc Tiết giữ chặt tay nó, kéo mạnh khỏi hắn. Hai mắt nó căng ra hết cỡ một lần nữa nhìn đôi bàn tay hắn xa dần.Hắn cố thoi thóp nhìn cánh tay nó tuột ra, bị lôi đi. Hắn mỉm cười nhẹ lần cuối rồi ngất đi.
-THẰNG KHỐN NẠN, THẰNG KHỐN NẠN, MÀY CHẾT ĐI CHO TA, MÀY CHẾT ĐI. MÀY NHÌN XEM MÀY ĐÃ LÀM GÌ HẢ? NÓ ĐÃ BỎ BÙA MÊ THUỐC LÚ GÌ CHO MÀY? – Ba hắn như kẻ điên cầm dây xích sắt quất mạnh vào tay trái của hắn khiến thịt bị rách hết, lấp ló cả phần xương.
KHông ai khỏi kinh hoàng. Dì Tanaka không kìm được mà ngã ngay tại chỗ. Lão Mổ Xẻ giờ mới lên
-Dừng tay. Tekion. Hãy lo cho vết thương con ông trước đã. Nếu không có nó. Tỷ lệ chúng ta thắng càng ít…..
Bao tổn thương, bao oán hận, bấy nhiêu là thống khổ.
Bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, biết bao đậm sâu
TÌnh nồng cuồng loạn . Phóng khoáng buông lơi.
Sau mỗi cuộc tranh chấp rồi hòa hợp .
Đôi ta say đượm ấp ôm môi nồng.
Tình nào không cuồng si .
Chẳng xứng danh tình ái .Chẳng cầu một ngày mai vĩnh hằng muôn kiếp.
-CÁI GÌ ?- Ba hắn gầm lên, bàn tay định tát nó lập tức hạ xuống, định cầm vũ khí lên chiến đấu thì có 3 người khác chạy xuống hốt hoảng, run rẩy.
-Ông chủ, ông chủ à, chúng ta …. đừng lên nữa…. tất cả bị giết hết …. giết hết rồi ông chủ. – Dì Tanaka một tay xách váy kimono, một tay che miệng khóc lóc bi thương.
-Không thể nào – Lão Mổ Xẻ còn kinh hoàng, giật nảy mình.
-Chúng tôi là những người duy nhất sống sót thưa ông chủ. - Một người đàn ông khác đứng cạnh dì Tanaka lên tiếng.
-Không … Không thể … không thể…. – Ba hắn vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt vô thức thẫn thờ, loạng choạng về phía sau.
-Mau khóa mật mã, đóng cửa tầng hầm lại. Mau lên – Lão Mổ Xẻ vội vàng, rối rít ra lệnh.
Nó nhíu mày, lẩm bẩm hai chữ Chọc Tiết trong đầu. Đúng rồi, như phát hiện ra điều gì đó, mắt nó sáng lên đầy thâm ý. Chọc Tiết chính là chú nó - người của gia tộc Wilson hoạt động ở Nhật Bản, là một mafia khét tiếng không kém gì ông trùm Yukir Tekion – ba hắn. Chú ấy giết người, máu chảy ra như tiết lợn nên mọi người gọi chú là Chọc Tiết. Chính chú đã rèn luyện cho anh em nó kĩ thuật tấn công khi anh Kai bắt đầu bước sang tuổi thứ 10.
Điều này không thoát khỏi sự nhạy bén, lão luyện, mưu mô của ba hắn và lão Mổ Xẻ.
-Thằng Chọc Tiết … Thằng đó là người của nhà mày phải không? – Tay ba hắn vẫn còn run run giật tóc nó ra đằng sau, quát lớn.
-Đúng thế - Nó vẫn bình thản đáp.
-Mày…. CON KHỐN NẠN * Chát * – Ba hắn tức giận, vung tát mạnh vào mặt nó như trút luôn nỗi sợ hãi. Biệt thự nhà Tekion được bảo vệ rất nghiêm ngặt từ người đến công nghệ mà tất cả đều bị giết. Chỉ có thể là ông già Wilson giật dây ra lệnh mà thôi.
Một dòng máu từ khóe miệng nó chảy ra, tay đang bị trói lên nó không thể lau được. Nó cười khẩy, khinh thường.
-Từ bé tới lên, ngay cả ông nội tôi cũng chưa dám đánh tôi một cái.
Nó nhìn sang hắn cũng đang bị trói đầy đau khổ, bế tắc. Hắn cũng đang nhìn nó chua xót. Phải làm thế nào đây? Nếu như ngay lúc đầu nó không gặp hắn thì mọi chuyện đâu thế này. Người làm cho hắn có 18 năm đau khổ, cho hắn một quá khứ như cơn ác mộng ấy chính là ông nội nó. Lẽ ra hắn đã có một cuộc sống công tử hạnh phúc nhưng ông nội nó gián tiếp khiến gia đình hắn tan vỡ. Nói xem, nó phải làm thế nào đây? Khi mà chính nó lại tiếp tục làm tổn thương hắn?
Hắn giờ đến cả cổ họng cũng khô rát, muốn hét lên rằng ba hắn dừng tay nhưng không thể hét nổi. Hắn như tượng sống, không một chút phản ứng gì, chỉ trân trân nhìn nó. Khuôn mặt tiều tụy, hốc hác, khổ sở. Hóa ra , người bao năm hắn tìm kiếm để báo thù chính là gia đình nhà nó. Bây giờ, hắn phải yêu hay hận nó đây?
-Mày, mày mau lên. Tao sẽ lấy mày làm con tin – Ba hắn cố giữ bình tĩnh dùng khẩu súng hạng nặng tân tiến nhất dí sát vào đầu nó. Nó chỉ liếc qua cũng có thể nhận dạng được khẩu súng này đắt tiền và được thiết kế đặc biệt cỡ nào.
Hắn đột nhiên phì cười, mà khóe mắt như sắp ứa lệ. Khẩu súng đó do chính tay hắn thiết kế lại sắp dùng để giết người con gái hắn yêu nhất. Trái tim hắn vỡ vụn, tan chảy dường như có một bàn tay đang bóp nát nó.
-Mày cười cái gì hả? – Ba hắn giận dữ quay lại quắt.
-Ken à, con có đau ở đâu không? – Dì Tanaka lo lắng, tiến đến vỗ về, cởi trói cho hắn. Nó không thèm để ý đến khẩu súng trên đầu mà chăm chú nhìn cách dì Tanaka và hắn thân mật như mẹ con. Hai lần đến ngôi biệt thự này, nó đủ hiểu dì Tanaka yêu thương và quan trọng với hắn cỡ nào.
-KHông được cởi trói cho nó – Lão Mổ Xẻ lớn tiếng ra lệnh.
-Thiếu gia Ken là người đứng đầu bang Vũ Phong. Nếu để thiếu gia ra tay, may ra chúng ta còn có cơ hội thắng. - Một cao thủ còn sống sót của ba hắn lên tiếng.
-Đúng thế - Dì Tanaka khuôn mặt vẫn chưa giãn ra, hết lo lắng, liên tục gật đầu.
Hắn được tháo trói xong, hai tay buông thõng, chết lặng ngồi đó không cảm xúc gì.
-Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu lên đi. – Ba hắn vừa đẩy nó, vừa dí khẩu súng ra lệnh.
-Tôi sẽ không đi. Nếu không thả trói cho cô ấy. - Hắn ngồi như trời chồng, lạnh lùng mấp máy môi nói.
- THẰNG CHẾT MẸ. GIA ĐÌNH CON ĐÓ HẠI MÀY SỐNG MÀ TAN XƯƠNG NÁT THỊT THẾ MÀ MÀY CÒN YÊU THƯƠNG NÓ À? MÀY YÊU HAY MÀY CUỒNG SI NÓ RỒI HẢ? – Ba hắn tức quá, như điên dại định xông lên tấn công hắn thì cao thủ lúc nãy của ba hắn ngăn lại.
-Chúng ta chỉ còn thiếu gia là chủ chốt thôi. Ông chủ. Việc này đợi khi dẹp loạn xong rồi tính.
Ba hắn đành hậm hực bỏ qua, tức tối ra lệnh mở nắp hầm. Ánh sáng nhè nhẹ bắt đầu chiếu xuống, nhưng chỉ có hắn và nó biết rằng, thứ ánh sáng đó lại bắt đầu cho cái khác - bắt đầu cho chiến tranh xung đột, bắt đầu cho chém giết, bắt đầu cho đau thương….
Tất cả người ở dưới hầm bước lên, không ai khỏi kinh hoàng trước cảnh máu me khắp nhà, xác chết la liệt. Ba hắn cuồng lên như hổ gầm. Trước nay, mọi thứ yên phận dưới trướng của ba hắn, giờ lại dám to gan nổi loạn, dám to gan đụng đến hang ổ chính.
-CHỌC TIẾT. MÀY Ở ĐÂU?
-Sao? Trốn lủi thủi nãy giờ mới ngoi lên à? Không ngờ ông Yukir Tekion cũng có ngày hôm nay nhỉ? - Chọc Tiết mặc bộ trang phục cổ Nhật Bản nhưng lại có hơi hướng của hiện đại nhàn nhã vác cây súng trên vai cùng gần trăm tên áo đen đi tới. Đám áo đen nhanh chóng bao vây gia đình hắn.
-Mày thử làm gì xem! – Ba hắn thách thức - Mối thù này dù có giết con bé này tao cũng chưa thỏa lòng đâu.
-Jasmin. Cháu xem cháu đi đến đâu gây rối đến đó. - Chọc Tiết chống nạnh, chẹp miệng lắc đầu - Về Việt Nam thì phá quấy Bar Thiên Ưng, về Pháp thì quậy tung tổ chức Lemison, đến Nhật Bản thì thế này đây.
-Được rồi, được rồi. Các người muốn gì? – Tên Chọc Tiết phẩy tay, nhanh gọn nói.
Ba hắn hừ lạnh, dù biết ba nó sẽ chẳng dễ dàng để nó bị hành hạ nhưng không lường trước được cảnh chết chóc thua cuộc , nhẹ nhàng bị đẩy vào thế bí là mình. Chọc Tiết cũng biết gia tộc Wilson chỉ có duy nhất hai người thừa kế. Tốt nhất không nên manh động.
-Ngươi làm hại toàn bộ người của ta. Ngươi bảo xem cái giá nào cho phải đây?
-Cái này sao? - Chọc Tiết nhếch mép nhàn nhạt – Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết mang cháu tôi về an toàn thôi.
-THẰNG KHỐN – Ba hắn phẫn nộ đến nỗi chỉ muốn xông lên giết chết tất cả bọn người kia.
-Khốn gì cũng được. Nói nhanh nhanh tôi còn về. - Chọc Tiết vẫn nhàn nhã dựa người vào tường thản nhiên nói.
-Món nợ này tao sẽ tính từ từ. Đầu tiên, mang toàn bộ hợp đồng của Wendy Site đến đây.
-Ông định bắt thóp kinh tế nhà Wilson sao? Tập đoàn The Time rồi Wendy Site. Nực cười. - Chọc Tiết bật cười khanh khách đáng sợ - Tập đoàn Wendy Site tôi không quản lý. Biết đâu mà lấy, chi bằng chúng ta cứ chém giết lẫn nhau đi nhỉ? Ông giết được cháu tôi, tôi cũng cho ông tài - Chọc Tiết nhẹ nhàng nói nhưng chứa đầy mùi hiếu thắng, chết chóc.
-Nói với thì, ta không còn gì để nói – Ba hắn giữ chặt cò súng. Người gia đình hắn bắt đầu nâng vũ khí lên. Đám vệ sĩ của Chọc Tiết cũng bắt đầu vào tư thế chiến đấu.
* Đoàng *
Khẩu súng trên tay ba hắn được nổ, vang lên rợn người. Máu bắt đầu chảy lênh láng ra sàn nhà. Nhưng máu không phải của nó…. Lúc biết ba hắn chuẩn bị nổ súng, hắn nhanh chóng ôm chặt nó né sang một bên, song thời gian quá ít trong vài giây, viên đạn đã ghim chặt vào cánh tay trái của hắn.
Nó thở dốc, kinh hoàng nhìn hắn đang nằm đè lên người nó. Hơi thở của hắn yếu dần, mắt mờ mờ, môi khô tếch toác, nứt nẻ.
-Anh …. – Nó khó nhọc gọi, nhìn máu của hắn đang chảy ra xối xả. Nó biết, nó biết chứ, khẩu súng kia hạng nặng, sức công phá, sát thương của nó gấp rất nhiều lần bình thường. Nó càng run rẩy hơn, liên tục lay lay người hắn.
-KHÔNG, THIẾU GIA – Dì Tanaka hét lên, sợ hãi.
-Hôm nay, tôi tạm thời bỏ qua. Lần sau, tôi sẽ trả nợ và tính sổ lần hai với ông. - Chọc Tiết hạ lệnh đàn em rút. Ba hắn biết mình yếu thế nên dù lòng tự trọng cao thế nào cũng để cho hắn đi.
-Jasmin, chúng ta về thôi,
-Không, cháu không về - Nó giữ chặt bàn tay phải của hắn, hoang moang, đôi mắt hàng ngày đẹp tựa sao Khuê giờ chỉ nhìn thấy một màu cô tịch, đen thẳm.
-Người đâu. Lôi tiểu thư về.- Chọc Tiết chau mày, không hài lòng.
-KHÔNG, CHÁU KHÔNG VỀ ĐÂU – Nó giẫy dụa khi bị hai tên vệ sĩ kéo đi, tay vẫn giữ chặt lấy hắn.
-Tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi – Hai tên vệ sĩ vẫn cố hết sức kéo nó ra.
-CHÁU KHÔNG VỀ, CHÁU KHÔNG VỀ - Nước mắt nó trào ra, kiên quyết không buông tay hắn. – Cháu không về mà – Nó cố cự quậy thoát ra.
-Jasmin, cháu nghĩ sao nếu ta nói với ông cháu hả? - Chọc Tiết vừa nói vừa hất cằm ra lệnh cho cận vệ của mình.
Lúc này nó chẳng nghĩ gì được nữa ngoài hơi thở của hắn đang yếu dần như sắp tắt. Máu vẫn không ngừng chảy ra đến cả một vùng loang lổ toàn máu.
Cận vệ của Chọc Tiết giữ chặt tay nó, kéo mạnh khỏi hắn. Hai mắt nó căng ra hết cỡ một lần nữa nhìn đôi bàn tay hắn xa dần.Hắn cố thoi thóp nhìn cánh tay nó tuột ra, bị lôi đi. Hắn mỉm cười nhẹ lần cuối rồi ngất đi.
-THẰNG KHỐN NẠN, THẰNG KHỐN NẠN, MÀY CHẾT ĐI CHO TA, MÀY CHẾT ĐI. MÀY NHÌN XEM MÀY ĐÃ LÀM GÌ HẢ? NÓ ĐÃ BỎ BÙA MÊ THUỐC LÚ GÌ CHO MÀY? – Ba hắn như kẻ điên cầm dây xích sắt quất mạnh vào tay trái của hắn khiến thịt bị rách hết, lấp ló cả phần xương.
KHông ai khỏi kinh hoàng. Dì Tanaka không kìm được mà ngã ngay tại chỗ. Lão Mổ Xẻ giờ mới lên
-Dừng tay. Tekion. Hãy lo cho vết thương con ông trước đã. Nếu không có nó. Tỷ lệ chúng ta thắng càng ít…..
Bao tổn thương, bao oán hận, bấy nhiêu là thống khổ.
Bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, biết bao đậm sâu
TÌnh nồng cuồng loạn . Phóng khoáng buông lơi.
Sau mỗi cuộc tranh chấp rồi hòa hợp .
Đôi ta say đượm ấp ôm môi nồng.
Tình nào không cuồng si .
Chẳng xứng danh tình ái .Chẳng cầu một ngày mai vĩnh hằng muôn kiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook